Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Chương 31: Cuỗm Long Bào (1)
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
27/04/2024
Mộ Dung Dục tự mình đa tình: hóa ra nàng thích đơn giản thô bạo, được rồi, về sau ta nhất định sẽ thỏa mãn nàng.
Ngụy Ngữ Yên chỉ thuận miệng nói một câu, đầu óc “sắc vàng” của Mộ Dung Dục đã tự bổ não ra mười tám tư thế đơn giản thô bạo.
Thấy y nhìn chằm chằm vào mình, nàng hỏi:
“Huynh nhìn chằm chằm ta làm gì? Lại còn ngẩn người nữa chứ? Đang nghĩ gì thế?”
Mộ Dung Dục chợt hoàn hồn: “Khụ khụ khụ, ta rất thuần khiết, không nghĩ gì cả.”
[Giấu đầu lòi đuôi, người càng nhận mình thuần khiết càng không phải người thuần khiết. Ta dám chắc tên Vương gia này đang suy nghĩ mấy chuyện không lành mạnh. Hừ! Đồ háo sắc!]
Mộ Dung Dục: “…”
Y vội đổi chủ đề: “Tập trung vào chính sự thôi. Ta đến Bắc Uyển của Ngô Cương Thiết tìm chứng cứ tạo phản.”
Ngụy Ngữ Yên: “Vậy ta sẽ ở lại Nam Uyển tiếp ứng huynh.”
Trong đôi mắt hạnh to tròn của nàng lóe lên sự ranh mãnh như hồ ly: “Ta có một kế hoạch…”
Nàng ghé sát tai Mộ Dung Dục, kể y nghe kế hoạch của nàng.
Sau khi nghe xong, Mộ Dung Dục tấm tắc: “Được, nghe nàng.”
Mộ Dung Dục nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ngụy Ngữ Yên quay về Nam Uyển đợi, quan sát từng hành vi cử chỉ của Ngô Dũng Cảm.
Toàn bộ Nam Uyển chìm trong bóng đêm, chỉ có phòng Ngô Dũng Cảm lóe lên ánh sáng đèn dầu.
Ngụy Ngữ Yên nhìn về phía phòng Ngô Dũng Cảm, thấy một chiếc bóng hắt lên cửa sổ…
Một gã nam nhân cao lớn vạm vỡ, đang ngồi thêu quần áo, ngón tay cong thành hình hoa lan.
[Mẹ nó! Con hàng này thật sự thêu long bào!]
[Nửa đêm không ngủ ngồi thêu long bào! Thằng ngốc này muốn làm Hoàng Đế đến điên rồi!]
[Thứ giữa hai chân gã nhiễm bệnh rồi, nếu gã lên làm Hoàng Đế, chắc chắn ba nghìn mỹ nữ trong hậu cung cũng sẽ bị nhiễm bệnh sinh dục.]
[Hậu cung ba nghìn giai lệ. Hừ!]
Vừa ngồi nhìn cái bóng đang thêu long bào của Ngô Dũng Cảm, Ngụy Ngữ Yên vừa ngáp liên tục.
Ngồi mỏi chân, nàng đứng dậy đi nhà xí. Trên đường quay về, nàng chợt bị một nam nhân chặn đường.
Ngụy Ngữ Yên cúi đầu, đập vào mắt là một đôi giày ủng màu đen, trên giày thêu hình hai con mãnh thú đang há to miệng để lộ răng nanh sắc bén, bên trái thêu Thanh Long, bên phải thêu Bạch Hổ.
Cặp mày Ngụy Ngữ Yên khẽ giật giật: [Chậc, mỗi đôi giày thôi mà khoa trương quá thể!]
[Trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, chỉ thằng ngốc mới xỏ giày này.]
Thằng ngốc này không phải ai khác, chính là Ngô Dũng Cảm.
