Chương 3:
Viên Viên
13/11/2023
Vy tròn xoe mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, không biết tên này có đang lừa cô hay không? Bây giờ đi đến nơi hắn nói liệu có nguy hiểm gì hay không? Bao nhiêu dấu hỏi được đặt ra trong đầu khiến Vy bất giác đề phòng người đàn ông này hơn. Trông thấy điệu bộ này của Vy, anh ta cười nửa miệng, nói giọng quân tử:
"Tôi chỉ thấy người gặp hiểm cảnh nên mới ra tay tương trợ, cũng bởi vì cô hữu duyên gặp tôi đến hai lần. Người khác muốn còn không được nữa đó."
Ánh mắt Vy vẫn còn vẻ nghi ngờ, làm sao cô có thể tin ngay được chứ. Mấy tên như thế này trước cô từng xem qua phim Hàn Quốc, thấy đa số toàn là trai đều mà thôi. Vy hỏi:
"Tại sao anh lại phải giúp tôi chứ? Lần trước chẳng phải còn chê trên người tôi có mùi nghèo hay sao?"
Anh ta áp sát khuôn mặt vào mặt Vy, rồi hít một cái thật sâu. Lát sau nói bằng giọng cợt nhả:
"Bây giờ tôi không còn ngửi thấy mùi nghèo nữa, được chưa!"
Hành động bất ngờ của tên này khiến Vy đứng hình, mặt đỏ bừng bừng, tim trong lồng ngực đập lên loạn xạ. Hơi thở gấp gáp liền ngồi cách xa người đàn ông đó ra. Miệng cô lấp bắp:
"A...anh vừa làm cái gì vậy hả? Đúng là tên sở khanh, khốn nạn mà!"
Trước mấy lời chất vấn khó nghe đó, hắn ta vẫn bình thản nhìn đồng hồ, xong thì đứng lên đi một mạch. Giọng thì vẫn đều đều vọng lại:
"Cô em cứ suy nghĩ cho kỹ đi, bây giờ đi về ba mẹ sẽ thất vọng, thay vì vậy sao không tìm cho mình một lối đi chứ? Còn cái khăn tay thì khi nào gặp nhớ giặt sạch trả cho tôi. Tạm biệt!"
Vy vội nói với theo, giọng vẫn còn hằn học và khó chịu ra mặt:
"Anh không nói tên thì sao tôi biết mà nói chuyện với cấp dưới của anh chứ!"
"Tên tôi hả? Khắc Thiên!"
"Còn tôi tên..."
"Tên cô là gì thì kệ cô, nói với tôi làm gì?"
Rồi bóng chiếc xe đen lại lao vút đi trong ánh mắt ngỡ ngàng và vài lời rủa thầm của cô gái nhỏ. Lát sau lại có một chiếc khác dừng ngay chỗ cô đang đứng. Trong xe bước ra hai người mặc đồ đen khuôn mặt bặm trợn khiến Vy xanh mặt. Một người vội lên tiếng:
"Dạ, mời chị dâu lên xe, tụi em sẽ hộ tống chị đến công ty!
Thanh Vy lại thêm một pha sửng sốt, như không còn tin vào tai mình, liền hỏi lại người áo đen:
"Chị...Chị dâu hả? Mấy anh có nhầm người hay không, tôi thậm chí còn chưa lấy chồng mà?"
Một tên khác gõ đầu tên kia cái bốp, cười sượng trân giải thích:
"Ờ cái thằng mập này nó nói nhảm, em đừng để ý, tụi anh là theo lệnh cậu chủ Thiên đến hộ tống em đến công ty cho an toàn. Thiệt tình là lần đầu tiên anh thấy cậu chủ nhiệt tình với người khác như vậy đó. Chẳng trách thằng mập nó nói vậy, mong em thông cảm mà bỏ qua nha."
Nội tâm Vy thầm kêu gào, rồi rốt cuộc cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra đây. Một tên thần kinh đã khiến cô chóng mặt rồi, bây giờ lại thêm mấy tên bộ hạ cũng tăng động không kém, thiệt lạ đời hết sức mà.
"Vậy bây giờ tôi không đi thì các người sẽ làm gì tôi?"
