Mệnh Kỵ Sĩ

Chương 1: “Luôn luôn giữ nụ cười tươi”

Ngự Ngã

25/05/2013

Ta là một thánh kỵ sĩ, hay đúng hơn là Sun knight của thần điện Ánh sáng.

Thần điện Ánh sáng là nơi phục vụ thần Ánh sáng, một trong ba tín ngưỡng có thế lực lớn nhất tại lục địa này. Mặc dù chỉ được xếp thứ ba về mặt quy mô nhưng nếu xét về mức độ truyền thống và lâu đời thì không một tín ngưỡng nào có thể vượt qua thần điện Ánh sáng.

Như mọi người đều biết, thần điện Ánh sáng được chia ra thành hệ thống chiến đấu là Thánh điện và hệ thống phụ trợ là Thần điện.

Ta đương nhiên thuộc về Thánh điện, mà trong Thánh điện còn có mười hai Thánh kỵ sĩ được kế thừa từ đời trước. Kể từ thời xa xưa, mỗi một vị Thánh kỵ sĩ thống lĩnh một thánh kỵ sĩ đoàn, giống như ta là Sun knight, cho nên ta lãnh đạo Sun knight đoàn.

Tuy nhiên, trong thời đại hòa bình thế này, tỷ lệ xảy ra chiến tranh là rất thấp. Không có chiến tranh, thánh kỵ sĩ đoàn không thể điều động, mà nếu thánh kỵ sĩ đoàn không được điều động, sẽ không thể trộm gà bắt chó, thừa dịp hỗn loạn mà lén chôm chỉa một số tài vật…Nói tóm lại, Thánh điện không thể nào nuôi nổi mười hai thánh kỵ sĩ đoàn. Cho nên đơn giản là đem gom tất cả thánh kỵ sĩ đoàn lại, biến thành một thánh kỵ sĩ đoàn rồi lại chia nó ra thành mười hai thánh kỵ sĩ đội, mà nằm trong sự quản lý của ta thì chính là Sun knight đội rồi.

Mặc dù Sun knight đoàn bị teo nhỏ thành Sun knight đội, nhưng trong mười hai Thánh kỵ sĩ thì sự thay đổi này ít ảnh hưởng tới ta nhất. Bởi vì bản thân là người đứng đầu mười hai Thánh kỵ sĩ, ta tất nhiên chính là người lãnh đạo của Thánh điện kỵ sĩ đoàn. Chỉ cần vẫn là đoàn trưởng của thánh kỵ sĩ đoàn, ai cần quan tâm nó là Sun knight đoàn hay Thánh điện kỵ sĩ đoàn đúng không nào?

Mười hai Thánh kỵ sĩ gồm có những ai?

Đừng! Tốt hơn hết là ta vẫn nên chậm rãi giới thiệu từng người. Nếu ta đọc một lèo chuỗi tên đó ra, cá là mười người thì cả mười người đều không thể nhớ nỗi tên một vị Thánh kỵ sĩ trưởng nào cả.

Hãy bắt đầu với cái gã đang đi bên cạnh ta đi. Đúng vậy, là cái gã tóc màu xanh dương, đang bận liếc mắt đưa tình với các cô gái xung quanh đấy. Hắn chính là Storm knight (kỵ sĩ gió bão).

Mỗi thánh kỵ sĩ đều mang trong mình những đặc tính “đáng có”. Đúng vậy, bạn không nghe nhầm đâu, là đặc tính “đáng có”.

Ví như Sun knight được sinh ra là để làm người phát ngôn đầy lòng nhân ái của thần Ánh sáng.

Đúng vậy, ta là người phát ngôn đầy lòng nhân ái của thần Ánh sáng.

Cho nên, mặc kệ là trong tình huống gì, ta cũng phải luôn nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời. Vì vậy, dù hiện tại ta sắp phải gặp người được mệnh danh là kẻ đáng ghét nhất năm quốc gia của toàn lục địa, lão quốc vương béo như heo của Vong Hưởng quốc, ta cũng phải cười đến sáng chói như là đang được diện kiến một đại mỹ nữ.

Phải nhìn một lão già béo như heo như thể nhìn một cô nàng xinh đẹp, người anh em, bạn có biết nó khó khăn tới cỡ nào không?

“Sự nhân từ của thần Ánh sáng sẽ tha thứ cho tội lỗi của ngươi.”

Câu nói này mỗi ngày ta phải nhai đi nhai lại hơn cả trăm lần và còn phải tặng kèm một nụ cười hoàn hảo nhất. Đây chính là kiếp sống của một Sun knight, vĩnh viễn mang nụ cười tha thứ cho người khác.

Bởi vì tất cả mọi người trên toàn đại lục đều biết, Sun knight chính là người phát ngôn đầy lòng nhân ái của thần Ánh sáng, Sun knight sẽ không bao giờ từ bỏ việc cứu vớt bất kỳ một sinh linh nào.

Cho nên, kỳ thật là ta rất muốn một kiếm đâm chết tên vua heo, để cho lão già này ngay lập tức truyền vị cho cái người khiến tất cả thấy thuận mắt hơn rất nhiều là thái tử, nhưng ta vẫn chỉ có thể nở nụ cười tươi xán lạn, cố gắng thuyết thục lão vua heo này không nên lại tăng thuế!

Ta lảm nhảm nhiều quá rồi, trở lại vấn đề lúc nãy thôi.

Nếu như nói Sun knight chính là người phát ngôn đầy lòng nhân ái của thần Ánh sáng, thì Storm knight chính là kỵ sĩ đại diện cho sự “tự do”. Cho nên hắn rất “tự do tự tại”, hơn nữa còn là “phong lưu lãng tử”. Nếu có thể trốn đi họp, hắn nhất định sẽ trốn!

Bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ cần có một điểm dễ nhìn thôi, hắn cũng sẽ không ngần ngại ném cho cô ta một cái nháy mắt.

Chỉ cần là việc có tính chất liên quan đến “tự do”, hắn chắc chắn sẽ chen chân vào. Thí dụ như ở biên giới có cách mạng, hắn ít nhất sẽ làm một bài diễn thuyết cổ vũ tinh thần, có khi phát biểu xong lại không thoát thân được, bị bắt đi lãnh đạo đội quân tiên phong và vân vân.

Nhưng lạ nhất chính là, cho dù trốn tất cả các buổi họp nhưng tên đó vẫn có cách biết được nội dung cuộc họp, và còn làm tốt tất cả công việc được giao (đôi khi số lượng công việc đặc biệt nhiều, không còn cách nào khác, ai biểu hắn không đi họp, cho nên thừa dịp hắn vắng mặt mà đẩy hết công việc lên đầu hắn), thậm chí nếu biết buổi họp lần sau tuyệt đối không thể vắng mặt, hắn nhất định sẽ đến rất đúng giờ.

Cho nên, dù bạn vốn “được biết đến” là Storm knight tự do tự tại, dù bạn luôn thể hiện mình là chuyên gia trốn họp, nhưng bạn vẫn phải hoàn thành tất cả các công việc được giao!

Còn về danh hiệu “phong lưu lãng tử”…Tên này trên đường đi, mặc kệ là gặp công chúa, cung nữ, nô tỳ hay thậm chí là bà lão quét dọn vệ sinh, đều rất công bằng mà ném cho mỗi người một cái nháy mắt, và khóe miệng thì luôn nhếch lên thành một nụ cười tươi bất cần đời.

Nhưng ta vẫn luôn rất hoài nghi, gã này căn bản vẫn là xử nam thuần khiết. Dù hắn được mệnh danh là “phong lưu lãng tử” lâu như thế nhưng ta chưa từng thấy có người phụ nữ nào vác bụng bầu đến đòi hắn chịu trách nhiệm cả.

Cho nên nụ cười bất cần đời của hắn là “hàng giả”, cũng y như mái tóc màu xanh dương của hắn vậy.

Đúng vậy, mái tóc màu xanh dương của hắn chính là đồ nhuộm.

Tại sao ư?

Bởi vì mọi người trên toàn lục địa đều biết, Storm knight có một mái tóc xanh như nước biển!

Cũng không biết là Storm knight đầu tiên thật sự có mái tóc màu xanh dương hay là vì muốn chơi trội mà đi nhuộm tóc nhưng tóm lại là ổng đã hại nguyên đám Storm knight đời sau. Có dễ dàng tìm được một đứa trẻ mái tóc màu xanh như thế không?

Đương nhiên là không rồi!

Cho nên các Storm knight đời sau đều phải kết thân với thuốc nhuộm tóc trong suốt quãng đời còn lại, và trong số họ, mười người thì hết tám người vì nhuộm tóc quá nhiều dẫn đến suy thận mà chết…Ôi Storm, tôi sẽ dành một phút mặc niệm cho cậu.

“Sun, cậu đang nói chuyện với tôi sao?” Storm knight nhướn mày lên, tỏ vẻ “không nên quấy rầy khi tôi đang liếc mắt đưa tình với các cô gái”.

“Người anh em Storm, tôi không có nói gì với cậu cả. Có lẽ những gì cậu nghe thấy chính là lời thì thầm đầy nhân ái của thần Ánh sáng.” Ta tươi cười trả lời.

Sắc mặt Storm thoáng chút vặn vẹo khó chịu. Ta đoán hắn không thể chịu đựng được cách nói chuyện của ta, bởi vì ngay cả ta cũng không chịu nổi, nhưng kiểu nào ta cũng phải nói chuyện như thế, cũng như Storm thấy phụ nữ thể nào cũng phải ném một cái nháy mắt, cho dùng người phụ nữ đó so với con rồng cũng không có chỗ nào đáng nhìn hơn.

Còn ta, trong mỗi câu nói đều phải nhắc đến thần Ánh sáng. Ngay cả khi ta đang nói chuyện về cái bồn cầu bị nghẹt, thì chắc chắn nó bị nghẹt là do thuận theo ý chỉ của thần Ánh sáng.

Cho nên ta hoàn toàn không thích mở miệng nói chuyện. Dù sao thì cũng không có ai quy định Sun knight phải vui vẻ nói chuyện phiếm.



(Cảm tạ thần Ánh sáng, may là Sun knight đời đầu tiên không lưu lại đặc điểm nói nhiều.)

Quay lại chủ đề về tóc, nếu Storm phải có mái tóc màu xanh dương thì ta, Sun knight, phải có tóc vàng mắt xanh.

Ta, bởi vì nhờ mái tóc ánh kim này, trong buổi tuyển chọn mười hai Thánh kỵ sĩ, đã đánh bại một thằng nhóc khác có màu tóc tương đối gần màu nâu chứ không phải vàng nhưng kiếm thuật có thể nói là cao siêu gấp ba lần ta.

Lúc đó, lão sư của ta, cũng chính là Sun knight đương nhiệm, gần như tan nát cõi lòng khi tuyên bố ta thắng tuyển.

Ánh mắt lão sư từ đầu đến cuối đều luôn hướng về thằng bé tóc nâu.

May là, mặc dù kiếm thuật của ta không lợi hại bằng thằng nhóc thiên tài đó nhưng trên các phương diện khác, ta cũng có thể được xem là một nhân tài ưu tú, lúc này mới làm cho lão sư ta có chút an ủi.

Nhưng lâu lâu ta cũng tình cờ nghe được lão sư ta bí mật nói chuyện với các mật thám: “Tìm được thằng bé tóc nâu đó chưa? Ta mua được thuốc nhuộm tóc từ bọn ma pháp sư về rồi nè…”

***

Sau khi đi hết cái hành lang dài khủng khiếp – rõ ràng là do lãng phí thuế của dân mà có, ta cuối cùng cũng tới đại sảnh vương cung, thực hiện mục đích của việc cầu kiến quốc vương lần này, chính là khuyên hắn giảm thuế… Mặc dù ta cảm thấy nếu như ta có thể khuyên hắn không nên lại tăng thuế thì đã là một kỳ công rồi.

“Chào ngài, ta là Sun knight của Thần điện Ánh sáng. Được sự cho phép của thần Ánh sáng, ta đến đây để cầu kiến quốc vương bệ hạ nhằm truyền đạt lại lòng nhân ái của thần Ánh sáng.” Ta trưng ra bộ mặt tươi cười, nhàn nhã nhìn tên lính gác.

Tên vệ binh thần sắc mơ màng, sùng bái nhìn ta một lúc, sau đó mới xoay người đi truyền tin. Không lâu sau, cổng đại sảnh từ từ mở ra.

Ta nở một nụ cười hoàn mỹ cảm ơn tên vệ binh, trông hắn gần như cảm động đến phát khóc, trong mắt còn ánh lên vài tia sáng nhỏ. Ha ha! Danh sách người hâm mộ của ta lại dài thêm một chút rồi.

Mặc dù tên vệ binh tỏ vẻ “thụ sủng nhược kinh”, tựa hồ không thể tin được khi ta đối với một tên lính gác nhỏ nhoi lại lịch sự như thế, nhưng thật ra là hắn ta tự mình đa tình thôi. Bất kể là gặp mặt quốc vương hay tên ăn mày ngoài phố, khuôn mặt ta vĩnh viễn mang nụ cười hoàn mỹ của Sun knight, bởi vì ta là một thánh kỵ sĩ mà.

(thụ sủng nhược kinh: được sủng ái đâm ra lo sợ)

Đúng vậy, luôn luôn nở nụ cười tươi xán lạn kiểu Sun knight.

***

Ta bước vào đại sảnh tráng lệ của vương cung, hiển nhiên tên vua heo chết tiệt vẫn ngồi trên ngai vàng. Rõ ràng hắn ta béo hơn so với lần cuối ta gặp, phải to ngang ngửa ba người đàn ông gộp lại ấy chứ. Lạy thần Ánh sáng của tôi, hắn ta làm sao mà đến bây giờ vẫn chưa chết vì nhồi máu cơ tim do béo phì quá độ hay những bệnh đại loại như thế hả?

Mang theo một nụ cười hoàn mỹ, ta nửa quỳ xuống, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn khi nhìn đống thịt mỡ ấy, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay béo múp míp của quốc vương, rất nhanh chóng hôn nhẹ lên lên lưng bàn tay và sau đó cười nói: “Quốc vương bệ hạ, Sun knight của Thần điện Ánh sáng muốn truyền đến ngài lòng nhân ái của thần Ánh sáng.”

“Đủ rồi, đủ rồi! Ngươi đâu phải đến để truyền đạt lòng nhân ái mà là khiến ta đau đầu và gặp rắc rối.” Quốc vương rất không nể mặt mà hất tay ta ra.

Nếu không phải người gây phiền phức cho ta trước, ngươi tưởng ta muốn đến đây xem ngươi béo lên bao nhiêu sao?

Ta lộ ra vẻ mặt vô tội nhất và nụ cười chân thành nhất giải thích: “ Thưa quốc vương bệ hạ, sự nhân ái của thần Ánh sáng lan truyền khắp mặt đất, chính là để cho chúng sinh có thể hiểu được chính nghĩa và lòng nhân từ, chưa bao giờ có ý định gây phiền phức cho bệ hạ. Nếu như có hiểu lầm, tôi thực sự rất lấy làm tiếc, và hy vọng bệ hạ cho tôi một cơ hội để giải tỏa khúc mắc này.”

“Đủ rồi!” quốc vương tỏ vẻ mệt mỏi sau khi nghe ta diễn thuyết, nói cho có lệ: “Nói nhanh đi, mục đích hôm nay của ngươi tới đây là gì?”

“Cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội giải thích hiểu lầm, khiến tôi cảm nhận được lòng khoan dung và sự nhân từ của ngài, quốc vương bệ hạ.” Ta tao nhã đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu bài diễn văn dài lê thê mà ngay cả ta cũng chịu không nổi.

“Ngay từ thời xa xưa, tình yêu và lòng nhân ái của thần Ánh sáng đã bao phủ khắp mặt đất, và tất cả chúng sinh đều là con yêu của Ngài. Trong thiên hạ có cha mẹ nào lại không muốn mang những điều tốt đẹp nhất đến cho con mình? Không có. Như vậy, với vai trò của người làm cha làm mẹ, thần Ánh sáng cũng hy vọng con dân của Ngài có một cuộc sống sung túc, đủ ăn đủ mặc. Nhưng thần Ánh sáng không phải là toàn năng, và Ngài cũng không thể phá vỡ “Hiệp ước thánh thần”, can thiệp vào thế sự chốn trần gian. Vì vậy Ngài chỉ có thể đặt lòng tin vào Thần điện Ánh sáng để truyền bá lòng nhân ái và giao phó những đứa con thân yêu của mình cho bệ hạ…”

Quốc vương không hề kiêng dè mà ngáp một cái siêu dài.

Lão già chết tiệt, người chỉ ngồi nghe thôi, ngươi có biết nói lâu như thế tốn nước miếng lắm không?

“…Tuy nhiên, mấy năm gần đây mùa vụ luôn thất bát, khiến cho con dân của Ngài lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Mặc dù Sun knight tôi nhỏ bé, vốn không thể hiểu được những suy nghĩ của Ngài, nhưng vẫn có thể đoán được, lòng nhân ái của thần Ánh sáng làm sao có thể để cho chúng sinh chịu khổ cực? Con dân của Ngài đang sống rất vất vả, lạy thần Ánh sáng của tôi. Việc này sẽ khiến cho thần Ánh sáng đau lòng đến nhường nào. Thần Ánh sáng mà đau lòng thì Sun knight tôi cảm thấy rất hổ thẹn. Tôi đã không xứng đáng với lòng tin của Ngài, để cho con dân Ngài phải sống trong cảnh túng quẫn…”

Quốc vương bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Các đại thần bên cạnh hắn cũng bắt đầu trình công văn cho người chấp chính thực tế là thái tử. Thái tử phê sửa công văn rồi giao trả lại cho họ.

Đứng bên cạnh ta, Storm knight đã nháy mắt xong với tất cả các cô gái trong đại sảnh, đang định nháy mắt lại từ đầu.

“Ngay cả khi cuộc sống khổ sở như vậy, người dân vẫn thể hiện tình yêu và lòng tôn kính đối với quốc vương của họ bằng việc nộp thuế đầy đủ. Điều này đối với họ mà nói, đó chính là biểu hiện cho lòng trung thành tuyệt đối. Lòng trung thành ấy rất xứng đáng được khen ngợi, thưa quốc vương bệ hạ. Mặc dù tăng thuế là việc làm cần thiết, nhưng vì những tình cảm lớn lao của nhân dân bách tín, bệ hạ nên có hành động thích hợp, không nên đi ngược lại với những nguyên tắc về lòng nhân ái của thần Ánh sáng.”

Ta xúc động quá, cuối cùng ta cũng nói đến trọng điểm rồi, đúng vậy, chính là giảm thuế đó! Lão vua heo chết tiệt, mùa màng thất bát, người lại gia tăng thuế, muốn bức dân tạo phản à!

“Cái gì?” Quốc vương đột nhiên tỉnh dậy, bàn tay to tướng đập xuống bàn cái rầm rồi quát:” Không gia tăng thuế ta lấy gì tu sửa cung điện đây!”

Không… ngươi đừng bắt ta phải nói lại từ đầu chứ! Ta hết sức đau khổ ah.

“Quốc vương bệ hạ.” Storm knight thản nhiên nói: “Mức thuế hiện nay đã được sự đồng thuận của tất cả các quốc gia trên lục địa, giờ Ngài tự tiện tăng thuế, nếu xảy ra hậu quả gì, Thần điện cũng không thể ra tay trợ giúp Ngài đâu.”

Đơn giản, không vòng vo cũng chẳng thèm che đậy sự uy hiếp trong câu nói! Storm, cậu nói rất hay! Tôi thực sự rất biết ơn cậu… nhưng ngoài mặt, ta vẫn ném cho hắn một ánh mắt trách móc và lên tiếng chỉ trích: “Storm, sao cậu có thể nói như thế với quốc vương bệ hạ, như vậy là đã phạm vào nguyên tắc không được vọng ngôn của thần Ánh sáng rồi đấy.”

Storm chỉ nhún vai không trả lời. Theo lý thuyết thì hắn phải nghe theo lệnh ta – người đứng đầu mười hai Thánh kỵ sĩ, cho nên hắn không nói nữa. Nhưng cái gì cần nói thì cũng đã nói rồi, có lên tiếng nữa hay không cũng không quan trọng.

Cũng không cần lo lắng, bởi mọi người trên toàn đại lục đều biết, Storm knight không bao giờ quan tâm đến các quy tắc và cũng không biết cách cư xử cho đúng mực, cho nên chẳng ai thèm nổi giận với những điều hắn nói.

“Cái… cái này là uy hiếp!” Quốc vương tức giận đến run người.



“Ôi không! Quốc vương bệ hạ, ngài ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, thần Ánh sáng chưa bao giờ sử dụng những phương thức uy hiếp hèn hạ như thế..”

Nhưng thần điện Ánh sáng thì dùng.

“Chúng tôi vốn mang trong mình lòng nhân ái, không đành nhìn chúng sinh sống trong cảnh địa ngục trần gian.”

Con heo chết tiệt, dân chúng làm loạn đối với cả ngươi và ta đều không phải chuyện tốt! Thần điện sẽ phải giúp ngươi trấn áp các cuộc nổi dậy mà không được nhận bất cứ một khoản hổ trợ nào! Tốt hơn hết là người nên thu hồi lệnh tăng thuế, nếu không chúng ta sẽ nhân cơ hội này để dân nổi loạn biến mi thành thịt băm nhân bánh bao rồi sau đó giúp thái tử đăng cơ!

“Thái tử điện hạ, uhm, Giáo Hoàng từng nói với tôi rằng ông ấy đánh giá rất cao về ngài. Tôi tự hỏi không biết đến khi nào tôi mới có thể gọi ngài là Quốc vương bệ hạ đây?” Storm knight cười nói với thái tử.

“Cho ta cảm ơn lời khen của Giáo hoàng.” Thái tử lịch sự trả lời.

Ha ha ha! Storm, cậu thật lợi hại! Chỉ một câu đơn giản nhưng cũng đủ sức uy hiếp quốc vương rồi.

Ngươi cứ thử không thu lệnh tăng thuế đi, ta sẽ bức ngươi thoái vị. Dù sao thì ngươi cũng không dám động tới con trai mình.

Quả nhiên mặt quốc vương liền xám như tro, do dự một lúc lâu, cuối cùng bất lực lên tiếng: ”Nếu mùa màng thất bát thì không nên tăng thuế, việc trùng tu cung điện có thể hoãn lại sau.”

Rất tốt! Cuối cùng ta cũng hoàn thành nhiệm vụ để trở về Thánh điện rồi. Trong Thánh điện, không có mấy người có thể bức ta lên tiếng nói chuyện! Ta có thể yên tâm làm Sun knight trầm mặc của mình rồi!

“Nhưng mà, Sun knight ngươi rất hiếm khi tới chỗ ta, nhân tiện đêm nay có bữa tiệc chào đón, người phải cùng uống với ta vài chén, nếu không là không nể mặt ta đấy.” Quốc vương cười toe toét, đôi mắt heo híp lại trông cực kỳ gian.

Lúc này, Storm lo lắng nhìn ta.

Như mọi người trên toàn đại lục đều biết, Sun knight không bao giờ đụng tới rượu, uống một chén nhất định đỏ mặt, uống hai chén nhất định đau đầu, uống tới chén thứ ba chắc chắn sẽ gục.

Ta cười khổ, tỏ vẻ hết sức khó xử, tất nhiên là làm cho quốc vương xem, một ngày liên tiếp bị uy hiếp hai lần, nếu như không thể hiện một chút cho hắn thấy ta bị lếp vế, tương lai về sau hắn tìm đến Thần điện gây phiền phức thì không phải là chuyện tốt.

“Thần Sun knight… sẽ hết sức cố gắng.” Ta làm bộ bị khuất phục, hêt sức bất đắc dĩ mà nửa quỳ xuống hành lễ.

“Ha ha ha, người đâu! Mau chuẩn bị tiệc, mang những bình rượu mạnh nhất ra cho ta!”

Quốc vương dáng vẻ tự đắc ra lệnh cho người hầu chuẩn bị tiệc rượu, còn thái tử ném cho ta ánh mắt ái ngại tỏ vẻ xin lỗi, dù sao cũng là do hắn không thể ngăn được quốc vương gia tăng thuế, cho nên đơn giản là lén thông báo nhờ Thần điện ra tay can thiệp.

Storm mặc dù đang bận nháy mắt với phụ nữ xung quanh nhưng cũng lo lắng nhìn ta.

Lo lắng cái gì hả? Ta đây là kẻ ngàn chén không say đấy.

Đúng thế, người vốn được xưng là ba chén sẽ gục Sun knight ta đây thực ra chính là tên tửu quỷ mạnh nhất từ trước tới nay.

Nghĩ lại lúc đó, khi lão sư dẫn ta đến một căn hầm bí mật…

“Con trai, hôm nay bài học của ngươi chính là… uống rượu.”

“Cái gì? Nhưng thưa lão sư, không phải Sun knight không thể uống rượu sao?”

“Sun knight luôn luôn tha thứ cho người khác, ngươi thực sự có lòng khoan dung như vậy?"

“Không có.”

“Sun knight vĩnh viễn bảo trì một nụ cười tươi, có bao nhiêu lần người thực sự mỉm cười từ tận đáy lòng?”

“Một vài lần…”

“Sun knight vốn là người phát ngôn đầy lòng nhân ái của thần Ánh sáng, ngươi thật sự nhân từ bác ái?”

"..."

“Cho nên, con trai à, nếu như ngươi không động tới rượu, sau này đến khi uống rượu, ngươi làm thế nào để giữ vững hình tượng Sun knight một chén đỏ mặt, hai chén đau đầu, ba chén là gục?”

“Cho nên hình tượng Sun knight ba chén là gục vốn được xây dựng trên nguyên tắc Sun knight ngàn chén không say.”

Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, hình như là có chút mâu thuẫn!

“Uống đi con trai, trong vòng một tháng, mỗi đêm người chỉ được uống rượu thay nước, uống, uống cho đến khi nào ngươi cảm thấy rượu nước vốn không có khác biệt mấy mới thôi.”

“…”

Năm ấy ta mười hai tuổi, vì bảo trì hình tượng Sun knight không uống được rượu, ta biến thành tửu quỷ uống rượu như uống nước lã, ngàn chén không say.

Trở lại hiện tại, buổi tối khi diễn ra tiệc rượu, ta chỉ mới tham gia được mười phút , dưới sự chúc cụng nhiệt tình của quốc vương, ta “ba chén là gục”.

Tốt lắm! Ta cuối cùng cũng có thể trở về phòng ngủ rồi.

Đáng thương cho Storm, vì hắn phải tuân thủ nguyên tắc của Storm knight, tại buổi tiệc phải ném cho mỗi người phụ nữ một cái nháy mắt, cứ xem số lượng những người phụ nữ quý tộc hôm nay đi…nếu hắn không ném cho xong tới trước canh ba nửa đêm hay trước khi hai tròng mắt rút gân thì hắn vốn không cần phải đi ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mệnh Kỵ Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook