Mèo Nhà Tướng Quân Luôn Thích Trèo Lên Giường Ta
Chương 8: Forget me not ánh trăng (1)
Bạch Hồ Từ
19/06/2021
Thẩm Chi Phồn trở về nhà nhưng trái tim vẫn nhảy dồn dập bang bang trong lồng ngực, vô cùng không an phận.
Cậu không nhịn được nhớ lại những hành vi của bản thân vừa rồi, có nơi nào thất lễ hay không, càng nghĩ càng cảm thấy ngoài có chút sợ hãi thì cũng không sao hết.
Từ trước đến giờ Ngôn Sóc đều mặc chính trang, xuất hiện như một người trần. Đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Chi Phồn nhìn thấy đối phương mặc áo ngủ, có dáng vẻ lười nhác. Áo ngủ màu đen có vẻ tùy ý, phối hợp với dáng vẻ buồn ngủ, thậm chí còn có chút đặc biệt gợi cảm....
Không biết vì sao mặt Thẩm Chi Phồn lại đỏ.
Nhưng mà rất nhanh sau đó cậu sẽ không có thời gian nhớ đến nam thần nữa, bởi vì xuất hiện có chuyện khiến cậu sứt đầu mẻ trán.
"Anh," Thẩm Chi Nhu cầm điện thoại trong tay chạy tới gọi cậu, nhìn qua vô cùng lo lắng, "Vừa rồi quản lý của chiến đội V gọi tới, nói một tháng sau sẽ bắt đầu cuộc thi quý, muốn anh tuần sau trở lại để huấn luyện."
Thẩm Chi Phồn xoa xoa ngón tay không nói gì, nhưng mà lông mày đã dựng đứng lên.
"Hay là," Thẩm Chi Nhu nhìn vẻ mặt anh trai mình, "Hay là chúng ta vẫn là nhanh chóng đi gặp bác sĩ xem, thật sự nếu không được, chúng ta nói với chiến đội V được không, đây là bệnh nha, đây cũng không phải là do chúng ta nha!"
Không biết vì sao trong tiềm thức Thẩm Chi Phồn có một loại tâm lý chống cự việc gặp bác sĩ, nhưng mà chuyện cậu mất trí nhớ cũng không thể trì hoãn, suy nghĩ nhiều lần cậu vẫn quyết định hẹn trước một vị bác sĩ gia đình.
Sau đó cậu lại bắt đầu do dự không biết có nên nói tra tình hình thực tế với vị quản lý kia hay không.
"Không, trước mắt vẫn chưa cần nói ra," Cậu lắc lắc đầu, lục tìm bản hợp đồng trước đây, "Nếu nói cho bọn họ biết, khả năng lần thi đấu của quý mới sẽ bị hủy bỏ, vốn là đến tháng chín sang năm hợp đồng sẽ tự động gia hạn một năm.... Mình nên thử tìm cách khôi phục trí nhớ xem sao."
Nhưng mà... Thẩm Chi Phồn nhíu nhíu mày, trong lòng cậu luôn có một cảm giác người phụ trách này yếu thế, không biết có phải bọn họ có quan hệ gì chứ.
Nghĩ như vậy cậu liền online mở chiến đấu hư cấu.
Thi đấu cơ giáp vô cùng hấp dẫn, có thể nói là hoạt động hấp dẫn nhất hiện nay, bằng không thì khi Thẩm Chi Phồn nhận hoạt động quảng cáo nhân khí cũng không thể cao đến như vậy.
Giá thành chế tạo một cơ giáp rất đắt đỏ, không phải có hứng thú là có thể có trong tay. Nhưng mà thi đấu cơ giáp thực chiến cùng với với thi đấu hư cấu có mối quan hệ với nhau, đối chiến hư cấu cũng giống như một trò chơi điện tử, so với thực chiến thì đơn giản nhanh chóng hơn, có thể tiến hành trong nhà. Hễ là người có chút hứng thú chắc chắn đều đã tiếp xúc.
Đương nhiên là thao tác thực chiến trên cơ giáp lại càng phấn khích hơn nữa. Bình thường cơ giáp đều do các chiến đội đứng đầu chiếm giữ, còn có hơn một nghìn tuyển thủ nổi tiếng, phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Mỗi một cuộc thi quý diễn ra giải thưởng sẽ rất lớn, trong đó tuyển thủ ưu tú nhất còn có thể được đế quốc mời chào, tương lai rộng mở.
Thẩm Chi Phồn đây đúng là tương lại rộng mở, tạm thời tương lại rộng mở nhất là vị nào thì còn chưa biết.
