Mị Ảnh

Chương 432: Linh nhi.

Anh Giai Ngây Thơ

20/06/2013

Câu này nhất thời khiến Tử Âm ngây người tại chỗ. Thật không ngờ Nghệ Phong đi một chuyến tới hoàng cung lại được phong thưởng lớn như vậy.

Thân phận Hầu tước sẽ giúp hành động của Nghệ Phong sau này thuận tiện hơn rất nhiều. Đặc biệt phủ đệ bá tước này, không thể nghi ngờ chính là minh chứng hùng hồn cho người khác biết, Hoàng đế Trạm Lam rất coi trọng Nghệ Phong.

Tử Âm cũng có chút hiểu ra, chuyện chữa bệnh của Nghệ Phong cũng không đơn gản như vậy. Bằng không, Hoàng đế Trạm Lam sao có thể cho hắn nhiều ân sủng như vậy?

- Tiêu Dao ca ca, vậy từ nay về sau Linh Nhi có thể tới ở phủ đệ của ca ca được không?

Linh Nhi cười cười đáng yêu nhìn Nghệ Phong hỏi.

Nghệ Phong cười ha ha ôm Linh Nhi xoay một vòng nói:

- Linh Nhi muốn thế nào sẽ được thế đó. Nếu muội muốn phóng hỏa cũng được nữa!

Linh Nhi chu miệng bất mãn nói:

- Tiêu Dao ca ca xấu xa! Mẫu thân nói phóng hỏa là hài tử xấu!

- Hi hi…

Tử Âm nghe Linh Nhi nói không khỏi cười “hi hi”, quay sang ném cho Nghệ Phong ánh mắt “Đáng đời!”

Nghệ Phong ngượng ngùng cười cười nói:

- Hôm này Linh Nhi đến chọn phòng đi. Muội muốn phòng nào ta sẽ cho muội cái đó!

Linh Nhi lắc đầu nói:

- Không cần! Muội và mẫu thân ở trong phòng Tiêu Dao ca ca là được! Muội muốn ở cùng với Tiêu Dao ca ca!

Nghệ Phong nghe Linh Nhi nói, quay sang cô bé hôn mấy cái mới nói:

- Linh Nhi! Ca ca yêu muội chết mất! Ừ, sau này chúng ta ở cùng nhau!

Nói xong, Nghệ Phong quay sang Tử Âm nháy nháy mắt.

Tử Âm trừng mắt liếc hắn nói:

- Linh Nhi không hiểu, ngươi cũng không hiểu sao? Lại cùng nó nói chuyện hồ đồ!

Nghệ Phong cười hắc hắc nói:

- Sao lại nói ta hồ đồ chứ? Ta thực sự hi vọng được ở cùng phòng với Tử Âm tỷ mà!



Tử Âm nghe Nghệ Phong nói trong lòng cũng rung động kịch liệt, mặt đỏ bừng lên không dám nhìn hắn, quay đầu nói thầm:

- Linh Nhi bị ngươi dạy hư rồi. Ta quá buông lỏng với ngươi mà!

- Ách…

Nghệ Phong thấy Tử Âm lấy Linh Nhi làm lá chắn mỉm cười hắc hắc không ngừng. Trong lòng hắn thầm tính toán, có phải là nên dụ dỗ Linh Nhi để nó vừa khóc vừa ôm cổ mẫu thân đòi tới ở chung phòng với mình hay không.

Tử Âm thấy dáng tươi cười quỷ dị của Nghệ Phong, nhất thời trong lòng có loại dự cảm không tốt. Nàng nhìn Nghệ Phong nói:

- Ngươi lại có chủ ý xấu xa gì phải không?

Nghệ Phong cười hắc hắc nói:

- Tử Âm tỷ nói gì vậy? Ta là thiếu niên thuần khiết, sao lại có chủ ý gì chứ. Ta bất quá chỉ là nghĩ, Linh Nhi và Tử Âm tỷ ở cùng ta, hai người sẽ không còn cô đơn nữa. Đương nhiên, chúng ta có thể nhân tiện tham khảo chuyện nhân sinh một chút!

Tử Âm nghe Nghệ Phong nói, hung hăng trừng mắt liếc hắn không nói gì!

Nghệ Phong không quên mục đích chuyến đi này, đặt Linh Nhi xuống đất, quay sang Tử Âm hỏi:

- Tử Âm tỷ có “Nhiễu hồn hoa” hay không?

- Nhiễu hồn hoa? Chính là loại hoa trắng có chứa kịch độc sao?

Tử Âm nghi hoặc nhìn Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong gật đầu:

- Chính là thứ đó! Nếu Tử Âm tỷ tổ chức bán đấu giá thì có thể tìm được không?

- Hẳn là có thể tìm được! Chỉ là, ngươi muốn cái đó làm gì?

Tử Âm nghi hoặc hỏi, trong lòng mơ hồ có cảm giác sợ hãi. Nghệ Phong sẽ không lớn gan đến mức ngay cả chuyện này cũng dám làm chứ?

Nghệ Phong nhìn ánh mắt hoài nghi và kinh hãi của Tử Âm, gật gật đầu khẳng định suy nghĩ của nàng:

- Chỉ bất quá cho thêm chút gia vị vào trong giải dược của hắn mà thôi, không có vấn đề gì lớn cả!

Câu này của Nghệ Phong khiến Tử Âm kinh hãi không thôi. Nàng trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy kinh khủng: Điên rồi! Trời ạ! Nghệ Phong sao có thể có suy nghĩ điên cuồng như vậy! Không ngờ dám hạ độc hoàng đế của một quốc gia. Chẳng lẽ hắn không biết hậu quả của việc này sao?

Tử Âm không dám tiếp tục tưởng tượng thêm nữa. Hạ độc đế vương là cái khái niệm gì? Mặc dù nàng vẫn biết lá gan Nghệ Phong rất lớn, nhưng thật không ngờ hắn lại dám có suy nghĩ kinh thiên động địa như vậy.



Tử Âm há hốc miệng, thanh âm có chút run run nói:

- Nghệ Phong, ngươi có biết suy nghĩ không vậy?

Nghệ Phong cũng hiểu rõ, đế vương đối với những người ở thế giới này mà nói, có uy phong như thế nào, cũng không phải ai cũng như mình, không xem đế vương vào trong mắt. Nghe mình nói muốn hạ độc hoàng thượng, tư tưởng thâm căn cố đế của Tử Âm khiến nàng cảm thấy kinh khủng.

- Ha ha, ta chỉ trộn vào trong giải dược một chút gia vị hỗn tạp mà thôi, căn bản không ai có thể phát hiện ra điểm gì bất thường.

Nghệ Phong nhìn Tử Âm nói.

Nghệ Phong thực sự cũng không nói sai. Loại độc dược mà hắn phối chế này cũng là kiệt tác đỉnh cao của ngũ trưởng lão. Trong tình huống bình thường, nó có tác dụng bổ dưỡng cơ thể, đối với thân thế không có chút tác hại gì. Nhưng chỉ cần tiếp xúc với một loại thuốc dẫn nào đó, nhất thời nó có thể biến thành kịch độc, trong nháy mắt khiến người dùng mất mạng.

Nghệ Phong nghĩ thầm, trời đã cho hắn một cơ hội, hắn nhất định phải khống chế tính mạng của Hoàng đế Trạm Lam trong tay. Về vấn đề có bị người khác phát hiện hay không, hắn căn bản không hề lo lắng. Trước tiên, độc này bề ngoài chính là thuốc bổ, người khác muốn phát hiện là rất khó! Đương nhiên, nếu trường hợp có người điều tra ra, mình cũng hoàn toàn có lý do phản bác.

Cho nên, mặc dù có chút phiêu lưu, nhưng đổi lấy khả năng có thể khống chế tính mạng Hoàng đế Trạm Lam trong tay, tất cả đều đáng giá!

Tử Âm nghe Nghệ Phong nói như thế cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng. Đối với hành động điên cuồng này của Nghệ Phong, nàng còn có thể có biện pháp nào nữa.

- Một ngày nào đó ngươi sẽ kéo ta vào địa ngục mất!

Tử Âm nhìn Nghệ Phong, có chút bất đắc dĩ nói.

Nghệ Phong cười cười, quay sang Tử Âm, rất nghiêm túc nói:

- Tử Âm tỷ yên tâm! Ta sẽ đưa nàng tới thiên đường! Cho dù ta phải vào địa ngục, cũng quyết sẽ đưa nàng tới thiên đường!

Câu nói này khiến cõi lòng Tử Âm tràn ngập nhu tình, khuôn mặt tản mát ra vẻ phong tình dụ hoặc. Nghệ Phong nhìn vào không khỏi có chút si mê.

Tử Âm thấy Nghệ Phong nhìn mình đắm đuối, trừng mắt liếc lại hắn. Nàng đón Linh Nhi từ trong tay Nghệ Phong nói:

- Ngươi muốn lấy thứ này ngay bây giờ hay ngày mai quay lại lấy?

Nghệ Phong suy nghĩ một chút nói:

- Lấy luôn giờ đi. Ngày mai ta còn luyện chế giải dược cho Hoàng đế Trạm Lam.

Tử Âm gật đầu cười khổ nói:

- Ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!

Nghệ Phong thấy dáng dấp này của Tử Âm, cười cười nói:

- Tử Âm tỷ không cần quá thần bí hóa hoàng đế như vậy. Hắn cũng không khác gì chúng ta, cũng chỉ là con người. Nàng hoàn toàn có thể coi hắn như một quý tộc có quyền lực cao nhất mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook