Chương 46
Tiểu Dã Khách
14/06/2024
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Sau đó, hai bên không biết nghĩ như thế nào, ma xui quỷ khiến, cả hai đều theo bản năng vươn đầu lưỡi.
Thiệu Dĩ Ninh: Meo meo meo!!! Gai ngược câu vào nhau!
Cậu gấp gáp lùi về, nhưng vì dùng sức nên gai ngược vì vướng vào nhau đau đến không chịu được.
Trước mắt cậu là đôi mắt được phóng đại của Già Lâu, đôi mắt lục thâm thúy như rừng rậm, làm cậu kìm không được mà lạc trong chúng.
Già Lâu lại nhìn chăm chú vào cậu, trong mắt đều là ảnh ngược của cậu.
Vì thế, khi Đồ Tư xông tới, thứ nhìn thấy là...
Mèo con và báo đen thân mật hôn nhau, nhìn nhau thâm tình đến sông cạn đá mòn!
Đồ Tư:... Quấy rầy rồi, thật xin lỗi!
Hắn nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại của mình, nhưng hắn là một con voi, điều này quá khó khăn.
Đồ Tư có ý đồ tránh ở sau một cái đại thụ còn không thô bằng chân hắn.
Thiệu Dĩ Ninh: Meo meo meo, thật thẹn thùng!
Già Lâu nghiêng đầu, nhẹ nhàng lùi đầu lưỡi về, biểu tình nghiêm túc nói: “A Ninh.”
Thiệu Dĩ Ninh: Ở thời điểm này, kêu, kêu cậu làm gì!
Trong mắt Già Lâu hiện lên ý cười, thấp giọng nói: “Lần sau mà bị vậy thì đừng cử động.”
Ha, lần sau?
Sao còn có lần sau!
Thiệu Dĩ Ninh nháy mắt biến thành một con tôm chín đỏ thẫm.
Cuối cùng hai đầu lưỡi cũng tách ra, cậu cảm thấy mệt mỏi. Già Lâu ho khan một tiếng: “Đồ Tư, lại đây.”
Thân cây nhỏ như vậy, căn bản không che được thân voi khổng lồ. Không cần bịt tai trộm chuông.
Đồ Tư xấu hổ thò đầu ra từ thân cây: “Cái kia...”
Già Lâu liếc mắt mèo con đang cực kì muốn chui xuống đất, hơi giật giật cơ thể, ngăn cản mèo con, rồi hỏi Đồ Tư: “Nói đi, có biện pháp gì?”
“Cái này, khụ,“ Cái mũi dài của hắn vò đầu: “Ta bỗng nhiên nhớ, lão tổ mẫu kì thật cũng không bài xích động vật ăn thịt đến vậy.”
“Bà từng cảm than qua, nếu ai có thể làm miêu ô tộc cùng ngao ô tộc đứng trước mặt bà, không đánh nhau, vậy bà sẽ... khụ, bà nguyện ý giúp chút.”
“Nhưng các ngươi biết mà, miêu ô tộc và ngao ô tộc mà không đánh nhau, căn bản không xảy ra ha ha ha...”
Thiệu Dĩ Ninh: A? Cái này dễ mà?
Miêu ô tộc và ngao ô tộc sẽ không đánh nhau khi có mèo con --- chỉ cần A Ninh vừa ra ngựa, mọi người đều biến thành hài tử ngoan.
... Nói cách khác, lão tổ mẫu hy vọng có hòa bình trên thảo nguyên. Bà biết, chỉ cần ngao ô tộc và miêu ô tộc chịu ngồi xuống, hy vọng của việc ở chung một cách hòa bình sẽ không thành vấn đề.
Thiệu Dĩ Ninh từ mấy câu đó mà nghe được ý đồ chân thật của lão tổ mẫu.
Nếu như vậy...
Cậu cùng Già Lâu nhìn nhau, báo đen nói: “Ta đi gọi họ.”
Thiệu Dĩ Ninh lại nói: “Từ từ!”
