Chương 47
Tiểu Dã Khách
14/06/2024
Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)
Mèo con tinh thần phấn chấn, móng vuốt trắng tuyết đứng vững vàng, ngẩng đầu nhỏ tròn vo lông xù xù, lớn tiếng miêu ô.
“Miêu ô ---”
Lần này, cậu không cảm thấy thẹn thùng, chắc do quen rồi, Thiệu Dĩ Ninh còn miêu ô thêm vài tiếng.
“Miêu ô! Miêu ô! Miêu ô ô!”
Không được, vẫn cảm thấy thẹn thùng.
Vách trong của lỗ tai màu phấn nộn, lúc này vì ngại ngùng nên biến thành đỏ thẫm. Mèo con kêu xong rồi, theo bản năng quay đầu nhìn báo đen.
Trong mắt báo đen có ý cười, cũng có sự bao dung. Đôi mắt lục chăm chú nhìn cậu, Thiệu Dĩ Ninh bỗng không cảm thấy thấp thỏm nữa, lạch bạch lạch bạch chạy đến trước mặt lão tổ mẫu, hỏi: “Bà cảm thấy sao?”
Thanh âm miêu ô này...
Lão tổ mẫu hơi xuất thần, lâm vào hồi ức.
Việc này xảy ra 40 năm trước, lúc ấy bà là một con voi vừa sinh ra không lâu.
Lúc ấy đàn voi cũng có một lão tổ mẫu đức cao vọng trọng, cầm đầu nhóm voi mà sinh hoạt trên thảo nguyên.
Lão tổ mẫu tuổi càng lớn thì càng thích trẻ con. Voi con cũng thích lão tổ mẫu, thường xuyên đi bên người bà. Dần dà, bà nghe lão tổ mẫu kể một câu chuyện xưa.
Là câu chuyện xưa được kể lại trên toàn thảo nguyên --- những con vật khác tuy rằng cũng được nghe về câu truyện xưa này nhưng vì đủ loại nguyên nhân, không đầy đủ bằng đàn voi bên này/
... Giống như Barkley vậy, chỉ nhớ một hai câu.
Lão tổ mẫu kể câu chuyện hoàn chỉnh cho bà, hơn nữa còn nhắc nhở vài câu.
“Hãy nhớ kĩ câu chuyện này, tiếp tục giảng giải cho đời sau. Đây là chức trách của đàn voi.”
Trí nhớ của voi tương đối tốt, sống lại lâu, xác thật là một lựa chọn tốt.
Cho nên, bà nhớ kĩ câu chuyện xưa đó, rốt cuộc cũng chờ tới ngày này.
Câu chuyện xưa nhắc tới thanh âm miêu ô, nó quả thật rất thần kì.
Lão tổ mẫu kiến thức rộng rãi, đi khắp nơi trên thảo nguyên, việc gì cũng đã trải qua rồi. Bà cho rằng sẽ không có việc gì mới lạ có thể làm bà kinh ngạc.
Nhưng giờ phút này, bà trừng lớn mắt, đồng tử hơi co lại, không thể tin được mình vừa nghe gì.
Thanh âm miêu ô cực kì dễ nghe, nghe xong bà không chỉ nhớ điều lão tổ mẫu từng giao phó, mà còn nhớ tới rất nhiều hình ảnh tốt đẹp.
Có lúc là khi bà còn là voi con, ngây thơ mờ mịt thăm dò thế giới mới lạ; có lúc khi bà chưa trưởng thành, cảm giác thỏa mãn khi thành công di chuyển cùng đồng bạn; có lúc khi bà trở thành voi cầm đầu mới của đàn, cảm giác nặng trĩu đầy trách nhiệm ấy...
Hình ảnh kéo dài không dứt, giống như đèn kéo quân qua đầu bà, sông lớn chảy xuôi, vật đổi sao dời --- bà đã rất lâu, rất lâu không nhớ đến những điều này.
Cho dù biết đây là tác dụng độc đáo của tiếng miêu ô, nhưng bà vẫn kinh ngạc trong lòng, dần dần chuyển biến thành cảm giác phức tạp. Mèo con trong truyện xưa sẽ mang lại thay đổi cho toàn bộ thảo nguyên. Bà đúng là nhìn thấy hi vọng trên người mèo con nho nhỏ, đáng yêu này.
