Mèo Nhỏ Muốn Được Cưng Chiều, Anh Chồng Thần Minh Nhanh Đút Cá Khô!
Chương 38: Chơi Vui Không?
Hi Thông
20/09/2023
Diệp Thi Thi chống nạnh, bĩu môi, phồng má và nhìn chằm chằm Tô Tử Hà.
Tô Tử Hà nhìn thấy vẻ hung dữ của bé con mặc dù biết đó chỉ là giả vờ, tại sao anh lại cảm thấy đáng yêu như vậy nhỉ?
Tô Tử Hà nhìn với ánh mắt mong chờ, nhanh chóng chen ra khỏi đám đông: “Đều là lỗi của mấy cô, tôi phải về nhà quỳ gối trên sầu riêng rồi, tôi về nhà quỳ gối trên sầu riêng đây...”
Khi nói đến đây, anh nhếch miệng cười, lưu loát đi đến trước mặt Diệp Thi Thi.
Diệp Thi Thi thấy Tô Tử Hà đến, nhanh chóng nắm lấy áo anh rồi kéo đi.
Mấy cô gái ở phía sau, một số người vẫn muốn đuổi theo Tô Tử Hà, Diệp Thi Thi nhíu mày và giận dữ nói: “Này này này, giữa ban ngày mà muốn cướp chồng tôi luôn hả?”
Tô Tử Hà vỗ nhẹ vào tay bé nhỏ của Diệp Thi Thi: “Đừng giận, về nhà anh sẽ quỳ gối lên vỏ sầu riêng mà.”
“Im lặng, đi theo em.”
“Aaa...”
Diệp Thi Thi nắm chặt tay Tô Tử Hà kéo về phía trước, không quay đầu lại. Sau đó cô hỏi nhỏ: “Thế nào rồi? Có ai đuổi theo chúng ta không?”
Tô Tử Hà nhìn phía sau không có ai nhưng lại nói: “Ừm, còn một vài người.”
Diệp Thi Thi ngay lập tức hiểu ý của anh, cô muốn quay lại và mắng họ, nhưng đầu cô vừa quay thì bị Tô Tử Hà giữ lại, anh nhanh chóng nói: “Aaa, đánh nhẹ thôi, anh biết sai rồi.”
Diệp Thi Thi gật đầu hiểu ý và nói: “Nếu lần sau anh không nghe lời, tôi sẽ đánh sưng mặt tất cả những cô gái đến gần anh, anh biết chưa!”
Sau khi đe dọa xong, Diệp Thi Thi lại thì thầm bên tai Tô Tử Hà thêm một câu: “Như vậy là đủ làm họ sợ chưa.”
Tô Tử Hà đang đi phía sau, nhìn vào bàn tay bé nhỏ đang nắm chặt áo anh, rồi cười trộm.
“Ừ, có tác dụng rồi.”
“Họ đi rồi phải không?”
“Ừ, chưa đi, vẫn còn, chúng ta rẽ trái đi thẳng đến nhà hàng thôi.”
“Sao da mặt bọn họ dày thế, cứ đuổi mãi không tha.”
Sau khi nghe Tô Tử Hà nói, Diệp Thi Thi cảm thấy có lý, cô vội vã kéo Tô Tử Hà và nhanh chóng bước vào nhà hàng.
Không ngờ, nhà hàng vào bữa trưa vẫn khá đông người.
Diệp Thi Thi và Tô Tử Hà sở hữu dung mạo rất đẹp, một người đi trước nắm tay kéo người phía sau, làm cho mọi người có suy nghĩ sâu xa. Làm mọi người chú ý.
Hà San San và Cao Yến cũng vì thế mà thấy bọn họ, vẫy tay ra hiệu họ đến: “Thi Thi, bên này!”
Diệp Thi Thi lập tức thả tay Tô Tử Hà ra, quay đầu nhìn lại, không có ai đuổi theo nữa, cô thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đi về phía mấy cô ấ.
“Xin lỗi, anh Tô, khiến anh mất mặt rồi.”