Già Lâu đột ngột dừng lại bước chân, quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cậu.
Mèo con ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Phải gọi họ lại, nhưng mà...”
Cậu chớp chớp mắt, đè thấp âm thanh: “Tôi có biện pháp tốt hơn.”
Mèo con nhỏ bé và báo đen lớn dựa sát vào nhau, lặng lẽ nói chuyện. Đồ Tư ở sau thân cây phẩy phẩy đôi tai lớn của mình, có chút buồn bực.
Từ góc độ của hắn, một lớn một nhỏ dựa sát vào nhau, thật sự nhìn giống như đang hôn.
Không nghe nói bọn họ là một đôi mà. Hơn nữa, hai người bọn họ... dù đều là miêu ô tộc nhưng hình như không phải là cùng một giống loài?
Một là báo, một là... a khoan đã, A Ninh là động vật gì?
A Ninh là ấu tể của đàn sư tử, vậy là sư tử con? Vậy, một sư tử cùng một báo có thể ở bên nhau sao?
Hay là, tiểu miêu nhãi con đặc biệt, không có hạn chế?
Hắn suy nghĩ lung tung một hồi thì Già Lâu đã nói chuyện xong với tiểu miêu nhãi con, đi tới trước hắn.
“Ta đi một chút rồi quay lại.” Báo đen nói: “Ngươi lưu lại một lúc.”
Đuôi dài của anh giật giật: “An nguy của A Ninh dựa vào ngươi.”
Đô Tư nhận ra trọng trách được đặt lên vai mình, hắn vội gật đầu: “Tốt, ta... ta sẽ dùng hết toàn lực!”
Sau đó, báo đen nhìn thoáng qua tiểu miêu nhãi, rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn vừa đi, Đồ Tư cân nhắc trong chốc lát rồi ầm ầm ầm đi đến trước mặt Thiệu Dĩ Ninh: “A Ninh, ngươi cần trốn gió không? Ta, ta có thể che mưa cho ngươi!”
Thiệu Dĩ Ninh: “Cảm ơn, tôi đứng là dưới tàng cây là được rồi.”
Đồ Tư lại ân cần hỏi: “Vậy che gió thì sao? Ta rất cường tráng, có thể che gió cho ngươi!”
Thiệu Dĩ Ninh: “... Cảm ơn, thân cây cũng có thể che gió giúp tôi.”
Đồ Tư không có việc gì để làm nên dạo quanh một vòng, lại thò qua hỏi: “Kia, vậy ngươi có đói bụng không? Khát không?”
Hắn có chút ngượng ngùng, ấp úng bổ sung: “Già Lâu tạm thời phó thác ngươi cho ta, ngươi yên tâm, trên thảo nguyên, không có động vật nào dám trêu chọc voi!”
“Trừ bỏ... trừ bỏ những con kên kên đáng chết đó!”
Nhớ tới thứ khiến mắt hắn bị thương, Đồ Tư rất tức giận, nhìn bộ dáng kia, nếu bây giờ có một con kên kên xuất hiện trước mặt hắn, Đồ Tư sẽ lập tức xông lên đạp cho đối phương một phát.
Thiệu Dĩ Ninh hiếu kì hỏi: “Mắt ngươi bây giờ thế nào rồi?”
“Đã khỏi rồi.” Nhắc tới cái này, tâm tình Đồ Tư có chuyển biến tốt đẹp: “Lúc ấy nghe ngươi kêu miêu ô một cái, đầu óc liền rõ ràng hơn nhiều.”
“Sau đó mắt cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.”
“Đúng rồi, A Ninh,“ Hắn trịnh trọng nói: “Ta còn chưa nói cảm ơn với ngươi đàng hoàng, thật sự cảm ơn ngươi.”
Tuy rằng đây chỉ là việc nhỏ đối với tiểu miêu nhãi con, nhưng Đồ Tư thật sự rất cảm kích.
Thiệu Dĩ Ninh cười cười: “Không có việc gì, khỏe mạnh lên là tốt.”
Bọn họ đợi trong chốc lát, nói chuyện phiếm vài câu. Không bao lâu sau, Già Lâu mang theo Đa Luân cung vài con sói trở lại. Phía sau còn có một cái đuôi nhỏ, là hồ ly nhỏ Mộc Mộc lâu rồi không gặp.
... Vì thế, nửa giờ sau, bên ngoài lãnh địa của đàn voi xảy ra hí kịch đầu tiên trên thảo nguyên.
Mấy khối đá lớn là vật chắn của thiên nhiên, lâm thời trở thành một cái sân khấu. Thiệu Dĩ Ninh đứng bên cạnh một tảng đá, nghiêm trang chỉ huy mọi người tập diễn.
Còn cậu, phụ trách kịch bản kiêm là đạo diễn. Già Lâu phụ trách... khụ, kiếm người xem.
Voi đều thích các đồ vật nhỏ xinh đáng yêu, không lâu sau, nơi này liền tụ tập mấy con voi cái và voi con, nhìn “đồ vật hiếm lạ“.
Mộc Mộc không biết kiếm đạo cụ đâu ra: Lông thỏ và cỏ dài cột lên đầu, nhìn giống hai tai thỏ.
Chỉ thấy nó tung tăng nhảy nhốt vào giữa đất trống, đứng dậy, hai móng vuốt vẫy vẫy trên không, cực kì nghiêm túc nói: “Chào mọi người, hiện tại ta là một con thỏ!”
“Ta cùng các bạn nhỏ ngao ô tộc, biễu diễn cho một người một cái... một cái...”
Thiệu Dĩ Ninh nhanh chóng nhắc nhở nó: “Hí kịch! Hí kịch!”
“Đúng đúng đúng.” Mộc Mộc quơ quơ cái đuôi to, nói tiếp: “Chúng ta biễu diễn hí kịch cho mọi người xem.”
Nó nhảy nhót, học bộ dáng của một con thỏ, bắt đầu cùng Đa Luân biểu diễn [Sói cùng thỏ trắng nhỏ].
Thiệu Dĩ Ninh:... Vở kịch có chút vội vàng, không thể hay được nhưng với các con vật trên thảo nguyên, như vậy là đủ rồi.
Cậu bắt đầu hắng giọng, đọc lời tự thuật.
Chuyện xưa rất đơn giản.
Một con sói ăn uống no đủ gặp được một con thỏ trắng, bởi vì không đói bụng nên không ăn luôn đối phương. Bọn họ trò chuyện một lúc, vậy mà thành bạn tốt.
Thế nên, lúc sói đói cũng không ăn luôn con thỏ. Cho đến mùa đông, lúc đói khát nhất, khó khăn nhất, hắn cũng không ăn luôn bằng hữu.
Nếu là bình thường, Thiệu Dĩ Ninh không dám trình diễn vở kịch này. Sói là sói, thỏ là thỏ --- cho dù sói lúc đói bụng không lạm sát kẻ vô tội, nhưng thỏ và sói nên bảo trì khoảng cách.
Nhưng ở chỗ này, các con vật có trí tuệ giống người, trừ bản năng ra, họ có năng lực phân biệt, có thể khống chế hành vi của mình.
Cậu muốn nói cho lão tổ mẫu, động vật ăn thịt tất nhiên muốn ăn thịt, nhưng đây là thiên tính. Giống như cỏ không thể kháng nghị khi chúng bị động vật ăn cỏ ăn. Bọn họ nên suy nghĩ biên pháp, nỗ lực cho sinh hoạt đôi bên trở nên càng tốt.
Tỷ như, giải quyết trăng máu sẽ tốt cho hai bên.
Tiểu miêu nhãi con dùng giọng lanh lảnh đọc lời tự thuật, Mộc Mộc biểu diễn rất sống động, so với bọn Đa Luân... cũng coi như đem được ý tứ đại khái biểu diễn ra. Không biết khi nào, lão tổ mẫu đứng ở phía sau một đám voi cái và voi con, trong mắt như đang suy nghĩ gì.
