Chương 611
Anh Giai Ngây Thơ
20/06/2013
Cho tới bây giờ Nghệ Phong không nghĩ tới Khinh Nhu có sức hấp dẫn lớn như vậy, không tưởng tượng được chăm chú kéo kéo tay nàng, lại bị nhiều người bao vây tấn công như vậy. Nghệ Phong hung hăng trừng mắt nhìn về phía Khinh Nhu đang ở bên cạnh khóe miệng ngậm ý cười, thân ảnh lại không ngừng né tránh trọng kiếm chém về phía hắn.
- Ta ngất, các ngươi đùa thật không phải?
Nghệ Phong hiểm hiểm né tránh một thanh trọng kiếm, trong lòng càng hận. Hóa ra tên tuổi của Nghệ Phong ở học viện Trạm Lam vẫn không có tác dụng? Hồng nhan họa thủy!
Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị phản kích, rốt cục có vài người có ý nghĩ thoáng tỉnh táo phản ứng kịp, lôi kéo sinh viên bên cạnh nói:
- Cái kia, hắn nói hắn tên là Nghệ Phong đấy!
- Quản hắn là ai làm gì, dám chiếm tiện nghi của tiểu công chúa chúng ta, chúng ta chém hắn... Chờ một chút! Ngươi nói cái gì? Nghệ Phong? Người diệt Hoa Hạ bang, đánh trọng thương Phó viện trưởng?
- Hình như là hắn!
- Chết tiệt... Vì sao lại là hắn? Tính tình hắn không tốt như vậy chứ? Bị vây công còn không phản kích một lần.
Có người trong lòng phát lạnh.
- Hình như chính là hắn!
Tiếng nghị luận chậm rãi vang lên. Công kích của bọn họ dần yếu xuống. Có vài người vụng trộm liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, len lén trốn.
Một đám người vốn lòng đầy căm phẫn, lúc này lại cảm giác trong lòng run rẩy. Trước mặt vị sát tinh này, nhưng ngay cả Phó viện trưởng cũng có thể bị trọng thương. Vậy đánh với hắn không phải là tìm chết sao? Nghĩ vậy, một đám không khỏi hận chết kẻ vừa báo tin. Mỹ nữ quả thật đáng quý, nhưng không còn sinh mệnh lấy gì hưởng thụ mỹ nữ?
Những sinh viên không nghi ngờ, Nghệ Phong tức giận sẽ làm thịt bọn họ. Chuyện như vậy Nghệ Phong không phải chỉ làm một hai lần. Chỉ có điều rất kỳ quái chính là, dường như hôm nay Nghệ Phong khá ôn hòa, vẫn chưa ra tay công kích.
Đương nhiên, bọn họ không dám tiếp tục công kích. Tranh thủ khi Nghệ Phong còn chưa công kích, một đám lén lút rời khỏi. Cảm thấy may mắn Nghệ Phong chưa ra tay.
Nghệ Phong ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, đám người vốn lòng đầy căm phẫn, lại dần tản đi. Điều này khiến Nghệ Phong không ngừng cười khổ: ta ngất, đây là nháo cái gì vậy? Mới chém mấy kiếm, sau đó chẳng hiểu tại sao liền rút lui?
Nghệ Phong sững sờ nhìn đám người này đến vội vàng, đi cũng vội vàng, lại thật sự không ngờ được kéo tới chỉ vì một người. Chờ khi hắn kịp phản ứng, đám người này đã đi gần hết.
- Đều là do nàng gây chuyện!
Nghệ Phong mỉm cười, rất bất đắc dĩ nhìn Khinh Nhu nói.
Khinh Nhu chu đôi môi đỏ mọng của nàng, nhỏ giọng nói thầm:
- Cũng không phải người ta kêu!
Nghệ Phong thấy Khinh Nhu bộ dạng ủy khuất này, không khỏi nở nụ cười. Tiểu nữ nhân này vẫn rất thú vị. Đôi môi hồng chu lên, khiến người không kìm lòng được muốn cắn một cái.
Nghệ Phong đưa đầu qua, thổi khí tức mê nhiệt đến trên mặt Khinh Nhu, khiến Khinh Nhu cảm thấy có chút giật mình. Nàng ngay lập tức phản xạ giống như có điều kiện muốn né tránh. Trên mặt không thể khống chế được xuất hiện vẻ ửng hồng, kiều diễm ướt át, giống như hoa sen mới nở.
- Đừng nhúc nhích!
Nghệ Phong khẽ nói một câu.
Khinh Nhu nhìn Nghệ Phong dần dần tiến sát vào mặt mình, thân thể thoáng có chút run rẩy. Ánh mắt lóe ra, liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, nhưng vẫn nhắm hai mắt lại, đầu thoáng giơ lên, giống như đón nhận Nghệ Phong.
Khóe miệng Nghệ Phong lộ nụ cười có chút tà mị, nhìn đôi môi hồng nhuận, cái miệng nhỏ nhắn, đã nmuốn ấn xuống.
- Chẳng lẽ Phong thiếu gia lại khi dễ nữ hài như vậy sao?
Nghệ Phong còn chưa có động tác, đã bị một giọng nam trầm dễ nghe ngắt lời, điều này khiến Nghệ Phong có chút tức giận quay đầy sang: Này, tên khốn kiếp nào lại không có mắt như vậy.
Quay đầu nhìn qua. Một nam tử đứng trước mặt hắn, bộ dạng có lẽ lớn hơn Nghệ Phong khoảng hai ba tuổi, mặt rất thanh tú, thân thể có chút đơn bạc, không phải rất đẹp trai, nhưng lại khiến người ta một loại cảm giác rất hài hòa. Phía sau còn vài người đi theo, có hai người Nghệ Phong đã từng gặp ở Chanh ban.
Lăng Thiên Vũ nhìn nam tử trước mặt, hắn đang đánh giá đối phương. Hắn nghe nói tiểu công chúa lớp mình bị người cưỡng ép nắm tay, liền chạy qua. Đối với Khinh Nhu, toàn bộ Chanh ban đều cưng chiều nàng, sao có thể để người khác khi dễ. Hơn nữa Lăng Thiên Vũ mơ hồ cảm thấy, hắn yêu nữ nhân thoạt nhìn mềm mại này.
Lăng Thiên Vũ không phải nam nhân bình thường, hắn không bá đạo như Nghệ Phong. Hắn thật cẩn thận giấu kín tình yêu say đắm trong lòng. Rất nhiều lúc đều lặng lẽ bảo vệ phía Khinh Nhu. Với người tuyệt mỹ mềm mại như Khinh Nhu, không có một người nam nhân đi dây dưa nàng, đây đều là công lao của Lăng Thiên Vũ.
Nhưng, Lăng Thiên Vũ thấy Khinh Nhu im lặng đứng ở trước mặt Nghệ Phong, liền phát hiện không thể tin vào lời đồn đại. Hắn hắn mơ hồ phát hiện, khi Nghệ Phong tính hôn Khinh Nhu, Khinh Nhu không quá kháng cự, thậm chí còn có chút phối hợp với hắn. Phát hiện như vậy, khiến trong lòng Lăng Thiên Vũ có chút đau đớn, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ ra ngoài.
- Bản thiếu gia vẫn cho rằng, nữ nhân cần được cưng chiều. Tại sao nói là khi dễ?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Lăng Thiên Vũ. Hắn quan sát Lăng Thiên Vũ một hồi, phát hiện khí tức của Lăng Thiên Vũ rất trầm ổn. Tuy rằng Nghệ Phong không điều tra được thực lực của hắn, nhưng biết Lăng thực lực Thiên Vũ không kém.
- Ha ha! Phong thiếu nói những lời này thật ra rất có nhu tình của nam nhân! Chỉ có điều không biết có phải thật sự hay không! Làm quen một chút. Ta là Lăng Thiên Vũ chanh ban, là bạn học cùng lớp với Phong thiếu gia!
Lăng Thiên Vũ rất có phong độ, khuôn mặt tươi cười nhìn Nghệ Phong nói.
- Ta không giới thiệu mình, nhưng chắc các ngươi biết rõ ta là ai. Tuy nhiên, ta thật sự chưa từng nghe nói về ngươi!
Nghệ Phong rất muốn nói các loại ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, nhưng hắn vẫn không thể nói dối được.
- Chắc hẳn trong các sinh viên của học viện Trạm Lam, không có mấy người có thể vào lọt vào mắt Phong thiếu. Ngươi chưa từng nghe nói về ta cũng là chuyện thường!
Lăng Thiên Vũ không chút phật lòng. Chuyện về Nghệ Phong hắn đã nghe nói qua. Chuyện đó đã khiến những đệ tử bạch kim bọn họ rất chấn động. Hoa Hạ bang có danh tiếng ở học viện, nhưng lại bị hủy ở trong tay một mình hắn. Nghe nói chính bởi vì ‘Hoa Hạ’ hai lần, bá đạo không người nào có thể sánh bằng, còn đánh trọng thương Phó viện trưởng. Chuyện này sợ là rất nhiều đệ tử bạch kim còn không thể làm được. Ít nhất Lăng Thiên Vũ hắn tự nhận không thể làm được.
Hơn nữa, Nghệ Phong trốn học còn nhiều hơn so với bọn họ, toàn bộ học viện gần như không thấy được nhân ảnh của hắn. Dưới tình hình như vậy, cho dù bọn họ là người làm mưa làm gió ở học viện, Nghệ Phong vẫn không biết.
- Ngươi không nên thấy ta thiết lập cạm bẫy với người khác đã cho rằng ta tự đại tự đại đứng đầu thiên hạ. Ta làm mất lòng toàn bộ học viện, nhưng chưa từng nghe qua, chính là chưa từng nghe qua!
Nghệ Phong nhìn Lăng Thiên Vũ, không nhanh không chậm nói.
Nghệ Phong từ sự biến hóa rất nhỏ trong ánh mắt Lăng Thiên Vũ nhìn về phía Khinh Nhu, gần như có thể đoán được mục đích của hắn khi tới nơi này. Nghệ Phong không khỏi quay đầu thoáng nhìn về phía Khinh Nhu. Thật ra nữ nhân này đúng là hồng nhan họa thủy hàng thật giá thật. Vừa rồi bị người bao vây tấn công. Hiện tại lại chọn được một tình địch. Nghệ Phong bỗng nhiên phát hiện, sức hấp dẫn của Tần Y còn chưa lớn bằng Khinh Nhu! Ít nhất, Tần Y không thể một ngày đưa tới cho hắn trăm tình địch.
- Tuy rằng Phong thiếu không đến mức đứng đầu thiên hạ, nhưng lại là người làm mưa làm gió ở học viện. Thật ra ta rất muốn luận bàn với Phong thiếu gia một chút!
Lăng Thiên Vũ nhìn Nghệ Phong. Hắn muốn biết nhân tài mới xuất hiện ở học viện này mạnh tới mức nào, có thể trở thành đối thủ của hắn hay không?
- Bản thiếu gia không có thời gian đánh với ngươi!
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối. Buồn cười, kẻ ngốc mới đánh với ngươi? Đánh nhau lãng phí nhiều khí lực! Đặc biệt đối với một người có thực lực còn mạnh như vậy, một khi không cẩn thận bị đả thương, ai cho tiền thuốc men?
- Chẳng lẽ ngay cả quyết đấu Phong thiếu cũng không dám tiếp sao? Cho dù là vì nàng ở phía ngươi, Nghệ Phong ngươi cũng không có lý do từ chối đi!
Lăng Thiên Vũ quay đầu nhìn Khinh Nhu xinh đẹp, ánh mắt nhìn thẳng vào Nghệ Phong.
- Ta ngất, các ngươi đùa thật không phải?
Nghệ Phong hiểm hiểm né tránh một thanh trọng kiếm, trong lòng càng hận. Hóa ra tên tuổi của Nghệ Phong ở học viện Trạm Lam vẫn không có tác dụng? Hồng nhan họa thủy!
Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị phản kích, rốt cục có vài người có ý nghĩ thoáng tỉnh táo phản ứng kịp, lôi kéo sinh viên bên cạnh nói:
- Cái kia, hắn nói hắn tên là Nghệ Phong đấy!
- Quản hắn là ai làm gì, dám chiếm tiện nghi của tiểu công chúa chúng ta, chúng ta chém hắn... Chờ một chút! Ngươi nói cái gì? Nghệ Phong? Người diệt Hoa Hạ bang, đánh trọng thương Phó viện trưởng?
- Hình như là hắn!
- Chết tiệt... Vì sao lại là hắn? Tính tình hắn không tốt như vậy chứ? Bị vây công còn không phản kích một lần.
Có người trong lòng phát lạnh.
- Hình như chính là hắn!
Tiếng nghị luận chậm rãi vang lên. Công kích của bọn họ dần yếu xuống. Có vài người vụng trộm liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, len lén trốn.
Một đám người vốn lòng đầy căm phẫn, lúc này lại cảm giác trong lòng run rẩy. Trước mặt vị sát tinh này, nhưng ngay cả Phó viện trưởng cũng có thể bị trọng thương. Vậy đánh với hắn không phải là tìm chết sao? Nghĩ vậy, một đám không khỏi hận chết kẻ vừa báo tin. Mỹ nữ quả thật đáng quý, nhưng không còn sinh mệnh lấy gì hưởng thụ mỹ nữ?
Những sinh viên không nghi ngờ, Nghệ Phong tức giận sẽ làm thịt bọn họ. Chuyện như vậy Nghệ Phong không phải chỉ làm một hai lần. Chỉ có điều rất kỳ quái chính là, dường như hôm nay Nghệ Phong khá ôn hòa, vẫn chưa ra tay công kích.
Đương nhiên, bọn họ không dám tiếp tục công kích. Tranh thủ khi Nghệ Phong còn chưa công kích, một đám lén lút rời khỏi. Cảm thấy may mắn Nghệ Phong chưa ra tay.
Nghệ Phong ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, đám người vốn lòng đầy căm phẫn, lại dần tản đi. Điều này khiến Nghệ Phong không ngừng cười khổ: ta ngất, đây là nháo cái gì vậy? Mới chém mấy kiếm, sau đó chẳng hiểu tại sao liền rút lui?
Nghệ Phong sững sờ nhìn đám người này đến vội vàng, đi cũng vội vàng, lại thật sự không ngờ được kéo tới chỉ vì một người. Chờ khi hắn kịp phản ứng, đám người này đã đi gần hết.
- Đều là do nàng gây chuyện!
Nghệ Phong mỉm cười, rất bất đắc dĩ nhìn Khinh Nhu nói.
Khinh Nhu chu đôi môi đỏ mọng của nàng, nhỏ giọng nói thầm:
- Cũng không phải người ta kêu!
Nghệ Phong thấy Khinh Nhu bộ dạng ủy khuất này, không khỏi nở nụ cười. Tiểu nữ nhân này vẫn rất thú vị. Đôi môi hồng chu lên, khiến người không kìm lòng được muốn cắn một cái.
Nghệ Phong đưa đầu qua, thổi khí tức mê nhiệt đến trên mặt Khinh Nhu, khiến Khinh Nhu cảm thấy có chút giật mình. Nàng ngay lập tức phản xạ giống như có điều kiện muốn né tránh. Trên mặt không thể khống chế được xuất hiện vẻ ửng hồng, kiều diễm ướt át, giống như hoa sen mới nở.
- Đừng nhúc nhích!
Nghệ Phong khẽ nói một câu.
Khinh Nhu nhìn Nghệ Phong dần dần tiến sát vào mặt mình, thân thể thoáng có chút run rẩy. Ánh mắt lóe ra, liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, nhưng vẫn nhắm hai mắt lại, đầu thoáng giơ lên, giống như đón nhận Nghệ Phong.
Khóe miệng Nghệ Phong lộ nụ cười có chút tà mị, nhìn đôi môi hồng nhuận, cái miệng nhỏ nhắn, đã nmuốn ấn xuống.
- Chẳng lẽ Phong thiếu gia lại khi dễ nữ hài như vậy sao?
Nghệ Phong còn chưa có động tác, đã bị một giọng nam trầm dễ nghe ngắt lời, điều này khiến Nghệ Phong có chút tức giận quay đầy sang: Này, tên khốn kiếp nào lại không có mắt như vậy.
Quay đầu nhìn qua. Một nam tử đứng trước mặt hắn, bộ dạng có lẽ lớn hơn Nghệ Phong khoảng hai ba tuổi, mặt rất thanh tú, thân thể có chút đơn bạc, không phải rất đẹp trai, nhưng lại khiến người ta một loại cảm giác rất hài hòa. Phía sau còn vài người đi theo, có hai người Nghệ Phong đã từng gặp ở Chanh ban.
Lăng Thiên Vũ nhìn nam tử trước mặt, hắn đang đánh giá đối phương. Hắn nghe nói tiểu công chúa lớp mình bị người cưỡng ép nắm tay, liền chạy qua. Đối với Khinh Nhu, toàn bộ Chanh ban đều cưng chiều nàng, sao có thể để người khác khi dễ. Hơn nữa Lăng Thiên Vũ mơ hồ cảm thấy, hắn yêu nữ nhân thoạt nhìn mềm mại này.
Lăng Thiên Vũ không phải nam nhân bình thường, hắn không bá đạo như Nghệ Phong. Hắn thật cẩn thận giấu kín tình yêu say đắm trong lòng. Rất nhiều lúc đều lặng lẽ bảo vệ phía Khinh Nhu. Với người tuyệt mỹ mềm mại như Khinh Nhu, không có một người nam nhân đi dây dưa nàng, đây đều là công lao của Lăng Thiên Vũ.
Nhưng, Lăng Thiên Vũ thấy Khinh Nhu im lặng đứng ở trước mặt Nghệ Phong, liền phát hiện không thể tin vào lời đồn đại. Hắn hắn mơ hồ phát hiện, khi Nghệ Phong tính hôn Khinh Nhu, Khinh Nhu không quá kháng cự, thậm chí còn có chút phối hợp với hắn. Phát hiện như vậy, khiến trong lòng Lăng Thiên Vũ có chút đau đớn, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ ra ngoài.