Ngô Dũng Cảm nhìn chằm chằm Ngụy Ngữ Yên bằng ánh mắt đề phòng: “Nửa đêm không ngủ, ngươi đi đâu đấy?”
Ngụy Ngữ Yên mặt không đỏ tim không đập, thản nhiên đáp: “Ta vừa tỉnh ngủ đi nhà xí, hiện tại quay về ngủ tiếp đây.”
Ngô Dũng Cảm đánh giá Ngụy Ngữ Yên từ trên xuống dưới: “Tại sao trước đó chưa từng gặp ngươi?”
Ngụy Ngữ Yên: “Bẩm Thế tử, ta vừa được tuyển hôm nay.”
Ngô Dũng Cảm: “Khó trách.”
Ánh mắt gã đảo qua toàn thân Ngụy Ngữ Yên, càng nhìn càng cảm thấy dáng dấp tiểu nha hoàn yểu điệu, lả lướt.
“Ngươi ngẩng đầu lên cho bổn thế tử xem nào.”
Ngụy Ngữ Yên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt Ngô Dũng Cảm sáng rực lên: “Ôi chao, diện mạo của tiểu nha hoàn này rất hợp khẩu vị của bổn thế tử.”
Ngụy Ngữ Yên: [Ọe!]
[Quả nhiên, chó không đổi được tật ăn phân!]
Ơ... Hình như hơi sai sai nhỉ?
Ngụy Ngữ Yên im lặng trong giây lát.
[Phi phi phi phi phi phi! Ta không phải phân!]
Ngô Dũng Cảm nhìn Ngụy Ngữ Yên, gã nở một nụ cười vô cùng đê tiện: “Theo ta về phòng hầu hạ ta.”
Ngụy Ngữ Yên biết Ngô Dũng Cảm có ý gì, gã muốn chà đạp nàng!
Trong mắt Ngụy Ngữ Yên lóe lên sự ranh ma, lần này chưa biết là ai chà đạp ai đâu!
Nghĩ thế, nàng ngoan ngoãn đi theo Ngô Dũng Cảm về phòng gã.
Thấy Ngụy Ngữ Yên ngoan ngoãn vâng lời như vậy, Ngô Dũng Cảm thầm nghĩ: thoạt nhìn tiểu nha hoàn này không có chỗ dựa, chắc chắn rất dễ khống chế.
Cửa phòng mở ra, hai người đi vào.
Vừa vào phòng, Ngô Dũng Cảm đã sốt ruột đóng sầm cửa lại, cánh cửa va chạm với khung cửa, phát ra tiếng “rầm” nặng nề.
Ngụy Ngữ Yên nép sát người vào tường.
Ngô Dũng Cảm bổ nhào về phía Ngụy Ngữ Yên.
Ngụy Ngữ Yên linh hoạt né tránh.
Ầm!
Đầu Ngô Dũng Cảm đụng thẳng tường, trán đau đến độ hai mắt gã nổi đầy đom đóm.
Gã không ngờ Ngụy Ngữ Yên sẽ né tránh.
Gã đưa tay che trán, trách móc: “Ngươi sao thế? Ta muốn ôm ngươi, ngươi tránh cái gì?”
Ngụy Ngữ Yên tỏ vẻ hoảng sợ, tay nàng che kín bờ môi đỏ hồng, đôi mắt hhajh to tròn, dáng vẻ ngây thơ vô tội: “Thế tử, ta… đây là lần đầu tiên của ta, không có kinh nghiệm, không biết ngươi muốn ôm ta.”
Ngô Dũng Cảm vừa che trán vừa đánh giá Ngụy Ngữ Yên, muốn phán đoán xem nàng cố ý hay vô tình.
Đôi mắt hạnh của Ngụy Ngữ Yên trong veo, thuần khiết, giống hệt làn nước mùa thu, trong mắt ẩn chứa sự hoảng sợ, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn che trước môi, càng khiến nàng thêm đáng thương, cũng khiến nàng thêm động lòng người.
Kỹ năng diễn xuất này, xứng đáng nhận được giải Oscar!
Ngụy Ngữ Yên chỉ thuận miệng nói một câu, đầu óc “sắc vàng” của Mộ Dung Dục đã tự bổ não ra mười tám tư thế đơn giản thô bạo.
Thấy y nhìn chằm chằm vào mình, nàng hỏi:
“Huynh nhìn chằm chằm ta làm gì? Lại còn ngẩn người nữa chứ? Đang nghĩ gì thế?”
Mộ Dung Dục chợt hoàn hồn: “Khụ khụ khụ, ta rất thuần khiết, không nghĩ gì cả.”
[Giấu đầu lòi đuôi, người càng nhận mình thuần khiết càng không phải người thuần khiết. Ta dám chắc tên Vương gia này đang suy nghĩ mấy chuyện không lành mạnh. Hừ! Đồ háo sắc!]
Mộ Dung Dục: “…”
Y vội đổi chủ đề: “Tập trung vào chính sự thôi. Ta đến Bắc Uyển của Ngô Cương Thiết tìm chứng cứ tạo phản.”
Ngụy Ngữ Yên: “Vậy ta sẽ ở lại Nam Uyển tiếp ứng huynh.”
Trong đôi mắt hạnh to tròn của nàng lóe lên sự ranh mãnh như hồ ly: “Ta có một kế hoạch…”
Nàng ghé sát tai Mộ Dung Dục, kể y nghe kế hoạch của nàng.
Sau khi nghe xong, Mộ Dung Dục tấm tắc: “Được, nghe nàng.”
Mộ Dung Dục nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ngụy Ngữ Yên quay về Nam Uyển đợi, quan sát từng hành vi cử chỉ của Ngô Dũng Cảm.
Toàn bộ Nam Uyển chìm trong bóng đêm, chỉ có phòng Ngô Dũng Cảm lóe lên ánh sáng đèn dầu.
Ngụy Ngữ Yên nhìn về phía phòng Ngô Dũng Cảm, thấy một chiếc bóng hắt lên cửa sổ…
Một gã nam nhân cao lớn vạm vỡ, đang ngồi thêu quần áo, ngón tay cong thành hình hoa lan.
[Mẹ nó! Con hàng này thật sự thêu long bào!]
[Nửa đêm không ngủ ngồi thêu long bào! Thằng ngốc này muốn làm Hoàng Đế đến điên rồi!]
[Thứ giữa hai chân gã nhiễm bệnh rồi, nếu gã lên làm Hoàng Đế, chắc chắn ba nghìn mỹ nữ trong hậu cung cũng sẽ bị nhiễm bệnh sinh dục.]
[Hậu cung ba nghìn giai lệ. Hừ!]
Vừa ngồi nhìn cái bóng đang thêu long bào của Ngô Dũng Cảm, Ngụy Ngữ Yên vừa ngáp liên tục.
Ngồi mỏi chân, nàng đứng dậy đi nhà xí. Trên đường quay về, nàng chợt bị một nam nhân chặn đường.
Ngụy Ngữ Yên cúi đầu, đập vào mắt là một đôi giày ủng màu đen, trên giày thêu hình hai con mãnh thú đang há to miệng để lộ răng nanh sắc bén, bên trái thêu Thanh Long, bên phải thêu Bạch Hổ.
Cặp mày Ngụy Ngữ Yên khẽ giật giật: [Chậc, mỗi đôi giày thôi mà khoa trương quá thể!]
[Trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, chỉ thằng ngốc mới xỏ giày này.]
Thằng ngốc này không phải ai khác, chính là Ngô Dũng Cảm.
Ngô Dũng Cảm nhìn chằm chằm Ngụy Ngữ Yên bằng ánh mắt đề phòng: “Nửa đêm không ngủ, ngươi đi đâu đấy?”
