Chương 192: Gặp lại Khinh Nhu
Anh Giai Ngây Thơ
18/10/2017
Dung nhan mỹ lệ khiến hắn có chút chấn động, tim đập thình thịch. Làn da trắng noãn từ cổ lộ ra, mái tóc vàng óng ánh tùy ý thả trên vai. cẩm y
trắng nhạt ôm trọn lấy vóc dáng lồi lốm bốc hỏa đầy mê hoặc. Đôi gò bồng đẫy đà mềm mại hiện ra độ cong, eo thon mềm mại dường như có thể cảm
nhận sự đàn hồi trong đó.
Thân thể này khiến vô số nam nhân thèm khát. So với Thượng Quan Vũ Phượng, hiển nhiên dung nhan của nàng mị hoặc hơn gấp bội, Nghệ Lưu cảm thấy bụng dưới chính mình mọc lên một cổ hỏa diễm.
Nếu như nói vẻ đẹp của nàng khiến người ta kinh diễm, vậy khí chất của nàng lại càng làm lòng người mến yêu. Toàn thân nữ tử tản ra một luồng khí tức ôn nhu, mềm mại như nước. Khiến người ta nhìn qua chỉ muốn ôm nàng thật chặt trong lòng. Trông thấy nữ nhân kinh diễm xinh đẹp như vậy, Nghệ Lưu thầm suy nghĩ, lai càng kích phát dục vong và ham muốn trong lòng hắn. Muốn chiếm được nàng.
Nghệ Lưu nhìn tới nữ tử đứng giữa, hắn không khỏi sửng sốt, lập tức trên mặt toát lên vẻ tươi cười. So với hai nữ tử kia, nàng nổi trội hơn hẳn. Nghệ Lưu cho rằng, nữ tử kia mới xứng đáng thuộc về chính mình.
- Nhị đệ! Đệ không nói, ta cũng biết vì sao đệ nhìn nàng chăm chú như vậy? Ta nói đệ biết, đệ đừng cười! Chậc chậc, đệ biết nàng đứng thứ mấy trong mười đại mỹ nữ tại học viện không? Đứng thứ ba! Hơn phân nửa nam sinh trong học viện đều muốn được ngủ cùng nàng. Quả thực Thượng Quan Vũ Phượng so với nàng, còn kém nàng một bậc.
Nghệ Lưu giải thích nói.
Nghệ Phong ngây dại, lập tức cười nói:
- Huynh nói, nàng đứng thứ ba? Ha ha, không ngờ tiểu nữ này cường thế như như vậy. Bất quá, nàng cũng không tồi lắm.
- Còn phải nói sao? Dáng người bốc hoa, khuôn mặt tuyệt mỹ, vả lại khí chất mềm mỏng ôn như khiển người ta thầm thương trộm nhớ. Ai mà không thích? Đệ không biết, nàng còn được mọi người ví như hạt nước, hạt nước ấm ấp ôn nhu, hạt nước e thẹn đều đọng trên cơ thể nàng.
Nghệ Lưu giải thích.
Nghệ Phong nhớ tới tràng cảnh trước đây của nàng, cũng hiểu được như vậy. Nữ nhân này luôn luôn e thẹn không gì sánh được, mềm yếu khiến người ta trìu mến. Bất quá bị chính mình áp bức hôn chính mình, ha ha!
Nghệ Lưu thấy Nghệ Phong cười cười tà mị, hắn liền nói:
- Nhị đệ, đệ sẽ không chủ định chiếm đoạt nàng đấy chứ? Vậy ngươi sẽ đối đầu với toàn bộ nam sinh trong học viện. Không, sẽ đối địch với toàn bộ học sinh trong học viện. Bởi nữ nhân này, ngay cả nữ nhân cũng thích.
Nghệ Phong đảo mắt, nhìn Nghệ Lưu bằng ánh mắt khinh thường nói:
- Huynh không thể suy nghĩ lành mạnh một chút sao? Bản thiểu gia là loại người này? Bất quá, tiểu nữ này đùng để làm ấm giường thực không tồi.
Nghệ Lưu nghe được câu nói đầu tiên, đang định tán dương. Thể nhưng sau khi nghe tới câu nói tiếp theo, trong lòng hắn vô cùng coi thường.
- Nhị đệ. Kiếp này của đệ không đùa nổi.
- Ta đáng cười hay không ta không biết sao? Thể nhưng bản thiếu gia đi ngang qua nàng, chào nàng, ít nhất nàng sẽ quay về phía ta cười then thùng.
Huynh làm được như vậy không?
Nghệ Phong nhìn Nghệ Lưu bằng ánh mắt rất coi thường.
- Ha ha! Ngươi mặc sức khoác lác đi! Dù sao cũng không cần quá ngưu như vậy.
Nghệ Lưu thoáng liếc nhìn Nghệ Phong, nói.
Nghệ Phong không để ý tới Nghệ Lưu, quay đầu tiến về phía nàng, ít nhất trước kia chính mình cứu nàng. Huống hồ còn nợ bản thiểu gia nhiều thù lao như vậy, ta đi tới lẽ nào nàng còn không để ý tới ta?
Nghệ Lưu thấy Nghệ Phong đi về phía nàng, không khỏi sửng sốt nói:
- Lẽ nào tiểu tử này quen nàng, không thể nào. Tại sao tiểu tử này có thể gặp được nàng.
Thượng Quan Vũ Phượng trông thấy Nghệ Phong hướng về phía các nàng, không khỏi sửng sốt. Nàng không ngờ có thể gặp người đáng ghét này, trong đáy lòng tức giận mắng, không biết hắn làm thể nào vào được học viện này?
Nhìn Nghệ Phong trực tiếp tiến về phía các nàng, trong lòng nàng âm thầm tính toán. Nếu như Nghệ Phong tiến về phía nàng chào hỏi, nhất định chính mình phải biểu hiện bàng vẻ mặt khinh thường. Rốt cục phải trả thù chuyện hắn chế nhạo chính mình và phụ thân.
Trong đầu Thượng Quan Vũ Phượng liền suy nghĩ, phải dùng phương pháp gì để có thể làm mất mặt hỗn đản này? Khi Nghệ Phong tiến tới gần, nàng cũng đã chuẩn bị xong.
- Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp nhau.
Nghệ Phong quay về phía Khinh Nhu cười nói.
- Hỗn đản, bản tiểu thư quen ngươi sao?
Thượng Quan Vũ Phượng thấy Nghệ Phong mở miệng, không chút suy nghĩ, khinh thường nói.
Nghệ Phong, Nghệ Lưu lấy làm lạ, Bố Lan Ny đứng bên cạnh cũng rất ngạc nhiên. Thậm chí Khinh Nhu e thẹn không gì sánh được cũng rất kinh ngạc. Mọi người nhìn về phía Thượng Quan Vũ Phượng bàng ánh mắt cổ quái.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn lại, lúc này mới phát hiện ánh mắt đối phương căn bản không nhìn về phía chính mình. Mà nhìn về phía Khinh Nhu phía sau chính mình, nhất thời nàng cảm thấy khuôn mặt chính mình nóng như lửa đốt.
- Ngươi là ai? Bản thiểu gia quen ngươi sao?
Nghệ Phong liếc mắt nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, trong giọng tràn đầy ý khinh thường.
Thượng Quan Vũ Phượng không ngờ tất cả mọi người nhìn về phía chính mình, nàng xấu hổ, đồng thời trong lòng toát lên lửa giận:
- Nghệ Phong, người không nên khinh người quá đáng.
Nghệ Phong khinh thường thoáng liếc mắt nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, xoay người lướt qua nàng, trong miệng thì thào:
- Nữ nhân này thật điên rồ, không ngực không mông lại không biết xấu hổ kêu lớn trước mặt bản thiếu gia.
Sau khi Thượng Quan Vũ Phương nghe vậy, thiểu chút nữa phát điên. Nàng nhìn lại chính mình một chút, dáng vẻ eo thon quyến rũ. Trong lòng thầm nghĩ: Hỗn đản này này lại còn nói chính mình không ngực không mông. Lẽ nào hắn không biết toàn bộ nam nhân trong học viện đều muốn gần gũi chính mình?
Nghệ Lưu trông thấy Thượng Quan Vũ Phượng nổi giận, hắn dựng ngược ngón tay cái lên: Hầu như trong học viện không ai dám nói Thượng Quan Vũ Phượng như vậy. Vóc dáng của nữ nhân này thực sự không thể chê, huống hồ còn ăn mặc lộng lẫy.
Nghệ Phong không để ý Thượng Quan Vũ Phượng tức giận tới mức toàn thân run lên, đi thẳng tới trước mặt Khinh Nhu nói:
- Nàng đã học gia nhập học viện Trạm Lam sao?
Khinh Nhu nhìn nam tử trước mặt, so với năm trước hắn già dặn hơn nhiều, lại tăng thêm một phần tà mị. Nhớ tới tràng cảnh hắn ép bức hôn chính mình, vành tai non mềm ửng đỏ bắt đầu lan tràn đến khuôn mặt. Lại càng tăng thêm vẻ xinh đẹp quyến rũ.
- Ha ha! Dường như nữ nhân này vẫn ôn nhu e thẹn giống như một năm trước.
- Uhm...
Rốt cuộc giọng nói nhẹ nhàng cũng vang lên đáp lại Nghệ Phong.
