Chương 191: Đan dược
Anh Giai Ngây Thơ
18/10/2017
Nghệ Phong còn chưa nói dứt lời, thân ảnh hắn đã biến mất khỏi tầm mắt
Nghệ Lưu, trong khi Nghệ Lưu còn đang ngạc nhiên. Bỗng nhiên hắn cảm
giác được một trận kình phong vọt tới phía sau chính mình.
Nghệ Lưu hoảng sợ muốn tránh né, thể nhưng tốc độ của trận kình phong căn bản nằm ngoài dự tính của hắn. Một chưởng mạnh mẽ đánh vào đầu hắn.
Bịch...
Trên đỉnh đầu vô cùng đau đớn, khiển Nghệ Lưu trừng mắt kinh hãi nhìn Nghệ Phong. Vươn tay xoa xoa đầu chính mình, trong lòng vô cùng khó tin.
- Thế nào? Bản thiếu gia đã nói, có thể dùng một tát đập chết huynh. Nếu như lực đạo mạnh thêm một điểm, huynh sống cũng không được.
Nghệ Phong cười cười nhìn Nghệ Lưu nói.
Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong thản nhiên như không, trong lòng vô cùng kinh hãi: Quả thực chỉ một chiêu, chính mình còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn công kích tới. Trời ạ! Tại sao thực lực của hắn cường hãn như vậy?
Lúc này Nghệ Lưu mới có chút minh bạch, tại sao Nghệ Phong có thể đạt được giấy báo nhập học đặc biệt. Thực lực như vậy, hiển nhiên vượt xa học sinh bình thường.
- Nhị đệ! Nghĩ không ra đệ một mực giả heo ăn thịt hổ.
Nghệ Lưu liếc nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt hèn mọn, nói.
Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai nói:
- Thực lực của bản thiểu gia thấp kém, nhưng không khoe khoang như huynh!
- Thấp kém?
sắc mặt Nghệ Lưu khẽ chau lại.
- Kháo, thực lực của ngươi tính là thấp kém, vậy thực lực của ta là siêu thấp.
Nghệ Lưu thở dài tiếp tục nói:
- Có lẽ phụ thân biết được thực lực của đệ, nhất định sẽ hối hận vì quyết định của chính mình. Một phế nhân có thể trở thành niềm kiêu hãnh lớn nhất của người.
Nghệ Lưu có chút bất đắc dĩ, biết ràng nhị đệ sớm bại lộ một chút thực lực. Nhưng cũng không đến mức trục xuất khỏi gia môn. Bất quá, với tính tình của nhị đệ, rõ ràng sẽ không ở lại.
- Phụ thân ah! Không biết người biết được, sẽ hối hận thể nào?
Nghệ Lưu than vãn trong lòng.
- Niềm tự hào của người, bất quá chính là thể diện của người. Có huynh như vậy là đủ rồi, có ta hay không không quan trọng.
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, hiển nhiên không muốn nói bàn luận về vấn đề này.
Nghệ Lưu cũng cảm thấy hành động tuyệt tình kia của phụ thân, quả thực khiển Nghệ Phong để tâm rất nhiều.
- Nhị đệ! Có thời gian hãy về thăm mẫu thân! Mẫu thân hay nghĩ về đệ nên gầy hơn rất nhiều.
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức trên khuôn mặt hiện lên dáng vẻ tươi cười ấm áp:
- Có thời gian ta sẽ về.
Mẫu thân quan tâm Nghệ Phong tới cực điểm, khiển Nghệ Phong cảm tạ từ tận đáy lòng. Rất nhiều điều trên thể giới này đều là nàng chỉ dạy hắn.
Nghệ Lưu cười cười, hắn biết ràng nhị đệ vẫn luôn yêu thương kính trọng mẫu thân. Như vậy cũng tốt, ít nhất còn có thể hòa giải quan hệ giữa hắn và phụ thân.
Sau khi Nghệ Lưu lướt qua giấy báo nhập học một lượt, hắn liếc nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt cổ quái, nói:
- Một vạn kim tệ? Tại sao học phí của đệ cao gấp năm lần học phí của người khác?
- Sao?
Trong lòng Nghệ Phong vô cùng giận dữ: Kháo, quả thực lão gia hỏa kia trả thù ta. Aizzz, bản thiếu gia thuần khiết như vậy, thế mà hắn cũng nhẫn tâm.
- Đệ có một vạn kim tệ sao? Nếu không có, hãy cầm của ta.
Tuy Nghệ Lưu nghi hoặc chuyện học phí của Nghệ Phong cao gấp năm lần bình thường, nhưng hắn vẫn nói.
- Cảm ơn đại ca rồi! Thể nhưng ta nghĩ ta không cần!
