Chương 49: Hôn sự 2
Nữ vương không ở nhà
12/06/2021
Hắn nói, hắn đã nói với phụ hoàng, phụ hoàng đã đồng ý rồi?
Lúc này gió nam ấm áp nghịch lá liễu, mặt trời ngày tiết đoan ngọ không quá gắt, cách đó không xa tiếng nhạc cụ quanh quẩn, tiếng reo hò không dứt, lúc này liễu xanh lại có tiếng kêu của chim hoàng oanh, tiết đoan ngọ ở kinh thành lộng lẫy như thế, nhưng Cố Cẩm Nguyên lại cảm thấy, trước mắt có chút hoa mắt.
Nàng vịn vào cây liễu, hơi nhíu mày, không dám tin nhìn Thái tử: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Lông mi thon dài của Thái tử hơi rũ xuống, giọng khàn khàn nói: “Ta cũng biết việc này hơi nóng vội, nhưng lần trước ta ôm ngươi, ta đã nghĩ cách ép xuống, nhưng cuối cùng vẫn bị người khác nhìn thấy, nếu như truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của ngươi. Hơn nữa bây giờ Hồ gia đã có chủ ý, là muốn ngươi gả cho Nhị hoàng huynh của ta, Hồ gia chưởng quản binh quyền, gần đây rất được phụ hoàng coi trọng, nếu càng kéo dài, chỉ sợ sẽ xảy ra biến cố, nên ta nghĩ chẳng bằng sớm xác định đi.”
Cố Cẩm Nguyên dè dặt nói: “Vậy… tình hình bây giờ thế nào? Chỗ phụ thân ta nói sao?”
Thái tử: “Phụ hoàng ta chọn ngày hạ chỉ tứ hôn, nhưng chỗ Ninh quốc công thì chưa từng nhắc tới.”
Rốt cuộc Cố Cẩm Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến còn chưa hạ chỉ tứ hôn, còn có đường cứu vãn, chỉ là lời này phải nói như thế nào đây?
Nói ý trung nhân của nàng không phải là Thái tử hắn sao!
Nàng nhìn Thái tử trước mặt, lông mi đen nhánh rủ xuống, mặt mày lịch sự tao nhã, thậm chí đuôi mắt còn có chút hồng hồng.
Phải biết người này ngày xưa lạnh lùng cao ngạo quái đản thế nào, nói lời chậm chọc mỉa mai người khác, con mắt có phần tôn quý không nhiễm một hạt bụi, nhưng bây giờ, đứng ở trước mặt mình, lại là bộ dạng phục tùng, vẻ mặt lại vì chọc người mà rực rỡ.
Nàng mở miệng, muốn nói cho hắn biết tình hình thực tế, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, đóng mở mấy lần, cuối cùng ngậm miệng.
Bây giờ nói cho hắn biết, có phải hắn sẽ lập tức ném bộ dạng “tiểu tức phụ” này đi, nói lấy cổ áo của mình bắt mình khai ra “người trong lòng”.
Chẳng phải là thảm thảm thảm sao!
“Làm sao vậy?” Thái tử ngẩng đầu, trong con ngươi là dịu dàng khóc có thể dùng từ ngữ để diễn tả, dịu dàng giống như tuyết đọng trên núi cũng có thể tan.
Bị nam tử tuấn tú nhìn như vậy, lại là ánh mắt dịu dàng thương tiếc, Cố Cẩm Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, trên người tê tê dại dại, trên mặt không khỏi nóng bừng như bị phỏng.
Nhưng mà, nhưng mà…
“Ta…” Mắt Cố Cẩm Nguyên xoay chuyển vài vòng, mặc dù trong lòng ấm áp ngọt ngào, nhưng trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ, không cần phải gả cho Thái tử, không cần phải gả cho Thái tử, lại càng không muốn làm Thái tử phi gì đó!
“Ngươi…” Thái tử lại cho rằng nàng có ý kiến gì, giọng khàn khàn nói: “Chuyện hôn sự không cần ngươi quan tâm, một mình ta sẽ lo.”
“Ta cảm thấy… hay là thôi đi!” Cố Cẩm Nguyên nghe thấy bộ dạng muốn lập tức định ra thời gian hôn lễ, rốt cuộc cố lấy hết dũng khí, nói ra những lời này.
Nàng thật sự không muốn gả cho hắn, không thể để lại ảo tưởng cho hắn, càng không thể làm cho chuyện này tiếp tục sai.
Nhưng còn chưa nói xong, nàng liền cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa.
“Cái gì?” Hắn còn chưa hiểu được nàng đang muốn nói cái gì, chỉ là theo bản năng mà hỏi như vậy.
