Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!
Chương 48: Cái Con Mèo Trà Xanh Này
Hi Thông
26/09/2023
Lục Phong Thanh nhìn con mèo xám nhỏ đang ngồi trên đệm mở to mắt nhìn bọn họ: “Làm gì có con mèo nhỏ nào mà ngoan ngoãn như vậy, không sợ người lạ chút nào, cứ nhìn chúng ta suốt!”
“Bởi vì đến mèo cũng thấy cậu kỳ quặc đấy, ở nhờ nhà tôi mà còn dám uy hiếp tôi.”
Mèo xám nhỏ nhìn Lục Phong Thanh rồi nằm phịch xuống.
“Này này này, anh nhìn kìa, nó hiểu được kìa, tôi nói nó nhìn chúng ta là nó nằm xuống không nhìn nữa luôn, không bình thường đâu.”
Tô Tử Hà quay người lại, thấy mèo xám nhỏ đang nằm trên đệm cắn tấm lót sopha.
“Nó là một con mèo bình thường, cậu mới không bình thường đấy.”
“Hai người đang nói gì thế?”
Diệp Thi Thi ôm một chiếc giỏ đựng đồ nhỏ vừa tìm được trong phòng, bên trong có trải một chiếc khăn lông. Editor: Cá Vàng Chấm Bi.
“Tô… Tử Hà, tôi có thể lấy cái này làm ổ cho mèo nhỏ được không?”
“Đương nhiên rồi, cô thích là được rồi.”
“Con mèo này có thể nghe hiểu được tiếng người còn biết giả ngu nữa.”
“Thật à? Còn bé mà đã thông minh như thế thì sau này lớn lên có khi sẽ được lên báo luôn đấy.”
Tô Tử Hà nhìn vẻ mặt phấn khởi của con mèo nhỏ, dịu dàng nói: “Không sai, mèo đúng là một loài vật thông minh.”
Lục Phong Thanh thấy thái độ Tô Tử Hà thay đổi 180 độ thì tròn mắt: “Chỉ có mì tôm mới đáng để chờ đợi nhé. Tôi phải nấu được một tô mì siêu cấp vip pro.”
Lục Phong Thanh vừa nuốt nước bọt vừa đi vào bếp.
“Đàn anh Lục có cần tôi giúp không?”
“Thôi cô đi tắm cho con mèo dơ dáy kia đi, có khi trên người nó toàn rận không đấy, tôi không muốn bị mấy con đó cắn đâu.” Editor: Cá Vàng Chấm Bi.
Lục Phong Thanh nói xong thì lắc đầu, còn sợ hãi mà rùng mình.
“Ờ, tôi sẽ tắm rửa cho nó thật sạch sẽ, đàn anh Lục yên tâm nhé.”
“Tôi giúp cô.”
Diệp Thi Thi thấy anh Tô cầm lấy giỏ trên tay cô rồi quay sang nhìn cô mỉm cười dịu dàng.
Diệp Thi Thi không dám nhìn vào mắt anh Tô, khẽ đáp rồi vội vã nhìn sang mèo xám nhỏ: “Không cần đâu, con mèo nhỏ thế này một mình tôi tắm cho nó là được… Ôi!”
Diệp Thi Thi trông thấy mèo xám nhỏ đang cắn tấm lót nệm, đi đến ôm nó lên: “Đói rồi đúng không? Không được cắn đồ linh tinh…”
Diệp Thi Thi ghé vào đầu mèo xám nhỏ, nhỏ nhẹ nói một câu: “Đắt lắm đấy, không được cắn hư, chị không đền nổi đâu.”
Mèo xám nhỏ nghiêng đầu nhìn Tô Tử Hà, Tô Tử Hà đã nhận ra ý khiêu khích trong đôi mắt dễ thương của nó, con mèo này là một con mèo tâm cơ!
“Thi Thi, hay là để tôi tắm cho nó cho.”
Thi Thi… Ối…
Anh gọi cô là Thi Thi…
Câu này của Tô Tử Hà đã làm cho khoảng cách của hai người đã trở nên gần hơn rất nhiều.
