Chương 765
Anh Giai Ngây Thơ
21/06/2013
Nghệ Phong cũng không dừng lâu ở trong sơn động, cũng không dám đi sâu vào trung tâm nữa, tuy rằng còn có hai loại chưa tìm được, thế nhưng Nghệ Phong biết rõ hai loại kia chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Nếu như không có vận khí nhất định, cho dù đi hết Khủng Cụ Sâm Lâm cũng không tìm được.
Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong trở lại ngoại vi, trong lòng nàng cũng hơi có chút vui vẻ. Ở trong trung tâm của Khủng Cụ Sâm Lâm, chung quanh chỉ có mãnh thú, làm cho nàng nhịn không được run sợ trong lòng.
Mặc dù là đường về, thế nhưng cũng không thoải mái. Thời điểm Nghệ Phong mang theo Bạch Hàn Tuyết ra ngoài còn muốn gian nan một chút. Một đường gặp rất nhiều Ma thú vài Mị cao cấp, nếu không phải thực lực và tốc độ của Nghệ Phong rất mạnh, sợ là muốn về cũng rất khó khăn.
Mặc dù như vậy, Nghệ Phong cũng thu hoạch hơn mười viên ma tinh. Đương nhiên, trong đó còn không tính Bạch Hàn Tuyết chém giết!
Trong núi không tháng ngày, Nghệ Phong cũng không biết đi vào trung tâm bao lâu. Chỉ là thời gian nhất định không ngắn!
Có Bạch Hàn Tuyết đi theo, Nghệ Phong thu hoạch cũng cực kỳ phong phú, rất nhiều dược liệu tuy rằng không cần dùng cho Phệ Châu, thế nhưng đều là thiên tài địa bảo, luyện chế một ít đan dược cao giai vẫn cực kỳ hữu dụng.
Nghệ Phong mang theo Bạch Hàn Tuyết trốn tránh hung thú, đánh đánh chạy chạy. Tốc độ cũng không nhanh, rốt cục cách ngoại vi không xa nữa.
Thời điểm Nghệ Phong chuẩn bị gia tốc trở lại Khủng Cụ Chi Thành cùng Khắc Lạp Khắc uống chén trà nhỏ, giao lưu kinh nghiệm, lại nghe cách đó không xa có tiếng đánh nhau. Nghệ Phong tinh tế nghe xong, phát hiện là thanh âm của đám người Băng Hồn, hắn nao nao, gật đầu với Bạch Hàn Tuyết, cả hai nhanh chóng đi về phía tranh đấu.
Thời điểm Nghệ Phong chạy tới nơi tranh đấu, suýt nữa đã chửi mẹ nó.
Chỉ thấy Băng Hồn và Cô Tinh, Nghị Minh cùng với Họa Thủy đều có, mà ở trong vòng vây của bọn họ chỉ có một con Ma thú. Nếu như đây là một con Ma thú cường hãn thì cũng thôi đi, thế nhưng con Ma thú này chỉ là ngũ giai!
Nghệ Phong nhịn không được mắng một tiếng:
- Ta kháo... Các ngươi còn có xấu hổ hay không. Bốn Vương Cấp khi dễ một con Ma thú ngũ giai?
Nghệ Phong thật muốn tát mấy người này mấy cái, những người này cũng quá buồn chán sao. Một Ma thú ngũ giai, tùy ý ai cũng có thể đơn giản chém giết nó a!
Mấy người nghe được tiếng mắng của Nghệ Phong, cả đám quay đầu lại, trường thương của Băng Hồn cũng mạnh mẽ huy động, bạo phát một trận quang mang, chỉ chốc lát là xuyên qua thân thể con Ma thú này.
- Phong thiếu gia có muốn chơi trò người và thú vây bắt hay không?
Cô Tinh thấy Băng Hồn giải quyết con Ma thú ngũ giai kia, hắn tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu hướng Nghệ Phong cười nói.
- Người và thú?
Nghệ Phong đổ mồ hôi lạnh, hắn liên tục xua tay nói:
- Không, các ngươi chậm rãi chơi là được, ta là người rất truyền thống, chưa có tiền lệ chơi như vậy!
Đám người Cô Tinh ngơ ngác nhìn nhau, không rõ Nghệ Phong là bị đả kích gì. Tại sao trò chơi người và thú lại làm cho hắn sợ như vậy?
- Phong thiếu gia thực không muốn chơi sao? Kỳ thực vây mà không giết, có thể đề thăng thực lực lớn nhất!
Cô Tinh nghi hoặc hỏi Nghệ Phong.