Tên thuộc hạ nhăn mặt khó coi, nhưng vẫn không hề dám to tiếng với Vy. Hắn hòa nhã đáp:
"Tụi anh chỉ là làm công ăn lương thôi, em mà không đi thì cậu chủ sẽ phạt, anh em ở đây mất lương thì vợ con ở nhà cũng đói. Em thương tình thì về công ty cho tụi anh nhờ với!"
Thấy cũng bùi tai nên Vy bước lên xe với mối nghi hoặc trong lòng không thể dứt. Chiếc xe sang chạy chầm chậm trên đường, người không biết cứ tưởng Vy là cô ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng nào đó được vệ sĩ hộ tống. Khoảng hai mươi phút sau, xế hộp có mặt ở trước công ty xe thể thao KT. Bước xuống xe, Vy như người từ thời kỳ đồ đá bị thả vào nền văn minh hiện đại vậy. Mọi thứ trước mắt cô đều to lớn và lộng lẫy quá sức tưởng tượng.
Giọng một người đàn ông trầm ấm cất lên:
"Em là Thanh Vy phải không? anh xin tự giới thiệu, anh là Minh, phó giám đốc điều hành công ty này."
"Dạ, em là Thanh Vy, rất vui được gặp anh!"
Minh cười tươi, vẻ mặt anh hiền hậu và đặc biệt là rất đẹp trai, tóc gọn gàng, mũi cao da trắng, Vy nhìn mà tim đập thình thịch. Anh đáp, giọng khiêm tốn:
"Anh mới là người vui khi gặp em mới phải! Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, lại được đích thân chủ tịch giới thiệu thì chắc chắn không thể nào là người tầm thường được."
"Dạ...!"
Đứng trước doanh nhân thành đạt khiến Vy có phần tự ti, giọng cô nàng cũng rụt rè hơn khi giao tiếp. Mà cử chỉ đó lại là thứ vũ khí có sát thương rất lớn đến những tên đàn ông. Cũng bởi do Vy xinh đẹp, lại còn sở hữu đôi mắt to tròn nên cứ hễ ai nhìn vào thì xác định là bị thôi miên bởi sự dễ thương mộc mạc ấy.
Minh cũng là một trong những nạn nhân của ánh mắt ấy, tim anh bị lệch đi một nhịp vì lỡ chạm phải sự xinh đẹp kia. Minh thì thầm vừa đủ nghe:
"Ông anh trai này được trời độ hay sao mà kiếm đâu ra được con bé này vậy trời. Nhan sắc kia chắc cũng nhất nhì cái đất Sài Gòn này rồi."
"Tôi chỉ thấy người gặp hiểm cảnh nên mới ra tay tương trợ, cũng bởi vì cô hữu duyên gặp tôi đến hai lần. Người khác muốn còn không được nữa đó."
Ánh mắt Vy vẫn còn vẻ nghi ngờ, làm sao cô có thể tin ngay được chứ. Mấy tên như thế này trước cô từng xem qua phim Hàn Quốc, thấy đa số toàn là trai đều mà thôi. Vy hỏi:
"Tại sao anh lại phải giúp tôi chứ? Lần trước chẳng phải còn chê trên người tôi có mùi nghèo hay sao?"
Anh ta áp sát khuôn mặt vào mặt Vy, rồi hít một cái thật sâu. Lát sau nói bằng giọng cợt nhả:
"Bây giờ tôi không còn ngửi thấy mùi nghèo nữa, được chưa!"
Hành động bất ngờ của tên này khiến Vy đứng hình, mặt đỏ bừng bừng, tim trong lồng ngực đập lên loạn xạ. Hơi thở gấp gáp liền ngồi cách xa người đàn ông đó ra. Miệng cô lấp bắp:
"A...anh vừa làm cái gì vậy hả? Đúng là tên sở khanh, khốn nạn mà!"
Trước mấy lời chất vấn khó nghe đó, hắn ta vẫn bình thản nhìn đồng hồ, xong thì đứng lên đi một mạch. Giọng thì vẫn đều đều vọng lại:
"Cô em cứ suy nghĩ cho kỹ đi, bây giờ đi về ba mẹ sẽ thất vọng, thay vì vậy sao không tìm cho mình một lối đi chứ? Còn cái khăn tay thì khi nào gặp nhớ giặt sạch trả cho tôi. Tạm biệt!"
Vy vội nói với theo, giọng vẫn còn hằn học và khó chịu ra mặt:
"Anh không nói tên thì sao tôi biết mà nói chuyện với cấp dưới của anh chứ!"