Bà thậm chí chủ động đi tới, cúi đầu quan sát mèo con. Một lúc sau, bà chậm rãi mở miệng.
“Đứa trẻ, ngươi thật khác biệt.”
“Ngươi... không phải là miêu ô tộc bình thường.”
Đôi mắt lam của Thiệu Dĩ Ninh sáng lấp lánh, đây là động vật đầu tiên chủ động dò hỏi chủng tộc của cậu!
Cậu nhanh chóng trả lời: “Đúng, kì thật tôi là một con mèo.”
“Tôi cũng là miêu ô tộc, nhưng là loại hình thể nhỏ.”
Lão tổ mẫu gật đầu: “Thì ra là thế, trong chuyện xưa kia đúng là có nhắc tới mèo.”
Thật à?
Thiệu Dĩ Ninh chấn động, càng muốn nghe câu chuyện xưa hoàn chỉnh. Nhưng lúc này, ánh mắt của lão tổ mẫu bỗng lóe lóe, mang theo vài phần chế nhạo mà nói: “Nếu như vậy, ta có một thỉnh cầu.”
“Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta liền nói cho ngươi tất cả.”
Mèo con lập tức nói: “Ngài nói đi! Chỉ cần ta làm được, ta nhất định sẽ tận lực.”
“Vậy là tốt rồi.” Lão tổ mẫu lắc lắc đuôi, quét mắt nhìn Già Lâu bên cạnh: “Ta nghe nói, thanh âm miêu ô của ngươi rất êm tai, hiếm khi có cơ hội, ta muốn nghe.”
“Nếu thanh âm thật sự dễ nghe như vậy, ta liền nói cho ngươi câu chuyện xưa kia, được không?”
Thiệu Dĩ Ninh: Điều kiện này sao?
Nói đến nói đi, vẫn muốn nghe miêu ô! Miêu ô miêu ô miêu ô ô!
Hi hi, quá đơn giản! Đến đây đi!
Sau đó, hai bên không biết nghĩ như thế nào, ma xui quỷ khiến, cả hai đều theo bản năng vươn đầu lưỡi.
Thiệu Dĩ Ninh: Meo meo meo!!! Gai ngược câu vào nhau!
Cậu gấp gáp lùi về, nhưng vì dùng sức nên gai ngược vì vướng vào nhau đau đến không chịu được.
Trước mắt cậu là đôi mắt được phóng đại của Già Lâu, đôi mắt lục thâm thúy như rừng rậm, làm cậu kìm không được mà lạc trong chúng.
Già Lâu lại nhìn chăm chú vào cậu, trong mắt đều là ảnh ngược của cậu.
Vì thế, khi Đồ Tư xông tới, thứ nhìn thấy là...
Mèo con và báo đen thân mật hôn nhau, nhìn nhau thâm tình đến sông cạn đá mòn!
Đồ Tư:... Quấy rầy rồi, thật xin lỗi!
Hắn nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại của mình, nhưng hắn là một con voi, điều này quá khó khăn.
Đồ Tư có ý đồ tránh ở sau một cái đại thụ còn không thô bằng chân hắn.
Thiệu Dĩ Ninh: Meo meo meo, thật thẹn thùng!
Già Lâu nghiêng đầu, nhẹ nhàng lùi đầu lưỡi về, biểu tình nghiêm túc nói: “A Ninh.”
Thiệu Dĩ Ninh: Ở thời điểm này, kêu, kêu cậu làm gì!
Trong mắt Già Lâu hiện lên ý cười, thấp giọng nói: “Lần sau mà bị vậy thì đừng cử động.”
Ha, lần sau?
Sao còn có lần sau!
Thiệu Dĩ Ninh nháy mắt biến thành một con tôm chín đỏ thẫm.
Cuối cùng hai đầu lưỡi cũng tách ra, cậu cảm thấy mệt mỏi. Già Lâu ho khan một tiếng: “Đồ Tư, lại đây.”