Khiến trăng máu biến mất, giúp thảo nguyên thấy được hi vọng an bình chân chính.
Lão tổ mẫu luôn cẩn thận trầm ổn, lúc này hiếm khi hiện lên vài phần giảo hoạt, bà bỗng nhiên nhìn mèo con, lại nhìn Già Lâu, sau đó nói: “Thanh âm miêu ô này đúng là cực kì dễ nghe.”
Thiệu Dĩ Ninh nhịn không được mà ngừng thở, chờ câu tiếp theo của bà.
Quả nhiên, lão tổ mẫu chậm rì rì nói: “Cho nên ta sẽ kể toàn bộ câu chuyện xưa.”
“Nhưng mà, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
Thiệu Dĩ Ninh vội vàng truy vấn: “Bà nói đi?”
Lão tổ mẫu từ từ nói: “Câu chuyện này, ta chỉ có thể giảng cho một mình ngươi.”
“Hơn nữa, phải tới một chỗ.”
Báo đen bên cạnh vung đuôi, lập tức mở miệng: “Không được.”
Anh không yên tâm.
Lão tổ mẫu rất có hứng thú hỏi: “Vậy ngươi muốn đi cùng hả?”
Già Lâu hơi chần chờ, nhưng nhìn thái độ là cam chịu.
Thiệu Dĩ Ninh nghiêng đầu: “Già Lâu đại ca, nếu không để tôi tự đi, một lát sẽ trở lại, không có việc gì đâu.”
Già Lâu ôn nhu liếm liếm cậu, nhìn thấy sự kiên định trong mắt mèo con thì mới gật đầu đồng ý.
... Anh chỉ là quá quan tâm A Ninh.
Trong đầu có thanh âm đang nói: Ngươi quá lo, A Ninh không cần ngươi bảo vệ.
Toàn bộ thảo nguyên đều thích mèo con, là mèo có thể mang đến hi vọng cho thảo nguyên... Không có Già Lâu, cậu vẫn là ấu tể được mọi người sủng ái, là đại bảo boisoo có thể khiến động vật ăn cỏ và động vật ăn thịt hòa thuận vui vẻ.
Mọi người đều thích cậu, sẽ không thương tổn cậu --- đối xử với cậu như vậy là do tư tâm của Già Lâu.
Anh muốn độc chiếm A Ninh.
Là bởi vì thích, nên muốn độc chiếm. Là bởi vì thích, cho nên...
Trong mắt báo đen bỗng nhiên hiện lên màu máu. Nhưng các con vật ở đây vẫn chưa phát hiện. Trò chuyện vài câu, Thiệu Dĩ Ninh trèo lên mũi dài của lão tổ mẫu, để bà dẫn đi đến nơi bà muốn.
Nhưng mà, lão tổ mẫu chỉ đi một khoảng, đợi đến khi ra xa rồi, không có các con vật khác, liền ngừng lại.
Bà buông tiểu miêu nhãi con, đánh giá cậu một lúc lâu rồi sâu kín mở miệng: “Ngươi cùng Già Lâu, quan hệ tốt sao?”
“Đúng...” Thiệu Dĩ Ninh không ngờ bà hỏi cái này: “Rất tốt nha. Anh... anh ấy đã cứu tôi rất nhiều lần.”
“Vậy sao.”
Lão tổ mẫu không tỏ ý kiến, nhàn nhạt nói: “Nếu như vậy, để ta kể câu chuyện xưa ấy.”
.......
Rất lâu trước kia, khi không có thảo nguyên rộng lớn, không có các con vật, trong thế giới này có một tồn tại cường đại, gọi là Thần Sáng Thế.
Thần Sáng Thế tạo ra lục địa, không trung, hải dương, cũng sáng tạo ra các con vật. Dần dà, bọn họ sinh sôi nảy nở, trải qua cuộc sống vui vẻ.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, đột nhiên có một ngày, thần “sinh bệnh“.
Ngài ấy trở nên lãnh khốc tàn nhẫn, ngài ấy không đáp lại sự kêu gọi của các con vật, không đặt sự chú ý lên thảo nguyên nữa, một mình sinh hoạt trong rừng rậm.