Sở dĩ dùng từ 'tạm thời', vì loại nổi bật này đổi mới rất nhanh, hơn nữa Thẩm Chi Phồn đang ở trạng thái này, cậu cũng không thể biết sau này sẽ như thế nào.
Cậu hít sâu một hơi, quyết định nên bắt đầu từ chiến đấu hư cấu.
Cho dù là chiến đấu hư cấu cũng có rất nhiều hình thức, Thẩm Chi Phồn nhìn một lúc đã cảm thấy hoa cả mắt, trong đó chủ yếu chia thành hình thức nhẹ giáp và hình thức trọng giáp, nhẹ giáp khá là không được xem trọng, nhưng phải công nhận đây là hình thức tốt nhất để bắt đầu. Thẩm Chi Phồn chọn hình thức nhẹ giáp, nhanh chóng tiến vào khu tân thủ. Nhìn qua cảm thấy bản thân dễ nhìn, cậu chọn thi đấu đội.
Hệ thống trong nhà của Thẩm Chi Phồn đương nhiên là hệ thống thế hệ mới nhất, rất nhanh toàn bộ hình thức bắt đầu khởi động, trước mắt bỗng tối sầm, ngay sau đó hiện ra một căn phòng trắng tinh.
Cũng không phải lần đầu tiên Thẩm Chi Phồn tiếp xúc với toàn bộ tin tức của trò chơi. N-192 vô cùng lạc hậu nhưng toàn bộ tin tức trò chơi trong khoang thuyền cũng không làm khó, loại thiết kế này vô cùng thông dụng, chính là có chút đơn sơ, hơn nữa cảm giác chân thật cũng không nhiều.
Hiện tại Thẩm Chi Phồn đang đứng trong khi vực nhẹ giáp, giáp nhẹ dường như là một tầng khí metal, cậu vươn tay chạm thử, độ chân thật khiến cậu cảm nhận được trình độ giàu có của bản thân.
Nếu không phải chiến độ V bóc lột, đại khái cậu cũng sẽ có chút tiền.
Rất nhanh trong phòng có thêm hai người, bởi vì là đồng đội nên một lúc sau dáng vẻ của họ trong cơ giáp được truyền đến trước mặt cậu.
Thẩm Chi Phồn chọn hình thức tân thủ 3v3, có thời gian mười phút chuẩn bị.
"Ấy, tại sao cậu lại giấu tên?"
Hai người này có lẽ quen nhau, đại khái là người chơi quen thuộc, kề vai sát cánh với nhau, hiển nhiên là bạn bè quen biết, nhìn thấy Thẩm Chi Phồn giấu tên nên cảm thấy rất hiếu kỳ.
Giấu tên cũng rất thông thường, nhưng mà tất cả mọi người không nhất định phải giấu tên, tùy ý giấu tên cũng không có nhiều người, khi giấu tên thì ID không hiện ra, hình dạng cũng là theo khuôn mẫu.
Thẩm Chi Phồn thích ứng với cảm xúc chân thật: "Tôi là người mới, có chút xấu hổ."
"Người mới?" Trong đó có một người là Đại Hồ Tử hiển nhiên rất hứng thú, "Có bao nhiêu mới?"
Thẩm Chi Phồn thật thà: "Từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc."
Cậu là mới, nhưng tên gọi của cậu không hề mới.
"Mới như vậy à, chúng tôi mang cậu theo, tôi cùng lão Hồ Tử là lão điểu," ID là Hoàng Gia Đại Tổng Quản, là một thanh niên lông vàng có vẻ rất nhiệt tình, "Hôm nay chúng ta đặc biệt đến khu tân thủ ngược người mới, hắc hắc."
Hai tiếng hắc hắc này có chút đáng khinh, nhưng mà hai người kia thực sự không có ác ý gì, Thẩm Chi Phồn còn rất có ấn tượng.
"Tin tức ở phía trước truyền tới, chậc." Hoàng Gia Đại Tổng Quản lắc lắc đầu, "Hai cái hơn một trăm tích phân, một tí xíu tích phân, thật sự đều là tân thủ nha."
Đại Hồ Tử cũng cười sang sảng nhìn về phía Thẩm Chi Phồn: "Chúng ta đa phần đều là 1080, nhẹ giáp là thi đấu cấp thấp, tài năng xứng đôi với đẳng cấp, ha ha."
Hoàng Gia Đại Tổng Quản sờ sờ bộ lông vàng quanh thân mình, cũng nhìn Thẩm Chi Phồn nhe răng cười: "Cậu em, hay là tôi kéo cậu đi, cùng anh trai chiến nha."
Người giấu tên thường là người có tiền, tìm người có tiền làm em trai nhỏ, chuẩn vô cùng luôn.
