Chương 764
Anh Giai Ngây Thơ
21/06/2013
Nghệ Phong vuốt quyển da dê có chút mềm mại trên tay, hắn hơi vận chuyển đấu khí ở lòng bàn tay, muốn xé mở quyển da dê, làm cho Nghệ Phong kinh ngạc chính là, đấu khí dũng mãnh vào trong quyển da dê, vốn tưởng rằng có thể trong nháy mắt xé quyển da dê thành hai nửa, thế nhưng khi đấu khí tiếp xúc nó, cư nhiên như đá chìm đáy biển!
- Di?
Nghệ Phong kinh dị kêu một tiếng, đưa quyển da dê lên hư không, rút Tiêm Hổ Kiếm ra chém về phía quyển da dê.
- Nghệ Phong! Đừng!
Bạch Hàn Tuyết sợ hãi ngăn cản, thế nhưng làm cho nàng kinh ngạc chính là, Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong là một lợi kiếm, cư nhiên cũng không có cách nào cắt đứt quyển da dê.
Bạch Hàn Tuyết và Nghệ Phong ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt lần thứ hai rơi xuống quyển da dê trong tay Nghệ Phong. Rất hiển nhiên thứ này không bình thường, cư nhiên ngay cả đấu khí và lợi kiếm đều không làm gì được nó.
- Nếu không chúng ta lại dùng hỏa thiêu? Con mẹ nó, ta cũng không tin không làm gì được một khối da dê!
Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong cư nhiên phân cao thấp cùng một quyển da dê, nàng nhịn không được trắng mắt nhìn hắn. Thầm nghĩ nam nhân này thực cực phẩm muốn chết, vật gì cũng có thể so hăng hái!
- Ngươi có thể chăm chú nhìn kỹ không! Nói không chừng địa đồ này là bản chỉ dẫn tới một tàng bảo đồ!
Bạch Hàn Tuyết nhớ tới việc Nghệ Phong mộng tưởng hão huyền nhảy xuống vách đá tìm bí tịch, nàng nhịn không được nói.
Nghệ Phong bĩu môi, trên đời này nếu như tàng bảo đồ cũng có thể đơn giản tìm được như vậy, Bạch Hàn Tuyết sẽ không là nữ thần may mắn nữa, mà là sáng thế nữ thần!
Chỉ là Nghệ Phong vẫn quan sát một phen, phát hiện cao sơn trên địa đồ là cao sơn như trước, đại xuyên là đại xuyên như trước, tuy rằng làm cho người ta có cảm giác đại khí dâng trào, thế nhưng Nghệ Phong thấy thế nào cũng là một địa đồ bình thường.
Nghệ Phong dùng sức kéo quyển da dê không hoàn chỉnh này, thấy không làm gì được nó, đơn giản cũng không còn tâm tư nữa, tiện tay bỏ vào trong linh giới!
- Vải vóc cũng không tệ lắm, chờ lúc ta trở về, nhìn xem có cách nào xé mở nó không, ta cũng không tin không làm gì được nó!
Nghệ Phong tùy ý nói, ánh mắt cũng quét về phía bộ bạch cốt trên giường đá.
Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong còn muốn phân hơn thua với bộ da dê, trên khuôn mặt lãnh ngạo của nàng lộ ra vẻ tươi cười, theo ánh mắt Nghệ Phong nhìn về phía bộ bạch cốt.
Bạch Hàn Tuyết chung quy là một nữ nhân, chưa từng có ở được vật như vậy trong sơn động của sâm lâm gặp, đáy lòng nhiều ít cũng có chút sợ hãi, không khỏi dựa gần vào Nghệ Phong.
Ánh mắt Nghệ Phong nhìn chăm chú vào bộ bạch cốt cứng rắn này, ánh mắt đảo đến ngực trên của bạch cốt, phát hiện nơi đó bị đứt gãy, hiển nhiên là bị vật gì đó đánh vào gây thương tích.
Nghệ Phong suy đoán chủ nhân động phủ này là bị thương nặng mà chết, nhớ tới một người thâm nhập vào trung tâm Khủng Cụ Sâm Lâm, đồng thời có thể mở một động phủ ở trên vách núi, cư nhiên bị người đánh chết, có thể tưởng tượng thực lực của người đánh hắn bị thương mạnh đến cỡ nào!
Trong đầu Nghệ Phong bỗng nhiên mọc lên một ý niệm quái dị, lẽ nào chủ nhân động phủ này là vì quyển địa đồ da dê kia mà chết?
