Chương 763
Anh Giai Ngây Thơ
21/06/2013
Bạch Hàn Tuyết nhắm mắt lại, đáy lòng kinh hãi không thôi, sau lại phát hiện toàn thân nàng bình ổn rơi xuống. Điều này làm cho Bạch Hàn Tuyết sửng sốt không thôi, không khỏi nghi hoặc mở mắt, lại phát hiện trên đầu có một cái ô lớn, Nghệ Phong ôm nàng từ từ rơi xuống.
Bạch Hàn Tuyết ngẩn người nhìn vật trên đỉnh đầu, cảm giác bàn tay Nghệ Phong ôm vào eo nàng, không ngờ trong lúc nhất thời dại ra.
- Hàn Tuyết, nàng yên tâm, nàng sống đủ rồi nhưng bản thiếu gia còn chưa có sống đủ đâu!
- A...
Lời vừa nói ra làm cho sắc mặt Bạch Hàn Tuyết có chút ửng đỏ, nhớ tới phản ứng vừa rồi của nàng, nàng cảm giác cực kỳ mất mặt.
Bạch Hàn Tuyết không nhìn nhãn thần trêu chọc của Nghệ Phong, lại nhìn sợi dây rừng kia, hướng Nghệ Phong nghi hoặc hỏi:
- Ngươi đã có biện pháp đi xuống nhẹ nhàng như vậy, vậy còn hái dây rừng làm gì?
Nghệ Phong nghe Bạch Hàn Tuyết nói, không khỏi trắng mắt nhìn nàng, đối với chỉ số thông minh của nữ nhân này bắt đầu hoài nghi:
- Không có dây rừng kia, chúng ta làm sao đi lên?
- A...
Lúc này Bạch Hàn Tuyết mới biết nàng vừa hỏi một vấn đề cực kỳ ngu ngơ, sắc mặt càng nóng lên, không dám nhìn Nghệ Phong. Ánh mắt trốn tránh, dường như chú ý tới cái ô trên đỉnh đầu, thầm nghĩ Nghệ Phong hiểu biết thật đúng là nhiều, nàng rất khó lý giải cái vật nhỏ trên kia, làm sao có thể cho hai người bọn họ bình ổn rơi xuống.
Nghệ Phong tự nhiên không biết Bạch Hàn Tuyết đang suy nghĩ cái gì, hắn dùng đấu khí khống chế được phương hướng hai người rớt xuống. Rốt cục hạ xuống một vách đá gần đám cỏ kia.
Nghệ Phong thu hồi cái dù mà hắn chế tạo, nhớ tới phản ứng lần trước của Ngu Phi, so với Bạch Hàn Tuyết thì khá hơn. Nghệ Phong cười cười, nói với Bạch Hàn Tuyết:
- Nàng ở nơi này đừng nhúc nhích, ta đi hái Kim Lân Thảo về.
Bạch Hàn Tuyết nhìn Kim Lân Thảo cách đó không xa, nàng gật đầu. Trong lòng cũng có chút vui vẻ, Kim Lân Thảo là dược liệu trân quý nhất mà Nghệ Phong tìm kiếm, cuối cùng cũng dễ dàng tìm được. Ở trên vách núi kia, liếc mắt là có thể nhìn thấu, căn bản không có khả năng có Mị và Ma thú thủ hộ. Đây cũng là dược liệu duy nhất không có bất luận cái gì thủ hộ.
Nghệ Phong chăm chú nắm dây rừng, chân đạp nhanh lên vách đá, rất nhanh di động đến bên cạnh Kim Lân Thảo, Nghệ Phong nhìn Kim Lân Thảo lóe lên kim quang chói mắt, hắn cảm giác mười phần vui sướng.
Nghệ Phong quấn dây rừng ở trên người, lúc này mới đưa tay hái Kim Lân Thảo, hái Kim Lân Thảo không có quá nhiều chú ý, Nghệ Phong hái xong rất nhanh, nhìn một nắm lớn Kim Lân Thảo trong tay, khóe miệng của Nghệ Phong cũng có chút vui mừng.
Hắn bỏ Kim Lân Thảo vào trong linh giới, lúc này mới cởi dây rừng trên người hắn ra, thân ảnh chớp động, nhanh chóng quay lại chỗ Bạch Hàn Tuyết. Chỉ là làm cho Nghệ Phong ngoài ý muốn phát hiện chính là, ở phía dưới cách Nghệ Phong không xa hình như có một huyệt động, Nghệ Phong sửng sốt, thân ảnh lập tức càng nhanh vài phần.
