Chương 2: “Ưu nhã, từ tốn và quan trọng nhất là da phải trắng”
Ngự Ngã
25/05/2013
Bởi vì đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ khuyên quốc vương không tăng thuế, ta và Storm được nghỉ phép vài ngày.
Nhưng thật ra rất có khả năng là do giáo hoàng thấy hai con mắt Storm sưng to như hai quả trứng gà, cứ bước một bước lại đi “ôm cột”, có lẽ thương tình nên…(cũng có thể do lão không đành lòng nhìn mấy cây cột khác gặp nạn, bạn nên biết rằng, mấy cây cột ở Thần điện đều là tuyệt tác điêu khắc, rất có giá trị ah!). Cho nên, chúng ta cũng vờ như không biết đi.
Vừa được nghỉ phép, Storm liền xoay mình, nhanh chóng rời khỏi Thần điện Ánh sáng, nhằm hướng Thánh điện, tổ ấm thân yêu của các Thánh kỵ sĩ, mà vọt thẳng.
Đó là do Thần điện Ánh sáng có các nữ tế ti còn Thánh điện thì hoàn toàn vắng bóng phụ nữ.
Đối với hai con mắt sưng húp như quả trứng gà của Storm mà nói, dù các tế ti ở Thần điện Ánh sáng có đẹp như nữ thần đi chăng nữa, việc nháy mắt với các nàng ấy vẫn rất đau khổ ah.
Storm phóng nhanh như bão cuốn. Còn ta, mặc dù cũng rất nóng lòng muốn bắt đầu kỳ nghỉ phép nhưng vẫn chỉ có thể ưu nhã, tiêu sái bước theo sau.
Toàn bộ đại lục đều biết, Sun knight là kỵ sĩ ưu nhã nhất, dù xảy ra chuyện gì thì cũng không làm cho anh mất đi thần thái ưu nhã của mình.
Nghĩ đến lúc đó, ta thực sự bội phục lão sư, bất luận là ông làm gì, đứng, ngồi, ngồi chồm hổm, lên ngựa, xuống ngựa, thậm chí là chạy, chạy trối chết, tất cả đều cực kỳ ưu nhã.
Có một lần, khi ta đang rất mắc, nhất thời quên gõ cửa, tiện tay mở luôn cửa đi vào, nhằm ngay đúng lúc nhìn thấy lão sư đang ngồi xổm bên trong và một vật thể đen đang mắc kẹt tại cái lỗ đen khủng khiếp…
Lão sư ta liền nở một nụ cười xán lạn đúng kiểu Sun knight, rất ưu nhã đem việc đang làm làm cho xong, sau đó cực kỳ ưu nhã lau mông, tiếp theo rất ưu nhã mà mặc quần vào và sửa sang trang phục chỉnh tề, lại không kém phần ưu nhã nhấc ta lên, cuối cùng cực kỳ ưu nhã mà quăng ta xuống đất…
Lão sư vẫn thường nói: “ Con trai à, ngươi phải biết, Sun knight ngay cả khi té xuống cũng phải cực kỳ ưu nhã.”
Không biết có phải là trả thù không khi ta hại ông phải ưu nhã ngay cả trong nhà vệ sinh mà lão sư cho ta thực hành té ngã liên tục một tháng trời. Bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu, cứ thấy ta là lão sư lại túm lên quăng xuống, cho đến khi dù bị tấn công bất ngờ, ta vẫn có thể ưu nhã mà té mới thôi.
Sau này, ta đã có một màn té ngã cực kỳ ngoạn ngục, khiến cho nữ hoàng của một vương quốc ngay lập tức quyên một vạn đồng tiền vàng cho Thần điện Ánh sáng coi như là “chi phí điều trị”.
Tuy nhiên, từ sau cú ngã nhớ đời đó, ta không còn dám đứng gần tên thủ quỷ của Thần điện nữa. Bởi ta luôn cảm giác có một bàn tay sau lưng chờ chực cơ hội để đẩy ta xuống dưới.
Thật ra, so với việc luôn bị ném xuống đất và sự phiền toái khi phải kiểm xem cửa nhà vệ sinh đã khóa chưa thì việc phải ưu nhã tiêu sái bước đi vẫn còn tốt chán.
Nhất là khi đi bộ trong Thần điện Ánh sáng, việc đi lại một cách thong thả, ưu nhã khiến cho ta có thể danh chính ngôn thuận mà ghi hình các nữ tế ti xinh đẹp.
Đúng vậy, bạn không nghe nhầm đâu, không phải ngắm cũng chẳng phải nhìn mà là “ghi hình”!
Bởi vì toàn bộ mọi người trên đại lục đều biết, Sun knight cống hiến cả cuộc đời mình để phụng sự thần Ánh sáng, là Thánh kỵ sĩ trung thành nhất của Ngài!
Cho nên, Sun knight sẽ không bao giờ nháy mắt với bất kỳ người phụ nữ nào cả!
Cho nên, dù bên cạnh có là một cô gái đẹp như tiên nữ, ba vòng nóng bỏng, thậm chí là không một mảnh vải che thân, Sun knight đều là hoàn toàn không chớp mắt, nhìn thẳng về phía trước, đến mí mắt cũng không chút động đậy.
Người anh em, nếu là người đàn ông chân chính, bạn có khả năng làm như thế không?
Có thể! Chính xác là không chớp mắt mà nhìn thẳng phía trước!
“Con trai, ngươi đã mười bốn tuổi. Đã đến lúc ta nên dạy ngươi phải nhìn phụ nữ như thế nào rồi.”
“Lão sư, không phải người đã từng bảo rằng Sun knight cống hiến trọn đời mình để phụng sự thần Ánh sáng, cho nên đối với nữ sắc hoàn toàn không có chút hứng thú sao?”
“Con trai à, chúng ta hiến dâng bản thân mình như một Thánh kỵ sĩ để phụng sự thần Ánh sáng nhưng Ngài đâu có hiến dâng mình như một người phụ nữ cho chúng ta. Cho nên, nếu chúng ta cần phụ nữ, chúng ta chỉ có thể tìm đến những người phụ nữ bình thường thôi.”
“…”
“Con trai, ta cho ngươi biết, thân là Sun knight, dù bên cạnh ngươi có là một tuyệt thế giai nhân, mắt ngươi vẫn phải luôn hướng về phía trước. Để làm được điều này, ngươi phải học cách nhìn thẳng trước, rồi tận dụng chút ảnh sáng ở phía đuôi mắt ghi hình cô gái đó vào đầu, chờ đến khi về phòng thì nhớ lại và thưởng thức!
Á á…Cô nàng bên trái nhìn cũng không tệ. Ghi hình!
Á á á… Còn cô bên phải là người mới chăng? Ta chưa bao giờ nhìn thấy trước đây nha. Ghi hình!
“Sun!”
Ta dừng lại, ưu nhã quay về phía người gọi. Mặc dù thật lòng ta rất muốn chửi vào mặt tên đó: “Sh*t! Gọi cái gì hả? Ta còn chưa kịp ghi hình cô nàng mới đến!"
“Người anh em Ice, cầu cho lòng nhân ái của thần Ánh sáng sẽ làm tan chảy sự băng giá trong đôi mắt cậu.”
Ice knight (kỵ sĩ Băng), một trong mười hai Thánh kỵ sĩ nhưng không thuộc phe ta.
Tại sao ta lại nói như thế ư?
Toàn bộ mọi người trên đại lục đều biết, mười hai Thánh kỵ sĩ được chia làm hai phe, một bên là phe người tốt ôn hòa do ta dẫn đầu, phe còn lại là nhóm người lạnh lùng tàn nhẫn do Judge knight (kỵ sĩ Thẩm phán) lãnh đạo. Không cần nghĩ cũng biết, những người tốt bụng ôn hòa với những người lạnh lùng tàn nhẫn vốn không đội trời chung, cho nên cứ một lần gặp nhau là xảy ra xung đột.
“Sun, cậu mới là người phải học về sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng, không nên bỏ qua cho quốc vương dễ dàng như vậy.”
Vẻ mặt cậu ta khi nói chuyện lạnh như băng. Thực ra không phải do cậu ta có ý thù địch ta, tất cả mọi người đều biết, Ice knight luôn luôn lạnh lùng băng giá như vậy, ngay cả khi mặt trời đỏ rực trực tiếp rớt xuống mặt cậu ta cũng không thể làm tan chảy sự băng giá đó.
“Lòng nhân ái của thần Ánh sáng mách bảo tôi rằng, mọi tội nhân đều có cơ hội sửa chữa lỗi lầm, chúng ta không nên bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể cứu vớt những linh hồn tội lỗi đó.”
Ta lấy tay che vẻ mặt đau khổ như thể sắp đến ngày tận thế nhưng thực ra là đang kín đáo ngáp to một cái. Như thường lệ, Ice knghit vốn không phải là người nói nhiều, cho nên chỉ cần cậu ta đáp trả một câu là coi như bọn ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“Đã là tội nhân thì đáng bị trừng phạt, không nên tha thứ cho bọn chúng.” Ice nói xong liền xoay mình bước đi, không cho ta cơ hội tiếp tục thuyết giáo.
Ta thích hắn nhất là ở điểm này.
Ice knight không thích tranh luận, chỉ là toàn bộ mọi người trên đại lục đều biết đến tình huống này, miễn cưỡng ầm ĩ hai câu là tốt lắm rồi.
Hơn nữa toàn bộ mọi người trên đại lục cũng đều biết rằng, Ice knight vốn lạnh lùng tựa băng giá, chẳng những vẻ mặt vô cảm mà cách nói chuyện cũng rất khó nghe, cho nên, việc cậu ta không nói tiếp mà bỏ đi cũng rất đỗi bình thường.
Mặc dù hai chúng ta mỗi lần gặp nhau đều phải ầm ĩ đôi câu nhưng thực ra mối quan hệ của bọn ta không tệ như thế. Mỗi khi thời tiết trở nên nóng bức, sở trường ma pháp băng của cậu ta luôn phát huy tác dụng. Cậu ta thường làm một chén đá bào cho ta ăn giải nhiệt.
Đương nhiên, vì biểu hiện của bọn ta luôn là “Đối lập”, cho nên, trước hết cậu ta sẽ mắng ta một câu, đợi ta chuẩn bị tâm lí xong thì ném về phía ta một cái chén, tiếp theo là cùng ta ầm ĩ hai câu rồi ném tiếp si rô dâu vào cái chén ta đang cầm, cuối cùng thi triển ma pháp băng để “công kích” ta, bọc cả người ta và cả cái chén trong băng vụn, hà hà… thật sảng khoái quá đi!
Như vậy ta thì có đá bào dâu để ăn, hơn nữa lại không hủy đi trạng thái “đối lập” giữa hai bên.
Cho nên ta rất thích cái cậu Ice này. Mặc dù ta vốn là người tốt ôn hòa, cậu ta thì lãnh khốc vô tình, toàn bộ mọi người trên đại lục đều biết bọn ta vốn là không có khả năng trở thành bằng hữu, cho nên bọn ta đương nhiên chỉ có thể làm “bạn tốt mà không phải là bạn tốt” của nhau.
Nói đến bằng hữu, ta nghĩ đã đến lúc ta nên đi thăm một người “bạn tốt” của mình, Earth knight (kỵ sĩ Đất).
Toàn bộ mọi người trên lục địa đều biết, Earth knight tính tình trung hậu đôn lương, thân hình cao lớn, khôi ngô tuấn tú, luôn e thẹn khi nói chuyện, đôi khi còn cà lăm…
“Thực xin..xin lỗi, tôi không quen nói chuyện với con gái...gái…” Earth knight đỏ mặt cúi đầu.