- Bản thiếu gia vẫn cho rằng, nữ nhân cần được cưng chiều. Tại sao nói là khi dễ?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Lăng Thiên Vũ. Hắn quan sát Lăng Thiên Vũ một hồi, phát hiện khí tức của Lăng Thiên Vũ rất trầm ổn. Tuy rằng Nghệ Phong không điều tra được thực lực của hắn, nhưng biết Lăng thực lực Thiên Vũ không kém.
- Ha ha! Phong thiếu nói những lời này thật ra rất có nhu tình của nam nhân! Chỉ có điều không biết có phải thật sự hay không! Làm quen một chút. Ta là Lăng Thiên Vũ chanh ban, là bạn học cùng lớp với Phong thiếu gia!
Lăng Thiên Vũ rất có phong độ, khuôn mặt tươi cười nhìn Nghệ Phong nói.
- Ta không giới thiệu mình, nhưng chắc các ngươi biết rõ ta là ai. Tuy nhiên, ta thật sự chưa từng nghe nói về ngươi!
Nghệ Phong rất muốn nói các loại ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, nhưng hắn vẫn không thể nói dối được.
- Chắc hẳn trong các sinh viên của học viện Trạm Lam, không có mấy người có thể vào lọt vào mắt Phong thiếu. Ngươi chưa từng nghe nói về ta cũng là chuyện thường!
Lăng Thiên Vũ không chút phật lòng. Chuyện về Nghệ Phong hắn đã nghe nói qua. Chuyện đó đã khiến những đệ tử bạch kim bọn họ rất chấn động. Hoa Hạ bang có danh tiếng ở học viện, nhưng lại bị hủy ở trong tay một mình hắn. Nghe nói chính bởi vì ‘Hoa Hạ’ hai lần, bá đạo không người nào có thể sánh bằng, còn đánh trọng thương Phó viện trưởng. Chuyện này sợ là rất nhiều đệ tử bạch kim còn không thể làm được. Ít nhất Lăng Thiên Vũ hắn tự nhận không thể làm được.
Hơn nữa, Nghệ Phong trốn học còn nhiều hơn so với bọn họ, toàn bộ học viện gần như không thấy được nhân ảnh của hắn. Dưới tình hình như vậy, cho dù bọn họ là người làm mưa làm gió ở học viện, Nghệ Phong vẫn không biết.
- Ngươi không nên thấy ta thiết lập cạm bẫy với người khác đã cho rằng ta tự đại tự đại đứng đầu thiên hạ. Ta làm mất lòng toàn bộ học viện, nhưng chưa từng nghe qua, chính là chưa từng nghe qua!
Nghệ Phong nhìn Lăng Thiên Vũ, không nhanh không chậm nói.
Nghệ Phong từ sự biến hóa rất nhỏ trong ánh mắt Lăng Thiên Vũ nhìn về phía Khinh Nhu, gần như có thể đoán được mục đích của hắn khi tới nơi này. Nghệ Phong không khỏi quay đầu thoáng nhìn về phía Khinh Nhu. Thật ra nữ nhân này đúng là hồng nhan họa thủy hàng thật giá thật. Vừa rồi bị người bao vây tấn công. Hiện tại lại chọn được một tình địch. Nghệ Phong bỗng nhiên phát hiện, sức hấp dẫn của Tần Y còn chưa lớn bằng Khinh Nhu! Ít nhất, Tần Y không thể một ngày đưa tới cho hắn trăm tình địch.
- Tuy rằng Phong thiếu không đến mức đứng đầu thiên hạ, nhưng lại là người làm mưa làm gió ở học viện. Thật ra ta rất muốn luận bàn với Phong thiếu gia một chút!
Lăng Thiên Vũ nhìn Nghệ Phong. Hắn muốn biết nhân tài mới xuất hiện ở học viện này mạnh tới mức nào, có thể trở thành đối thủ của hắn hay không?
- Bản thiếu gia không có thời gian đánh với ngươi!
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối. Buồn cười, kẻ ngốc mới đánh với ngươi? Đánh nhau lãng phí nhiều khí lực! Đặc biệt đối với một người có thực lực còn mạnh như vậy, một khi không cẩn thận bị đả thương, ai cho tiền thuốc men?
- Chẳng lẽ ngay cả quyết đấu Phong thiếu cũng không dám tiếp sao? Cho dù là vì nàng ở phía ngươi, Nghệ Phong ngươi cũng không có lý do từ chối đi!
Lăng Thiên Vũ quay đầu nhìn Khinh Nhu xinh đẹp, ánh mắt nhìn thẳng vào Nghệ Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.