Mị Ảnh

Chương 433: Chưa chuẩn bị tốt.

Anh Giai Ngây Thơ

20/06/2013

Tử Âm trừng mắt liếc Nghệ Phong nói:

- Hoàng đế và quý tộc có thể giống nhau sao?

Nghệ Phong thờ ơ nhún nhún vai nói:

- Hoàng đế chỉ là người có xuất thân tốt một chút. Nếu như Tử Âm tỷ nguyện ý, nàng cũng có thể trở thành nữ hoàng!

- Biến!

Tử Âm không thèm phản ứng lại mấy lời xằng bậy của Nghệ Phong.

Hoàng đế trong cảm nhận của Tử Âm là vô cùng thần bí và uy nghiêm, nhưng trong miệng Nghệ Phong lại biến thành không khác gì rau cải trắng ngoài chợ!

Nghệ Phong thấy thái độ của Tử Âm như vậy chỉ cười cười. Đối với người đã từng tiếp thu giáo dục Khoa học Chủ nghĩa xã hội như hắn mà nói, thật đúng là không thấy Hoàng đế có gì thần bí và quy nghiêm, chỉ hâm mộ hậu cung ba nghìn mỹ nữ của hắn mà thôi.



Tử Âm giao Linh Nhi cho thị nữ chiếu cố, mặc Linh Nhi chu miệng phản đối, đưa Nghệ Phong tới phòng bán đấu giá.

Rất nhanh, Tử Âm lục lọi trong đống dược liệu cao cấp tìm được Nhiễu hồn hoa, đưa cho Nghệ Phong.

Nghệ Phong ngồi trên ghế trong phòng, thấy Tử Âm ngay cả việc hạ độc Hoàng đế không có lối thoát vẫn tình nguyện giúp mình, trong lòng hắn cũng trào dâng tình cảm mãnh liệt.

Hắn nhìn dung nhan kiều diễm, xinh đẹp phong vận mười phần cùng dáng vẻ thướt tha yêu kiều đầy dụ hoặc của Tử Âm trước mắt. Đôi môi hồng nhuận mang theo hơi thở thơm tho và ấm áp, tạo nên mị lực mê hoặc lòng người.

Nghệ Phong đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tử Âm, kéo nàng vào trong ngực mình. Thân thể kiều diễm mềm mại không xương của nàng dán sát vào trong lòng hắn.

Tử Âm cũng thật không ngờ Nghệ Phong lại làm như vậy. Nàng hơi kinh hoảng, nhưng cũng dần dần bình tĩnh lại, khuôn mặt nép sát vào lồng ngực hắn. Trên cần cổ trắng nõn hiện lên rặng mây đỏ say lòng người.

- Tử Âm tỷ!

Nghệ Phong lại thổi nhiệt khí bên tai Tử Âm, khẽ gọi.

Tử Âm cảm giác thân thể mình mềm nhũn lại. Nàng hơi có chút run rẩy, đưa tay ngăn trở bàn tay Nghệ Phong đang thâm nhập vào trong quần áo mình, nói khẽ:

- Đừng nhúc nhích! Cho ngươi ôm một cái!

Nghệ Phong nhìn đôi môi tươi thắm hé mở của Tử Âm, há miệng từ từ hôn xuống.



- Ô…Ư…

Tử Âm không kịp tránh né, bị Nghệ Phong siết chặt, đôi môi đỏ mọng mềm mại bị Nghệ Phong ngậm lấy. Nàng nhất thời cảm giác cả người như có dòng điện chạy qua, toàn thân càng thêm vô lực dựa hẳn vào trong lòng Nghệ Phong.

- Oan gia…

Đáy lòng Tử Âm cảm thán một câu, chỉ đành bắt đầu phối hợp với Nghệ Phong.

- A… Đừng!

Tử Âm giữ chặt bàn tay Nghệ Phong đang muốn thâm nhập vào trong quần áo mình, nhìn hắn có chút mê ly, lắc đầu nói:

- Đừng…

- Tử Âm tỷ!

Nghệ Phong hơi dấn thêm một chút, nhìn Tử Âm tha thiết kêu lên.

Tử Âm có chút không chống đỡ được ánh mắt của Nghệ Phong, hơi nghiêng đầu qua một bên nói:

- Ta cảm giác mình rất xấu!

Nói tới đây, Tử Âm đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Nghệ Phong nói tiếp:

- Ta biết rõ một nữ nhân có sức dụ hoặc thế nào đối với nam nhân, nhưng ta trước sau lại không chú ý giữ khoảng cách với ngươi. Ngươi có trách ta đã câu dẫn ngươi hay không?

Câu nói này của Tử Âm nhất thời khiến Nghệ Phong xấu hổ vô cùng. Hắn chưa từng nghĩ đến Tử Âm phải chịu dằn vặt như vậy. Không ngờ nàng cho rằng mình câu dẫn hắn.