Nghệ Phong ngẫm lại thật là có loại khả năng này, bởi vì trước khi hắn chết, quyển địa đồ da dê còn ở trên tay hắn.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Hàn Tuyết, sẽ không lại bị nàng nói trúng chứ? Lẽ nào này thực sự là một tàng bảo đồ? Nghệ Phong cười cười, để ý nghĩ không thực tế trong đầu đi ra ngoài
Tiêm Hổ Kiếm huy động mạnh mẽ, rất nhanh đào ra một cái hố to ở trong động phủ.
- Đi!
Nghệ Phong quát một tiếng, đấu khí oanh dũng đi ra, nâng bộ bạch cốt đưa đến trong hố to, sau đó dùng bùn đất đắp lại. Coi như là để hắn xuống mồ bình an!
Nghệ Phong tìm kiếm ở trong động phủ, bởi vì hắn nghĩ còn có thể có thu hoạch như lần trước cùng Ngu Phi vào núi, thế nhưng cái gì cũng tìm không được. Nghệ Phong không khỏi nói thầm:
- Nguyên lai là một quỷ nghèo!
Bạch Hàn Tuyết sớm đã hết chỗ nói rồi, nàng chăm chú thanh lý giường đá. Cố gắng dọn sạch bụi đất trên đó, sau đó xoay người nằm lên.
- A! Ngươi làm gì vậy?
Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong cũng nằm ở trên giường đá. Thân thể dán sát thân thể nàng, nàng nhịn không được kinh hô.
- Ngủ a! Nàng muốn làm gì sao?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Bạch Hàn Tuyết.
- Ngươi...
Sắc mặt Bạch Hàn Tuyết không khỏi đỏ lên, thân thể hơi có chút run run, nàng xoay người không thèm phản ứng Nghệ Phong nữa, đáy lòng nhiều lần an ủi mình này không phải lần đầu tiên, không có gì ngạc nhiên.
Chỉ là khi tay của Nghệ Phong ôm thắt lưng, đầu đặt ở trên tóc của nàng, toàn bộ thân thể nàng nhịn không được căng thẳng lên. Một cử động nhỏ cũng không dám!
Bạch Hàn Tuyết cứ cứng ngắc như vậy một lúc lâu, sợ Nghệ Phong lại có động tác gì khác, lại nghe được tiếng hít thở bình ổn bên tai!
Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc chuyển mình, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, lại phát hiện Nghệ Phong giống như trẻ con an tĩnh đi vào giấc ngủ. Bạch Hàn Tuyết nhìn dáng dấp nhã nhặn lịch sự của Nghệ Phong, rất khó tin Nghệ Phong sẽ có một biểu tình tinh thuần như vậy.
Trên mặt Bạch Hàn Tuyết hầu như có thể cảm thụ được khí tức ấm áp từ hô hấp của Nghệ Phong phát ra, tay nàng kìm lòng không đậu đưa tay chạm đến khuôn mặt Nghệ Phong một chút. Trong lòng cũng nổi lên tư vị rất lạ.
Bạch Hàn Tuyết tự nhiên biết Nghệ Phong ở Khủng Cụ Sâm Lâm hầu như mỗi thời mỗi khắc, tinh thần đều tập trung tới cực hạn, thời điểm Bạch Hàn Tuyết ôm hắn có thể an tĩnh đi vào giấc ngủ, thậm chí có thể ngủ như chết. Thế nhưng Nghệ Phong lại phải cảnh giác cao độ.
Dưới áp lực như vậy, thảo nào lúc này Nghệ Phong ngủ ngon như vậy.
Bạch Hàn Tuyết thở dài một hơi, đồng thời cũng sợ làm Nghệ Phong giật mình, để Nghệ Phong nằm ở một vị trí thoải mái trong lòng nàng. Khi tay Bạch Hàn Tuyết đụng tới tay của Nghệ Phong, đầu lông mày nàng hơi cau, suy nghĩ một chút, nàng vẫn để tay Nghệ Phong đặt ở trên đùi của nàng!
Tay của Nghệ Phong vừa tiếp xúc với chân của Bạch Hàn Tuyết, phảng phất biết về tới nơi không an phận, tay không khỏi giật giật, đè nặng chân của Bạch Hàn Tuyết, điều này làm cho sắc mặt Bạch Hàn Tuyết không khỏi đỏ lên. Quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, thấy hắn cũng không có dị trạng, lúc này mới ôm Nghệ Phong, nhắm hai mắt lại.
- Bại hoại, ngủ cũng không thành thật!
Bạch Hàn Tuyết nhịn không được thì thầm một tiếng, nhớ tới tay của Nghệ Phong thích tiếp xúc với chân của nàng nhất, nàng nhịn không được lại cảm giác sắc mặt nóng lên.