Ngụy Ngữ Yên mặt không đỏ tim không đập, thản nhiên đáp: “Ta vừa tỉnh ngủ đi nhà xí, hiện tại quay về ngủ tiếp đây.”
Ngô Dũng Cảm đánh giá Ngụy Ngữ Yên từ trên xuống dưới: “Tại sao trước đó chưa từng gặp ngươi?”
Ngụy Ngữ Yên: “Bẩm Thế tử, ta vừa được tuyển hôm nay.”
Ngô Dũng Cảm: “Khó trách.”
Ánh mắt gã đảo qua toàn thân Ngụy Ngữ Yên, càng nhìn càng cảm thấy dáng dấp tiểu nha hoàn yểu điệu, lả lướt.
“Ngươi ngẩng đầu lên cho bổn thế tử xem nào.”
Ngụy Ngữ Yên ngẩng đầu lên.
Đôi mắt Ngô Dũng Cảm sáng rực lên: “Ôi chao, diện mạo của tiểu nha hoàn này rất hợp khẩu vị của bổn thế tử.”
Ngụy Ngữ Yên: [Ọe!]
[Quả nhiên, chó không đổi được tật ăn phân!]
Ơ... Hình như hơi sai sai nhỉ?
Ngụy Ngữ Yên im lặng trong giây lát.
[Phi phi phi phi phi phi! Ta không phải phân!]
Ngô Dũng Cảm nhìn Ngụy Ngữ Yên, gã nở một nụ cười vô cùng đê tiện: “Theo ta về phòng hầu hạ ta.”
Ngụy Ngữ Yên biết Ngô Dũng Cảm có ý gì, gã muốn chà đạp nàng!
Trong mắt Ngụy Ngữ Yên lóe lên sự ranh ma, lần này chưa biết là ai chà đạp ai đâu!
Nghĩ thế, nàng ngoan ngoãn đi theo Ngô Dũng Cảm về phòng gã.
Thấy Ngụy Ngữ Yên ngoan ngoãn vâng lời như vậy, Ngô Dũng Cảm thầm nghĩ: thoạt nhìn tiểu nha hoàn này không có chỗ dựa, chắc chắn rất dễ khống chế.
Cửa phòng mở ra, hai người đi vào.
Vừa vào phòng, Ngô Dũng Cảm đã sốt ruột đóng sầm cửa lại, cánh cửa va chạm với khung cửa, phát ra tiếng “rầm” nặng nề.
Ngụy Ngữ Yên nép sát người vào tường.
Ngô Dũng Cảm bổ nhào về phía Ngụy Ngữ Yên.
Ngụy Ngữ Yên linh hoạt né tránh.
Ầm!
Đầu Ngô Dũng Cảm đụng thẳng tường, trán đau đến độ hai mắt gã nổi đầy đom đóm.
Gã không ngờ Ngụy Ngữ Yên sẽ né tránh.
Gã đưa tay che trán, trách móc: “Ngươi sao thế? Ta muốn ôm ngươi, ngươi tránh cái gì?”
Ngụy Ngữ Yên tỏ vẻ hoảng sợ, tay nàng che kín bờ môi đỏ hồng, đôi mắt hhajh to tròn, dáng vẻ ngây thơ vô tội: “Thế tử, ta… đây là lần đầu tiên của ta, không có kinh nghiệm, không biết ngươi muốn ôm ta.”
Ngô Dũng Cảm vừa che trán vừa đánh giá Ngụy Ngữ Yên, muốn phán đoán xem nàng cố ý hay vô tình.
Đôi mắt hạnh của Ngụy Ngữ Yên trong veo, thuần khiết, giống hệt làn nước mùa thu, trong mắt ẩn chứa sự hoảng sợ, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn che trước môi, càng khiến nàng thêm đáng thương, cũng khiến nàng thêm động lòng người.
Kỹ năng diễn xuất này, xứng đáng nhận được giải Oscar!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.