Chương 1
Nãi Du Bàn Phù
15/09/2024
14 tuổi đối với một con mèo mà nói thì đã được xem thuộc hội mèo cao tuổi rồi.
Nhưng ta thì khác, ta là yêu nhị đại, sinh ra đã là mèo thành tinh, cho dù không tu luyện cũng có thể sống đến một, hai trăm năm.
( Giống như "Phú nhị đại" (富二代), "Quan nhị đại" (官二代) ám chỉ đến con cái của những người giàu có hoặc quyền lực, "Yêu nhị đại" cũng có thể ám chỉ đến việc được sinh ra trong một gia đình yêu quái có pháp lực cường đại, hưởng thụ những đặc ân và lợi ích mà người thường không có.)
Tuy nhiên, cũng không phải vừa vào cung ta đã được bạo quân sủng ái đâu.
Sáng sớm hôm ấy, phụ mẫu ta – hai kẻ vô lương tâm – lén lút xuống trần gian hưởng tuần trăng mật. Trước khi đi, bọn họ còn để lại lời nhắn bảo ta ngoan ngoãn ở nhà không được chạy lung tung, ngồi đợi bọn họ chơi chán sẽ quay về.
Thật nực cười!
Nếu ta ngoan ngoãn nghe lời thì thật có lỗi với huyết thống cao quý của mình!
Bọn họ vừa đi, ta lập tức bám theo ngay sau. Sau đó…
Ừm sau đó ta đã lạc mất bọn họ.
Đây là lần đầu tiên ta xuống núi. Bởi vì chả biết đi đâu nên ta một mạch đến thẳng đến kinh thành, cả người ta lúc ấy trông thật thảm hại làm sao.
Đúng lúc ta đang ngơ ngác nhìn những con phố sầm uất không biết nên làm gì thì bỗng nhiên…
Trời giáng một cái bao bố!
Kẻ nào thất đức thế không biết! Bắt cóc ta nhốt vào bao bố!
Lúc đó, ta đói đến mức hoa mắt chóng mặt, đang định thi triển pháp thuật thoát ra thì nghe thấy kẻ bắt cóc ta trò chuyện với người khác, nói là sẽ mang ta vào cung làm ngự miêu.
Ngự miêu?
Móng vuốt đang định thi triển pháp thuật của ta lặng lẽ thu lại.
Ta cam chịu rồi!
Cha ta từng nói cơm trong hoàng cung rất ngon.
Nước mắt bất giác trào ra nơi khóe miệng.
Ai ngờ, nhịn đói meo meo vào đến hoàng cung rồi… thì phát hiện ra, trong cung căn bản không có ý định cho mèo ăn cơm!
Lúc này ta mới biết, nguyên nhân hoàng cung cần một lượng lớn mèo như vậy là vì mấy hôm nay chẳng hiểu sao lại xuất hiện chuột cống, nếu cho mèo ăn no rồi thì chúng còn bắt chuột nữa hay không?
Ta đau lòng muốn chết.
Tuy rằng ta là mèo nhưng ta không ăn chuột đâu!
Cha ta là người phàm, lại còn là một kẻ si tình giỏi giang việc bếp núc. Từ ngày cưới mẫu thân, mẫu thân chưa bao giờ phải đi săn, ta tự nhiên cũng chẳng có mấy lần được đi theo.
Bởi vậy, lúc ma ma trong cung kiểm tra năng lực của chúng ta, ta đã thể hiện một cách vô cùng… nổi bật.
Những con mèo phàm khác, một móng vuốt tóm gọn một con chuột béo ú ăn uống vui vẻ. Còn ta loay hoay một hồi lâu mới bắt được một con chuột xám nhỏ, kết quả ngay sau đó đã bị một con mèo đen cướp mất.
Nó còn giơ móng vuốt hất ta ngã lăn quay trên đất lăn ba vòng mới dừng lại, làm đầu óc ta choáng váng một hồi.
