Chương 273: Cùng Điệp Vận Du
Anh Giai Ngây Thơ
24/10/2017
Đối với sự mờ ám của Nghệ Phong, Điệp Vận Du sớm đã có thói quen. Nàng thích cảm giác ở cùng một chỗ với Nghệ Phong, càng thích cảm giác được Nghệ Phong ôm vào lòng, tuy rằng tay chân của hắn không an phận, thế nhưng nếu thực sự an phận thì Điệp Vận Du sẽ hoài nghi không biết Nghệ Phong có phải là nam nhân hay không.
- Nói cho ta biết, lần này đi Khủng Cụ Sâm Lâm có thu hoạch gì?
Điệp Vận Du dúi đầu vào trong lòng Nghệ Phong, ngực đè nặng vào phía trên bàn tay của Nghệ Phong, ôn nhu hỏi.
Nghệ Phong thấy vậy cũng để yên không rút bàn tay của chính mình về, đặt ở phía trên phần mềm mại kia, cảm giác rất hưởng thụ, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của Điệp Vận Du, hắn nói:
- Mặc dù ở trong thành Khủng Cụ có một chút phong ba nổi lên, thế nhưng thu hoạch của ta cũng lớn. Thực lực đề thăng lên tới cửu giai đỉnh phong. Hẳn là không bao lâu nữa thì sẽ đạt được tới Tướng Cấp!
- Cái gì? Cửu giai? Ngươi nói ngươi đề thăng lên tới bốn giai? Chỉ trong vòng nửa tháng?
Điệp Vận Du mạnh mẽ ngẩng đầu lên, may mà Nghệ Phong né tránh kịp, nếu không nhất định sẽ đụng phải quai hàm dưới của hắn.
- Việc đó... Không cẩn thận đạt được!
Vẻ mặt Điệp Vận Du hơi co quắp: “Không cẩn thận”? Ngươi ngưu!
Tuy rằng nàng biết Nghệ Phong có hồn lực Tướng Cấp nên tốc độ tu luyện nhất định sẽ chấn động nhân tâm. Thế nhưng không ngờ tới sẽ chấn động như vậy, một người đề thăng liền bốn giai trong vòng nửa tháng. Trăm năm qua vẫn chưa từng xuất hiện qua người nào có tư chất như vậy!
- Thật không biết ngươi tu luyện thế nào!
Điệp Vận Du cười khổ nói.
- Chuyện đó... Là do không cẩn thận đạt được thôi!
Nghệ Phong rất nghiêm túc nhắc đi nhắc lại vài lần.
- Lăn...
Điệp Vận Du hận a, hỗn đản kia không phải muốn đả kích người khác?
- Thực lực cửu giai, ở đế đô cũng coi như là một cường giả. Chỉ là ngươi phải mau chóng đề thăng thực lực tới Tướng Cấp.
Điệp Vận Du nhắc nhở. Đừng thấy cửu giai chỉ cách Tướng Cấp một bước, thế nhưng một bước này cách biệt nhau giống như trời và đất.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Có hồn lực Tướng Cấp chống đỡ, hẳn là cũng đủ để chống đỡ thoải mái đi! Chỉ là hiện giờ cho dù ta gặp phải Tướng Cấp, chỉ cần không phải giai quá cao thì hắn tuyệt đối không làm gì được ta!
Thật ra Điệp Vận Du không hề nghi ngờ tính chân thực của những lời nói vừa rồi, xác thực tiểu tử này ẩn tàng rất nhiều thứ. Hơn nữa quan trọng nhất chính là phó viện trưởng đã từng đi tìm nàng để hỏi Nghệ Phong đã đi đâu, nhìn dáng vẻ tức tối của hắn, chính mình dò hỏi liền biết được, thật không ngờ tiểu tử này lại kiêu ngạo như vậy.
- Từ lúc khai giảng ngươi chưa học qua một lễ khóa nào phải không?
Điệp Vận Du liếc nhìn Nghệ Phong một cách cổ quái, khiến Nghệ Phong rút bàn tay đang làm chuyện xấu từ trong áo của nàng ra ngoài.
- Ách... Cái đó hình như là vậy? Làm sao nàng biết được?
Nghệ Phong có chút kinh ngạc nói.
- Viện trưởng của các ngươi tự mình tới tìm ta để hỏi về ngươi! Ngươi vô thanh vô tức biết mất khiến hắn hoài nghi có phải chính mình đã thu một đệ tử không?