Tiếng trả lời này, khiển Nghệ Lưu sửng sờ nhìn Nghệ Phong bàng ánh mắt cổ quái, nói:
- Nhị đệ! Đệ sẽ không thực sự quen biết Khinh Nhu thủy công chúa của chúng ta chứ?
Thân thể này khiến vô số nam nhân thèm khát. So với Thượng Quan Vũ Phượng, hiển nhiên dung nhan của nàng mị hoặc hơn gấp bội, Nghệ Lưu cảm thấy bụng dưới chính mình mọc lên một cổ hỏa diễm.
Nếu như nói vẻ đẹp của nàng khiến người ta kinh diễm, vậy khí chất của nàng lại càng làm lòng người mến yêu. Toàn thân nữ tử tản ra một luồng khí tức ôn nhu, mềm mại như nước. Khiến người ta nhìn qua chỉ muốn ôm nàng thật chặt trong lòng. Trông thấy nữ nhân kinh diễm xinh đẹp như vậy, Nghệ Lưu thầm suy nghĩ, lai càng kích phát dục vong và ham muốn trong lòng hắn. Muốn chiếm được nàng.
Nghệ Lưu nhìn tới nữ tử đứng giữa, hắn không khỏi sửng sốt, lập tức trên mặt toát lên vẻ tươi cười. So với hai nữ tử kia, nàng nổi trội hơn hẳn. Nghệ Lưu cho rằng, nữ tử kia mới xứng đáng thuộc về chính mình.
- Nhị đệ! Đệ không nói, ta cũng biết vì sao đệ nhìn nàng chăm chú như vậy? Ta nói đệ biết, đệ đừng cười! Chậc chậc, đệ biết nàng đứng thứ mấy trong mười đại mỹ nữ tại học viện không? Đứng thứ ba! Hơn phân nửa nam sinh trong học viện đều muốn được ngủ cùng nàng. Quả thực Thượng Quan Vũ Phượng so với nàng, còn kém nàng một bậc.
Nghệ Lưu giải thích nói.
Nghệ Phong ngây dại, lập tức cười nói:
- Huynh nói, nàng đứng thứ ba? Ha ha, không ngờ tiểu nữ này cường thế như như vậy. Bất quá, nàng cũng không tồi lắm.
- Còn phải nói sao? Dáng người bốc hoa, khuôn mặt tuyệt mỹ, vả lại khí chất mềm mỏng ôn như khiển người ta thầm thương trộm nhớ. Ai mà không thích? Đệ không biết, nàng còn được mọi người ví như hạt nước, hạt nước ấm ấp ôn nhu, hạt nước e thẹn đều đọng trên cơ thể nàng.
Nghệ Lưu giải thích.
Nghệ Phong nhớ tới tràng cảnh trước đây của nàng, cũng hiểu được như vậy. Nữ nhân này luôn luôn e thẹn không gì sánh được, mềm yếu khiến người ta trìu mến. Bất quá bị chính mình áp bức hôn chính mình, ha ha!
Nghệ Lưu thấy Nghệ Phong cười cười tà mị, hắn liền nói:
- Nhị đệ, đệ sẽ không chủ định chiếm đoạt nàng đấy chứ? Vậy ngươi sẽ đối đầu với toàn bộ nam sinh trong học viện. Không, sẽ đối địch với toàn bộ học sinh trong học viện. Bởi nữ nhân này, ngay cả nữ nhân cũng thích.
Nghệ Phong đảo mắt, nhìn Nghệ Lưu bằng ánh mắt khinh thường nói:
- Huynh không thể suy nghĩ lành mạnh một chút sao? Bản thiểu gia là loại người này? Bất quá, tiểu nữ này đùng để làm ấm giường thực không tồi.
Nghệ Lưu nghe được câu nói đầu tiên, đang định tán dương. Thể nhưng sau khi nghe tới câu nói tiếp theo, trong lòng hắn vô cùng coi thường.
- Nhị đệ. Kiếp này của đệ không đùa nổi.
- Ta đáng cười hay không ta không biết sao? Thể nhưng bản thiếu gia đi ngang qua nàng, chào nàng, ít nhất nàng sẽ quay về phía ta cười then thùng.
Huynh làm được như vậy không?
Nghệ Phong nhìn Nghệ Lưu bằng ánh mắt rất coi thường.
- Ha ha! Ngươi mặc sức khoác lác đi! Dù sao cũng không cần quá ngưu như vậy.
Nghệ Lưu thoáng liếc nhìn Nghệ Phong, nói.
Nghệ Phong không để ý tới Nghệ Lưu, quay đầu tiến về phía nàng, ít nhất trước kia chính mình cứu nàng. Huống hồ còn nợ bản thiểu gia nhiều thù lao như vậy, ta đi tới lẽ nào nàng còn không để ý tới ta?
Nghệ Lưu thấy Nghệ Phong đi về phía nàng, không khỏi sửng sốt nói:
- Lẽ nào tiểu tử này quen nàng, không thể nào. Tại sao tiểu tử này có thể gặp được nàng.
Thượng Quan Vũ Phượng trông thấy Nghệ Phong hướng về phía các nàng, không khỏi sửng sốt. Nàng không ngờ có thể gặp người đáng ghét này, trong đáy lòng tức giận mắng, không biết hắn làm thể nào vào được học viện này?
Nhìn Nghệ Phong trực tiếp tiến về phía các nàng, trong lòng nàng âm thầm tính toán. Nếu như Nghệ Phong tiến về phía nàng chào hỏi, nhất định chính mình phải biểu hiện bàng vẻ mặt khinh thường. Rốt cục phải trả thù chuyện hắn chế nhạo chính mình và phụ thân.
Trong đầu Thượng Quan Vũ Phượng liền suy nghĩ, phải dùng phương pháp gì để có thể làm mất mặt hỗn đản này? Khi Nghệ Phong tiến tới gần, nàng cũng đã chuẩn bị xong.
- Tiểu cô nương, chúng ta lại gặp nhau.
Nghệ Phong quay về phía Khinh Nhu cười nói.
- Hỗn đản, bản tiểu thư quen ngươi sao?
Thượng Quan Vũ Phượng thấy Nghệ Phong mở miệng, không chút suy nghĩ, khinh thường nói.
Nghệ Phong, Nghệ Lưu lấy làm lạ, Bố Lan Ny đứng bên cạnh cũng rất ngạc nhiên. Thậm chí Khinh Nhu e thẹn không gì sánh được cũng rất kinh ngạc. Mọi người nhìn về phía Thượng Quan Vũ Phượng bàng ánh mắt cổ quái.
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn lại, lúc này mới phát hiện ánh mắt đối phương căn bản không nhìn về phía chính mình. Mà nhìn về phía Khinh Nhu phía sau chính mình, nhất thời nàng cảm thấy khuôn mặt chính mình nóng như lửa đốt.
- Ngươi là ai? Bản thiểu gia quen ngươi sao?
Nghệ Phong liếc mắt nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, trong giọng tràn đầy ý khinh thường.
Thượng Quan Vũ Phượng không ngờ tất cả mọi người nhìn về phía chính mình, nàng xấu hổ, đồng thời trong lòng toát lên lửa giận:
- Nghệ Phong, người không nên khinh người quá đáng.
Nghệ Phong khinh thường thoáng liếc mắt nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, xoay người lướt qua nàng, trong miệng thì thào:
- Nữ nhân này thật điên rồ, không ngực không mông lại không biết xấu hổ kêu lớn trước mặt bản thiếu gia.
Sau khi Thượng Quan Vũ Phương nghe vậy, thiểu chút nữa phát điên. Nàng nhìn lại chính mình một chút, dáng vẻ eo thon quyến rũ. Trong lòng thầm nghĩ: Hỗn đản này này lại còn nói chính mình không ngực không mông. Lẽ nào hắn không biết toàn bộ nam nhân trong học viện đều muốn gần gũi chính mình?
Nghệ Lưu trông thấy Thượng Quan Vũ Phượng nổi giận, hắn dựng ngược ngón tay cái lên: Hầu như trong học viện không ai dám nói Thượng Quan Vũ Phượng như vậy. Vóc dáng của nữ nhân này thực sự không thể chê, huống hồ còn ăn mặc lộng lẫy.
Nghệ Phong không để ý Thượng Quan Vũ Phượng tức giận tới mức toàn thân run lên, đi thẳng tới trước mặt Khinh Nhu nói:
- Nàng đã học gia nhập học viện Trạm Lam sao?
Khinh Nhu nhìn nam tử trước mặt, so với năm trước hắn già dặn hơn nhiều, lại tăng thêm một phần tà mị. Nhớ tới tràng cảnh hắn ép bức hôn chính mình, vành tai non mềm ửng đỏ bắt đầu lan tràn đến khuôn mặt. Lại càng tăng thêm vẻ xinh đẹp quyến rũ.
- Ha ha! Dường như nữ nhân này vẫn ôn nhu e thẹn giống như một năm trước.
- Uhm...
Rốt cuộc giọng nói nhẹ nhàng cũng vang lên đáp lại Nghệ Phong.
Tiếng trả lời này, khiển Nghệ Lưu sửng sờ nhìn Nghệ Phong bàng ánh mắt cổ quái, nói:
- Nhị đệ! Đệ sẽ không thực sự quen biết Khinh Nhu thủy công chúa của chúng ta chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.