Mèo Nhà Tướng Quân Luôn Thích Trèo Lên Giường Ta
Chương 9: Forget me not ánh trăng (2)
Bạch Hồ Từ
19/06/2021
"Chào ngài, hoan nghênh trở về, Ngôn tiên sinh."
Âm thanh điện tử quen thuộc vô cùng dịu dàng vang lên, đây là do anh đã chỉnh sửa thanh âm, vừa không dinh dính như thiếu nữ, cũng không lạnh lùng vô vị, có lẽ trong lòng anh có một thanh âm vô cùng hoàn mỹ.
"Ừ."
Ngôn Sóc nhẹ nhàng lên tiếng, đây là nhật ký bí mật dùng hình thức tiếng nói của anh.
Anh pha một tách cafe, hương vị thơm nồng nhanh chóng tỏa ra, là một loại hương vị đắng chát, bình thường sẽ có một chút tê tái, nhưng vẫn cứ là hương vị cực phẩm ấy, khiến người ta vừa yêu vừa hận, có lẽ đây chính là mị lực.
Thỉnh thoảng mẹ của anh sẽ đến đây, nhưng lại vô cùng ghét bỏ căn phòng nghèo nàn này, nói rằng vốn ban đầu căn phòng này rất ít khí người, cứ như vậy cho đến bây giờ càng khiến cho người khác không muốn đặt chân đến nữa.
Nhưng có lẽ là hợp với anh, anh vốn có ý thức lãnh địa vô cùng mạnh mẽ, mãnh liệt đến nỗi có chút cố chấp, mà sự cố chấp này cũng không phải chỉ thể hiện ở nhà, theo mỗ ta nói là, từ nhỏ đã quá kiềm chế sinh ra tính cách có chút vặn vẹo, anh đối với bản thân có yêu cầu rất cao, đương nhiên là anh cũng hoàn thành xuất sắc những yêu cầu đó, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc anh cảm thấy vô cùng quá sức.
Thời kì thiếu niên có một lần anh cảm thấy uất ức dẫn đến có khuynh hướng tự hủy diệt bản thân, nhưng cũng may mắn là tinh thần tự chủ cường đại của anh kịp thời cân bằng. Lúc đó anh đã nói bản thân anh đã nghĩ phải thực hiện tất cả điều mà bản thân muốn rồi mới chết, nếu không sẽ hối tiếc.
Đáng tiếc khi thành niên rốt cuộc anh cũng bắt đầu thử nghiệm quản lý chải chuốt cảm xúc cực đoan, cho nên không thể tự hủy diệt bản thân, nhưng mà nói chung đây cũng là một chuyện tốt.
Trong đó có một phương pháp đó chính là viết nhật ký, mỗi ngày anh đều ghi chép lại, chính là ghi chép lại mỗi thời khắc đặc biệt của mỗ ta.
"Thời tiết lúc này thật tốt," anh vắt chéo chân chào hỏi âm thanh điện tử, giống như đang gặp lại một người bạn cũ, giọng nói đều mang theo tâm tình sung sướng, "Tiếc là cô không thể ra ngoài để thưởng thức rồi."
"À." âm thanh điện tử lại vang lên, "Tôi cảm thấy tâm tình ngài không tệ."
Ngôn Sóc khẽ cười một chút, độ cong cũng không lớn, nhưng mà tâm tình anh vô cùng sung sướng rồi.
Anh vừa mua một bó hoa, cũng không to lắm vừa đủ để anh ôm vào ngực.
Một bó Forget me not tươi mới, đóa hoa màu trắng lẫn màu xanh lục đang yên giấc ngủ say.
"Lần trước tôi nói đến đâu rồi nhỉ?"
"Vâng ngài, lần trước ghi chép là 8 ngày trước," âm thanh điện tử ghi chép nhật ký vang lên, "Lần cuối ngài nói rằng 'tôi có cảm giác rằng tôi và cậu ấy sẽ có chút tranh cãi, điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng thống khổ, nhưng may mắn rằng tôi vẫn có cơ hội tranh cãi cùng cậu ấy'."
Nghe thấy một đoạn nhật ký của bản thân Ngôn tiên sinh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mà âm thanh dù sao cũng chỉ là máy móc, cho nên anh rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Đúng vậy, nghe thấy vô cùng bi thương," Ngôn Sóc tự giễu cười một tiếng, một ngón tay vuốt ve cánh hoa mềm mại giống như tơ lụa, "Nhưng mà lúc này lại xuất hiện khả năng xoay chuyển, không thể có điều gì tốt hơn rồi."
Lần này âm thanh điện tử không có vang lên đáp lời, không phải đối phương đang nói chuyện với cô, cô là một đối tượng hoàn mỹ để trút bầu tâm sự.
"Loài hoa này gọi là Forget me not ánh trăng", anh không đi thẳng vào vấn đề, chỉ vuốt ve cánh hoa dường như đang nhớ lại điều gì, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy loài hoa này là mẹ tôi đang ôm bó hoa ấy, vừa khóc vừa ôm chặt bó hoa. Loài Forget me not biến dị này có màu trắng, giống như ánh trăng sáng soi, nên mới có tên gọi như vậy."
"Lại bởi vì ánh sáng Bạch Nguyệt khó cầu được, cho nên ý nghĩa của loài hoa này là - cả đời cầu tình yêu say đắm mà không có.
Nói tới đây anh lại nhướng mày, cúi đầu nhấp một ngụm cafe, trong ánh mắt hiện lên một tia u buồn.
"Nhưng mà từ khi Ngôn Chính Đức lấy bà ấy về thì sau này tôi cũng không còn nhìn thấy bà ấy mua bó hoa này nữa, giống như đã quên đi những hối hận của bản thân những năm ấy, đương nhiên như vậy cũng không có gì là không tốt, quên đi những chuyện cũ là khiến bản thân cảm thấy hãnh diện, có lẽ đây là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời bà ấy, thật đáng mừng."
Giọng nói của anh có chút sắc bén, mang theo một chút châm chọc.
"Chỉ là tôi không nghĩ rằng vẫn mệnh vẫn luân hồi," anh cười tự giễu, "Trước khi gặp được cậu ấy, cho đến bây giờ tôi cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ giống như bà ấy, ngồi đây ôm bó hoa ấy và lòng đầy hối hận."
"Nói không chừng đây là một chuyện tốt." Âm thanh điện tử khi nghe đến điểm mấu chốt cũng sẽ lên tiếng trả lời lại.
"Có thể, theo một phương diện nào đó mà nói thì đây cũng là tự bản thân rèn luyện," anh lại suy nghĩ, "Dù sao trước mặt cậu ấy tôi luôn mang một tâm tình cầu mà không được, à, nhớ lại tuần trước, không bằng nói là ngày hôm qua đi, tất cả đều hỏng bét hết rồi."
"Tất cả đều sẽ tốt đẹp." Âm thanh điện tử dịu dàng mà không chút cảm xúc nào trả lời lại.
Anh nghe thế lại dừng một chút, khóe miệng nhịn không được lại giương cao hơn.
"Cuối cùng tôi lại cảm thấy bản thân mình giống như một tên trộm, có lẽ không có thủ đoạn nào trong sáng, thậm chí theo ý tôi mà nói là không có đạo đức, nhưng mà....." Ánh mắt anh dừng thật lâu trên bó hoa, "Những mưu cầu của bản thân, thật sự là khiến cho người ta chịu không nổi."
"Đây là một chuyển biến tốt đúng không?"
......
Thẩm Chi Nhu ngồi xếp bằng bên ghế sofa gõ bàn phím, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.
Đây đã là lần thứ 15 cô gửi ảnh chụp cho cuộc thi cấp quốc dân Thiếu Nữ Duyên Dáng nhưng đều bị loại ngay ở vòng đầu tiên.
Cô trầm mặc nhìn tấm ảnh trong phòng khách, vô cùng buồn bã, không hiểu vì sao mọi người trên thế giới này không biết thưởng thức vẻ đẹp của cô chứ!
Thế mà con mèo xinh đẹp khiến người ta phải tức chết lại xâm nhập vào nhà của cô!
Dường như là lặng yên không một tiếng động, con mèo xinh đẹp kia đã ngựa quen đường cũ, tâm tình tốt đến nỗi cái đuôi bông xù cũng ve vẩy lên xuống. Nó tao nhã nhảy xuống từ ban công, bộ lông trắng tuyết đến nỗi muốn phát sáng lên rồi!
Mẹ nó, nó, nó thế nào lại đến đây nữa??
Cô cẩn thận quan sát đối phương, lần này cô phát hiện một điểm không giống.
Trong miệng nó ngậm một nhành hoa màu trắng xinh đẹp. Mèo con ngẩng đầu lại nhìn thấy Thẩm Chi Nhu đang quan sát nó, mèo con nhàn nhạt lườm một cái rồi là như không thấy mà lướt qua.
"............... Ngài đúng là rất không biết điều."
Thẩm Chi Nhu bị chọc tức nhịn không được mà cảm thán một tiếng, nhưng mà cô lại không tin ma quỷ. Lần trước không được chạm vào con mèo này nên có cảm giác không phục lắm, lần này anh trai không ngăn cản cô, cô không tin mình lại không sờ được nó. Hừ!
Vì thế cô sải bước lên phía trước ngăn cản mèo con đang muốn bước chân lên lầu.
Mèo con nghiêng đầu, lui về sau một bước, tao nhã ngồi nhìn cô, đúng là vô cùng tao nhã! Giống như một thân sĩ được tu dưỡng tốt, lại khiến cô cảm thấy ngượng ngùng khi gian kế của mình sắp đạt được, nhưng lại bị bắt tại trận!
Thẩm Chi Nhu bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, không biết có phải bởi vì ánh mắt của con mèo này rất hiểu con người.
Cô khẽ nói: "Cho ta sờ một cái, ta sẽ cho ngươi đi qua."
Mèo con lạnh lùng lùi về phía sau một bước, đúng là vô cùng lạnh lùng! Thẩm Chi Nhu hoàn toàn có thể nhìn thấy trong mắt nó chính là ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ.
Thẩm Chi Nhu: "...................."
Thẩm Chi Nhu cảm thấy vô cùng không được: "Ngài có thể để cho tôi sờ một cái được không?"
"A, Miêu Miêu lại đến nữa à!"
Thẩm Chi Nhu sửng sốt hóa ra Thẩm Chi Phồn đã đứng ở cầu thang rồi.
Thẩm Chi Nhu còn không kịp oán giận với anh trai là bản thân bị ức hiếp, cô liền nhìn thấy con mèo kia vèo một cái đã chạy ngang qua người cô, thuần thục chui vào lòng Thẩm Chi Phồn.
Còn đặc biệt không biết xấu hổ mà là nũng kêu "Meo~ meo~" manh đến độ có thể vắt ra nước rồi!!!
Con mèo thân sĩ này trước mặt cô giống như đại gia vậy đó, hiện tại thì trở mặt cực nhanh, âm thanh nũng nịu này khiến Thẩm Chi Nhu phải trợn mắt há hốc mồm.
"Thẩm Chi Nhu, em đừng có mà khi dễ mèo con nhà người khác nha." Thẩm Chi Phồn có chút đau lòng sờ sờ mèo con, vô cùng không khách khí là giáo huấn Thẩn Chi Nhu.
Thẩm Chi Nhu: "????????????????"
Ai khi dễ ai, nói rõ ràng coi, ai khi dễ ai????
Nhưng mà tâm tư Thẩm Chi Phồn đều đặt trên người mèo con, cũng không còn công phu nào mà nghe em gái giải thích. Vẫn giống như lần trước, để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng.
............. Cô muốn bỏ nhà đi aaaaa QAQ
.....
Mèo nhà nam thần quay lại khiến cho Thẩm Chi Phồn vô cùng vui vẻ, cảm thấy bản thân lại có lý do thỏa đáng để đi tìm Tướng quân đại nhân.
Cậu lại sờ sờ mèo con một lúc, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng mà lúc này có một chút phiền lòng là.......
Cậu ghé vào giường nhìn mèo con, cảm thấy đôi mắt tròn xoe màu lam sạch sẽ giống như đại dương mênh mông, đáng yêu ngây thơ giống như không nhiễm một hạt bụi nào.
"Miêu Miêu, ta muốn đi ngủ," cậu có chút đỏ mặt nói, "Ta muốn cởi áo, ngươi về nhà được không?"
Thẩm Chi Phồn có một đam mê, lại còn là từ nhỏ.
Không ở trần liền không ngủ được.
Âm thanh điện tử quen thuộc vô cùng dịu dàng vang lên, đây là do anh đã chỉnh sửa thanh âm, vừa không dinh dính như thiếu nữ, cũng không lạnh lùng vô vị, có lẽ trong lòng anh có một thanh âm vô cùng hoàn mỹ.
"Ừ."
Ngôn Sóc nhẹ nhàng lên tiếng, đây là nhật ký bí mật dùng hình thức tiếng nói của anh.
Anh pha một tách cafe, hương vị thơm nồng nhanh chóng tỏa ra, là một loại hương vị đắng chát, bình thường sẽ có một chút tê tái, nhưng vẫn cứ là hương vị cực phẩm ấy, khiến người ta vừa yêu vừa hận, có lẽ đây chính là mị lực.
Thỉnh thoảng mẹ của anh sẽ đến đây, nhưng lại vô cùng ghét bỏ căn phòng nghèo nàn này, nói rằng vốn ban đầu căn phòng này rất ít khí người, cứ như vậy cho đến bây giờ càng khiến cho người khác không muốn đặt chân đến nữa.
Nhưng có lẽ là hợp với anh, anh vốn có ý thức lãnh địa vô cùng mạnh mẽ, mãnh liệt đến nỗi có chút cố chấp, mà sự cố chấp này cũng không phải chỉ thể hiện ở nhà, theo mỗ ta nói là, từ nhỏ đã quá kiềm chế sinh ra tính cách có chút vặn vẹo, anh đối với bản thân có yêu cầu rất cao, đương nhiên là anh cũng hoàn thành xuất sắc những yêu cầu đó, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc anh cảm thấy vô cùng quá sức.
Thời kì thiếu niên có một lần anh cảm thấy uất ức dẫn đến có khuynh hướng tự hủy diệt bản thân, nhưng cũng may mắn là tinh thần tự chủ cường đại của anh kịp thời cân bằng. Lúc đó anh đã nói bản thân anh đã nghĩ phải thực hiện tất cả điều mà bản thân muốn rồi mới chết, nếu không sẽ hối tiếc.
Đáng tiếc khi thành niên rốt cuộc anh cũng bắt đầu thử nghiệm quản lý chải chuốt cảm xúc cực đoan, cho nên không thể tự hủy diệt bản thân, nhưng mà nói chung đây cũng là một chuyện tốt.
Trong đó có một phương pháp đó chính là viết nhật ký, mỗi ngày anh đều ghi chép lại, chính là ghi chép lại mỗi thời khắc đặc biệt của mỗ ta.
"Thời tiết lúc này thật tốt," anh vắt chéo chân chào hỏi âm thanh điện tử, giống như đang gặp lại một người bạn cũ, giọng nói đều mang theo tâm tình sung sướng, "Tiếc là cô không thể ra ngoài để thưởng thức rồi."
"À." âm thanh điện tử lại vang lên, "Tôi cảm thấy tâm tình ngài không tệ."
Ngôn Sóc khẽ cười một chút, độ cong cũng không lớn, nhưng mà tâm tình anh vô cùng sung sướng rồi.
Anh vừa mua một bó hoa, cũng không to lắm vừa đủ để anh ôm vào ngực.
Một bó Forget me not tươi mới, đóa hoa màu trắng lẫn màu xanh lục đang yên giấc ngủ say.
"Lần trước tôi nói đến đâu rồi nhỉ?"
"Vâng ngài, lần trước ghi chép là 8 ngày trước," âm thanh điện tử ghi chép nhật ký vang lên, "Lần cuối ngài nói rằng 'tôi có cảm giác rằng tôi và cậu ấy sẽ có chút tranh cãi, điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng thống khổ, nhưng may mắn rằng tôi vẫn có cơ hội tranh cãi cùng cậu ấy'."
Nghe thấy một đoạn nhật ký của bản thân Ngôn tiên sinh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mà âm thanh dù sao cũng chỉ là máy móc, cho nên anh rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Đúng vậy, nghe thấy vô cùng bi thương," Ngôn Sóc tự giễu cười một tiếng, một ngón tay vuốt ve cánh hoa mềm mại giống như tơ lụa, "Nhưng mà lúc này lại xuất hiện khả năng xoay chuyển, không thể có điều gì tốt hơn rồi."
