Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Chương 32: Cuỗm Long Bào (2)
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
27/04/2024
Ngô Dũng Cảm là tên háo sắc, mỹ nhân càng yếu đuối, nũng nịu bao nhiêu, gã lại càng thấy kích thích bấy nhiêu. Gã dịu giọng, phất tay: “Được rồi, ta biết ngươi không cố ý.”
Ngụy Ngữ Yên buông bàn tay đang che miệng xuống.
Nhìn gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn trắng nõn và dáng người mảnh mai yểu điệu của Ngụy Ngữ Yên, Ngô Dũng Cảm sốt sắng ra lệnh:
“Cởi quần áo ra!”
“Cởi hết! Không được mặc gì cả!”
Lời nói tởm phát ói đó khiến dạ dày Ngụy Ngữ Yên cuộn lên.
Nàng vuốt vuốt cuống họng, cố kiềm chế cơn buồn nôn: “Thế tử cởi trước đi, ta tắt đèn rồi sẽ cởi sau.”
Ngô Dũng Cảm nghe vậy thì gật đầu đồng ý ngay. Nhiệt độ về đêm xuống thấp, gã cởi đồ rồi chui vào chăn trước, để Ngụy Ngữ Yên tắt đèn, thế thì gã sẽ không phải chịu lạnh, còn việc nàng có lạnh không, gã không quan tâm.
Ngô Dũng Cảm nhanh nhẹn cởi sạch, để lại mỗi bộ đồ lót, rồi vội vàng chui tọt vào chăn.
Khóe môi Ngụy Ngữ Yên nở một nụ cười ranh mãnh, cá đã cắn câu rồi.
Tay nàng xách một cây đèn cầy, đi đến bên giường, rút mạnh bộ quần áo màu vàng chưa giấu kỹ ra khỏi đệm giường.
Vừa đảo mắt, Ngụy Ngữ Yên đã nhìn thấy ba chữ “Ngô Dũng Cảm” được thêu ở mặt trong của phần cổ áo.
Con hàng này dám thêu thẳng tên mình lên long bào, bằng chứng như núi, gã ngại mình chết chưa đủ nhanh ư?
Ngu ngục!
Tự thêu long bào là tội chết, sắc mặt Ngô Dũng Cảm tái xanh: “Thứ không nên nhìn, nên sờ thì đừng nhìn, đừng sờ linh tinh. Đặt xuống! Nếu dám sờ nữa, ta chặt tay ngươi.”
Ngụy Ngữ Yên đặt bộ long bào có thêu tên của Ngô Dũng Cảm lên bàn, phòng chút nữa chơi hăng quá lại đốt luôn chứng cứ.
Lúc quay người, chân trái nàng vấp chân phải khiến người nàng lảo đảo, đèn cầy rớt khỏi tay, rơi thẳng xuống bộ quần áo Ngô Dũng Cảm vừa cởi ra ném bừa trên đất.
Bùng…
Quần áo của Ngô Dũng Cảm bắt lửa, cháy phừng phực.
Ngụy Ngữ Yên vờ hốt hoảng: “A a a, làm sao bây giờ? Ta không cố ý, ta sợ quá, hu hu hu.”
Nàng cố ý kéo dài thời gian để thế lửa cháy mạnh hơn, ngon lửa nóng rực không ngừng lan sang những vị trí xung quanh.
Ngô Dũng Cảm bị thế lửa này dọa sợ, vội vàng nhảy ra khỏi chăn, dù lúc này trên người còn mỗi bộ đồ lót, gã cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến cái lạnh: “Đứng đực ra đấy làm gì, nhanh dập lửa đi!”
Ngụy Ngữ Yên: “Ơ… vâng.”
Bộ quần áo trên mặt đất vẫn chưa cháy hết, nàng cầm một góc áo chưa bén lửa, giơ lên cao rồi đập mạnh xuống nền. Thoạt trông nàng đang dập lửa, nhưng thực ra đang châm lửa khắp nơi.
Một tàn lửa rơi vào chăn của Ngô Dũng Cảm, bùng, chăn của Ngô Dũng Cảm cũng bén lửa!
Toàn bộ chiếc giường trở thành biển lửa!
Ngô Dũng Cảm bị dọa sợ, vội vàng co giò định chạy ra ngoài.
Nhưng gã chạy về phía nào, Ngụy Ngữ Yên lại vung chiếc áo rực lửa kia về phía đó, chặn đứng đường gã.
Ngô Dũng Cảm không chạy được, cả người đứng trong biển lửa, gã sốt ruột đến dậm chân: “A a a! Ngươi không thấy ta à, đừng vung vào người ta nữa.”
Ngụy Ngữ Yên: [Ta cố ý vung vào người ngươi mà, đồ đần!]
Sau đó, nàng dứt khoát ném chiếc áo đang rực lửa vào giữa háng Ngô Dũng Cảm.
Cho hắn trải nghiệm món: Chim Cu Vẫy nướng!
Bùng…!
Tiết khố của Ngô Dũng Cảm bắt lửa, cháy bùng lên!
Gã thét chói tai, chỉ sợ “chim quý” của mình sẽ bị cháy khét.
Ngụy Ngữ Yên bị tiếng hét của gã dọa hoảng hồn, thuận tay vơ cây đèn cầy bên cạnh, ném thẳng vào đũng quần gã.
Bùng! Tiết khố của Ngô Dũng Cảm càng bùng cháy dữ dội.
Lần này “chim quý” không chín cũng bỏng nặng.
Ngô Dũng Cảm cúi đầu nhìn chằm chằm giữa háng, vừa hét chói tai vừa đập mạnh vào đũng quần để dập lửa.
Nhân cơ hội này, Ngụy Ngữ Yên dùng khăn trải bàn làm tay nải, nhét long bào vào tay nải tự chế rồi vội vàng chạy ra ngoài. Nếu không chạy nhanh, chỉ sợ nàng sẽ táng thân trong biển lửa mất thôi.
Ngô Dũng Cảm cảm thấy giữa háng đau rát, gã chẳng nghĩ được gì nữa, sốt ruột cởi nốt bộ tiết khố chẳng mấy lành lặn ra.
Sau đó, gã trần truồng chạy ra ngoài.
“Có ai không? Mau dập lửa! Cứu ta!”
Lúc này, mọi người trong phủ Võ Bình Hầu đều nghe thấy tiếng động bất thường, cha mẹ Ngô Dũng Cảm và đám kẻ hầu người hạ đều chạy đến trước cửa phòng Ngô Dũng Cảm.
Và rồi, đập vào mắt họ là cái mông trắng bóng, căng tròn của gã!
Ngụy Ngữ Yên buông bàn tay đang che miệng xuống.
Nhìn gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn trắng nõn và dáng người mảnh mai yểu điệu của Ngụy Ngữ Yên, Ngô Dũng Cảm sốt sắng ra lệnh:
“Cởi quần áo ra!”
“Cởi hết! Không được mặc gì cả!”
Lời nói tởm phát ói đó khiến dạ dày Ngụy Ngữ Yên cuộn lên.
Nàng vuốt vuốt cuống họng, cố kiềm chế cơn buồn nôn: “Thế tử cởi trước đi, ta tắt đèn rồi sẽ cởi sau.”
Ngô Dũng Cảm nghe vậy thì gật đầu đồng ý ngay. Nhiệt độ về đêm xuống thấp, gã cởi đồ rồi chui vào chăn trước, để Ngụy Ngữ Yên tắt đèn, thế thì gã sẽ không phải chịu lạnh, còn việc nàng có lạnh không, gã không quan tâm.
Ngô Dũng Cảm nhanh nhẹn cởi sạch, để lại mỗi bộ đồ lót, rồi vội vàng chui tọt vào chăn.
Khóe môi Ngụy Ngữ Yên nở một nụ cười ranh mãnh, cá đã cắn câu rồi.
Tay nàng xách một cây đèn cầy, đi đến bên giường, rút mạnh bộ quần áo màu vàng chưa giấu kỹ ra khỏi đệm giường.
Vừa đảo mắt, Ngụy Ngữ Yên đã nhìn thấy ba chữ “Ngô Dũng Cảm” được thêu ở mặt trong của phần cổ áo.
Con hàng này dám thêu thẳng tên mình lên long bào, bằng chứng như núi, gã ngại mình chết chưa đủ nhanh ư?
Ngu ngục!
Tự thêu long bào là tội chết, sắc mặt Ngô Dũng Cảm tái xanh: “Thứ không nên nhìn, nên sờ thì đừng nhìn, đừng sờ linh tinh. Đặt xuống! Nếu dám sờ nữa, ta chặt tay ngươi.”
Ngụy Ngữ Yên đặt bộ long bào có thêu tên của Ngô Dũng Cảm lên bàn, phòng chút nữa chơi hăng quá lại đốt luôn chứng cứ.
Lúc quay người, chân trái nàng vấp chân phải khiến người nàng lảo đảo, đèn cầy rớt khỏi tay, rơi thẳng xuống bộ quần áo Ngô Dũng Cảm vừa cởi ra ném bừa trên đất.
Bùng…
Quần áo của Ngô Dũng Cảm bắt lửa, cháy phừng phực.
Ngụy Ngữ Yên vờ hốt hoảng: “A a a, làm sao bây giờ? Ta không cố ý, ta sợ quá, hu hu hu.”
Nàng cố ý kéo dài thời gian để thế lửa cháy mạnh hơn, ngon lửa nóng rực không ngừng lan sang những vị trí xung quanh.
Ngô Dũng Cảm bị thế lửa này dọa sợ, vội vàng nhảy ra khỏi chăn, dù lúc này trên người còn mỗi bộ đồ lót, gã cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến cái lạnh: “Đứng đực ra đấy làm gì, nhanh dập lửa đi!”
Ngụy Ngữ Yên: “Ơ… vâng.”
Bộ quần áo trên mặt đất vẫn chưa cháy hết, nàng cầm một góc áo chưa bén lửa, giơ lên cao rồi đập mạnh xuống nền. Thoạt trông nàng đang dập lửa, nhưng thực ra đang châm lửa khắp nơi.
Một tàn lửa rơi vào chăn của Ngô Dũng Cảm, bùng, chăn của Ngô Dũng Cảm cũng bén lửa!
Toàn bộ chiếc giường trở thành biển lửa!
Ngô Dũng Cảm bị dọa sợ, vội vàng co giò định chạy ra ngoài.
Nhưng gã chạy về phía nào, Ngụy Ngữ Yên lại vung chiếc áo rực lửa kia về phía đó, chặn đứng đường gã.
Ngô Dũng Cảm không chạy được, cả người đứng trong biển lửa, gã sốt ruột đến dậm chân: “A a a! Ngươi không thấy ta à, đừng vung vào người ta nữa.”
Ngụy Ngữ Yên: [Ta cố ý vung vào người ngươi mà, đồ đần!]
Sau đó, nàng dứt khoát ném chiếc áo đang rực lửa vào giữa háng Ngô Dũng Cảm.
Cho hắn trải nghiệm món: Chim Cu Vẫy nướng!
Bùng…!
Tiết khố của Ngô Dũng Cảm bắt lửa, cháy bùng lên!
Gã thét chói tai, chỉ sợ “chim quý” của mình sẽ bị cháy khét.
Ngụy Ngữ Yên bị tiếng hét của gã dọa hoảng hồn, thuận tay vơ cây đèn cầy bên cạnh, ném thẳng vào đũng quần gã.
Bùng! Tiết khố của Ngô Dũng Cảm càng bùng cháy dữ dội.
Lần này “chim quý” không chín cũng bỏng nặng.
Ngô Dũng Cảm cúi đầu nhìn chằm chằm giữa háng, vừa hét chói tai vừa đập mạnh vào đũng quần để dập lửa.
Nhân cơ hội này, Ngụy Ngữ Yên dùng khăn trải bàn làm tay nải, nhét long bào vào tay nải tự chế rồi vội vàng chạy ra ngoài. Nếu không chạy nhanh, chỉ sợ nàng sẽ táng thân trong biển lửa mất thôi.
Ngô Dũng Cảm cảm thấy giữa háng đau rát, gã chẳng nghĩ được gì nữa, sốt ruột cởi nốt bộ tiết khố chẳng mấy lành lặn ra.
Sau đó, gã trần truồng chạy ra ngoài.
“Có ai không? Mau dập lửa! Cứu ta!”
Lúc này, mọi người trong phủ Võ Bình Hầu đều nghe thấy tiếng động bất thường, cha mẹ Ngô Dũng Cảm và đám kẻ hầu người hạ đều chạy đến trước cửa phòng Ngô Dũng Cảm.
Và rồi, đập vào mắt họ là cái mông trắng bóng, căng tròn của gã!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.