Thân cây nhỏ như vậy, căn bản không che được thân voi khổng lồ. Không cần bịt tai trộm chuông.
Đồ Tư xấu hổ thò đầu ra từ thân cây: “Cái kia...”
Già Lâu liếc mắt mèo con đang cực kì muốn chui xuống đất, hơi giật giật cơ thể, ngăn cản mèo con, rồi hỏi Đồ Tư: “Nói đi, có biện pháp gì?”
“Cái này, khụ,“ Cái mũi dài của hắn vò đầu: “Ta bỗng nhiên nhớ, lão tổ mẫu kì thật cũng không bài xích động vật ăn thịt đến vậy.”
“Bà từng cảm than qua, nếu ai có thể làm miêu ô tộc cùng ngao ô tộc đứng trước mặt bà, không đánh nhau, vậy bà sẽ... khụ, bà nguyện ý giúp chút.”
“Nhưng các ngươi biết mà, miêu ô tộc và ngao ô tộc mà không đánh nhau, căn bản không xảy ra ha ha ha...”
Thiệu Dĩ Ninh: A? Cái này dễ mà?
Miêu ô tộc và ngao ô tộc sẽ không đánh nhau khi có mèo con --- chỉ cần A Ninh vừa ra ngựa, mọi người đều biến thành hài tử ngoan.
... Nói cách khác, lão tổ mẫu hy vọng có hòa bình trên thảo nguyên. Bà biết, chỉ cần ngao ô tộc và miêu ô tộc chịu ngồi xuống, hy vọng của việc ở chung một cách hòa bình sẽ không thành vấn đề.
Thiệu Dĩ Ninh từ mấy câu đó mà nghe được ý đồ chân thật của lão tổ mẫu.
Nếu như vậy...
Cậu cùng Già Lâu nhìn nhau, báo đen nói: “Ta đi gọi họ.”
Thiệu Dĩ Ninh lại nói: “Từ từ!”
Già Lâu đột ngột dừng lại bước chân, quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cậu.
Mèo con ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Phải gọi họ lại, nhưng mà...”
Cậu chớp chớp mắt, đè thấp âm thanh: “Tôi có biện pháp tốt hơn.”
Mèo con nhỏ bé và báo đen lớn dựa sát vào nhau, lặng lẽ nói chuyện. Đồ Tư ở sau thân cây phẩy phẩy đôi tai lớn của mình, có chút buồn bực.
Từ góc độ của hắn, một lớn một nhỏ dựa sát vào nhau, thật sự nhìn giống như đang hôn.
Không nghe nói bọn họ là một đôi mà. Hơn nữa, hai người bọn họ... dù đều là miêu ô tộc nhưng hình như không phải là cùng một giống loài?
Một là báo, một là... a khoan đã, A Ninh là động vật gì?
A Ninh là ấu tể của đàn sư tử, vậy là sư tử con? Vậy, một sư tử cùng một báo có thể ở bên nhau sao?
Hay là, tiểu miêu nhãi con đặc biệt, không có hạn chế?
Hắn suy nghĩ lung tung một hồi thì Già Lâu đã nói chuyện xong với tiểu miêu nhãi con, đi tới trước hắn.
“Ta đi một chút rồi quay lại.” Báo đen nói: “Ngươi lưu lại một lúc.”
Đuôi dài của anh giật giật: “An nguy của A Ninh dựa vào ngươi.”
Đô Tư nhận ra trọng trách được đặt lên vai mình, hắn vội gật đầu: “Tốt, ta... ta sẽ dùng hết toàn lực!”
Sau đó, báo đen nhìn thoáng qua tiểu miêu nhãi, rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn vừa đi, Đồ Tư cân nhắc trong chốc lát rồi ầm ầm ầm đi đến trước mặt Thiệu Dĩ Ninh: “A Ninh, ngươi cần trốn gió không? Ta, ta có thể che mưa cho ngươi!”
Thiệu Dĩ Ninh: “Cảm ơn, tôi đứng là dưới tàng cây là được rồi.”