“Được, vậy tắm ở chỗ nào?”
“Ở cửa sau của vườn hoa có một cái hồ.”
“Vậy tôi đi lấy sữa tắm.”
Diệp Thi Thi đưa mèo xám nhỏ cho Tô Tử Hà rồi đi lấy đồ.
Sau khi Diệp Thi Thi Đi, Tô Tử Hà híp mắt nhìn con mèo trà xanh này, đặt mèo xám nhỏ sang một bên rồi lấy điện thoại ra.
Con mèo này là đồ trà xanh.
[Tiểu Hoa, tối nay kiếm một bác sĩ thú ý giỏi một chút, đem mèo đi triệt sản.]
[Được, lão tổ Tô, tôi sẽ thu xếp tốt.]
Tô Tử Hà yên tâm, quay sang thì nhận ra con mèo xám nhỏ này đã luôn nhìn màn hình điện thoại của anh.
“Nhìn gì mà nhìn, mày có thể hiểu được à?”
Editor: Cá Vàng Chấm Bi.
Tô Tử Hà đưa thông tin ra trước mặt mèo xám nhỏ rồi nói: “Cái này là giúp mày vui vẻ mà trưởng thành, không có phiền não, hiểu không?”
Mèo xám nhỏ nghiêng đầu nhìn Tô Tử Hà, bỗng Tô Tử Hà cảm thấy mèo con này như đang suy tư, anh chợt mỉm cười rồi đưa tay ra sờ khuôn mặt thịt của mèo con: “Nghiêng cái đầu nhỏ như vậy là đang suy nghĩ gì thế?”
“Meo~”
[Vở kịch nhỏ]
Mèo xám nhỏ: Cứu mị! Cái tên xấu xa này muốn cắt trứng của mị!
Diệp Thi Thi xách theo cây chổi xuất hiện: Đâu? Ai dám động đến mèo con của tôi! Ăn bụi mà tôi quét đi!!
Tô Tử Hà quỳ trên nền nhà đầy bụi rên rỉ: Oan quá…
Mèo xám nhỏ tựa vào vai Diệp Thi Thi, nghiêng đầu, nước mắt chảy ra: Sợ quá, người xấu lườm mị, meo meo!
Cây chổi lại quét bụi thêm lần nữa…
“Bởi vì đến mèo cũng thấy cậu kỳ quặc đấy, ở nhờ nhà tôi mà còn dám uy hiếp tôi.”
Mèo xám nhỏ nhìn Lục Phong Thanh rồi nằm phịch xuống.
“Này này này, anh nhìn kìa, nó hiểu được kìa, tôi nói nó nhìn chúng ta là nó nằm xuống không nhìn nữa luôn, không bình thường đâu.”
Tô Tử Hà quay người lại, thấy mèo xám nhỏ đang nằm trên đệm cắn tấm lót sopha.
“Nó là một con mèo bình thường, cậu mới không bình thường đấy.”
“Hai người đang nói gì thế?”
Diệp Thi Thi ôm một chiếc giỏ đựng đồ nhỏ vừa tìm được trong phòng, bên trong có trải một chiếc khăn lông. Editor: Cá Vàng Chấm Bi.
“Tô… Tử Hà, tôi có thể lấy cái này làm ổ cho mèo nhỏ được không?”
“Đương nhiên rồi, cô thích là được rồi.”
“Con mèo này có thể nghe hiểu được tiếng người còn biết giả ngu nữa.”
“Thật à? Còn bé mà đã thông minh như thế thì sau này lớn lên có khi sẽ được lên báo luôn đấy.”
Tô Tử Hà nhìn vẻ mặt phấn khởi của con mèo nhỏ, dịu dàng nói: “Không sai, mèo đúng là một loài vật thông minh.”
Lục Phong Thanh thấy thái độ Tô Tử Hà thay đổi 180 độ thì tròn mắt: “Chỉ có mì tôm mới đáng để chờ đợi nhé. Tôi phải nấu được một tô mì siêu cấp vip pro.”
Lục Phong Thanh vừa nuốt nước bọt vừa đi vào bếp.