Bạo quân vào đúng lúc này xuất hiện.
“Phụt.”
Người đàn ông đi ngang qua bật cười một cách vô tình.
Dân gian đồn đại, vị hoàng đế này tàn bạo vô đức, tay mọc ra nanh vuốt, còn có ba đầu sáu tay, đáng sợ nhất là mỗi ngày hắn đều sẽ ăn mười đứa trẻ con nữa.
Thế nhưng, không ngờ trên thực tế bạo quân lại có dung mạo tuấn tú như vậy, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, hàng mi dài như lông vũ, vừa dày vừa cong. Nếu không phải nhìn thấy cung nhân hành lễ với hắn thì ta căn bản sẽ không nghĩ đó là bạo quân đâu.
Thậm chí dung mạo hắn còn đẹp hơn cả hồ ly tinh A Tô ở ngọn núi bên cạnh nữa!
Lúc đến đây, ta đã nghe nói, những con mèo bắt chuột giỏi sẽ được giữ lại, còn những con không được thì sẽ bị đuổi đi.
Đã không xin được cơm rồi, thì nhân cơ hội này chuồn thẳng vậy.
Nhưng ta chợt sững người, bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó.
Nhìn thấy có cung nhân tiến lên muốn túm ta đi, ta run lên, trong đầu điên cuồng nhớ lại những điểm mấu chốt khi mẫu thân làm nũng với phụ thân. Sau đó ta dậm mạnh chân sau, giống như một viên đạn nhỏ lao thẳng vào lòng bạo quân.
“Meo!”
Ta ngẩng đầu, ra sức cọ cọ cái đầu nhỏ đầy lông của mình vào cằm hắn, sau đó nũng nịu lên tiếng: “Meo ~~”
Bàn tay đang nắm gáy ta của người đàn ông khựng lại.
Hừ hừ.
Ta đắc ý cọ cọ thêm vài cái.
Mẫu thân nói, đây gọi là thiên phú chủng tộc.
Không ai có thể chống lại sự nũng nịu của tộc ta.
Không một ai cả ha ha!
Nhưng ta thì khác, ta là yêu nhị đại, sinh ra đã là mèo thành tinh, cho dù không tu luyện cũng có thể sống đến một, hai trăm năm.
( Giống như "Phú nhị đại" (富二代), "Quan nhị đại" (官二代) ám chỉ đến con cái của những người giàu có hoặc quyền lực, "Yêu nhị đại" cũng có thể ám chỉ đến việc được sinh ra trong một gia đình yêu quái có pháp lực cường đại, hưởng thụ những đặc ân và lợi ích mà người thường không có.)
Tuy nhiên, cũng không phải vừa vào cung ta đã được bạo quân sủng ái đâu.
Sáng sớm hôm ấy, phụ mẫu ta – hai kẻ vô lương tâm – lén lút xuống trần gian hưởng tuần trăng mật. Trước khi đi, bọn họ còn để lại lời nhắn bảo ta ngoan ngoãn ở nhà không được chạy lung tung, ngồi đợi bọn họ chơi chán sẽ quay về.
Thật nực cười!
Nếu ta ngoan ngoãn nghe lời thì thật có lỗi với huyết thống cao quý của mình!
Bọn họ vừa đi, ta lập tức bám theo ngay sau. Sau đó…
Ừm sau đó ta đã lạc mất bọn họ.
Đây là lần đầu tiên ta xuống núi. Bởi vì chả biết đi đâu nên ta một mạch đến thẳng đến kinh thành, cả người ta lúc ấy trông thật thảm hại làm sao.
Đúng lúc ta đang ngơ ngác nhìn những con phố sầm uất không biết nên làm gì thì bỗng nhiên…
Trời giáng một cái bao bố!
Kẻ nào thất đức thế không biết! Bắt cóc ta nhốt vào bao bố!