Lúc ấy, các con vật lo lắng cho thần, thường xuyên đi vào rừng rậm, quan tâm đến an nguy của thần. Nhưng một lần lại một lần, thần luôn táo bạo đuổi bọn họ đi, thậm chí sử dụng sức mạnh để đuổi bọn họ.
Dần dần, rừng rậm trở thành nơi các con vật nghe là biến sắc, họ không dám đi vô đó. Từng thế hệ trôi qua, bọn họ chậm rãi quên mất trên sự tồn tại của ngài.
Đó là đến khi, trăng máu xuất hiện.
Ngay từ đầu, trăng máu chỉ ảnh hưởng đến miêu ô tộc, ngao ô tộc, những động vật ăn thịt mới bị ảnh hưởng, nhóm động vật ăn cỏ may mắn tránh được một kiếp. Sau đó, phạm vi của trăng máu lan truyền đến toàn bộ thảo nguyên, tất cả các con vật đều bị ảnh hưởng.
Bọn họ kinh hoảng thất thố, không biết nên làm gì. Lúc này, đàn voi có một vị voi lớn tuổi, còn nhớ rõ vị thần trong rừng rậm, mang theo các con vật vào rừng rậm, muốn biết nguyên nhân.
... Bọn họ thất bại.
Các con vật thất bại cứ mất tích như vậy --- về sau, các con vật càng không dám vào rừng rậm.
Năm tháng trôi qua, các con vật tiếp tục sinh tồn, mỗi năm đều trả giá đại giới. Mà thần vẫn không xuất hiện, ngược lại còn “ghét bỏ” bọn họ. Dần dà, có một lời đồn lưu truyền giữa các con vật.
“Thần thất vọng với tạo vật của mình, bởi vì ngài ấy cho rằng họ không phải là tạo vật lý tưởng nhất của ngài.”
“Chờ một ngày, sẽ có một động vật không giống họ xuất hiện, cô / cậu sẽ có tiếng miêu ô cực kỳ dễ nghe, mang đến sự biến hóa to lớn cho thảo nguyên/”
“Chờ đến khi miêu ô xuất hiện, tất cả đều sẽ khôi phục.”
Sau đó, họ liền chờ được mèo con.
Chờ được Thiệu Dĩ Ninh.
Nghe xong câu chuyện này, Thiệu Dĩ Ninh lâm vào... mê mang.
Cậu có vài chỗ không rõ --- hơn nữa, câu chuyện này, hình như bị giản lược quá.
... Nhưng mà suy xét đến việc đây là thế giới động vật, các con vật có thể lưu truyền được câu chuyện này đã không dễ dàng rồi. Thiệu Dĩ Ninh không có đánh giá gì với sự giản lược của câu chuyện.
Quá phức tạp thì cậu cũng phải hao tổn trí não để lý giải.
Cho nên, hốc cây trong rừng rậm là “thần” của thế giới này sao?
Cậu không ngờ tới nơi này có thần.
Vậy, có phải...
Có phải sự xuất hiện của cậu là do thần an bài không? Nhưng mà, theo lời Già Lâu, vị ấy không giống “thần“.
Hoặc là do Già Lâu chỉ nhìn thấy mặt ác của “thần“.
Chuyện xưa kết thúc như vậy, lão tổ mẫu từ ái nhìn mèo con, nhìn ấu tể tinh xảo đáng yêu trước mặt bà, bà khẽ cười: “Hiện tại, ngươi hiểu chưa?”
Thiệu Dĩ Ninh: Hiểu rồi nhưng cũng có chút hồ đồ.
Cậu cho rằng, câu chuyện này sẽ xua tan sương mù, nhưng giờ sương mù đi rồi, cậu lại thấy được một lớp sương mù còn dày đặc hơn.
Hắn cần quay về, suy nghĩ một chút, thương lượng cùng Già Lâu.
Lão tổ mẫu nhìn ra cậu cần thời gian suy nghĩ, bà mềm nhẹ dùng mũi dài cuốn mèo con lên, ầm ầm ầm trở về. Từ xa, báo đen nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, nhanh chóng vọt lên, xác nhận mèo con không sao mới yên tâm.