Điệp Vận Du cười khổ nói, nàng càng lúc càng bội phục Nghệ Phong, chỉ là không rõ Nghệ Phong trà trộn vào trong Học viện Trạm Lam để làm cái gì.
- Vốn ta cũng không định làm học sinh tại Học viện Trạm Lam, nếu không phải bởi vì còn một sự tình thì ta cũng sẽ không trở về nơi đây!
Nghệ Phong nhún nhún vai nói, chỉ cần không khai trừ chính mình, có thể để chính mình tiến vào trong cánh cửa của học viện Trạm Lam, bọn họ muốn làm gì thì làm!
Điệp Vận Du bất đắc dĩ đành liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Nhưng ngươi cũng không thể càn rõ ở trong trường học như vậy, vừa mới đi qua liền phế hơn mười học sinh của người ta.
Điệp Vận Du rất bất đắc dĩ đối với Nghệ Phong: vừa mới vào Học viện Trạm Lam đã phế học sinh Bạch Kim, quả thực là không coi ai ra gì. Phải biết rằng, mỗi một học sinh Bạch Kim đều là bảo bối của Học viện Trạm Lam.
Nhìn bộ dáng của phó viện trưởng, hiển nhiên tức giận không nhẹ! Cho dù chính mình đối mặt với hắn cũng không có chút nào che dấu sự tức giận đối với Nghệ Phong.
- Điệp tỷ tỷ biết bước tiếp theo của ta là cái gì không?
Bỗng nhiên bàn tay Nghệ Phong ngừng làm chuyện xấu, hắn nói nhàn nhạt với Điệp Vận Du, đột nhiên Nghệ Phong dừng động tác lại khiến nàng cảm thấy có chút không thích hợp!
- Ngươi muốn làm cái gì?
Điệp Vận Du nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, tên bại hoại này không chiếm tiện nghi của chính mình thực đúng là ngạc nhiên.
- Kỳ thực cũng không có gì, ta chỉ là muốn phế đi toàn bộ ngũ hổ của Học viện Trạm Lam mà thôi!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói rằng, ở vấn đề này hắn không thương lượng một chút nào. Cho dù phó viện trưởng muốn khai trừ hắn thì hắn cũng sẽ không hối tiếc!
- Cái gì?
Điệp Vận Du cả kinh kêu lên, nàng cảm giác đầu của Nghệ Phong đang nóng lên. Phế bỏ năm học sinh Bạch Kim, phó viện trưởng không nổi bão lên mới là lạ!
- Rốt cuộc bọn họ đắc tội ngươi như thế nào mới khiến ngươi hận như vậy?
Điệp Vận Du xoa xoa huyệt thái dương nói, đối với tên đệ đệ mờ ám này, nàng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
- Bọn họ không nên dùng từ Hoa Hạ bang. Trên thế giới này chỉ có ta mới xứng đáng dùng từ Hoa Hạ!
Thanh âm nhàn nhạt khiến Điệp Vận Du tiếp tục thấy được sự kiêu ngạo của Nghệ Phong: Nghệ Phong có phải là quá bá đạo không, ngay cả một cái tên cũng không cho người khác dùng? Cho dù là hoàng đế đế quốc cũng không bá đạo như vậy đi!
Bàn tay mềm mại nhỏ bé của Điệp Vận Du sờ lên trán của Nghệ Phong, thì thào lẩm bẩm:
- Không phát sốt a!
Động tác của nàng khiến Nghệ Phong dở khóc dở cười, hắn đưa tay lên nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Điệp Vận Du nói:
- Nàng mới đang phát sốt! Phó viện trưởng đã nói với nàng những cái gì? Quên đi, quan tâm hắn nói những cái gì làm gì! Dù sao đi nữa ta cũng phải tiêu diệt Hoa Hạ bang!
Điệp Vận Du nghe được Nghệ Phong nói chắc như đinh đóng cột, nàng biết chắc chắn Nghệ Phong sẽ làm như vậy. Nàng còn nhớ kỹ hồi trước thực lực của Nghệ Phong không bằng đệ tử Kim Ưng Tông, thế nhưng tính tình quật cường của hắn đã khiến hắn đi ra ngoài chém giết đối phương! Nghệ Phong quyết định chuyện gì thì cho dù chính mình cũng không thể thay đối chủ ý của hắn.
Chỉ có điều Điệp Vận Du vẫn không rõ rốt cuộc hai chữ Hoa Hạ này có ý nghĩa gì khiến Nghệ Phong đặt nặng như vậy, nếu như chính mình nhớ không lầm thì trước đây Nghệ Phong nói muốn thành lập một đế quốc tên là Hoa Hạ đi!
- Nói cho ta biết, lần này đi Khủng Cụ Sâm Lâm có thu hoạch gì?
Điệp Vận Du dúi đầu vào trong lòng Nghệ Phong, ngực đè nặng vào phía trên bàn tay của Nghệ Phong, ôn nhu hỏi.
Nghệ Phong thấy vậy cũng để yên không rút bàn tay của chính mình về, đặt ở phía trên phần mềm mại kia, cảm giác rất hưởng thụ, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của Điệp Vận Du, hắn nói:
- Mặc dù ở trong thành Khủng Cụ có một chút phong ba nổi lên, thế nhưng thu hoạch của ta cũng lớn. Thực lực đề thăng lên tới cửu giai đỉnh phong. Hẳn là không bao lâu nữa thì sẽ đạt được tới Tướng Cấp!
- Cái gì? Cửu giai? Ngươi nói ngươi đề thăng lên tới bốn giai? Chỉ trong vòng nửa tháng?
Điệp Vận Du mạnh mẽ ngẩng đầu lên, may mà Nghệ Phong né tránh kịp, nếu không nhất định sẽ đụng phải quai hàm dưới của hắn.
- Việc đó... Không cẩn thận đạt được!
Vẻ mặt Điệp Vận Du hơi co quắp: “Không cẩn thận”? Ngươi ngưu!
Tuy rằng nàng biết Nghệ Phong có hồn lực Tướng Cấp nên tốc độ tu luyện nhất định sẽ chấn động nhân tâm. Thế nhưng không ngờ tới sẽ chấn động như vậy, một người đề thăng liền bốn giai trong vòng nửa tháng. Trăm năm qua vẫn chưa từng xuất hiện qua người nào có tư chất như vậy!
- Thật không biết ngươi tu luyện thế nào!
Điệp Vận Du cười khổ nói.
- Chuyện đó... Là do không cẩn thận đạt được thôi!
Nghệ Phong rất nghiêm túc nhắc đi nhắc lại vài lần.
- Lăn...
Điệp Vận Du hận a, hỗn đản kia không phải muốn đả kích người khác?
- Thực lực cửu giai, ở đế đô cũng coi như là một cường giả. Chỉ là ngươi phải mau chóng đề thăng thực lực tới Tướng Cấp.
Điệp Vận Du nhắc nhở. Đừng thấy cửu giai chỉ cách Tướng Cấp một bước, thế nhưng một bước này cách biệt nhau giống như trời và đất.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Có hồn lực Tướng Cấp chống đỡ, hẳn là cũng đủ để chống đỡ thoải mái đi! Chỉ là hiện giờ cho dù ta gặp phải Tướng Cấp, chỉ cần không phải giai quá cao thì hắn tuyệt đối không làm gì được ta!
Thật ra Điệp Vận Du không hề nghi ngờ tính chân thực của những lời nói vừa rồi, xác thực tiểu tử này ẩn tàng rất nhiều thứ. Hơn nữa quan trọng nhất chính là phó viện trưởng đã từng đi tìm nàng để hỏi Nghệ Phong đã đi đâu, nhìn dáng vẻ tức tối của hắn, chính mình dò hỏi liền biết được, thật không ngờ tiểu tử này lại kiêu ngạo như vậy.
- Từ lúc khai giảng ngươi chưa học qua một lễ khóa nào phải không?
Điệp Vận Du liếc nhìn Nghệ Phong một cách cổ quái, khiến Nghệ Phong rút bàn tay đang làm chuyện xấu từ trong áo của nàng ra ngoài.
- Ách... Cái đó hình như là vậy? Làm sao nàng biết được?
Nghệ Phong có chút kinh ngạc nói.
- Viện trưởng của các ngươi tự mình tới tìm ta để hỏi về ngươi! Ngươi vô thanh vô tức biết mất khiến hắn hoài nghi có phải chính mình đã thu một đệ tử không?
Điệp Vận Du cười khổ nói, nàng càng lúc càng bội phục Nghệ Phong, chỉ là không rõ Nghệ Phong trà trộn vào trong Học viện Trạm Lam để làm cái gì.
- Vốn ta cũng không định làm học sinh tại Học viện Trạm Lam, nếu không phải bởi vì còn một sự tình thì ta cũng sẽ không trở về nơi đây!
Nghệ Phong nhún nhún vai nói, chỉ cần không khai trừ chính mình, có thể để chính mình tiến vào trong cánh cửa của học viện Trạm Lam, bọn họ muốn làm gì thì làm!
Điệp Vận Du bất đắc dĩ đành liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Nhưng ngươi cũng không thể càn rõ ở trong trường học như vậy, vừa mới đi qua liền phế hơn mười học sinh của người ta.
Điệp Vận Du rất bất đắc dĩ đối với Nghệ Phong: vừa mới vào Học viện Trạm Lam đã phế học sinh Bạch Kim, quả thực là không coi ai ra gì. Phải biết rằng, mỗi một học sinh Bạch Kim đều là bảo bối của Học viện Trạm Lam.
Nhìn bộ dáng của phó viện trưởng, hiển nhiên tức giận không nhẹ! Cho dù chính mình đối mặt với hắn cũng không có chút nào che dấu sự tức giận đối với Nghệ Phong.
- Điệp tỷ tỷ biết bước tiếp theo của ta là cái gì không?
Bỗng nhiên bàn tay Nghệ Phong ngừng làm chuyện xấu, hắn nói nhàn nhạt với Điệp Vận Du, đột nhiên Nghệ Phong dừng động tác lại khiến nàng cảm thấy có chút không thích hợp!
- Ngươi muốn làm cái gì?
Điệp Vận Du nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, tên bại hoại này không chiếm tiện nghi của chính mình thực đúng là ngạc nhiên.
- Kỳ thực cũng không có gì, ta chỉ là muốn phế đi toàn bộ ngũ hổ của Học viện Trạm Lam mà thôi!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói rằng, ở vấn đề này hắn không thương lượng một chút nào. Cho dù phó viện trưởng muốn khai trừ hắn thì hắn cũng sẽ không hối tiếc!
- Cái gì?
Điệp Vận Du cả kinh kêu lên, nàng cảm giác đầu của Nghệ Phong đang nóng lên. Phế bỏ năm học sinh Bạch Kim, phó viện trưởng không nổi bão lên mới là lạ!
- Rốt cuộc bọn họ đắc tội ngươi như thế nào mới khiến ngươi hận như vậy?
Điệp Vận Du xoa xoa huyệt thái dương nói, đối với tên đệ đệ mờ ám này, nàng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
- Bọn họ không nên dùng từ Hoa Hạ bang. Trên thế giới này chỉ có ta mới xứng đáng dùng từ Hoa Hạ!
Thanh âm nhàn nhạt khiến Điệp Vận Du tiếp tục thấy được sự kiêu ngạo của Nghệ Phong: Nghệ Phong có phải là quá bá đạo không, ngay cả một cái tên cũng không cho người khác dùng? Cho dù là hoàng đế đế quốc cũng không bá đạo như vậy đi!
Bàn tay mềm mại nhỏ bé của Điệp Vận Du sờ lên trán của Nghệ Phong, thì thào lẩm bẩm:
- Không phát sốt a!
Động tác của nàng khiến Nghệ Phong dở khóc dở cười, hắn đưa tay lên nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Điệp Vận Du nói:
- Nàng mới đang phát sốt! Phó viện trưởng đã nói với nàng những cái gì? Quên đi, quan tâm hắn nói những cái gì làm gì! Dù sao đi nữa ta cũng phải tiêu diệt Hoa Hạ bang!
Điệp Vận Du nghe được Nghệ Phong nói chắc như đinh đóng cột, nàng biết chắc chắn Nghệ Phong sẽ làm như vậy. Nàng còn nhớ kỹ hồi trước thực lực của Nghệ Phong không bằng đệ tử Kim Ưng Tông, thế nhưng tính tình quật cường của hắn đã khiến hắn đi ra ngoài chém giết đối phương! Nghệ Phong quyết định chuyện gì thì cho dù chính mình cũng không thể thay đối chủ ý của hắn.
Chỉ có điều Điệp Vận Du vẫn không rõ rốt cuộc hai chữ Hoa Hạ này có ý nghĩa gì khiến Nghệ Phong đặt nặng như vậy, nếu như chính mình nhớ không lầm thì trước đây Nghệ Phong nói muốn thành lập một đế quốc tên là Hoa Hạ đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.