Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!
Chương 49: Đồ Con Mèo
Hi Thông
26/09/2023
Mèo xám nhỏ nheo mắt kêu meo meo.
“Gì cơ?”
Hoàn toàn không thể hiểu được, Tô Tử Hà cảm thấy là vì anh chột dạ chuyện ban nãy nên mới sinh ra ảo giác.
Diệp Thi Thi đã mang sữa tắm ra.
Chạng vạng tối mùa hè trong vườn hoa, Diệp Thi Thi nghiêm túc tắm rửa cho mèo xám nhỏ, Tô Tử Hà thì phụ trách thay nước.
Nước càng ngày càng trong, dần dần mèo xám nhỏ cũng đã được tắm rửa thành một con mèo con trắng như tuyết.
Diệp Thi Thi bọc nó trong chiếc khăn lông rồi lau khô cho nó.
“Ôi! Trắng quá, trắng quá trời luôn! Lai Phúc đẹp quá à!”
Tô Tử Hà nhìn đôi mắt xanh biếc của mèo xám nhỏ, Lai Phúc bỗng biến thành một hoàng tử mèo, anh không vui. Editor: Cá Vàng Chấm Bi.
Khuôn mặt đã xị ra của Tô Tử Hà rất rõ ràng nhưng Diệp Thi Thi đang mải để ý đến vẻ ngoài mới của Lai Phúc nên không hề nhận ra.
Nhìn bộ dạng bé con gặp được cục cưng thích đến nỗi không thể buông ra, mặt Tô Tử Hà càng ngày càng thối.
Lúc ở bãi đậu xe anh nghĩ gì vậy, sao lại đồng ý để cô nuôi mèo chứ.
Đầu chắc chứa toàn bột nhão…
Gió đêm ở trên núi cạnh biển rất mạnh và ấm áp.
Không lâu sau lông của Lai Phúc cũng đã được lau khô.
Rối bù, phất phới trong gió, mềm mại, trắng như tuyết.
Lục Phong Thanh mặc tạp dề đi ra, thấy mèo nhỏ thì mắt sáng rực lên: “Uầy, đẹp thế à, tắm xong như đắp filter lên luôn, con mèo này đã chọn tên chưa?”
Tô Tử Hà nghe danh xưng này xong, thật sự đã nói hộ lòng anh rồi, hùng hổ nói lặp lại một lần nữa: “Đồ con mèo!”
Diệp Thi Thi vừa định trả lời thì đã bị sự sững sờ vì lời nói và cảm xúc của anh Tô ngăn lại. Editor: Cá Vàng Chấm Bi.
Tô Tử Hà đã ý thức được, cái bình dấm chua suýt chút nữa là đổ ra trước mặt bé con rồi.
Nếu mà để tên họ Lục chết tiệt biết được anh đang ăn dấm vì một con mèo nhỏ miệng còn hôi sữa thì sẽ thành trò đùa của cậu ta mất, Tô Tử Hà nghĩ lại rồi trịnh trọng giới thiệu: “Đồ con mèo tên là Lai Phúc.”
“Lai Phúc? Quê mùa vậy?”
Lục Phong Thanh cười nhạo Tô Tử Hà, nói: “Anh chọn tên này, thử nhìn xem anh là ông lão bao nhiêu tuổi mà lại có thể chọn cái tên này vậy chứ, ha ha ha…”
Mặt Tô Tử Hà đen lại, lúc nhìn sang bé con thì mặt lại càng đen hơn.
“Ồ, đàn anh Lục, miệng của anh nhìn rất giống một thứ, anh có biết không?”
Lục Phong Thanh bị câu nói không liên quan này làm cho mơ hồ: “Giống cái gì?”
“Quả bầu.”
“Quả bầu?”
Tô Tử Hà nghe xong đã bật cười, anh đã từng thấy sự ranh mãnh đằng sau khuôn mặt xinh xắn, ăn nói khéo léo của bé con một lần rồi.
Diệp Thi Thi khẽ gật đầu: “Đúng rồi, quả bầu, cái quả bầu mà dùng để làm gáo múc nước á.”
“Sao miệng tôi lại giống quả bầu?”
“Tại miệng anh giống hồ lô.”
Lục Phong Thanh: …
Lục Phong Thanh không thể ngờ được một người như cô nhóc này mà lại dám mắng anh ấy kỳ quặc.
Nếu mà đổi thành tên họ Tô kia thì anh ấy đã lao vào đấm từ lâu rồi, nhưng mà đây lại là một cô nhóc, nếu so tuổi với anh ấy thì cô nhóc này chẳng khác gì một đứa… Cháu.
“Cô cô cô… Sao cô lại nói tôi như vậy chứ! Tôi có thể xóa bỏ nguyện vọng của cô bất cứ lúc nào đấy! Tôi có phép thuật, tôi một ngàn tuổi rồi, tôi ăn cá còn nhiều hơn cô ăn cơm nữa!”
Sự bực tức của Lục Phong Thanh đến bên miệng đều nuốt xuống hết, người đàn ông tốt thì không tranh cãi với phụ nữ.
“Anh anh anh, anh không cho tôi nói anh vậy, thế sao anh lại nói Lai Phúc của tôi.”
Nghe vậy thì Lục Phong Thanh không trêu chọc nữa.
Tô Tử Hà nghe xong thì trừng mắt, nội tâm gào thét: Gì mà Lai Phúc của em, tôi mới là của em mà!
“Quê mùa, quê cái gì mà quê, quê chỗ nào? Lai trạch ngũ châu, nạp phúc vạn khánh, cái tên này là cái tên rất dễ nghe!”
“Ngừng cãi nhau ở đây đi, ăn mì không? Phiên bản siêu cấp vip đấy.”
Diệp Thi Thi sửng sốt, nhìn trạng thái bình tĩnh của Lục Phong Thanh, cảm thấy ngại ngùng nên đảo mắt: “Ăn.”
Lục Phong Thanh biết, chưa từng có một người con gái nào khi tức giận có thể từ chối làm bạn với đồ ăn cả. Editor: Cá Vàng Chấm Bi.
Lai Phúc vừa nghe thấy ăn đã chạy đến cọ cọ vào chân Diệp Thi Thi.
“Lai Phúc ơi, em đúng là một bé mèo nhỏ thông minh.”
Tô Tử Hà nhìn khuôn mặt bé con ngập tràn nụ cười cưng chiều, muốn ôm hôn Lai Phúc…
“Gì cơ?”
Hoàn toàn không thể hiểu được, Tô Tử Hà cảm thấy là vì anh chột dạ chuyện ban nãy nên mới sinh ra ảo giác.
Diệp Thi Thi đã mang sữa tắm ra.
Chạng vạng tối mùa hè trong vườn hoa, Diệp Thi Thi nghiêm túc tắm rửa cho mèo xám nhỏ, Tô Tử Hà thì phụ trách thay nước.
Nước càng ngày càng trong, dần dần mèo xám nhỏ cũng đã được tắm rửa thành một con mèo con trắng như tuyết.
Diệp Thi Thi bọc nó trong chiếc khăn lông rồi lau khô cho nó.
“Ôi! Trắng quá, trắng quá trời luôn! Lai Phúc đẹp quá à!”
Tô Tử Hà nhìn đôi mắt xanh biếc của mèo xám nhỏ, Lai Phúc bỗng biến thành một hoàng tử mèo, anh không vui. Editor: Cá Vàng Chấm Bi.
Khuôn mặt đã xị ra của Tô Tử Hà rất rõ ràng nhưng Diệp Thi Thi đang mải để ý đến vẻ ngoài mới của Lai Phúc nên không hề nhận ra.
Nhìn bộ dạng bé con gặp được cục cưng thích đến nỗi không thể buông ra, mặt Tô Tử Hà càng ngày càng thối.
Lúc ở bãi đậu xe anh nghĩ gì vậy, sao lại đồng ý để cô nuôi mèo chứ.
Đầu chắc chứa toàn bột nhão…
Gió đêm ở trên núi cạnh biển rất mạnh và ấm áp.
Không lâu sau lông của Lai Phúc cũng đã được lau khô.
Rối bù, phất phới trong gió, mềm mại, trắng như tuyết.
Lục Phong Thanh mặc tạp dề đi ra, thấy mèo nhỏ thì mắt sáng rực lên: “Uầy, đẹp thế à, tắm xong như đắp filter lên luôn, con mèo này đã chọn tên chưa?”
Tô Tử Hà nghe danh xưng này xong, thật sự đã nói hộ lòng anh rồi, hùng hổ nói lặp lại một lần nữa: “Đồ con mèo!”
Diệp Thi Thi vừa định trả lời thì đã bị sự sững sờ vì lời nói và cảm xúc của anh Tô ngăn lại. Editor: Cá Vàng Chấm Bi.
Tô Tử Hà đã ý thức được, cái bình dấm chua suýt chút nữa là đổ ra trước mặt bé con rồi.
Nếu mà để tên họ Lục chết tiệt biết được anh đang ăn dấm vì một con mèo nhỏ miệng còn hôi sữa thì sẽ thành trò đùa của cậu ta mất, Tô Tử Hà nghĩ lại rồi trịnh trọng giới thiệu: “Đồ con mèo tên là Lai Phúc.”
“Lai Phúc? Quê mùa vậy?”
Lục Phong Thanh cười nhạo Tô Tử Hà, nói: “Anh chọn tên này, thử nhìn xem anh là ông lão bao nhiêu tuổi mà lại có thể chọn cái tên này vậy chứ, ha ha ha…”
Mặt Tô Tử Hà đen lại, lúc nhìn sang bé con thì mặt lại càng đen hơn.
“Ồ, đàn anh Lục, miệng của anh nhìn rất giống một thứ, anh có biết không?”
Lục Phong Thanh bị câu nói không liên quan này làm cho mơ hồ: “Giống cái gì?”
“Quả bầu.”
“Quả bầu?”
Tô Tử Hà nghe xong đã bật cười, anh đã từng thấy sự ranh mãnh đằng sau khuôn mặt xinh xắn, ăn nói khéo léo của bé con một lần rồi.
Diệp Thi Thi khẽ gật đầu: “Đúng rồi, quả bầu, cái quả bầu mà dùng để làm gáo múc nước á.”
“Sao miệng tôi lại giống quả bầu?”
“Tại miệng anh giống hồ lô.”
Lục Phong Thanh: …
Lục Phong Thanh không thể ngờ được một người như cô nhóc này mà lại dám mắng anh ấy kỳ quặc.
Nếu mà đổi thành tên họ Tô kia thì anh ấy đã lao vào đấm từ lâu rồi, nhưng mà đây lại là một cô nhóc, nếu so tuổi với anh ấy thì cô nhóc này chẳng khác gì một đứa… Cháu.
“Cô cô cô… Sao cô lại nói tôi như vậy chứ! Tôi có thể xóa bỏ nguyện vọng của cô bất cứ lúc nào đấy! Tôi có phép thuật, tôi một ngàn tuổi rồi, tôi ăn cá còn nhiều hơn cô ăn cơm nữa!”
Sự bực tức của Lục Phong Thanh đến bên miệng đều nuốt xuống hết, người đàn ông tốt thì không tranh cãi với phụ nữ.
“Anh anh anh, anh không cho tôi nói anh vậy, thế sao anh lại nói Lai Phúc của tôi.”
Nghe vậy thì Lục Phong Thanh không trêu chọc nữa.
Tô Tử Hà nghe xong thì trừng mắt, nội tâm gào thét: Gì mà Lai Phúc của em, tôi mới là của em mà!
“Quê mùa, quê cái gì mà quê, quê chỗ nào? Lai trạch ngũ châu, nạp phúc vạn khánh, cái tên này là cái tên rất dễ nghe!”
“Ngừng cãi nhau ở đây đi, ăn mì không? Phiên bản siêu cấp vip đấy.”
Diệp Thi Thi sửng sốt, nhìn trạng thái bình tĩnh của Lục Phong Thanh, cảm thấy ngại ngùng nên đảo mắt: “Ăn.”
Lục Phong Thanh biết, chưa từng có một người con gái nào khi tức giận có thể từ chối làm bạn với đồ ăn cả. Editor: Cá Vàng Chấm Bi.
Lai Phúc vừa nghe thấy ăn đã chạy đến cọ cọ vào chân Diệp Thi Thi.
“Lai Phúc ơi, em đúng là một bé mèo nhỏ thông minh.”
Tô Tử Hà nhìn khuôn mặt bé con ngập tràn nụ cười cưng chiều, muốn ôm hôn Lai Phúc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.