Thiệu Dĩ Ninh nhảy lên mặt đất, lễ phép nói cảm ơn với lão tổ mẫu: “Cảm ơn bà.”
Lão tổ mẫu lắc lắc mũi, cười nói: “Vật nhỏ, về đi. Nếu cần trợ giúp, có thể kêu Đồ Tư tới tìm ta.”
Trên thảo nguyên này, voi là nhóm dẫn đầu của động vật ăn cỏ, được hứa hẹn này là không tầm thường.
Thiệu Dĩ Ninh tuy không biết việc này, nhưng cũng cảm thấy cảm kích, lập tức ừ một tiếng, đôi mắt xanh thẳm chớp chớp, ngoan ngoãn nói cảm ơn.
... Không thể không nói, dáng vẻ này của mèo con quá đáng yêu. Lão tổ mẫu không nỡ cho cậu rời đi.
Nhưng mà, mèo con trong truyền thuyết, có nhiệm vụ phải làm.
Huống chi, bên người cậu còn có một người thủ hộ trung thành.
Ánh mắt của lão tổ mẫu dừng trên người báo đen một lát, chỉ cười không nói.
Là bảo hộ sao?
Thiệu Dĩ Ninh không biết suy nghĩ trong lòng lão tổ mẫu, cậu mang theo nghi hoặc quay lại bên người Già Lâu, ngẩng đầu vui vẻ kêu: “Già Lâu đại ca!”
Báo đen cúi đầu, như thường lệ liếm liếm trán cậu.
... Trong nháy mắt này, anh bỗng nhiên nhớ tới mèo con trong hình người.
Giây tiếp theo, Thiệu Dĩ Ninh liền nói: “Già Lâu đại ca, đêm nay chúng ta đi rừng rậm đi!”
Cậu còn cười hì hì, chớp mắt nói giỡn: “Chỉ có chúng ta thôi.”
Khụ, cậu cũng không thể mang người khác theo.
Nhưng mà, cậu vừa nói thế, thân thể Già Lâu liền cứng nhắc.
Mèo con tinh thần phấn chấn, móng vuốt trắng tuyết đứng vững vàng, ngẩng đầu nhỏ tròn vo lông xù xù, lớn tiếng miêu ô.
“Miêu ô ---”
Lần này, cậu không cảm thấy thẹn thùng, chắc do quen rồi, Thiệu Dĩ Ninh còn miêu ô thêm vài tiếng.
“Miêu ô! Miêu ô! Miêu ô ô!”
Không được, vẫn cảm thấy thẹn thùng.
Vách trong của lỗ tai màu phấn nộn, lúc này vì ngại ngùng nên biến thành đỏ thẫm. Mèo con kêu xong rồi, theo bản năng quay đầu nhìn báo đen.
Trong mắt báo đen có ý cười, cũng có sự bao dung. Đôi mắt lục chăm chú nhìn cậu, Thiệu Dĩ Ninh bỗng không cảm thấy thấp thỏm nữa, lạch bạch lạch bạch chạy đến trước mặt lão tổ mẫu, hỏi: “Bà cảm thấy sao?”
Thanh âm miêu ô này...
Lão tổ mẫu hơi xuất thần, lâm vào hồi ức.
Việc này xảy ra 40 năm trước, lúc ấy bà là một con voi vừa sinh ra không lâu.
Lúc ấy đàn voi cũng có một lão tổ mẫu đức cao vọng trọng, cầm đầu nhóm voi mà sinh hoạt trên thảo nguyên.
Lão tổ mẫu tuổi càng lớn thì càng thích trẻ con. Voi con cũng thích lão tổ mẫu, thường xuyên đi bên người bà. Dần dà, bà nghe lão tổ mẫu kể một câu chuyện xưa.
Là câu chuyện xưa được kể lại trên toàn thảo nguyên --- những con vật khác tuy rằng cũng được nghe về câu truyện xưa này nhưng vì đủ loại nguyên nhân, không đầy đủ bằng đàn voi bên này/
... Giống như Barkley vậy, chỉ nhớ một hai câu.