Nghệ Phong tới nơi đặt chân của Bạch Hàn Tuyết, đưa tay ôm lấy eo Bạch Hàn Tuyết, sắc mặt của Bạch Hàn Tuyết chỉ hơi đỏ lên một chút, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường. Hiện tại tiếp xúc thân thể cùng Nghệ Phong như vậy đã tính là nhẹ nhất rồi, nàng sớm cũng đã thành thói quen.
- Được rồi sao?
Bạch Hàn Tuyết hỏi một tiếng.
- Uhm!
Nghệ Phong gật đầu, ôm Bạch Hàn Tuyết tiếp tục rớt xuống phía dưới.
- Vì sao ngươi lại đi xuống? Ngươi không lên sao?
Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, nàng cho rằng Nghệ Phong nên đi lên mới đúng.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Phía dưới còn có một sơn động, đi lên nghỉ ngơi sẽ có nguy hiểm, còn không bằng trốn ở trong sơn động vách đá, ít nhất có thể ngủ ngon. Ta cũng có thể yên giấc.
Bạch Hàn Tuyết nghe câu nói của Nghệ Phong có chút mập mờ, nhớ tới biểu hiện của nàng, sắc mặt hơi có chút nóng lên.
Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết theo dây rừng đi xuống, rất nhanh đi tới cửa sơn động mà Nghệ Phong vừa mới thấy, thân thể Nghệ Phong hơi dùng một lát, sau đó ôm Bạch Hàn Tuyết nhảy vào trong sơn động.
Sắc trời vốn đã không còn sớm, ánh sáng cũng không có chiếu nhiều vào trong sơn động. Chỉ là cái này không thể làm khó Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết, lấy thực lực của bọn họ, nhìn trong bóng tối là không thành vấn đề. Huống chi bản thân ma tinh có thể tản ra quang mang nhàn nhạt, Nghệ Phong lấy mấy khỏa ma tinh cầm tay trên. Toàn bộ động phủ có thể thấy được rõ ràng.
Làm cho Nghệ Phong ngoài ý muốn chính là ở trung ương động phủ, trên một cái bàn đá cư nhiên có một cây đèn ma tinh, này cũng làm cho Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết minh bạch động phủ này là có chủ nhân. Chỉ bất quá nhìn bụi bặm trên bàn đá, sợ là chủ nhân đã lâu không tới.
Nghệ Phong cầm một viên ma tinh để lên đèn ma tinh, ma tinh đăng cũng chưa hỏng, phát ra tia sáng để toàn bộ động phủ được chiếu sáng.
Lúc này Nghệ Phong mới đánh giá động phủ, khi ánh mắt Nghệ Phong chú ý tới chiếc giường đá bên trái, hắn không khỏi bị sửng sốt. Trên đó cư nhiên có một bộ bạch cốt đang ngồi, cho dù bộ bạch cốt này không có dựa vào bất luận vật gì, nhưng nó vẫn cứ ngồi đó không ngã.
Bạch Hàn Tuyết và Nghệ Phong liếc mắt nhìn nhau, Nghệ Phong kéo Bạch Hàn Tuyết đi đến gần bạch cốt. Nghệ Phong thầm nghĩ đây là chủ nhân của động phủ này, nghĩ đến có lẽ cũng là một cường giả, nhân vật có thể đi vào trong này, đồng thời mở động phủ, làm sao có thể là một người bình thường.
Nghệ Phong nhớ tới động phủ ở tòa sơn mạch kia khi cùng Ngu Phi đi tới, hình như các tiền bối cao nhân đều thích mở động phủ ở trên vách núi, Nghệ Phong nghĩ hắn cũng nên mở một động phủ như vậy để cho hậu bối.
- Nghệ Phong, kia là cái gì?
Bạch Hàn Tuyết chỉ vào một vật bên cạnh tay của bạch cốt, hỏi Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn theo ngón tay Bạch Hàn Tuyết chỉ, chỉ thấy một quyển da dê phủ đầy bụi, Nghệ Phong nghi hoặc cầm lấy quyển da dê kia, đưa tay phủi bụi trên đó.