Lần này âm thanh điện tử không có vang lên đáp lời, không phải đối phương đang nói chuyện với cô, cô là một đối tượng hoàn mỹ để trút bầu tâm sự.
"Loài hoa này gọi là Forget me not ánh trăng", anh không đi thẳng vào vấn đề, chỉ vuốt ve cánh hoa dường như đang nhớ lại điều gì, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy loài hoa này là mẹ tôi đang ôm bó hoa ấy, vừa khóc vừa ôm chặt bó hoa. Loài Forget me not biến dị này có màu trắng, giống như ánh trăng sáng soi, nên mới có tên gọi như vậy."
"Lại bởi vì ánh sáng Bạch Nguyệt khó cầu được, cho nên ý nghĩa của loài hoa này là - cả đời cầu tình yêu say đắm mà không có.
Nói tới đây anh lại nhướng mày, cúi đầu nhấp một ngụm cafe, trong ánh mắt hiện lên một tia u buồn.
"Nhưng mà từ khi Ngôn Chính Đức lấy bà ấy về thì sau này tôi cũng không còn nhìn thấy bà ấy mua bó hoa này nữa, giống như đã quên đi những hối hận của bản thân những năm ấy, đương nhiên như vậy cũng không có gì là không tốt, quên đi những chuyện cũ là khiến bản thân cảm thấy hãnh diện, có lẽ đây là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời bà ấy, thật đáng mừng."
Giọng nói của anh có chút sắc bén, mang theo một chút châm chọc.
"Chỉ là tôi không nghĩ rằng vẫn mệnh vẫn luân hồi," anh cười tự giễu, "Trước khi gặp được cậu ấy, cho đến bây giờ tôi cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ giống như bà ấy, ngồi đây ôm bó hoa ấy và lòng đầy hối hận."
"Nói không chừng đây là một chuyện tốt." Âm thanh điện tử khi nghe đến điểm mấu chốt cũng sẽ lên tiếng trả lời lại.
"Có thể, theo một phương diện nào đó mà nói thì đây cũng là tự bản thân rèn luyện," anh lại suy nghĩ, "Dù sao trước mặt cậu ấy tôi luôn mang một tâm tình cầu mà không được, à, nhớ lại tuần trước, không bằng nói là ngày hôm qua đi, tất cả đều hỏng bét hết rồi."
"Tất cả đều sẽ tốt đẹp." Âm thanh điện tử dịu dàng mà không chút cảm xúc nào trả lời lại.
Anh nghe thế lại dừng một chút, khóe miệng nhịn không được lại giương cao hơn.
"Cuối cùng tôi lại cảm thấy bản thân mình giống như một tên trộm, có lẽ không có thủ đoạn nào trong sáng, thậm chí theo ý tôi mà nói là không có đạo đức, nhưng mà....." Ánh mắt anh dừng thật lâu trên bó hoa, "Những mưu cầu của bản thân, thật sự là khiến cho người ta chịu không nổi."
"Đây là một chuyển biến tốt đúng không?"
......
Thẩm Chi Nhu ngồi xếp bằng bên ghế sofa gõ bàn phím, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.
Đây đã là lần thứ 15 cô gửi ảnh chụp cho cuộc thi cấp quốc dân Thiếu Nữ Duyên Dáng nhưng đều bị loại ngay ở vòng đầu tiên.
Cô trầm mặc nhìn tấm ảnh trong phòng khách, vô cùng buồn bã, không hiểu vì sao mọi người trên thế giới này không biết thưởng thức vẻ đẹp của cô chứ!
Thế mà con mèo xinh đẹp khiến người ta phải tức chết lại xâm nhập vào nhà của cô!
Dường như là lặng yên không một tiếng động, con mèo xinh đẹp kia đã ngựa quen đường cũ, tâm tình tốt đến nỗi cái đuôi bông xù cũng ve vẩy lên xuống. Nó tao nhã nhảy xuống từ ban công, bộ lông trắng tuyết đến nỗi muốn phát sáng lên rồi!
Mẹ nó, nó, nó thế nào lại đến đây nữa??
Cô cẩn thận quan sát đối phương, lần này cô phát hiện một điểm không giống.
Trong miệng nó ngậm một nhành hoa màu trắng xinh đẹp. Mèo con ngẩng đầu lại nhìn thấy Thẩm Chi Nhu đang quan sát nó, mèo con nhàn nhạt lườm một cái rồi là như không thấy mà lướt qua.
"............... Ngài đúng là rất không biết điều."
Thẩm Chi Nhu bị chọc tức nhịn không được mà cảm thán một tiếng, nhưng mà cô lại không tin ma quỷ. Lần trước không được chạm vào con mèo này nên có cảm giác không phục lắm, lần này anh trai không ngăn cản cô, cô không tin mình lại không sờ được nó. Hừ!
Vì thế cô sải bước lên phía trước ngăn cản mèo con đang muốn bước chân lên lầu.
Mèo con nghiêng đầu, lui về sau một bước, tao nhã ngồi nhìn cô, đúng là vô cùng tao nhã! Giống như một thân sĩ được tu dưỡng tốt, lại khiến cô cảm thấy ngượng ngùng khi gian kế của mình sắp đạt được, nhưng lại bị bắt tại trận!
Thẩm Chi Nhu bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, không biết có phải bởi vì ánh mắt của con mèo này rất hiểu con người.
Cô khẽ nói: "Cho ta sờ một cái, ta sẽ cho ngươi đi qua."
Mèo con lạnh lùng lùi về phía sau một bước, đúng là vô cùng lạnh lùng! Thẩm Chi Nhu hoàn toàn có thể nhìn thấy trong mắt nó chính là ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ.
Thẩm Chi Nhu: "...................."
Thẩm Chi Nhu cảm thấy vô cùng không được: "Ngài có thể để cho tôi sờ một cái được không?"
"A, Miêu Miêu lại đến nữa à!"
Thẩm Chi Nhu sửng sốt hóa ra Thẩm Chi Phồn đã đứng ở cầu thang rồi.
Thẩm Chi Nhu còn không kịp oán giận với anh trai là bản thân bị ức hiếp, cô liền nhìn thấy con mèo kia vèo một cái đã chạy ngang qua người cô, thuần thục chui vào lòng Thẩm Chi Phồn.
Còn đặc biệt không biết xấu hổ mà là nũng kêu "Meo~ meo~" manh đến độ có thể vắt ra nước rồi!!!
Con mèo thân sĩ này trước mặt cô giống như đại gia vậy đó, hiện tại thì trở mặt cực nhanh, âm thanh nũng nịu này khiến Thẩm Chi Nhu phải trợn mắt há hốc mồm.
"Thẩm Chi Nhu, em đừng có mà khi dễ mèo con nhà người khác nha." Thẩm Chi Phồn có chút đau lòng sờ sờ mèo con, vô cùng không khách khí là giáo huấn Thẩn Chi Nhu.
Thẩm Chi Nhu: "????????????????"
Ai khi dễ ai, nói rõ ràng coi, ai khi dễ ai????
Nhưng mà tâm tư Thẩm Chi Phồn đều đặt trên người mèo con, cũng không còn công phu nào mà nghe em gái giải thích. Vẫn giống như lần trước, để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng.
............. Cô muốn bỏ nhà đi aaaaa QAQ
.....
Mèo nhà nam thần quay lại khiến cho Thẩm Chi Phồn vô cùng vui vẻ, cảm thấy bản thân lại có lý do thỏa đáng để đi tìm Tướng quân đại nhân.
Cậu lại sờ sờ mèo con một lúc, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng mà lúc này có một chút phiền lòng là.......
Cậu ghé vào giường nhìn mèo con, cảm thấy đôi mắt tròn xoe màu lam sạch sẽ giống như đại dương mênh mông, đáng yêu ngây thơ giống như không nhiễm một hạt bụi nào.
"Miêu Miêu, ta muốn đi ngủ," cậu có chút đỏ mặt nói, "Ta muốn cởi áo, ngươi về nhà được không?"
Thẩm Chi Phồn có một đam mê, lại còn là từ nhỏ.
Không ở trần liền không ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.