Thẩm Chi Phồn có chút tò mò: "Xem tích phân ở đâu?"
"Xem ở bảng kia." Hoàng Gia Đại Tổng Quản thuận miệng nói, còn năm phút nữa là bắt đầu, đấu 3v3 là cảnh ngẫu nhiên, "Cậu có bao nhiêu tích phân rồi, hẳn là không cao nhỉ, không sao hết, cùng anh trai chiến là được."
Thẩm Chi Phồn lật menu ra xem, nhìn thấy một chuỗi kí tự thật dài, cậu yên lặng đếm số.
Một, mười, trăm, nghìn, vạn, mười vạn, trăm vạn.
"Số lẻ thôi." Thẩm Chi Phồn mặt không đổi sắc nói, "Đây là trận đầu tiên của tôi."
"À à, vậy quy tắc cơ bản cậu đã nắm được chưa?" Hoàng Gia Đại Tổng Quản nhún vai, "Dù sao cứ đưa bọn hắn về lại nhà thì tốt rồi, bản đồ lần này là khu Kim chúc phong bạo, bản đồ đơn giản nhất, trực tiếp lao lên đấu loạn là có thể thắng."
Thẩm Chi Phồn gật gật đầu, nín thở đợi trò chơi bắt đầu.
Bản đồ Kim chúc phong bạo khiến cậu cảm thấy thất thần trong nháy mắt, bản đồ này thực sự rất chân thật, khó tránh khỏi khiến cậu nhớ đến những lần trải qua vô số lớn nhỏ kim chúc phong bạo.
Kim chúc phong bạo không giống với bão cát của thiên nhiên, kim chúc chạm vào cơ giáp sẽ phát ra âm thanh leng keng, khiến da dầu cậu run đến đáng sợ.
Cậu hít một hơi thật sâu để cho bản thân không còn khẩn trương, bởi vì tầm nhìn có chút mờ mịt nên khi ra ngoài không bao lâu, cậu đã không nhìn thấy mặt hai đồng đội của mình.
Đợi đến khi cậu tìm trên menu hệ thống liên lạc, liền nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên.
Người chơi "Hoàng Gia Đại Tổng Quản" đã chết. . Truyện Phương Tây
Người chơi "Đại Hồ Tử" đã chết.
Thẩm Chi Phồn: "........"
Đợt một chút, cái này không thoải mái giống như thái rau rồi nha.
"Mẹ nó!" Cậu nhỏ lông vàng vừa chết đã bị đuổi về căn phòng trắng toát, tức giận đến nỗi nói một loạt câu chửi mà không hề lặp lại.
"Cái tên vừa rồi nhất định tích phân của hắn khẳng định không phải là người mới nha! Hắn dám giấu tên lại còn thay đổi khuôn mặt, so với đám giấu tên chơi còn ghê tởm hơn!"
Ngay từ đầu tất cả đều thuận lợi, bọn họ định dùng một tí sức lực để xử lý hai cái tên hơn trăm tích phân này, nhưng ngược lại bị cái vị có tí tẻo tích phân giết ngay lập tức.
Mặt Đại Hồ Tử còn đang vô cùng mờ mịt, đối phương xuống tay quá nhanh, dường như là không cho bọn họ chút cơ hội phản ứng lại.
"Tốc độ và kỹ thuật này, có lẽ là một tuyển thủ chuyên nghiệp rồi nhỉ?"
"Tuyển thủ chuyên nghiệp đến khu tân thủ làm chi hả???" Lông vàng còn đang vô cùng khó chịu, "Là do chúng ta khinh địch rồi! Mẹ kiếp, đội chúng ta chỉ còn lại một người quá mới, haiz, nhất định là không chơi nổi rồi!!!"
Thẩm Chi Phồn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng khi tên kia đem thanh đao đồ sộ chém xuống thì cậu liền nhảy lên né tránh.
Thẩm Chi Phồn nghĩ không có sai, trí nhớ của cậu tuy rằng đã mất đi rồi, nhưng mà thân thể cậu vẫn còn nhớ rất rõ, đó là do cậu đã dùng trăm ngàn lần kinh nghiệm của bản thân để đổi lấy. Lúc thời khắc mấu chốt, cơ bản là cậu cũng phản ứng theo bản năng của thân thể.
Lần tránh thoát này lặng yên không một tiếng động khiến cho đối phương muốn đánh lén rõ ràng có chút kinh ngạc, thậm chí Thẩm Chi Phồn còn nghe thấy đối phương ồ lên một tiếng.
Thẩm Chi Phồn không có rảnh để lý giải xem có phải đối phương giật mình hay không, bởi vì thân thể cậu lại theo bản năng làm ra một động tác phòng vệ, dường như biết rõ ngay sau đó đội phương sẽ làm ra động tác gì, cậu linh hoạt xoay người nhảy đến gần phía sau đối phương.
Hắn thấy hạ hai đao xuống vậy mà đối phương vẫn không hề hấn gì, điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút hứng thú.
Gần như là chỉ trong chốc lát, Thẩm Chi Phồn cũng phát động tiến công.
Động tác của hắn hơi giật mình, cũng là thanh đao ấy nhưng nằm trong tay đối phương lại càng thêm linh hoạt, càng làm hắn thêm hoảng sợ, hắn phát hiện ra rằng tốc độ của đối phương dường như còn nhanh cả hơn cả hắn.
Trọng lượng cơ giáp tuy gọn nhẹ nhưng sức mạnh của vũ khí lại không hề yếu, cho dù nhìn qua chỉ là vũ khí tầm thường không linh hoạt, nhưng mà cơ giáp lại không thể chống lại tiến công quá mạnh mẽ. Dường như cậu sinh ra đã biết được điểm trí mạng của đối phương, đột nhiên một luồng ánh sáng vụt qua trước mặt đối phương.
Một đao cắm xuống, thắng bại đã phân.
Gần như là khi bắt đầu đã mang tâm tình đùa giỡn, sự kinh ngạc còn chưa kịp chuyển hóa thành thận trọng, cũng bởi vì quá khinh địch mà hắn đã bị thanh đao cứng nhắc này chém thành hai nửa.
Tiếp theo cũng không có hình ảnh máu tanh gì cả, rất nhanh cậu biến thành một luồng ánh sáng trắng rồi biến mất.
Trước mắt Thẩm Chi Phồn bỗng tối sầm, một giây sau cậu đã trở lại căn phòng màu trắng.
Hoàng Gia Đại Tổng Quản đang đợi an ủi người mới lại nghe được tin tức của hệ thống.
"Chúc mừng chiến thắng đội đỏ."
"Ai nha không việc gì, thua thì thua thôi, đối phương chơi xấu quá.... Đợi chút," Lông vàng choáng váng, "Ai nha ai nha không đúng, chúng ta là đội đỏ mà."
Đại Hồ Tử nhìn Thẩm Chi Phồn như động vật quý hiếm: "Anh, anh em à, cậu thắng rồi sao?"
Thẩm Chi Phồn gật gật đầu.
"Thắng thế nào?" Lông vàng nhanh chóng hỏi, "Đối phương rơi xuống rồi hả????"
Thẩm Chi Phồn giơ bàn tay lên, cậu làm lại động tác cầm thanh đao chém xuống.
Lông vàng chuẩn bị im lặng nhưng nhịn không được tiếp tục truy hỏi: "Sau đó thì sao?"
Thẩm Chi Phồn có chút mờ mịt: "Không có, cứ một đao như vậy thôi."
Lông vàng hít một hơi, vẻ mặt cứng đờ.
Đại Hồ Tử thở dài.
Thẩm Chi Phồn quay đầu lại, chỉ chĩ vào lông vàng hỏi: "Anh ấy sao thế?"
Đại Hồi Tử có chút phiền muộn: "Có lẽ là đang tự hỏi nhân sinh thôi."
................
"Chào mừng quý khách...... Ai nha."
Chủ cửa hàng bán hoa vừa ngẩng đầu lên nhịn không được ngạc nhiên hô một tiếng.
Ngôn Sóc gật đầu chào, anh mặc một chiếc áo bành tô màu đen, có cảm giác thật khiêm tốn, nhưng mà vẫn là vẻ đẹp lạnh nhạt khiến cho người ta không thể nào quên.
"Ngài muốn mua hoa sao?" Chủ cửa hàng hoa là một cô gái nhỏ, trong lòng nhịn không được nhảy dựng, "Là mua cho bạn gái sao?"
Ngôn Sóc dừng một chút, dường như là đang nhớ đến cái gì, khẽ cười xem như đồng ý.
Trong lòng tiểu cô nương đều phát cuồng vỡ tan thành những mảnh vụn, nhịn không được mà hâm mộ cô gái có thể hòa tan khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng này.
"Ngài muốn chọn hoa gì, hoa hồng được không? Cho đến này hoa hồng là loài hoa mà các đôi tình nhân rất thích."
Lần này thì Ngôn Sóc không chần chờ, trực tiếp đưa tay chỉ về phía bó hoa màu trắng ở góc tường.
"Tôi muốn hoa kia."
Tiểu cô nương ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn.
"Forget me not ánh trăng sao?"