Nghệ Phong nhìn thấy bên rìa của quyển da dê không thẳng, bên trong vẽ rất nhiều đường loằn ngoằn cùng ký hiệu, nhìn kỹ thì biết nó là một cái địa đồ, cao sơn bình nguyên… cái gì cần có đều có. Chỉ bất quá khi kéo dài tới bên rìa thì bị đứt ngang, có lẽ bản này là một cái không hoàn chỉnh, hoặc chỉ mới có một nửa.
- Vật gì vậy?
Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc hỏi Nghệ Phong.
Nghệ Phong đưa cho Bạch Hàn Tuyết nói:
- Một cái địa đồ da dê mà thôi!
Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc tiếp nhận, sau đó chăm chú nhìn một chút, lập tức cau mày hướng Nghệ Phong nói:
- Nghệ Phong, này hình như không phải một quyển da dê bình thường.
Nghệ Phong nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Hàn Tuyết hỏi:
- Có cái gì khác thường sao?
Bạch Hàn Tuyết gật đầu, đem quyển da dê đưa tới trước mặt Nghệ Phong nói:
- Bản địa đồ này không biết là từ cái gì làm thành, thế nhưng tuyệt đối sẽ không là da dê, chỉ hơi giống mà thôi.
Nghệ Phong sửng sốt, tinh tế nhìn một chút, liền phát hiện có một sợi dây giống như tơ lụa cấu thành địa đồ này, nếu như không nhìn kỹ, thật đúng là không thể phát hiện.
Nghệ Phong lần thứ hai cầm quyển da dê từ trong tay Bạch Hàn Tuyết tới, chăm chú nhìn vào, cư nhiên có một loại cảm giác đại khí dâng trào. Điều này làm cho Nghệ Phong kinh ngạc, đồng thời cũng biết đây là một vật phẩm không tầm thường.
- Thứ này thực có vài phần giá trị, ha ha, ít nhất tranh này không tồi, đáng tiếc lại không hoàn chỉnh, nếu không có thể bán được giá tốt!
Nghệ Phong lật qua lật lại một chút nói.
Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong nói, nhịn không được trắng mắt nhìn hắn, đối với việc Nghệ Phong cái gì cũng nghĩ tới tiền, cảm giác mười phần tục khí.
- Nói không chừng đây là một địa đồ rất trọng yếu thì sao?
Bạch Hàn Tuyết nói.
Nghệ Phong sửng sốt, nhìn địa đồ trong tay thế nào cũng không tin nó rất trọng yếu, chỉ bất quá nữ thần may mắn nói vậy, hắn vẫn chăm chú nhìn một chút!
Bạch Hàn Tuyết ngẩn người nhìn vật trên đỉnh đầu, cảm giác bàn tay Nghệ Phong ôm vào eo nàng, không ngờ trong lúc nhất thời dại ra.
- Hàn Tuyết, nàng yên tâm, nàng sống đủ rồi nhưng bản thiếu gia còn chưa có sống đủ đâu!
- A...
Lời vừa nói ra làm cho sắc mặt Bạch Hàn Tuyết có chút ửng đỏ, nhớ tới phản ứng vừa rồi của nàng, nàng cảm giác cực kỳ mất mặt.
Bạch Hàn Tuyết không nhìn nhãn thần trêu chọc của Nghệ Phong, lại nhìn sợi dây rừng kia, hướng Nghệ Phong nghi hoặc hỏi:
- Ngươi đã có biện pháp đi xuống nhẹ nhàng như vậy, vậy còn hái dây rừng làm gì?
Nghệ Phong nghe Bạch Hàn Tuyết nói, không khỏi trắng mắt nhìn nàng, đối với chỉ số thông minh của nữ nhân này bắt đầu hoài nghi:
- Không có dây rừng kia, chúng ta làm sao đi lên?
- A...
Lúc này Bạch Hàn Tuyết mới biết nàng vừa hỏi một vấn đề cực kỳ ngu ngơ, sắc mặt càng nóng lên, không dám nhìn Nghệ Phong. Ánh mắt trốn tránh, dường như chú ý tới cái ô trên đỉnh đầu, thầm nghĩ Nghệ Phong hiểu biết thật đúng là nhiều, nàng rất khó lý giải cái vật nhỏ trên kia, làm sao có thể cho hai người bọn họ bình ổn rơi xuống.
Nghệ Phong tự nhiên không biết Bạch Hàn Tuyết đang suy nghĩ cái gì, hắn dùng đấu khí khống chế được phương hướng hai người rớt xuống. Rốt cục hạ xuống một vách đá gần đám cỏ kia.
Nghệ Phong thu hồi cái dù mà hắn chế tạo, nhớ tới phản ứng lần trước của Ngu Phi, so với Bạch Hàn Tuyết thì khá hơn. Nghệ Phong cười cười, nói với Bạch Hàn Tuyết:
- Nàng ở nơi này đừng nhúc nhích, ta đi hái Kim Lân Thảo về.
Bạch Hàn Tuyết nhìn Kim Lân Thảo cách đó không xa, nàng gật đầu. Trong lòng cũng có chút vui vẻ, Kim Lân Thảo là dược liệu trân quý nhất mà Nghệ Phong tìm kiếm, cuối cùng cũng dễ dàng tìm được. Ở trên vách núi kia, liếc mắt là có thể nhìn thấu, căn bản không có khả năng có Mị và Ma thú thủ hộ. Đây cũng là dược liệu duy nhất không có bất luận cái gì thủ hộ.
Nghệ Phong chăm chú nắm dây rừng, chân đạp nhanh lên vách đá, rất nhanh di động đến bên cạnh Kim Lân Thảo, Nghệ Phong nhìn Kim Lân Thảo lóe lên kim quang chói mắt, hắn cảm giác mười phần vui sướng.
Nghệ Phong quấn dây rừng ở trên người, lúc này mới đưa tay hái Kim Lân Thảo, hái Kim Lân Thảo không có quá nhiều chú ý, Nghệ Phong hái xong rất nhanh, nhìn một nắm lớn Kim Lân Thảo trong tay, khóe miệng của Nghệ Phong cũng có chút vui mừng.
Hắn bỏ Kim Lân Thảo vào trong linh giới, lúc này mới cởi dây rừng trên người hắn ra, thân ảnh chớp động, nhanh chóng quay lại chỗ Bạch Hàn Tuyết. Chỉ là làm cho Nghệ Phong ngoài ý muốn phát hiện chính là, ở phía dưới cách Nghệ Phong không xa hình như có một huyệt động, Nghệ Phong sửng sốt, thân ảnh lập tức càng nhanh vài phần.
Nghệ Phong tới nơi đặt chân của Bạch Hàn Tuyết, đưa tay ôm lấy eo Bạch Hàn Tuyết, sắc mặt của Bạch Hàn Tuyết chỉ hơi đỏ lên một chút, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường. Hiện tại tiếp xúc thân thể cùng Nghệ Phong như vậy đã tính là nhẹ nhất rồi, nàng sớm cũng đã thành thói quen.
- Được rồi sao?
Bạch Hàn Tuyết hỏi một tiếng.
- Uhm!
Nghệ Phong gật đầu, ôm Bạch Hàn Tuyết tiếp tục rớt xuống phía dưới.
- Vì sao ngươi lại đi xuống? Ngươi không lên sao?
Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, nàng cho rằng Nghệ Phong nên đi lên mới đúng.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Phía dưới còn có một sơn động, đi lên nghỉ ngơi sẽ có nguy hiểm, còn không bằng trốn ở trong sơn động vách đá, ít nhất có thể ngủ ngon. Ta cũng có thể yên giấc.
Bạch Hàn Tuyết nghe câu nói của Nghệ Phong có chút mập mờ, nhớ tới biểu hiện của nàng, sắc mặt hơi có chút nóng lên.
Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết theo dây rừng đi xuống, rất nhanh đi tới cửa sơn động mà Nghệ Phong vừa mới thấy, thân thể Nghệ Phong hơi dùng một lát, sau đó ôm Bạch Hàn Tuyết nhảy vào trong sơn động.
Sắc trời vốn đã không còn sớm, ánh sáng cũng không có chiếu nhiều vào trong sơn động. Chỉ là cái này không thể làm khó Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết, lấy thực lực của bọn họ, nhìn trong bóng tối là không thành vấn đề. Huống chi bản thân ma tinh có thể tản ra quang mang nhàn nhạt, Nghệ Phong lấy mấy khỏa ma tinh cầm tay trên. Toàn bộ động phủ có thể thấy được rõ ràng.
Làm cho Nghệ Phong ngoài ý muốn chính là ở trung ương động phủ, trên một cái bàn đá cư nhiên có một cây đèn ma tinh, này cũng làm cho Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết minh bạch động phủ này là có chủ nhân. Chỉ bất quá nhìn bụi bặm trên bàn đá, sợ là chủ nhân đã lâu không tới.
