Chương 272: Trở về
Anh Giai Ngây Thơ
24/10/2017
- Chính là lúc này!
Nghệ Phong nhìn một quyền cực mạnh của Áo Mỗ hung hăng đánh tới Khẳng Lợi, hắn lập tức thi triển hồn châm toàn lực, đâm thẳng vào Khẳng Lợi.
Cùng lúc đó, Tiêm Hổ kiếm xuất hiện trên tay Nghệ Phong.
- Thuấn di...
Bỗng nhiên Nghệ Phong biến mất, dưới ánh mắt dại ra của mọi người, thân ảnh Nghệ Phong xuất hiện bên cạnh Khẳng Lợi trong nháy mắt, Tiêm Hổ kiếm trên tay đâm vào cổ của đối phương.
Vừa rồi phải đối phó với công kích cực mạnh của Áo Mỗ, rồi còn phải đối phó với hồn châm của Nghệ Phong, Khẳng Lợi sao còn có thể phản ứng kịp với tình huống xảy ra trước mặt. Không chút chần chừ, Tiêm Hổ kiếm của Nghệ Phong lướt qua cái cổ của hắn, dưới màn mưa máu bắn tung tóe, hai mắt của Khẳng Lợi trừng lớn, không thể tin được rồi ngã xuống mặt đất!
Cơ hồ không để cho mọi người kịp phản ứng với màn vừa rồi, cả đám bọn họ đều dại ra tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Khẳng Lợi chết không nhắm mắt kia, không để ý tới Nghệ Phong, trong lòng đám người đều dậy sóng.
Trời ạ! Điều này sao có thể? Tướng Cấp a! Đây là Tướng Cấp a! Vậy mà bị người ta khác dùng một kiếm giải quyết nhẹ nhàng? Chuyện này cũng quá kinh khủng đi!
Nghĩ vậy, ánh mắt của đám người đều chuyển hướng sang phía Nghệ Phong, không khỏi cảm thấy rùng mình.
Trần Ny Đan cũng đồng dạng dại ra tại chỗ, từ đáy lòng nàng mọc lên một cỗ hàn khí: Đây... đây mới là thực lực của hắn?
Chém giết Khẳng Lợi xong, Nghệ Phong cũng không có ý định dừng lại ở thành Khủng Cụ, lấy được tin tức của tiểu ma nữ từ chỗ Khắc Lạp Khắc xong, thuận tiện giải độc của chính mình cho Áo Mỗ. Hắn liền phi như ngựa hướng về truyền tống trận của thành Khủng Cụ.
Sau khi lãng phí một viên ma tinh tứ giai xong, Nghệ Phong trở về Học viện Trạm Lam, cứ thế này trở về hắn không khỏi cảm thán truyền tống trận thật ngưu bức.
Vừa trở về Nghệ Phong cũng không đi tìm quái lão đầu mà hắn trực tiếp đi tới phủ đệ của Lâm Hạo Nhiên. Ở đế đô chỉ có Lâm Hạo Nhiên là trưởng bối của chính mình, chính mình biến mất lâu như vậy, dù thế nào cũng phải tới gặp để hắn yên tâm.
Trái ngược lại Lâm Hạo Nhiên không quá để ý tới việc Nghệ Phong đột nhiên mất tích, hắn còn tưởng rằng Nghệ Phong đang một mực ở trong học viện, nói chuyện với hắn vài câu rồi biết được tin tức: Tần Y trở về tìm hắn, hôm nay không tìm được đã quay trở về rồi.
Nhớ tới bộ dáng điên đảo chúng sinh kia, trong lòng Nghệ Phong liền bị nhu tình bao trùm, hắn hận không thể xuất hiện trước mặt nàng trong nháy mắt, gắt gao ôm nàng vào trong lòng, cảm thụ khí tức của Tần Y! Nữ nhân nhu mì này luôn luôn khiến chính mình có cảm giác yêu thương tới tận sâu trong cõi lòng.
Loại bỏ ý niệm tưởng nhớ nữ nhân điên đảo chúng sinh kia, Nghệ Phong liền cự tuyệt Lâm Hạo Nhiên đang muốn giữ chân chính mình ở lại đây: đáng cười, có yêu vật Điệp Vận Du đang chờ ta tới sưởi ấm giường băng giá, nếu ta còn ở lại đây thì nhất định đầu đang có vấn đề.
Cho nên sau khi cáo biệt với Linh Nhih, Nghệ Phong liền đi một mạch tới Thúy Lâm Các, đùa giỡn với A Tú một phen, trêu khiến nàng đỏ mặt tới tận mang tai, cuối cùng Nghệ Phong cũng nhận được tin tức, Điệp Vận Du đã đi tới Thúy Lâm Các được hơn một tháng, vẫn chưa trở về cung.
