Chương 16: Làm nàng vui vẻ
Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
16/10/2024
Vui vẻ sao?
Hoàng tỷ Ninh Ý hỏi bằng giọng điệu trêu ghẹo, Lý Tiện Ngư chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt càng ngày càng cao, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên lộn xộn.
Vui vẻ, không vui vẻ.
Hình như trả lời thế nào cũng không đúng.
Trong lúc suy nghĩ rối loạn, nàng lắp bắp hỏi: “Muội, muội hẳn là nên cảm thấy vui vẻ đúng chứ?”
Ý cười ở trong đáy mắt của Ninh Ý càng sâu.
Nàng ấy cúi người, tiến lại gần bên tai của Lý Tiện Ngư, môi đỏ hé mở, giọng nói khàn khàn ngọt ngào, giống như là đang mê hoặc: “Ở trong cung này không có nhiều chuyện thú vị lắm. Muội nên học cách tự mình tìm một chút việc vui. Làm bản thân vui vẻ một chút.”
“Nếu hắn không thể làm muội vui vẻ thì để ta làm chủ, kêu Khương Vô đem hắn đuổi ra khỏi cung, lại đổi một người mới.”
Lý Tiện Ngư không thể nghe hiểu câu trước, nhưng nàng nghe hiểu câu sau. Nếu Lâm Uyên không thể làm nàng vui vẻ, hoàng tỷ Ninh Ý sẽ ra lệnh cho Khương Vô đuổi Lâm Uyên ra khỏi cung. Vì vậy nàng lập tức ngước mắt lên, kiên định nói: “Lâm Uyên có thể làm cho muội vui vẻ.”
Ninh Ý nghe vậy, mắt phượng híp lại. Nàng ấy quan sát Lý Tiện Ngư một lúc lâu, cười khẽ thành tiếng: “Hắn làm muội vui vẻ như thế nào, nói ra cho ta nghe một chút thử đi?”
Lý Tiện Ngư trả lời không được. Nàng rụt rụt thân thể về phía sau: “Đó là chuyện của muội và Lâm Uyên, không thể nói cho hoàng tỷ nghe được.”
Nàng sợ Ninh Ý sẽ hỏi tiếp nữa, lập tức đứng dậy từ trên ghế bành. Chột dạ hành lễ rồi rời đi: “Canh giờ không còn sớm, muội, muội đi về trước.”
Ninh Ý cười như không cười mà nhìn nàng, cũng không đứng dậy.
Cho đến khi thân ảnh của Lý Tiện Ngư biến mất ở sau tấm bình phong kim tước, lúc này nàng ấy mới từ từ khoanh tay lại, vuốt ve bộ lông mềm mại của chồn tuyết đang nằm trong lòng ngực, cười nhẹ thành tiếng.
“Vật nhỏ này cũng thật thú vị.”
*
Bên ngoài Điện Phượng Nghi, chiếc kiệu của Đông Cung hạ xuống.
Trữ quân trẻ tuổi mặc một bộ cẩm bào màu xanh nhạt với những hoa văn được thêu bằng chỉ bạc, đội một chiếc nón ngọc trầm hương, chậm rãi từ trên kiệu bước xuống.
Vừa mới ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy đỏ đang vội vàng bước xuống từ trên cầu thang bằng đá ngọc, hai má trắng nõn như tuyết ửng đỏ, vẻ mặt hoảng loạn.
Ánh mắt của hắn hơi dừng lại: “Tiểu Cửu?”
Lý Tiện Ngư cách đến xa hơn một chút, vẫn chưa nghe thấy giọng nói của hắn, nên vẫn nhấc tà váy lên, vội vàng rời đi theo hướng mà lúc nãy đã tới.
Người hầu ở bên cạnh nói: “Điện hạ, có cần thuộc hạ đến ngăn Cửu công chúa lại không?”
“Không cần, Tiểu Cửu sợ người lạ, đừng dọa đến muội ấy.” Lý Yến ôn nhu nói, thu hồi ánh mắt lại, sau đó bước lên trên cầu thang bằng đá ngọc.
Chấp Sương đang đứng canh ở ngoài điện tiến lên hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Thái Tử điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an.”
Lý Yến hỏi nàng: “Hoàng muội có ở trong điện không?”
