Chương 50: Bánh ú của Thái Tử
Nữ vương không ở nhà
12/06/2021
Mị điệp là như thế nào? Trong cuốn sách "Nam Phương thảo mộc" từng nói,
trên cỏ có côn trùng, sâu lộn xác hóa bướm, màu đỏ vàng. Nữ tử giấu chi, vị chi mị điệp, có thể được phu yêu thương.
Ngày xưa Cố Cẩm Nguyên đọc một trang mị điệp này, cũng không cho là đúng, đến mức "được phu yêu thương" nhưng chỉ là trong sách viết, dù sao có được phu quân thích hay không, không liên quan gì đến mị điệp, nhưng hôm nay, nàng phát hiện nàng tận mắt nhìn thấy cái gọi là "được phu yêu thương".
Nhị hoàng tử này, rõ ràng là đã mất
Lúc này, mắt thấy quần áo Nhị hoàng tử đã cởi một nửa, lộ ra bả vai, bả vai vẫn trắng nõn đẹp mắt như này thường, lộ ra một mảng lớn.
Cố Lan Phức dựa vào phía trên, khẽ gặm cắn, trong miệng còn lẩm bẩm: "Cuộc đời này của Lan Phức, nguyện làm người của Điện hạ, xin Điện hạ thương tiếc Lan Phức, Điện hạ chính là tính mạng của Lan Phức, cũng cam tâm tình nguyện."
Mà Nhị hoàng tử bị gặm cắn lại là thần trí mê ly, trên mặt càng đỏ đậm, hơi thở hỗn độn bắt đầu ôm Cố Lan Phức, chủ động hôn gò má nàng ta, còn bắt đầu xé quần áo của Cố Lan Phức.
Quần áo Cố Lan Phức mặc hôm nay vốn đã dễ dàng cởi, bị Nhị hoàng tử kéo vài cái như vậy, đã trở nên lộn xộn.
Cố Cẩm Nguyên nhìn một màn này, không khỏi nhíu mày.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nhị hoàng tử, liền biết người này không khác gì người bình thường, nhưng thật ra bên trong gầy yếu, đây là một căn bệnh từ nhỏ, bây giờ bị người ta dùng mị điệp, mất bản tính, ở đây càn rỡ một phen, chỉ sợ là sẽ bị thương thân thể, từ đó về sau càng phải tốn tâm tư chăm sóc nhiều hơn.
Hoặc nói đơn giản là thân thể bây giờ của Nhị hoàng tử, vốn không thể thừa nhận nam nữ chi hoan.
Cố Lan Phức là hại người rồi.
Cố Cẩm Nguyên thật ra là chỉ lo cho thân mình, cũng không bởi vì người khác mà khiến cho mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nhưng Nhị hoàng tử này làm người cũng không tệ, nàng không nhìn thấy thì thôi, đã thấy, biết rõ là hậu quả phía sau của mị điệp, thân thể Nhị hoàng tử càng thêm không thể chịu nổi, cuối cùng lại lo lắng bất an.
Chợt trầm ngâm, nhìn tảng đá ở bên cạnh, liền nhặt lên, ném qua phía rừng đào đối diện.
Quăng như vậy, tiếng động không nhỏ, Cố Lan Phức giật mình kinh sợ, vội vàng nhìn về phía rừng đào bên kia, tuy nhiên không thấy bóng người, lại càng hoảng sợ, dù sao mình cũng là thiên kim tiểu thư của Ninh Quốc Công phủ, lúc này quần áo xộc xệch làm việc không phải với nam nhân ở đây, nếu truyền ra ngoài, sợ là về sau không bảo vệ được thanh danh nữa!
Nàng ta hoảng sợ như vậy, mị điệp màu đỏ vàng cũng nhẹ nhàng mà vỗ cánh bay khỏi nàng ta, rơi xuống trên cây hoa đào bên cạnh.
Cố Lan Phức thấy vậy, có chút sợ, muốn đi bắt lại, ai ngờ nàng ta vừa mới rời khỏi Nhị hoàng tử, tinh thần Nhị hoàng tử dần tỉnh táo lại, hắn nhìn quần áo không chỉnh tề của Cố Lan Phức, vừa thấy áo bào của mình cũng bị mở bung, quá mức sợ hãi, không dám tin nói: "Nhị cô nương, ta, ta."
Cố Lan Phức bối rối vội vàng bắt mị điệp lại, quay đầu nhìn Nhị hoàng tử, biết rõ là việc không thành, nhưng lại nghĩ đến động tĩnh trong rừng đào, nàng ta không dám tiếp tục, liền khóc nói: "Nhị điện hạ, vì sao vừa rồi người lại đối với ta như vậy?"
Nhị hoàng tử đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống: "Nhị cô nương, ta, ta cũng không biết, vừa rồi ta làm cái gì?"
Nói xong, cúi đầu thấy vết đỏ trên vai mình, lại ngẩng đầu, thấy vết cắn trên mặt Cố Lan Phức.
Cố Lan Phức che vết cắn lại nói: "Nhị điện hạ, ta đã quyết tâm theo người, chỉ là dù sao hôm nay cũng chưa qua cửa, ta và người như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy, Lan Phức chỉ có thể dùng cái chết để bảo vệ danh tiếng của Điện hạ."
Nhị hoàng tử thẹn đến mức muốn chui xuống đất, vội chắp tay nói: "Cô nương cần gì phải nói ra lời như vậy, ta đã làm chuyện càn rỡ đến mức này, nhất định phải chịu trách nhiệm với cô nương, sớm ngày cưới cô nương vào cửa, sau khi ta trở về sẽ nói chuyện này với mẫu phi, sớm quyết định"
Cố Lan Phức nghe nói như thế, trong lòng không khỏi nở hoa.
Trước đó nàng ta đã ra tay ở chỗ Hàn Thục phi, vì có thể khiến cho Hoàng thái hậu tương lai yêu mến, xem như dùng hết thủ đoạn, thậm chí còn cố ý nói Cố Cẩm Nguyên có số khắc phu.
Nàng ta đã biết, Thái tử có ý với Cố Cẩm Nguyên, nếu như bọn họ không thành thì thôi, từ nay về sau Cố Cẩm Nguyên sẽ mặc cho mình chà đạp, nếu như bọn họ thành, Thái tử thành thân mấy ngày sau sẽ chết, cái danh khắc phu của Cố Cẩm Nguyên thành sự thật, đến lúc đó Hàn Thục phi càng thêm tin tưởng cảm kích mình.
Chỉ là tuy nàng ta thu phục được Hàn Thục phi, nhưng lúc này Nhị hoàng tử lại bất hòa với mình, không khỏi có chút bận tâm.
Bây giờ tốt rồi, Nhị hoàng tử nói ra những lời này thì nhất định sẽ phải cưới nàng.
Nàng biết rõ Nhị hoàng tử này, mặc dù sinh ra trong hoàng cung, nhưng tính tình lại lương thiện mềm yếu, hôm nay cho rằng đã mạo phạm mình, sẽ không dễ dàng vứt bỏ mình.
Cố Lan Phức lập tức vui vẻ mím môi cười, trong mắt tất cả đều là xuân - sắc.
Việc nặng cả đời nàng ta, có được nhưng lời này của Nhị hoàng tử, xem như hoàn toàn yên tâm, mình sớm gả cho Nhị hoàng tử, nếu có thể mau chóng sinh nhi tử, sau này Nhị hoàng tử đăng cơ, mình còn có sầu lo cái gì?
Lúc này Cố Lan Phức đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh mình leo lên hậu vị, chưởng quản hậu cung rồi.
Chỉ có thể thương cho Cố Cẩm Nguyên, trốn ở đó đã lâu, nhìn Nhị hoàng tử và Cố Lan Phức thì thầm, lại nghe Cố Lan Phức tố nỗi lòng của mình một hồi, mới rời đi.
Nàng thở dài, từ phía sau cây đi ra, tranh thủ thời gian tìm một đường nhỏ, đi trở lại bờ sông.
Lúc này, thi đấu thuyền rồng đã kết thúc, sắc trời cũng tối, đã thấy đền lồng trên thuyền rồng ban ngày sáng lên, lại có thêm các ngọn đèn dầu trên đài lầu cạnh bờ được thắp sáng, làm nổi bật con sông bên trong thành, sóng lăn tăn bóng chập chờn, tiếng tiêu cổ vang bên tai, ca hát không ngừng, giống như tiên cảnh.
Nàng đứng ở dưới ánh trăng, muốn từ trong đám binh sĩ giành thắng lợi kia, có Thái tử hay không, hắn tức giận bỏ đi, là về rồi sao?
Nhưng tất cả binh sĩ đều mặ áo bào màu sắc sặc sỡ, nhiều cô nương như vậy, làm sao nàng có thể từ trong đó tìm đươc người muốn nhìn.
Lúc này có chút mất mát, liền đi tìm Nhiễm Ti, muốn trở về sớm.
Ai ngờ sau khi tìm được Nhiễm Ti, trong tay Nhiễm Ti lại mang theo một chuỗi bánh ú, bánh ú này rất đẹp, lại dùng dây cột rực rỡ cột lại, nhìn rất đẹp mắt.
"Cô nương nếm thử cái này đi ạ?"
"Ở đâu ra vậy?"
Cố Cẩm Nguyên gỡ một cái bánh ú trong đó xuống, từ sợi dây cột có thể thấy đây giống như là từ trong cung đưa tới, nhưng nhìn bên ngoài, lại cùng với đồ ăn trong nội cung trên yến tiệc không như là một kiểu.