“Ta nói là…” Cố Cẩm Nguyên gian nan mà cắn môi, nhìn hoa kết bằng lụa màu cách đó không xa, nhìn hoa kết bay bay trên các đình đài, nàng chột dạ nhỏ giọng nói: “Cửa hôn sự này… Ta không quá thích.”
“Có ý gì?” Ngữ điệu có chút lên cao, hắn có chút không hiểu được ý của nàng: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta không muốn gả cho ngươi!” Cố Cẩm Nguyên vội vàng nói.
Thật ra lời nàng nói chính là nói thật, đây là một hiểu lầm, nàng đúng lý hợp tình nói với hắn, nàng cũng chưa từng nói mình muốn gả cho hắn, nhưng không biết vì cái gì, lúc nàng nói ra lời này đặc biệt có chút chột dạ, chột dạ giống như kẻ trộm.
Nàng kiên trì nhìn hoa văn trên quần áo hắn nói ra.
Hôm nay hắn mặc quần áo màu xanh đậm tay áo bào thêu mũi tên, chỗ cổ áo rộng thêu hoa văn trăm cành sen, một ít tóc đen rơi ra khỏi ngọc quan, rơi ở trên bờ vai rộng lớn của hắn.
“Ngẩng đầu lên, nhìn ta.” Giọng nói còn xót lại một chút độ ấm, ngữ điệu cũng bình tĩnh, nhưng mà Cố Cẩm Nguyên lại cảm thấy uy thế áp bách đến từ nam nhân này, đó là loại uy thế của người đứng ở trên cao mà người thường khó có được.
Sẽ làm người nhượng bộ lui binh, làm cho người ta không tự giác sinh ra lòng e ngại, làm cho người ta vô thức nhớ tới, người này nhất định sẽ leo lên kim loan bảo tọa, là người nhất định ở trên cao.
Cố Cẩm Nguyên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nhìn Thái tử.
Tất cả dịu dàng đều đọng lại ở trong mắt hắn, vẻ mặt cực kỳ tẻ nhạt, giờ lại có chút căng thẳng, giữa lông mày giống như cáng đồng băng tuyết vạn dặm, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy lạnh như băng và cô độc.
Trong lòng Cố Cẩm Nguyên kêu lộp bộp một tiếng.
Nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn như vậy.
Vừa rồi rõ ràng đuôi lông mày của hắn còn mang theo vẻ vui mừng, nhưng bây giờ đột nhiên lại thay đổi.
Nàng khẽ nắm chặt tay, lúc này lại không hiểu tâm tư của mình.
“Vì sao?” Thái tử nhìn chằm chằm nàng, hỏi : “Nói cho ta biết, cho ta một lý do.”
“Ta…” Cố Cẩm Nguyên chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh như băng cường đại phả vào mặt, điều này làm cho nàng không khỏi lùi về phía sau một bước: “Ta chính là không muốn, không có lý do gì.”
“Cố Cẩm Nguyên, ta không chấp nhận không có lý do gì.” Con ngươi đen của Thái tử lạnh xuống: “Ngươi phải nói cho ta biết, vì cái gì, ta cần phải biết vì cái gì. Ta cũng không muốn làm người khác khó chịu, càng không muốn cậy thế bức báchm chỉ cần ngươi cho ta một lý do, ta đây bằng lòng buông tay, tuyệt đối sẽ không dây dưa mãi như trước kia.”
“Có thể là bởi vì --” Cố Cẩm Nguyên thử nói ra tướng số mà nàng đã nhìn thấy.
“Ta không chấp nhận cái gì mà bạc tình bạc nghĩa, người nhìn rõ, giữa ta và ngươi, là ai bạc tình bạc nghĩa? Là ngươi! Đời đời kiếp kiếp, ta chính là phụ người trong thiên hạ cũng quyết không phụ ngươi, nhưng ngươi đối xử với ta như thế nào? Cố Cẩm Nguyên, ngươi có lương tâm hay không?”
“Ngươi phải tìm ra một lý do, một lý do có thể thuyết phục ta. Bằng không, ta sẽ cho rằng ngươi không có lý do gì.” Thái tử nghiến răng nói: “Ba ngày sau, ta sẽ đi tìm ngươi, nếu ngươi không có lý do gì, ta sẽ xin phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn.”
Nói xong, không đợi Cố Cẩm Nguyên nói gì nữa, hắn đã phất tay áo rời đi.
Cố Cảm Nguyên run sợ đứng ở đó một lúc lâu mới từ từ dựa vào cây liễu, nghe tiếng ve kêu trên cây liễu, nhớ lại những lời vừa rồi kia.
Thật ra nàng đã nhiều lần tự mang tâm tư của mình ra đánh giá, đối với hắn, còn có chút ít nhớ mong, ít nhất mình ngày ấy đã nghĩ người trong lâu có thể nuôi rất nhiều cung nữ, liền không khỏi tức giận.