Cô nhịn không được liếc nhìn người đàn ông khôi ngô trước mặt, forget me not ánh trăng tiếng Hoa nghĩa là...... muốn cũng không được.
Cậu không nhịn được nhớ lại những hành vi của bản thân vừa rồi, có nơi nào thất lễ hay không, càng nghĩ càng cảm thấy ngoài có chút sợ hãi thì cũng không sao hết.
Từ trước đến giờ Ngôn Sóc đều mặc chính trang, xuất hiện như một người trần. Đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Chi Phồn nhìn thấy đối phương mặc áo ngủ, có dáng vẻ lười nhác. Áo ngủ màu đen có vẻ tùy ý, phối hợp với dáng vẻ buồn ngủ, thậm chí còn có chút đặc biệt gợi cảm....
Không biết vì sao mặt Thẩm Chi Phồn lại đỏ.
Nhưng mà rất nhanh sau đó cậu sẽ không có thời gian nhớ đến nam thần nữa, bởi vì xuất hiện có chuyện khiến cậu sứt đầu mẻ trán.
"Anh," Thẩm Chi Nhu cầm điện thoại trong tay chạy tới gọi cậu, nhìn qua vô cùng lo lắng, "Vừa rồi quản lý của chiến đội V gọi tới, nói một tháng sau sẽ bắt đầu cuộc thi quý, muốn anh tuần sau trở lại để huấn luyện."
Thẩm Chi Phồn xoa xoa ngón tay không nói gì, nhưng mà lông mày đã dựng đứng lên.
"Hay là," Thẩm Chi Nhu nhìn vẻ mặt anh trai mình, "Hay là chúng ta vẫn là nhanh chóng đi gặp bác sĩ xem, thật sự nếu không được, chúng ta nói với chiến đội V được không, đây là bệnh nha, đây cũng không phải là do chúng ta nha!"
Không biết vì sao trong tiềm thức Thẩm Chi Phồn có một loại tâm lý chống cự việc gặp bác sĩ, nhưng mà chuyện cậu mất trí nhớ cũng không thể trì hoãn, suy nghĩ nhiều lần cậu vẫn quyết định hẹn trước một vị bác sĩ gia đình.
Sau đó cậu lại bắt đầu do dự không biết có nên nói tra tình hình thực tế với vị quản lý kia hay không.
"Không, trước mắt vẫn chưa cần nói ra," Cậu lắc lắc đầu, lục tìm bản hợp đồng trước đây, "Nếu nói cho bọn họ biết, khả năng lần thi đấu của quý mới sẽ bị hủy bỏ, vốn là đến tháng chín sang năm hợp đồng sẽ tự động gia hạn một năm.... Mình nên thử tìm cách khôi phục trí nhớ xem sao."
Nhưng mà... Thẩm Chi Phồn nhíu nhíu mày, trong lòng cậu luôn có một cảm giác người phụ trách này yếu thế, không biết có phải bọn họ có quan hệ gì chứ.
Nghĩ như vậy cậu liền online mở chiến đấu hư cấu.
Thi đấu cơ giáp vô cùng hấp dẫn, có thể nói là hoạt động hấp dẫn nhất hiện nay, bằng không thì khi Thẩm Chi Phồn nhận hoạt động quảng cáo nhân khí cũng không thể cao đến như vậy.
Giá thành chế tạo một cơ giáp rất đắt đỏ, không phải có hứng thú là có thể có trong tay. Nhưng mà thi đấu cơ giáp thực chiến cùng với với thi đấu hư cấu có mối quan hệ với nhau, đối chiến hư cấu cũng giống như một trò chơi điện tử, so với thực chiến thì đơn giản nhanh chóng hơn, có thể tiến hành trong nhà. Hễ là người có chút hứng thú chắc chắn đều đã tiếp xúc.
Đương nhiên là thao tác thực chiến trên cơ giáp lại càng phấn khích hơn nữa. Bình thường cơ giáp đều do các chiến đội đứng đầu chiếm giữ, còn có hơn một nghìn tuyển thủ nổi tiếng, phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Mỗi một cuộc thi quý diễn ra giải thưởng sẽ rất lớn, trong đó tuyển thủ ưu tú nhất còn có thể được đế quốc mời chào, tương lai rộng mở.
Thẩm Chi Phồn đây đúng là tương lại rộng mở, tạm thời tương lại rộng mở nhất là vị nào thì còn chưa biết.
Sở dĩ dùng từ 'tạm thời', vì loại nổi bật này đổi mới rất nhanh, hơn nữa Thẩm Chi Phồn đang ở trạng thái này, cậu cũng không thể biết sau này sẽ như thế nào.
