Chương 1610: Thành chủ
Anh Giai Ngây Thơ
23/06/2013
Nghệ Phong hỏi rất nhiều khiến đối phương tưởng rằng hắn bị ngu ngốc. Sau một lúc, hắn cũng đã có hiểu biết đại khái. Địa phương giống như Huyết Sắc Thiên Đường này tên là Ma vực.
Đối với những võ giả bình thường thì vạn phần hung hiểm, nhưng nơi đây thường xuyên có kỳ ngộ. Những chuyện không thể tưởng tượng gì cũng có thể phát sinh, hơn nữa mức độ linh khí nơi đây rất nồng hậu.
Nghệ Phong biết bởi linh khí ở bên ngoài đều cung cấp vào ma vực thì sao có thể không nồng đậm cho được? Dĩ nhiên những võ giả nơi này không thể biết sau khi linh khí chảy vào ma vực mới tràn ra khắp bí cảnh, nhờ vậy mới có thể vượt xa đại lục.
Hiển nhiên võ giả này không thể biết nhiều, Nghệ Phong chỉ thu được một vài tin tức hữu dụng. Không gian nơi này là một bí cảnh, so với Trường Sinh Bí Cảnh mà hắn biết thì thiếu hai chữ. Trong bí cảnh này tựa như là một đại lục này cũng có thành trì, võ giả… Chỉ là nghe đối phương mô tả thì không gian bí cảnh này nhỏ hơn đại lục rất nhiều.
Nghệ Phong nhìn võ giả Vương cấp, trong lòng thầm nghĩ hắn cũng không biết được nhiều, muốn có thêm tin tức có lẽ phải tìm những võ giả cao tầng mới được.
Bất quá, Nghệ Phong có một suy đoán mơ hồ, dường như bí cảnh này là thế ngoại đào viên. Mà nó cũng là Trường Sinh Bí Cảnh mà truyền thuyết viễn cổ đã nói.
Nghệ Phong một đường bay nhanh và thu thập thông tin khác nhau, từ những tin tức này hắn có thể nhận thấy một điều. Ở địa phương rất có thể là Trường Sinh Bí Cảnh này, ngay Thánh cấp cũng là tồn tại không thể với tới.
Nghệ Phong khẽ thở phào nhẹ nhõm, lấy thực lực Thánh cấp của hắn có lẽ không quá khó để sinh tồn tại đây.
Một đường không nghỉ, cuối cùng Nghệ Phong đã tới một tòa thành trì. Sau khi tiến vào, hắn phát hiện võ giả nơi này quả thật rất cường hãn. Trên đại lục chỉ cần một Sư cấp trong thế tục đã được coi là một nhân vật hô phong hoán vũ, nhưng ở bí cảnh này thì không có mười người cũng có ba bốn.
Phồn hoa như vậy chỉ có ở viễn cổ mới từng nghe nói, mà ngay cả viễn cổ cũng phải kém một bậc.
Trong lúc Nghệ Phong còn đang thăm thú chung quanh, đột nhiên các võ giả trên đường trở nên hối hả.
- Nhanh đi quảng trường! Thành chủ đại nhân tự mình truyền thụ vũ kỹ.
- A! Đúng vậy. Hôm nay là thành chủ đại nhân truyền thụ vũ kỹ. Mẹ nó, thiếu chút nữa ta đã quên mất.
- Ta kháo! Việc này mà ngươi cũng có thể quên mất. Thành chủ đại nhân có thực lực Quân cấp đỉnh phong, nghe nói năm trước còn lĩnh ngộ một tia pháp tắc chi lực.
- Chậc chậc. Nói như vậy, thành chủ đại nhân sắp trở thành Thánh cấp rồi sao. Thánh cấp a! Chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta có cảm giác hâm mộ.
- Ha ha. Nhị Ngưu, ngươi đừng có hâm mộ nữa. Mau chạy tới quảng trường học vũ kỹ của Thành chủ đại nhân đi, nói không chừng có thể đạt tới Tôn cấp. Sau thánh Thành chủ đại nhân mới truyền thụ vũ kỹ một lần, phải tận dụng thời cơ.
- Đúng! Đúng! Đúng! Mau đi thôi.
Các võ giả trên đường cũng sợ bỏ qua cơ hội tốt này.
Nghệ Phong nhìn thấy các võ giả hối hả như thế liền thuận tay kéo người tên Nhị Ngưu lại hỏi:
- Thành chủ truyền thụ vũ kỹ là sao?
