Chương 610
Anh Giai Ngây Thơ
20/06/2013
Khinh Nhu lẳng lặng nhìn Nghệ Phong, chờ đợi Nghệ Phong mở miệng. Đối với nam nhân nguyện ý vì mình lấy thân thử độc, ít nhiều Khinh Nhu có chút cảm giác khác lạ. Nhưng, đợi thật lâu sau, lại không thấy Nghệ Phong nói chuyện, nàng không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, lại phát hiện hắn dùng tay gối đầu, ngẩng đầu nhìn lên không trung, không hề có ý mở miệng!
Khinh Nhu lẳng lặng quan sát Nghệ Phong. Mũi cao thẳng, khuôn mặt như được trạm khắc, môi đơn bạc luôn cong lên thoáng lộ ra vẻ tà mị. Con ngươi màu đen thâm thúy lóe hào quang, khiến người ta có cảm giác chìm sâu trong đó. So với mấy vị huynh trưởng của nàng, Nghệ Phong không tính là đẹp tai, nhưng thoạt nhìn rất có vị đạo đặc biệt. Nhất là khi hắn im lặng, khiến Khinh Nhu có chút ngẩn người.
- Nàng nhìn cái gì?
- A!
Khinh Nhu thật sự không ngờ được Nghệ Phong vẫn biết nàng ở vụng trộm quan sát hắn, không khỏi thốt lên một tiếng sợ hãi. Lúc sau mới kìm chế được sự luống cuống trong lòng lại nói.
- Ngươi giữ ta lại làm gì?
Nghệ Phong vỗ vỗ đầu, sau đó nhìn Khinh Nhu ánh mắt rất nghiêm túc, khiến Khinh Nhu không khỏi thoáng tập trung tinh thần, đợi Nghệ Phong trả lời. Nhưng câu nói tiếp sau của Nghệ Phong, lại khiến Khinh Nhu không ngừng cười khổ.
- Ta đã quên!
Khinh Nhu bất đắc dĩ, chưa từng thấy người nào dễ quên như vậy. Thấy Nghệ Phong không định nói, nàng ngoan ngoãn a một tiếng, cũng ngẩng đầu nhìn về phía không trung, không tiếp tục nói chuyện.
Nghệ Phong thấy Khinh Nhu như vậy, hắn khẽ cười. Tất nhiên không phải hắn quên chuyện gì. Nghệ Phong kéo Khinh Nhu lại căn bản không có chuyện gì, chẳng qua muốn có một người ở bên cạnh hắn mà thôi. Khinh Nhu hiền lành, không thể nghi ngờ là một đối tượng tốt.
Nghệ Phong cảm nhận từng đợt hương thơm từ bên cạnh truyền đến, hắn khó có được tâm tình tốt như vậy. Nghệ Phong tu luyện Lăng Thần Quyết, mắt thoáng khép lại, cảm thụ được giờ phút an bình này!
Nhưng Nghệ Phong không hưởng thụ được bao lâu, đã bị những tiếng bước chân đánh thức. Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi cau mày nhìn về phía tiếng bước chân đang tới gần. Bãi cỏ này hẻo lánh như vậy, rất ít khi có nhiều người tới.
Đập vào mắt Nghệ Phong, đám người tới có hơn mười người. Một đám sắc mặt tức giận không thôi, chạy về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy những người này giống như chạy về phía hắn, hắn không khỏi sờ sờ cái mũi. Gần đây hắn rất nhún nhường, dường như không làm mất lòng ai thì phải? Sao nhóm người này tìm mình gây phiền toái?
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Khinh Nhu, đã thấy Khinh Nhu đang nghi hoặc nhìn đám người nổi giận đùng đùng vọt tới trước người Nghệ Phong.
Nhóm người này vừa tới, nhìn Nghệ Phong và Khinh Nhu gần gũi dựa vào nhau, trong mắt bọn họ chợt hiện lên hào quang cực độ. Lửa giận trong lòng càng nhiều thêm. Đây là tiểu tử dám gây tổn hại tới tiểu công chúa trong cảm nhận của chúng ta.
Nói đến đây coi như vận khí Nghệ Phong không tốt. Vừa rồi Nghệ Phong cố ý kéo tay Khinh Nhu, bộ dạng Khinh Nhu từ chối một phen đã bị một đệ tử thấy. Hắn thấy người tình trong mộng trong mắt mình lại bị người ta dùng sức mạnh, vậy còn ra thể thống gì? Hắn vội vàng đi tìm đám bằng hữu của hắn. Ở học viện Trạm Lam, Khinh Nhu hiền lành không có bất kỳ một người nam nhân được tổn thương. Đặc biệt tính tình và dung nhan kiều diễm của Khinh Nhu, được người trong học viện bầu thành tiểu công chúa, nữ hài nhà bên. Nhưng đúng lúc lại thấy nữ nhân đáng yêu như vậy bị người cưỡng ép chiếm tiện nghi, bọn họ làm sao có thể nhẫn nhịn được. Một đám xung phong nhận việc tức giận chạy về phía Nghệ Phong, muốn hung hăng trừng trị nam nhân hèn mọn đã động tới tiểu công chúa của bọn họ.
Nghệ Phong rất nghi hoặc nhìn đám người này gần như muốn giết hắn, Nghệ Phong vừa định nói vài câu, đã phát hiện người từ bốn phía vọt tới càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt xông tới vây quanh Nghệ Phong.
- Kháo! Đây là chuyện gì?
Nghệ Phong nhìn những người tới đã hơn trăm người. Vẫn có những sinh viên không ngừng về các nơi tiến về phía này, hắn không khỏi khẽ mắng một tiếng. Không rõ đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ thế lực lớn nào trong học viện muốn chỉnh mình sao?
- Khinh Nhu tiểu công chúa, chúng ta tới bảo vệ nàng. Nàng đứng phía sau chúng ta!
Mọi người quay sang nhìn Khinh Nhu đang nghi hoặc nói, một đám bộ dạng như nguyện ý vì nàng sẵn sàng liều chết.
Nghệ Phong nghe thấy những lời này, hơi sửng sốt, ngay lập tức dường như hiểu được một chút. Những người này đều do Khinh Nhu đưa tới. Ta ngất, nữ nhân này có sức hấp dẫn không lớn như vậy chứ? Lại khiến nhiều nam sinh trong học viện như vậy tới đây? Nghệ Phong tự nhận mình còn có vài phần thực lực, nhưng nhìn nam sinh tới càng lúc càng nhiều, hắn cảm giác trong lòng có chút run rẩy.
Vì sao tiểu nữ nhân này ở học viện có lại có sức kêu gọi lớn như vậy? Mình còn chưa làm gì nàng? Một đám người này đã trợn mắt nhìn. Nếu đã làm gì, vậy sẽ còn như thế nào?
Trong lòng Nghệ Phong có chút run rẩy, không nhịn được nhìn Khinh Nhu ở bên cạnh nói:
- Hồng nhan họa thủy a!
Một câu nói, khiến sắc mặt Khinh Nhu nhuộm một tầng ửng đỏ. Nàng thật sự không ngờ được sẽ diễn biến thành như vậy. Nàng mơ hồ có biết sức hấp dẫn của mình ở học viện. Trong thập đại mỹ nữ, nàng không phải xinh đẹp nhất, nhưng bởi vì tính tình mềm mỏng nhất, khiến người ta thấy thương yêu. Mà được bình luận là người tình, nữ hài nhà bên, tiểu công chúa! Toàn bộ nam sinh trong học viện đều đang quan tâm nàng.
Khinh Nhu nhìn đám người vây kín trong ngoài tới ba tầng, không khỏi nhìn về phía Nghệ Phong, ánh mắt có chút đáng thương. Bộ dáng này, trong nháy mắt đã chinh phục tất cả nam sinh. Một đám tưởng rằng Nghệ Phong còn đang uy hiếp Khinh Nhu, trong lòng tức giận rốt cuộc không nhịn được.
- Tiểu tử! Lại dám khi dễ tiểu công chúa của chúng ta, ngươi tự tìm cái chết!
- Chém chết hắn! Cho hắn biết người nào không thể trêu chọc!
- Đúng, phải khiến hắn sáng mắt ra. Cho dù liều mạng đi Luyện Ngục, ta cũng muốn chém hắn!
...
Dưới tình cảm quần chúng xúc động, từng câu từng câu bạo lực mười phần nói ra khiến phía sau lưng Nghệ Phong đổ mồ hôi lạnh. Bỗng nhiên hắn sợ hãi thoáng nhìn về phía tiểu nữ nhân Khinh Nhu này. FANS của nữ nhân này rất nhiều. Trước kia không nhận ra nàng có sức hấp dẫn lớn như vậy!
- Cái kia, Khinh Nhu, có phải nàng nên nói cho bọn họ một chút, trước hết để bản thiếu gia về nhà đã?
Khinh Nhu thấy bộ dạng Nghệ Phong như vậy, nàng nở nụ cười. Cho tới bây giờ nàng còn chưa thấy qua vẻ mặt sợ hãi của Nghệ Phong.
- Đáng đời!
Khinh Nhu hờn dỗi một câu. Phong tình như vậy, lập tức tất cả nam sinh nhìn có chút thừ người ra.
Bỗng nhiên Nghệ Phong nhớ tới một câu nói không kiêng dè của mẫu thân mình, nữ nhân càng xinh đẹp càng nguy hiểm. Hiện tại hắn đã lĩnh hội đầy đủ. Sớm biết rằng kéo tay Khinh Nhu có thể nháo ra phiền toái lớn như vậy, Nghệ Phong tuyệt đối sẽ không kéo tay Khinh Nhu. Ít nhất phải hung hăng hôn lên miệng mấy cái, lúc này mới tính!
- Cái kia, mọi người không cần kích động như vậy chứ?
Nghệ Phong nhìn đám người này gần như muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn, yếu ớt nói. Nghệ Phong biết rõ sự vĩ đại của quần chúng nhân dân. Nhiều người tức giận là không thể phạm phải.
- Hừ! Ngươi họa hại cho tiểu công chúa chúng ta, chúng ta có thể không kích động sao? Các huynh đệ, loạn đao chém chết người này!
- Đúng! Các huynh đệ, cứu tiểu công chúa chúng ta đi!
Nghệ Phong nhìn một đám thật sự huy động trọng kiếm chém về phía hắn, mồ hôi lạnh phía sau lưng hắn càng tuôn ra. Hắn vội vàng vận chuyển đấu khí, quát to:
- Chờ một chút, các ngươi biết ta là ai không?
Mọi người sửng sốt, dừng động tác trên tay, ngay khi Nghệ Phong thở phào nhẹ nhõm, trọng kiếm lại chém quá:
- Chết tiệt... Ta quản ngươi là ai sao. Chém ngươi chết trước nói sau!
- Ai nha! Chết tiệt... Bản thiếu gia ta là Nghệ Phong. Mẹ kiếp, không phải nói ta ở trường học rất nổi danh sao? Vì sao có nhiều người như vậy dám chém ta! Ôi... Ai dám dùng giầy ném mông bản thiếu gia!
Nghệ Phong mắng to, thân ảnh không ngừng chớp động, tránh né trọng kiếm của bọn họ, lại trúng một đôi giầy thối. Thậm chí còn có người ném tất thối!
Khinh Nhu lẳng lặng quan sát Nghệ Phong. Mũi cao thẳng, khuôn mặt như được trạm khắc, môi đơn bạc luôn cong lên thoáng lộ ra vẻ tà mị. Con ngươi màu đen thâm thúy lóe hào quang, khiến người ta có cảm giác chìm sâu trong đó. So với mấy vị huynh trưởng của nàng, Nghệ Phong không tính là đẹp tai, nhưng thoạt nhìn rất có vị đạo đặc biệt. Nhất là khi hắn im lặng, khiến Khinh Nhu có chút ngẩn người.
- Nàng nhìn cái gì?
- A!
Khinh Nhu thật sự không ngờ được Nghệ Phong vẫn biết nàng ở vụng trộm quan sát hắn, không khỏi thốt lên một tiếng sợ hãi. Lúc sau mới kìm chế được sự luống cuống trong lòng lại nói.
- Ngươi giữ ta lại làm gì?
Nghệ Phong vỗ vỗ đầu, sau đó nhìn Khinh Nhu ánh mắt rất nghiêm túc, khiến Khinh Nhu không khỏi thoáng tập trung tinh thần, đợi Nghệ Phong trả lời. Nhưng câu nói tiếp sau của Nghệ Phong, lại khiến Khinh Nhu không ngừng cười khổ.
- Ta đã quên!
Khinh Nhu bất đắc dĩ, chưa từng thấy người nào dễ quên như vậy. Thấy Nghệ Phong không định nói, nàng ngoan ngoãn a một tiếng, cũng ngẩng đầu nhìn về phía không trung, không tiếp tục nói chuyện.
Nghệ Phong thấy Khinh Nhu như vậy, hắn khẽ cười. Tất nhiên không phải hắn quên chuyện gì. Nghệ Phong kéo Khinh Nhu lại căn bản không có chuyện gì, chẳng qua muốn có một người ở bên cạnh hắn mà thôi. Khinh Nhu hiền lành, không thể nghi ngờ là một đối tượng tốt.
Nghệ Phong cảm nhận từng đợt hương thơm từ bên cạnh truyền đến, hắn khó có được tâm tình tốt như vậy. Nghệ Phong tu luyện Lăng Thần Quyết, mắt thoáng khép lại, cảm thụ được giờ phút an bình này!
Nhưng Nghệ Phong không hưởng thụ được bao lâu, đã bị những tiếng bước chân đánh thức. Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi cau mày nhìn về phía tiếng bước chân đang tới gần. Bãi cỏ này hẻo lánh như vậy, rất ít khi có nhiều người tới.
Đập vào mắt Nghệ Phong, đám người tới có hơn mười người. Một đám sắc mặt tức giận không thôi, chạy về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy những người này giống như chạy về phía hắn, hắn không khỏi sờ sờ cái mũi. Gần đây hắn rất nhún nhường, dường như không làm mất lòng ai thì phải? Sao nhóm người này tìm mình gây phiền toái?
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Khinh Nhu, đã thấy Khinh Nhu đang nghi hoặc nhìn đám người nổi giận đùng đùng vọt tới trước người Nghệ Phong.
Nhóm người này vừa tới, nhìn Nghệ Phong và Khinh Nhu gần gũi dựa vào nhau, trong mắt bọn họ chợt hiện lên hào quang cực độ. Lửa giận trong lòng càng nhiều thêm. Đây là tiểu tử dám gây tổn hại tới tiểu công chúa trong cảm nhận của chúng ta.
Nói đến đây coi như vận khí Nghệ Phong không tốt. Vừa rồi Nghệ Phong cố ý kéo tay Khinh Nhu, bộ dạng Khinh Nhu từ chối một phen đã bị một đệ tử thấy. Hắn thấy người tình trong mộng trong mắt mình lại bị người ta dùng sức mạnh, vậy còn ra thể thống gì? Hắn vội vàng đi tìm đám bằng hữu của hắn. Ở học viện Trạm Lam, Khinh Nhu hiền lành không có bất kỳ một người nam nhân được tổn thương. Đặc biệt tính tình và dung nhan kiều diễm của Khinh Nhu, được người trong học viện bầu thành tiểu công chúa, nữ hài nhà bên. Nhưng đúng lúc lại thấy nữ nhân đáng yêu như vậy bị người cưỡng ép chiếm tiện nghi, bọn họ làm sao có thể nhẫn nhịn được. Một đám xung phong nhận việc tức giận chạy về phía Nghệ Phong, muốn hung hăng trừng trị nam nhân hèn mọn đã động tới tiểu công chúa của bọn họ.
Nghệ Phong rất nghi hoặc nhìn đám người này gần như muốn giết hắn, Nghệ Phong vừa định nói vài câu, đã phát hiện người từ bốn phía vọt tới càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt xông tới vây quanh Nghệ Phong.
- Kháo! Đây là chuyện gì?
Nghệ Phong nhìn những người tới đã hơn trăm người. Vẫn có những sinh viên không ngừng về các nơi tiến về phía này, hắn không khỏi khẽ mắng một tiếng. Không rõ đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ thế lực lớn nào trong học viện muốn chỉnh mình sao?
- Khinh Nhu tiểu công chúa, chúng ta tới bảo vệ nàng. Nàng đứng phía sau chúng ta!
Mọi người quay sang nhìn Khinh Nhu đang nghi hoặc nói, một đám bộ dạng như nguyện ý vì nàng sẵn sàng liều chết.
Nghệ Phong nghe thấy những lời này, hơi sửng sốt, ngay lập tức dường như hiểu được một chút. Những người này đều do Khinh Nhu đưa tới. Ta ngất, nữ nhân này có sức hấp dẫn không lớn như vậy chứ? Lại khiến nhiều nam sinh trong học viện như vậy tới đây? Nghệ Phong tự nhận mình còn có vài phần thực lực, nhưng nhìn nam sinh tới càng lúc càng nhiều, hắn cảm giác trong lòng có chút run rẩy.
Vì sao tiểu nữ nhân này ở học viện có lại có sức kêu gọi lớn như vậy? Mình còn chưa làm gì nàng? Một đám người này đã trợn mắt nhìn. Nếu đã làm gì, vậy sẽ còn như thế nào?
Trong lòng Nghệ Phong có chút run rẩy, không nhịn được nhìn Khinh Nhu ở bên cạnh nói:
- Hồng nhan họa thủy a!