...
Nghệ Phong ngủ rất say, phảng phất muốn đem những mệt mỏi trước đây phát tiết cho hết. Khi thái dương bên ngoài sơn động đã treo cao, Nghệ Phong như trước còn đang ngủ.
Nghệ Phong ngủ thẳng đến giữa trưa, lúc này mới chậm rãi mở mắt, mở mắt chỉ thấy một mình hắn nằm trên giường đá. Cái này không khỏi làm cho hắn sửng sốt, hắn nhớ kỹ tối hôm qua hắn ôm Bạch Hàn Tuyết ngủ a.
Nghệ Phong quay đầu nhìn bốn phía một chút, thấy Bạch Hàn Tuyết cư nhiên đang nướng thịt, hắn hơi ngẩn người, cũng xoay người ngồi dậy.
- Cái kia… Đêm qua nàng không dùng sức mạnh đối với ta chứ?
Nghệ Phong hoài nghi nhìn Bạch Hàn Tuyết, hắn ngủ say như chết vậy, nếu như Bạch Hàn Tuyết cưỡng bức hắn, hắn cũng không biết.
Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong nói, nhớ tới ngày hôm qua tay của Nghệ Phong không an phận, sắc mặt không khỏi đỏ hồng. Cũng bởi vì Nghệ Phong ngủ không an phận, lúc này mới làm nàng dậy sớm như vậy, rất sợ Nghệ Phong tỉnh lại thấy quần áo nàng bị hắn làm cho mất trật tự.
- Ăn đi!
Bạch Hàn Tuyết đưa một miếng thịt cho Nghệ Phong, không phản ứng lời nói của Nghệ Phong.
Nghệ Phong cắn mấy miếng, hơi nhíu mày, nhưng vẫn nuốt xuống.
Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong như vậy, nàng thở dài một hơi, đồng thời trên mặt cũng có vẻ tươi cười, này là lần đầu tiên nàng làm thức ăn cho người khác.
- Bạch Hàn Tuyết!
- Uhm?
Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc nhìn Nghệ Phong!
- Cái kia! Chúng ta có phải là đem chuyện đêm qua chúng ta không làm, làm lại một lần được không?
Nghệ Phong rất chăm chú nhìn Bạch Hàn Tuyết nói.
- A...
Khuôn mặt của Bạch Hàn Tuyết nguyên bản khôi phục bình thường, lần thứ hai nóng bừng lên, có thể số lần đỏ mặt suột đời của nàng cũng không nhiều bằng mấy ngày này đi với Nghệ Phong!
- Di?
Nghệ Phong kinh dị kêu một tiếng, đưa quyển da dê lên hư không, rút Tiêm Hổ Kiếm ra chém về phía quyển da dê.
- Nghệ Phong! Đừng!
Bạch Hàn Tuyết sợ hãi ngăn cản, thế nhưng làm cho nàng kinh ngạc chính là, Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong là một lợi kiếm, cư nhiên cũng không có cách nào cắt đứt quyển da dê.
Bạch Hàn Tuyết và Nghệ Phong ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt lần thứ hai rơi xuống quyển da dê trong tay Nghệ Phong. Rất hiển nhiên thứ này không bình thường, cư nhiên ngay cả đấu khí và lợi kiếm đều không làm gì được nó.
- Nếu không chúng ta lại dùng hỏa thiêu? Con mẹ nó, ta cũng không tin không làm gì được một khối da dê!
Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong cư nhiên phân cao thấp cùng một quyển da dê, nàng nhịn không được trắng mắt nhìn hắn. Thầm nghĩ nam nhân này thực cực phẩm muốn chết, vật gì cũng có thể so hăng hái!
- Ngươi có thể chăm chú nhìn kỹ không! Nói không chừng địa đồ này là bản chỉ dẫn tới một tàng bảo đồ!
Bạch Hàn Tuyết nhớ tới việc Nghệ Phong mộng tưởng hão huyền nhảy xuống vách đá tìm bí tịch, nàng nhịn không được nói.
Nghệ Phong bĩu môi, trên đời này nếu như tàng bảo đồ cũng có thể đơn giản tìm được như vậy, Bạch Hàn Tuyết sẽ không là nữ thần may mắn nữa, mà là sáng thế nữ thần!
Chỉ là Nghệ Phong vẫn quan sát một phen, phát hiện cao sơn trên địa đồ là cao sơn như trước, đại xuyên là đại xuyên như trước, tuy rằng làm cho người ta có cảm giác đại khí dâng trào, thế nhưng Nghệ Phong thấy thế nào cũng là một địa đồ bình thường.
Nghệ Phong dùng sức kéo quyển da dê không hoàn chỉnh này, thấy không làm gì được nó, đơn giản cũng không còn tâm tư nữa, tiện tay bỏ vào trong linh giới!
- Vải vóc cũng không tệ lắm, chờ lúc ta trở về, nhìn xem có cách nào xé mở nó không, ta cũng không tin không làm gì được nó!
Nghệ Phong tùy ý nói, ánh mắt cũng quét về phía bộ bạch cốt trên giường đá.
Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong còn muốn phân hơn thua với bộ da dê, trên khuôn mặt lãnh ngạo của nàng lộ ra vẻ tươi cười, theo ánh mắt Nghệ Phong nhìn về phía bộ bạch cốt.
Bạch Hàn Tuyết chung quy là một nữ nhân, chưa từng có ở được vật như vậy trong sơn động của sâm lâm gặp, đáy lòng nhiều ít cũng có chút sợ hãi, không khỏi dựa gần vào Nghệ Phong.
Ánh mắt Nghệ Phong nhìn chăm chú vào bộ bạch cốt cứng rắn này, ánh mắt đảo đến ngực trên của bạch cốt, phát hiện nơi đó bị đứt gãy, hiển nhiên là bị vật gì đó đánh vào gây thương tích.
Nghệ Phong suy đoán chủ nhân động phủ này là bị thương nặng mà chết, nhớ tới một người thâm nhập vào trung tâm Khủng Cụ Sâm Lâm, đồng thời có thể mở một động phủ ở trên vách núi, cư nhiên bị người đánh chết, có thể tưởng tượng thực lực của người đánh hắn bị thương mạnh đến cỡ nào!
Trong đầu Nghệ Phong bỗng nhiên mọc lên một ý niệm quái dị, lẽ nào chủ nhân động phủ này là vì quyển địa đồ da dê kia mà chết?
Nghệ Phong ngẫm lại thật là có loại khả năng này, bởi vì trước khi hắn chết, quyển địa đồ da dê còn ở trên tay hắn.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Hàn Tuyết, sẽ không lại bị nàng nói trúng chứ? Lẽ nào này thực sự là một tàng bảo đồ? Nghệ Phong cười cười, để ý nghĩ không thực tế trong đầu đi ra ngoài
Tiêm Hổ Kiếm huy động mạnh mẽ, rất nhanh đào ra một cái hố to ở trong động phủ.
- Đi!
Nghệ Phong quát một tiếng, đấu khí oanh dũng đi ra, nâng bộ bạch cốt đưa đến trong hố to, sau đó dùng bùn đất đắp lại. Coi như là để hắn xuống mồ bình an!
Nghệ Phong tìm kiếm ở trong động phủ, bởi vì hắn nghĩ còn có thể có thu hoạch như lần trước cùng Ngu Phi vào núi, thế nhưng cái gì cũng tìm không được. Nghệ Phong không khỏi nói thầm:
- Nguyên lai là một quỷ nghèo!
Bạch Hàn Tuyết sớm đã hết chỗ nói rồi, nàng chăm chú thanh lý giường đá. Cố gắng dọn sạch bụi đất trên đó, sau đó xoay người nằm lên.
- A! Ngươi làm gì vậy?
Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong cũng nằm ở trên giường đá. Thân thể dán sát thân thể nàng, nàng nhịn không được kinh hô.
- Ngủ a! Nàng muốn làm gì sao?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Bạch Hàn Tuyết.
- Ngươi...
Sắc mặt Bạch Hàn Tuyết không khỏi đỏ lên, thân thể hơi có chút run run, nàng xoay người không thèm phản ứng Nghệ Phong nữa, đáy lòng nhiều lần an ủi mình này không phải lần đầu tiên, không có gì ngạc nhiên.
Chỉ là khi tay của Nghệ Phong ôm thắt lưng, đầu đặt ở trên tóc của nàng, toàn bộ thân thể nàng nhịn không được căng thẳng lên. Một cử động nhỏ cũng không dám!
Bạch Hàn Tuyết cứ cứng ngắc như vậy một lúc lâu, sợ Nghệ Phong lại có động tác gì khác, lại nghe được tiếng hít thở bình ổn bên tai!
Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc chuyển mình, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, lại phát hiện Nghệ Phong giống như trẻ con an tĩnh đi vào giấc ngủ. Bạch Hàn Tuyết nhìn dáng dấp nhã nhặn lịch sự của Nghệ Phong, rất khó tin Nghệ Phong sẽ có một biểu tình tinh thuần như vậy.