Lúc đó, ta đói đến mức hoa mắt chóng mặt, đang định thi triển pháp thuật thoát ra thì nghe thấy kẻ bắt cóc ta trò chuyện với người khác, nói là sẽ mang ta vào cung làm ngự miêu.
Ngự miêu?
Móng vuốt đang định thi triển pháp thuật của ta lặng lẽ thu lại.
Ta cam chịu rồi!
Cha ta từng nói cơm trong hoàng cung rất ngon.
Nước mắt bất giác trào ra nơi khóe miệng.
Ai ngờ, nhịn đói meo meo vào đến hoàng cung rồi… thì phát hiện ra, trong cung căn bản không có ý định cho mèo ăn cơm!
Lúc này ta mới biết, nguyên nhân hoàng cung cần một lượng lớn mèo như vậy là vì mấy hôm nay chẳng hiểu sao lại xuất hiện chuột cống, nếu cho mèo ăn no rồi thì chúng còn bắt chuột nữa hay không?
Ta đau lòng muốn chết.
Tuy rằng ta là mèo nhưng ta không ăn chuột đâu!
Cha ta là người phàm, lại còn là một kẻ si tình giỏi giang việc bếp núc. Từ ngày cưới mẫu thân, mẫu thân chưa bao giờ phải đi săn, ta tự nhiên cũng chẳng có mấy lần được đi theo.
Bởi vậy, lúc ma ma trong cung kiểm tra năng lực của chúng ta, ta đã thể hiện một cách vô cùng… nổi bật.
Những con mèo phàm khác, một móng vuốt tóm gọn một con chuột béo ú ăn uống vui vẻ. Còn ta loay hoay một hồi lâu mới bắt được một con chuột xám nhỏ, kết quả ngay sau đó đã bị một con mèo đen cướp mất.
Nó còn giơ móng vuốt hất ta ngã lăn quay trên đất lăn ba vòng mới dừng lại, làm đầu óc ta choáng váng một hồi.
Bạo quân vào đúng lúc này xuất hiện.
“Phụt.”
Người đàn ông đi ngang qua bật cười một cách vô tình.
Dân gian đồn đại, vị hoàng đế này tàn bạo vô đức, tay mọc ra nanh vuốt, còn có ba đầu sáu tay, đáng sợ nhất là mỗi ngày hắn đều sẽ ăn mười đứa trẻ con nữa.
Thế nhưng, không ngờ trên thực tế bạo quân lại có dung mạo tuấn tú như vậy, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, hàng mi dài như lông vũ, vừa dày vừa cong. Nếu không phải nhìn thấy cung nhân hành lễ với hắn thì ta căn bản sẽ không nghĩ đó là bạo quân đâu.
Thậm chí dung mạo hắn còn đẹp hơn cả hồ ly tinh A Tô ở ngọn núi bên cạnh nữa!
Lúc đến đây, ta đã nghe nói, những con mèo bắt chuột giỏi sẽ được giữ lại, còn những con không được thì sẽ bị đuổi đi.
Đã không xin được cơm rồi, thì nhân cơ hội này chuồn thẳng vậy.
Nhưng ta chợt sững người, bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó.
Nhìn thấy có cung nhân tiến lên muốn túm ta đi, ta run lên, trong đầu điên cuồng nhớ lại những điểm mấu chốt khi mẫu thân làm nũng với phụ thân. Sau đó ta dậm mạnh chân sau, giống như một viên đạn nhỏ lao thẳng vào lòng bạo quân.
“Meo!”
Ta ngẩng đầu, ra sức cọ cọ cái đầu nhỏ đầy lông của mình vào cằm hắn, sau đó nũng nịu lên tiếng: “Meo ~~”
Bàn tay đang nắm gáy ta của người đàn ông khựng lại.
Hừ hừ.
Ta đắc ý cọ cọ thêm vài cái.
Mẫu thân nói, đây gọi là thiên phú chủng tộc.
Không ai có thể chống lại sự nũng nịu của tộc ta.
Không một ai cả ha ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.