Nghệ Phong vỗ vỗ vai Nghệ Lưu nói.
Tiền bạc của Nghệ Lưu đều đến từ Nghệ Khải Mạc, cho nên Nghệ Phong không muốn đụng vào. Chính mình đã bị người ta trục xuất khỏi gia môn, lòng tự trọng của chính mình không để chính mình nhận sự trợ giúp của hắn.
Nghệ Lưu hiển nhiên cũng biết suy nghĩ của Nghệ Phong, hắn thở dài nói:
- Vậy hãy hỏi ngoại công, số tiền này đối với ngoại công thực sự cũng không đáng là bao.
Nghệ Phong cười cười, một vạn kim tệ đối người dân bình thường quả thực rất nhiều, thế nhưng Nghệ Phong cũng không quá bận tâm. Lúc này Nghệ Phong cũng nhận ra phó viện trưởng cố ý ép mình. Nhưng đối với một y sư cao cấp mà nói, chỉ cần có dược liệu, luyện chế một chút đan dược cao cấp, kiểm một vạn kim tệ kia nhẹ nhàng như trở bàn tay.
- Đến khi đó tính sau! Được rồi, đại ca, ta còn hai viên Đề Khí Tán, tặng huynh!
Nghệ Phong lấy ra hai viên Đề Khí Tán còn lưu lại tặng Nghệ Lưu.
Nghệ Lưu nhìn hai viên đan dược trong suốt tản ra mùi hương thơm mát trên tay, hắn đứng ngây dại tại chỗ, một lúc lâu mới không dám tin tưởng nói:
- Đệ nói đây là đan dược Đề Khi Tán ngũ giai sao?
- Uhm! Thực lực của huynh hắn đã đạt tới Sư cấp nhất giai đỉnh phong. Chỉ cần huynh để hồn lực đề thăng tới nhị giai, hai viên đề khí tán này cũng đủ để giúp huynh đạt tới nhị giai!
Nghệ Phong gật gật đầu giải thích.
Nghệ Lưu cảm thấy trong lòng chính mình cuộn sóng: Nhị đệ! Lần trước gặp mặt, tặng chính mình một quyển vũ kỹ Nhật cấp làm lễ gặp mặt. Bây giờ mới gặp mặt lại tặng mình hai viên Đề Khí Tán. Chẳng phải hắn quá ngưu sao? Những vật như vậy, ngay cả phụ thân cũng không thể biết đến. Tuy ràng giá Đề Khí Tán ngoài thị trường chỉ hai nghìn kim tệ, thể nhưng đều bị các quý tộc và các thế lực lớn thu gom, căn bản không đến tay thường nhân.
Nếu như chuyện này chỉ khiến Nghệ Lưu chấn động, thể nhưng một câu nói của Nghệ Phong khiển Nghệ Lưu suýt nữa hôn mê.
- Chỉ hai viên Đề Khí Tán mà huynh đã như vậy rồi! Nếu như huynh thích, về sau ăn như ăn đậu cũng không sao cả.
Nghệ Lưu hung hăng tè ngã xuống đất, khóe miệng không ngừng co quắp lại: Kháo, ăn như ăn đậu! Ngươi nghĩ Đề Khí Tán là cái gì? Thứ này chỉ có y sư cao cấp mới có thể luyện chế, ngươi cho ràng chính mình là thần tiện tay có thể biến ra một đống lớn ah!
Nghệ Phong thấy Nghệ Lưu trừng mắt nhìn chính mình, hắn nhún nhún vai không quan tâm đến. Với y thuật của hắn, chỉ cần có dược liệu, luyện chế đan dược ngũ giai thực sự không phải chuyện tình quá lớn. Cho ăn như ăn đậu cũng không phải không thể.
Nghệ Phong cũng không giải thích, có lẽ tới khi chính mình đưa hắn Đề Khí Tán, hắn mới dám tin tưởng.
Khi Nghệ Lưu đang vểnh tai nghe Nghệ Phong tiếp tục nói khoác, hắn đã thấy nhãn thần Nghệ Phong nhìn chàm chàm về phía nào đó, khóe miệng thoáng hiện lên dáng vẻ tươi cười tà mị. Hắn cũng thuận mắt nhìn lại.
Nghệ Lưu sửng sốt, hắn cũng không ngờ tại chỗ này có thể gặp các nàng. Toàn thân Thượng Quan Vũ Phượng mặc bộ đồ bó sát màu đỏ vô cùng quyến rũ. Thân thể theo bước tiến đong đưa làm chấn động nhãn thần người khác. Nàng xinh đẹp đầy cán dỗ khiển tâm huyết Nghệ Lưu khẽ nóng lên.