Điều này khiến cho Nghệ Phong cảm thấy vui vẻ đồng thời cũng thấy kinh ngạc: cho dù thân phận của Điệp Vận Du đặc thù thế nhưng cũng không thể ở bên ngoài suốt một tháng nha!
- Điệp tỷ tỷ...
Dung nhan tuyệt mỹ giống như đóa hoa kiều diễm tùy ý phóng xuất vẻ đẹp, quần áo trên người rối loạn tứ tung hiển lộ làn da trắng như tuyết, bộ ngực trắng nõn đột nhiên hiện ra cùng với đường cong duyên dáng. Đường cong linh lung không bị che đậy hoàn toàn, ung dung và mị hoặc khiến cho Nghệ Phong cảm giác một cỗ tà hỏa đang trỗi dậy từ dưới đáy lòng, hô hấp dần dần có chút trở nên ồ ồ. Liều mạng vận chuyển Lăng Thần Quyết mới miễn cưỡng ngăn chặn được cỗ tà hỏa này lại.
Yêu vật này càng lúc càng dụ người! Càng khiến lòng người xao xuyến!
Điệp Vận Du vốn không quan tâm tới chuyện ở bên ngoài mà chỉ tập trung vào đánh đàn, thế nhưng một câu Điệp tỷ tỷ khiến nàng vội vàng quay đầu lại, kinh hỉ nói:
- Ngươi đã trở về!
Trên khuôn mặt toát ra vẻ tươi cười, lộ ra vẻ Mị hoặc xinh đẹp khiến Nghệ Phong vừa nhìn liền ngẩn ngơ!
- Không ngờ vẫn chứng nào tật nấy! Vẫn còn háo sắc như vậy!
Điệp Vận Du cười cười, nhìn thoáng qua phản ứng ở giữa chân Nghệ Phong, nhẹ nhàng đứng đậy đi tới bên cạnh Nghệ Phong, đưa một ngón tay lên dí nhẹ vào trán của hắn.
Nghệ Phong nhìn yêu vật gần ngay trước mắt, hắn bỗng nhiên giang tay ôm lấy Điệp Vận Du vào trong lòng, thân thể nóng rực đè lên người Nghệ Phong, khiến tà hỏa từ đáy lòng của hắn nổi lên một lần nữa.
- Điệp tỷ tỷ càng lúc càng mê người. Ta nghĩ bất kỳ nam nhân nào sẽ vì nàng mà điên cuồng!
Nghệ Phong đè nặng vai của Điệp Vận Du xuống, thổi nhẹ một luồng hơi nóng vào trong cái tai xinh đẹp của nàng.
Điệp Vận Du quay đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong, thuận theo thế nắm trong lòng hắn, nắm lấy bàn tay Nghệ Phong đang lén đặt trên bộ ngực nõn nà của nàng, oán trách một tiếng:
- Càng ngày càng tệ, mới không gặp một thời gian đã giở trò xấu!
- Đó là do Điệp tỷ tỷ ở trước mặt cho nên ta mới không nhịn được, nếu như là người khác ở trước mặt thì ta luôn là chính nhân quân tử cùng với thánh nhân!
Nghệ Phong không biết liêm sỉ khoe khoang khoác lác.
- Ha ha... Thật ư? Vậy vì sao ta nghe nói ngay cả A Tú ngươi cũng đùa bỡn, hừ!
Điệp Vận Du rất bất đắc dĩ với tính cách phong lưu trăng hoa của Nghệ Phong.
- Ai nói? Tại sao lại đặt điều như vậy, đùa như thế ta sẽ trở thành người xấu xa. Rõ ràng là ta trò chuyện với A Tú mà thôi. Ta thấy nàng có nhiều vấn đề không hiểu cho nên lúc đó mới chỉ dạy cho nàng một chút. Ta là một nam nhân thuần khiết giống như hoa sen trên đỉnh Thiên Sơn, vậy mà bị các người ngộ nhận thành thế này. Các người đáng bị đánh vào mông!
Nghệ Phong rất bất mãn nói.
- Ha ha...
Điệp Vận Du càng nghe càng cảm thấy vui vẻ, trong lúc nhất thời quên không ngăn trở bàn tay của Nghệ Phong, để cho bàn tay của hắn nhất cử đột phá phòng tuyến của nàng, sờ vào ngực của nàng, cảm thụ được sự co dãn cùng mềm mại khác thường.
Điệp Vận Du trắng mắt nhìn Nghệ Phong, đè lại bàn tay của hắn, mặc dù toàn thân nàng từ trên xuống dưới đều có vết tích móng vuốt của Nghệ Phong, thế nhưng trên mặt vẫn hiện lên một quầng đỏ ửng kiều diễm động lòng người!
Nghệ Phong nhìn một quyền cực mạnh của Áo Mỗ hung hăng đánh tới Khẳng Lợi, hắn lập tức thi triển hồn châm toàn lực, đâm thẳng vào Khẳng Lợi.
Cùng lúc đó, Tiêm Hổ kiếm xuất hiện trên tay Nghệ Phong.
- Thuấn di...
Bỗng nhiên Nghệ Phong biến mất, dưới ánh mắt dại ra của mọi người, thân ảnh Nghệ Phong xuất hiện bên cạnh Khẳng Lợi trong nháy mắt, Tiêm Hổ kiếm trên tay đâm vào cổ của đối phương.
Vừa rồi phải đối phó với công kích cực mạnh của Áo Mỗ, rồi còn phải đối phó với hồn châm của Nghệ Phong, Khẳng Lợi sao còn có thể phản ứng kịp với tình huống xảy ra trước mặt. Không chút chần chừ, Tiêm Hổ kiếm của Nghệ Phong lướt qua cái cổ của hắn, dưới màn mưa máu bắn tung tóe, hai mắt của Khẳng Lợi trừng lớn, không thể tin được rồi ngã xuống mặt đất!
Cơ hồ không để cho mọi người kịp phản ứng với màn vừa rồi, cả đám bọn họ đều dại ra tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Khẳng Lợi chết không nhắm mắt kia, không để ý tới Nghệ Phong, trong lòng đám người đều dậy sóng.
Trời ạ! Điều này sao có thể? Tướng Cấp a! Đây là Tướng Cấp a! Vậy mà bị người ta khác dùng một kiếm giải quyết nhẹ nhàng? Chuyện này cũng quá kinh khủng đi!
Nghĩ vậy, ánh mắt của đám người đều chuyển hướng sang phía Nghệ Phong, không khỏi cảm thấy rùng mình.
Trần Ny Đan cũng đồng dạng dại ra tại chỗ, từ đáy lòng nàng mọc lên một cỗ hàn khí: Đây... đây mới là thực lực của hắn?
Chém giết Khẳng Lợi xong, Nghệ Phong cũng không có ý định dừng lại ở thành Khủng Cụ, lấy được tin tức của tiểu ma nữ từ chỗ Khắc Lạp Khắc xong, thuận tiện giải độc của chính mình cho Áo Mỗ. Hắn liền phi như ngựa hướng về truyền tống trận của thành Khủng Cụ.
Sau khi lãng phí một viên ma tinh tứ giai xong, Nghệ Phong trở về Học viện Trạm Lam, cứ thế này trở về hắn không khỏi cảm thán truyền tống trận thật ngưu bức.
Vừa trở về Nghệ Phong cũng không đi tìm quái lão đầu mà hắn trực tiếp đi tới phủ đệ của Lâm Hạo Nhiên. Ở đế đô chỉ có Lâm Hạo Nhiên là trưởng bối của chính mình, chính mình biến mất lâu như vậy, dù thế nào cũng phải tới gặp để hắn yên tâm.
Trái ngược lại Lâm Hạo Nhiên không quá để ý tới việc Nghệ Phong đột nhiên mất tích, hắn còn tưởng rằng Nghệ Phong đang một mực ở trong học viện, nói chuyện với hắn vài câu rồi biết được tin tức: Tần Y trở về tìm hắn, hôm nay không tìm được đã quay trở về rồi.
Nhớ tới bộ dáng điên đảo chúng sinh kia, trong lòng Nghệ Phong liền bị nhu tình bao trùm, hắn hận không thể xuất hiện trước mặt nàng trong nháy mắt, gắt gao ôm nàng vào trong lòng, cảm thụ khí tức của Tần Y! Nữ nhân nhu mì này luôn luôn khiến chính mình có cảm giác yêu thương tới tận sâu trong cõi lòng.
Loại bỏ ý niệm tưởng nhớ nữ nhân điên đảo chúng sinh kia, Nghệ Phong liền cự tuyệt Lâm Hạo Nhiên đang muốn giữ chân chính mình ở lại đây: đáng cười, có yêu vật Điệp Vận Du đang chờ ta tới sưởi ấm giường băng giá, nếu ta còn ở lại đây thì nhất định đầu đang có vấn đề.
Cho nên sau khi cáo biệt với Linh Nhih, Nghệ Phong liền đi một mạch tới Thúy Lâm Các, đùa giỡn với A Tú một phen, trêu khiến nàng đỏ mặt tới tận mang tai, cuối cùng Nghệ Phong cũng nhận được tin tức, Điệp Vận Du đã đi tới Thúy Lâm Các được hơn một tháng, vẫn chưa trở về cung.
Điều này khiến cho Nghệ Phong cảm thấy vui vẻ đồng thời cũng thấy kinh ngạc: cho dù thân phận của Điệp Vận Du đặc thù thế nhưng cũng không thể ở bên ngoài suốt một tháng nha!
- Điệp tỷ tỷ...
Dung nhan tuyệt mỹ giống như đóa hoa kiều diễm tùy ý phóng xuất vẻ đẹp, quần áo trên người rối loạn tứ tung hiển lộ làn da trắng như tuyết, bộ ngực trắng nõn đột nhiên hiện ra cùng với đường cong duyên dáng. Đường cong linh lung không bị che đậy hoàn toàn, ung dung và mị hoặc khiến cho Nghệ Phong cảm giác một cỗ tà hỏa đang trỗi dậy từ dưới đáy lòng, hô hấp dần dần có chút trở nên ồ ồ. Liều mạng vận chuyển Lăng Thần Quyết mới miễn cưỡng ngăn chặn được cỗ tà hỏa này lại.
Yêu vật này càng lúc càng dụ người! Càng khiến lòng người xao xuyến!
Điệp Vận Du vốn không quan tâm tới chuyện ở bên ngoài mà chỉ tập trung vào đánh đàn, thế nhưng một câu Điệp tỷ tỷ khiến nàng vội vàng quay đầu lại, kinh hỉ nói:
- Ngươi đã trở về!
Trên khuôn mặt toát ra vẻ tươi cười, lộ ra vẻ Mị hoặc xinh đẹp khiến Nghệ Phong vừa nhìn liền ngẩn ngơ!
- Không ngờ vẫn chứng nào tật nấy! Vẫn còn háo sắc như vậy!
Điệp Vận Du cười cười, nhìn thoáng qua phản ứng ở giữa chân Nghệ Phong, nhẹ nhàng đứng đậy đi tới bên cạnh Nghệ Phong, đưa một ngón tay lên dí nhẹ vào trán của hắn.
Nghệ Phong nhìn yêu vật gần ngay trước mắt, hắn bỗng nhiên giang tay ôm lấy Điệp Vận Du vào trong lòng, thân thể nóng rực đè lên người Nghệ Phong, khiến tà hỏa từ đáy lòng của hắn nổi lên một lần nữa.
- Điệp tỷ tỷ càng lúc càng mê người. Ta nghĩ bất kỳ nam nhân nào sẽ vì nàng mà điên cuồng!
Nghệ Phong đè nặng vai của Điệp Vận Du xuống, thổi nhẹ một luồng hơi nóng vào trong cái tai xinh đẹp của nàng.
Điệp Vận Du quay đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong, thuận theo thế nắm trong lòng hắn, nắm lấy bàn tay Nghệ Phong đang lén đặt trên bộ ngực nõn nà của nàng, oán trách một tiếng:
- Càng ngày càng tệ, mới không gặp một thời gian đã giở trò xấu!
- Đó là do Điệp tỷ tỷ ở trước mặt cho nên ta mới không nhịn được, nếu như là người khác ở trước mặt thì ta luôn là chính nhân quân tử cùng với thánh nhân!
Nghệ Phong không biết liêm sỉ khoe khoang khoác lác.
- Ha ha... Thật ư? Vậy vì sao ta nghe nói ngay cả A Tú ngươi cũng đùa bỡn, hừ!
Điệp Vận Du rất bất đắc dĩ với tính cách phong lưu trăng hoa của Nghệ Phong.
- Ai nói? Tại sao lại đặt điều như vậy, đùa như thế ta sẽ trở thành người xấu xa. Rõ ràng là ta trò chuyện với A Tú mà thôi. Ta thấy nàng có nhiều vấn đề không hiểu cho nên lúc đó mới chỉ dạy cho nàng một chút. Ta là một nam nhân thuần khiết giống như hoa sen trên đỉnh Thiên Sơn, vậy mà bị các người ngộ nhận thành thế này. Các người đáng bị đánh vào mông!
Nghệ Phong rất bất mãn nói.
- Ha ha...
Điệp Vận Du càng nghe càng cảm thấy vui vẻ, trong lúc nhất thời quên không ngăn trở bàn tay của Nghệ Phong, để cho bàn tay của hắn nhất cử đột phá phòng tuyến của nàng, sờ vào ngực của nàng, cảm thụ được sự co dãn cùng mềm mại khác thường.
Điệp Vận Du trắng mắt nhìn Nghệ Phong, đè lại bàn tay của hắn, mặc dù toàn thân nàng từ trên xuống dưới đều có vết tích móng vuốt của Nghệ Phong, thế nhưng trên mặt vẫn hiện lên một quầng đỏ ửng kiều diễm động lòng người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.