Ta canh đúng lúc đẩy cửa bước vào phòng Earth, vừa vặn lần thứ ba mốt hay ba hai gì đó chứng kiến hắn nói với cô nàng thứ ba mốt hay ba hai gì đó cũng câu thoại đó trong căn phòng này.
Sau đó, hắn lần thứ ba mốt hay ba hai gì đó âm thầm trừng mắt nhìn ta, ánh mắt cực kỳ âm hiểm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngơ ngác, tươi cười bắt chuyện: “Sun, cậu… cậu đã trở về.”
“Đúng vậy, nhờ có sự chúc phúc và ủng hộ của thần Ánh sáng, Sun đã may mắn hoàn thành nhiệm vụ mà giáo hoàng giao phó, truyền đạt nguyện vọng của thần Ánh sáng đến quốc vương bệ hạ.”
“Vậy à! Ha…ha… chúc mừng cậu! Tìm tôi có việc gì không?” Earth cười “hiền lành” nhìn ta.
Tuy miệng thì nói thế nhưng ta có thể thấy sự mất kiên nhẫn trong đôi mắt hắn.
“Nhờ sự nhắc nhở đầy thiện ý của thần Ánh sáng, tôi nghĩ mình nên đi đến và thông báo cho người bạn tốt nhất của mình là cậu, Earth ạ: Giáo hoàng cảm thấy nhiệm vụ đó chưa làm cho tôi hiểu hết được sự nhân từ của thần Ánh sáng, cho nên muốn tôi đi ra thế giới bên ngoài để lĩnh ngộ được những giáo lý của Ngài.”
Ý tứ chính là, Sun knight ta được nghỉ phép rồi!
Ta chắc chắn là đã đọc được ý nghĩ này từ đôi mắt hắn “Cút! Muốn nghỉ thì đi nhanh đi cho rồi”. Cô nàng bên cạnh hắn nãy giờ vẫn ngây ngốc nhìn ta, căn bản là cô ta không hiểu ta đang nói cái gì. Nếu không sống cùng ta trên ba năm thì không có lấy một người hiểu được ý nghĩa trong câu nói của ta.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà ta tới giờ vẫn không có bạn gái. Cứ mỗi khi ta chấm được một cô, vừa nói chuyện xong, cô nào cô nấy cũng cho rằng ta đang thuyết giáo, vội vàng bỏ tiền cúng lại rồi chuồn mất dép.
“Thật tốt, cậu được nghỉ phép à?” Earth vẫn giả ngu mà cười. Thật không biết cái vẻ mặt ngây thơ vô tội này của hắn đã lừa được bao nhiêu cô gái rồi.
Còn hơn Storm mỗi ngày đều nháy mắt đưa tình đến nỗi cả hai tròng mắt rút gân nhưng rất có thể vẫn còn là xử nam, Earth mới thực sự là sát thủ tán gái mà vẫn không làm mất đi thanh danh “trong sáng” của mình. Bởi vì tất cả mọi người trên toàn đại lục đều biết, Earth knight tính tình thành thật, trung hậu đôn lương, người như vậy thì làm sao có thể phong lưu đây?
Không có khả năng mà! Cũng như Sun knight với quỷ tửu vốn là không thể chỉ chung một người.
Mặc dù ta từng thấy qua ba mốt hay ba hai cô gái khác nhau ở trong phòng hắn nhưng hằng năm, hắn vẫn ngồi chễnh chệ ở vị trí đầu trong cuộc bầu chọn những người đàn ông mà phụ nữ muốn lấy làm chồng nhất.
Ta đây so với Earth knight mà nói, địa vị cao hơn hắn, tiền lương nhiều hơn hắn, nhưng lại chưa bao giờ có tên trong bảng danh sách “Những người đàn ông mà phụ nữ muốn lấy làm chồng nhất”, bởi vì, toàn bộ phụ nữ trên đại lục đều biết, Sun knight chỉ yêu thần mà không thích gái.
F*ck!
Cho nên, ta ghét hắn!
Mà cũng thật trùng hợp, mỗi lần ta mở cửa đều đúng lúc hắn đang lừa phụ nữ, cho nên, hắn cũng ghét ta.
Chỉ là tất cả mọi người trên đại lục đều biết, Sun knight và Earth knight vốn là bằng hữu tốt nhất của nhau… Chúng ta không thể làm gì hơn là trở thành “những bạn tốt nhất của nhau mà ghét nhau”.
Ta nở nụ cười tươi xán lạn đã qua mười năm khổ luyện, cô gái trong phòng sắc mặt thoạt nhiên đỏ hồng, vừa muốn cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng, nhưng lại không nỡ rời mắt khỏi ta. Mặc dù ta tuy không có được lên danh sách “Những người mà phụ nữ muốn lấy làm chồng nhất” nhưng tốt xấu gì ta cũng là người chiến thắng trong cuộc bầu chọn “Những chàng trai đẹp như ánh mặt trời” nhiều năm liên tiếp, làm cho một người phụ nữ tạm thời quên đi “chồng” mình là ai tuyệt đối không thành vấn đề!
“Sun, không phải cậu muốn được nghỉ phép lắm sao?” Ánh mắt Earth tuy lộ hung quang nhưng giọng điệu trước sau vẫn rất mực hiền hòa. Năng lực ngụy trang của hắn cũng tốt như năng lực mỉm cười của ta vậy: “Nếu không nhanh chóng lên kế hoạch cho kỳ nghỉ, thời gian sẽ trôi đi mất đấy.”
Ta thở dài cảm thán: “Đúng rồi, nhất định là thần Ánh sáng muốn thông qua cậu để truyền thông điệp cho tôi, nhắc nhở tôi phải đi ra thế giới rộng lớn để hiểu thêm về giáo lý của ngài, như vậy đã đến lúc Sun phải nói lời tạm biệt rồi.”
F*ck!
Mặc dù trong đôi mắt rực lửa của Earth hiện ra chữ này nhưng trên mặt cậu ta vẫn đúng lúc lộ vẻ chờ đợi, chân thành nói: “Hy vọng sẽ sớm gặp lại cậu, bạn tốt của tôi.”
Ha ha ha! Ta vui vẻ gật đầu, tâm tình cực kỳ khoái trá mà đóng cửa phòng. Chứng kiến cô gái của người nào đó cả ánh mắt lẫn trái tim đều bị ta mê hoặc, nhất định lần chinh phục phụ nữ này của Earth thất bại thảm hại rồi, ha ha ha!
Ngăn cản người khác theo đuổi phụ nữ là niềm hạnh phúc của ta. Hay lắm, hay lắm, kỳ nghỉ tốt đẹp của ta đã chính thức bắt đầu rồi đây.
Á không! Chờ chút, ta chưa thể đi nghỉ được.
Mặc dù trước đó ta có nói quan hệ giữa ta và Ice knight vốn không tồi, nhưng trong mười hai Thánh kỵ sĩ, người thân nhất với ta không phải cậu ấy. Trước khi bắt đầu kỳ nghỉ, ta phải đi gặp người bạn tốt nhất của mình đã, nếu không hắn sẽ trách ta “trọng sắc kinh bạn”. Nhìn thấy người khác có phụ nữ bên cạnh, vội vàng đi chia rẻ người ta làm cho tâm tình ta tốt lên hẳn, nhất thời quên mất bằng hữu thực sự của mình rồi.
Nghe nói gần đây tội phạm trong sở Thẩm phán đặc biệt nhiều, ta nghĩ nên đợi hắn trong “nhà vệ sinh” của sở Thẩm phán là tốt nhất.
Không ngoài dự đoán của ta, khi ta mang hai cái ghế và một chậu nước tiến vào nhà vệ sinh, ưu nhả ngồi chờ trên một trong hai cái ghế ta mang đến và được đặt bên cạnh bồn cầu, chưa đầy ba phút sau, một chàng trai tóc đen, mắt đen, trang phục đen (toàn thân một màu đen ^^) đẩy cửa lao vào, vọt thẳng tới cái bồn cầu và nhanh chóng nôn thốc nôn tháo.
Ta ưu nhã ngồi trên ghế chờ hắn nôn hết. Nhân tiện giới thiệu với mọi người một chút, chàng trai “tam đen” này (tóc đen, mắt đen, trang phục đen) chính là người “không phải là bạn nhưng là bạn thân nhất” của ta, cũng chính là người lãnh đạo của phe lạnh lùng tàn nhẫn, Judge knight.
Toàn bộ đại lục đều biết, trong mười hai Thánh kỵ sĩ, người đáng sợ nhất, tàn nhẫn nhất, khiến cho đứa bé ba tuổi vừa nhìn là khóc thét, buổi tối không dám đi ngủ, chính là người chịu trách nhiệm phán xét tội phạm, Judge knight.
Bởi vì ta là người lãnh đạo nhóm người tốt ôn hòa, hắn là người đứng đầu phe lạnh lùng tàn nhẫn, cho nên, chúng ta tất nhiên là ở hai thái cực đối đầu nhau.
Ta luôn nói: “Sự nhân từ của thần Ánh sáng sẽ tha thứ cho tội lỗi của ngươi.”
Hắn luôn nói: “Sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng sẽ trừng phạt tội lỗi của ngươi.”
Như thế mới biết, thần Ánh sáng nhất định bị rối loạn đa nhân cách rồi… rối loạn đa nhân cách ah!
Bên trên không thẳng, bên dưới lệch, hèn gì mà các Thánh kỵ sĩ đều có chút quái lạ.
Người được cho là đáng sợ nhất, tàn nhẫn nhất, Judge knight, trong lần đầu tiên xét xử phạm nhân, ngay sau khi kết thúc phiên tòa liền vọt thẳng đến nhà vệ sinh mà nôn.
Thực ra cũng chẳng có gì kỳ lạ, dù sao lần đầu tiên đến sở Thẩm phán thực tập là lúc cậu ta mới có mười ba tuổi. Một đứa trẻ mười ba tuổi không chịu nổi cảnh tra tấn dã man, máu thịt bầy nhầy là chuyện bình thường.
Nhớ lại lúc đó, khi cậu ta lần đầu tiên đến sở Thẩm phán thực tập thì cũng là lần đầu tiên lão sư dẫn ta đến đó gặp Judge knight tương lai để thực hành tranh luận.
Khi ta đến thì có một phạm nhân phạm tôi cưỡng hiếp đang bị treo trên cây thánh giá, bị đánh tới nỗi không còn nhận ra hình người, ta lúc đó cảm giác thực rất sảng khoái ah.
Đồ khốn!
Ngươi có biết Sun knight suốt đời chỉ có thể yêu thần mà không thích nữ không? Ngươi có biết rằng cách nói chuyện của Sun knight khiến ta suốt đời cũng không thể lừa nổi một người phụ nữ lên giường không?
Ngươi, ngươi, cái hạng người thối tha như ngươi lại cả gan dám dùng phương phức vô sỉ đó để hại phụ nữ, khiến ta thực rất…rất (hâm mộ)…căm giận ah! Người làm cái chuyện cặn bã đó như ngươi thì bị đánh chết cũng đáng.
Đương lúc ta đang suy nghĩ nên dùng phương thức tra tấn nào để tăng thêm hiệu quả thì lão sư huých ta một cái tỏ ý nhắc nhở. Ta suýt chút nữa thì quên mất nhiệm vụ chính của ngày hôm nay là cùng Judge knight tương lai thực hành tranh luận.
