Mềm Mại Đối Lạnh Lùng

Chương 17: Chơi cờ lục bác

Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

16/10/2024

“Lục bác?”

Lâm Uyên hơi nhíu mày lại.

Hình như hắn từng nghe qua từ ngữ này, nhưng nếu muốn suy nghĩ kỹ càng hơn lại vẫn trống rỗng như cũ.

Lý Tiện Ngư cho rằng hắn không biết liền an ủi hắn: “Rất đơn giản, ta dạy cho ngươi, bảo đảm ngươi nghe xong thì sẽ biết chơi.”

Nói xong, Lý Tiện Ngư lôi kéo cổ tay áo của hắn, dẫn hắn đi đến tẩm điện, từ trong ngăn kéo lấy ra bàn cờ và quân cờ dùng để chơi trò lục bác.

“Nha, đây là bàn cờ, đây là quân cờ. Sáu đen sáu trắng, chia làm hai bên trái phải, đường ở chính giữa coi như là nước, trong nước có đặt hai con ‘cá’. Đầu tiên là ném thẻ bài, sau đó di chuyển quân cờ. Cờ đến chỗ con sông thì ăn cá, cũng có nghĩa là ‘ dắt cá ’, mỗi khi dắt cá một lần thì ăn được hai thẻ, hai lần dắt cá thì ăn được ba thẻ, ai trước tiên ăn được sáu thẻ thì thắng.”

Lý Tiện Ngư nói xong, lại mơ hồ cảm thấy giống như còn thiếu cái gì đó. Nàng nghĩ nghĩ, mắt hạnh hơi sáng lên.

“Đúng rồi, còn thiếu một chút tiền đặt cược ——”

Đánh lục bác thì thường phải có một chút tiền đặt cược. Nhưng Lâm Uyên lần đầu tiên chơi lục bác, nếu nàng thắng tiền của hắn có phải có chút không tốt không?

Rất giống như loại người cháy nhà đi hôi của vậy.

Nàng nghĩ như vậy, cũng không có lấy bạc ra để dùng làm tiền đặt cược, chỉ là lấy ra từ trong ngăn kéo một cây bút lông Hồ Châu, cầm thêm một hộp phấn mặt ở trên bàn trang điểm.

“Tiền đặt cược chính là người thắng có thể dùng bút lông Hồ Châu có chấm phấn mặt, vẽ lên trên mặt của người thua, vẽ cái gì đều được, đều do người thắng quyết định, người thua không được từ chối.”

Đối với chuyện này Lâm Uyên cũng không phản đối.

Hắn giơ tay, căn cứ theo quy tắc Lý Tiện Ngư nói rồi di chuyển bàn cờ, lại đem thẻ bài ném cho nàng: “Công chúa đi trước.”

Lý Tiện Ngư ngượng ngùng chiếm tiện nghi là người đầu tiên chơi trước, sau đó nàng đặt quân cờ lên trên bàn, đem quân đen và thẻ bài đều nhường cho hắn: “Vẫn là ngươi đi trước đi.”

Lâm Uyên thấy nàng kiên trì cũng không từ chối, cầm quân đen đi trước.

Lúc vừa bắt đầu, có chút trúc trắc, sau lại qua mấy cái rồi lại vô cùng quen thuộc, giống như là đã từng đánh trăm ngàn lần vậy.

Rất nhanh thì đến giữa sông đi dắt hai con cá.

Lý Tiện Ngư ngơ ngác nhìn, hai má phồng lên: “Lúc trước ngươi nhất định đã chơi qua lục bác.”

Nàng lại coi như hắn chưa bao giờ chơi qua, còn lén nhường hắn. Nàng nói xong, cũng không hề nương tay, cũng đến giữa sông đi dắt hai con cá.

Lâm Uyên nghĩ nghĩ nói: “Có lẽ đi.”

Hắn thuận thế dắt đi hai con cá cuối cùng, bình tĩnh nói: “Không nhớ rõ.”

Dứt lời, hắn rũ mắt nhìn thấy thiếu nữ còn chưa phục hồi tinh thần lại nhìn ‘ nước ’ trống rỗng ở trước mắt nàng, suy nghĩ một lúc, lại nói: “Ván này có thể không tính.”

Vừa dứt lời, Lý Tiện Ngư lại đã đem phấn mặt và bút lông Hồ Châu đưa tới trong tay của hắn.

“Ta cũng không phải là loại người thua thì sẽ chối cãi.” Nàng cong lông mày lên, ngẩng mặt lên, thoải mái hào phóng nói: “Nè, ngươi vẽ đi. Tuy nhiên ván tiếp theo, ta nhất định sẽ chiến thắng.”

Đôi môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên, mở hộp phấn trong tay ra, dùng bút lông Hồ Châu hơi chấm một chút vào trong đó, nhẹ nhàng chấm một cái ở trên khuôn mặt của nàng, nói: “Xong rồi.”

Lý Tiện Ngư lập tức quay người lại, nhìn phía bàn trang điểm ở cách đó không xa.

Thiếu nữ ở trong gương gò má trắng nõn, chỉ duy nhất ở bên má lúm đồng tiền bên trái bị phấn mặt màu đỏ chấm một cái, trông nhỏ xinh đáng yêu.

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng chớp chớp mắt —— giống như cũng không phải không thể tiếp thu.

Rốt cuộc khi nàng chơi chung với Nguyệt Kiến Trúc Từ, mỗi khi thắng cờ thì chính là muốn vẽ rùa đen ở trên mặt của các nàng.



Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, lại đem quân cờ chia cho mỗi người, đem cờ đen nắm ở trong tay.

Nàng nói: “Lần này đến lượt ta đi trước.”

Nếu Lâm Uyên chơi qua sáu bác, nàng sẽ không nhường hắn nữa.

Lâm Uyên không có ý kiến gì, thuận tay đem thẻ bài đưa cho nàng.

Đáng tiếc lần này, vận khí của Lý Tiện Ngư lại không tốt, mỗi lần ném thẻ bài thì thẻ bài đều không hướng về nàng. Rất nhanh lại thua thêm một ván, má lúm đồng tiền bên phải cũng bị chấm một cái cho đối xứng. Khi nhìn vào gương, giống như em bé trong tranh tết vậy.

Lý Tiện Ngư không cam lòng, lại cầm thẻ bài lên. Nàng nói: “Lần này ta nhất định có thể thắng ngươi.”

Rất nhanh, ván cờ đã qua phân nửa, hai người giằng co không ai nhường ai. Chỉ còn chờ một con ‘ cá ’ cuối cùng để phân định thắng bại. Đang trong lúc mấu chốt, Lâm Uyên lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía tấm bình phong.

Chỉ phân tâm một chút, quân trắng trong tay hắn đã rơi xuống, đem một con ‘ cá ’ cuối cùng chắp tay nhường cho Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư cười rộ lên, lập tức dắt con ‘ cá ’ kia đi: “Lần này đến lượt ta vẽ ngươi.”

Nàng cầm lại cây bút lông Hồ Châu mà Lâm Uyên đang cầm ở trong tay, một lần nữa chấm chấm phấn mặt, lòng tràn đầy vui mừng ghé sát vào một chút, suy nghĩ muốn vẽ cái gì.

—— nếu Lâm Uyên dắt đi nhiều cá của nàng như vậy, nếu không, vẽ một con cá nhỏ màu đỏ đi.

Nàng nghĩ như vậy, đặt bút ở trên mặt thiếu niên.

Có lẽ bởi vì nàng cách quá gần, Lâm Uyên theo bản năng lui về phía sau, ngòi bút chạm vào hư không.

Lý Tiện Ngư ngay lập tức mím môi lại.

“Đã nói là sẽ không được từ chối mà. Vừa rồi ta cũng không từ chối.”

Nàng nói, lại đem thân thể tiến lại gần một chút, một tay đè lên trên vai của hắn, không cho hắn né tránh, một tay khác thì cầm bút lông Hồ Châu đã chấm phấn mặt, nhẹ nhàng chạm vào mặt của hắn.

Nàng cách đến gần như vậy, mùi hương hoa mộc phù dung nhợt nhạt bay lướt qua giống như sương mù, lông mi mảnh dài nhẹ nhàng vỗ vỗ tùy theo hô hấp, hoa bồ nhẹ nhàng lướt qua tóc mai của hắn.

Nàng nói: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua.”

Thân thể của Lâm Uyên hơi cứng lại, ngón tay thon dài nắm chặt bàn cờ, trên mu bàn tay hơi hiện lên gân xanh, nhưng rốt cuộc không có lùi lại về phía sau.

Lý Tiện Ngư vô cùng vui vẻ mà vẽ một cái thân cá tròn vo ở trên mặt hắn, đang định vẽ đuôi cá, thì nghe tiếng tấm bình phong bị người gõ vàng.

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Nguyệt Kiến: “Công chúa, nô tỳ đưa bữa tối lại đây cho ngài.”

Lý Tiện Ngư giật mình, trong giây lát không có cầm chắc được cây bút lông ở trong tay, rơi xuống.

Nàng theo bản năng duỗi tay muốn chụp lại, nhưng động tác của Lâm Uyên lại càng nhanh hơn nàng, trước nàng một bước đem cây bút lông Hồ Châu kia cầm ở trong tay.

Lý Tiện Ngư không thu tay kịp, ngón tay mảnh khảnh vừa rút lại thì đã gắt gao nắm chặt cổ tay của thiếu niên.

Cánh tay của thiếu niên thon dài, xương cổ tay rõ ràng, xúc cảm mềm mại tựa như ngọc, rồi lại như đang rực cháy, khiến đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư và hắn khi chạm nhau cũng trở nên nóng bỏng.

Nàng hoang mang rối loạn rụt tay lại, đem đầu ngón tay giấu kín trong ống tay áo, hai má không thể che giấu nét ửng hồng.

“Ta không cố ý……” Nàng muốn giải thích, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy không ổn, trên mặt càng đỏ hơn.

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên đang cầm bút lông Hồ Châu hơi cứng đờ, lòng bàn tay hướng vào phía trong siết chặt, gân xanh trên cánh tay nổi rõ mồn một, tựa hồ vẫn chưa quen bị đụng chạm bất thình lình như vậy, lại giống như đang kìm nén bản thân không lui về phía sau.

Trong thoáng chốc khi Lý Tiện Ngư nắm lấy cổ tay hắn, hắn theo bản năng muốn tránh thoát.

Nhưng ngón tay thiếu nữ mềm mại như vậy, mang theo một chút thanh lạnh, như nụ hoa non mềm quấn quanh cổ tay hắn, cảm giác chỉ cần một động tác hơi thô bạo, cũng sẽ khiến nàng tổn thương. Khiến người ta không dám vọng động.



“…… Không sao.” Môi mỏng của Lâm Uyên hơi mấp máy, bàn tay buông lỏng đã bị siết đến căng chặt, cầm bút lông Hồ Châu đưa cho nàng, hơi nâng tầm mắt hỏi.

“Công chúa còn vẽ không?”

Mặt Lý Tiện Ngư đỏ ửng, lông mi nhẹ rung.

Dời đi tầm mắt vốn đặt trên đôi bàn tay siết chặt vừa được buông lỏng của hắn, lại dừng ở một nửa hình vẽ cá hồng trên mặt hắn, muốn duỗi tay tiếp lấy, nhưng sợ gặp phải tình cảnh vừa rồi.

Dù sao thì một lần còn có thể xem là trùng hợp. Nếu là liên tiếp hai lần, chẳng phải biến thành nàng chủ mưu đã lâu, một hai phải chiếm tiện nghi của Lâm Uyên.

Đang lúc Lý Tiện Ngư khó xử, âm thanh của Nguyệt Kiến lại từ ngoài điện vang lên, giúp nàng thoát khỏi quẫn bách.

“Công chúa, nô tỳ mang bữa tối đến, ngài ở trong điện sao?”

Mắt hạnh Lý Tiện Ngư lóe sáng, lập tức xoay người: “Nguyệt Kiến đang tìm ta, ta đi mở cửa cho nàng ấy.”

Lý Tiện Ngư vừa dứt lời, liền chạy chậm rãi bước đi, mở hờ cửa non một nửa, nàng duỗi tay về phía Nguyệt Kiến đang đứng bên ngoài, nhẹ giọng dặn dò: “Bữa tối hôm nay không cần ngươi hầu hạ, ngươi đem hộp đồ ăn đến cho ta là được rồi.”

Nguyệt Kiến vâng lời, giao hộp thức ăn vào trong tay nàng, tầm mắt khẽ nâng, chợt sửng sốt: “Công chúa, trên mặt ngài?”

Lúc này Lý Tiện Ngư mới nhớ tới mình vội vàng còn chưa kịp rửa mặt. Ở hai bên má lúm đồng tiền, điểm đỏ mà Lâm Uyên chấm lên vẫn còn. Lý Tiện Ngư cảm giác mặt hơi nóng, chột dạ giải thích: “Lúc trước ta …… Ừm, lúc trước nhìn thấy cách trang điểm này trên một bản vẽ, hôm nay rảnh rỗi liền thử xem.”

Vì để chứng minh, nàng còn đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi Nguyệt Kiến: “Thế nào, đẹp không?”

Nguyệt Kiến bật cười: “Công chúa trang điểm thế nào cũng đẹp.”

Nguyệt Kiến lại nói: “Đúng rồi, vừa rồi người bên đội thủ công đã đến. Nói là công chúa muốn bọn họ làm đồ gì đó, muốn hỏi công chúa làm thứ gì, đặt ở đâu.”

Mắt hạnh Lý Tiện Ngư phát sáng. Nàng đã sai người đến đội thủ công mời rất nhiều lần, nhưng họ vẫn luôn từ chối viện cớ bảo không rảnh rỗi. Cuối cùng hôm nay cũng tới rồi.

“Ngươi chờ một chút, ta cất hộp thức ăn xong sẽ đến ngay.” Nàng cong môi mỉm cười, đóng cửa lại, bước nhanh vào trong điện, nhỏ giọng hỏi thiếu niên vẫn đang ngồi bên bàn cờ đợi nàng.

“Lâm Uyên, người bên đội thủ công đã đến rồi. Ngươi muốn giá kiếm thế nào, vật liệu gỗ ra sao?”

Lâm Uyên ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Vững chắc và bền là được.”

Lý Tiện Ngư đặt hộp thức ăn bên cạnh hắn, cong mắt cười: “Vậy ngươi chờ ta nhé, ta thảo luận với thợ thủ công xong sẽ quay về dùng bữa.”

Nàng nói xong, đang định cất bước, lại nghe tiếng Lâm Uyên vang lên phía sau: “Đợi đã.”

Lý Tiện Ngư quay người lại, thấy Lâm Uyên đã đứng dậy từ Trường Án, tầm mắt dừng trên mặt nàng: “Công chúa muốn mang theo cái này đi ra ngoài sao?”

Từ bên trong con ngươi sâu thẳm của hắn, Lý Tiện Ngư thấy bộ dáng mình như đứa nhỏ trong tranh tết. Nàng có chút xấu hổ mà cong môi cười rộ lên: “Ta rửa sạch rồi đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT)

Nàng đáp xong liền đổ nước vào trong thau đồng, lấy khăn gấm nhúng nước nhẹ nhàng lau sạch dấu vết trên mặt. Nước trong thau đồng dần tĩnh lặng, Lý Tiện Ngư cúi đầu, trông thấy ảnh ngược của Lâm Uyên trên mặt nước.

Thiếu niên dung mạo thanh tuyệt, da như hàn ngọc. Lông mi dày dập dờn như cánh bướm, mắt phượng thanh lãnh, đuôi mắt thon dài. Thoáng cái, ánh sao trên bầu trời đêm, lạnh lẽo cự tuyệt người ngàn dặm.

Rõ ràng dung mạo lạnh lùng như vậy, nhưng cố tình trên mặt lại vẽ một con cá hồng mập mạp, dùng phấn màu tươi đẹp vẽ thành, khiến cảm giác xa cách bị hòa tan mất, chọc Lý Tiện Ngư ‘phụt’ một cái cười ra tiếng.

Nàng lấy một cái khăn mới, nhúng vào nước trong thau đồng, quay người lại đưa cho hắn, mi mắt cong cong.

“Ngươi mau lau đi, cũng đừng để người khác nhìn thấy.”

Lâm Uyên duỗi tay cầm lấy khăn gấm. Khăn gấm thấm nước mềm mại lại hơi lành lạnh, như đầu ngón tay mềm mại của thiếu nữ.

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên hơi dừng, khăn gấm đặt ở ngay thân cá hồng.

Màu phấn lem nhem, lan thành một vệt màu trên chiếc má trắng nõn lạnh lùng của thiếu niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mềm Mại Đối Lạnh Lùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook