Chương 609
Anh Giai Ngây Thơ
20/06/2013
Nghệ Phong, ngươi đứng lại cho bản tiểu thư!
Nghệ Phong đi chưa xa, một giọng nói nổi giận mạnh mẽ vang lên, khiến Nghệ Phong cảm thấy có chút giật mình, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Họa Thủy vẫn cách ăn mặc dã tính. Y phục bó sát toàn thân khiến nàng bốc lửa đến cực điểm. Ngực cao mông nở tạo thành đường cong hoàn mỹ, mặc một cái quần siêu ngắn, hai đùi trắng nõn hiện ra. Đôi chân tuyệt mỹ hiện rõ trong không khí. Toàn thân mị hoặc kích bạo, tản ra dụ hoặc nữ nhân điên cuồng, xứng với tên gọi Họa Thủy của nàng.
Khinh Nhu đứng bên cạnh, bộ dạng tiểu nữ nhân nhu nhược xinh đẹp ngược lại khiến người ta không nhịn được muốn trân trọng trong lòng bàn tay. Con mắt sáng lưu chuyển, phối hợp với khuôn mặt kiều diễm tuyệt mỹ, mái tóc mềm mại tung bay trong gió, trông thật quyến rũ. Nàng đứng cùng Họa Thủy, thật ra hai nàng tương xứng, mỗi người đều có phong vị khác.
Nghệ Phong có hứng thú quan sát hai nàng. Mỗi ngày có nữ nhân như vậy để nhìn, thật là cực kỳ đẹp mắt.
Quả thực Họa Thủy rất tức giận. Nàng thật sự không ngờ được Nghệ Phong còn dám dùng nhãn thần lưu chuyển ở trên tuyết gò và mông phượng của nàng. Ánh mắt lại không kiêng nể gì như vậy. Một chút chuyện đó đã không làm hắn tỉnh lại.
Dù thế nào Họa Thủy cũng không quên được, hỗn đản trước mặt này lại khiến Viện trưởng Trạm Lam đánh mình hôn mê. Từ khi sinh ra, Họa Thủy chưa từng phải chịu đãi ngộ như vậy. Nhưng như vậy còn chưa tính, điều khiến Họa Thủy mặt đỏ tai hồng chính là, sau khi Nghệ Phong giải độc cho nàng, nàng tỉnh lại, phát hiện trên ngực nàng có dấu tay. Không cần suy nghĩ nhiều, đã biết Nghệ Phong đã làm gì khi nàng đang ngủ!
Họa Thủy kiểm tra toàn thân trên dưới một phen, tuy rằng không phát hiện Nghệ Phong làm chuyện đó với nàng, nhưng điều này đủ khiến nàng không thể chịu được. Ở trong mắt nàng, nam nhân đều là những kẻ vô dụng buồn nôn. Tay nam nhân thủ tiếp xúc với nơi thánh khiết của mình, đó là chuyện khiến người ta buôn nôn tới mức nào.
Sau khi Họa Thủy tỉnh táo, không ngừng dùng nước tẩy rửa thân thể, giống như muốn rửa sạch những dấu vết Nghệ Phong lưu lại không còn một mảnh. Nhưng vết nhơ trong lòng lại không sao tẩy bỏ được.
Họa Thủy hít một hơi thật sâu, nhìn Nghệ Phong trước mặt lộ ra nụ cười tà mị nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nghệ Phong, chẳng lẽ không phải ngươi nên nói điều gì sao?
Khinh Nhu có chút lo lắng nhìn Nghệ Phong. Từ sau khi Nghệ Phong giải độc cho Họa Thủy, mỗi lần nói chuyện đến Nghệ Phong, Họa Thủy liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn Nghệ Phong. Thậm chí không chỉ một lần kêu to muốn lăng trì Nghệ Phong, Khinh Nhu không biết Nghệ Phong làm gì đắc tội với Họa Thủy, nhưng vẫn dùng ánh mắt ra hiệu về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong lại mắt đối mắt nhìn Khinh Nhu khiến Khinh Nhu mặt đỏ tai hồng. Lúc này, hắn mới rất nghi hoặc nhìn Họa Thủy nói:
- Cái kia, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi muốn ta nói cái gì không?
- Ngươi...
Họa Thủy tức giận, trừng mắt nhìn Nghệ Phong.
- Chuyện ta bị đánh hôn mê, chẳng lẽ ngươi không cho ta một công đạo sao?
Nghệ Phong thực sự không thể hiểu được nói:
- Cái này hẳn là ngươi nên đi tìm Viện trưởng Trạm Lam! Chuyện này do hắn làm!
- Hừ! Nếu không phải ngươi ra hiệu, sao hắn có thể làm chuyện như vậy.
Họa Thủy hừ nói.
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Thật đáng tiếc phải nói cho ngươi biết, ta không ra hiệu gì với Viện trưởng Trạm Lam. Nói thật, ngươi giải độc được hay không có quan hệ gì đến ta? Ta ra hiệu cái gì với hắn chứ?
Họa Thủy nghe Nghệ Phong nói, cặp mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng gần như có thể thoáng hiện ánh lửa, nhưng không làm gì được Nghệ Phong. Họa Thủy hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định tâm tình nói:
- Vậy ngươi có thể giải thích thế nào về dấu tay trên người ta?
Nghệ Phong nghe Họa Thủy nói xong, thật ra hết sức kinh ngạc. Thật sự không ngờ được lần trước thấy dáng người Họa Thủy này cuồng dã nhiệt tình dữ dội không nhịn được, xoa nhẹ mấy cái còn có thể lưu lại dấu tay. Xem ra lần trước dùng sức dường như hơi mạnh mẽ một chút. Nghệ Phong cảm thấy lần sau hẳn phải chú ý hơn. Làm người nha, muốn ăn phải lau miệng sạch sẽ!
- Cái này có cái gì kỳ lạ, nếu giải độc cho ngươi, vậy phải xua tan độc tố. Nắm mấy cái để loại trừ độc tố cũng không có gì lạ.
Bây giờ Nghệ Phong nói dối không chớp mắt.
Họa Thủy nghe Nghệ Phong phong khinh vân đạm nói, nàng có cảm giác có lực không chỗ phát, bình tĩnh nhìn Nghệ Phong, lại phát hiện hắn không hề có chút biến hóa.
- Nếu không chuyện gì, bản thiếu gia đi đây!
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy thản nhiên nói.
- Theo lý thuyết, sau khi ta giải độc cho ngươi, hẳn là ngươi nên trịnh trọng cảm ơn, mà không phải là chất vấn ta như vậy!
Họa Thủy thấy Nghệ Phong còn dám đòi nàng cảm ơn, nàng cảm giác mình sắp điên, hận không thể một tát tát chết Nghệ Phong.
- Nếu ngươi muốn cám ơn ta, thì nói luốn đi! Nếu không muốn mở miệng, vậy xin nhường đường!
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy thản nhiên nói. Hắn không muốn dây dưa cùng nữ nhân này. Đây là một Họa Thủy chân chính. Đừng nói nàng có thân phận thần bí trong học viện Trạm Lam, chỉ cần một câu nói kia của Viện trưởng Trạm Lam và thực lực không kém Thủy Nhược Vân là mấy, khiến hắn cảm thấy nên cách xa nữ nhân này.
- Ngươi...
Họa Thủy thấy Nghệ Phong vòng qua nàng, đứng ở trước mặt Khinh Nhu, nàng không nhịn được tiến lên một bước, chắn trước mặt Khinh Nhu.
Nghệ Phong nhíu mày nói:
- Ngươi còn có việc gì sao?
Họa Thủy hít một hơi thật sâu nói:
- Chính ngươi làm cái gì còn không dám thừa nhận sao? Ngươi có phải là nam nhân hay không?
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy nói:
- Cho tới bây giờ ta không phủ nhận đã nhào nặn ngươi. Còn nữa, chuyện ta có phải là nam nhân, nữ nhân thử qua đều biết, Về phương diện này, ngươi không có quyền lên tiếng.
Nghệ Phong một câu nói, khiến cổ Họa Thủy liền ửng đỏ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
Khinh Nhu thấy Họa Thủy kinh ngạc, nàng bất đắc dĩ lắc đầu. Đới với mồm miệng lanh lợi của Nghệ Phong, nàng rất đã sớm biết. Họa Thủy đấu với hắn trên phương diện này, nếu không chịu thiệt mới là lạ.
- Ta muốn quyết đấu với ngươi!
Rốt cục Họa Thủy không nhịn được, bạo phát nói.
Nghệ Phong bĩu môi nói:
- Muốn quyết đấu với ta, ngươi vẫn kêu Viện trưởng Trạm Lam cho phép ngươi thi triển lực lượng hưng thịnh rồi nói sau. Lúc này ngươi còn chưa phải là đối thủ của ta.
Họa Thủy sửng sốt, không thể tưởng tượng được chuyện Viện trưởng Trạm Lam hạn chế thực lực của nàng đã nói cho Nghệ Phong biết. vậy... mình bị thiệt, hắn liền ăn không phải trả tiền sao?
- Họa Thủy tỷ tỷ, tỷ tức giận vậy làm gì?
Khinh Nhu thấy Họa Thủy tức giận tới mức thân thể rung động, nàng vội vàng an ủi nói. Cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua Họa Thủy bị tức giận như vậy.
Họa Thủy thoáng nhìn về phía Khinh Nhu. Chuyện bị Nghệ Phong nắm nhào nặn tuyết gò lưu lại dấu tay chung quy không thể nói với nàng. Theo Khinh Nhu thấy, ngược lại là nàng có chút cố tình gây sự. Dù sao, Nghệ Phong đã giải độc cho nàng.
Nghĩ vậy, Họa Thủy biết mình không làm gì được Nghệ Phong, nàng hừ một câu nói:
- Vậy ngươi chờ đi. Khi ta giải trừ được hạn chế này, bản tiểu thư không đánh ngươi, ta thề không bỏ qua.
Nói xong. Họa Thủy liền lay động thân hình xinh đẹp liêu nhân về phía lầu các Viện trưởng Trạm Lam.
Nghệ Phong thấy thế, bĩu môi. Kẻ ngốc mới đánh nhau với nữ nhân điên như ngươi. Làm vậy, không bằng tới thoải mái trêu ghẹo Mộng Nhiên.
Nghệ Phong thấy Khinh Nhu chuẩn bị đuổi theo Họa Thủy, hắn giữ chặt đôi tay mềm mại của Khinh Nhu, nhìn Khinh Nhu cười nói:
- Để nàng ta đi, nàng ở lại trò chuyện với ta!
Khinh Nhu thấy tay nhỏ bé bị Nghệ Phong giữ chặt, sắc mặt thoáng có chút ửng đỏ, say lòng người đến cực điểm. Khẽ từ chối vài cái, thấy giãy dụa không ra, lúc này mới để mặc Nghệ Phong kéo.
Nghệ Phong kéo Khinh Nhu đang thẹn thùng đi về phía một mặt cỏ, kéo nàng ngồi xuống. Khuôn mặt đỏ ửng của Khinh Nhu, càng lộ vẻ kiều mỵ. Sau khi Nghệ Phong nhìn thấy, thật ra không nhịn được nhìn thêm vài lần, cho dù quen nhìn mỹ nữ. Nghệ Phong không nhịn được trong lòng thầm than thở ‘vưu vật’.
Nghệ Phong đi chưa xa, một giọng nói nổi giận mạnh mẽ vang lên, khiến Nghệ Phong cảm thấy có chút giật mình, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Họa Thủy vẫn cách ăn mặc dã tính. Y phục bó sát toàn thân khiến nàng bốc lửa đến cực điểm. Ngực cao mông nở tạo thành đường cong hoàn mỹ, mặc một cái quần siêu ngắn, hai đùi trắng nõn hiện ra. Đôi chân tuyệt mỹ hiện rõ trong không khí. Toàn thân mị hoặc kích bạo, tản ra dụ hoặc nữ nhân điên cuồng, xứng với tên gọi Họa Thủy của nàng.
Khinh Nhu đứng bên cạnh, bộ dạng tiểu nữ nhân nhu nhược xinh đẹp ngược lại khiến người ta không nhịn được muốn trân trọng trong lòng bàn tay. Con mắt sáng lưu chuyển, phối hợp với khuôn mặt kiều diễm tuyệt mỹ, mái tóc mềm mại tung bay trong gió, trông thật quyến rũ. Nàng đứng cùng Họa Thủy, thật ra hai nàng tương xứng, mỗi người đều có phong vị khác.
Nghệ Phong có hứng thú quan sát hai nàng. Mỗi ngày có nữ nhân như vậy để nhìn, thật là cực kỳ đẹp mắt.
Quả thực Họa Thủy rất tức giận. Nàng thật sự không ngờ được Nghệ Phong còn dám dùng nhãn thần lưu chuyển ở trên tuyết gò và mông phượng của nàng. Ánh mắt lại không kiêng nể gì như vậy. Một chút chuyện đó đã không làm hắn tỉnh lại.
Dù thế nào Họa Thủy cũng không quên được, hỗn đản trước mặt này lại khiến Viện trưởng Trạm Lam đánh mình hôn mê. Từ khi sinh ra, Họa Thủy chưa từng phải chịu đãi ngộ như vậy. Nhưng như vậy còn chưa tính, điều khiến Họa Thủy mặt đỏ tai hồng chính là, sau khi Nghệ Phong giải độc cho nàng, nàng tỉnh lại, phát hiện trên ngực nàng có dấu tay. Không cần suy nghĩ nhiều, đã biết Nghệ Phong đã làm gì khi nàng đang ngủ!
Họa Thủy kiểm tra toàn thân trên dưới một phen, tuy rằng không phát hiện Nghệ Phong làm chuyện đó với nàng, nhưng điều này đủ khiến nàng không thể chịu được. Ở trong mắt nàng, nam nhân đều là những kẻ vô dụng buồn nôn. Tay nam nhân thủ tiếp xúc với nơi thánh khiết của mình, đó là chuyện khiến người ta buôn nôn tới mức nào.
Sau khi Họa Thủy tỉnh táo, không ngừng dùng nước tẩy rửa thân thể, giống như muốn rửa sạch những dấu vết Nghệ Phong lưu lại không còn một mảnh. Nhưng vết nhơ trong lòng lại không sao tẩy bỏ được.
Họa Thủy hít một hơi thật sâu, nhìn Nghệ Phong trước mặt lộ ra nụ cười tà mị nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nghệ Phong, chẳng lẽ không phải ngươi nên nói điều gì sao?
Khinh Nhu có chút lo lắng nhìn Nghệ Phong. Từ sau khi Nghệ Phong giải độc cho Họa Thủy, mỗi lần nói chuyện đến Nghệ Phong, Họa Thủy liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn Nghệ Phong. Thậm chí không chỉ một lần kêu to muốn lăng trì Nghệ Phong, Khinh Nhu không biết Nghệ Phong làm gì đắc tội với Họa Thủy, nhưng vẫn dùng ánh mắt ra hiệu về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong lại mắt đối mắt nhìn Khinh Nhu khiến Khinh Nhu mặt đỏ tai hồng. Lúc này, hắn mới rất nghi hoặc nhìn Họa Thủy nói:
- Cái kia, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi muốn ta nói cái gì không?
- Ngươi...
Họa Thủy tức giận, trừng mắt nhìn Nghệ Phong.
- Chuyện ta bị đánh hôn mê, chẳng lẽ ngươi không cho ta một công đạo sao?
Nghệ Phong thực sự không thể hiểu được nói:
- Cái này hẳn là ngươi nên đi tìm Viện trưởng Trạm Lam! Chuyện này do hắn làm!
- Hừ! Nếu không phải ngươi ra hiệu, sao hắn có thể làm chuyện như vậy.
Họa Thủy hừ nói.
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Thật đáng tiếc phải nói cho ngươi biết, ta không ra hiệu gì với Viện trưởng Trạm Lam. Nói thật, ngươi giải độc được hay không có quan hệ gì đến ta? Ta ra hiệu cái gì với hắn chứ?
Họa Thủy nghe Nghệ Phong nói, cặp mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng gần như có thể thoáng hiện ánh lửa, nhưng không làm gì được Nghệ Phong. Họa Thủy hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định tâm tình nói:
- Vậy ngươi có thể giải thích thế nào về dấu tay trên người ta?
Nghệ Phong nghe Họa Thủy nói xong, thật ra hết sức kinh ngạc. Thật sự không ngờ được lần trước thấy dáng người Họa Thủy này cuồng dã nhiệt tình dữ dội không nhịn được, xoa nhẹ mấy cái còn có thể lưu lại dấu tay. Xem ra lần trước dùng sức dường như hơi mạnh mẽ một chút. Nghệ Phong cảm thấy lần sau hẳn phải chú ý hơn. Làm người nha, muốn ăn phải lau miệng sạch sẽ!
- Cái này có cái gì kỳ lạ, nếu giải độc cho ngươi, vậy phải xua tan độc tố. Nắm mấy cái để loại trừ độc tố cũng không có gì lạ.
Bây giờ Nghệ Phong nói dối không chớp mắt.
Họa Thủy nghe Nghệ Phong phong khinh vân đạm nói, nàng có cảm giác có lực không chỗ phát, bình tĩnh nhìn Nghệ Phong, lại phát hiện hắn không hề có chút biến hóa.
- Nếu không chuyện gì, bản thiếu gia đi đây!
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy thản nhiên nói.
- Theo lý thuyết, sau khi ta giải độc cho ngươi, hẳn là ngươi nên trịnh trọng cảm ơn, mà không phải là chất vấn ta như vậy!
Họa Thủy thấy Nghệ Phong còn dám đòi nàng cảm ơn, nàng cảm giác mình sắp điên, hận không thể một tát tát chết Nghệ Phong.
- Nếu ngươi muốn cám ơn ta, thì nói luốn đi! Nếu không muốn mở miệng, vậy xin nhường đường!
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy thản nhiên nói. Hắn không muốn dây dưa cùng nữ nhân này. Đây là một Họa Thủy chân chính. Đừng nói nàng có thân phận thần bí trong học viện Trạm Lam, chỉ cần một câu nói kia của Viện trưởng Trạm Lam và thực lực không kém Thủy Nhược Vân là mấy, khiến hắn cảm thấy nên cách xa nữ nhân này.
- Ngươi...
Họa Thủy thấy Nghệ Phong vòng qua nàng, đứng ở trước mặt Khinh Nhu, nàng không nhịn được tiến lên một bước, chắn trước mặt Khinh Nhu.
Nghệ Phong nhíu mày nói:
- Ngươi còn có việc gì sao?
Họa Thủy hít một hơi thật sâu nói:
- Chính ngươi làm cái gì còn không dám thừa nhận sao? Ngươi có phải là nam nhân hay không?
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy nói:
- Cho tới bây giờ ta không phủ nhận đã nhào nặn ngươi. Còn nữa, chuyện ta có phải là nam nhân, nữ nhân thử qua đều biết, Về phương diện này, ngươi không có quyền lên tiếng.
Nghệ Phong một câu nói, khiến cổ Họa Thủy liền ửng đỏ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
Khinh Nhu thấy Họa Thủy kinh ngạc, nàng bất đắc dĩ lắc đầu. Đới với mồm miệng lanh lợi của Nghệ Phong, nàng rất đã sớm biết. Họa Thủy đấu với hắn trên phương diện này, nếu không chịu thiệt mới là lạ.
- Ta muốn quyết đấu với ngươi!
Rốt cục Họa Thủy không nhịn được, bạo phát nói.
Nghệ Phong bĩu môi nói:
- Muốn quyết đấu với ta, ngươi vẫn kêu Viện trưởng Trạm Lam cho phép ngươi thi triển lực lượng hưng thịnh rồi nói sau. Lúc này ngươi còn chưa phải là đối thủ của ta.
Họa Thủy sửng sốt, không thể tưởng tượng được chuyện Viện trưởng Trạm Lam hạn chế thực lực của nàng đã nói cho Nghệ Phong biết. vậy... mình bị thiệt, hắn liền ăn không phải trả tiền sao?
- Họa Thủy tỷ tỷ, tỷ tức giận vậy làm gì?
Khinh Nhu thấy Họa Thủy tức giận tới mức thân thể rung động, nàng vội vàng an ủi nói. Cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua Họa Thủy bị tức giận như vậy.
Họa Thủy thoáng nhìn về phía Khinh Nhu. Chuyện bị Nghệ Phong nắm nhào nặn tuyết gò lưu lại dấu tay chung quy không thể nói với nàng. Theo Khinh Nhu thấy, ngược lại là nàng có chút cố tình gây sự. Dù sao, Nghệ Phong đã giải độc cho nàng.
Nghĩ vậy, Họa Thủy biết mình không làm gì được Nghệ Phong, nàng hừ một câu nói:
- Vậy ngươi chờ đi. Khi ta giải trừ được hạn chế này, bản tiểu thư không đánh ngươi, ta thề không bỏ qua.
Nói xong. Họa Thủy liền lay động thân hình xinh đẹp liêu nhân về phía lầu các Viện trưởng Trạm Lam.
Nghệ Phong thấy thế, bĩu môi. Kẻ ngốc mới đánh nhau với nữ nhân điên như ngươi. Làm vậy, không bằng tới thoải mái trêu ghẹo Mộng Nhiên.
Nghệ Phong thấy Khinh Nhu chuẩn bị đuổi theo Họa Thủy, hắn giữ chặt đôi tay mềm mại của Khinh Nhu, nhìn Khinh Nhu cười nói:
- Để nàng ta đi, nàng ở lại trò chuyện với ta!
Khinh Nhu thấy tay nhỏ bé bị Nghệ Phong giữ chặt, sắc mặt thoáng có chút ửng đỏ, say lòng người đến cực điểm. Khẽ từ chối vài cái, thấy giãy dụa không ra, lúc này mới để mặc Nghệ Phong kéo.
Nghệ Phong kéo Khinh Nhu đang thẹn thùng đi về phía một mặt cỏ, kéo nàng ngồi xuống. Khuôn mặt đỏ ửng của Khinh Nhu, càng lộ vẻ kiều mỵ. Sau khi Nghệ Phong nhìn thấy, thật ra không nhịn được nhìn thêm vài lần, cho dù quen nhìn mỹ nữ. Nghệ Phong không nhịn được trong lòng thầm than thở ‘vưu vật’.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.