Ta liền bày ra bộ mặt đau khổ, thể hiện sự thương xót của một Sun knight mà nói: “Như thế này thì quá tàn nhẫn rồi, sao các ngươi có thể dùng những thủ đoạn dã man như thế với con dân thân yêu của thần Ánh sáng. Cho dù hắn có là một tội nhân, nhưng cũng nên cho hắn một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm. Lòng nhân ái của thần Ánh sáng tuyệt đối không phép sự tàn bạo này xảy ra.”
Được rồi! Ta nói xong rồi đó, bây giờ đến lượt ngươi.
Ta tiện thể nghiêng đầu liếc nhìn lão sư một cái. Thấy ông mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, ta biết ta đã khởi đầu không tệ.
Nhưng mà, cái người tóc đen, mắt đen, y phục đen, tiểu Judge knight đó trước sau vẫn không lên tiếng nói chuyện, hơn nữa ta còn phát hiện, khi ta vừa mắng hắn câu đầu, ta khẳng định đã nhìn thấy sự tự trách và hối hận trong mắt hắn, khóe mắt lại có chút ươn ướt.
Lát sau cậu ta đã nước mắt lưng tròng, lách một cái thoát khỏi bàn tay đang đặt trên vai của lão sư rồi lại đụng phải ta, cuối cùng là che miệng chạy trối chết ra ngoài.
Lão sư vỗ vỗ lưng ta và nói: “Con trai, sao ngươi không đi theo để tiếp tục giáo huấn hắn về sự nhân từ của thần Ánh sáng?”
Cái gì? Còn giáo huấn nữa sao? Không tốt đâu, cậu ta khóc rồi kìa…
“Nhớ mang theo một cái khăn tay, một chậu nước và hai cái ghế nữa.” Sau khi hạ mệnh lệnh kỳ quặc, lão sư ta bắt đầu cùng kẻ đối đầu của mình, Judge knight đương nhiệm, tranh luận về lòng khoan dung và sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng.
Mặc dù ta cảm thấy rất khó hiểu nhưng vẫn là không có gan kháng lệnh lão sư, vội vàng kiếm một chậu nước, khăn tay thì ta có sẵn, hai cái ghế và sau đó chạy đi tìm đối thủ tương lai của mình.
Ta cuối cùng cũng tìm thấy cậu ta ở trong nhà vệ sinh bên cạnh sở Thấm phán, đúng lúc nhìn thấy cậu ta đang nôn thốc nôn tháo, nôn đến mặt trắng bệch, đến nỗi không còn gì để nôn.
Ta ngây người đứng chờ bên cạnh, đến khi bắt đầu cảm thấy mỏi chân thì chợt nhớ ra mình có đem theo hai cái ghế, mới đem một cái để bên cạnh đối thủ của mình, cái còn lại chính mình đặt mông lên ngồi.
Ta lại ngây người ngồi chờ một lúc lâu, cậu ta cuối cùng cũng dừng nôn được rồi (có lẽ là hết thứ để nôn rồi ^^).
Nhìn cậu ta tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, ta thuận tay đưa khăn và chậu nước cho cậu ta. Cậu ta chần chừ một lúc rồi cũng nhận lấy, lau mặt rồi sửa sang quần áo chỉnh tề.
Khăn tay, nước và ghế cuối cùng đều dùng rồi…Ta đột nhiên tỉnh ngộ, phải chăng lão sư ta năm ấy cũng tại nhà vệ sinh này đứng nhìn kẻ đối đầu của mình nôn?
Judge knight im lặng giặt sạch cái khăn tay trước khi đưa trả lại ta, cậu ta không có nói cảm ơn, mà cũng không thể nói, Sun knight cùng Judge knight vốn là vĩnh viễn đối đầu, bọn ta là đại diện cho hai mặt đối lập của thần Ánh sáng, tuyệt đối không thể hòa thuận với nhau!
Bọn ta lại im lặng nhìn nhau một hồi, ta không muốn thuyết giáo cậu ta về sự nhân từ của thần Ánh sáng mà cậu ta chắc cũng không muốn dùng sự nghiêm khắc của ngài để giáo huấn ta.
Kể từ đó, bọn ta thường đến nhà vệ sinh bên cạnh sở Thẩm phán để trao đổi về lòng nhân từ và sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng. Ta thường mang, ghế, khăn tay và một chậu nước đến nhà vệ sinh chờ cậu ta, còn cậu ta trước mỗi phiên toàn đều chuẩn bị sẵn nước trà và bánh, đợi đến khi kết thúc phiên xét xử sẽ mang theo chúng mà vọt thẳng tới nhà vệ sinh.
Bạn cũng biết đó, cứ mỗi lần nôn xong là lại cảm thấy đói.
Nhưng mà, cậu ta chưa bao giờ ăn bánh cậu ta mang đến cả, bởi vì chúng siêu ngọt – đúng loại ta thích nhất.
Lúc này, Judge knight có vẻ như đã nôn xong hết rồi, như thường lệ, ta đem khăn tay và nước đưa cho cậu ta, cậu ta chậm rãi lau mặt rồi nói: “Sun, đã khá lâu kể từ lần cuối cùng cậu đến xem các buổi xét xử tội phạm, tôi cho rằng cuối cùng cậu cũng đã nhận ra chỉ có sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng mới có thể ngăn chặn những hành vi phạm tội.”
Ta có thể nhận thấy ý tứ của cậu ta trong câu nói, cậu bạn tốt này đang oán giận ta sao lâu như vậy không tới tìm hắn nói chuyện.
“Lòng nhân ái của thần Ánh sáng không ngừng lan tỏa khắp nơi. Vương cung cũng cần được lòng nhân từ của ngài chiếu rọi và quốc vương bệ hạ lại càng mong muốn được nghe lời giáo huấn của thần Ánh sáng.”
Tôi bị phái đi “dạy”cho tên vua heo đó một “bài học”.
“Quốc vương chắc hẳn đã chế giễu cậu? Chỉ có sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng mới làm cho hắn tỉnh ngộ.”
Quốc vương phải chăng đã làm khó cậu? Cậu ta ném cho ta một cái nhìn thương hại.
“Nhờ sự cố gắng của Storm knight, quốc vương bệ hạ cuối cùng cũng hiểu được lòng nhân từ của thần Ánh sáng.”
May mà có Storm, nếu không tên vua heo đó sẽ cương quyết không chịu giảm thuế.
“Storm knight chắc hẳn là vô cùng hối tiếc khi đã không dùng sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng để giáo huấn những người trong cung. Mắt cậu ta liệu có thể nhìn thấu hết những tội ác trong vương cung hay không?
Trong cung nhiều phụ nữ như vậy… Mắt Storm có sao không?
“Cậu ta đã nhìn thấy tường tận những tội lỗi xấu xa trong cung, mặc dù đau đớn vạn phần nhưng vẫn dùng lòng nhân ái của thần Ánh sáng để tha thứ cho bọn họ.”
Hai tròng mắt của cậu ta gần như rút gân.
“Thần Ánh sáng sẽ không trừng phạt cậu ta cho dù cậu ta không thể nhìn thấy hết những điều xấu xa đó.”
Tội nghiệp Strom… mong hai mắt cậu ta mau chóng bình phục.
”Giáo hoàng đã truyền đạt lại sự cảm thông của thần Ánh sáng, muốn cậu ta dưới ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng đôi mắt của mình trong ba ngày. Sun rất vui mừng khi có thể cùng cậu ta tìm hiểu thêm về lòng nhân ái của thần Ánh sáng.”
Cậu ta được nghỉ phép ba ngày, và tôi cũng vậy.
“Nguyện cho ánh nắng gay gắt ban trưa của mặt trời sẽ làm cho các cậu hiểu được sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng. Dù ở bất cứ nơi nào, sự khiêm khắc của thần Ánh sáng vẫn luôn luôn tồn tại.”
Hy vọng các cậu được nghỉ ngơi thỏa mái. Cậu có định đi đâu chơi không?
“Lòng nhân từ của thần Ánh sáng soi rọi mọi nơi trên lục địa này, ngay cả căn phòng nhỏ bé của Sun.”
Tôi muốn về phòng ngủ.
Judge knight lãnh khốc vô tình cuối cùng cũng nhịn không được mà nở một nụ cười. Cậu ta cười cười lắc đầu, sau đó cầm một cái bánh và đưa cho ta: “Nguyện một ngày nào đó cậu sẽ tiếp nhận sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng.”
“Cũng chúc cho cậu sớm ngày tiếp nhận lòng nhân ái của thần Ánh sáng.”
Ta đưa cái bánh lên miệng cắn một cái, uh, đúng là món khoái khẩu của ta, vị ngon thật.Ta đã từng nói với Judge knight là trong ba ngày nghỉ phép, ta muốn về phòng đi ngủ… Này! Ánh mắt của ngươi là ý gì hả? Không tin ta thật muốn về phòng đi ngủ sao?
Cái gì? Đi tán gái?
Đừng có ngốc! Ta đây không dư hơi đi kiếm tiền dùm Thần điện. Ta không muốn cứ mỗi lần nói chuyện với phụ nữ lại phải chứng kiến cảnh cô ta vì tưởng ta đang thuyết giáo mà bỏ tiền cúng lại rồi biến mất dạng.
Sao? Không phải ta là con quỷ nát rượu à? Đến tửu quán uống rượu?
Ngươi điên rồi!
Có nhớ ta là ai không?
Ta chính là Sun knight ba chén đã say, làm thế nào mà đến quán uống rượu đây?
Ngươi cho rằng khi nghỉ phép thì ta không phải là Sun knight sao?
Lão sư ta luôn căn dặn rằng: “Một ngày làm Sun knight, suốt đời mỉm cười, đến chết mới thôi!”
Cho nên, dù là ngày nghỉ, ta vẫn là Sun knight, chỉ có chút khác biệt là trở thành một Sun knight đang được nghỉ phép.
Nhưng…
Cho dù nghỉ phép, ta vẫn phải nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.
Cho dù nghỉ phép, ta vẫn phải nhắc đến thần Ánh sáng trong mỗi ba câu nói.
Cho dù nghỉ phép, ta vẫn chỉ có thể “ghi hình” phụ nữ mà không thể đường đường chính chính ngắm nhìn.
Cho nên, ta thà về phòng đi ngủ, vẻ mặt muốn biểu hiện thế nào mà chả được, buồn tình thì ngồi rủa tên vua heo đáng chết, vui tình thì nằm nhớ lại các mỹ nữ đã từng ghi hình rồi tưởng tượng cảnh OOXX…
Ở trong phòng, vừa có thể tự do ảo tưởng mỹ nữ, vừa có thể xuống hầm bí mật dưới giường để lấy những loại rượu thượng hạng được “Sun knight đời trước, đời trước nữa, đời trước của đời trước nữa…” chưng cất để uống. Đồng thời, vì để tỏ lòng biết ơn các Sun knight đời trước và cũng là tạo phúc cho các Sun knight thế hệ sau, ta đến phòng ăn lấy chút hoa quả đem về.
Lão sư ta thường nói: “Con trai à, kiếm thuật của ngươi có thể kém, bởi vì kiếm thuật kém thì nhiều nhất là chết sớm vài năm. Thần thuật của ngươi có thể tệ, bời vì thần thuật tệ thì nhiều nhất là không trị hết thương thế cho bệnh nhân, chỉ cần chúc phúc cho hắn đôi câu để hắn sớm ngày đoàn tụ với thần Ánh sáng là ổn. Nhưng kỹ thuật chưng cất rượu của ngươi phải thật giỏi! Nếu không, ngay cả khi ngươi đã đi gặp thần Ánh sáng, các Sun knight đời sau vì không có rượu ngon để uống sẽ đời đời kiếp kiếp nguyền rủa ngươi!”
Sở trường của lão sư ta là rượu nho, cho nên ta có một hầm đầy rượu nho để uống. Còn sở trường của ta là rượu táo, cho nên học sinh của ta sẽ có một hầm đầy rượu táo để uống.
Nhưng mà, hậu quả của việc lấy quá nhiều táo chính là…đầu bếp luôn chuẩn bị táo làm món tráng miệng cho ta.
Cho nên, cảm giác của ta đối với táo cũng giống như đối với Earth knight. Ta ghét ăn táo nhưng lại trở thành Sun knight thích táo!
***
Vì không muốn mỉm cười!
Vì không muốn nhắc đến “lòng nhân ái của thần Ánh sáng”!
Vì không muốn nhìn thấy táo!
Ta chung quy vẫn là nên về phòng ngủ, nhân tiện làm công tác dưỡng da.
Cái gì? Ngươi nói đàn ông thì cần gì chăm sóc da sao?
Người anh em, vậy là có điều ngươi không biết rồi…Toàn bộ mọi người trên đại lục đều biết, Sun knight tóc vàng, mắt xanh, da trắng, là một mỹ nam đó!
Vì để trở thành một Sun knight trắng trẻo, đẹp trai như trong truyền thuyết mà mỗi vị Sun knight đều trở thành một chuyên gia làm trắng da. Và ta tin chắc rằng ta chính là chuyên gia giỏi nhất trong các chuyên gia.
Mặc dù được gọi là Sun knight nhưng ta ghét nhất chính là việc phải phơi người dưới ánh nắng mặt trời, bởi vì da ta rất dễ bắt nắng. Cứ mỗi lần phơi nắng xong là y như rằng ta phải mất nguyên một đêm để cứu vãn làn da trắng nõn sắp biến thành màu bánh mật của mình.
Để có thể “chiến đấu cả ngày dưới ánh nắng nhưng hôm sau vẫn xuất hiện với làn da trắng trẻo”, ta đã đi sâu vào việc nghiên cứu các loại mặt nạ làm trắng da.
Hiện nay, công thức làm mặt nạ hiệu quả nhất mà ta nghiên cứu ra là “mười giọt nước chanh hòa với ba mươi giọt hoa hồng cùng mười giọt oải hương nguyên chất và đem trộn với ít bột”, sau đó đắp hỗn hợp này lên toàn thân và đun sôi một nồi nước, xông hơi trong vòng một giờ.
(Nếu bạn không phải là một Sun knight thì đừng làm theo, ta không đảm bảo sẽ hiệu quả đâu!)
Bằng chứng là dù ngày hôm qua ta phơi nắng hàng tiếng đồng hồ nhưng hôm nay ta vẫn có thể xuất hiện với làn da trắng nõn nà, chỉ hơi ngả vàng chút xíu.
Kỳ thật, ta rất hoài nghi vị Sun knight đời đầu tiên bị bệnh bạch tạng!
Nếu không, làm sao ông ta có thể luyện tập, chiến đấu hay đứng nghe quốc vương thuyết giảng hàng giờ dưới ánh mặt trời mà vẫn có thể để lại cái ấn tượng chết tiệt về một người đàn ông da trắng, đẹp trai cho toàn bộ đại lục biết đây?
Nhưng dù cho vị Sun knight đời đầu là da dẻ thực sự trắng trẻo hay là bị bạch tạng đi chăng nữa, ta ngoại trừ việc hằng tuần đều đem chính mình đi “hấp chín” một lần thì đâu còn cách nào khác.
Tuy nhiên, có một việc, còn đáng hận hơn so với táo và ánh sáng mặt trời, chính là cứ mỗi lần ta “thoát y” và đắp mặt nạ toàn thân xong, bắt đầu chuẩn bị đi “xông hơi” là y như rằng sẽ có một tên khốn chết tiệt nào đó đến gõ cửa…
“Cốc cốc cốc!”
Thấy chưa? Nhất định là bị nguyền rồi!
Ta đã quá quen với cảnh này nên cũng chẳng buồn tức giận nữa.
“Xin hỏi vị anh em nào ngoài cửa, dưới sự nhắc nhở của thần Ánh sáng, đến tìm Sun để cùng thảo luận về lòng nhân ái của thần Ánh sáng?”
Ngươi, tên khốn nhà ngươi, tốt nhất là có chuyện quan trọng đến tìm ta, nếu không ta sẽ lột toàn bộ mặt nạ trên người đem nhét vào miệng ngươi!
“Tôi Leaf đây. Cậu có trong phòng thì tốt quá. Nhanh lên, một sinh vật undead vừa xuất hiện trong thành.”
Leaf knight? Một Thánh kỵ sĩ thuộc phe người tốt ôn hòa mà ta thực sự thích.
Tại sao ư? Lý do rất đơn giản, bởi hắn là người tốt “chính hiệu”.
“Người anh em Leaf, xin vui lòng đợi trong ít phút, được sự nhắc nhở của thần Ánh sáng, Sun cần phải thật gọn gàng và sạch sẽ trước khi ra ngoài đối mặt với thế giới.”
Gấp gáp cái gì, cũng phải để ta lột mặt nạ và mặc quần áo đã chớ.
Nếu không, khi ta vừa xuất hiện thì rất có khả năng mọi người sẽ quay sang công kích ta thay vì cái sinh vật undead kia… Bộ dạng của ta bây giờ chỉ hơn chứ không có thua một con undead đang thối rữa.
“Thôi được, cậu cứ từ từ đi Sun. Tôi đi giúp mọi người đối phó với sinh vật undead đó đây. Tôi sẽ để lại một người dẫn đường cho cậu.”
Leaf sau khi nói xong, ta quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vàng rời khỏi của cậu ta.”
Các bạn cũng thấy đấy, cậu ta thực sự là một người tốt. Nếu ta là phụ nữ, chắc chắn sẽ dùng giọng điệu nhẹ nhàng, du dương nhất để nói với cậu ta: “Anh là một người tốt”.
Toàn bộ mọi người đều biết, thứ Sun knight ghét nhất trên đời chính là sinh vật “đáng chết nhưng không chết” undead. Chúng là những sinh vật bóng tối, không được sự che chở của thần Ánh sáng, mang trong mình đặc tính hắc ám – tương phản hoàn toàn với đặc tính ánh sáng trên người Sun knight. Cho nên, cứ mỗi lần Sun knight nhìn thấy sinh vật undead là lập tức nổi điên.
Đương nhiên là nổi điên rồi, bời vì thứ duy nhất mà Sun knight không cần phải tha thứ chính là sinh vật undead.
Nói cho dễ hiểu là ta có thể tùy ý rống giận, đem cái sinh vật thối tha kia đi băm vằm như băm thịt, có thể đem nỗi oán hận mỗi ngày đều phải mỉm cười, mỗi câu nói đều phải nhắc đến lòng nhân ái của thần Ánh sáng, có mắt mà không thể ngắm nhìn mỹ nữ phát tiết trên người nó.
Lão sư ta thường bảo: “Con trai à, ngươi phải thường xuyên đi tìm các sinh vật undead.”
“Có phải bởi vì Sun knight đã từng thề là phải tiêu diệt tất cả sinh vật undead không thầy?”
“Không, ngươi đi tìm bọn chúng là để trút hận.”
“Sao ạ?”
“Ngươi nghĩ thử đi, ngươi mỗi ngày đều phải mỉm cười, luôn phải tha thứ cho tất cả mọi người, kể cả những tên tội phạm tồi tệ nhất, trong mỗi câu nói đều phải ca tụng thần Ánh sáng dù cả đời cũng chưa từng nhìn thấy Ngài, nếu như ngươi không tìm nơi phát tiết, ngươi chắc chắn sẽ mắc chứng trầm cảm, mà như thế là không thể làm tốt nhiệm vụ của Sun knight được nữa, mà nếu làm không tốt, ngươi sẽ bị mất việc, mà nếu bị mất việc thì ngươi sẽ bị stress nặng hơn, rồi cuối cùng là nhanh chóng đi đoàn tụ với thần Ánh sáng. Ngươi có muốn một kết thúc bi thảm như thế không?”
“…không muốn”
“Vì vậy, con trai à, ít nhất mỗi tháng một lần ngươi phải đi tìm sinh vật undead để xả hận, biết chưa?”
“Nếu tìm không được thì làm sao ạ?”
"Không cần lo lắng đâu con trai. Nào lại đây, ta cho ngươi danh thiếp của một tử linh pháp sư đã có giao ước đặc biệt với Thần điện, chẳng những có thể yêu cầu chủng loại sinh vật undead mà còn có thể thông báo lại với Thần điện để được chu cấp kinh phí.”
“…”
Vì không muốn mắc chứng trần cảm, vì không muốn chịu cảnh thất nghiệp, vì không muốn phải đi gặp thần Ánh sáng quá sớm, ta vội vã lột toàn bộ mặt nạ làm trắng da trên người ra, nhanh chóng đi tìm cái con undead kia để phát tiết.
May là ta còn chưa đem chính mình đi “hấp chín”.
Bởi lớp mặt nạ sau khi xông hơi so với khi nó còn ướt khó lột hơn rất nhiều lần. Không tin thì ngươi cứ thử quét hồ lên người, một nửa để nguyên, một nửa làm khô đi rồi từ từ gỡ ra, coi thử có khác biệt không cho biết.
(Có một câu ta phải nhắc lại, cái này Sun knight ta đã thử qua, nhưng nếu ngươi không phải là một Thánh kỵ sĩ, nếu làm mà có hậu quả gì thì ta không có chịu trách nhiệm đâu nha.)
Nhớ đến lúc đó, khi lão sư lần đầu tiên dạy ta công thức làm mặt nạ trắng da cơ bản, đã quên nhắc ta một chuyện cực kỳ quan trọng, đến khi ta làm khô mặt nạ mới lên tiếng…
“Con trai à, ngươi ngàn vạn lần không được đắp mặt nạ vào cái “khu vực trọng yếu” đó, nếu không thì…”
“Hả hả hả hả hả hả!”
Từ đó trở đi, tại “khu vực trọng yếu” của ta, nửa cọng lông cũng không thể mọc.
Lão sư luôn cảm thấy có lỗi với ta về chuyện này. Sau này, ông luôn đặc biệt chuyên tâm dạy dỗ ta, không dám lơ là, nói thiếu nửa câu.
Lạc đề rồi, tóm lại, miễn là mặt nạ còn ướt thì vẫn có thể rửa sạch bằng nước. Chứng kiến tiền bạc và tâm huyết làm mặt nạ hai tiếng đồng hồ theo nước trôi đi…thật là đau lòng mà! Tiền mua tinh dầu hoa hồng và oải hương rất là đắt ah, mà Thần điện lại không có hỗ trợ kinh phí!
Ta nuốt nước mắt vào trong, đau khổ nhìn tiền lương của mình từ từ trôi đi… Tức quá đi thôi! Ta, ta sẽ đem oán giận này trút lên mình con undead chết tiệt kia! Ta hận!
Ta nhanh chóng thay y phục của Thánh kỵ sĩ, cầm kiếm rồi vọt ra ngoài!
Ta một cước đạp văng cửa phòng, hùng dũng bước ra rồi mới phát hiện không biết nên đi theo hướng nào. May mà Leaf không chỉ là người tốt bình thường mà còn là người cực kỳ tốt. Cậu ta không những đi giúp ta tiêu diệt sinh vật undead, hơn nữa còn để lại một Thánh kỵ sĩ thực tập dẫn đường cho ta.
Leaf à! Chờ sau khi tôi “xả hận” xong xuôi, sẽ đi kiến nghị với Thần điện cấp cho cậu một bằng chứng nhận “Thánh kỵ sĩ tốt”.
Nhưng thật ra rất có khả năng là do giáo hoàng thấy hai con mắt Storm sưng to như hai quả trứng gà, cứ bước một bước lại đi “ôm cột”, có lẽ thương tình nên…(cũng có thể do lão không đành lòng nhìn mấy cây cột khác gặp nạn, bạn nên biết rằng, mấy cây cột ở Thần điện đều là tuyệt tác điêu khắc, rất có giá trị ah!). Cho nên, chúng ta cũng vờ như không biết đi.
Vừa được nghỉ phép, Storm liền xoay mình, nhanh chóng rời khỏi Thần điện Ánh sáng, nhằm hướng Thánh điện, tổ ấm thân yêu của các Thánh kỵ sĩ, mà vọt thẳng.
Đó là do Thần điện Ánh sáng có các nữ tế ti còn Thánh điện thì hoàn toàn vắng bóng phụ nữ.
Đối với hai con mắt sưng húp như quả trứng gà của Storm mà nói, dù các tế ti ở Thần điện Ánh sáng có đẹp như nữ thần đi chăng nữa, việc nháy mắt với các nàng ấy vẫn rất đau khổ ah.
Storm phóng nhanh như bão cuốn. Còn ta, mặc dù cũng rất nóng lòng muốn bắt đầu kỳ nghỉ phép nhưng vẫn chỉ có thể ưu nhã, tiêu sái bước theo sau.
Toàn bộ đại lục đều biết, Sun knight là kỵ sĩ ưu nhã nhất, dù xảy ra chuyện gì thì cũng không làm cho anh mất đi thần thái ưu nhã của mình.
Nghĩ đến lúc đó, ta thực sự bội phục lão sư, bất luận là ông làm gì, đứng, ngồi, ngồi chồm hổm, lên ngựa, xuống ngựa, thậm chí là chạy, chạy trối chết, tất cả đều cực kỳ ưu nhã.
Có một lần, khi ta đang rất mắc, nhất thời quên gõ cửa, tiện tay mở luôn cửa đi vào, nhằm ngay đúng lúc nhìn thấy lão sư đang ngồi xổm bên trong và một vật thể đen đang mắc kẹt tại cái lỗ đen khủng khiếp…
Lão sư ta liền nở một nụ cười xán lạn đúng kiểu Sun knight, rất ưu nhã đem việc đang làm làm cho xong, sau đó cực kỳ ưu nhã lau mông, tiếp theo rất ưu nhã mà mặc quần vào và sửa sang trang phục chỉnh tề, lại không kém phần ưu nhã nhấc ta lên, cuối cùng cực kỳ ưu nhã mà quăng ta xuống đất…
Lão sư vẫn thường nói: “ Con trai à, ngươi phải biết, Sun knight ngay cả khi té xuống cũng phải cực kỳ ưu nhã.”
Không biết có phải là trả thù không khi ta hại ông phải ưu nhã ngay cả trong nhà vệ sinh mà lão sư cho ta thực hành té ngã liên tục một tháng trời. Bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu, cứ thấy ta là lão sư lại túm lên quăng xuống, cho đến khi dù bị tấn công bất ngờ, ta vẫn có thể ưu nhã mà té mới thôi.
Sau này, ta đã có một màn té ngã cực kỳ ngoạn ngục, khiến cho nữ hoàng của một vương quốc ngay lập tức quyên một vạn đồng tiền vàng cho Thần điện Ánh sáng coi như là “chi phí điều trị”.
Tuy nhiên, từ sau cú ngã nhớ đời đó, ta không còn dám đứng gần tên thủ quỷ của Thần điện nữa. Bởi ta luôn cảm giác có một bàn tay sau lưng chờ chực cơ hội để đẩy ta xuống dưới.
Thật ra, so với việc luôn bị ném xuống đất và sự phiền toái khi phải kiểm xem cửa nhà vệ sinh đã khóa chưa thì việc phải ưu nhã tiêu sái bước đi vẫn còn tốt chán.
Nhất là khi đi bộ trong Thần điện Ánh sáng, việc đi lại một cách thong thả, ưu nhã khiến cho ta có thể danh chính ngôn thuận mà ghi hình các nữ tế ti xinh đẹp.
Đúng vậy, bạn không nghe nhầm đâu, không phải ngắm cũng chẳng phải nhìn mà là “ghi hình”!
Bởi vì toàn bộ mọi người trên đại lục đều biết, Sun knight cống hiến cả cuộc đời mình để phụng sự thần Ánh sáng, là Thánh kỵ sĩ trung thành nhất của Ngài!
Cho nên, Sun knight sẽ không bao giờ nháy mắt với bất kỳ người phụ nữ nào cả!
Cho nên, dù bên cạnh có là một cô gái đẹp như tiên nữ, ba vòng nóng bỏng, thậm chí là không một mảnh vải che thân, Sun knight đều là hoàn toàn không chớp mắt, nhìn thẳng về phía trước, đến mí mắt cũng không chút động đậy.
Người anh em, nếu là người đàn ông chân chính, bạn có khả năng làm như thế không?
Có thể! Chính xác là không chớp mắt mà nhìn thẳng phía trước!
“Con trai, ngươi đã mười bốn tuổi. Đã đến lúc ta nên dạy ngươi phải nhìn phụ nữ như thế nào rồi.”
“Lão sư, không phải người đã từng bảo rằng Sun knight cống hiến trọn đời mình để phụng sự thần Ánh sáng, cho nên đối với nữ sắc hoàn toàn không có chút hứng thú sao?”
“Con trai à, chúng ta hiến dâng bản thân mình như một Thánh kỵ sĩ để phụng sự thần Ánh sáng nhưng Ngài đâu có hiến dâng mình như một người phụ nữ cho chúng ta. Cho nên, nếu chúng ta cần phụ nữ, chúng ta chỉ có thể tìm đến những người phụ nữ bình thường thôi.”
“…”
“Con trai, ta cho ngươi biết, thân là Sun knight, dù bên cạnh ngươi có là một tuyệt thế giai nhân, mắt ngươi vẫn phải luôn hướng về phía trước. Để làm được điều này, ngươi phải học cách nhìn thẳng trước, rồi tận dụng chút ảnh sáng ở phía đuôi mắt ghi hình cô gái đó vào đầu, chờ đến khi về phòng thì nhớ lại và thưởng thức!
Á á…Cô nàng bên trái nhìn cũng không tệ. Ghi hình!
Á á á… Còn cô bên phải là người mới chăng? Ta chưa bao giờ nhìn thấy trước đây nha. Ghi hình!
“Sun!”
Ta dừng lại, ưu nhã quay về phía người gọi. Mặc dù thật lòng ta rất muốn chửi vào mặt tên đó: “Sh*t! Gọi cái gì hả? Ta còn chưa kịp ghi hình cô nàng mới đến!"
“Người anh em Ice, cầu cho lòng nhân ái của thần Ánh sáng sẽ làm tan chảy sự băng giá trong đôi mắt cậu.”
Ice knight (kỵ sĩ Băng), một trong mười hai Thánh kỵ sĩ nhưng không thuộc phe ta.
Tại sao ta lại nói như thế ư?
Toàn bộ mọi người trên đại lục đều biết, mười hai Thánh kỵ sĩ được chia làm hai phe, một bên là phe người tốt ôn hòa do ta dẫn đầu, phe còn lại là nhóm người lạnh lùng tàn nhẫn do Judge knight (kỵ sĩ Thẩm phán) lãnh đạo. Không cần nghĩ cũng biết, những người tốt bụng ôn hòa với những người lạnh lùng tàn nhẫn vốn không đội trời chung, cho nên cứ một lần gặp nhau là xảy ra xung đột.
“Sun, cậu mới là người phải học về sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng, không nên bỏ qua cho quốc vương dễ dàng như vậy.”
Vẻ mặt cậu ta khi nói chuyện lạnh như băng. Thực ra không phải do cậu ta có ý thù địch ta, tất cả mọi người đều biết, Ice knight luôn luôn lạnh lùng băng giá như vậy, ngay cả khi mặt trời đỏ rực trực tiếp rớt xuống mặt cậu ta cũng không thể làm tan chảy sự băng giá đó.
“Lòng nhân ái của thần Ánh sáng mách bảo tôi rằng, mọi tội nhân đều có cơ hội sửa chữa lỗi lầm, chúng ta không nên bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể cứu vớt những linh hồn tội lỗi đó.”
Ta lấy tay che vẻ mặt đau khổ như thể sắp đến ngày tận thế nhưng thực ra là đang kín đáo ngáp to một cái. Như thường lệ, Ice knghit vốn không phải là người nói nhiều, cho nên chỉ cần cậu ta đáp trả một câu là coi như bọn ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“Đã là tội nhân thì đáng bị trừng phạt, không nên tha thứ cho bọn chúng.” Ice nói xong liền xoay mình bước đi, không cho ta cơ hội tiếp tục thuyết giáo.
Ta thích hắn nhất là ở điểm này.
Ice knight không thích tranh luận, chỉ là toàn bộ mọi người trên đại lục đều biết đến tình huống này, miễn cưỡng ầm ĩ hai câu là tốt lắm rồi.
Hơn nữa toàn bộ mọi người trên đại lục cũng đều biết rằng, Ice knight vốn lạnh lùng tựa băng giá, chẳng những vẻ mặt vô cảm mà cách nói chuyện cũng rất khó nghe, cho nên, việc cậu ta không nói tiếp mà bỏ đi cũng rất đỗi bình thường.
Mặc dù hai chúng ta mỗi lần gặp nhau đều phải ầm ĩ đôi câu nhưng thực ra mối quan hệ của bọn ta không tệ như thế. Mỗi khi thời tiết trở nên nóng bức, sở trường ma pháp băng của cậu ta luôn phát huy tác dụng. Cậu ta thường làm một chén đá bào cho ta ăn giải nhiệt.
Đương nhiên, vì biểu hiện của bọn ta luôn là “Đối lập”, cho nên, trước hết cậu ta sẽ mắng ta một câu, đợi ta chuẩn bị tâm lí xong thì ném về phía ta một cái chén, tiếp theo là cùng ta ầm ĩ hai câu rồi ném tiếp si rô dâu vào cái chén ta đang cầm, cuối cùng thi triển ma pháp băng để “công kích” ta, bọc cả người ta và cả cái chén trong băng vụn, hà hà… thật sảng khoái quá đi!
Như vậy ta thì có đá bào dâu để ăn, hơn nữa lại không hủy đi trạng thái “đối lập” giữa hai bên.
Cho nên ta rất thích cái cậu Ice này. Mặc dù ta vốn là người tốt ôn hòa, cậu ta thì lãnh khốc vô tình, toàn bộ mọi người trên đại lục đều biết bọn ta vốn là không có khả năng trở thành bằng hữu, cho nên bọn ta đương nhiên chỉ có thể làm “bạn tốt mà không phải là bạn tốt” của nhau.
Nói đến bằng hữu, ta nghĩ đã đến lúc ta nên đi thăm một người “bạn tốt” của mình, Earth knight (kỵ sĩ Đất).
Toàn bộ mọi người trên lục địa đều biết, Earth knight tính tình trung hậu đôn lương, thân hình cao lớn, khôi ngô tuấn tú, luôn e thẹn khi nói chuyện, đôi khi còn cà lăm…
“Thực xin..xin lỗi, tôi không quen nói chuyện với con gái...gái…” Earth knight đỏ mặt cúi đầu.
Ta canh đúng lúc đẩy cửa bước vào phòng Earth, vừa vặn lần thứ ba mốt hay ba hai gì đó chứng kiến hắn nói với cô nàng thứ ba mốt hay ba hai gì đó cũng câu thoại đó trong căn phòng này.
Sau đó, hắn lần thứ ba mốt hay ba hai gì đó âm thầm trừng mắt nhìn ta, ánh mắt cực kỳ âm hiểm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngơ ngác, tươi cười bắt chuyện: “Sun, cậu… cậu đã trở về.”
“Đúng vậy, nhờ có sự chúc phúc và ủng hộ của thần Ánh sáng, Sun đã may mắn hoàn thành nhiệm vụ mà giáo hoàng giao phó, truyền đạt nguyện vọng của thần Ánh sáng đến quốc vương bệ hạ.”
“Vậy à! Ha…ha… chúc mừng cậu! Tìm tôi có việc gì không?” Earth cười “hiền lành” nhìn ta.
Tuy miệng thì nói thế nhưng ta có thể thấy sự mất kiên nhẫn trong đôi mắt hắn.
“Nhờ sự nhắc nhở đầy thiện ý của thần Ánh sáng, tôi nghĩ mình nên đi đến và thông báo cho người bạn tốt nhất của mình là cậu, Earth ạ: Giáo hoàng cảm thấy nhiệm vụ đó chưa làm cho tôi hiểu hết được sự nhân từ của thần Ánh sáng, cho nên muốn tôi đi ra thế giới bên ngoài để lĩnh ngộ được những giáo lý của Ngài.”
Ý tứ chính là, Sun knight ta được nghỉ phép rồi!
Ta chắc chắn là đã đọc được ý nghĩ này từ đôi mắt hắn “Cút! Muốn nghỉ thì đi nhanh đi cho rồi”. Cô nàng bên cạnh hắn nãy giờ vẫn ngây ngốc nhìn ta, căn bản là cô ta không hiểu ta đang nói cái gì. Nếu không sống cùng ta trên ba năm thì không có lấy một người hiểu được ý nghĩa trong câu nói của ta.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà ta tới giờ vẫn không có bạn gái. Cứ mỗi khi ta chấm được một cô, vừa nói chuyện xong, cô nào cô nấy cũng cho rằng ta đang thuyết giáo, vội vàng bỏ tiền cúng lại rồi chuồn mất dép.
“Thật tốt, cậu được nghỉ phép à?” Earth vẫn giả ngu mà cười. Thật không biết cái vẻ mặt ngây thơ vô tội này của hắn đã lừa được bao nhiêu cô gái rồi.
Còn hơn Storm mỗi ngày đều nháy mắt đưa tình đến nỗi cả hai tròng mắt rút gân nhưng rất có thể vẫn còn là xử nam, Earth mới thực sự là sát thủ tán gái mà vẫn không làm mất đi thanh danh “trong sáng” của mình. Bởi vì tất cả mọi người trên toàn đại lục đều biết, Earth knight tính tình thành thật, trung hậu đôn lương, người như vậy thì làm sao có thể phong lưu đây?
Không có khả năng mà! Cũng như Sun knight với quỷ tửu vốn là không thể chỉ chung một người.
Mặc dù ta từng thấy qua ba mốt hay ba hai cô gái khác nhau ở trong phòng hắn nhưng hằng năm, hắn vẫn ngồi chễnh chệ ở vị trí đầu trong cuộc bầu chọn những người đàn ông mà phụ nữ muốn lấy làm chồng nhất.
Ta đây so với Earth knight mà nói, địa vị cao hơn hắn, tiền lương nhiều hơn hắn, nhưng lại chưa bao giờ có tên trong bảng danh sách “Những người đàn ông mà phụ nữ muốn lấy làm chồng nhất”, bởi vì, toàn bộ phụ nữ trên đại lục đều biết, Sun knight chỉ yêu thần mà không thích gái.
F*ck!
Cho nên, ta ghét hắn!
Mà cũng thật trùng hợp, mỗi lần ta mở cửa đều đúng lúc hắn đang lừa phụ nữ, cho nên, hắn cũng ghét ta.
Chỉ là tất cả mọi người trên đại lục đều biết, Sun knight và Earth knight vốn là bằng hữu tốt nhất của nhau… Chúng ta không thể làm gì hơn là trở thành “những bạn tốt nhất của nhau mà ghét nhau”.
Ta nở nụ cười tươi xán lạn đã qua mười năm khổ luyện, cô gái trong phòng sắc mặt thoạt nhiên đỏ hồng, vừa muốn cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng, nhưng lại không nỡ rời mắt khỏi ta. Mặc dù ta tuy không có được lên danh sách “Những người mà phụ nữ muốn lấy làm chồng nhất” nhưng tốt xấu gì ta cũng là người chiến thắng trong cuộc bầu chọn “Những chàng trai đẹp như ánh mặt trời” nhiều năm liên tiếp, làm cho một người phụ nữ tạm thời quên đi “chồng” mình là ai tuyệt đối không thành vấn đề!
“Sun, không phải cậu muốn được nghỉ phép lắm sao?” Ánh mắt Earth tuy lộ hung quang nhưng giọng điệu trước sau vẫn rất mực hiền hòa. Năng lực ngụy trang của hắn cũng tốt như năng lực mỉm cười của ta vậy: “Nếu không nhanh chóng lên kế hoạch cho kỳ nghỉ, thời gian sẽ trôi đi mất đấy.”
Ta thở dài cảm thán: “Đúng rồi, nhất định là thần Ánh sáng muốn thông qua cậu để truyền thông điệp cho tôi, nhắc nhở tôi phải đi ra thế giới rộng lớn để hiểu thêm về giáo lý của ngài, như vậy đã đến lúc Sun phải nói lời tạm biệt rồi.”
F*ck!
Mặc dù trong đôi mắt rực lửa của Earth hiện ra chữ này nhưng trên mặt cậu ta vẫn đúng lúc lộ vẻ chờ đợi, chân thành nói: “Hy vọng sẽ sớm gặp lại cậu, bạn tốt của tôi.”
Ha ha ha! Ta vui vẻ gật đầu, tâm tình cực kỳ khoái trá mà đóng cửa phòng. Chứng kiến cô gái của người nào đó cả ánh mắt lẫn trái tim đều bị ta mê hoặc, nhất định lần chinh phục phụ nữ này của Earth thất bại thảm hại rồi, ha ha ha!
Ngăn cản người khác theo đuổi phụ nữ là niềm hạnh phúc của ta. Hay lắm, hay lắm, kỳ nghỉ tốt đẹp của ta đã chính thức bắt đầu rồi đây.
Á không! Chờ chút, ta chưa thể đi nghỉ được.
Mặc dù trước đó ta có nói quan hệ giữa ta và Ice knight vốn không tồi, nhưng trong mười hai Thánh kỵ sĩ, người thân nhất với ta không phải cậu ấy. Trước khi bắt đầu kỳ nghỉ, ta phải đi gặp người bạn tốt nhất của mình đã, nếu không hắn sẽ trách ta “trọng sắc kinh bạn”. Nhìn thấy người khác có phụ nữ bên cạnh, vội vàng đi chia rẻ người ta làm cho tâm tình ta tốt lên hẳn, nhất thời quên mất bằng hữu thực sự của mình rồi.
Nghe nói gần đây tội phạm trong sở Thẩm phán đặc biệt nhiều, ta nghĩ nên đợi hắn trong “nhà vệ sinh” của sở Thẩm phán là tốt nhất.
Không ngoài dự đoán của ta, khi ta mang hai cái ghế và một chậu nước tiến vào nhà vệ sinh, ưu nhả ngồi chờ trên một trong hai cái ghế ta mang đến và được đặt bên cạnh bồn cầu, chưa đầy ba phút sau, một chàng trai tóc đen, mắt đen, trang phục đen (toàn thân một màu đen ^^) đẩy cửa lao vào, vọt thẳng tới cái bồn cầu và nhanh chóng nôn thốc nôn tháo.
Ta ưu nhã ngồi trên ghế chờ hắn nôn hết. Nhân tiện giới thiệu với mọi người một chút, chàng trai “tam đen” này (tóc đen, mắt đen, trang phục đen) chính là người “không phải là bạn nhưng là bạn thân nhất” của ta, cũng chính là người lãnh đạo của phe lạnh lùng tàn nhẫn, Judge knight.
Toàn bộ đại lục đều biết, trong mười hai Thánh kỵ sĩ, người đáng sợ nhất, tàn nhẫn nhất, khiến cho đứa bé ba tuổi vừa nhìn là khóc thét, buổi tối không dám đi ngủ, chính là người chịu trách nhiệm phán xét tội phạm, Judge knight.
Bởi vì ta là người lãnh đạo nhóm người tốt ôn hòa, hắn là người đứng đầu phe lạnh lùng tàn nhẫn, cho nên, chúng ta tất nhiên là ở hai thái cực đối đầu nhau.
Ta luôn nói: “Sự nhân từ của thần Ánh sáng sẽ tha thứ cho tội lỗi của ngươi.”
Hắn luôn nói: “Sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng sẽ trừng phạt tội lỗi của ngươi.”
Như thế mới biết, thần Ánh sáng nhất định bị rối loạn đa nhân cách rồi… rối loạn đa nhân cách ah!
Bên trên không thẳng, bên dưới lệch, hèn gì mà các Thánh kỵ sĩ đều có chút quái lạ.
Người được cho là đáng sợ nhất, tàn nhẫn nhất, Judge knight, trong lần đầu tiên xét xử phạm nhân, ngay sau khi kết thúc phiên tòa liền vọt thẳng đến nhà vệ sinh mà nôn.
Thực ra cũng chẳng có gì kỳ lạ, dù sao lần đầu tiên đến sở Thẩm phán thực tập là lúc cậu ta mới có mười ba tuổi. Một đứa trẻ mười ba tuổi không chịu nổi cảnh tra tấn dã man, máu thịt bầy nhầy là chuyện bình thường.
Nhớ lại lúc đó, khi cậu ta lần đầu tiên đến sở Thẩm phán thực tập thì cũng là lần đầu tiên lão sư dẫn ta đến đó gặp Judge knight tương lai để thực hành tranh luận.
Khi ta đến thì có một phạm nhân phạm tôi cưỡng hiếp đang bị treo trên cây thánh giá, bị đánh tới nỗi không còn nhận ra hình người, ta lúc đó cảm giác thực rất sảng khoái ah.
Đồ khốn!
Ngươi có biết Sun knight suốt đời chỉ có thể yêu thần mà không thích nữ không? Ngươi có biết rằng cách nói chuyện của Sun knight khiến ta suốt đời cũng không thể lừa nổi một người phụ nữ lên giường không?
Ngươi, ngươi, cái hạng người thối tha như ngươi lại cả gan dám dùng phương phức vô sỉ đó để hại phụ nữ, khiến ta thực rất…rất (hâm mộ)…căm giận ah! Người làm cái chuyện cặn bã đó như ngươi thì bị đánh chết cũng đáng.
Đương lúc ta đang suy nghĩ nên dùng phương thức tra tấn nào để tăng thêm hiệu quả thì lão sư huých ta một cái tỏ ý nhắc nhở. Ta suýt chút nữa thì quên mất nhiệm vụ chính của ngày hôm nay là cùng Judge knight tương lai thực hành tranh luận.
Ta liền bày ra bộ mặt đau khổ, thể hiện sự thương xót của một Sun knight mà nói: “Như thế này thì quá tàn nhẫn rồi, sao các ngươi có thể dùng những thủ đoạn dã man như thế với con dân thân yêu của thần Ánh sáng. Cho dù hắn có là một tội nhân, nhưng cũng nên cho hắn một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm. Lòng nhân ái của thần Ánh sáng tuyệt đối không phép sự tàn bạo này xảy ra.”
Được rồi! Ta nói xong rồi đó, bây giờ đến lượt ngươi.
Ta tiện thể nghiêng đầu liếc nhìn lão sư một cái. Thấy ông mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, ta biết ta đã khởi đầu không tệ.
Nhưng mà, cái người tóc đen, mắt đen, y phục đen, tiểu Judge knight đó trước sau vẫn không lên tiếng nói chuyện, hơn nữa ta còn phát hiện, khi ta vừa mắng hắn câu đầu, ta khẳng định đã nhìn thấy sự tự trách và hối hận trong mắt hắn, khóe mắt lại có chút ươn ướt.
Lát sau cậu ta đã nước mắt lưng tròng, lách một cái thoát khỏi bàn tay đang đặt trên vai của lão sư rồi lại đụng phải ta, cuối cùng là che miệng chạy trối chết ra ngoài.
Lão sư vỗ vỗ lưng ta và nói: “Con trai, sao ngươi không đi theo để tiếp tục giáo huấn hắn về sự nhân từ của thần Ánh sáng?”
Cái gì? Còn giáo huấn nữa sao? Không tốt đâu, cậu ta khóc rồi kìa…
“Nhớ mang theo một cái khăn tay, một chậu nước và hai cái ghế nữa.” Sau khi hạ mệnh lệnh kỳ quặc, lão sư ta bắt đầu cùng kẻ đối đầu của mình, Judge knight đương nhiệm, tranh luận về lòng khoan dung và sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng.
Mặc dù ta cảm thấy rất khó hiểu nhưng vẫn là không có gan kháng lệnh lão sư, vội vàng kiếm một chậu nước, khăn tay thì ta có sẵn, hai cái ghế và sau đó chạy đi tìm đối thủ tương lai của mình.
Ta cuối cùng cũng tìm thấy cậu ta ở trong nhà vệ sinh bên cạnh sở Thấm phán, đúng lúc nhìn thấy cậu ta đang nôn thốc nôn tháo, nôn đến mặt trắng bệch, đến nỗi không còn gì để nôn.
Ta ngây người đứng chờ bên cạnh, đến khi bắt đầu cảm thấy mỏi chân thì chợt nhớ ra mình có đem theo hai cái ghế, mới đem một cái để bên cạnh đối thủ của mình, cái còn lại chính mình đặt mông lên ngồi.
Ta lại ngây người ngồi chờ một lúc lâu, cậu ta cuối cùng cũng dừng nôn được rồi (có lẽ là hết thứ để nôn rồi ^^).
Nhìn cậu ta tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, ta thuận tay đưa khăn và chậu nước cho cậu ta. Cậu ta chần chừ một lúc rồi cũng nhận lấy, lau mặt rồi sửa sang quần áo chỉnh tề.
Khăn tay, nước và ghế cuối cùng đều dùng rồi…Ta đột nhiên tỉnh ngộ, phải chăng lão sư ta năm ấy cũng tại nhà vệ sinh này đứng nhìn kẻ đối đầu của mình nôn?
Judge knight im lặng giặt sạch cái khăn tay trước khi đưa trả lại ta, cậu ta không có nói cảm ơn, mà cũng không thể nói, Sun knight cùng Judge knight vốn là vĩnh viễn đối đầu, bọn ta là đại diện cho hai mặt đối lập của thần Ánh sáng, tuyệt đối không thể hòa thuận với nhau!
Bọn ta lại im lặng nhìn nhau một hồi, ta không muốn thuyết giáo cậu ta về sự nhân từ của thần Ánh sáng mà cậu ta chắc cũng không muốn dùng sự nghiêm khắc của ngài để giáo huấn ta.
Kể từ đó, bọn ta thường đến nhà vệ sinh bên cạnh sở Thẩm phán để trao đổi về lòng nhân từ và sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng. Ta thường mang, ghế, khăn tay và một chậu nước đến nhà vệ sinh chờ cậu ta, còn cậu ta trước mỗi phiên toàn đều chuẩn bị sẵn nước trà và bánh, đợi đến khi kết thúc phiên xét xử sẽ mang theo chúng mà vọt thẳng tới nhà vệ sinh.
Bạn cũng biết đó, cứ mỗi lần nôn xong là lại cảm thấy đói.
Nhưng mà, cậu ta chưa bao giờ ăn bánh cậu ta mang đến cả, bởi vì chúng siêu ngọt – đúng loại ta thích nhất.
Lúc này, Judge knight có vẻ như đã nôn xong hết rồi, như thường lệ, ta đem khăn tay và nước đưa cho cậu ta, cậu ta chậm rãi lau mặt rồi nói: “Sun, đã khá lâu kể từ lần cuối cùng cậu đến xem các buổi xét xử tội phạm, tôi cho rằng cuối cùng cậu cũng đã nhận ra chỉ có sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng mới có thể ngăn chặn những hành vi phạm tội.”
Ta có thể nhận thấy ý tứ của cậu ta trong câu nói, cậu bạn tốt này đang oán giận ta sao lâu như vậy không tới tìm hắn nói chuyện.
“Lòng nhân ái của thần Ánh sáng không ngừng lan tỏa khắp nơi. Vương cung cũng cần được lòng nhân từ của ngài chiếu rọi và quốc vương bệ hạ lại càng mong muốn được nghe lời giáo huấn của thần Ánh sáng.”
Tôi bị phái đi “dạy”cho tên vua heo đó một “bài học”.
“Quốc vương chắc hẳn đã chế giễu cậu? Chỉ có sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng mới làm cho hắn tỉnh ngộ.”
Quốc vương phải chăng đã làm khó cậu? Cậu ta ném cho ta một cái nhìn thương hại.
“Nhờ sự cố gắng của Storm knight, quốc vương bệ hạ cuối cùng cũng hiểu được lòng nhân từ của thần Ánh sáng.”
May mà có Storm, nếu không tên vua heo đó sẽ cương quyết không chịu giảm thuế.
“Storm knight chắc hẳn là vô cùng hối tiếc khi đã không dùng sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng để giáo huấn những người trong cung. Mắt cậu ta liệu có thể nhìn thấu hết những tội ác trong vương cung hay không?
Trong cung nhiều phụ nữ như vậy… Mắt Storm có sao không?
“Cậu ta đã nhìn thấy tường tận những tội lỗi xấu xa trong cung, mặc dù đau đớn vạn phần nhưng vẫn dùng lòng nhân ái của thần Ánh sáng để tha thứ cho bọn họ.”
Hai tròng mắt của cậu ta gần như rút gân.
“Thần Ánh sáng sẽ không trừng phạt cậu ta cho dù cậu ta không thể nhìn thấy hết những điều xấu xa đó.”
Tội nghiệp Strom… mong hai mắt cậu ta mau chóng bình phục.
”Giáo hoàng đã truyền đạt lại sự cảm thông của thần Ánh sáng, muốn cậu ta dưới ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng đôi mắt của mình trong ba ngày. Sun rất vui mừng khi có thể cùng cậu ta tìm hiểu thêm về lòng nhân ái của thần Ánh sáng.”
Cậu ta được nghỉ phép ba ngày, và tôi cũng vậy.
“Nguyện cho ánh nắng gay gắt ban trưa của mặt trời sẽ làm cho các cậu hiểu được sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng. Dù ở bất cứ nơi nào, sự khiêm khắc của thần Ánh sáng vẫn luôn luôn tồn tại.”
Hy vọng các cậu được nghỉ ngơi thỏa mái. Cậu có định đi đâu chơi không?
“Lòng nhân từ của thần Ánh sáng soi rọi mọi nơi trên lục địa này, ngay cả căn phòng nhỏ bé của Sun.”
Tôi muốn về phòng ngủ.
Judge knight lãnh khốc vô tình cuối cùng cũng nhịn không được mà nở một nụ cười. Cậu ta cười cười lắc đầu, sau đó cầm một cái bánh và đưa cho ta: “Nguyện một ngày nào đó cậu sẽ tiếp nhận sự nghiêm khắc của thần Ánh sáng.”
“Cũng chúc cho cậu sớm ngày tiếp nhận lòng nhân ái của thần Ánh sáng.”
Ta đưa cái bánh lên miệng cắn một cái, uh, đúng là món khoái khẩu của ta, vị ngon thật.Ta đã từng nói với Judge knight là trong ba ngày nghỉ phép, ta muốn về phòng đi ngủ… Này! Ánh mắt của ngươi là ý gì hả? Không tin ta thật muốn về phòng đi ngủ sao?
Cái gì? Đi tán gái?
Đừng có ngốc! Ta đây không dư hơi đi kiếm tiền dùm Thần điện. Ta không muốn cứ mỗi lần nói chuyện với phụ nữ lại phải chứng kiến cảnh cô ta vì tưởng ta đang thuyết giáo mà bỏ tiền cúng lại rồi biến mất dạng.
Sao? Không phải ta là con quỷ nát rượu à? Đến tửu quán uống rượu?
Ngươi điên rồi!
Có nhớ ta là ai không?
Ta chính là Sun knight ba chén đã say, làm thế nào mà đến quán uống rượu đây?
Ngươi cho rằng khi nghỉ phép thì ta không phải là Sun knight sao?
Lão sư ta luôn căn dặn rằng: “Một ngày làm Sun knight, suốt đời mỉm cười, đến chết mới thôi!”
Cho nên, dù là ngày nghỉ, ta vẫn là Sun knight, chỉ có chút khác biệt là trở thành một Sun knight đang được nghỉ phép.
Nhưng…
Cho dù nghỉ phép, ta vẫn phải nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.
Cho dù nghỉ phép, ta vẫn phải nhắc đến thần Ánh sáng trong mỗi ba câu nói.
Cho dù nghỉ phép, ta vẫn chỉ có thể “ghi hình” phụ nữ mà không thể đường đường chính chính ngắm nhìn.
Cho nên, ta thà về phòng đi ngủ, vẻ mặt muốn biểu hiện thế nào mà chả được, buồn tình thì ngồi rủa tên vua heo đáng chết, vui tình thì nằm nhớ lại các mỹ nữ đã từng ghi hình rồi tưởng tượng cảnh OOXX…
Ở trong phòng, vừa có thể tự do ảo tưởng mỹ nữ, vừa có thể xuống hầm bí mật dưới giường để lấy những loại rượu thượng hạng được “Sun knight đời trước, đời trước nữa, đời trước của đời trước nữa…” chưng cất để uống. Đồng thời, vì để tỏ lòng biết ơn các Sun knight đời trước và cũng là tạo phúc cho các Sun knight thế hệ sau, ta đến phòng ăn lấy chút hoa quả đem về.
Lão sư ta thường nói: “Con trai à, kiếm thuật của ngươi có thể kém, bởi vì kiếm thuật kém thì nhiều nhất là chết sớm vài năm. Thần thuật của ngươi có thể tệ, bời vì thần thuật tệ thì nhiều nhất là không trị hết thương thế cho bệnh nhân, chỉ cần chúc phúc cho hắn đôi câu để hắn sớm ngày đoàn tụ với thần Ánh sáng là ổn. Nhưng kỹ thuật chưng cất rượu của ngươi phải thật giỏi! Nếu không, ngay cả khi ngươi đã đi gặp thần Ánh sáng, các Sun knight đời sau vì không có rượu ngon để uống sẽ đời đời kiếp kiếp nguyền rủa ngươi!”
Sở trường của lão sư ta là rượu nho, cho nên ta có một hầm đầy rượu nho để uống. Còn sở trường của ta là rượu táo, cho nên học sinh của ta sẽ có một hầm đầy rượu táo để uống.
Nhưng mà, hậu quả của việc lấy quá nhiều táo chính là…đầu bếp luôn chuẩn bị táo làm món tráng miệng cho ta.
Cho nên, cảm giác của ta đối với táo cũng giống như đối với Earth knight. Ta ghét ăn táo nhưng lại trở thành Sun knight thích táo!
***
Vì không muốn mỉm cười!
Vì không muốn nhắc đến “lòng nhân ái của thần Ánh sáng”!
Vì không muốn nhìn thấy táo!
Ta chung quy vẫn là nên về phòng ngủ, nhân tiện làm công tác dưỡng da.
Cái gì? Ngươi nói đàn ông thì cần gì chăm sóc da sao?
Người anh em, vậy là có điều ngươi không biết rồi…Toàn bộ mọi người trên đại lục đều biết, Sun knight tóc vàng, mắt xanh, da trắng, là một mỹ nam đó!
Vì để trở thành một Sun knight trắng trẻo, đẹp trai như trong truyền thuyết mà mỗi vị Sun knight đều trở thành một chuyên gia làm trắng da. Và ta tin chắc rằng ta chính là chuyên gia giỏi nhất trong các chuyên gia.
Mặc dù được gọi là Sun knight nhưng ta ghét nhất chính là việc phải phơi người dưới ánh nắng mặt trời, bởi vì da ta rất dễ bắt nắng. Cứ mỗi lần phơi nắng xong là y như rằng ta phải mất nguyên một đêm để cứu vãn làn da trắng nõn sắp biến thành màu bánh mật của mình.
Để có thể “chiến đấu cả ngày dưới ánh nắng nhưng hôm sau vẫn xuất hiện với làn da trắng trẻo”, ta đã đi sâu vào việc nghiên cứu các loại mặt nạ làm trắng da.
Hiện nay, công thức làm mặt nạ hiệu quả nhất mà ta nghiên cứu ra là “mười giọt nước chanh hòa với ba mươi giọt hoa hồng cùng mười giọt oải hương nguyên chất và đem trộn với ít bột”, sau đó đắp hỗn hợp này lên toàn thân và đun sôi một nồi nước, xông hơi trong vòng một giờ.
(Nếu bạn không phải là một Sun knight thì đừng làm theo, ta không đảm bảo sẽ hiệu quả đâu!)
Bằng chứng là dù ngày hôm qua ta phơi nắng hàng tiếng đồng hồ nhưng hôm nay ta vẫn có thể xuất hiện với làn da trắng nõn nà, chỉ hơi ngả vàng chút xíu.
Kỳ thật, ta rất hoài nghi vị Sun knight đời đầu tiên bị bệnh bạch tạng!
Nếu không, làm sao ông ta có thể luyện tập, chiến đấu hay đứng nghe quốc vương thuyết giảng hàng giờ dưới ánh mặt trời mà vẫn có thể để lại cái ấn tượng chết tiệt về một người đàn ông da trắng, đẹp trai cho toàn bộ đại lục biết đây?
Nhưng dù cho vị Sun knight đời đầu là da dẻ thực sự trắng trẻo hay là bị bạch tạng đi chăng nữa, ta ngoại trừ việc hằng tuần đều đem chính mình đi “hấp chín” một lần thì đâu còn cách nào khác.
Tuy nhiên, có một việc, còn đáng hận hơn so với táo và ánh sáng mặt trời, chính là cứ mỗi lần ta “thoát y” và đắp mặt nạ toàn thân xong, bắt đầu chuẩn bị đi “xông hơi” là y như rằng sẽ có một tên khốn chết tiệt nào đó đến gõ cửa…
“Cốc cốc cốc!”
Thấy chưa? Nhất định là bị nguyền rồi!
Ta đã quá quen với cảnh này nên cũng chẳng buồn tức giận nữa.
“Xin hỏi vị anh em nào ngoài cửa, dưới sự nhắc nhở của thần Ánh sáng, đến tìm Sun để cùng thảo luận về lòng nhân ái của thần Ánh sáng?”
Ngươi, tên khốn nhà ngươi, tốt nhất là có chuyện quan trọng đến tìm ta, nếu không ta sẽ lột toàn bộ mặt nạ trên người đem nhét vào miệng ngươi!
“Tôi Leaf đây. Cậu có trong phòng thì tốt quá. Nhanh lên, một sinh vật undead vừa xuất hiện trong thành.”
Leaf knight? Một Thánh kỵ sĩ thuộc phe người tốt ôn hòa mà ta thực sự thích.
Tại sao ư? Lý do rất đơn giản, bởi hắn là người tốt “chính hiệu”.
“Người anh em Leaf, xin vui lòng đợi trong ít phút, được sự nhắc nhở của thần Ánh sáng, Sun cần phải thật gọn gàng và sạch sẽ trước khi ra ngoài đối mặt với thế giới.”
Gấp gáp cái gì, cũng phải để ta lột mặt nạ và mặc quần áo đã chớ.
Nếu không, khi ta vừa xuất hiện thì rất có khả năng mọi người sẽ quay sang công kích ta thay vì cái sinh vật undead kia… Bộ dạng của ta bây giờ chỉ hơn chứ không có thua một con undead đang thối rữa.
“Thôi được, cậu cứ từ từ đi Sun. Tôi đi giúp mọi người đối phó với sinh vật undead đó đây. Tôi sẽ để lại một người dẫn đường cho cậu.”
Leaf sau khi nói xong, ta quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân vội vàng rời khỏi của cậu ta.”
Các bạn cũng thấy đấy, cậu ta thực sự là một người tốt. Nếu ta là phụ nữ, chắc chắn sẽ dùng giọng điệu nhẹ nhàng, du dương nhất để nói với cậu ta: “Anh là một người tốt”.
Toàn bộ mọi người đều biết, thứ Sun knight ghét nhất trên đời chính là sinh vật “đáng chết nhưng không chết” undead. Chúng là những sinh vật bóng tối, không được sự che chở của thần Ánh sáng, mang trong mình đặc tính hắc ám – tương phản hoàn toàn với đặc tính ánh sáng trên người Sun knight. Cho nên, cứ mỗi lần Sun knight nhìn thấy sinh vật undead là lập tức nổi điên.
Đương nhiên là nổi điên rồi, bời vì thứ duy nhất mà Sun knight không cần phải tha thứ chính là sinh vật undead.
Nói cho dễ hiểu là ta có thể tùy ý rống giận, đem cái sinh vật thối tha kia đi băm vằm như băm thịt, có thể đem nỗi oán hận mỗi ngày đều phải mỉm cười, mỗi câu nói đều phải nhắc đến lòng nhân ái của thần Ánh sáng, có mắt mà không thể ngắm nhìn mỹ nữ phát tiết trên người nó.
Lão sư ta thường bảo: “Con trai à, ngươi phải thường xuyên đi tìm các sinh vật undead.”
“Có phải bởi vì Sun knight đã từng thề là phải tiêu diệt tất cả sinh vật undead không thầy?”
“Không, ngươi đi tìm bọn chúng là để trút hận.”
“Sao ạ?”
“Ngươi nghĩ thử đi, ngươi mỗi ngày đều phải mỉm cười, luôn phải tha thứ cho tất cả mọi người, kể cả những tên tội phạm tồi tệ nhất, trong mỗi câu nói đều phải ca tụng thần Ánh sáng dù cả đời cũng chưa từng nhìn thấy Ngài, nếu như ngươi không tìm nơi phát tiết, ngươi chắc chắn sẽ mắc chứng trầm cảm, mà như thế là không thể làm tốt nhiệm vụ của Sun knight được nữa, mà nếu làm không tốt, ngươi sẽ bị mất việc, mà nếu bị mất việc thì ngươi sẽ bị stress nặng hơn, rồi cuối cùng là nhanh chóng đi đoàn tụ với thần Ánh sáng. Ngươi có muốn một kết thúc bi thảm như thế không?”
“…không muốn”
“Vì vậy, con trai à, ít nhất mỗi tháng một lần ngươi phải đi tìm sinh vật undead để xả hận, biết chưa?”
“Nếu tìm không được thì làm sao ạ?”
"Không cần lo lắng đâu con trai. Nào lại đây, ta cho ngươi danh thiếp của một tử linh pháp sư đã có giao ước đặc biệt với Thần điện, chẳng những có thể yêu cầu chủng loại sinh vật undead mà còn có thể thông báo lại với Thần điện để được chu cấp kinh phí.”
“…”
Vì không muốn mắc chứng trần cảm, vì không muốn chịu cảnh thất nghiệp, vì không muốn phải đi gặp thần Ánh sáng quá sớm, ta vội vã lột toàn bộ mặt nạ làm trắng da trên người ra, nhanh chóng đi tìm cái con undead kia để phát tiết.
May là ta còn chưa đem chính mình đi “hấp chín”.
Bởi lớp mặt nạ sau khi xông hơi so với khi nó còn ướt khó lột hơn rất nhiều lần. Không tin thì ngươi cứ thử quét hồ lên người, một nửa để nguyên, một nửa làm khô đi rồi từ từ gỡ ra, coi thử có khác biệt không cho biết.
(Có một câu ta phải nhắc lại, cái này Sun knight ta đã thử qua, nhưng nếu ngươi không phải là một Thánh kỵ sĩ, nếu làm mà có hậu quả gì thì ta không có chịu trách nhiệm đâu nha.)
Nhớ đến lúc đó, khi lão sư lần đầu tiên dạy ta công thức làm mặt nạ trắng da cơ bản, đã quên nhắc ta một chuyện cực kỳ quan trọng, đến khi ta làm khô mặt nạ mới lên tiếng…
“Con trai à, ngươi ngàn vạn lần không được đắp mặt nạ vào cái “khu vực trọng yếu” đó, nếu không thì…”
“Hả hả hả hả hả hả!”
Từ đó trở đi, tại “khu vực trọng yếu” của ta, nửa cọng lông cũng không thể mọc.
Lão sư luôn cảm thấy có lỗi với ta về chuyện này. Sau này, ông luôn đặc biệt chuyên tâm dạy dỗ ta, không dám lơ là, nói thiếu nửa câu.
Lạc đề rồi, tóm lại, miễn là mặt nạ còn ướt thì vẫn có thể rửa sạch bằng nước. Chứng kiến tiền bạc và tâm huyết làm mặt nạ hai tiếng đồng hồ theo nước trôi đi…thật là đau lòng mà! Tiền mua tinh dầu hoa hồng và oải hương rất là đắt ah, mà Thần điện lại không có hỗ trợ kinh phí!
Ta nuốt nước mắt vào trong, đau khổ nhìn tiền lương của mình từ từ trôi đi… Tức quá đi thôi! Ta, ta sẽ đem oán giận này trút lên mình con undead chết tiệt kia! Ta hận!
Ta nhanh chóng thay y phục của Thánh kỵ sĩ, cầm kiếm rồi vọt ra ngoài!
Ta một cước đạp văng cửa phòng, hùng dũng bước ra rồi mới phát hiện không biết nên đi theo hướng nào. May mà Leaf không chỉ là người tốt bình thường mà còn là người cực kỳ tốt. Cậu ta không những đi giúp ta tiêu diệt sinh vật undead, hơn nữa còn để lại một Thánh kỵ sĩ thực tập dẫn đường cho ta.
Leaf à! Chờ sau khi tôi “xả hận” xong xuôi, sẽ đi kiến nghị với Thần điện cấp cho cậu một bằng chứng nhận “Thánh kỵ sĩ tốt”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.