- Có phải ta rất xấu xa hay không? Biết rõ thân thể mình có sức dụ hoặc thế nào với ngươi, nhưng luôn luôn không muốn giữ khoảng cách. Cho dù có đôi khi ngươi giả vờ vô ý chiếm tiện nghi của ta, ta cũng xem như không biết.

Những lời này nhất thời khiến Nghệ Phong toát mồ hôi lạnh: Thì ra Tử Âm sớm biết mình giả vờ vô ý chiếm tiện nghi của mình. Mình còn tưởng những việc mình làm rất kín đáo cơ đấy! Nghĩ vậy, Nghệ Phong cảm thấy vô cùng xấu hổ.

- Tử Âm tỷ, ta chưa bao giờ cho rằng có nữ nhân nào thuần khiết hơn so với nàng. Lại càng không nghĩ rằng nàng xấu xa. Tử Âm tỷ có thể mắng ta háo sắc, cũng có thể mắng ta bá đạo, thậm chí có thể mắng ta tham lam. Nhưng ta thích Tử Âm tỷ chỉ vì thích, không vì lý do gì cả. Ở quê ta có một câu: Một khi tình cảm sâu đậm, không cần phải kiềm chế!

Nghệ Phong nhìn Tử Âm nghiêm túc nói.

Tử Âm cảm thấy trong lòng xúc động vô cùng. Bàn tay vốn đang giữ chặt tay Nghệ Phong cũng hơi buông lỏng ra, tùy ý để tay Nghệ Phong đặt lên bộ ngực mềm mại nhô cao của mình.

Thùng thùng…

Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị động tác tiếp theo, bên ngoài phòng riêng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Điều này khiến Tử Âm nhất thời bị kinh hãi, vội vã muốn đứng lên, nhưng lại bị Nghệ Phong ôm chặt lấy, khiến nàng không thể tách ra được.



- Đừng động!

Nghệ Phong từ trước tới giờ vẫn luôn quan niệm, việc đang làm không thể bỏ dở chừng. Bất kể bên ngoài có phong ba bão táp gì, mình cứ làm xong rồi hẵng nói.

Cho nên, hắn triệt để quán triệt tư tưởng này trên người Tử Âm. Bàn tay tiếp tục đưa tới dò xét chỗ bí mật của Tử Âm, cảm nhận một mảnh ướt át.

- A…

Tử Âm cả kinh kêu lên, hiển nhiên thật không ngờ Nghệ Phong lại làm như vậy.

- Nghệ Phong, đừng, bên ngoài có người!

Tử Âm run giọng nói.

Nàng vừa dứt lời, thanh âm bên ngoài lại một lần nữa vang lên, dường như phối hợp với câu nói của nàng.

Nghệ Phong trực tiếp không thèm quan tâm tới tiếng đập cửa này. Cũng giống như khi ngươi và bạn gái chuẩn bị nghiên cứu cơ thể, điện thoại đột nhiên vang lên, ngươi sẽ quan tâm sao? Nghệ Phong vẫn cho rằng, có việc gì chờ làm xong hẵng nói.

Tử Âm thấy Nghệ Phong không hề có ý định dừng lại, không khỏi trừng mắt liếc hắn thật sâu, mắng:

- Oan gia…

Nghệ Phong cười hắc hắc, cúi đầu hôn lên môi Tử Âm, bàn tay cũng sờ loạn trên người nàng. Bàn tay to lớn không ngừng biến ảo tại nơi mềm mại ấm áp của Tử Âm.

Tử Âm thấy Nghệ Phong như vậy còn chưa thỏa mãn, không ngờ còn bắt đầu cởi quần áo của nàng, lập tức hiểu rằng Nghệ Phong không chỉ muốn thỏa mãn tay chân, mà còn muốn làm chuyện kia.

Nàng nhất thời cảm thấy cả người run rẩy kịch liệt. Bên trong phòng riêng sao có thể làm chuyện này chứ! Càng quan trọng hơn là nàng căn bản chưa chuẩn bị tốt cho việc sẽ phát sinh quan hệ với Nghệ Phong.

- Đừng! Nghệ Phong! Buông ta ra đi!

Tử Âm nắm lấy bàn tay Nghệ Phong đang muốn cở quần áo mình, lắc đầu nói.

Nghệ Phong vẫn cho rằng, khi nữ nhân nói “không nên” chính là rất muốn, cho nên những lời này bị Nghệ Phong trực tiếp hiểu thành Tử Âm đang kêu mình nhanh lên một chút.

Nghĩ vậy, động tác tay của Nghệ Phong không những không dừng lại, ngược lại còn nhanh hơn vài phần.

- Nghệ Phong, buông ta ra đi! Ta còn chưa chuẩn bị tốt!

Tử Âm nói với giọng cầu xin.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook