Chương 212: Ta nhìn vào thực lực của ngươi
Anh Giai Ngây Thơ
18/10/2017
Nghệ Phong cũng biết, nếu như chính mình thực sự rời đi, e là nàng không thể giải thích rõ ràng. Hắn lại phải nhìn Bạo Cương mỉm cười nói:
Nếu như ta thực sự không nói lời nào, ta đảm bảo ngài không thể tìm được y sư thất giai kia!
Nghệ Phong nói, nhất thời khiển Bao Cương quay đầu nhìn về phía Tử Âm, không biết rốt cuộc thân phận của thiếu niên này như thế nào, lại còn nói ra lời như vậy.
Tử Âm gật đầu cười khổ, rốt cuộc tán thành Nghệ Phong nói!
Bạo Cương đứng sững sờ, lại lần nữa quan nhìn Nghệ Phong, ngoài phong thái cùng bộ dáng khác biệt, hắn cũng không phát hiện đặc thù gì.
Bạo Cương khẽ hít một hơi thật sâu, tuy ràng hắn không tin, nhưng thấy Tử Âm cũng thừa nhận, hắn nghi hoặc hướng về phía Nghệ Phong hỏi:
Ngươi có thể giới thiệu y sư thất giai kia cho ta làm quen được không?
Nghệ Phong cười cười nói:
Vậy ngài hãy nói ngài tìm hắn làm gì?
Bạo Cương gật đầu nói:
Chính như ngươi nghĩ, ám tật của ta rất nghiêm trọng. Ta hỏi thăm một hồi lâu mới đạt được một phương thuốc, tuy ràng không biết nó có thể trị triệt để giúp ta hay không. Thể nhưng dù sao vẫn còn hi vọng!
Phương thuốc đan dược lục giai sao?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
Bạo Cương gật đầu nói:
Lục giai cao cấp. Ngoài y sư thất giai, không ai có thể luyện chế.
Nghệ Phong cười cười không thể phủ trí: Ảm tật cần phải dùng đan dược lục giai cao cấp mới có thể trị liệu. Có thể thấy bệnh này nghiêm trọng như thế nào.
Ta đã từng nghe qua, trong cung có một vị y sư thất giai? Tại sao người không tìm hắn, với thân phận Vương Tước của ngài. Lẽ nào hắn không giúp ngài?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
Bạo Cương lấc đầu nói:
Trước kia ta và hắn đã mâu thuẫn rất lớn. Cho dù không mâu thuẫn, hắn tuyệt đối không tùy tiện xuất thủ. Toàn bộ Đế Đô, hắn chỉ xuất thủ luyện chế đan dược lục giai giúp bệ hạ.
Kháo! Trang bức như vậy?
Trong lòng Nghệ Phong kinh thường mắng. Hắn không khỏi nghĩ tới Khinh Nhu xinh đẹp. Hình như nàng có thể tìm được y sư luyện chế đan dược lục giai. Lẽ nào nàng và người này có quan hệ?
Trong đầu Nghệ Phong suy đoán lung tung, quay về phía Bạo Cương nói:
Đan dược lục giai cao cấp, cho dù y sư thất giai luyện chế, tỷ lệ thất bại cũng rất cao. Vả lại, dược liệu luyện chế đan dược lục giai cao cấp không phải thiên tài đại bảo, cũng phải là dược liệu vạn kim khó mua! Ngài tìm được dược liệu sao?
Bạo Cương gật đầu:
Trong tình hình ta suýt chết. Miễn cưỡng có thể tìm được, hiện tại chỉ còn thiếu y sư thất giai.
Tử Âm nghe Bạo Cương nói vậy, liền bị hù họa choáng vàng:
Cao thủ tiền nhập đế quốc, tìm mấy vị dược liệu. Cư nhiên lưu lạc tới tình trạng suýt chết. Chuyện này... Dược liệu luyện chế đan dược lục giai trân quý như vậy sao?
Nghệ Phong thực sư hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ hắn thực có thể làm. Đan dược lục giai cao cấp, cho dù so sánh với Tử Kim Thủy cũng khác biệt một trời một vực. Xung quanh nơi mọc dược liệu, nhất định có Mị hoặc ma thú cao cấp thủ hộ.
❤Truyện Của Tui . net
Không biết có thể giới thiệu tại hạ với y sư đại nhân hay không?
Bạo Cương dò hỏi.
Nghệ Phong cười cười, hắn không ngờ thân phận y sư thất giai, khiến Vương Cấp cao cấp cũng phải gọi là đại nhân.
Những lời này, nhất thời khiến Nghệ Phong minh bạch. Hình như bọn họ là vì Bố Lan Địch ra mặt ah. Nghĩ vậy, Nghệ Phong liếc nhìn Bản Bôn, thản nhiên nói:
Không hứng thú. Vả lại, ngươi bảo lão đại gì đó về sau đừng làm phiền bản thiếu gia.
Câu nói này, nhất thời khiến mảnh người xung quanh ồ lên. Bọn họ thật không ngờ, cư nhiên có người dám cự tuyệt lời mời của Cổ Lạp.
Bản Bôn tựa hồ cũng không phản ứng lại, thể nhưng nghĩ tiểu tử này là tân sinh, cũng bừng tỉnh. Có lẽ hắn không biết sự lợi hại của lão đại, càng không biết thế lực sau lưng lão đại tại học viện?
Ha ha! Ngươi đừng vội cự tuyệt như vậy, lão đại ta tên Cổ Lạp!
Bản Bôn tự ngạo nói.
Nghệ Phong đảo mắt, đối với kẻ thiểu năng này, thực sự Nghệ Phong không muốn nói gì thêm nữa. Bước từng bước đi quang qua người hắn.
Bản Bôn sửng sốt, hắn thật không ngờ sau khi nói ra tên lão đại, đối phương vẫn còn dám như vậy.
Tiểu tử! Ngươi đừng quá càn rỡ. Lão đại của chúng là một trong ngũ hổ trong Hoa Hạ bang. Nếu như người đắc tội với hắn, ắt không được sống yên ổn.
Bản Bôn nhìn Nghệ Phong, hung dữ nói.
Câu nói này, nhất thời khiển Nghệ Phong bước chậm lại.
Nhất thời Bản Bôn cười đắc ý, uy danh của Hoa Hạ bang, tiểu tử ngươi cũng sợ rồi sao!
Thể nhưng, dáng vẻ Nghệ Phong cũng không sợ hãi như hắn tưởng tượng, Nghệ Phong khẽ chau mày nói:
Vừa nãy ngươi nói bang phái nào?
Bản Bôn sửng sốt, lập tức nói:
Hoa Hạ bang!
Nghệ Phong cảm giác chính mình nổi giận, hắn không cần suy nghĩ, thân pháp Mị ảnh phát huy tới cực điểm, quay về phía Bản Bôn đạp mạnh một cước.
Bịch...
Một tiếng trầm muộn, Bản Bôn chưa kịp chuẩn bị liền bị một cước của Nghệ Phong đạp thẳng vào người. Thực lực của Bản Bôn chỉ là Nhân cấp ngũ giai, đâu có thể chịu được một cước của Nghệ Phong. Nhất thời miệng phun máu tươi, đập mạnh lên mặt đất.
Toàn bộ đám người vây xem nhất thời ngây dại tại chỗ: Nguyên bản thấy Bản Bôn tìm Nghệ Phong, mọi người rất thông cảm với Nghệ Phong. Mỗi người bọn họ đều hiểu rất rõ thực lực Hoa Hạ bang, bang phái này hầu như là bang phái mạnh nhất tại học viện. Người chọc tới bọn chúng, sẽ bị đánh rất thảm. Điều này dẫn đến, người Hoa Hạ bang đi ngang khắp học viện.
Thể nhưng, ngày hôm nay cư nhiên có một tân sinh không nói một lời xuất thủ đánh người Hoa Hạ bang. Đây chính là trực tiếp khiêu khích, hoàn toàn không để Hoa Hạ bang trong mắt.
Nghệ Phong cảm giác một cước vừa nãy, không hề cảm thấy lửa giận trong lòng chính mình giảm đi nửa phần. Hắn đi tới trước mắt Bản Bôn đang nằm trên mặt đất, hung hăng đạp mạnh.
Nhất thời, một tiếng kêu thảm thiết vang lên hư không. Điều này cũng khiển mọi người rùng mình, toàn bộ đám người nhìn Nghệ Phong có chút kinh hãi: Tiểu tử này, có vẻ quá độc ác đi. Hắn không coi mạng người ra gì!
Có lẽ suốt đời này Nghệ Phong không được trở lại Hoa Hạ, thể nhưng đây mãi mãi là mộng ước thần thánh trong lòng hắn. Dù hắn không phải người tốt đẹp gì, nhưng ít nhất hắn tự nhận là người yêu nước. Tại dị giới đất khách quê người, hắn thực sự muốn giữ hai từ này cho mình, đồng thời, lúc này tâm tình của hắn rất không vui, hắn muốn chình người, cũng để một số người phải suy nghĩ thật kỹ trước khi động tới hắn, và một phần quan trọng là Nghệ Phong muốn chứng minh chính mình, không muốn nữ nhân của chính mình phải khó xử.
Nghệ Phong càng nghĩ, cảm giác chính mình càng nổi giận! Hắn lại lần nữa đá mạnh Bản Bôn thêm mấy đá, trong miệng mắng lớn:
Mẹ nó! Từ Hoa Hạ này các ngươi cũng dám dùng. Kháo... Lão tử chôn sống các ngươi!