Trên mặt Bạch Hàn Tuyết hầu như có thể cảm thụ được khí tức ấm áp từ hô hấp của Nghệ Phong phát ra, tay nàng kìm lòng không đậu đưa tay chạm đến khuôn mặt Nghệ Phong một chút. Trong lòng cũng nổi lên tư vị rất lạ.
Bạch Hàn Tuyết tự nhiên biết Nghệ Phong ở Khủng Cụ Sâm Lâm hầu như mỗi thời mỗi khắc, tinh thần đều tập trung tới cực hạn, thời điểm Bạch Hàn Tuyết ôm hắn có thể an tĩnh đi vào giấc ngủ, thậm chí có thể ngủ như chết. Thế nhưng Nghệ Phong lại phải cảnh giác cao độ.
Dưới áp lực như vậy, thảo nào lúc này Nghệ Phong ngủ ngon như vậy.
Bạch Hàn Tuyết thở dài một hơi, đồng thời cũng sợ làm Nghệ Phong giật mình, để Nghệ Phong nằm ở một vị trí thoải mái trong lòng nàng. Khi tay Bạch Hàn Tuyết đụng tới tay của Nghệ Phong, đầu lông mày nàng hơi cau, suy nghĩ một chút, nàng vẫn để tay Nghệ Phong đặt ở trên đùi của nàng!
Tay của Nghệ Phong vừa tiếp xúc với chân của Bạch Hàn Tuyết, phảng phất biết về tới nơi không an phận, tay không khỏi giật giật, đè nặng chân của Bạch Hàn Tuyết, điều này làm cho sắc mặt Bạch Hàn Tuyết không khỏi đỏ lên. Quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, thấy hắn cũng không có dị trạng, lúc này mới ôm Nghệ Phong, nhắm hai mắt lại.
- Bại hoại, ngủ cũng không thành thật!
Bạch Hàn Tuyết nhịn không được thì thầm một tiếng, nhớ tới tay của Nghệ Phong thích tiếp xúc với chân của nàng nhất, nàng nhịn không được lại cảm giác sắc mặt nóng lên.
...
Nghệ Phong ngủ rất say, phảng phất muốn đem những mệt mỏi trước đây phát tiết cho hết. Khi thái dương bên ngoài sơn động đã treo cao, Nghệ Phong như trước còn đang ngủ.
Nghệ Phong ngủ thẳng đến giữa trưa, lúc này mới chậm rãi mở mắt, mở mắt chỉ thấy một mình hắn nằm trên giường đá. Cái này không khỏi làm cho hắn sửng sốt, hắn nhớ kỹ tối hôm qua hắn ôm Bạch Hàn Tuyết ngủ a.
Nghệ Phong quay đầu nhìn bốn phía một chút, thấy Bạch Hàn Tuyết cư nhiên đang nướng thịt, hắn hơi ngẩn người, cũng xoay người ngồi dậy.
- Cái kia… Đêm qua nàng không dùng sức mạnh đối với ta chứ?
Nghệ Phong hoài nghi nhìn Bạch Hàn Tuyết, hắn ngủ say như chết vậy, nếu như Bạch Hàn Tuyết cưỡng bức hắn, hắn cũng không biết.
Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong nói, nhớ tới ngày hôm qua tay của Nghệ Phong không an phận, sắc mặt không khỏi đỏ hồng. Cũng bởi vì Nghệ Phong ngủ không an phận, lúc này mới làm nàng dậy sớm như vậy, rất sợ Nghệ Phong tỉnh lại thấy quần áo nàng bị hắn làm cho mất trật tự.
- Ăn đi!
Bạch Hàn Tuyết đưa một miếng thịt cho Nghệ Phong, không phản ứng lời nói của Nghệ Phong.
Nghệ Phong cắn mấy miếng, hơi nhíu mày, nhưng vẫn nuốt xuống.
Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong như vậy, nàng thở dài một hơi, đồng thời trên mặt cũng có vẻ tươi cười, này là lần đầu tiên nàng làm thức ăn cho người khác.
- Bạch Hàn Tuyết!
- Uhm?
Bạch Hàn Tuyết nghi hoặc nhìn Nghệ Phong!
- Cái kia! Chúng ta có phải là đem chuyện đêm qua chúng ta không làm, làm lại một lần được không?
Nghệ Phong rất chăm chú nhìn Bạch Hàn Tuyết nói.
- A...
Khuôn mặt của Bạch Hàn Tuyết nguyên bản khôi phục bình thường, lần thứ hai nóng bừng lên, có thể số lần đỏ mặt suột đời của nàng cũng không nhiều bằng mấy ngày này đi với Nghệ Phong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.