Cậu hít sâu một hơi, quyết định nên bắt đầu từ chiến đấu hư cấu.
Cho dù là chiến đấu hư cấu cũng có rất nhiều hình thức, Thẩm Chi Phồn nhìn một lúc đã cảm thấy hoa cả mắt, trong đó chủ yếu chia thành hình thức nhẹ giáp và hình thức trọng giáp, nhẹ giáp khá là không được xem trọng, nhưng phải công nhận đây là hình thức tốt nhất để bắt đầu. Thẩm Chi Phồn chọn hình thức nhẹ giáp, nhanh chóng tiến vào khu tân thủ. Nhìn qua cảm thấy bản thân dễ nhìn, cậu chọn thi đấu đội.
Hệ thống trong nhà của Thẩm Chi Phồn đương nhiên là hệ thống thế hệ mới nhất, rất nhanh toàn bộ hình thức bắt đầu khởi động, trước mắt bỗng tối sầm, ngay sau đó hiện ra một căn phòng trắng tinh.
Cũng không phải lần đầu tiên Thẩm Chi Phồn tiếp xúc với toàn bộ tin tức của trò chơi. N-192 vô cùng lạc hậu nhưng toàn bộ tin tức trò chơi trong khoang thuyền cũng không làm khó, loại thiết kế này vô cùng thông dụng, chính là có chút đơn sơ, hơn nữa cảm giác chân thật cũng không nhiều.
Hiện tại Thẩm Chi Phồn đang đứng trong khi vực nhẹ giáp, giáp nhẹ dường như là một tầng khí metal, cậu vươn tay chạm thử, độ chân thật khiến cậu cảm nhận được trình độ giàu có của bản thân.
Nếu không phải chiến độ V bóc lột, đại khái cậu cũng sẽ có chút tiền.
Rất nhanh trong phòng có thêm hai người, bởi vì là đồng đội nên một lúc sau dáng vẻ của họ trong cơ giáp được truyền đến trước mặt cậu.
Thẩm Chi Phồn chọn hình thức tân thủ 3v3, có thời gian mười phút chuẩn bị.
"Ấy, tại sao cậu lại giấu tên?"
Hai người này có lẽ quen nhau, đại khái là người chơi quen thuộc, kề vai sát cánh với nhau, hiển nhiên là bạn bè quen biết, nhìn thấy Thẩm Chi Phồn giấu tên nên cảm thấy rất hiếu kỳ.
Giấu tên cũng rất thông thường, nhưng mà tất cả mọi người không nhất định phải giấu tên, tùy ý giấu tên cũng không có nhiều người, khi giấu tên thì ID không hiện ra, hình dạng cũng là theo khuôn mẫu.
Thẩm Chi Phồn thích ứng với cảm xúc chân thật: "Tôi là người mới, có chút xấu hổ."
"Người mới?" Trong đó có một người là Đại Hồ Tử hiển nhiên rất hứng thú, "Có bao nhiêu mới?"
Thẩm Chi Phồn thật thà: "Từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc."
Cậu là mới, nhưng tên gọi của cậu không hề mới.
"Mới như vậy à, chúng tôi mang cậu theo, tôi cùng lão Hồ Tử là lão điểu," ID là Hoàng Gia Đại Tổng Quản, là một thanh niên lông vàng có vẻ rất nhiệt tình, "Hôm nay chúng ta đặc biệt đến khu tân thủ ngược người mới, hắc hắc."
Hai tiếng hắc hắc này có chút đáng khinh, nhưng mà hai người kia thực sự không có ác ý gì, Thẩm Chi Phồn còn rất có ấn tượng.
"Tin tức ở phía trước truyền tới, chậc." Hoàng Gia Đại Tổng Quản lắc lắc đầu, "Hai cái hơn một trăm tích phân, một tí xíu tích phân, thật sự đều là tân thủ nha."
Đại Hồ Tử cũng cười sang sảng nhìn về phía Thẩm Chi Phồn: "Chúng ta đa phần đều là 1080, nhẹ giáp là thi đấu cấp thấp, tài năng xứng đôi với đẳng cấp, ha ha."
Hoàng Gia Đại Tổng Quản sờ sờ bộ lông vàng quanh thân mình, cũng nhìn Thẩm Chi Phồn nhe răng cười: "Cậu em, hay là tôi kéo cậu đi, cùng anh trai chiến nha."
Người giấu tên thường là người có tiền, tìm người có tiền làm em trai nhỏ, chuẩn vô cùng luôn.
Thẩm Chi Phồn có chút tò mò: "Xem tích phân ở đâu?"
"Xem ở bảng kia." Hoàng Gia Đại Tổng Quản thuận miệng nói, còn năm phút nữa là bắt đầu, đấu 3v3 là cảnh ngẫu nhiên, "Cậu có bao nhiêu tích phân rồi, hẳn là không cao nhỉ, không sao hết, cùng anh trai chiến là được."
Thẩm Chi Phồn lật menu ra xem, nhìn thấy một chuỗi kí tự thật dài, cậu yên lặng đếm số.
Một, mười, trăm, nghìn, vạn, mười vạn, trăm vạn.
"Số lẻ thôi." Thẩm Chi Phồn mặt không đổi sắc nói, "Đây là trận đầu tiên của tôi."
"À à, vậy quy tắc cơ bản cậu đã nắm được chưa?" Hoàng Gia Đại Tổng Quản nhún vai, "Dù sao cứ đưa bọn hắn về lại nhà thì tốt rồi, bản đồ lần này là khu Kim chúc phong bạo, bản đồ đơn giản nhất, trực tiếp lao lên đấu loạn là có thể thắng."
Thẩm Chi Phồn gật gật đầu, nín thở đợi trò chơi bắt đầu.
Bản đồ Kim chúc phong bạo khiến cậu cảm thấy thất thần trong nháy mắt, bản đồ này thực sự rất chân thật, khó tránh khỏi khiến cậu nhớ đến những lần trải qua vô số lớn nhỏ kim chúc phong bạo.
Kim chúc phong bạo không giống với bão cát của thiên nhiên, kim chúc chạm vào cơ giáp sẽ phát ra âm thanh leng keng, khiến da dầu cậu run đến đáng sợ.
Cậu hít một hơi thật sâu để cho bản thân không còn khẩn trương, bởi vì tầm nhìn có chút mờ mịt nên khi ra ngoài không bao lâu, cậu đã không nhìn thấy mặt hai đồng đội của mình.
Đợi đến khi cậu tìm trên menu hệ thống liên lạc, liền nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên.
Người chơi "Hoàng Gia Đại Tổng Quản" đã chết. . Truyện Phương Tây
Người chơi "Đại Hồ Tử" đã chết.
Thẩm Chi Phồn: "........"
Đợt một chút, cái này không thoải mái giống như thái rau rồi nha.
"Mẹ nó!" Cậu nhỏ lông vàng vừa chết đã bị đuổi về căn phòng trắng toát, tức giận đến nỗi nói một loạt câu chửi mà không hề lặp lại.
"Cái tên vừa rồi nhất định tích phân của hắn khẳng định không phải là người mới nha! Hắn dám giấu tên lại còn thay đổi khuôn mặt, so với đám giấu tên chơi còn ghê tởm hơn!"
Ngay từ đầu tất cả đều thuận lợi, bọn họ định dùng một tí sức lực để xử lý hai cái tên hơn trăm tích phân này, nhưng ngược lại bị cái vị có tí tẻo tích phân giết ngay lập tức.
Mặt Đại Hồ Tử còn đang vô cùng mờ mịt, đối phương xuống tay quá nhanh, dường như là không cho bọn họ chút cơ hội phản ứng lại.
"Tốc độ và kỹ thuật này, có lẽ là một tuyển thủ chuyên nghiệp rồi nhỉ?"
"Tuyển thủ chuyên nghiệp đến khu tân thủ làm chi hả???" Lông vàng còn đang vô cùng khó chịu, "Là do chúng ta khinh địch rồi! Mẹ kiếp, đội chúng ta chỉ còn lại một người quá mới, haiz, nhất định là không chơi nổi rồi!!!"
Thẩm Chi Phồn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng khi tên kia đem thanh đao đồ sộ chém xuống thì cậu liền nhảy lên né tránh.
Thẩm Chi Phồn nghĩ không có sai, trí nhớ của cậu tuy rằng đã mất đi rồi, nhưng mà thân thể cậu vẫn còn nhớ rất rõ, đó là do cậu đã dùng trăm ngàn lần kinh nghiệm của bản thân để đổi lấy. Lúc thời khắc mấu chốt, cơ bản là cậu cũng phản ứng theo bản năng của thân thể.
Lần tránh thoát này lặng yên không một tiếng động khiến cho đối phương muốn đánh lén rõ ràng có chút kinh ngạc, thậm chí Thẩm Chi Phồn còn nghe thấy đối phương ồ lên một tiếng.
Thẩm Chi Phồn không có rảnh để lý giải xem có phải đối phương giật mình hay không, bởi vì thân thể cậu lại theo bản năng làm ra một động tác phòng vệ, dường như biết rõ ngay sau đó đội phương sẽ làm ra động tác gì, cậu linh hoạt xoay người nhảy đến gần phía sau đối phương.
Hắn thấy hạ hai đao xuống vậy mà đối phương vẫn không hề hấn gì, điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút hứng thú.
Gần như là chỉ trong chốc lát, Thẩm Chi Phồn cũng phát động tiến công.
Động tác của hắn hơi giật mình, cũng là thanh đao ấy nhưng nằm trong tay đối phương lại càng thêm linh hoạt, càng làm hắn thêm hoảng sợ, hắn phát hiện ra rằng tốc độ của đối phương dường như còn nhanh cả hơn cả hắn.
Trọng lượng cơ giáp tuy gọn nhẹ nhưng sức mạnh của vũ khí lại không hề yếu, cho dù nhìn qua chỉ là vũ khí tầm thường không linh hoạt, nhưng mà cơ giáp lại không thể chống lại tiến công quá mạnh mẽ. Dường như cậu sinh ra đã biết được điểm trí mạng của đối phương, đột nhiên một luồng ánh sáng vụt qua trước mặt đối phương.
Một đao cắm xuống, thắng bại đã phân.
Gần như là khi bắt đầu đã mang tâm tình đùa giỡn, sự kinh ngạc còn chưa kịp chuyển hóa thành thận trọng, cũng bởi vì quá khinh địch mà hắn đã bị thanh đao cứng nhắc này chém thành hai nửa.
Tiếp theo cũng không có hình ảnh máu tanh gì cả, rất nhanh cậu biến thành một luồng ánh sáng trắng rồi biến mất.
Trước mắt Thẩm Chi Phồn bỗng tối sầm, một giây sau cậu đã trở lại căn phòng màu trắng.
Hoàng Gia Đại Tổng Quản đang đợi an ủi người mới lại nghe được tin tức của hệ thống.
"Chúc mừng chiến thắng đội đỏ."
"Ai nha không việc gì, thua thì thua thôi, đối phương chơi xấu quá.... Đợi chút," Lông vàng choáng váng, "Ai nha ai nha không đúng, chúng ta là đội đỏ mà."
Đại Hồ Tử nhìn Thẩm Chi Phồn như động vật quý hiếm: "Anh, anh em à, cậu thắng rồi sao?"
Thẩm Chi Phồn gật gật đầu.
"Thắng thế nào?" Lông vàng nhanh chóng hỏi, "Đối phương rơi xuống rồi hả????"
Thẩm Chi Phồn giơ bàn tay lên, cậu làm lại động tác cầm thanh đao chém xuống.
Lông vàng chuẩn bị im lặng nhưng nhịn không được tiếp tục truy hỏi: "Sau đó thì sao?"
Thẩm Chi Phồn có chút mờ mịt: "Không có, cứ một đao như vậy thôi."
Lông vàng hít một hơi, vẻ mặt cứng đờ.
Đại Hồ Tử thở dài.
Thẩm Chi Phồn quay đầu lại, chỉ chĩ vào lông vàng hỏi: "Anh ấy sao thế?"
Đại Hồi Tử có chút phiền muộn: "Có lẽ là đang tự hỏi nhân sinh thôi."
................
"Chào mừng quý khách...... Ai nha."
Chủ cửa hàng bán hoa vừa ngẩng đầu lên nhịn không được ngạc nhiên hô một tiếng.
Ngôn Sóc gật đầu chào, anh mặc một chiếc áo bành tô màu đen, có cảm giác thật khiêm tốn, nhưng mà vẫn là vẻ đẹp lạnh nhạt khiến cho người ta không thể nào quên.
"Ngài muốn mua hoa sao?" Chủ cửa hàng hoa là một cô gái nhỏ, trong lòng nhịn không được nhảy dựng, "Là mua cho bạn gái sao?"
Ngôn Sóc dừng một chút, dường như là đang nhớ đến cái gì, khẽ cười xem như đồng ý.
Trong lòng tiểu cô nương đều phát cuồng vỡ tan thành những mảnh vụn, nhịn không được mà hâm mộ cô gái có thể hòa tan khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng này.
"Ngài muốn chọn hoa gì, hoa hồng được không? Cho đến này hoa hồng là loài hoa mà các đôi tình nhân rất thích."
Lần này thì Ngôn Sóc không chần chờ, trực tiếp đưa tay chỉ về phía bó hoa màu trắng ở góc tường.
"Tôi muốn hoa kia."
Tiểu cô nương ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn.
"Forget me not ánh trăng sao?"
Cô nhịn không được liếc nhìn người đàn ông khôi ngô trước mặt, forget me not ánh trăng tiếng Hoa nghĩa là...... muốn cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.