“Không, tôi rất thích.”
“Hả?”
Diệp Thi Thi nghi ngờ cô nghe nhầm? Cái gì mà “tôi rất thích” chứ.
Anh Tô vừa nói gì, rất thích? Thích? Thích cái gì? Thích bị người khác đuổi theo hay anh thích được cô nắm tay?
Hà San San ngồi trên ghế thong dong nhìn Diệp Thi Thi.
“Không phụ sự kỳ vọng của tớ, Thi Thi, cậu chơi vui thật đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Cao Yến ngồi bên cạnh Hà San San liên tục gật đầu đồng ý.
“Không, không phải, vừa rồi có mấy cô gái bao quanh Tô... Tử Hà, rồi...”
“Rồi sau đó, vợ anh đã bật chế độ bảo vệ chồng đúng không.”
Diệp Thi Thi anh Tô trả lời, đôi mắt tròn xoe, đầy sự nghi ngờ nhìn anh.
Hà San San và Cao Yến đều mở to mắt, dáng vẻ hóng hớt drama: “Ừ.”
Tô Tử Hà nghiêm túc kể lại chuyện khi nãy: “Vừa rồi vợ tức giận, cô ấy nắm chặt lấy áo tôi, đây, nắm chặt ở đây này.”
“Ừ.”
Tô Tử Hà thậm chí còn dùng tay để minh họa: “Vợ tôi còn bắt tôi phải về nhà và quỳ gối lên vỏ sầu riêng nữa, sau đó cô ấy nắm tay tôi ra kéo ra khỏi đám người đó.”
“Không hổ là Diệp Thi Thi của chúng ta.”
Diệp Thi Thi đặt tay lên trán, dù những gì anh Tô nói không hề đúng chút nào, nhưng cô không dám giải thích. Từ kinh nghiệm lần trước, cô nghĩ rằng nếu cô giải thích chỉ làm tình hình trở nên phức tạp hơn.
“Vợ ơi, sau khi ăn chúng ta ăn xong thì đi siêu thị nhé.”
“Hả...”
“Ở nhà không còn sầu riêng nữa rồi.”
Diệp Thi Thi: ???
Tô Tử Hà nhìn thấy vẻ hung dữ của bé con mặc dù biết đó chỉ là giả vờ, tại sao anh lại cảm thấy đáng yêu như vậy nhỉ?
Tô Tử Hà nhìn với ánh mắt mong chờ, nhanh chóng chen ra khỏi đám đông: “Đều là lỗi của mấy cô, tôi phải về nhà quỳ gối trên sầu riêng rồi, tôi về nhà quỳ gối trên sầu riêng đây...”
Khi nói đến đây, anh nhếch miệng cười, lưu loát đi đến trước mặt Diệp Thi Thi.
Diệp Thi Thi thấy Tô Tử Hà đến, nhanh chóng nắm lấy áo anh rồi kéo đi.
Mấy cô gái ở phía sau, một số người vẫn muốn đuổi theo Tô Tử Hà, Diệp Thi Thi nhíu mày và giận dữ nói: “Này này này, giữa ban ngày mà muốn cướp chồng tôi luôn hả?”
Tô Tử Hà vỗ nhẹ vào tay bé nhỏ của Diệp Thi Thi: “Đừng giận, về nhà anh sẽ quỳ gối lên vỏ sầu riêng mà.”
“Im lặng, đi theo em.”
“Aaa...”
Diệp Thi Thi nắm chặt tay Tô Tử Hà kéo về phía trước, không quay đầu lại. Sau đó cô hỏi nhỏ: “Thế nào rồi? Có ai đuổi theo chúng ta không?”
Tô Tử Hà nhìn phía sau không có ai nhưng lại nói: “Ừm, còn một vài người.”
Diệp Thi Thi ngay lập tức hiểu ý của anh, cô muốn quay lại và mắng họ, nhưng đầu cô vừa quay thì bị Tô Tử Hà giữ lại, anh nhanh chóng nói: “Aaa, đánh nhẹ thôi, anh biết sai rồi.”
Diệp Thi Thi gật đầu hiểu ý và nói: “Nếu lần sau anh không nghe lời, tôi sẽ đánh sưng mặt tất cả những cô gái đến gần anh, anh biết chưa!”
Sau khi đe dọa xong, Diệp Thi Thi lại thì thầm bên tai Tô Tử Hà thêm một câu: “Như vậy là đủ làm họ sợ chưa.”
Tô Tử Hà đang đi phía sau, nhìn vào bàn tay bé nhỏ đang nắm chặt áo anh, rồi cười trộm.
“Ừ, có tác dụng rồi.”
“Họ đi rồi phải không?”
“Ừ, chưa đi, vẫn còn, chúng ta rẽ trái đi thẳng đến nhà hàng thôi.”
“Sao da mặt bọn họ dày thế, cứ đuổi mãi không tha.”
Sau khi nghe Tô Tử Hà nói, Diệp Thi Thi cảm thấy có lý, cô vội vã kéo Tô Tử Hà và nhanh chóng bước vào nhà hàng.
Không ngờ, nhà hàng vào bữa trưa vẫn khá đông người.
Diệp Thi Thi và Tô Tử Hà sở hữu dung mạo rất đẹp, một người đi trước nắm tay kéo người phía sau, làm cho mọi người có suy nghĩ sâu xa. Làm mọi người chú ý.
Hà San San và Cao Yến cũng vì thế mà thấy bọn họ, vẫy tay ra hiệu họ đến: “Thi Thi, bên này!”
Diệp Thi Thi lập tức thả tay Tô Tử Hà ra, quay đầu nhìn lại, không có ai đuổi theo nữa, cô thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đi về phía mấy cô ấ.
“Xin lỗi, anh Tô, khiến anh mất mặt rồi.”
“Không, tôi rất thích.”
“Hả?”
Diệp Thi Thi nghi ngờ cô nghe nhầm? Cái gì mà “tôi rất thích” chứ.
Anh Tô vừa nói gì, rất thích? Thích? Thích cái gì? Thích bị người khác đuổi theo hay anh thích được cô nắm tay?
Hà San San ngồi trên ghế thong dong nhìn Diệp Thi Thi.
“Không phụ sự kỳ vọng của tớ, Thi Thi, cậu chơi vui thật đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Cao Yến ngồi bên cạnh Hà San San liên tục gật đầu đồng ý.
“Không, không phải, vừa rồi có mấy cô gái bao quanh Tô... Tử Hà, rồi...”
“Rồi sau đó, vợ anh đã bật chế độ bảo vệ chồng đúng không.”
Diệp Thi Thi anh Tô trả lời, đôi mắt tròn xoe, đầy sự nghi ngờ nhìn anh.
Hà San San và Cao Yến đều mở to mắt, dáng vẻ hóng hớt drama: “Ừ.”
Tô Tử Hà nghiêm túc kể lại chuyện khi nãy: “Vừa rồi vợ tức giận, cô ấy nắm chặt lấy áo tôi, đây, nắm chặt ở đây này.”
“Ừ.”
Tô Tử Hà thậm chí còn dùng tay để minh họa: “Vợ tôi còn bắt tôi phải về nhà và quỳ gối lên vỏ sầu riêng nữa, sau đó cô ấy nắm tay tôi ra kéo ra khỏi đám người đó.”
“Không hổ là Diệp Thi Thi của chúng ta.”
Diệp Thi Thi đặt tay lên trán, dù những gì anh Tô nói không hề đúng chút nào, nhưng cô không dám giải thích. Từ kinh nghiệm lần trước, cô nghĩ rằng nếu cô giải thích chỉ làm tình hình trở nên phức tạp hơn.
“Vợ ơi, sau khi ăn chúng ta ăn xong thì đi siêu thị nhé.”
“Hả...”
“Ở nhà không còn sầu riêng nữa rồi.”
Diệp Thi Thi: ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.