Đồ Tư lại ân cần hỏi: “Vậy che gió thì sao? Ta rất cường tráng, có thể che gió cho ngươi!”
Thiệu Dĩ Ninh: “... Cảm ơn, thân cây cũng có thể che gió giúp tôi.”
Đồ Tư không có việc gì để làm nên dạo quanh một vòng, lại thò qua hỏi: “Kia, vậy ngươi có đói bụng không? Khát không?”
Hắn có chút ngượng ngùng, ấp úng bổ sung: “Già Lâu tạm thời phó thác ngươi cho ta, ngươi yên tâm, trên thảo nguyên, không có động vật nào dám trêu chọc voi!”
“Trừ bỏ... trừ bỏ những con kên kên đáng chết đó!”
Nhớ tới thứ khiến mắt hắn bị thương, Đồ Tư rất tức giận, nhìn bộ dáng kia, nếu bây giờ có một con kên kên xuất hiện trước mặt hắn, Đồ Tư sẽ lập tức xông lên đạp cho đối phương một phát.
Thiệu Dĩ Ninh hiếu kì hỏi: “Mắt ngươi bây giờ thế nào rồi?”
“Đã khỏi rồi.” Nhắc tới cái này, tâm tình Đồ Tư có chuyển biến tốt đẹp: “Lúc ấy nghe ngươi kêu miêu ô một cái, đầu óc liền rõ ràng hơn nhiều.”
“Sau đó mắt cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.”
“Đúng rồi, A Ninh,“ Hắn trịnh trọng nói: “Ta còn chưa nói cảm ơn với ngươi đàng hoàng, thật sự cảm ơn ngươi.”
Tuy rằng đây chỉ là việc nhỏ đối với tiểu miêu nhãi con, nhưng Đồ Tư thật sự rất cảm kích.
Thiệu Dĩ Ninh cười cười: “Không có việc gì, khỏe mạnh lên là tốt.”
Bọn họ đợi trong chốc lát, nói chuyện phiếm vài câu. Không bao lâu sau, Già Lâu mang theo Đa Luân cung vài con sói trở lại. Phía sau còn có một cái đuôi nhỏ, là hồ ly nhỏ Mộc Mộc lâu rồi không gặp.
... Vì thế, nửa giờ sau, bên ngoài lãnh địa của đàn voi xảy ra hí kịch đầu tiên trên thảo nguyên.
Mấy khối đá lớn là vật chắn của thiên nhiên, lâm thời trở thành một cái sân khấu. Thiệu Dĩ Ninh đứng bên cạnh một tảng đá, nghiêm trang chỉ huy mọi người tập diễn.
Còn cậu, phụ trách kịch bản kiêm là đạo diễn. Già Lâu phụ trách... khụ, kiếm người xem.
Voi đều thích các đồ vật nhỏ xinh đáng yêu, không lâu sau, nơi này liền tụ tập mấy con voi cái và voi con, nhìn “đồ vật hiếm lạ“.
Mộc Mộc không biết kiếm đạo cụ đâu ra: Lông thỏ và cỏ dài cột lên đầu, nhìn giống hai tai thỏ.
Chỉ thấy nó tung tăng nhảy nhốt vào giữa đất trống, đứng dậy, hai móng vuốt vẫy vẫy trên không, cực kì nghiêm túc nói: “Chào mọi người, hiện tại ta là một con thỏ!”
“Ta cùng các bạn nhỏ ngao ô tộc, biễu diễn cho một người một cái... một cái...”
Thiệu Dĩ Ninh nhanh chóng nhắc nhở nó: “Hí kịch! Hí kịch!”
“Đúng đúng đúng.” Mộc Mộc quơ quơ cái đuôi to, nói tiếp: “Chúng ta biễu diễn hí kịch cho mọi người xem.”
Nó nhảy nhót, học bộ dáng của một con thỏ, bắt đầu cùng Đa Luân biểu diễn [Sói cùng thỏ trắng nhỏ].