Bất quá, hắn lại phát hiện Nghệ Phong cũng không để ý tới nữ nhân này, mà ánh mắt chuyển tới chỗ khác. Nghệ Lưu nhìn qua, trong lòng hắn khẽ run
Nghệ Lưu hoảng sợ muốn tránh né, thể nhưng tốc độ của trận kình phong căn bản nằm ngoài dự tính của hắn. Một chưởng mạnh mẽ đánh vào đầu hắn.
Bịch...
Trên đỉnh đầu vô cùng đau đớn, khiển Nghệ Lưu trừng mắt kinh hãi nhìn Nghệ Phong. Vươn tay xoa xoa đầu chính mình, trong lòng vô cùng khó tin.
- Thế nào? Bản thiếu gia đã nói, có thể dùng một tát đập chết huynh. Nếu như lực đạo mạnh thêm một điểm, huynh sống cũng không được.
Nghệ Phong cười cười nhìn Nghệ Lưu nói.
Nghệ Lưu nhìn Nghệ Phong thản nhiên như không, trong lòng vô cùng kinh hãi: Quả thực chỉ một chiêu, chính mình còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn công kích tới. Trời ạ! Tại sao thực lực của hắn cường hãn như vậy?
Lúc này Nghệ Lưu mới có chút minh bạch, tại sao Nghệ Phong có thể đạt được giấy báo nhập học đặc biệt. Thực lực như vậy, hiển nhiên vượt xa học sinh bình thường.
- Nhị đệ! Nghĩ không ra đệ một mực giả heo ăn thịt hổ.
Nghệ Lưu liếc nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt hèn mọn, nói.
Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai nói:
- Thực lực của bản thiểu gia thấp kém, nhưng không khoe khoang như huynh!
- Thấp kém?
sắc mặt Nghệ Lưu khẽ chau lại.
- Kháo, thực lực của ngươi tính là thấp kém, vậy thực lực của ta là siêu thấp.
Nghệ Lưu thở dài tiếp tục nói:
- Có lẽ phụ thân biết được thực lực của đệ, nhất định sẽ hối hận vì quyết định của chính mình. Một phế nhân có thể trở thành niềm kiêu hãnh lớn nhất của người.
Nghệ Lưu có chút bất đắc dĩ, biết ràng nhị đệ sớm bại lộ một chút thực lực. Nhưng cũng không đến mức trục xuất khỏi gia môn. Bất quá, với tính tình của nhị đệ, rõ ràng sẽ không ở lại.
- Phụ thân ah! Không biết người biết được, sẽ hối hận thể nào?
Nghệ Lưu than vãn trong lòng.
- Niềm tự hào của người, bất quá chính là thể diện của người. Có huynh như vậy là đủ rồi, có ta hay không không quan trọng.
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, hiển nhiên không muốn nói bàn luận về vấn đề này.
Nghệ Lưu cũng cảm thấy hành động tuyệt tình kia của phụ thân, quả thực khiển Nghệ Phong để tâm rất nhiều.
- Nhị đệ! Có thời gian hãy về thăm mẫu thân! Mẫu thân hay nghĩ về đệ nên gầy hơn rất nhiều.
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức trên khuôn mặt hiện lên dáng vẻ tươi cười ấm áp:
- Có thời gian ta sẽ về.
Mẫu thân quan tâm Nghệ Phong tới cực điểm, khiển Nghệ Phong cảm tạ từ tận đáy lòng. Rất nhiều điều trên thể giới này đều là nàng chỉ dạy hắn.
Nghệ Lưu cười cười, hắn biết ràng nhị đệ vẫn luôn yêu thương kính trọng mẫu thân. Như vậy cũng tốt, ít nhất còn có thể hòa giải quan hệ giữa hắn và phụ thân.
Sau khi Nghệ Lưu lướt qua giấy báo nhập học một lượt, hắn liếc nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt cổ quái, nói:
- Một vạn kim tệ? Tại sao học phí của đệ cao gấp năm lần học phí của người khác?
- Sao?
Trong lòng Nghệ Phong vô cùng giận dữ: Kháo, quả thực lão gia hỏa kia trả thù ta. Aizzz, bản thiếu gia thuần khiết như vậy, thế mà hắn cũng nhẫn tâm.
- Đệ có một vạn kim tệ sao? Nếu không có, hãy cầm của ta.
Tuy Nghệ Lưu nghi hoặc chuyện học phí của Nghệ Phong cao gấp năm lần bình thường, nhưng hắn vẫn nói.
- Cảm ơn đại ca rồi! Thể nhưng ta nghĩ ta không cần!
Nghệ Phong vỗ vỗ vai Nghệ Lưu nói.
Tiền bạc của Nghệ Lưu đều đến từ Nghệ Khải Mạc, cho nên Nghệ Phong không muốn đụng vào. Chính mình đã bị người ta trục xuất khỏi gia môn, lòng tự trọng của chính mình không để chính mình nhận sự trợ giúp của hắn.
Nghệ Lưu hiển nhiên cũng biết suy nghĩ của Nghệ Phong, hắn thở dài nói:
- Vậy hãy hỏi ngoại công, số tiền này đối với ngoại công thực sự cũng không đáng là bao.
Nghệ Phong cười cười, một vạn kim tệ đối người dân bình thường quả thực rất nhiều, thế nhưng Nghệ Phong cũng không quá bận tâm. Lúc này Nghệ Phong cũng nhận ra phó viện trưởng cố ý ép mình. Nhưng đối với một y sư cao cấp mà nói, chỉ cần có dược liệu, luyện chế một chút đan dược cao cấp, kiểm một vạn kim tệ kia nhẹ nhàng như trở bàn tay.
- Đến khi đó tính sau! Được rồi, đại ca, ta còn hai viên Đề Khí Tán, tặng huynh!
Nghệ Phong lấy ra hai viên Đề Khí Tán còn lưu lại tặng Nghệ Lưu.
Nghệ Lưu nhìn hai viên đan dược trong suốt tản ra mùi hương thơm mát trên tay, hắn đứng ngây dại tại chỗ, một lúc lâu mới không dám tin tưởng nói:
- Đệ nói đây là đan dược Đề Khi Tán ngũ giai sao?
- Uhm! Thực lực của huynh hắn đã đạt tới Sư cấp nhất giai đỉnh phong. Chỉ cần huynh để hồn lực đề thăng tới nhị giai, hai viên đề khí tán này cũng đủ để giúp huynh đạt tới nhị giai!
Nghệ Phong gật gật đầu giải thích.
Nghệ Lưu cảm thấy trong lòng chính mình cuộn sóng: Nhị đệ! Lần trước gặp mặt, tặng chính mình một quyển vũ kỹ Nhật cấp làm lễ gặp mặt. Bây giờ mới gặp mặt lại tặng mình hai viên Đề Khí Tán. Chẳng phải hắn quá ngưu sao? Những vật như vậy, ngay cả phụ thân cũng không thể biết đến. Tuy ràng giá Đề Khí Tán ngoài thị trường chỉ hai nghìn kim tệ, thể nhưng đều bị các quý tộc và các thế lực lớn thu gom, căn bản không đến tay thường nhân.
Nếu như chuyện này chỉ khiến Nghệ Lưu chấn động, thể nhưng một câu nói của Nghệ Phong khiển Nghệ Lưu suýt nữa hôn mê.
- Chỉ hai viên Đề Khí Tán mà huynh đã như vậy rồi! Nếu như huynh thích, về sau ăn như ăn đậu cũng không sao cả.
Nghệ Lưu hung hăng tè ngã xuống đất, khóe miệng không ngừng co quắp lại: Kháo, ăn như ăn đậu! Ngươi nghĩ Đề Khí Tán là cái gì? Thứ này chỉ có y sư cao cấp mới có thể luyện chế, ngươi cho ràng chính mình là thần tiện tay có thể biến ra một đống lớn ah!
Nghệ Phong thấy Nghệ Lưu trừng mắt nhìn chính mình, hắn nhún nhún vai không quan tâm đến. Với y thuật của hắn, chỉ cần có dược liệu, luyện chế đan dược ngũ giai thực sự không phải chuyện tình quá lớn. Cho ăn như ăn đậu cũng không phải không thể.
Nghệ Phong cũng không giải thích, có lẽ tới khi chính mình đưa hắn Đề Khí Tán, hắn mới dám tin tưởng.
Khi Nghệ Lưu đang vểnh tai nghe Nghệ Phong tiếp tục nói khoác, hắn đã thấy nhãn thần Nghệ Phong nhìn chàm chàm về phía nào đó, khóe miệng thoáng hiện lên dáng vẻ tươi cười tà mị. Hắn cũng thuận mắt nhìn lại.
Nghệ Lưu sửng sốt, hắn cũng không ngờ tại chỗ này có thể gặp các nàng. Toàn thân Thượng Quan Vũ Phượng mặc bộ đồ bó sát màu đỏ vô cùng quyến rũ. Thân thể theo bước tiến đong đưa làm chấn động nhãn thần người khác. Nàng xinh đẹp đầy cán dỗ khiển tâm huyết Nghệ Lưu khẽ nóng lên.
Bất quá, hắn lại phát hiện Nghệ Phong cũng không để ý tới nữ nhân này, mà ánh mắt chuyển tới chỗ khác. Nghệ Lưu nhìn qua, trong lòng hắn khẽ run
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.