Nghệ Phong cầm một viên ma tinh để lên đèn ma tinh, ma tinh đăng cũng chưa hỏng, phát ra tia sáng để toàn bộ động phủ được chiếu sáng.
Lúc này Nghệ Phong mới đánh giá động phủ, khi ánh mắt Nghệ Phong chú ý tới chiếc giường đá bên trái, hắn không khỏi bị sửng sốt. Trên đó cư nhiên có một bộ bạch cốt đang ngồi, cho dù bộ bạch cốt này không có dựa vào bất luận vật gì, nhưng nó vẫn cứ ngồi đó không ngã.
Bạch Hàn Tuyết và Nghệ Phong liếc mắt nhìn nhau, Nghệ Phong kéo Bạch Hàn Tuyết đi đến gần bạch cốt. Nghệ Phong thầm nghĩ đây là chủ nhân của động phủ này, nghĩ đến có lẽ cũng là một cường giả, nhân vật có thể đi vào trong này, đồng thời mở động phủ, làm sao có thể là một người bình thường.
Nghệ Phong nhớ tới động phủ ở tòa sơn mạch kia khi cùng Ngu Phi đi tới, hình như các tiền bối cao nhân đều thích mở động phủ ở trên vách núi, Nghệ Phong nghĩ hắn cũng nên mở một động phủ như vậy để cho hậu bối.
- Nghệ Phong, kia là cái gì?
Bạch Hàn Tuyết chỉ vào một vật bên cạnh tay của bạch cốt, hỏi Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn theo ngón tay Bạch Hàn Tuyết chỉ, chỉ thấy một quyển da dê phủ đầy bụi, Nghệ Phong nghi hoặc cầm lấy quyển da dê kia, đưa tay phủi bụi trên đó.
Nghệ Phong nhìn thấy bên rìa của quyển da dê không thẳng, bên trong vẽ rất nhiều đường loằn ngoằn cùng ký hiệu, nhìn kỹ thì biết nó là một cái địa đồ, cao sơn bình nguyên… cái gì cần có đều có. Chỉ bất quá khi kéo dài tới bên rìa thì bị đứt ngang, có lẽ bản này là một cái không hoàn chỉnh, hoặc chỉ mới có một nửa.
- Vật gì vậy?
Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc hỏi Nghệ Phong.
Nghệ Phong đưa cho Bạch Hàn Tuyết nói:
- Một cái địa đồ da dê mà thôi!
Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc tiếp nhận, sau đó chăm chú nhìn một chút, lập tức cau mày hướng Nghệ Phong nói:
- Nghệ Phong, này hình như không phải một quyển da dê bình thường.
Nghệ Phong nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Hàn Tuyết hỏi:
- Có cái gì khác thường sao?
Bạch Hàn Tuyết gật đầu, đem quyển da dê đưa tới trước mặt Nghệ Phong nói:
- Bản địa đồ này không biết là từ cái gì làm thành, thế nhưng tuyệt đối sẽ không là da dê, chỉ hơi giống mà thôi.
Nghệ Phong sửng sốt, tinh tế nhìn một chút, liền phát hiện có một sợi dây giống như tơ lụa cấu thành địa đồ này, nếu như không nhìn kỹ, thật đúng là không thể phát hiện.
Nghệ Phong lần thứ hai cầm quyển da dê từ trong tay Bạch Hàn Tuyết tới, chăm chú nhìn vào, cư nhiên có một loại cảm giác đại khí dâng trào. Điều này làm cho Nghệ Phong kinh ngạc, đồng thời cũng biết đây là một vật phẩm không tầm thường.
- Thứ này thực có vài phần giá trị, ha ha, ít nhất tranh này không tồi, đáng tiếc lại không hoàn chỉnh, nếu không có thể bán được giá tốt!
Nghệ Phong lật qua lật lại một chút nói.
Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong nói, nhịn không được trắng mắt nhìn hắn, đối với việc Nghệ Phong cái gì cũng nghĩ tới tiền, cảm giác mười phần tục khí.
- Nói không chừng đây là một địa đồ rất trọng yếu thì sao?
Bạch Hàn Tuyết nói.
Nghệ Phong sửng sốt, nhìn địa đồ trong tay thế nào cũng không tin nó rất trọng yếu, chỉ bất quá nữ thần may mắn nói vậy, hắn vẫn chăm chú nhìn một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.