Nhị Ngưu thấy mình bị túm lại, trong lòng không khỏi nổi giận, hắn sẵng giọng quát:
- Ngay cả thành chủ đại nhân truyền thụ vũ kỹ cũng không biết? Ngươi có phải là người của thành trì này không? Mau bỏ ta ra, nếu đến trễ sẽ không còn chỗ đứng đâu.
- Ha ha! Nếu ngươi giải thích cho ta hiểu, ta sẽ dạy cho ngươi những vũ kỹ còn mạnh hơn cả thành chủ kia.
Nghệ Phong nhìn Nhị Ngưu cười nói.
Nhị Ngưu trợn mắt nhìn Nghệ Phong một cái, căm tức nói:
- Ngươi tưởng mình là Thánh cấp sao, đòi mạnh hơn thành chủ? Kháo! Ngươi khoác loác không biết ngượng. Nếu vậy ta đây còn mạnh hơn cả Chí tôn.
Nghe đối phương nói, Nghệ Phong hơi sững sờ, nhún nhún vai không đáp.
Nhị Ngưu thấy Nghệ Phong không buông ra, liền hô to về phía một đám võ giả:
- Người này nói hắn còn mạnh hơn cả thành chủ đại nhân. Ha ha, buồn cười chết ta mất.
Một câu nói này nhất thời khiến ánh mắt của tất cả các võ giả đổ dồn về phía Nghệ Phong, mọi người cười phá lên.
Thấy vậy, Nghệ Phong gãi gãi mũi đành buông Nhị Ngưu ra, trong lòng thầm nghĩ những người này gấp gáp đi xem thành chủ truyền thụ vũ kỹ, hắn cũng nên đi xem thử.
Nghĩ tới đây, thân ảnh Nghệ Phong nhanh chóng biến mất theo dòng người tiến về phía quảng trường.
Nhị Ngưu vốn còn muốn châm biếm Nghệ Phong mấy câu, nhưng đột nhiên phát hiện bên cạnh không có một ai. Thậm chí ngay cả bóng dáng cũng không có thấy, hắn hơi sững sờ liếc mắt nhìn đồng bạn, đồng thời thấy được thần sắc kinh hãi trong mắt đối phương.
Tốc độ của Nghệ Phong nhanh như thế nào, chỉ trong nháy mắt hắn đã đến bên cạnh quảng trường cực lớn. Bốn phía nơi đây đã chật kín người, Nghệ Phong lóe lên đi vào trong đám đông. Những nơi mà Nghệ Phong đi qua, vốn dĩ đã rất chật chội nhưng tất cả các võ giả đều vô thức mở ra một lối đi nhỏ cho hắn đi qua.
Không một ai phát hiện ra điều này là do Nghệ Phong động tay động chân, bởi sau khi Nghệ Phong vừa đi qua thì lối đi nhỏ này trong nháy mắt tự động bị những người khác chen vào, căn bản không ai kịp phản ứng.
Rất nhanh, Nghệ Phong đã đến trước vị trí gần trung tâm quảng trường và ngồi xuống.
Quân cấp đỉnh phong, hơn nữa còn là người đứng đầu một thành, có lẽ người này biết không ít bí mật.
Một tiếng động từ giữa quảng trường vang lên, sau đó một thân ảnh đột nhiên xuất hiện. Trong chớp mắt mọi người như ngừng thở.
Nghệ Phong nhìn thân ảnh vừa hạ xuống khẽ dò xét thực lực của đối phương, phát hiện người này quả thực có pháp tắc ba động. Bất quá rất yếu ớt, đừng nói tiến vào Thánh cấp mà cho dù Á Thánh cũng còn cách một khoảng rất xa. Nhưng mà thực lực của hắn mạnh hơn Quân cấp đỉnh phong một bậc.
Thành chủ vừa mới đặt chân vào vị trí trung tâm quảng trường liền phát hiện có người nhìn trộm, nhưng cảm giác này chỉ lóe lên rồi biến mất làm hắn không dám chắc là ảo giác hay không.
Bất quá, hắn vẫn quan sát bốn phía một phen, ánh mắt đảo qua người Nghệ Phong phát hiện thực lực của người này cũng bình thường, những võ giả khác cũng không có gì lạ. Trong lòng hắn không khỏi bật cười, đúng là ảo giác thật.
Nghệ Phong thấy đối phương tháng điều tra xung quanh vì lúc nãy mình vừa dò xét thực lực của hắn thì cảm thấy hơi kinh ngạc. Lúc đó tuy rằng Nghệ Phong không quá mức che dấu, nhưng trong nháy mắt đối phương có thể nắm được, chứng tỏ người này cũng không tầm thường.
- Thành chủ này cũng có mấy phần thủ đoạn, so với Quân cấp đỉnh phong trên đại lục mạnh hơn không ít.
Đối với những võ giả bình thường thì vạn phần hung hiểm, nhưng nơi đây thường xuyên có kỳ ngộ. Những chuyện không thể tưởng tượng gì cũng có thể phát sinh, hơn nữa mức độ linh khí nơi đây rất nồng hậu.
Nghệ Phong biết bởi linh khí ở bên ngoài đều cung cấp vào ma vực thì sao có thể không nồng đậm cho được? Dĩ nhiên những võ giả nơi này không thể biết sau khi linh khí chảy vào ma vực mới tràn ra khắp bí cảnh, nhờ vậy mới có thể vượt xa đại lục.
Hiển nhiên võ giả này không thể biết nhiều, Nghệ Phong chỉ thu được một vài tin tức hữu dụng. Không gian nơi này là một bí cảnh, so với Trường Sinh Bí Cảnh mà hắn biết thì thiếu hai chữ. Trong bí cảnh này tựa như là một đại lục này cũng có thành trì, võ giả… Chỉ là nghe đối phương mô tả thì không gian bí cảnh này nhỏ hơn đại lục rất nhiều.
Nghệ Phong nhìn võ giả Vương cấp, trong lòng thầm nghĩ hắn cũng không biết được nhiều, muốn có thêm tin tức có lẽ phải tìm những võ giả cao tầng mới được.
Bất quá, Nghệ Phong có một suy đoán mơ hồ, dường như bí cảnh này là thế ngoại đào viên. Mà nó cũng là Trường Sinh Bí Cảnh mà truyền thuyết viễn cổ đã nói.
Nghệ Phong một đường bay nhanh và thu thập thông tin khác nhau, từ những tin tức này hắn có thể nhận thấy một điều. Ở địa phương rất có thể là Trường Sinh Bí Cảnh này, ngay Thánh cấp cũng là tồn tại không thể với tới.
Nghệ Phong khẽ thở phào nhẹ nhõm, lấy thực lực Thánh cấp của hắn có lẽ không quá khó để sinh tồn tại đây.
Một đường không nghỉ, cuối cùng Nghệ Phong đã tới một tòa thành trì. Sau khi tiến vào, hắn phát hiện võ giả nơi này quả thật rất cường hãn. Trên đại lục chỉ cần một Sư cấp trong thế tục đã được coi là một nhân vật hô phong hoán vũ, nhưng ở bí cảnh này thì không có mười người cũng có ba bốn.
Phồn hoa như vậy chỉ có ở viễn cổ mới từng nghe nói, mà ngay cả viễn cổ cũng phải kém một bậc.
Trong lúc Nghệ Phong còn đang thăm thú chung quanh, đột nhiên các võ giả trên đường trở nên hối hả.
- Nhanh đi quảng trường! Thành chủ đại nhân tự mình truyền thụ vũ kỹ.
- A! Đúng vậy. Hôm nay là thành chủ đại nhân truyền thụ vũ kỹ. Mẹ nó, thiếu chút nữa ta đã quên mất.
- Ta kháo! Việc này mà ngươi cũng có thể quên mất. Thành chủ đại nhân có thực lực Quân cấp đỉnh phong, nghe nói năm trước còn lĩnh ngộ một tia pháp tắc chi lực.
- Chậc chậc. Nói như vậy, thành chủ đại nhân sắp trở thành Thánh cấp rồi sao. Thánh cấp a! Chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta có cảm giác hâm mộ.
- Ha ha. Nhị Ngưu, ngươi đừng có hâm mộ nữa. Mau chạy tới quảng trường học vũ kỹ của Thành chủ đại nhân đi, nói không chừng có thể đạt tới Tôn cấp. Sau thánh Thành chủ đại nhân mới truyền thụ vũ kỹ một lần, phải tận dụng thời cơ.
- Đúng! Đúng! Đúng! Mau đi thôi.
Các võ giả trên đường cũng sợ bỏ qua cơ hội tốt này.
Nghệ Phong nhìn thấy các võ giả hối hả như thế liền thuận tay kéo người tên Nhị Ngưu lại hỏi:
- Thành chủ truyền thụ vũ kỹ là sao?
Nhị Ngưu thấy mình bị túm lại, trong lòng không khỏi nổi giận, hắn sẵng giọng quát:
- Ngay cả thành chủ đại nhân truyền thụ vũ kỹ cũng không biết? Ngươi có phải là người của thành trì này không? Mau bỏ ta ra, nếu đến trễ sẽ không còn chỗ đứng đâu.