Một câu nói, khiến sắc mặt Khinh Nhu nhuộm một tầng ửng đỏ. Nàng thật sự không ngờ được sẽ diễn biến thành như vậy. Nàng mơ hồ có biết sức hấp dẫn của mình ở học viện. Trong thập đại mỹ nữ, nàng không phải xinh đẹp nhất, nhưng bởi vì tính tình mềm mỏng nhất, khiến người ta thấy thương yêu. Mà được bình luận là người tình, nữ hài nhà bên, tiểu công chúa! Toàn bộ nam sinh trong học viện đều đang quan tâm nàng.
Khinh Nhu nhìn đám người vây kín trong ngoài tới ba tầng, không khỏi nhìn về phía Nghệ Phong, ánh mắt có chút đáng thương. Bộ dáng này, trong nháy mắt đã chinh phục tất cả nam sinh. Một đám tưởng rằng Nghệ Phong còn đang uy hiếp Khinh Nhu, trong lòng tức giận rốt cuộc không nhịn được.
- Tiểu tử! Lại dám khi dễ tiểu công chúa của chúng ta, ngươi tự tìm cái chết!
- Chém chết hắn! Cho hắn biết người nào không thể trêu chọc!
- Đúng, phải khiến hắn sáng mắt ra. Cho dù liều mạng đi Luyện Ngục, ta cũng muốn chém hắn!
...
Dưới tình cảm quần chúng xúc động, từng câu từng câu bạo lực mười phần nói ra khiến phía sau lưng Nghệ Phong đổ mồ hôi lạnh. Bỗng nhiên hắn sợ hãi thoáng nhìn về phía tiểu nữ nhân Khinh Nhu này. FANS của nữ nhân này rất nhiều. Trước kia không nhận ra nàng có sức hấp dẫn lớn như vậy!
- Cái kia, Khinh Nhu, có phải nàng nên nói cho bọn họ một chút, trước hết để bản thiếu gia về nhà đã?
Khinh Nhu thấy bộ dạng Nghệ Phong như vậy, nàng nở nụ cười. Cho tới bây giờ nàng còn chưa thấy qua vẻ mặt sợ hãi của Nghệ Phong.
- Đáng đời!
Khinh Nhu hờn dỗi một câu. Phong tình như vậy, lập tức tất cả nam sinh nhìn có chút thừ người ra.
Bỗng nhiên Nghệ Phong nhớ tới một câu nói không kiêng dè của mẫu thân mình, nữ nhân càng xinh đẹp càng nguy hiểm. Hiện tại hắn đã lĩnh hội đầy đủ. Sớm biết rằng kéo tay Khinh Nhu có thể nháo ra phiền toái lớn như vậy, Nghệ Phong tuyệt đối sẽ không kéo tay Khinh Nhu. Ít nhất phải hung hăng hôn lên miệng mấy cái, lúc này mới tính!
- Cái kia, mọi người không cần kích động như vậy chứ?
Nghệ Phong nhìn đám người này gần như muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn, yếu ớt nói. Nghệ Phong biết rõ sự vĩ đại của quần chúng nhân dân. Nhiều người tức giận là không thể phạm phải.
- Hừ! Ngươi họa hại cho tiểu công chúa chúng ta, chúng ta có thể không kích động sao? Các huynh đệ, loạn đao chém chết người này!
- Đúng! Các huynh đệ, cứu tiểu công chúa chúng ta đi!
Nghệ Phong nhìn một đám thật sự huy động trọng kiếm chém về phía hắn, mồ hôi lạnh phía sau lưng hắn càng tuôn ra. Hắn vội vàng vận chuyển đấu khí, quát to:
- Chờ một chút, các ngươi biết ta là ai không?
Mọi người sửng sốt, dừng động tác trên tay, ngay khi Nghệ Phong thở phào nhẹ nhõm, trọng kiếm lại chém quá:
- Chết tiệt... Ta quản ngươi là ai sao. Chém ngươi chết trước nói sau!
- Ai nha! Chết tiệt... Bản thiếu gia ta là Nghệ Phong. Mẹ kiếp, không phải nói ta ở trường học rất nổi danh sao? Vì sao có nhiều người như vậy dám chém ta! Ôi... Ai dám dùng giầy ném mông bản thiếu gia!
Nghệ Phong mắng to, thân ảnh không ngừng chớp động, tránh né trọng kiếm của bọn họ, lại trúng một đôi giầy thối. Thậm chí còn có người ném tất thối!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.