"Vừa rồi nô tỳ đi qua trên cầu bên kia tìm cô nương, ai ngờ khộng thấy cô nương, trái lại thấy Thái tử điện hạ vội vàng đi đến, Thái tử vốn đi qua, sau đó dừng lại, hỏi nô tỳ có phải nha hoàn bên cạnh đại cô nương của Ninh Quốc Công phủ không, nô tỳ nói là đúng, Điện hạ liền đưa cho nô tỳ cái này, nói là trong phủ Thái tử làm, để cho cô nương nếm thử."
Tay Cố Cẩm Nguyên liền ngừng lại.
"Khi nào thì hắn gặp ngươi?"
"Lúc trời còn chưa tối?" Nhiễm Ti nghiêng đầu nghĩ: "Hinh như lúc đó thi đấu thuyền rồng vừa mới bắt đầu?"
Cố Cẩm Nguyên nghe đến đó liền hiểu rõ.
Lúc ấy hắn đi tìm mình, chắc là mang theo chuỗi bánh ú này, muốn cho mình nếm thử, chỉ là cũng mình nói mấy câu không hợp, liền tức giận phất tay áo bỏ đi, sau khi rời đi, thấy Nhiễm Ti, nhớ tới bánh ú, cuối cùng đưa chuỗi bánh ú này cho mình.
Chợt cúi đầu nhìn bánh ú trong tay, lại thấy lá bánh xanh mơn mởn, khóe léo động lòng người, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, làm cho người ta có cảm giác muốn ăn.
Theo lý nàng nên có cốt khí một chút, nếu không muốn gả cho hắn, vậy thì đừng ăn bánh ú của hắn, nhưng lại cảm thấy, một cái bánh ú nho nhỏ, không đáng, hắn cho, nàng liền ăn.
Ăn bánh ú của hắn, vừa nghĩ lý do vừa ngẫm lại tại sao mình không muốn gả cho hắn.
Lúc trở về, Cố Cẩm Nguyên ngồi cùng một xe ngựa với Hồ Chỉ Vân và Cố Lan Phức, Hồ Chỉ Vân nhìn thoáng qua Cố Cẩm Nguyên, cười nói: "Vừa rồi cô nương đã đi đâu, không thấy tung tích, thậm chí ngay cả Nhiễm Ti cũng không đi cùng?"
Cố Cẩm Nguyên liếc mắt nhìn bà ta một cái, biết rõ bà ta suy nghĩ nhiều, bên ngoài cười nhưng bên trong thật ra lại đang giễu cợt mình.
Nhân tiện nói: "Ngày hội thé này, khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, mê xem thi đấu thuyền rồng, khó tránh khỏi có chút mải chơi."
Nói xong liền dừng lại, nhìn Cố Lan Phức, cười nói: "Muội muội, muội thấy có phải không?"
Cố Lan Phức vội vàng gật đầu: "Đúng, thi đấu thuyền rồng hôm nay náo nhiệt hơn so với những năm trước, thuyền rồng trang trí cũng đẹp hơn."
Cố Cẩm Nguyên có chút ngoài ý muốn: "Thì ra muội muội cũng ở đấy xem thi đấu thuyền rồng, lúc ấy ta đi dọc bờ sông, lại không thấy muội muội?"
Trong lòng Cố Lan Phức còn đang suy nghĩ đến Nhị hoàng tử, liền tùy ý nói: "Bờ sông dài như vậy, nhiều người như vậy, làm sao có thể nói gặp là gặp được?"
Cố Cẩm Nguyên: "Cũng đúng, thi đấu thuyền rồng năm nay quá mức sôi nổi, trong ba đội, đội vàng thật sự làm cho người xem thót tim nhưng may mắn."
Vừa rồi trước khi nàng lên xe ngựa, đã hỏi Nhiễm Ti chuyện thi đấu thuyền rồng, cố ý nói như vậy.
Cố Lan Phức nghe thấy vậy, cũng nói theo: "Đúng rồi, trước đó muội cũng nghe nói trong đội vàng đều là binh sĩ khỏe mạnh nhất, hôm nay quả nhiên là thắng thi đấu thuyền rồng, coi như không phụ sự mong đợi của mọi người."
Ai ngờ sau khi nàng ta nói ra lời này, liền thấy mẫu thân nàng ta nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt đầy sự hoài nghi.
A?
Nàng ta nói sai cái gì rồi sao?
Cố Cẩm Nguyên lại khẽ cười: "Muội muội, muội xem thi đấu thuyền rồng ở đâu?"
Trong lòng Cố Lan Phức chợt lạnh, cố gắng nghĩ, ở trong mộng của nàng ta, hình như đội thắng không phải đội vàng, mà là đội xanh.
Lúc ấy thuyền đội vàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, suýt nữa thì đụng phải cầu, may mắn tránh kịp, cho nên Cố Cẩm Nguyên mới nói "Làm cho người ta thót tim, may mà không sao".
Mà nàng ta mới nghe thấy lời của Cố Cẩm Nguyên..., không có nghĩ lại, liền cho rằng đội vàng thắng, nên mới nói ra một câu như vậy.
Nhưng, loại chi tiết nhỏ này, nàng ta đầu thể nào đi nghĩ lại chuyện ở trong mộng, nàng ta cũng không kịp, nàng ta chỉ dựa theo lời của Cố Cẩm Nguyên mà nói như vậy thôi!
Ai ngờ, tâm cơ của Cố Cẩm Nguyên lại sâu như thế, lại đào hầm ở trong đó cho nàng ta!
Nàng ta cắn môi, nhìn về phía mẫu thân mình, liền thấy sắc mặt mẫu thân thay đổi, trong ánh mắt tràn đầy lạnh lùng nghiêm nghị.
Mẫu thân, nàng ta không biết nên làm gì cho phải.
Chuyện nàng ta muốn gả cho Nhị hoàng từ đều gạt mẫu thân nàng ta, nàng ta không thể cho mẫu thân nàng ta biết chuyện này. nhưng bây giờ, mẫu thân nàng ta rõ ràng đã nghi ngờ nàng ta.
Cho nên nàng ta nên làm cái gì bây giờ?
"Ngươi, đứa nhỏ này, trí nhớ cũng kém quá đi, ngay cả đội vàng hay đội xanh cũng không phân biệt rõ, mỗi ngày đều đần độn u mê." Hồ Chỉ Vân cũng không muốn trách mắng Cố Lan Phức ở trước mặt Cố Cẩm Nguyên, rốt cuộc cũng cho Cố Lan Phức chút mặt mũi.
Nhưng đến bây giờ, không khí trên xe ngựa liền trở nên không thích hợp, mặt mày Hồ Chỉ Vân sa sầm, Cố Lan Phức thấp thỏm lo âu, duy chỉ có Cố Cẩm Nguyên là nhàn nhã nghĩ đến bánh ú Thái Tử cho.
Chỉ là bánh ú mà thôi, hắn lại đôi mắt long lanh trông mong muốn cho mình.
Nhưng hắn lại bị mình làm cho tức giận phất tay áo bỏ đi, rõ ràng là tức muốn chết, nhìn thấy Nhiễm Ti, vẫn nhớ đến bánh ú này, không khỏi cảm thấy buồn cười, vừa cười vừa cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cứ như vậy, về tới Thanh Ảnh Các, bên kia Hồ Chỉ Vẫn đã kiềm chế không được, trực tiếp kêu Cố Lan Phức theo bà ta, Cố Lan Phức khúm núm ở bên cạnh, cắn môi không lên tiếng, chỉ liếc Cố Cẩm Nguyên, nhưng lại cực kỳ căm giận, giống như muốn ăn nàng.
Cố Cẩm Nguyên nhíu mày, tay áo bay bay, thong thả trở về Thanh Ảnh các.
Về tới Thanh Ảnh các, nàng liền sai người mang bánh ú này đi hâm nóng lại.
Từ sau sự kiện bị hun hương lần trước, Cố Du Chính liền chỉnh đốn một phen trong ngoài, vì để cho tiện, cố ý sai người làm một phòng bếp nhỏ, nàng cũng không cần phải đi đến phòng bếp lớn, ăn uống ngược lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Đợi đến khi bánh được hâm nóng, Cố Cẩm Nguyên lấy một cái, mở dây nhiều màu sắc, đẩy lá bánh ú màu xanh mở ra, chỉ thấy gạo nếp vàng óng bóng loáng, một mùi thơm ngát bay vào mũi, trong đó còn mang theo hương trà, cắn một miếng nhỏ, vừa vào miệng liền cảm thấy mềm mịn, trên răng còn lưu hương, dư vị ngọt, thật sự là ăn rất ngon.
Chỉ là một cái bánh ú mà thôi, Cố Cẩm Nguyên khẽ hừ một tiếng: "Đã hẹn là ba ngày, vậy thì cần gì phải đưa cho ta cái này."
Làm như vậy, lần sau nàng không biết khi gặp mặt Thái tử, vẻ mặt cần phải như thế nào, là đi đến cảm ơn hắn đã tặng bánh ú cho mình, hay là mặt lạnh, ta không muốn gả cho ngươi.
Như thế nào cũng đều không phù hợp nha!
Đang nghĩ ngợi, một mùi thơm nồng đậm quen thuộc tràn ra trên đầu lưỡi, nàng sợ hãi run lên.
Khẽ nhai một chút, quả nhiên.
Đây là thịt khô bánh ú.
Ở trong kinh thành này, đa số đều dùng táo đỏ đậu đỏ, chỉ có ở Lũng Tây, mới có thể lấy thịt khô phơi nắng ra làm nhân bánh ú.
Thịt khô ở kinh thành, sợ là tầm thường không có người ăn, cũng không có ai làm, nhưng Cố Cẩm Nguyên hết lần này đến lần khác đều thích cái vị này, những năm trước ngoại tổ mẫu đều sẽ làm một nồi, giữ lại cho Cố Cẩm Nguyên ăn.
Làm sao hắn biết, mình thích ăn cái này?
Ngày xưa Cố Cẩm Nguyên đọc một trang mị điệp này, cũng không cho là đúng, đến mức "được phu yêu thương" nhưng chỉ là trong sách viết, dù sao có được phu quân thích hay không, không liên quan gì đến mị điệp, nhưng hôm nay, nàng phát hiện nàng tận mắt nhìn thấy cái gọi là "được phu yêu thương".
Nhị hoàng tử này, rõ ràng là đã mất
Lúc này, mắt thấy quần áo Nhị hoàng tử đã cởi một nửa, lộ ra bả vai, bả vai vẫn trắng nõn đẹp mắt như này thường, lộ ra một mảng lớn.
Cố Lan Phức dựa vào phía trên, khẽ gặm cắn, trong miệng còn lẩm bẩm: "Cuộc đời này của Lan Phức, nguyện làm người của Điện hạ, xin Điện hạ thương tiếc Lan Phức, Điện hạ chính là tính mạng của Lan Phức, cũng cam tâm tình nguyện."
Mà Nhị hoàng tử bị gặm cắn lại là thần trí mê ly, trên mặt càng đỏ đậm, hơi thở hỗn độn bắt đầu ôm Cố Lan Phức, chủ động hôn gò má nàng ta, còn bắt đầu xé quần áo của Cố Lan Phức.
Quần áo Cố Lan Phức mặc hôm nay vốn đã dễ dàng cởi, bị Nhị hoàng tử kéo vài cái như vậy, đã trở nên lộn xộn.
Cố Cẩm Nguyên nhìn một màn này, không khỏi nhíu mày.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nhị hoàng tử, liền biết người này không khác gì người bình thường, nhưng thật ra bên trong gầy yếu, đây là một căn bệnh từ nhỏ, bây giờ bị người ta dùng mị điệp, mất bản tính, ở đây càn rỡ một phen, chỉ sợ là sẽ bị thương thân thể, từ đó về sau càng phải tốn tâm tư chăm sóc nhiều hơn.
Hoặc nói đơn giản là thân thể bây giờ của Nhị hoàng tử, vốn không thể thừa nhận nam nữ chi hoan.
Cố Lan Phức là hại người rồi.
Cố Cẩm Nguyên thật ra là chỉ lo cho thân mình, cũng không bởi vì người khác mà khiến cho mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nhưng Nhị hoàng tử này làm người cũng không tệ, nàng không nhìn thấy thì thôi, đã thấy, biết rõ là hậu quả phía sau của mị điệp, thân thể Nhị hoàng tử càng thêm không thể chịu nổi, cuối cùng lại lo lắng bất an.
Chợt trầm ngâm, nhìn tảng đá ở bên cạnh, liền nhặt lên, ném qua phía rừng đào đối diện.
Quăng như vậy, tiếng động không nhỏ, Cố Lan Phức giật mình kinh sợ, vội vàng nhìn về phía rừng đào bên kia, tuy nhiên không thấy bóng người, lại càng hoảng sợ, dù sao mình cũng là thiên kim tiểu thư của Ninh Quốc Công phủ, lúc này quần áo xộc xệch làm việc không phải với nam nhân ở đây, nếu truyền ra ngoài, sợ là về sau không bảo vệ được thanh danh nữa!
Nàng ta hoảng sợ như vậy, mị điệp màu đỏ vàng cũng nhẹ nhàng mà vỗ cánh bay khỏi nàng ta, rơi xuống trên cây hoa đào bên cạnh.
Cố Lan Phức thấy vậy, có chút sợ, muốn đi bắt lại, ai ngờ nàng ta vừa mới rời khỏi Nhị hoàng tử, tinh thần Nhị hoàng tử dần tỉnh táo lại, hắn nhìn quần áo không chỉnh tề của Cố Lan Phức, vừa thấy áo bào của mình cũng bị mở bung, quá mức sợ hãi, không dám tin nói: "Nhị cô nương, ta, ta."
Cố Lan Phức bối rối vội vàng bắt mị điệp lại, quay đầu nhìn Nhị hoàng tử, biết rõ là việc không thành, nhưng lại nghĩ đến động tĩnh trong rừng đào, nàng ta không dám tiếp tục, liền khóc nói: "Nhị điện hạ, vì sao vừa rồi người lại đối với ta như vậy?"
Nhị hoàng tử đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống: "Nhị cô nương, ta, ta cũng không biết, vừa rồi ta làm cái gì?"
Nói xong, cúi đầu thấy vết đỏ trên vai mình, lại ngẩng đầu, thấy vết cắn trên mặt Cố Lan Phức.
Cố Lan Phức che vết cắn lại nói: "Nhị điện hạ, ta đã quyết tâm theo người, chỉ là dù sao hôm nay cũng chưa qua cửa, ta và người như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy, Lan Phức chỉ có thể dùng cái chết để bảo vệ danh tiếng của Điện hạ."
Nhị hoàng tử thẹn đến mức muốn chui xuống đất, vội chắp tay nói: "Cô nương cần gì phải nói ra lời như vậy, ta đã làm chuyện càn rỡ đến mức này, nhất định phải chịu trách nhiệm với cô nương, sớm ngày cưới cô nương vào cửa, sau khi ta trở về sẽ nói chuyện này với mẫu phi, sớm quyết định"
Cố Lan Phức nghe nói như thế, trong lòng không khỏi nở hoa.
Trước đó nàng ta đã ra tay ở chỗ Hàn Thục phi, vì có thể khiến cho Hoàng thái hậu tương lai yêu mến, xem như dùng hết thủ đoạn, thậm chí còn cố ý nói Cố Cẩm Nguyên có số khắc phu.
Nàng ta đã biết, Thái tử có ý với Cố Cẩm Nguyên, nếu như bọn họ không thành thì thôi, từ nay về sau Cố Cẩm Nguyên sẽ mặc cho mình chà đạp, nếu như bọn họ thành, Thái tử thành thân mấy ngày sau sẽ chết, cái danh khắc phu của Cố Cẩm Nguyên thành sự thật, đến lúc đó Hàn Thục phi càng thêm tin tưởng cảm kích mình.
Chỉ là tuy nàng ta thu phục được Hàn Thục phi, nhưng lúc này Nhị hoàng tử lại bất hòa với mình, không khỏi có chút bận tâm.
Bây giờ tốt rồi, Nhị hoàng tử nói ra những lời này thì nhất định sẽ phải cưới nàng.
Nàng biết rõ Nhị hoàng tử này, mặc dù sinh ra trong hoàng cung, nhưng tính tình lại lương thiện mềm yếu, hôm nay cho rằng đã mạo phạm mình, sẽ không dễ dàng vứt bỏ mình.
Cố Lan Phức lập tức vui vẻ mím môi cười, trong mắt tất cả đều là xuân - sắc.
Việc nặng cả đời nàng ta, có được nhưng lời này của Nhị hoàng tử, xem như hoàn toàn yên tâm, mình sớm gả cho Nhị hoàng tử, nếu có thể mau chóng sinh nhi tử, sau này Nhị hoàng tử đăng cơ, mình còn có sầu lo cái gì?
Lúc này Cố Lan Phức đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh mình leo lên hậu vị, chưởng quản hậu cung rồi.
Chỉ có thể thương cho Cố Cẩm Nguyên, trốn ở đó đã lâu, nhìn Nhị hoàng tử và Cố Lan Phức thì thầm, lại nghe Cố Lan Phức tố nỗi lòng của mình một hồi, mới rời đi.
Nàng thở dài, từ phía sau cây đi ra, tranh thủ thời gian tìm một đường nhỏ, đi trở lại bờ sông.
Lúc này, thi đấu thuyền rồng đã kết thúc, sắc trời cũng tối, đã thấy đền lồng trên thuyền rồng ban ngày sáng lên, lại có thêm các ngọn đèn dầu trên đài lầu cạnh bờ được thắp sáng, làm nổi bật con sông bên trong thành, sóng lăn tăn bóng chập chờn, tiếng tiêu cổ vang bên tai, ca hát không ngừng, giống như tiên cảnh.
Nàng đứng ở dưới ánh trăng, muốn từ trong đám binh sĩ giành thắng lợi kia, có Thái tử hay không, hắn tức giận bỏ đi, là về rồi sao?
Nhưng tất cả binh sĩ đều mặ áo bào màu sắc sặc sỡ, nhiều cô nương như vậy, làm sao nàng có thể từ trong đó tìm đươc người muốn nhìn.
Lúc này có chút mất mát, liền đi tìm Nhiễm Ti, muốn trở về sớm.
Ai ngờ sau khi tìm được Nhiễm Ti, trong tay Nhiễm Ti lại mang theo một chuỗi bánh ú, bánh ú này rất đẹp, lại dùng dây cột rực rỡ cột lại, nhìn rất đẹp mắt.
"Cô nương nếm thử cái này đi ạ?"
"Ở đâu ra vậy?"
Cố Cẩm Nguyên gỡ một cái bánh ú trong đó xuống, từ sợi dây cột có thể thấy đây giống như là từ trong cung đưa tới, nhưng nhìn bên ngoài, lại cùng với đồ ăn trong nội cung trên yến tiệc không như là một kiểu.
"Vừa rồi nô tỳ đi qua trên cầu bên kia tìm cô nương, ai ngờ khộng thấy cô nương, trái lại thấy Thái tử điện hạ vội vàng đi đến, Thái tử vốn đi qua, sau đó dừng lại, hỏi nô tỳ có phải nha hoàn bên cạnh đại cô nương của Ninh Quốc Công phủ không, nô tỳ nói là đúng, Điện hạ liền đưa cho nô tỳ cái này, nói là trong phủ Thái tử làm, để cho cô nương nếm thử."
Tay Cố Cẩm Nguyên liền ngừng lại.
"Khi nào thì hắn gặp ngươi?"
"Lúc trời còn chưa tối?" Nhiễm Ti nghiêng đầu nghĩ: "Hinh như lúc đó thi đấu thuyền rồng vừa mới bắt đầu?"
Cố Cẩm Nguyên nghe đến đó liền hiểu rõ.
Lúc ấy hắn đi tìm mình, chắc là mang theo chuỗi bánh ú này, muốn cho mình nếm thử, chỉ là cũng mình nói mấy câu không hợp, liền tức giận phất tay áo bỏ đi, sau khi rời đi, thấy Nhiễm Ti, nhớ tới bánh ú, cuối cùng đưa chuỗi bánh ú này cho mình.
Chợt cúi đầu nhìn bánh ú trong tay, lại thấy lá bánh xanh mơn mởn, khóe léo động lòng người, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, làm cho người ta có cảm giác muốn ăn.
Theo lý nàng nên có cốt khí một chút, nếu không muốn gả cho hắn, vậy thì đừng ăn bánh ú của hắn, nhưng lại cảm thấy, một cái bánh ú nho nhỏ, không đáng, hắn cho, nàng liền ăn.
Ăn bánh ú của hắn, vừa nghĩ lý do vừa ngẫm lại tại sao mình không muốn gả cho hắn.
Lúc trở về, Cố Cẩm Nguyên ngồi cùng một xe ngựa với Hồ Chỉ Vân và Cố Lan Phức, Hồ Chỉ Vân nhìn thoáng qua Cố Cẩm Nguyên, cười nói: "Vừa rồi cô nương đã đi đâu, không thấy tung tích, thậm chí ngay cả Nhiễm Ti cũng không đi cùng?"
Cố Cẩm Nguyên liếc mắt nhìn bà ta một cái, biết rõ bà ta suy nghĩ nhiều, bên ngoài cười nhưng bên trong thật ra lại đang giễu cợt mình.
Nhân tiện nói: "Ngày hội thé này, khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, mê xem thi đấu thuyền rồng, khó tránh khỏi có chút mải chơi."
Nói xong liền dừng lại, nhìn Cố Lan Phức, cười nói: "Muội muội, muội thấy có phải không?"
Cố Lan Phức vội vàng gật đầu: "Đúng, thi đấu thuyền rồng hôm nay náo nhiệt hơn so với những năm trước, thuyền rồng trang trí cũng đẹp hơn."
Cố Cẩm Nguyên có chút ngoài ý muốn: "Thì ra muội muội cũng ở đấy xem thi đấu thuyền rồng, lúc ấy ta đi dọc bờ sông, lại không thấy muội muội?"
Trong lòng Cố Lan Phức còn đang suy nghĩ đến Nhị hoàng tử, liền tùy ý nói: "Bờ sông dài như vậy, nhiều người như vậy, làm sao có thể nói gặp là gặp được?"
Cố Cẩm Nguyên: "Cũng đúng, thi đấu thuyền rồng năm nay quá mức sôi nổi, trong ba đội, đội vàng thật sự làm cho người xem thót tim nhưng may mắn."
Vừa rồi trước khi nàng lên xe ngựa, đã hỏi Nhiễm Ti chuyện thi đấu thuyền rồng, cố ý nói như vậy.
Cố Lan Phức nghe thấy vậy, cũng nói theo: "Đúng rồi, trước đó muội cũng nghe nói trong đội vàng đều là binh sĩ khỏe mạnh nhất, hôm nay quả nhiên là thắng thi đấu thuyền rồng, coi như không phụ sự mong đợi của mọi người."
Ai ngờ sau khi nàng ta nói ra lời này, liền thấy mẫu thân nàng ta nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt đầy sự hoài nghi.
A?
Nàng ta nói sai cái gì rồi sao?
Cố Cẩm Nguyên lại khẽ cười: "Muội muội, muội xem thi đấu thuyền rồng ở đâu?"
Trong lòng Cố Lan Phức chợt lạnh, cố gắng nghĩ, ở trong mộng của nàng ta, hình như đội thắng không phải đội vàng, mà là đội xanh.
Lúc ấy thuyền đội vàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, suýt nữa thì đụng phải cầu, may mắn tránh kịp, cho nên Cố Cẩm Nguyên mới nói "Làm cho người ta thót tim, may mà không sao".
Mà nàng ta mới nghe thấy lời của Cố Cẩm Nguyên..., không có nghĩ lại, liền cho rằng đội vàng thắng, nên mới nói ra một câu như vậy.
Nhưng, loại chi tiết nhỏ này, nàng ta đầu thể nào đi nghĩ lại chuyện ở trong mộng, nàng ta cũng không kịp, nàng ta chỉ dựa theo lời của Cố Cẩm Nguyên mà nói như vậy thôi!
Ai ngờ, tâm cơ của Cố Cẩm Nguyên lại sâu như thế, lại đào hầm ở trong đó cho nàng ta!
Nàng ta cắn môi, nhìn về phía mẫu thân mình, liền thấy sắc mặt mẫu thân thay đổi, trong ánh mắt tràn đầy lạnh lùng nghiêm nghị.
Mẫu thân, nàng ta không biết nên làm gì cho phải.
Chuyện nàng ta muốn gả cho Nhị hoàng từ đều gạt mẫu thân nàng ta, nàng ta không thể cho mẫu thân nàng ta biết chuyện này. nhưng bây giờ, mẫu thân nàng ta rõ ràng đã nghi ngờ nàng ta.
Cho nên nàng ta nên làm cái gì bây giờ?
"Ngươi, đứa nhỏ này, trí nhớ cũng kém quá đi, ngay cả đội vàng hay đội xanh cũng không phân biệt rõ, mỗi ngày đều đần độn u mê." Hồ Chỉ Vân cũng không muốn trách mắng Cố Lan Phức ở trước mặt Cố Cẩm Nguyên, rốt cuộc cũng cho Cố Lan Phức chút mặt mũi.
Nhưng đến bây giờ, không khí trên xe ngựa liền trở nên không thích hợp, mặt mày Hồ Chỉ Vân sa sầm, Cố Lan Phức thấp thỏm lo âu, duy chỉ có Cố Cẩm Nguyên là nhàn nhã nghĩ đến bánh ú Thái Tử cho.
Chỉ là bánh ú mà thôi, hắn lại đôi mắt long lanh trông mong muốn cho mình.
Nhưng hắn lại bị mình làm cho tức giận phất tay áo bỏ đi, rõ ràng là tức muốn chết, nhìn thấy Nhiễm Ti, vẫn nhớ đến bánh ú này, không khỏi cảm thấy buồn cười, vừa cười vừa cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cứ như vậy, về tới Thanh Ảnh Các, bên kia Hồ Chỉ Vẫn đã kiềm chế không được, trực tiếp kêu Cố Lan Phức theo bà ta, Cố Lan Phức khúm núm ở bên cạnh, cắn môi không lên tiếng, chỉ liếc Cố Cẩm Nguyên, nhưng lại cực kỳ căm giận, giống như muốn ăn nàng.
Cố Cẩm Nguyên nhíu mày, tay áo bay bay, thong thả trở về Thanh Ảnh các.
Về tới Thanh Ảnh các, nàng liền sai người mang bánh ú này đi hâm nóng lại.
Từ sau sự kiện bị hun hương lần trước, Cố Du Chính liền chỉnh đốn một phen trong ngoài, vì để cho tiện, cố ý sai người làm một phòng bếp nhỏ, nàng cũng không cần phải đi đến phòng bếp lớn, ăn uống ngược lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Đợi đến khi bánh được hâm nóng, Cố Cẩm Nguyên lấy một cái, mở dây nhiều màu sắc, đẩy lá bánh ú màu xanh mở ra, chỉ thấy gạo nếp vàng óng bóng loáng, một mùi thơm ngát bay vào mũi, trong đó còn mang theo hương trà, cắn một miếng nhỏ, vừa vào miệng liền cảm thấy mềm mịn, trên răng còn lưu hương, dư vị ngọt, thật sự là ăn rất ngon.
Chỉ là một cái bánh ú mà thôi, Cố Cẩm Nguyên khẽ hừ một tiếng: "Đã hẹn là ba ngày, vậy thì cần gì phải đưa cho ta cái này."
Làm như vậy, lần sau nàng không biết khi gặp mặt Thái tử, vẻ mặt cần phải như thế nào, là đi đến cảm ơn hắn đã tặng bánh ú cho mình, hay là mặt lạnh, ta không muốn gả cho ngươi.
Như thế nào cũng đều không phù hợp nha!
Đang nghĩ ngợi, một mùi thơm nồng đậm quen thuộc tràn ra trên đầu lưỡi, nàng sợ hãi run lên.
Khẽ nhai một chút, quả nhiên.
Đây là thịt khô bánh ú.
Ở trong kinh thành này, đa số đều dùng táo đỏ đậu đỏ, chỉ có ở Lũng Tây, mới có thể lấy thịt khô phơi nắng ra làm nhân bánh ú.
Thịt khô ở kinh thành, sợ là tầm thường không có người ăn, cũng không có ai làm, nhưng Cố Cẩm Nguyên hết lần này đến lần khác đều thích cái vị này, những năm trước ngoại tổ mẫu đều sẽ làm một nồi, giữ lại cho Cố Cẩm Nguyên ăn.
Làm sao hắn biết, mình thích ăn cái này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.