- Không được! Không được! Tiền lệ người và thú gì đó các ngươi phát dương quang đại là được. Ta không cần, ta là người tương đối chính thống một chút!
Nghệ Phong liên tục xua tay, ban đầu Nghệ Phong cũng không dám nghiên cứu điện ảnh âu mỹ, muốn hắn thực tiễn lại càng không dám. Chỉ là, đám người Cô Tinh này đã mở ra tiền lệ, nếu như để hắn đến Địa Cầu đi làm trò nhân thú, hẳn là sẽ rất nổi tiếng!
Mấy người không rõ vì sao bọn họ vừa nói đến nhân thú, Nghệ Phong giống như thấy mãnh thú, chỉ là thấy Bạch Hàn Tuyết bên cạnh Nghệ Phong, còn ăn mặc quần áo của hắn, trong mắt mấy người đều có dáng tươi cười nghiền ngẫm.
Bạch Hàn Tuyết thấy ánh mắt mấy người kia như vậy, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, dáng dấp hiện tại này của nàng, thực sự có thể làm cho người ta liên tưởng đến rất nhiều thứ gì đó.
Họa Thủy cũng giật mình, lập tức hỏi một câu rất trực tiếp:
- Nghệ Phong đã làm ngươi rồi?
- A...
Sắc mặt Bạch Hàn Tuyết như lò lửa, sợ hãi kêu một tiếng, lúc này mới hướng Họa Thủy giải thích có chút hoảng loạn nói:
- Ngươi nói gì vậy! Ta và hắn không có gì!
- Không có gì mà quần áo ngươi mất trật tự, ăn mặc y phục của hắn?
Họa Thủy bĩu môi, chỉ là đối với Bạch Hàn Tuyết là một đóa cải trắng tốt như vậy lại bị Nghệ Phong hái mất, nghĩ cũng rất đáng tiếc.
- Ta...
Bạch Hàn Tuyết muốn giải thích cái gì, lại phát hiện cái gì cũng nói không nên lời. Không khỏi quay đầu nhìn Nghệ Phong, chờ mong Nghệ Phong giải thích.
Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai, hướng mấy người Họa Thủy nói:
- Nàng bị ma thú công kích, ta cứu nàng, đơn giản vậy thôi!
Mấy người Cô Tinh ngơ ngác nhìn nhau, tinh tế quan sát Bạch Hàn Tuyết một phen, thấy xác thực có trảo ấn của Ma thú, trong lòng cũng tin hơn phân nửa, chỉ bất quá bọn họ sẽ bỏ qua cơ hội trêu ghẹo này sao?
- Chúng ta đều minh bạch, Phong thiếu gia không cần giải thích!
Cô Tinh cười tà nhìn Nghệ Phong, trong ánh mắt có chút nghiền ngẫm.
Nghệ Phong nói:
- Tin hay không tùy các ngươi, Dù sao đi nữa bản thiếu gia cũng không sợ chuyện xấu. Ha ha...
Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt hơi đỏ hồng, vẫn còn nhịn không được lần thứ hai nói:
- Chúng ta thực không có gì?
- Chúng ta minh bạch!
Cô Tinh và đám người Nghị Minh cùng kêu lên, ngữ khí kéo thật dài.
Cô Tinh nhìn Bạch Hàn Tuyết đỏ mặt, cả đám có chút thất thần, bọn họ cho tới bây giờ còn chưa thấy qua dáng dấp này của Băng Tuyết nữ thần, cảm giác mười phần kinh diễm.
Nghệ Phong thấy dáng dấp này của Bạch Hàn Tuyết, khẽ cười cười, trong lòng không thèm để ý đến đám người Cô Tinh trêu chọc, thế nhưng Bạch Hàn Tuyết dù sao cũng là một nữ nhân, da mặt vẫn rất mỏng.
- Họa Thủy, cho Bạch Hàn Tuyết một bộ quần áo đi!
Nghệ Phong nói Họa Thủy, nếu như Bạch Hàn Tuyết ăn mặc quần áo Nghệ Phong như vậy xuất hiện trước đại chúng, vậy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nếu như Nghệ Phong có làm gì thì cũng thôi đi, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn cái gì cũng chưa từng làm a.
Tuy rằng Họa Thủy đối với Nghệ Phong có ý kiến lớn lao, thế nhưng cũng yêu thương danh tiếng của Bạch Hàn Tuyết, từ trong linh giới lấy ra một bộ quần áo đưa cho Bạch Hàn Tuyết.
Bạch Hàn Tuyết tiếp nhận quần áo của Họa Thủy, tay không khỏi sờ sờ áo khoác ở trên người, trong mắt cư nhiên có vẻ cô đơn!
Nghệ Phong thấy Bạch Hàn Tuyết và Họa Thủy trốn đi một qua bên, thời điểm hắn suy nghĩ có nên lén qua hay không, lại thấy đám người Cô Tinh kia đang nhìn hắn, hắn liền bỏ đi ý nghĩ này, nên làm quân tử a.
- Các ngươi thí luyện?ở chỗ này
Nghệ Phong rất rõ ràng thực lực của Ma thú và Mị ở khu vựa này, đối với mấy người bọn họ căn bản không tồn tại tính uy hiếp.
Thấy Nghệ Phong hỏi như vậy, trên mặt đám người Cô Tinh cũng có vẻ ngạo nghễ:
- Chúng ta chỉ vừa mới lui về đây, không có việc gì mới chơi trò chơi nhân thú!
Nghệ Phong nghe Cô Tinh lần thứ hai nhắc tới nhân thú, trán hắn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, hắn nhanh nói sang chuyện khác:
- Cái kia, có thể nói cho ta biết, các ngươi tới chỗ nào hay không?
Cô Tinh nói:
- Chúng ta cũng không biết cụ thể bao sâu, chỉ là một đường đi thẳng về phía trước, thâm nhập Khủng Cụ Sâm Lâm trên dưới mười ngày!
Cô Tinh nói đến chỗ này, trong mắt cũng có chút tự ngạo, lấy thực lực Vương Cấp của bọn họ, có thể đi vào trong trung tâm của Khủng Cụ Sâm Lâm sâu như vậy, xác thực đáng giá kiêu ngạo.
- Mười ngày?
Nghệ Phong ngẩn người, cổ quái nhìn đám người Cô Tinh và Nghị Minh, tổ hợp bốn Vương Cấp chỉ đi vào mười ngày mà thôi?
Cô Tinh thấy biểu tình của Nghệ Phong, hắn hơi nhíu mày. Ở trong suy nghĩ của hắn, hẳn là thấy Nghệ Phong kinh ngạc mới đúng.
- Có vấn đề gì sao?
Cô Tinh nhìn Nghệ Phong, cau mày hỏi, hắn nguyên bản còn đợi Nghệ Phong sợ hãi than, thế nhưng biểu tình Nghệ Phong như vậy làm hắn rất khó chịu. Đặc biệt không thấy nhãn thần của Nghệ Phong sợ hãi than, làm hắn cảm giác mười phần nghẹn khuất.
Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong trở lại ngoại vi, trong lòng nàng cũng hơi có chút vui vẻ. Ở trong trung tâm của Khủng Cụ Sâm Lâm, chung quanh chỉ có mãnh thú, làm cho nàng nhịn không được run sợ trong lòng.
Mặc dù là đường về, thế nhưng cũng không thoải mái. Thời điểm Nghệ Phong mang theo Bạch Hàn Tuyết ra ngoài còn muốn gian nan một chút. Một đường gặp rất nhiều Ma thú vài Mị cao cấp, nếu không phải thực lực và tốc độ của Nghệ Phong rất mạnh, sợ là muốn về cũng rất khó khăn.
Mặc dù như vậy, Nghệ Phong cũng thu hoạch hơn mười viên ma tinh. Đương nhiên, trong đó còn không tính Bạch Hàn Tuyết chém giết!
Trong núi không tháng ngày, Nghệ Phong cũng không biết đi vào trung tâm bao lâu. Chỉ là thời gian nhất định không ngắn!
Có Bạch Hàn Tuyết đi theo, Nghệ Phong thu hoạch cũng cực kỳ phong phú, rất nhiều dược liệu tuy rằng không cần dùng cho Phệ Châu, thế nhưng đều là thiên tài địa bảo, luyện chế một ít đan dược cao giai vẫn cực kỳ hữu dụng.
Nghệ Phong mang theo Bạch Hàn Tuyết trốn tránh hung thú, đánh đánh chạy chạy. Tốc độ cũng không nhanh, rốt cục cách ngoại vi không xa nữa.
Thời điểm Nghệ Phong chuẩn bị gia tốc trở lại Khủng Cụ Chi Thành cùng Khắc Lạp Khắc uống chén trà nhỏ, giao lưu kinh nghiệm, lại nghe cách đó không xa có tiếng đánh nhau. Nghệ Phong tinh tế nghe xong, phát hiện là thanh âm của đám người Băng Hồn, hắn nao nao, gật đầu với Bạch Hàn Tuyết, cả hai nhanh chóng đi về phía tranh đấu.
Thời điểm Nghệ Phong chạy tới nơi tranh đấu, suýt nữa đã chửi mẹ nó.
Chỉ thấy Băng Hồn và Cô Tinh, Nghị Minh cùng với Họa Thủy đều có, mà ở trong vòng vây của bọn họ chỉ có một con Ma thú. Nếu như đây là một con Ma thú cường hãn thì cũng thôi đi, thế nhưng con Ma thú này chỉ là ngũ giai!
Nghệ Phong nhịn không được mắng một tiếng:
- Ta kháo... Các ngươi còn có xấu hổ hay không. Bốn Vương Cấp khi dễ một con Ma thú ngũ giai?
Nghệ Phong thật muốn tát mấy người này mấy cái, những người này cũng quá buồn chán sao. Một Ma thú ngũ giai, tùy ý ai cũng có thể đơn giản chém giết nó a!
Mấy người nghe được tiếng mắng của Nghệ Phong, cả đám quay đầu lại, trường thương của Băng Hồn cũng mạnh mẽ huy động, bạo phát một trận quang mang, chỉ chốc lát là xuyên qua thân thể con Ma thú này.
- Phong thiếu gia có muốn chơi trò người và thú vây bắt hay không?
Cô Tinh thấy Băng Hồn giải quyết con Ma thú ngũ giai kia, hắn tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu hướng Nghệ Phong cười nói.
- Người và thú?
Nghệ Phong đổ mồ hôi lạnh, hắn liên tục xua tay nói:
- Không, các ngươi chậm rãi chơi là được, ta là người rất truyền thống, chưa có tiền lệ chơi như vậy!
Đám người Cô Tinh ngơ ngác nhìn nhau, không rõ Nghệ Phong là bị đả kích gì. Tại sao trò chơi người và thú lại làm cho hắn sợ như vậy?
- Phong thiếu gia thực không muốn chơi sao? Kỳ thực vây mà không giết, có thể đề thăng thực lực lớn nhất!
Cô Tinh nghi hoặc hỏi Nghệ Phong.
- Không được! Không được! Tiền lệ người và thú gì đó các ngươi phát dương quang đại là được. Ta không cần, ta là người tương đối chính thống một chút!
Nghệ Phong liên tục xua tay, ban đầu Nghệ Phong cũng không dám nghiên cứu điện ảnh âu mỹ, muốn hắn thực tiễn lại càng không dám. Chỉ là, đám người Cô Tinh này đã mở ra tiền lệ, nếu như để hắn đến Địa Cầu đi làm trò nhân thú, hẳn là sẽ rất nổi tiếng!
Mấy người không rõ vì sao bọn họ vừa nói đến nhân thú, Nghệ Phong giống như thấy mãnh thú, chỉ là thấy Bạch Hàn Tuyết bên cạnh Nghệ Phong, còn ăn mặc quần áo của hắn, trong mắt mấy người đều có dáng tươi cười nghiền ngẫm.
Bạch Hàn Tuyết thấy ánh mắt mấy người kia như vậy, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, dáng dấp hiện tại này của nàng, thực sự có thể làm cho người ta liên tưởng đến rất nhiều thứ gì đó.
Họa Thủy cũng giật mình, lập tức hỏi một câu rất trực tiếp:
- Nghệ Phong đã làm ngươi rồi?
- A...
Sắc mặt Bạch Hàn Tuyết như lò lửa, sợ hãi kêu một tiếng, lúc này mới hướng Họa Thủy giải thích có chút hoảng loạn nói:
- Ngươi nói gì vậy! Ta và hắn không có gì!
- Không có gì mà quần áo ngươi mất trật tự, ăn mặc y phục của hắn?
Họa Thủy bĩu môi, chỉ là đối với Bạch Hàn Tuyết là một đóa cải trắng tốt như vậy lại bị Nghệ Phong hái mất, nghĩ cũng rất đáng tiếc.
- Ta...
Bạch Hàn Tuyết muốn giải thích cái gì, lại phát hiện cái gì cũng nói không nên lời. Không khỏi quay đầu nhìn Nghệ Phong, chờ mong Nghệ Phong giải thích.
Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai, hướng mấy người Họa Thủy nói:
- Nàng bị ma thú công kích, ta cứu nàng, đơn giản vậy thôi!
Mấy người Cô Tinh ngơ ngác nhìn nhau, tinh tế quan sát Bạch Hàn Tuyết một phen, thấy xác thực có trảo ấn của Ma thú, trong lòng cũng tin hơn phân nửa, chỉ bất quá bọn họ sẽ bỏ qua cơ hội trêu ghẹo này sao?
- Chúng ta đều minh bạch, Phong thiếu gia không cần giải thích!
Cô Tinh cười tà nhìn Nghệ Phong, trong ánh mắt có chút nghiền ngẫm.
Nghệ Phong nói:
- Tin hay không tùy các ngươi, Dù sao đi nữa bản thiếu gia cũng không sợ chuyện xấu. Ha ha...
Bạch Hàn Tuyết nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt hơi đỏ hồng, vẫn còn nhịn không được lần thứ hai nói:
- Chúng ta thực không có gì?
- Chúng ta minh bạch!
Cô Tinh và đám người Nghị Minh cùng kêu lên, ngữ khí kéo thật dài.
Cô Tinh nhìn Bạch Hàn Tuyết đỏ mặt, cả đám có chút thất thần, bọn họ cho tới bây giờ còn chưa thấy qua dáng dấp này của Băng Tuyết nữ thần, cảm giác mười phần kinh diễm.
Nghệ Phong thấy dáng dấp này của Bạch Hàn Tuyết, khẽ cười cười, trong lòng không thèm để ý đến đám người Cô Tinh trêu chọc, thế nhưng Bạch Hàn Tuyết dù sao cũng là một nữ nhân, da mặt vẫn rất mỏng.
- Họa Thủy, cho Bạch Hàn Tuyết một bộ quần áo đi!
Nghệ Phong nói Họa Thủy, nếu như Bạch Hàn Tuyết ăn mặc quần áo Nghệ Phong như vậy xuất hiện trước đại chúng, vậy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nếu như Nghệ Phong có làm gì thì cũng thôi đi, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn cái gì cũng chưa từng làm a.
Tuy rằng Họa Thủy đối với Nghệ Phong có ý kiến lớn lao, thế nhưng cũng yêu thương danh tiếng của Bạch Hàn Tuyết, từ trong linh giới lấy ra một bộ quần áo đưa cho Bạch Hàn Tuyết.
Bạch Hàn Tuyết tiếp nhận quần áo của Họa Thủy, tay không khỏi sờ sờ áo khoác ở trên người, trong mắt cư nhiên có vẻ cô đơn!
Nghệ Phong thấy Bạch Hàn Tuyết và Họa Thủy trốn đi một qua bên, thời điểm hắn suy nghĩ có nên lén qua hay không, lại thấy đám người Cô Tinh kia đang nhìn hắn, hắn liền bỏ đi ý nghĩ này, nên làm quân tử a.
- Các ngươi thí luyện?ở chỗ này
Nghệ Phong rất rõ ràng thực lực của Ma thú và Mị ở khu vựa này, đối với mấy người bọn họ căn bản không tồn tại tính uy hiếp.
Thấy Nghệ Phong hỏi như vậy, trên mặt đám người Cô Tinh cũng có vẻ ngạo nghễ:
- Chúng ta chỉ vừa mới lui về đây, không có việc gì mới chơi trò chơi nhân thú!
Nghệ Phong nghe Cô Tinh lần thứ hai nhắc tới nhân thú, trán hắn không ngừng đổ mồ hôi lạnh, hắn nhanh nói sang chuyện khác:
- Cái kia, có thể nói cho ta biết, các ngươi tới chỗ nào hay không?
Cô Tinh nói:
- Chúng ta cũng không biết cụ thể bao sâu, chỉ là một đường đi thẳng về phía trước, thâm nhập Khủng Cụ Sâm Lâm trên dưới mười ngày!
Cô Tinh nói đến chỗ này, trong mắt cũng có chút tự ngạo, lấy thực lực Vương Cấp của bọn họ, có thể đi vào trong trung tâm của Khủng Cụ Sâm Lâm sâu như vậy, xác thực đáng giá kiêu ngạo.
- Mười ngày?
Nghệ Phong ngẩn người, cổ quái nhìn đám người Cô Tinh và Nghị Minh, tổ hợp bốn Vương Cấp chỉ đi vào mười ngày mà thôi?
Cô Tinh thấy biểu tình của Nghệ Phong, hắn hơi nhíu mày. Ở trong suy nghĩ của hắn, hẳn là thấy Nghệ Phong kinh ngạc mới đúng.
- Có vấn đề gì sao?
Cô Tinh nhìn Nghệ Phong, cau mày hỏi, hắn nguyên bản còn đợi Nghệ Phong sợ hãi than, thế nhưng biểu tình Nghệ Phong như vậy làm hắn rất khó chịu. Đặc biệt không thấy nhãn thần của Nghệ Phong sợ hãi than, làm hắn cảm giác mười phần nghẹn khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.