Lão tổ mẫu kể câu chuyện hoàn chỉnh cho bà, hơn nữa còn nhắc nhở vài câu.
“Hãy nhớ kĩ câu chuyện này, tiếp tục giảng giải cho đời sau. Đây là chức trách của đàn voi.”
Trí nhớ của voi tương đối tốt, sống lại lâu, xác thật là một lựa chọn tốt.
Cho nên, bà nhớ kĩ câu chuyện xưa đó, rốt cuộc cũng chờ tới ngày này.
Câu chuyện xưa nhắc tới thanh âm miêu ô, nó quả thật rất thần kì.
Lão tổ mẫu kiến thức rộng rãi, đi khắp nơi trên thảo nguyên, việc gì cũng đã trải qua rồi. Bà cho rằng sẽ không có việc gì mới lạ có thể làm bà kinh ngạc.
Nhưng giờ phút này, bà trừng lớn mắt, đồng tử hơi co lại, không thể tin được mình vừa nghe gì.
Thanh âm miêu ô cực kì dễ nghe, nghe xong bà không chỉ nhớ điều lão tổ mẫu từng giao phó, mà còn nhớ tới rất nhiều hình ảnh tốt đẹp.
Có lúc là khi bà còn là voi con, ngây thơ mờ mịt thăm dò thế giới mới lạ; có lúc khi bà chưa trưởng thành, cảm giác thỏa mãn khi thành công di chuyển cùng đồng bạn; có lúc khi bà trở thành voi cầm đầu mới của đàn, cảm giác nặng trĩu đầy trách nhiệm ấy...
Hình ảnh kéo dài không dứt, giống như đèn kéo quân qua đầu bà, sông lớn chảy xuôi, vật đổi sao dời --- bà đã rất lâu, rất lâu không nhớ đến những điều này.
Cho dù biết đây là tác dụng độc đáo của tiếng miêu ô, nhưng bà vẫn kinh ngạc trong lòng, dần dần chuyển biến thành cảm giác phức tạp. Mèo con trong truyện xưa sẽ mang lại thay đổi cho toàn bộ thảo nguyên. Bà đúng là nhìn thấy hi vọng trên người mèo con nho nhỏ, đáng yêu này.
Khiến trăng máu biến mất, giúp thảo nguyên thấy được hi vọng an bình chân chính.
Lão tổ mẫu luôn cẩn thận trầm ổn, lúc này hiếm khi hiện lên vài phần giảo hoạt, bà bỗng nhiên nhìn mèo con, lại nhìn Già Lâu, sau đó nói: “Thanh âm miêu ô này đúng là cực kì dễ nghe.”
Thiệu Dĩ Ninh nhịn không được mà ngừng thở, chờ câu tiếp theo của bà.
Quả nhiên, lão tổ mẫu chậm rì rì nói: “Cho nên ta sẽ kể toàn bộ câu chuyện xưa.”
“Nhưng mà, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
Thiệu Dĩ Ninh vội vàng truy vấn: “Bà nói đi?”
Lão tổ mẫu từ từ nói: “Câu chuyện này, ta chỉ có thể giảng cho một mình ngươi.”
“Hơn nữa, phải tới một chỗ.”
Báo đen bên cạnh vung đuôi, lập tức mở miệng: “Không được.”
Anh không yên tâm.
Lão tổ mẫu rất có hứng thú hỏi: “Vậy ngươi muốn đi cùng hả?”
Già Lâu hơi chần chờ, nhưng nhìn thái độ là cam chịu.
Thiệu Dĩ Ninh nghiêng đầu: “Già Lâu đại ca, nếu không để tôi tự đi, một lát sẽ trở lại, không có việc gì đâu.”
Già Lâu ôn nhu liếm liếm cậu, nhìn thấy sự kiên định trong mắt mèo con thì mới gật đầu đồng ý.
... Anh chỉ là quá quan tâm A Ninh.
Trong đầu có thanh âm đang nói: Ngươi quá lo, A Ninh không cần ngươi bảo vệ.
Toàn bộ thảo nguyên đều thích mèo con, là mèo có thể mang đến hi vọng cho thảo nguyên... Không có Già Lâu, cậu vẫn là ấu tể được mọi người sủng ái, là đại bảo boisoo có thể khiến động vật ăn cỏ và động vật ăn thịt hòa thuận vui vẻ.
Mọi người đều thích cậu, sẽ không thương tổn cậu --- đối xử với cậu như vậy là do tư tâm của Già Lâu.
Anh muốn độc chiếm A Ninh.
Là bởi vì thích, nên muốn độc chiếm. Là bởi vì thích, cho nên...
Trong mắt báo đen bỗng nhiên hiện lên màu máu. Nhưng các con vật ở đây vẫn chưa phát hiện. Trò chuyện vài câu, Thiệu Dĩ Ninh trèo lên mũi dài của lão tổ mẫu, để bà dẫn đi đến nơi bà muốn.
Nhưng mà, lão tổ mẫu chỉ đi một khoảng, đợi đến khi ra xa rồi, không có các con vật khác, liền ngừng lại.
Bà buông tiểu miêu nhãi con, đánh giá cậu một lúc lâu rồi sâu kín mở miệng: “Ngươi cùng Già Lâu, quan hệ tốt sao?”
“Đúng...” Thiệu Dĩ Ninh không ngờ bà hỏi cái này: “Rất tốt nha. Anh... anh ấy đã cứu tôi rất nhiều lần.”
“Vậy sao.”
Lão tổ mẫu không tỏ ý kiến, nhàn nhạt nói: “Nếu như vậy, để ta kể câu chuyện xưa ấy.”
.......
Rất lâu trước kia, khi không có thảo nguyên rộng lớn, không có các con vật, trong thế giới này có một tồn tại cường đại, gọi là Thần Sáng Thế.
Thần Sáng Thế tạo ra lục địa, không trung, hải dương, cũng sáng tạo ra các con vật. Dần dà, bọn họ sinh sôi nảy nở, trải qua cuộc sống vui vẻ.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, đột nhiên có một ngày, thần “sinh bệnh“.
Ngài ấy trở nên lãnh khốc tàn nhẫn, ngài ấy không đáp lại sự kêu gọi của các con vật, không đặt sự chú ý lên thảo nguyên nữa, một mình sinh hoạt trong rừng rậm.
Lúc ấy, các con vật lo lắng cho thần, thường xuyên đi vào rừng rậm, quan tâm đến an nguy của thần. Nhưng một lần lại một lần, thần luôn táo bạo đuổi bọn họ đi, thậm chí sử dụng sức mạnh để đuổi bọn họ.
Dần dần, rừng rậm trở thành nơi các con vật nghe là biến sắc, họ không dám đi vô đó. Từng thế hệ trôi qua, bọn họ chậm rãi quên mất trên sự tồn tại của ngài.
Đó là đến khi, trăng máu xuất hiện.
Ngay từ đầu, trăng máu chỉ ảnh hưởng đến miêu ô tộc, ngao ô tộc, những động vật ăn thịt mới bị ảnh hưởng, nhóm động vật ăn cỏ may mắn tránh được một kiếp. Sau đó, phạm vi của trăng máu lan truyền đến toàn bộ thảo nguyên, tất cả các con vật đều bị ảnh hưởng.
Bọn họ kinh hoảng thất thố, không biết nên làm gì. Lúc này, đàn voi có một vị voi lớn tuổi, còn nhớ rõ vị thần trong rừng rậm, mang theo các con vật vào rừng rậm, muốn biết nguyên nhân.
... Bọn họ thất bại.
Các con vật thất bại cứ mất tích như vậy --- về sau, các con vật càng không dám vào rừng rậm.
Năm tháng trôi qua, các con vật tiếp tục sinh tồn, mỗi năm đều trả giá đại giới. Mà thần vẫn không xuất hiện, ngược lại còn “ghét bỏ” bọn họ. Dần dà, có một lời đồn lưu truyền giữa các con vật.
“Thần thất vọng với tạo vật của mình, bởi vì ngài ấy cho rằng họ không phải là tạo vật lý tưởng nhất của ngài.”
“Chờ một ngày, sẽ có một động vật không giống họ xuất hiện, cô / cậu sẽ có tiếng miêu ô cực kỳ dễ nghe, mang đến sự biến hóa to lớn cho thảo nguyên/”
“Chờ đến khi miêu ô xuất hiện, tất cả đều sẽ khôi phục.”
Sau đó, họ liền chờ được mèo con.
Chờ được Thiệu Dĩ Ninh.
Nghe xong câu chuyện này, Thiệu Dĩ Ninh lâm vào... mê mang.
Cậu có vài chỗ không rõ --- hơn nữa, câu chuyện này, hình như bị giản lược quá.
... Nhưng mà suy xét đến việc đây là thế giới động vật, các con vật có thể lưu truyền được câu chuyện này đã không dễ dàng rồi. Thiệu Dĩ Ninh không có đánh giá gì với sự giản lược của câu chuyện.
Quá phức tạp thì cậu cũng phải hao tổn trí não để lý giải.
Cho nên, hốc cây trong rừng rậm là “thần” của thế giới này sao?
Cậu không ngờ tới nơi này có thần.
Vậy, có phải...
Có phải sự xuất hiện của cậu là do thần an bài không? Nhưng mà, theo lời Già Lâu, vị ấy không giống “thần“.
Hoặc là do Già Lâu chỉ nhìn thấy mặt ác của “thần“.
Chuyện xưa kết thúc như vậy, lão tổ mẫu từ ái nhìn mèo con, nhìn ấu tể tinh xảo đáng yêu trước mặt bà, bà khẽ cười: “Hiện tại, ngươi hiểu chưa?”
Thiệu Dĩ Ninh: Hiểu rồi nhưng cũng có chút hồ đồ.
Cậu cho rằng, câu chuyện này sẽ xua tan sương mù, nhưng giờ sương mù đi rồi, cậu lại thấy được một lớp sương mù còn dày đặc hơn.
Hắn cần quay về, suy nghĩ một chút, thương lượng cùng Già Lâu.
Lão tổ mẫu nhìn ra cậu cần thời gian suy nghĩ, bà mềm nhẹ dùng mũi dài cuốn mèo con lên, ầm ầm ầm trở về. Từ xa, báo đen nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, nhanh chóng vọt lên, xác nhận mèo con không sao mới yên tâm.
Thiệu Dĩ Ninh nhảy lên mặt đất, lễ phép nói cảm ơn với lão tổ mẫu: “Cảm ơn bà.”
Lão tổ mẫu lắc lắc mũi, cười nói: “Vật nhỏ, về đi. Nếu cần trợ giúp, có thể kêu Đồ Tư tới tìm ta.”
Trên thảo nguyên này, voi là nhóm dẫn đầu của động vật ăn cỏ, được hứa hẹn này là không tầm thường.
Thiệu Dĩ Ninh tuy không biết việc này, nhưng cũng cảm thấy cảm kích, lập tức ừ một tiếng, đôi mắt xanh thẳm chớp chớp, ngoan ngoãn nói cảm ơn.
... Không thể không nói, dáng vẻ này của mèo con quá đáng yêu. Lão tổ mẫu không nỡ cho cậu rời đi.
Nhưng mà, mèo con trong truyền thuyết, có nhiệm vụ phải làm.
Huống chi, bên người cậu còn có một người thủ hộ trung thành.
Ánh mắt của lão tổ mẫu dừng trên người báo đen một lát, chỉ cười không nói.
Là bảo hộ sao?
Thiệu Dĩ Ninh không biết suy nghĩ trong lòng lão tổ mẫu, cậu mang theo nghi hoặc quay lại bên người Già Lâu, ngẩng đầu vui vẻ kêu: “Già Lâu đại ca!”
Báo đen cúi đầu, như thường lệ liếm liếm trán cậu.
... Trong nháy mắt này, anh bỗng nhiên nhớ tới mèo con trong hình người.
Giây tiếp theo, Thiệu Dĩ Ninh liền nói: “Già Lâu đại ca, đêm nay chúng ta đi rừng rậm đi!”
Cậu còn cười hì hì, chớp mắt nói giỡn: “Chỉ có chúng ta thôi.”
Khụ, cậu cũng không thể mang người khác theo.
Nhưng mà, cậu vừa nói thế, thân thể Già Lâu liền cứng nhắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.