Thiệu Dĩ Ninh:... Vở kịch có chút vội vàng, không thể hay được nhưng với các con vật trên thảo nguyên, như vậy là đủ rồi.
Cậu bắt đầu hắng giọng, đọc lời tự thuật.
Chuyện xưa rất đơn giản.
Một con sói ăn uống no đủ gặp được một con thỏ trắng, bởi vì không đói bụng nên không ăn luôn đối phương. Bọn họ trò chuyện một lúc, vậy mà thành bạn tốt.
Thế nên, lúc sói đói cũng không ăn luôn con thỏ. Cho đến mùa đông, lúc đói khát nhất, khó khăn nhất, hắn cũng không ăn luôn bằng hữu.
Nếu là bình thường, Thiệu Dĩ Ninh không dám trình diễn vở kịch này. Sói là sói, thỏ là thỏ --- cho dù sói lúc đói bụng không lạm sát kẻ vô tội, nhưng thỏ và sói nên bảo trì khoảng cách.
Nhưng ở chỗ này, các con vật có trí tuệ giống người, trừ bản năng ra, họ có năng lực phân biệt, có thể khống chế hành vi của mình.
Cậu muốn nói cho lão tổ mẫu, động vật ăn thịt tất nhiên muốn ăn thịt, nhưng đây là thiên tính. Giống như cỏ không thể kháng nghị khi chúng bị động vật ăn cỏ ăn. Bọn họ nên suy nghĩ biên pháp, nỗ lực cho sinh hoạt đôi bên trở nên càng tốt.
Tỷ như, giải quyết trăng máu sẽ tốt cho hai bên.
Tiểu miêu nhãi con dùng giọng lanh lảnh đọc lời tự thuật, Mộc Mộc biểu diễn rất sống động, so với bọn Đa Luân... cũng coi như đem được ý tứ đại khái biểu diễn ra. Không biết khi nào, lão tổ mẫu đứng ở phía sau một đám voi cái và voi con, trong mắt như đang suy nghĩ gì.
Bà thậm chí chủ động đi tới, cúi đầu quan sát mèo con. Một lúc sau, bà chậm rãi mở miệng.
“Đứa trẻ, ngươi thật khác biệt.”
“Ngươi... không phải là miêu ô tộc bình thường.”
Đôi mắt lam của Thiệu Dĩ Ninh sáng lấp lánh, đây là động vật đầu tiên chủ động dò hỏi chủng tộc của cậu!
Cậu nhanh chóng trả lời: “Đúng, kì thật tôi là một con mèo.”
“Tôi cũng là miêu ô tộc, nhưng là loại hình thể nhỏ.”
Lão tổ mẫu gật đầu: “Thì ra là thế, trong chuyện xưa kia đúng là có nhắc tới mèo.”
Thật à?
Thiệu Dĩ Ninh chấn động, càng muốn nghe câu chuyện xưa hoàn chỉnh. Nhưng lúc này, ánh mắt của lão tổ mẫu bỗng lóe lóe, mang theo vài phần chế nhạo mà nói: “Nếu như vậy, ta có một thỉnh cầu.”
“Chỉ cần ngươi đáp ứng, ta liền nói cho ngươi tất cả.”
Mèo con lập tức nói: “Ngài nói đi! Chỉ cần ta làm được, ta nhất định sẽ tận lực.”
“Vậy là tốt rồi.” Lão tổ mẫu lắc lắc đuôi, quét mắt nhìn Già Lâu bên cạnh: “Ta nghe nói, thanh âm miêu ô của ngươi rất êm tai, hiếm khi có cơ hội, ta muốn nghe.”
“Nếu thanh âm thật sự dễ nghe như vậy, ta liền nói cho ngươi câu chuyện xưa kia, được không?”
Thiệu Dĩ Ninh: Điều kiện này sao?
Nói đến nói đi, vẫn muốn nghe miêu ô! Miêu ô miêu ô miêu ô ô!
Hi hi, quá đơn giản! Đến đây đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.