Chấp Sương do dự: “Sợ rằng công chúa đang nghỉ ngơi, xin cho nô tỳ vào trước thông báo một tiếng.”
Nàng ta dứt lời liền lập tức hành lễ, bước nhanh đi vào trong điện.
Một lúc sau, nàng ta một lần nữa vén màn đi ra, rất cẩn thận mà nói: “Điện hạ, công chúa đang cho chồn tuyết ăn.”
Chấp Sương đã nói cực kỳ uyển chuyển.
Rốt cuộc mới vừa rồi khi nàng ta mới vừa tiến vào trong điện thông báo, ngay cả đầu công chúa cũng không hề ngẩng lên. Giống như vị hoàng huynh ruột thịt này đến thăm còn không quan trọng bằng việc nàng ấy cho chồn tuyết ở trong ngực ăn.
Nhóm người hầu cũng là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoàn toàn không dám lên tiếng.
Rốt cuộc Thái Tử và đích công chúa tuy là cùng một mẹ sinh ra, nhưng một người lại ôn hòa chính trực, một người phóng khoáng tự do. Tính cách khác biệt nhau, không hợp cũng là chuyện bình thường.
Lý Yến cũng nhàn nhạt rũ mắt xuống: “Dẫn đường đi.”
Chấp Sương chỉ có thể nói vâng.
Lý Yến đem người hầu để lại ở ngoài điện, một mình đi vào.
Ở chỗ sâu phía bên trong bức màn đỏ, đích công chúa Ninh Ý như cũ dựa vào trên ghế quý phi, vẻ mặt lười biếng, vẫn chưa thay quần áo, chỉ là tùy ý khoác một cái áo choàng lông hồ ly màu bạc để che lại áo ngoài thoải mái rộng thùng thình.
Thấy Lý Yến tiến vào, nàng cũng không có phản ứng gì lớn, vẫn như cũ từ trên cái đĩa vàng đặt ở trên bàn lấy một miếng thịt dê sống, đút cho chồn tuyết ăn.
Lý Yến đến gần, đầu tiên nghe thấy mùi máu tanh của thịt dê, tiếp theo là cái mùi giống xạ hương lại không giống xạ hương.
“Ninh Ý.” Lý Yến giơ tay lên nhẹ nhàng ấn ấn giữa mày, có chút bất đắc dĩ: “Dù sao cũng là ở trong cung, đừng quá mức hoang đường.”
“Hoàng huynh nếu có tâm tư rảnh rỗi này, không bằng đi quản phụ hoàng đi.”
Ninh Ý đem thịt dê ném cho chồn tuyết, không chút để ý mà lấy khăn lau đầu ngón tay: “Nghe nói tháng trước phụ hoàng mới làm tổng tuyển cử, hiện giờ lại muốn ở Thông Châu xây dựng hành cung, muốn thu thập mỹ nhân khắp nơi. Có thể so với muội còn hoang đường hơn nhiều —— tại sao không thấy hoàng huynh đi qua khuyên nhủ?”
Lý Yến cúi người, từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ hương, lấy cái muỗng nhỏ bằng bạc múc ra một chút hương dược màu nâu nhạt vào bỏ vào trong lò Bác Sơn, giọng điệu ôn hòa: “Hoàng muội làm sao biết ta chưa từng khuyên qua?”
Ninh Ý trêu đùa chồn tuyết ở trong lòng ngực, giọng nói lười biếng: “Lúc trước có một người đi khuyên phụ hoàng đã bị giáng chức đi canh giữ cửa thành.”
“Hoàng huynh cần phải để ý, đừng để rơi vào cái kết cục trữ quân đi canh giữ cửa thành.”
Lý Yến gật đầu, đốt hương dược ở trong lò Bác Sơn lên, vẻ mặt nhàn nhạt: “Vậy thì cảm ơn hoàng muội đã nhắc nhở.”
“Tuy nhiên, thiên tử thủ biên giới. Nếu có một ngày Đại Nguyệt cần trữ quân đi canh giữ cửa thành, ta cũng sẽ không từ chối.”
Hắn vừa mới nói xong, mùi hương trầm hương mát lạnh từ trong lò Bát Sơn bay ra ngoài, không một tiếng động đuổi đi mùi hương kiều diễm ở trong điện.
Ninh Ý chớp mắt, mắt phượng nhẹ nhàng nâng lên.
Ở chỗ sâu phía bên trong bức màn đỏ, huynh muội hai người một nằm một đứng, cách một cái lò Bác Sơn ba chân bằng men bốn mắt nhìn nhau, khi ánh mắt giao nhau, lộ ra vẻ sắc bén mãnh liệt.
Một lúc sau, Ninh Ý ngồi dậy, đôi môi đỏ thắm công lên.
“Muội chờ một ngày này của hoàng huynh.”
*
Khi hai huynh muội đang đối chọi gay gắt với nhau, Lý Tiện Ngư đã quay trở lại tẩm điện của mình.
Chuyện đầu tiên nàng làm đó là vội vã đi tìm Lâm Uyên.
Thiếu nữ mặc chiếc váy đỏ vội vàng vòng qua bức tường, đi xuyên qua hành lang chín khúc, rốt cuộc ở trong đình viện trước khi rời đi gặp được Lâm Uyên.
Giờ phút này đúng là lúc hoàng hôn.
Thiếu niên ngồi một mình ở trong đình viện trống vắng chờ nàng, phía sau lưng là cây phong đỏ như lửa, mặt trời lặn có màu như vàng được nấu chảy.
Lý Tiện Ngư bước lên trên lá vàng rơi rụng trên mặt đất của cây phượng hoàng và chạy chậm qua, cong mi gọi hắn: “Lâm Uyên!”
Nàng một đường chạy thẳng đến trước mặt thiếu niên, thở hổn hển một chút, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Ta đã trở lại trước bữa tối rồi.”
So với Điện Phượng Nghi của hoàng tỷ, nàng càng thích Điện Phi Hương của mình hơn. So với hoàng tỷ, nàng thích ở bên cạnh Lâm Uyên hơn. Dù sao trên người của Lâm Uyên không có mùi hương kỳ quái, cũng sẽ không có một lời không hợp thì duỗi tay xoa mặt của nàng.
“Công chúa.” Lâm Uyên đứng dậy từ trên ghế đá, cầm lấy hộp đồ ăn và bình mai vẫn luôn đặt ở bên cạnh.
Hoa quế ở trong bình mai vẫn tươi sáng như cũ, nhưng điểm tâm trong hộp đồ ăn thì đã sớm không còn nóng nữa rồi.
“Trời đã hoàng hôn, công chúa còn muốn đi thăm hoàng tỷ không?” Hắn hỏi.
Hơi thở của Lý Tiện Ngư đều đã bình thường trở lại, nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Hoàng tỷ Ninh Ý nói, hoàng tỷ Nhã Thiện sức khỏe không tốt. Hơn mười ngày liên tiếp sẽ phải đóng cửa từ chối tiếp khách.”
Nàng nói, lại cầm lấy hộp đồ ăn và bình mai trong tay Lâm Uyên rồi đặt trở lại ở trên bậc cửa, nâng một đôi mắt hạnh hoa thanh triệt nhìn về phía hắn: “Ngoài ra, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.”
Lâm Uyên hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Tiện Ngư nghiêm túc nói: “Việc khẩn cấp là ngươi phải làm cho ta vui vẻ mới được.”
“Nếu như ngươi không thể làm cho ta vui vẻ, hoàng tỷ Ninh Ý sẽ đem ngươi đuổi ra ngoài.”
Lâm Uyên rũ mắt, hỏi nàng: “Hiện tại công chúa không vui sao?”
Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ. Chỉ cần là ở trong Điện Phi Hương của nàng, ngày mà các ma ma giáo dưỡng không tới thì phần lớn thời gian nàng đều vô cùng vui vẻ.
Mặc dù là phải làm các loại bài tập cũng có thể rút ra được thời gian, để đọc thoại bản, hay là cùng với nhóm Nguyệt Kiến và Trúc Từ chơi đánh cờ, làm bánh, hay là lại chơi một chút trò chơi thú vị khác.
Nàng nghĩ đến tận đây, giống như là đột nhiên hiểu được —— tại sao khi hoàng tỷ hỏi nàng ‘ làm muội vui vẻ như thế nào ’, nàng lại trả lời không được.
Vì vậy nàng cong mi nói: “Ngươi phải chơi với ta mới được.”
“Tới Điện Phi Hương lâu như vậy, ngươi cũng chưa chơi cùng với ta lần nào hết.”
Lâm Uyên suy nghĩ, hỏi nàng: “Công chúa muốn chơi cái gì?”
Lý Tiện Ngư định mở miệng, đem những trò chơi mà ngày thường nàng và nhóm của Nguyệt Kiến hay chơi nói cho Lâm Uyên, nhưng lời nói đến bên răng, rồi lại dừng lại.
Lâm Uyên là con trai, trò chơi mà con trai thích chơi, có lẽ không giống như của con gái.
Ví dụ như các hoàng huynh của nàng, thì càng thích đá cầu, chủy hoàn* và ném thẻ vào bình rượu linh tinh.
*Chủy hoàn: Môn này lúc đầu có tên gọi là “tư nghĩa” 思義, đến đời Nguyên thì đã có quy tắc nghiêm nhặt, và được gọi “chủy hoàn” (chủy 捶 là roi, gậy; hoàn 丸 là quả bóng nhỏ). Thiên “Lễ ký” trong Tống sử chép: vào tháng Ba hàng năm, Tống Thái tông (tại vị 976-997) lại chủ trì nghi thức mở hội tranh tài cho các môn vận động thể thao, trong số đó có “chủy hoàn”, là tiền thân của môn Golf hiện đại
Nhưng hai trò chơi đá cầu và chủy hoàn này nàng đều không biết chơi, tuy rằng biết chơi ném thẻ vào bình rượu, nhưng lại chơi không giỏi.
Mỗi lần khi ngày tết, cùng các hoàng huynh hoàng tỷ cùng nhau chơi trò ném thẻ vào bình rượu, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ thắng được một chút tiền nào.
Nếu nàng thua mãi thì làm sao có thể vui vẻ được chứ?
Nàng nghĩ như vậy, đưa ra một cách tốt nhất cho cả hai: “Nếu không, ngươi và ta chơi trò lục bác đi.” (Lục bác: là một trò chơi dạng cờ phổ biến của Trung Quốc thời cổ đại.)
Hoàng tỷ Ninh Ý hỏi bằng giọng điệu trêu ghẹo, Lý Tiện Ngư chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt càng ngày càng cao, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên lộn xộn.
Vui vẻ, không vui vẻ.
Hình như trả lời thế nào cũng không đúng.
Trong lúc suy nghĩ rối loạn, nàng lắp bắp hỏi: “Muội, muội hẳn là nên cảm thấy vui vẻ đúng chứ?”
Ý cười ở trong đáy mắt của Ninh Ý càng sâu.
Nàng ấy cúi người, tiến lại gần bên tai của Lý Tiện Ngư, môi đỏ hé mở, giọng nói khàn khàn ngọt ngào, giống như là đang mê hoặc: “Ở trong cung này không có nhiều chuyện thú vị lắm. Muội nên học cách tự mình tìm một chút việc vui. Làm bản thân vui vẻ một chút.”
“Nếu hắn không thể làm muội vui vẻ thì để ta làm chủ, kêu Khương Vô đem hắn đuổi ra khỏi cung, lại đổi một người mới.”
Lý Tiện Ngư không thể nghe hiểu câu trước, nhưng nàng nghe hiểu câu sau. Nếu Lâm Uyên không thể làm nàng vui vẻ, hoàng tỷ Ninh Ý sẽ ra lệnh cho Khương Vô đuổi Lâm Uyên ra khỏi cung. Vì vậy nàng lập tức ngước mắt lên, kiên định nói: “Lâm Uyên có thể làm cho muội vui vẻ.”
Ninh Ý nghe vậy, mắt phượng híp lại. Nàng ấy quan sát Lý Tiện Ngư một lúc lâu, cười khẽ thành tiếng: “Hắn làm muội vui vẻ như thế nào, nói ra cho ta nghe một chút thử đi?”
Lý Tiện Ngư trả lời không được. Nàng rụt rụt thân thể về phía sau: “Đó là chuyện của muội và Lâm Uyên, không thể nói cho hoàng tỷ nghe được.”
Nàng sợ Ninh Ý sẽ hỏi tiếp nữa, lập tức đứng dậy từ trên ghế bành. Chột dạ hành lễ rồi rời đi: “Canh giờ không còn sớm, muội, muội đi về trước.”
Ninh Ý cười như không cười mà nhìn nàng, cũng không đứng dậy.
Cho đến khi thân ảnh của Lý Tiện Ngư biến mất ở sau tấm bình phong kim tước, lúc này nàng ấy mới từ từ khoanh tay lại, vuốt ve bộ lông mềm mại của chồn tuyết đang nằm trong lòng ngực, cười nhẹ thành tiếng.
“Vật nhỏ này cũng thật thú vị.”
*
Bên ngoài Điện Phượng Nghi, chiếc kiệu của Đông Cung hạ xuống.
Trữ quân trẻ tuổi mặc một bộ cẩm bào màu xanh nhạt với những hoa văn được thêu bằng chỉ bạc, đội một chiếc nón ngọc trầm hương, chậm rãi từ trên kiệu bước xuống.
Vừa mới ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy đỏ đang vội vàng bước xuống từ trên cầu thang bằng đá ngọc, hai má trắng nõn như tuyết ửng đỏ, vẻ mặt hoảng loạn.
Ánh mắt của hắn hơi dừng lại: “Tiểu Cửu?”
Lý Tiện Ngư cách đến xa hơn một chút, vẫn chưa nghe thấy giọng nói của hắn, nên vẫn nhấc tà váy lên, vội vàng rời đi theo hướng mà lúc nãy đã tới.
Người hầu ở bên cạnh nói: “Điện hạ, có cần thuộc hạ đến ngăn Cửu công chúa lại không?”
“Không cần, Tiểu Cửu sợ người lạ, đừng dọa đến muội ấy.” Lý Yến ôn nhu nói, thu hồi ánh mắt lại, sau đó bước lên trên cầu thang bằng đá ngọc.
Chấp Sương đang đứng canh ở ngoài điện tiến lên hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Thái Tử điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an.”
Lý Yến hỏi nàng: “Hoàng muội có ở trong điện không?”
Chấp Sương do dự: “Sợ rằng công chúa đang nghỉ ngơi, xin cho nô tỳ vào trước thông báo một tiếng.”
Nàng ta dứt lời liền lập tức hành lễ, bước nhanh đi vào trong điện.
Một lúc sau, nàng ta một lần nữa vén màn đi ra, rất cẩn thận mà nói: “Điện hạ, công chúa đang cho chồn tuyết ăn.”
Chấp Sương đã nói cực kỳ uyển chuyển.
Rốt cuộc mới vừa rồi khi nàng ta mới vừa tiến vào trong điện thông báo, ngay cả đầu công chúa cũng không hề ngẩng lên. Giống như vị hoàng huynh ruột thịt này đến thăm còn không quan trọng bằng việc nàng ấy cho chồn tuyết ở trong ngực ăn.
Nhóm người hầu cũng là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoàn toàn không dám lên tiếng.
Rốt cuộc Thái Tử và đích công chúa tuy là cùng một mẹ sinh ra, nhưng một người lại ôn hòa chính trực, một người phóng khoáng tự do. Tính cách khác biệt nhau, không hợp cũng là chuyện bình thường.
Lý Yến cũng nhàn nhạt rũ mắt xuống: “Dẫn đường đi.”
Chấp Sương chỉ có thể nói vâng.
Lý Yến đem người hầu để lại ở ngoài điện, một mình đi vào.
Ở chỗ sâu phía bên trong bức màn đỏ, đích công chúa Ninh Ý như cũ dựa vào trên ghế quý phi, vẻ mặt lười biếng, vẫn chưa thay quần áo, chỉ là tùy ý khoác một cái áo choàng lông hồ ly màu bạc để che lại áo ngoài thoải mái rộng thùng thình.
Thấy Lý Yến tiến vào, nàng cũng không có phản ứng gì lớn, vẫn như cũ từ trên cái đĩa vàng đặt ở trên bàn lấy một miếng thịt dê sống, đút cho chồn tuyết ăn.
Lý Yến đến gần, đầu tiên nghe thấy mùi máu tanh của thịt dê, tiếp theo là cái mùi giống xạ hương lại không giống xạ hương.
“Ninh Ý.” Lý Yến giơ tay lên nhẹ nhàng ấn ấn giữa mày, có chút bất đắc dĩ: “Dù sao cũng là ở trong cung, đừng quá mức hoang đường.”
“Hoàng huynh nếu có tâm tư rảnh rỗi này, không bằng đi quản phụ hoàng đi.”
Ninh Ý đem thịt dê ném cho chồn tuyết, không chút để ý mà lấy khăn lau đầu ngón tay: “Nghe nói tháng trước phụ hoàng mới làm tổng tuyển cử, hiện giờ lại muốn ở Thông Châu xây dựng hành cung, muốn thu thập mỹ nhân khắp nơi. Có thể so với muội còn hoang đường hơn nhiều —— tại sao không thấy hoàng huynh đi qua khuyên nhủ?”
Lý Yến cúi người, từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ hương, lấy cái muỗng nhỏ bằng bạc múc ra một chút hương dược màu nâu nhạt vào bỏ vào trong lò Bác Sơn, giọng điệu ôn hòa: “Hoàng muội làm sao biết ta chưa từng khuyên qua?”
Ninh Ý trêu đùa chồn tuyết ở trong lòng ngực, giọng nói lười biếng: “Lúc trước có một người đi khuyên phụ hoàng đã bị giáng chức đi canh giữ cửa thành.”
“Hoàng huynh cần phải để ý, đừng để rơi vào cái kết cục trữ quân đi canh giữ cửa thành.”
Lý Yến gật đầu, đốt hương dược ở trong lò Bác Sơn lên, vẻ mặt nhàn nhạt: “Vậy thì cảm ơn hoàng muội đã nhắc nhở.”
“Tuy nhiên, thiên tử thủ biên giới. Nếu có một ngày Đại Nguyệt cần trữ quân đi canh giữ cửa thành, ta cũng sẽ không từ chối.”
Hắn vừa mới nói xong, mùi hương trầm hương mát lạnh từ trong lò Bát Sơn bay ra ngoài, không một tiếng động đuổi đi mùi hương kiều diễm ở trong điện.
Ninh Ý chớp mắt, mắt phượng nhẹ nhàng nâng lên.
Ở chỗ sâu phía bên trong bức màn đỏ, huynh muội hai người một nằm một đứng, cách một cái lò Bác Sơn ba chân bằng men bốn mắt nhìn nhau, khi ánh mắt giao nhau, lộ ra vẻ sắc bén mãnh liệt.
Một lúc sau, Ninh Ý ngồi dậy, đôi môi đỏ thắm công lên.
“Muội chờ một ngày này của hoàng huynh.”
*
Khi hai huynh muội đang đối chọi gay gắt với nhau, Lý Tiện Ngư đã quay trở lại tẩm điện của mình.
Chuyện đầu tiên nàng làm đó là vội vã đi tìm Lâm Uyên.
Thiếu nữ mặc chiếc váy đỏ vội vàng vòng qua bức tường, đi xuyên qua hành lang chín khúc, rốt cuộc ở trong đình viện trước khi rời đi gặp được Lâm Uyên.
Giờ phút này đúng là lúc hoàng hôn.
Thiếu niên ngồi một mình ở trong đình viện trống vắng chờ nàng, phía sau lưng là cây phong đỏ như lửa, mặt trời lặn có màu như vàng được nấu chảy.
Lý Tiện Ngư bước lên trên lá vàng rơi rụng trên mặt đất của cây phượng hoàng và chạy chậm qua, cong mi gọi hắn: “Lâm Uyên!”
Nàng một đường chạy thẳng đến trước mặt thiếu niên, thở hổn hển một chút, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Ta đã trở lại trước bữa tối rồi.”
So với Điện Phượng Nghi của hoàng tỷ, nàng càng thích Điện Phi Hương của mình hơn. So với hoàng tỷ, nàng thích ở bên cạnh Lâm Uyên hơn. Dù sao trên người của Lâm Uyên không có mùi hương kỳ quái, cũng sẽ không có một lời không hợp thì duỗi tay xoa mặt của nàng.
“Công chúa.” Lâm Uyên đứng dậy từ trên ghế đá, cầm lấy hộp đồ ăn và bình mai vẫn luôn đặt ở bên cạnh.