Nhưng loại yêu mến mơ hồ này, giống như hạt giống được reo vào đất trong vườn ươm, chỉ vừa mới nảy mầm, chưa từng chòi lên trên mặt đất, lúc này, nàng có thể khống chế suy nghĩ của mình, cũng biết rõ mình muốn cuộc sống như thế nào.
Gả cho Thái tử, làm Thái tử phi, ngươi lừa ta gạt lục đục với nhau, tương lai hậu cung ba nghìn phi tần, sẽ có bao nhiêu chuyện phiền toái.
Phiến toái đến nàng tuyệt đối không muốn phóng túng để cho mình nảy sinh loại yêu mến kia.
Dù sao mình có thể lựa chọn tốt hơn, tại sao lại phải vì một chút yêu mến này mà chọn một đường không dễ đi cho mình?
Nói trắng ra chính là không đủ yêu thích.
Cố Cẩm Nguyên dựa vào cây liễu suy nghĩ một lúc lâu, mới miễn cưỡng đứng thẳng, ai ngờ vì đứng ở một tư thê quá lâu, hai chân không khỏi run lên suýt nữa ngã.
Nàng đành vịn cây liễu, đứng một lúc mới tập tễnh đi về phía trước.
Lúc này thi đấu thuyền rồng trên sông đã bắt đầu, tiếng la không dứt vang lên bên tai, rất náo nhieejy, nàng không có hào hứng muốn xem, trước mắt của nàng luôn hiện lên đôi mắt kia, đôi mắt hoang vu giống như bị cả thế gian từ bỏ.
Nàng chỉ muốn thoát khỏi cặp mắt kia, để cho mình nhìn hoa, cỏ, cây, còn có cờ hoa, nhưng không được, chỉ cần hơi thất thần là liền nhớ đến hắn, sau đó ngực lại có chút đau.
Điều này làm cho nàng cảm thấy, mình không giống như là mình nữa rồi.
Rõ ràng đã lựa chọn, biết rõ phải làm như thế nào, nhưng tại sao lại không thể nào kiềm chế được?
Nàng cứ loạng choạng như vậy đi tới rừng liễu, nơi này xa chỗ thi đấu, quay về hướng hoang vu phía sau lớn tiếng hét: “A… rốt cuộc ta đang suy nghĩ gì!”
Tiếng hét của nàng rất lớn, nhưng tiếng hò hét và chiêng trống ở chỗ thi dấu còn lớn hơn, thế cho nên tiếng hét của nàng bị chìm trong đó, tuyệt đối không có người nghe thấy.
Rất tốt, Cố Cẩm Nguyên hô to lần nữa: “Rốt cuộc ta đang suy nghĩ gì!”
Vì cái gì đã nghĩ kỹ, không muốn gả cho hắn, nhưng trong lòng lại khó chấp nhận như vậy!
Không phải nói rất tốt, có chút yêu thích, nhưng cũng không phải là rất thích?
Sau khi nàng hét vài tiếng như thế, cuối cùng cũng phát tiết ra ngoài, cảm thấy khá hơn.
Có lẽ nàng không nên đè nén mình như thế, dù sao còn ba ngày nữa, thời gian ba ngày, nàng có thể cố gắng nghĩ ra lý do, xem rốt cuộc lý do kia quan trọng, hay là đau lòng quan trọng hơn, đến lúc đó lại lựa chọn tiếp.
Sau khi suy nghĩ rõ, ngược lại nàng dễ chịu hơn nhiều, dù sao còn có ba ngày, có thể từ từ suy nghĩ, lập tức đứng dậy, định trở về xe thi đấu thuyền rồng.
Có lẽ xem thi đấu thuyền rồng một lúc, nàng có thể suy nghĩ rõ ràng hơn.
Ai ngờ vừa đi vài bước, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ ở bên cạnh, liền nghi ngờ, nghiêng tai lắng nghe, nhưng lại hoảng sợ.
Nói chuyện là một đôi nam nữ, nam là Nhị hoàng tử, nữ là Cố Lan Phức.
“Nhị điện hạ, mẫu thân ta nói thế nào, ta cũng không có cách nào khác, chỗ cữu phụ ta nói thế nào, ta lại càng không có cách nào khác, đây không phải do ta làm chủ, nhưng tâm tư của ta, người biết, ta luôn luôn nghĩ về người. Hôm nay ta đã bị mẫu thân trách phạt, cữu phụ không vui, chỗ phụ thân càng thêm xa cách, nếu bây giờ Nhị điện hạ lại vứt bỏ ta, Lan Phức tình nguyện đập đầu chết ở chỗ này!”
Nói xong, nàng ta khóc giống như phải như thế ngay, sau đó liền truyền đến tiếng vật lộn cùng với tiếng thở gấp.
Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, cũng không biết nói gì.
Nàng vừa cẩn thận suy nghĩ những chuyện kia của mình, vừa muốn đi qua xem thi đấu thuyền rồng, chưa từng nghĩ sẽ gặp loại chuyện này!
Nàng cần phải tranh thủ thời gian tránh đi, nhưng mà Cố Lan Phức và Nhị hoàng tử kéo kéo đẩy đẩy lại đã đến gần nàng, chặn đường, nếu nàng muốn đi sẽ phải đi qua trước mặt bọn họ.
Không có cách nào khác, Cố Cẩm Nguyên đành phải trốn ở sau cây liễu, ngừng thở, cố gắng khiến cho mình không tồn tại.
Sau vài lần Cố Lan Phức nói, Nhị hoàng tử lại thở dài: “Nhị cô nương cần gì phải như thế? Nếu phu nhân đã muốn bỏ, vậy hôn sự này không làm cũng được, bằng vào dung mạo tài nghệ của Nhị cô nương, ta vốn không phải người xứng đôi.”
Cố Lan Phức nghe lời này liền khóc: “Nhị điện hạ nói như vậy, chẳng lẽ là tức giận với Lan Phức sao? Nhị điện hạ cũng biết, Lan Phức vì Nhị hoàng tử, đã luân lạc đến mức không hòa thuận với mẫu thân, bây giờ trong lòng ta, chỉ có mẫu thân, bên kia là Hàn Thục phi, nếu giữa Lan Phức và Nhị điện hạ có khoảng cách, Lan Phức thật sự chỉ có thể tìm đến cái chết để tạ tội thôi!”
Nói xong, nàng ta vừa muốn chết, Nhị hoàng tử dĩ nhiên là kéo lấy cánh tay của nàng ta lại, sau đó Cố Lan Phức liền nhào vào trong ngực Nhị hoàng tử. Trong khoảng thời gian ngắn, nử tử thở gấp từng cơn, nam tử tức giận cũng có chút nhẹ nhàng, thậm chí tiếng động còn giống như thì thào.
Lúc này tâm tình của Cố Cẩm Nguyên chỉ có như vậy.
Nàng hối hận, sớm biết như vậy, nàng hẳn nên tiếp tục quấn quýt khổ sở ở chỗ đó một chút, hoặc là dứt khoát nghe Thái tử châm chọc khiêu khích mình nhiều, còn hơn bây giờ phải đứng ở góc tường nghe người khác!
Hai người kia bắt đầu nói nhỏ, tim Cố Cẩm Nguyên đập rộn lên, hận không thể khiến mình biến mất tại chỗ, mặc dù nàng không phải quý nữ đọc nữ giới lớn lên ở trong kinh thành, nhưng dù sao cũng là nữ nhi gia chưa trải sự đời, chẳng lẽ hôm nay phải ở chỗ này nghe người khác làm chuyện lỗ mãng?
Nàng hít sâu một hơi, dè dặt thò đầu ra, muốn nhìn một chút xem hai vị này dính vào nhau, nàng có thể tìm được một chỗ trống nào để rời đi hay không, đỡ phải nhìn bọn họ trình diễn đùa giỡn tình ái.
Ai biết vừa mới nhìn sang, đã thấy trên mặt Nhị hoàng tử đỏ bừng, trong mắt mê ly đầy nước, chỉ đứng ngây ngốc nhìn xa xa, ngược lại Cố Lan Phức trong lòng hắn, nhón chân lên chủ động hôn cằm của hắn, sau đó hôn môi của hắn.
Cái này hình như có gì đó không thích hợp nha, chẳng phải loại chuyện này nên là nam tử chủ động sao, vì cái gì mà bộ dạng của Nhị hoàng tử lại giống như đống bùn nhão mặc cho người khác đùa nghịch?
Cố Cẩm Nguyên vừa nhìn thoáng qua, nàng cảm thấy có thể đầu óc của Nhị hoàng tử không rõ.
Hay là nói thời điểm nam nhân bị nữ nhân quyền rũ đến mất hồn đều như vậy?
Vừa lúc đó, bỗng nhiên Cố Cẩm Nguyên phát hiện, ở trên búi tóc của Cố Lan Phức, một con bướm sặc sỡ, con bướm này giương cánh, lại là vật sống.
Nhìn con bướm sặc sỡ kia, nàng nhớ tới trong y thư đã từng nhắc tới, liền hiểu rõ.
Cái này chính là mị điệp!
Nhớ lại khi ở Tây Sơn hình như Cố Lan Phức đã giấu cái gì đó trong tay áo, đến hôm nay, rốt cuộc nàng đã hiểu.
Cố Lan Phức lại nuôi một con mị điệp để dụ Nhị hoàng tử!
Lúc này gió nam ấm áp nghịch lá liễu, mặt trời ngày tiết đoan ngọ không quá gắt, cách đó không xa tiếng nhạc cụ quanh quẩn, tiếng reo hò không dứt, lúc này liễu xanh lại có tiếng kêu của chim hoàng oanh, tiết đoan ngọ ở kinh thành lộng lẫy như thế, nhưng Cố Cẩm Nguyên lại cảm thấy, trước mắt có chút hoa mắt.
Nàng vịn vào cây liễu, hơi nhíu mày, không dám tin nhìn Thái tử: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”
Lông mi thon dài của Thái tử hơi rũ xuống, giọng khàn khàn nói: “Ta cũng biết việc này hơi nóng vội, nhưng lần trước ta ôm ngươi, ta đã nghĩ cách ép xuống, nhưng cuối cùng vẫn bị người khác nhìn thấy, nếu như truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của ngươi. Hơn nữa bây giờ Hồ gia đã có chủ ý, là muốn ngươi gả cho Nhị hoàng huynh của ta, Hồ gia chưởng quản binh quyền, gần đây rất được phụ hoàng coi trọng, nếu càng kéo dài, chỉ sợ sẽ xảy ra biến cố, nên ta nghĩ chẳng bằng sớm xác định đi.”
Cố Cẩm Nguyên dè dặt nói: “Vậy… tình hình bây giờ thế nào? Chỗ phụ thân ta nói sao?”
Thái tử: “Phụ hoàng ta chọn ngày hạ chỉ tứ hôn, nhưng chỗ Ninh quốc công thì chưa từng nhắc tới.”
Rốt cuộc Cố Cẩm Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến còn chưa hạ chỉ tứ hôn, còn có đường cứu vãn, chỉ là lời này phải nói như thế nào đây?
Nói ý trung nhân của nàng không phải là Thái tử hắn sao!
Nàng nhìn Thái tử trước mặt, lông mi đen nhánh rủ xuống, mặt mày lịch sự tao nhã, thậm chí đuôi mắt còn có chút hồng hồng.
Phải biết người này ngày xưa lạnh lùng cao ngạo quái đản thế nào, nói lời chậm chọc mỉa mai người khác, con mắt có phần tôn quý không nhiễm một hạt bụi, nhưng bây giờ, đứng ở trước mặt mình, lại là bộ dạng phục tùng, vẻ mặt lại vì chọc người mà rực rỡ.
Nàng mở miệng, muốn nói cho hắn biết tình hình thực tế, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, đóng mở mấy lần, cuối cùng ngậm miệng.
Bây giờ nói cho hắn biết, có phải hắn sẽ lập tức ném bộ dạng “tiểu tức phụ” này đi, nói lấy cổ áo của mình bắt mình khai ra “người trong lòng”.
Chẳng phải là thảm thảm thảm sao!
“Làm sao vậy?” Thái tử ngẩng đầu, trong con ngươi là dịu dàng khóc có thể dùng từ ngữ để diễn tả, dịu dàng giống như tuyết đọng trên núi cũng có thể tan.
Bị nam tử tuấn tú nhìn như vậy, lại là ánh mắt dịu dàng thương tiếc, Cố Cẩm Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, trên người tê tê dại dại, trên mặt không khỏi nóng bừng như bị phỏng.
Nhưng mà, nhưng mà…
“Ta…” Mắt Cố Cẩm Nguyên xoay chuyển vài vòng, mặc dù trong lòng ấm áp ngọt ngào, nhưng trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ, không cần phải gả cho Thái tử, không cần phải gả cho Thái tử, lại càng không muốn làm Thái tử phi gì đó!
“Ngươi…” Thái tử lại cho rằng nàng có ý kiến gì, giọng khàn khàn nói: “Chuyện hôn sự không cần ngươi quan tâm, một mình ta sẽ lo.”
“Ta cảm thấy… hay là thôi đi!” Cố Cẩm Nguyên nghe thấy bộ dạng muốn lập tức định ra thời gian hôn lễ, rốt cuộc cố lấy hết dũng khí, nói ra những lời này.
Nàng thật sự không muốn gả cho hắn, không thể để lại ảo tưởng cho hắn, càng không thể làm cho chuyện này tiếp tục sai.
Nhưng còn chưa nói xong, nàng liền cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa.
“Cái gì?” Hắn còn chưa hiểu được nàng đang muốn nói cái gì, chỉ là theo bản năng mà hỏi như vậy.
“Ta nói là…” Cố Cẩm Nguyên gian nan mà cắn môi, nhìn hoa kết bằng lụa màu cách đó không xa, nhìn hoa kết bay bay trên các đình đài, nàng chột dạ nhỏ giọng nói: “Cửa hôn sự này… Ta không quá thích.”
“Có ý gì?” Ngữ điệu có chút lên cao, hắn có chút không hiểu được ý của nàng: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta không muốn gả cho ngươi!” Cố Cẩm Nguyên vội vàng nói.
Thật ra lời nàng nói chính là nói thật, đây là một hiểu lầm, nàng đúng lý hợp tình nói với hắn, nàng cũng chưa từng nói mình muốn gả cho hắn, nhưng không biết vì cái gì, lúc nàng nói ra lời này đặc biệt có chút chột dạ, chột dạ giống như kẻ trộm.
Nàng kiên trì nhìn hoa văn trên quần áo hắn nói ra.
Hôm nay hắn mặc quần áo màu xanh đậm tay áo bào thêu mũi tên, chỗ cổ áo rộng thêu hoa văn trăm cành sen, một ít tóc đen rơi ra khỏi ngọc quan, rơi ở trên bờ vai rộng lớn của hắn.
“Ngẩng đầu lên, nhìn ta.” Giọng nói còn xót lại một chút độ ấm, ngữ điệu cũng bình tĩnh, nhưng mà Cố Cẩm Nguyên lại cảm thấy uy thế áp bách đến từ nam nhân này, đó là loại uy thế của người đứng ở trên cao mà người thường khó có được.
Sẽ làm người nhượng bộ lui binh, làm cho người ta không tự giác sinh ra lòng e ngại, làm cho người ta vô thức nhớ tới, người này nhất định sẽ leo lên kim loan bảo tọa, là người nhất định ở trên cao.
Cố Cẩm Nguyên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nhìn Thái tử.
Tất cả dịu dàng đều đọng lại ở trong mắt hắn, vẻ mặt cực kỳ tẻ nhạt, giờ lại có chút căng thẳng, giữa lông mày giống như cáng đồng băng tuyết vạn dặm, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy lạnh như băng và cô độc.
Trong lòng Cố Cẩm Nguyên kêu lộp bộp một tiếng.
Nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn như vậy.
Vừa rồi rõ ràng đuôi lông mày của hắn còn mang theo vẻ vui mừng, nhưng bây giờ đột nhiên lại thay đổi.
Nàng khẽ nắm chặt tay, lúc này lại không hiểu tâm tư của mình.
“Vì sao?” Thái tử nhìn chằm chằm nàng, hỏi : “Nói cho ta biết, cho ta một lý do.”
“Ta…” Cố Cẩm Nguyên chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh như băng cường đại phả vào mặt, điều này làm cho nàng không khỏi lùi về phía sau một bước: “Ta chính là không muốn, không có lý do gì.”
“Cố Cẩm Nguyên, ta không chấp nhận không có lý do gì.” Con ngươi đen của Thái tử lạnh xuống: “Ngươi phải nói cho ta biết, vì cái gì, ta cần phải biết vì cái gì. Ta cũng không muốn làm người khác khó chịu, càng không muốn cậy thế bức báchm chỉ cần ngươi cho ta một lý do, ta đây bằng lòng buông tay, tuyệt đối sẽ không dây dưa mãi như trước kia.”
“Có thể là bởi vì --” Cố Cẩm Nguyên thử nói ra tướng số mà nàng đã nhìn thấy.
“Ta không chấp nhận cái gì mà bạc tình bạc nghĩa, người nhìn rõ, giữa ta và ngươi, là ai bạc tình bạc nghĩa? Là ngươi! Đời đời kiếp kiếp, ta chính là phụ người trong thiên hạ cũng quyết không phụ ngươi, nhưng ngươi đối xử với ta như thế nào? Cố Cẩm Nguyên, ngươi có lương tâm hay không?”
“Ngươi phải tìm ra một lý do, một lý do có thể thuyết phục ta. Bằng không, ta sẽ cho rằng ngươi không có lý do gì.” Thái tử nghiến răng nói: “Ba ngày sau, ta sẽ đi tìm ngươi, nếu ngươi không có lý do gì, ta sẽ xin phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn.”
Nói xong, không đợi Cố Cẩm Nguyên nói gì nữa, hắn đã phất tay áo rời đi.
Cố Cảm Nguyên run sợ đứng ở đó một lúc lâu mới từ từ dựa vào cây liễu, nghe tiếng ve kêu trên cây liễu, nhớ lại những lời vừa rồi kia.
Thật ra nàng đã nhiều lần tự mang tâm tư của mình ra đánh giá, đối với hắn, còn có chút ít nhớ mong, ít nhất mình ngày ấy đã nghĩ người trong lâu có thể nuôi rất nhiều cung nữ, liền không khỏi tức giận.
Nhưng loại yêu mến mơ hồ này, giống như hạt giống được reo vào đất trong vườn ươm, chỉ vừa mới nảy mầm, chưa từng chòi lên trên mặt đất, lúc này, nàng có thể khống chế suy nghĩ của mình, cũng biết rõ mình muốn cuộc sống như thế nào.
Gả cho Thái tử, làm Thái tử phi, ngươi lừa ta gạt lục đục với nhau, tương lai hậu cung ba nghìn phi tần, sẽ có bao nhiêu chuyện phiền toái.
Phiến toái đến nàng tuyệt đối không muốn phóng túng để cho mình nảy sinh loại yêu mến kia.
Dù sao mình có thể lựa chọn tốt hơn, tại sao lại phải vì một chút yêu mến này mà chọn một đường không dễ đi cho mình?
Nói trắng ra chính là không đủ yêu thích.
Cố Cẩm Nguyên dựa vào cây liễu suy nghĩ một lúc lâu, mới miễn cưỡng đứng thẳng, ai ngờ vì đứng ở một tư thê quá lâu, hai chân không khỏi run lên suýt nữa ngã.
Nàng đành vịn cây liễu, đứng một lúc mới tập tễnh đi về phía trước.
Lúc này thi đấu thuyền rồng trên sông đã bắt đầu, tiếng la không dứt vang lên bên tai, rất náo nhieejy, nàng không có hào hứng muốn xem, trước mắt của nàng luôn hiện lên đôi mắt kia, đôi mắt hoang vu giống như bị cả thế gian từ bỏ.
Nàng chỉ muốn thoát khỏi cặp mắt kia, để cho mình nhìn hoa, cỏ, cây, còn có cờ hoa, nhưng không được, chỉ cần hơi thất thần là liền nhớ đến hắn, sau đó ngực lại có chút đau.
Điều này làm cho nàng cảm thấy, mình không giống như là mình nữa rồi.
Rõ ràng đã lựa chọn, biết rõ phải làm như thế nào, nhưng tại sao lại không thể nào kiềm chế được?
Nàng cứ loạng choạng như vậy đi tới rừng liễu, nơi này xa chỗ thi đấu, quay về hướng hoang vu phía sau lớn tiếng hét: “A… rốt cuộc ta đang suy nghĩ gì!”
Tiếng hét của nàng rất lớn, nhưng tiếng hò hét và chiêng trống ở chỗ thi dấu còn lớn hơn, thế cho nên tiếng hét của nàng bị chìm trong đó, tuyệt đối không có người nghe thấy.
Rất tốt, Cố Cẩm Nguyên hô to lần nữa: “Rốt cuộc ta đang suy nghĩ gì!”
Vì cái gì đã nghĩ kỹ, không muốn gả cho hắn, nhưng trong lòng lại khó chấp nhận như vậy!
Không phải nói rất tốt, có chút yêu thích, nhưng cũng không phải là rất thích?
Sau khi nàng hét vài tiếng như thế, cuối cùng cũng phát tiết ra ngoài, cảm thấy khá hơn.
Có lẽ nàng không nên đè nén mình như thế, dù sao còn ba ngày nữa, thời gian ba ngày, nàng có thể cố gắng nghĩ ra lý do, xem rốt cuộc lý do kia quan trọng, hay là đau lòng quan trọng hơn, đến lúc đó lại lựa chọn tiếp.
Sau khi suy nghĩ rõ, ngược lại nàng dễ chịu hơn nhiều, dù sao còn có ba ngày, có thể từ từ suy nghĩ, lập tức đứng dậy, định trở về xe thi đấu thuyền rồng.
Có lẽ xem thi đấu thuyền rồng một lúc, nàng có thể suy nghĩ rõ ràng hơn.
Ai ngờ vừa đi vài bước, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ ở bên cạnh, liền nghi ngờ, nghiêng tai lắng nghe, nhưng lại hoảng sợ.
Nói chuyện là một đôi nam nữ, nam là Nhị hoàng tử, nữ là Cố Lan Phức.
“Nhị điện hạ, mẫu thân ta nói thế nào, ta cũng không có cách nào khác, chỗ cữu phụ ta nói thế nào, ta lại càng không có cách nào khác, đây không phải do ta làm chủ, nhưng tâm tư của ta, người biết, ta luôn luôn nghĩ về người. Hôm nay ta đã bị mẫu thân trách phạt, cữu phụ không vui, chỗ phụ thân càng thêm xa cách, nếu bây giờ Nhị điện hạ lại vứt bỏ ta, Lan Phức tình nguyện đập đầu chết ở chỗ này!”
Nói xong, nàng ta khóc giống như phải như thế ngay, sau đó liền truyền đến tiếng vật lộn cùng với tiếng thở gấp.
Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, cũng không biết nói gì.
Nàng vừa cẩn thận suy nghĩ những chuyện kia của mình, vừa muốn đi qua xem thi đấu thuyền rồng, chưa từng nghĩ sẽ gặp loại chuyện này!
Nàng cần phải tranh thủ thời gian tránh đi, nhưng mà Cố Lan Phức và Nhị hoàng tử kéo kéo đẩy đẩy lại đã đến gần nàng, chặn đường, nếu nàng muốn đi sẽ phải đi qua trước mặt bọn họ.
Không có cách nào khác, Cố Cẩm Nguyên đành phải trốn ở sau cây liễu, ngừng thở, cố gắng khiến cho mình không tồn tại.
Sau vài lần Cố Lan Phức nói, Nhị hoàng tử lại thở dài: “Nhị cô nương cần gì phải như thế? Nếu phu nhân đã muốn bỏ, vậy hôn sự này không làm cũng được, bằng vào dung mạo tài nghệ của Nhị cô nương, ta vốn không phải người xứng đôi.”
Cố Lan Phức nghe lời này liền khóc: “Nhị điện hạ nói như vậy, chẳng lẽ là tức giận với Lan Phức sao? Nhị điện hạ cũng biết, Lan Phức vì Nhị hoàng tử, đã luân lạc đến mức không hòa thuận với mẫu thân, bây giờ trong lòng ta, chỉ có mẫu thân, bên kia là Hàn Thục phi, nếu giữa Lan Phức và Nhị điện hạ có khoảng cách, Lan Phức thật sự chỉ có thể tìm đến cái chết để tạ tội thôi!”
Nói xong, nàng ta vừa muốn chết, Nhị hoàng tử dĩ nhiên là kéo lấy cánh tay của nàng ta lại, sau đó Cố Lan Phức liền nhào vào trong ngực Nhị hoàng tử. Trong khoảng thời gian ngắn, nử tử thở gấp từng cơn, nam tử tức giận cũng có chút nhẹ nhàng, thậm chí tiếng động còn giống như thì thào.
Lúc này tâm tình của Cố Cẩm Nguyên chỉ có như vậy.
Nàng hối hận, sớm biết như vậy, nàng hẳn nên tiếp tục quấn quýt khổ sở ở chỗ đó một chút, hoặc là dứt khoát nghe Thái tử châm chọc khiêu khích mình nhiều, còn hơn bây giờ phải đứng ở góc tường nghe người khác!
Hai người kia bắt đầu nói nhỏ, tim Cố Cẩm Nguyên đập rộn lên, hận không thể khiến mình biến mất tại chỗ, mặc dù nàng không phải quý nữ đọc nữ giới lớn lên ở trong kinh thành, nhưng dù sao cũng là nữ nhi gia chưa trải sự đời, chẳng lẽ hôm nay phải ở chỗ này nghe người khác làm chuyện lỗ mãng?
Nàng hít sâu một hơi, dè dặt thò đầu ra, muốn nhìn một chút xem hai vị này dính vào nhau, nàng có thể tìm được một chỗ trống nào để rời đi hay không, đỡ phải nhìn bọn họ trình diễn đùa giỡn tình ái.
Ai biết vừa mới nhìn sang, đã thấy trên mặt Nhị hoàng tử đỏ bừng, trong mắt mê ly đầy nước, chỉ đứng ngây ngốc nhìn xa xa, ngược lại Cố Lan Phức trong lòng hắn, nhón chân lên chủ động hôn cằm của hắn, sau đó hôn môi của hắn.
Cái này hình như có gì đó không thích hợp nha, chẳng phải loại chuyện này nên là nam tử chủ động sao, vì cái gì mà bộ dạng của Nhị hoàng tử lại giống như đống bùn nhão mặc cho người khác đùa nghịch?
Cố Cẩm Nguyên vừa nhìn thoáng qua, nàng cảm thấy có thể đầu óc của Nhị hoàng tử không rõ.
Hay là nói thời điểm nam nhân bị nữ nhân quyền rũ đến mất hồn đều như vậy?
Vừa lúc đó, bỗng nhiên Cố Cẩm Nguyên phát hiện, ở trên búi tóc của Cố Lan Phức, một con bướm sặc sỡ, con bướm này giương cánh, lại là vật sống.
Nhìn con bướm sặc sỡ kia, nàng nhớ tới trong y thư đã từng nhắc tới, liền hiểu rõ.
Cái này chính là mị điệp!
Nhớ lại khi ở Tây Sơn hình như Cố Lan Phức đã giấu cái gì đó trong tay áo, đến hôm nay, rốt cuộc nàng đã hiểu.
Cố Lan Phức lại nuôi một con mị điệp để dụ Nhị hoàng tử!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.