- Ha ha! Nếu ngươi giải thích cho ta hiểu, ta sẽ dạy cho ngươi những vũ kỹ còn mạnh hơn cả thành chủ kia.
Nghệ Phong nhìn Nhị Ngưu cười nói.
Nhị Ngưu trợn mắt nhìn Nghệ Phong một cái, căm tức nói:
- Ngươi tưởng mình là Thánh cấp sao, đòi mạnh hơn thành chủ? Kháo! Ngươi khoác loác không biết ngượng. Nếu vậy ta đây còn mạnh hơn cả Chí tôn.
Nghe đối phương nói, Nghệ Phong hơi sững sờ, nhún nhún vai không đáp.
Nhị Ngưu thấy Nghệ Phong không buông ra, liền hô to về phía một đám võ giả:
- Người này nói hắn còn mạnh hơn cả thành chủ đại nhân. Ha ha, buồn cười chết ta mất.
Một câu nói này nhất thời khiến ánh mắt của tất cả các võ giả đổ dồn về phía Nghệ Phong, mọi người cười phá lên.
Thấy vậy, Nghệ Phong gãi gãi mũi đành buông Nhị Ngưu ra, trong lòng thầm nghĩ những người này gấp gáp đi xem thành chủ truyền thụ vũ kỹ, hắn cũng nên đi xem thử.
Nghĩ tới đây, thân ảnh Nghệ Phong nhanh chóng biến mất theo dòng người tiến về phía quảng trường.
Nhị Ngưu vốn còn muốn châm biếm Nghệ Phong mấy câu, nhưng đột nhiên phát hiện bên cạnh không có một ai. Thậm chí ngay cả bóng dáng cũng không có thấy, hắn hơi sững sờ liếc mắt nhìn đồng bạn, đồng thời thấy được thần sắc kinh hãi trong mắt đối phương.
Tốc độ của Nghệ Phong nhanh như thế nào, chỉ trong nháy mắt hắn đã đến bên cạnh quảng trường cực lớn. Bốn phía nơi đây đã chật kín người, Nghệ Phong lóe lên đi vào trong đám đông. Những nơi mà Nghệ Phong đi qua, vốn dĩ đã rất chật chội nhưng tất cả các võ giả đều vô thức mở ra một lối đi nhỏ cho hắn đi qua.
Không một ai phát hiện ra điều này là do Nghệ Phong động tay động chân, bởi sau khi Nghệ Phong vừa đi qua thì lối đi nhỏ này trong nháy mắt tự động bị những người khác chen vào, căn bản không ai kịp phản ứng.
Rất nhanh, Nghệ Phong đã đến trước vị trí gần trung tâm quảng trường và ngồi xuống.
Quân cấp đỉnh phong, hơn nữa còn là người đứng đầu một thành, có lẽ người này biết không ít bí mật.
Một tiếng động từ giữa quảng trường vang lên, sau đó một thân ảnh đột nhiên xuất hiện. Trong chớp mắt mọi người như ngừng thở.
Nghệ Phong nhìn thân ảnh vừa hạ xuống khẽ dò xét thực lực của đối phương, phát hiện người này quả thực có pháp tắc ba động. Bất quá rất yếu ớt, đừng nói tiến vào Thánh cấp mà cho dù Á Thánh cũng còn cách một khoảng rất xa. Nhưng mà thực lực của hắn mạnh hơn Quân cấp đỉnh phong một bậc.
Thành chủ vừa mới đặt chân vào vị trí trung tâm quảng trường liền phát hiện có người nhìn trộm, nhưng cảm giác này chỉ lóe lên rồi biến mất làm hắn không dám chắc là ảo giác hay không.
Bất quá, hắn vẫn quan sát bốn phía một phen, ánh mắt đảo qua người Nghệ Phong phát hiện thực lực của người này cũng bình thường, những võ giả khác cũng không có gì lạ. Trong lòng hắn không khỏi bật cười, đúng là ảo giác thật.
Nghệ Phong thấy đối phương tháng điều tra xung quanh vì lúc nãy mình vừa dò xét thực lực của hắn thì cảm thấy hơi kinh ngạc. Lúc đó tuy rằng Nghệ Phong không quá mức che dấu, nhưng trong nháy mắt đối phương có thể nắm được, chứng tỏ người này cũng không tầm thường.
- Thành chủ này cũng có mấy phần thủ đoạn, so với Quân cấp đỉnh phong trên đại lục mạnh hơn không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.