Nếu như ta thực sự không nói lời nào, ta đảm bảo ngài không thể tìm được y sư thất giai kia!
Nghệ Phong nói, nhất thời khiển Bao Cương quay đầu nhìn về phía Tử Âm, không biết rốt cuộc thân phận của thiếu niên này như thế nào, lại còn nói ra lời như vậy.
Tử Âm gật đầu cười khổ, rốt cuộc tán thành Nghệ Phong nói!
Bạo Cương đứng sững sờ, lại lần nữa quan nhìn Nghệ Phong, ngoài phong thái cùng bộ dáng khác biệt, hắn cũng không phát hiện đặc thù gì.
Bạo Cương khẽ hít một hơi thật sâu, tuy ràng hắn không tin, nhưng thấy Tử Âm cũng thừa nhận, hắn nghi hoặc hướng về phía Nghệ Phong hỏi:
Ngươi có thể giới thiệu y sư thất giai kia cho ta làm quen được không?
Nghệ Phong cười cười nói:
Vậy ngài hãy nói ngài tìm hắn làm gì?
Bạo Cương gật đầu nói:
Chính như ngươi nghĩ, ám tật của ta rất nghiêm trọng. Ta hỏi thăm một hồi lâu mới đạt được một phương thuốc, tuy ràng không biết nó có thể trị triệt để giúp ta hay không. Thể nhưng dù sao vẫn còn hi vọng!
Phương thuốc đan dược lục giai sao?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
Bạo Cương gật đầu nói:
Lục giai cao cấp. Ngoài y sư thất giai, không ai có thể luyện chế.
Nghệ Phong cười cười không thể phủ trí: Ảm tật cần phải dùng đan dược lục giai cao cấp mới có thể trị liệu. Có thể thấy bệnh này nghiêm trọng như thế nào.
Ta đã từng nghe qua, trong cung có một vị y sư thất giai? Tại sao người không tìm hắn, với thân phận Vương Tước của ngài. Lẽ nào hắn không giúp ngài?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
Bạo Cương lấc đầu nói:
Trước kia ta và hắn đã mâu thuẫn rất lớn. Cho dù không mâu thuẫn, hắn tuyệt đối không tùy tiện xuất thủ. Toàn bộ Đế Đô, hắn chỉ xuất thủ luyện chế đan dược lục giai giúp bệ hạ.
Kháo! Trang bức như vậy?
Trong lòng Nghệ Phong kinh thường mắng. Hắn không khỏi nghĩ tới Khinh Nhu xinh đẹp. Hình như nàng có thể tìm được y sư luyện chế đan dược lục giai. Lẽ nào nàng và người này có quan hệ?
Trong đầu Nghệ Phong suy đoán lung tung, quay về phía Bạo Cương nói:
Đan dược lục giai cao cấp, cho dù y sư thất giai luyện chế, tỷ lệ thất bại cũng rất cao. Vả lại, dược liệu luyện chế đan dược lục giai cao cấp không phải thiên tài đại bảo, cũng phải là dược liệu vạn kim khó mua! Ngài tìm được dược liệu sao?
Bạo Cương gật đầu:
Trong tình hình ta suýt chết. Miễn cưỡng có thể tìm được, hiện tại chỉ còn thiếu y sư thất giai.
Tử Âm nghe Bạo Cương nói vậy, liền bị hù họa choáng vàng:
Cao thủ tiền nhập đế quốc, tìm mấy vị dược liệu. Cư nhiên lưu lạc tới tình trạng suýt chết. Chuyện này... Dược liệu luyện chế đan dược lục giai trân quý như vậy sao?
Nghệ Phong thực sư hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ hắn thực có thể làm. Đan dược lục giai cao cấp, cho dù so sánh với Tử Kim Thủy cũng khác biệt một trời một vực. Xung quanh nơi mọc dược liệu, nhất định có Mị hoặc ma thú cao cấp thủ hộ.
❤Truyện Của Tui . net
Không biết có thể giới thiệu tại hạ với y sư đại nhân hay không?
Bạo Cương dò hỏi.
Nghệ Phong cười cười, hắn không ngờ thân phận y sư thất giai, khiến Vương Cấp cao cấp cũng phải gọi là đại nhân.
Những lời này, nhất thời khiến Nghệ Phong minh bạch. Hình như bọn họ là vì Bố Lan Địch ra mặt ah. Nghĩ vậy, Nghệ Phong liếc nhìn Bản Bôn, thản nhiên nói:
Không hứng thú. Vả lại, ngươi bảo lão đại gì đó về sau đừng làm phiền bản thiếu gia.
Câu nói này, nhất thời khiến mảnh người xung quanh ồ lên. Bọn họ thật không ngờ, cư nhiên có người dám cự tuyệt lời mời của Cổ Lạp.
Bản Bôn tựa hồ cũng không phản ứng lại, thể nhưng nghĩ tiểu tử này là tân sinh, cũng bừng tỉnh. Có lẽ hắn không biết sự lợi hại của lão đại, càng không biết thế lực sau lưng lão đại tại học viện?
Ha ha! Ngươi đừng vội cự tuyệt như vậy, lão đại ta tên Cổ Lạp!
Bản Bôn tự ngạo nói.
Nghệ Phong đảo mắt, đối với kẻ thiểu năng này, thực sự Nghệ Phong không muốn nói gì thêm nữa. Bước từng bước đi quang qua người hắn.
Bản Bôn sửng sốt, hắn thật không ngờ sau khi nói ra tên lão đại, đối phương vẫn còn dám như vậy.
Tiểu tử! Ngươi đừng quá càn rỡ. Lão đại của chúng là một trong ngũ hổ trong Hoa Hạ bang. Nếu như người đắc tội với hắn, ắt không được sống yên ổn.
Bản Bôn nhìn Nghệ Phong, hung dữ nói.
Câu nói này, nhất thời khiển Nghệ Phong bước chậm lại.
Nhất thời Bản Bôn cười đắc ý, uy danh của Hoa Hạ bang, tiểu tử ngươi cũng sợ rồi sao!
Thể nhưng, dáng vẻ Nghệ Phong cũng không sợ hãi như hắn tưởng tượng, Nghệ Phong khẽ chau mày nói:
Vừa nãy ngươi nói bang phái nào?
Bản Bôn sửng sốt, lập tức nói:
Hoa Hạ bang!
Nghệ Phong cảm giác chính mình nổi giận, hắn không cần suy nghĩ, thân pháp Mị ảnh phát huy tới cực điểm, quay về phía Bản Bôn đạp mạnh một cước.
Bịch...
Một tiếng trầm muộn, Bản Bôn chưa kịp chuẩn bị liền bị một cước của Nghệ Phong đạp thẳng vào người. Thực lực của Bản Bôn chỉ là Nhân cấp ngũ giai, đâu có thể chịu được một cước của Nghệ Phong. Nhất thời miệng phun máu tươi, đập mạnh lên mặt đất.
Toàn bộ đám người vây xem nhất thời ngây dại tại chỗ: Nguyên bản thấy Bản Bôn tìm Nghệ Phong, mọi người rất thông cảm với Nghệ Phong. Mỗi người bọn họ đều hiểu rất rõ thực lực Hoa Hạ bang, bang phái này hầu như là bang phái mạnh nhất tại học viện. Người chọc tới bọn chúng, sẽ bị đánh rất thảm. Điều này dẫn đến, người Hoa Hạ bang đi ngang khắp học viện.
Thể nhưng, ngày hôm nay cư nhiên có một tân sinh không nói một lời xuất thủ đánh người Hoa Hạ bang. Đây chính là trực tiếp khiêu khích, hoàn toàn không để Hoa Hạ bang trong mắt.
Nghệ Phong cảm giác một cước vừa nãy, không hề cảm thấy lửa giận trong lòng chính mình giảm đi nửa phần. Hắn đi tới trước mắt Bản Bôn đang nằm trên mặt đất, hung hăng đạp mạnh.
Nhất thời, một tiếng kêu thảm thiết vang lên hư không. Điều này cũng khiển mọi người rùng mình, toàn bộ đám người nhìn Nghệ Phong có chút kinh hãi: Tiểu tử này, có vẻ quá độc ác đi. Hắn không coi mạng người ra gì!
Có lẽ suốt đời này Nghệ Phong không được trở lại Hoa Hạ, thể nhưng đây mãi mãi là mộng ước thần thánh trong lòng hắn. Dù hắn không phải người tốt đẹp gì, nhưng ít nhất hắn tự nhận là người yêu nước. Tại dị giới đất khách quê người, hắn thực sự muốn giữ hai từ này cho mình, đồng thời, lúc này tâm tình của hắn rất không vui, hắn muốn chình người, cũng để một số người phải suy nghĩ thật kỹ trước khi động tới hắn, và một phần quan trọng là Nghệ Phong muốn chứng minh chính mình, không muốn nữ nhân của chính mình phải khó xử.
Nghệ Phong càng nghĩ, cảm giác chính mình càng nổi giận! Hắn lại lần nữa đá mạnh Bản Bôn thêm mấy đá, trong miệng mắng lớn:
Mẹ nó! Từ Hoa Hạ này các ngươi cũng dám dùng. Kháo... Lão tử chôn sống các ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.