Hoa quế ở trong bình mai vẫn tươi sáng như cũ, nhưng điểm tâm trong hộp đồ ăn thì đã sớm không còn nóng nữa rồi.
“Trời đã hoàng hôn, công chúa còn muốn đi thăm hoàng tỷ không?” Hắn hỏi.
Hơi thở của Lý Tiện Ngư đều đã bình thường trở lại, nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Hoàng tỷ Ninh Ý nói, hoàng tỷ Nhã Thiện sức khỏe không tốt. Hơn mười ngày liên tiếp sẽ phải đóng cửa từ chối tiếp khách.”
Nàng nói, lại cầm lấy hộp đồ ăn và bình mai trong tay Lâm Uyên rồi đặt trở lại ở trên bậc cửa, nâng một đôi mắt hạnh hoa thanh triệt nhìn về phía hắn: “Ngoài ra, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.”
Lâm Uyên hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Tiện Ngư nghiêm túc nói: “Việc khẩn cấp là ngươi phải làm cho ta vui vẻ mới được.”
“Nếu như ngươi không thể làm cho ta vui vẻ, hoàng tỷ Ninh Ý sẽ đem ngươi đuổi ra ngoài.”
Lâm Uyên rũ mắt, hỏi nàng: “Hiện tại công chúa không vui sao?”
Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ. Chỉ cần là ở trong Điện Phi Hương của nàng, ngày mà các ma ma giáo dưỡng không tới thì phần lớn thời gian nàng đều vô cùng vui vẻ.
Mặc dù là phải làm các loại bài tập cũng có thể rút ra được thời gian, để đọc thoại bản, hay là cùng với nhóm Nguyệt Kiến và Trúc Từ chơi đánh cờ, làm bánh, hay là lại chơi một chút trò chơi thú vị khác.
Nàng nghĩ đến tận đây, giống như là đột nhiên hiểu được —— tại sao khi hoàng tỷ hỏi nàng ‘ làm muội vui vẻ như thế nào ’, nàng lại trả lời không được.
Vì vậy nàng cong mi nói: “Ngươi phải chơi với ta mới được.”
“Tới Điện Phi Hương lâu như vậy, ngươi cũng chưa chơi cùng với ta lần nào hết.”
Lâm Uyên suy nghĩ, hỏi nàng: “Công chúa muốn chơi cái gì?”
Lý Tiện Ngư định mở miệng, đem những trò chơi mà ngày thường nàng và nhóm của Nguyệt Kiến hay chơi nói cho Lâm Uyên, nhưng lời nói đến bên răng, rồi lại dừng lại.
Lâm Uyên là con trai, trò chơi mà con trai thích chơi, có lẽ không giống như của con gái.
Ví dụ như các hoàng huynh của nàng, thì càng thích đá cầu, chủy hoàn* và ném thẻ vào bình rượu linh tinh.
*Chủy hoàn: Môn này lúc đầu có tên gọi là “tư nghĩa” 思義, đến đời Nguyên thì đã có quy tắc nghiêm nhặt, và được gọi “chủy hoàn” (chủy 捶 là roi, gậy; hoàn 丸 là quả bóng nhỏ). Thiên “Lễ ký” trong Tống sử chép: vào tháng Ba hàng năm, Tống Thái tông (tại vị 976-997) lại chủ trì nghi thức mở hội tranh tài cho các môn vận động thể thao, trong số đó có “chủy hoàn”, là tiền thân của môn Golf hiện đại
Nhưng hai trò chơi đá cầu và chủy hoàn này nàng đều không biết chơi, tuy rằng biết chơi ném thẻ vào bình rượu, nhưng lại chơi không giỏi.
Mỗi lần khi ngày tết, cùng các hoàng huynh hoàng tỷ cùng nhau chơi trò ném thẻ vào bình rượu, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ thắng được một chút tiền nào.
Nếu nàng thua mãi thì làm sao có thể vui vẻ được chứ?
Nàng nghĩ như vậy, đưa ra một cách tốt nhất cho cả hai: “Nếu không, ngươi và ta chơi trò lục bác đi.” (Lục bác: là một trò chơi dạng cờ phổ biến của Trung Quốc thời cổ đại.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.