"Tên tôi hả? Khắc Thiên!"
"Còn tôi tên..."
"Tên cô là gì thì kệ cô, nói với tôi làm gì?"
Rồi bóng chiếc xe đen lại lao vút đi trong ánh mắt ngỡ ngàng và vài lời rủa thầm của cô gái nhỏ. Lát sau lại có một chiếc khác dừng ngay chỗ cô đang đứng. Trong xe bước ra hai người mặc đồ đen khuôn mặt bặm trợn khiến Vy xanh mặt. Một người vội lên tiếng:
"Dạ, mời chị dâu lên xe, tụi em sẽ hộ tống chị đến công ty!
Thanh Vy lại thêm một pha sửng sốt, như không còn tin vào tai mình, liền hỏi lại người áo đen:
"Chị...Chị dâu hả? Mấy anh có nhầm người hay không, tôi thậm chí còn chưa lấy chồng mà?"
Một tên khác gõ đầu tên kia cái bốp, cười sượng trân giải thích:
"Ờ cái thằng mập này nó nói nhảm, em đừng để ý, tụi anh là theo lệnh cậu chủ Thiên đến hộ tống em đến công ty cho an toàn. Thiệt tình là lần đầu tiên anh thấy cậu chủ nhiệt tình với người khác như vậy đó. Chẳng trách thằng mập nó nói vậy, mong em thông cảm mà bỏ qua nha."
Nội tâm Vy thầm kêu gào, rồi rốt cuộc cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra đây. Một tên thần kinh đã khiến cô chóng mặt rồi, bây giờ lại thêm mấy tên bộ hạ cũng tăng động không kém, thiệt lạ đời hết sức mà.
"Vậy bây giờ tôi không đi thì các người sẽ làm gì tôi?"
Tên thuộc hạ nhăn mặt khó coi, nhưng vẫn không hề dám to tiếng với Vy. Hắn hòa nhã đáp:
"Tụi anh chỉ là làm công ăn lương thôi, em mà không đi thì cậu chủ sẽ phạt, anh em ở đây mất lương thì vợ con ở nhà cũng đói. Em thương tình thì về công ty cho tụi anh nhờ với!"
Thấy cũng bùi tai nên Vy bước lên xe với mối nghi hoặc trong lòng không thể dứt. Chiếc xe sang chạy chầm chậm trên đường, người không biết cứ tưởng Vy là cô ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng nào đó được vệ sĩ hộ tống. Khoảng hai mươi phút sau, xế hộp có mặt ở trước công ty xe thể thao KT. Bước xuống xe, Vy như người từ thời kỳ đồ đá bị thả vào nền văn minh hiện đại vậy. Mọi thứ trước mắt cô đều to lớn và lộng lẫy quá sức tưởng tượng.
Giọng một người đàn ông trầm ấm cất lên:
"Em là Thanh Vy phải không? anh xin tự giới thiệu, anh là Minh, phó giám đốc điều hành công ty này."
"Dạ, em là Thanh Vy, rất vui được gặp anh!"
Minh cười tươi, vẻ mặt anh hiền hậu và đặc biệt là rất đẹp trai, tóc gọn gàng, mũi cao da trắng, Vy nhìn mà tim đập thình thịch. Anh đáp, giọng khiêm tốn:
"Anh mới là người vui khi gặp em mới phải! Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, lại được đích thân chủ tịch giới thiệu thì chắc chắn không thể nào là người tầm thường được."
"Dạ...!"
Đứng trước doanh nhân thành đạt khiến Vy có phần tự ti, giọng cô nàng cũng rụt rè hơn khi giao tiếp. Mà cử chỉ đó lại là thứ vũ khí có sát thương rất lớn đến những tên đàn ông. Cũng bởi do Vy xinh đẹp, lại còn sở hữu đôi mắt to tròn nên cứ hễ ai nhìn vào thì xác định là bị thôi miên bởi sự dễ thương mộc mạc ấy.
Minh cũng là một trong những nạn nhân của ánh mắt ấy, tim anh bị lệch đi một nhịp vì lỡ chạm phải sự xinh đẹp kia. Minh thì thầm vừa đủ nghe:
"Ông anh trai này được trời độ hay sao mà kiếm đâu ra được con bé này vậy trời. Nhan sắc kia chắc cũng nhất nhì cái đất Sài Gòn này rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.