“Đàn anh Lục có cần tôi giúp không?”
“Thôi cô đi tắm cho con mèo dơ dáy kia đi, có khi trên người nó toàn rận không đấy, tôi không muốn bị mấy con đó cắn đâu.” Editor: Cá Vàng Chấm Bi.
Lục Phong Thanh nói xong thì lắc đầu, còn sợ hãi mà rùng mình.
“Ờ, tôi sẽ tắm rửa cho nó thật sạch sẽ, đàn anh Lục yên tâm nhé.”
“Tôi giúp cô.”
Diệp Thi Thi thấy anh Tô cầm lấy giỏ trên tay cô rồi quay sang nhìn cô mỉm cười dịu dàng.
Diệp Thi Thi không dám nhìn vào mắt anh Tô, khẽ đáp rồi vội vã nhìn sang mèo xám nhỏ: “Không cần đâu, con mèo nhỏ thế này một mình tôi tắm cho nó là được… Ôi!”
Diệp Thi Thi trông thấy mèo xám nhỏ đang cắn tấm lót nệm, đi đến ôm nó lên: “Đói rồi đúng không? Không được cắn đồ linh tinh…”
Diệp Thi Thi ghé vào đầu mèo xám nhỏ, nhỏ nhẹ nói một câu: “Đắt lắm đấy, không được cắn hư, chị không đền nổi đâu.”
Mèo xám nhỏ nghiêng đầu nhìn Tô Tử Hà, Tô Tử Hà đã nhận ra ý khiêu khích trong đôi mắt dễ thương của nó, con mèo này là một con mèo tâm cơ!
“Thi Thi, hay là để tôi tắm cho nó cho.”
Thi Thi… Ối…
Anh gọi cô là Thi Thi…
Câu này của Tô Tử Hà đã làm cho khoảng cách của hai người đã trở nên gần hơn rất nhiều.
“Được, vậy tắm ở chỗ nào?”
“Ở cửa sau của vườn hoa có một cái hồ.”
“Vậy tôi đi lấy sữa tắm.”
Diệp Thi Thi đưa mèo xám nhỏ cho Tô Tử Hà rồi đi lấy đồ.
Sau khi Diệp Thi Thi Đi, Tô Tử Hà híp mắt nhìn con mèo trà xanh này, đặt mèo xám nhỏ sang một bên rồi lấy điện thoại ra.
Con mèo này là đồ trà xanh.
[Tiểu Hoa, tối nay kiếm một bác sĩ thú ý giỏi một chút, đem mèo đi triệt sản.]
[Được, lão tổ Tô, tôi sẽ thu xếp tốt.]
Tô Tử Hà yên tâm, quay sang thì nhận ra con mèo xám nhỏ này đã luôn nhìn màn hình điện thoại của anh.
“Nhìn gì mà nhìn, mày có thể hiểu được à?”
Editor: Cá Vàng Chấm Bi.
Tô Tử Hà đưa thông tin ra trước mặt mèo xám nhỏ rồi nói: “Cái này là giúp mày vui vẻ mà trưởng thành, không có phiền não, hiểu không?”
Mèo xám nhỏ nghiêng đầu nhìn Tô Tử Hà, bỗng Tô Tử Hà cảm thấy mèo con này như đang suy tư, anh chợt mỉm cười rồi đưa tay ra sờ khuôn mặt thịt của mèo con: “Nghiêng cái đầu nhỏ như vậy là đang suy nghĩ gì thế?”
“Meo~”
[Vở kịch nhỏ]
Mèo xám nhỏ: Cứu mị! Cái tên xấu xa này muốn cắt trứng của mị!
Diệp Thi Thi xách theo cây chổi xuất hiện: Đâu? Ai dám động đến mèo con của tôi! Ăn bụi mà tôi quét đi!!
Tô Tử Hà quỳ trên nền nhà đầy bụi rên rỉ: Oan quá…
Mèo xám nhỏ tựa vào vai Diệp Thi Thi, nghiêng đầu, nước mắt chảy ra: Sợ quá, người xấu lườm mị, meo meo!
Cây chổi lại quét bụi thêm lần nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.