Chương 8:
Viên Viên
13/11/2023
Rất nhanh tất cả mọi người đã tập hợp đông đủ ở sảnh chính của công ty. Gần như là toàn bộ họ hàng bên nội đều có mặt ở đây hôm nay, tuyệt nhiên lại không có họ ngoại. Thiên đứng gần chỗ bà nội đang ngồi, tay bóp vai cho bà ra chiều thân thiết lắm. Tay bà nội vỗ vỗ lên tay Thiên. Giọng bà khàn khàn nói:
"Cháu nội ngoan của bà, mau đem cháu dâu đến ra mắt cô chú đi con."
"Dạ thưa nội!"
Đúng lúc này Nhung dắt Vy bước ra từ trong thang máy, vừa nhìn vào đã thấy được khả năng chọn vợ của thằng cháu này. Thanh Vy trong bộ váy trắng, mang vẻ xinh đẹp bình dị, không son phấn lòe loẹt mà vẫn sang trọng, khiến ai trong họ cũng gật đầu hài lòng. Thiên bước đến dắt tay Vy, cả hai cùng bước đến trước mặt bà nội mà thưa. Thiên nói:
"Thưa nội! Cháu dâu của nội đây ạ!"
"Dạ, cháu là Thanh Vy, xin được ra mắt bà nội ạ!"
Bà gật gật đầu mỉm cười hài lòng. Nhẹ giọng gọi Vy đến gần bên mình:
"Ngoan lắm, cháu nội lại đây cho bà xem kỹ nào, bà cũng già rồi, mắt kém quá!"
Nghe thế thì Vy cũng chỉ biết răm rắp làm theo. Cô bước đến bên cạnh bà rồi quỳ hai gối xuống, cả hai tay đặt lên đùi chờ đợi. Thấy thế bà nội càng tỏ ra hài lòng hơn, tay bà nhẹ vuốt ve hai má cho đến mái tóc của Vy. Xong mới nói:
"Từ giờ cháu sẽ là cháu nội của nhà họ Lê ta, có ai ức hiếp cháu thì cứ nói với bà nội, ta sẽ nghiêm trị!"
Ánh mắt Vy chợt liếc về phía Thiên khiến anh toát mồ hôi hột, môi vạch ra nụ cười khổ. Bà nội nói tiếp:
"Việc đã xong, cháu mau đi chào hỏi các cô, các chú đi!"
"Dạ!"
Nãy giờ Vy mới để ý là ở đây không có cha mẹ của Khắc Thiên, ngày trọng đại như vầy không ý nào họ lại không đến chứ? Đống thắc mắc như tơ vò khiến tâm trí cô lơ đễnh, suýt nữa thì đụng đầu vào tưởng. Cũng may Thiên kịp lúc kéo cô lại. Anh hỏi:
"Em bị sao vậy? Suy nghĩ cái gì mà suýt chút thì đâm đầu vào tường rồi!"
"Không có gì đâu, em cảm thấy đầu hơi choáng váng, chắc sẽ xin phép mọi người lên phòng nghỉ trước."
"Được rồi! Để tôi đưa em đi!"
"Không cần đâu mà! Anh cứ ở đây tiệc tùng với họ hàng đi kìa, đừng lo cho em."
Thiên búng lên trán cô một cái nhẹ. Giọng anh hơi khó chịu nói:
"Đừng quên trên danh nghĩa thì bây giờ em là vợ tôi! Đừng nói mấy lời xa cách như vậy."
Dù anh dùng lực rất nhẹ nhưng Vy lại bất ngờ ôm trán nhăn nhó, như thể đang rất đau. Cô bắt đầu mếu máo chạy đến chỗ bà nội, miệng không ngừng mách lẻo. Trước ánh mắt dò xét của bà nội, Thiên chỉ biết cười trừ, không biết ai mới thực sự là cháu của bà nữa. Bà nội không nhìn anh nữa, chuyển ánh mắt âu yếm xuống nhìn cô cháu dâu đang nhõng nhẽo. Tay bà vuốt ve đầu Vy. Giọng bà ân cần hỏi:
"Để chút xíu nữa xong tiệc, đích thân bà nội sẽ phạt nó, cháu mau về phòng đi, ta sắp có khách rồi!"
Vy ngước gương mặt đáng thương vô số tội của mình nhìn bà, xong cũng phải tiếc nuối rời đi. Lúc bước ngang qua Thiên, cô liếc xéo hắn một cái, trên môi là nụ cười tinh nghịch thương hiệu. Không để mình bị lép vế, Thiên bước nhanh lại gần, đưa tay bế cô lên như em bé. Anh đắc ý nói:
"Nếu đã mang tiếng xấu rồi thì tôi sẽ làm kẻ xấu chính hiệu luôn vậy."
Cơ thể Vy cố vùng vẫy như cá mắc cạn nhưng bất thành, tay anh ta cứng như đá vậy. Trái ngược với suy nghĩ của Vy, lần này anh ta đưa cô đi ra ngoài chứ không phải lên phòng. Cô hỏi anh ta định đưa cô đi đâu, thì anh ta nói:
"Đi đâu lát nữa đến nơi em sẽ biết, mau vào trong xe đi."
Cảnh tượng thân mật của hai người thật khiến người khác trầm trồ. Mấy cô gái thì cực kỳ ghen tị với Vy, thậm chí còn không kiềm chế được lời nói.
"Cô gái kia có phúc thật đó, vớ được anh đẹp trai lại còn là chủ tịch, cũng biết hưởng quá chứ!"
Một vài người khác lại không nghĩ như vậy nên nảy sinh tranh cãi. Một chàng trai lên tiếng:
"Người ta nhan sắc còn hơn cả hoa hậu, body bốc lửa thì chả vớ được đại gia hay sao!"
Mỗi người mỗi ý khiến không khí buổi xem mắt hôm nay lại thêm phần náo nhiệt. Các cánh nhà báo hay phóng viên, kẻ đưa máy quay, kẻ thì lo soạn văn bản, nhất định không thể bỏ lỡ tin tức cực hot này.
Thiên đưa Vy đến một căn biệt phủ ở ngoại ô thành phố, căn biệt phủ mang một màu trắng nổi bật. Nét kiến trúc mang đậm kiểu cách của người pháp ngày xưa, trang hoàng lại cổ kính. Đôi con ngươi của Vy mở to như thể không tin vào mắt mình. Cô bất giác thốt lên:
"Đẹp quá! Nơi này thật sự là nhà của anh hay sao?"
"Ừm, đây là một trong số những căn nhà của tôi đó, nếu em thích tôi có thể tặng em một cái."
"Cháu nội ngoan của bà, mau đem cháu dâu đến ra mắt cô chú đi con."
"Dạ thưa nội!"
Đúng lúc này Nhung dắt Vy bước ra từ trong thang máy, vừa nhìn vào đã thấy được khả năng chọn vợ của thằng cháu này. Thanh Vy trong bộ váy trắng, mang vẻ xinh đẹp bình dị, không son phấn lòe loẹt mà vẫn sang trọng, khiến ai trong họ cũng gật đầu hài lòng. Thiên bước đến dắt tay Vy, cả hai cùng bước đến trước mặt bà nội mà thưa. Thiên nói:
"Thưa nội! Cháu dâu của nội đây ạ!"
"Dạ, cháu là Thanh Vy, xin được ra mắt bà nội ạ!"
Bà gật gật đầu mỉm cười hài lòng. Nhẹ giọng gọi Vy đến gần bên mình:
"Ngoan lắm, cháu nội lại đây cho bà xem kỹ nào, bà cũng già rồi, mắt kém quá!"
Nghe thế thì Vy cũng chỉ biết răm rắp làm theo. Cô bước đến bên cạnh bà rồi quỳ hai gối xuống, cả hai tay đặt lên đùi chờ đợi. Thấy thế bà nội càng tỏ ra hài lòng hơn, tay bà nhẹ vuốt ve hai má cho đến mái tóc của Vy. Xong mới nói:
"Từ giờ cháu sẽ là cháu nội của nhà họ Lê ta, có ai ức hiếp cháu thì cứ nói với bà nội, ta sẽ nghiêm trị!"
Ánh mắt Vy chợt liếc về phía Thiên khiến anh toát mồ hôi hột, môi vạch ra nụ cười khổ. Bà nội nói tiếp:
"Việc đã xong, cháu mau đi chào hỏi các cô, các chú đi!"
"Dạ!"
Nãy giờ Vy mới để ý là ở đây không có cha mẹ của Khắc Thiên, ngày trọng đại như vầy không ý nào họ lại không đến chứ? Đống thắc mắc như tơ vò khiến tâm trí cô lơ đễnh, suýt nữa thì đụng đầu vào tưởng. Cũng may Thiên kịp lúc kéo cô lại. Anh hỏi:
"Em bị sao vậy? Suy nghĩ cái gì mà suýt chút thì đâm đầu vào tường rồi!"
"Không có gì đâu, em cảm thấy đầu hơi choáng váng, chắc sẽ xin phép mọi người lên phòng nghỉ trước."
"Được rồi! Để tôi đưa em đi!"
"Không cần đâu mà! Anh cứ ở đây tiệc tùng với họ hàng đi kìa, đừng lo cho em."
Thiên búng lên trán cô một cái nhẹ. Giọng anh hơi khó chịu nói:
"Đừng quên trên danh nghĩa thì bây giờ em là vợ tôi! Đừng nói mấy lời xa cách như vậy."
Dù anh dùng lực rất nhẹ nhưng Vy lại bất ngờ ôm trán nhăn nhó, như thể đang rất đau. Cô bắt đầu mếu máo chạy đến chỗ bà nội, miệng không ngừng mách lẻo. Trước ánh mắt dò xét của bà nội, Thiên chỉ biết cười trừ, không biết ai mới thực sự là cháu của bà nữa. Bà nội không nhìn anh nữa, chuyển ánh mắt âu yếm xuống nhìn cô cháu dâu đang nhõng nhẽo. Tay bà vuốt ve đầu Vy. Giọng bà ân cần hỏi:
"Để chút xíu nữa xong tiệc, đích thân bà nội sẽ phạt nó, cháu mau về phòng đi, ta sắp có khách rồi!"
Vy ngước gương mặt đáng thương vô số tội của mình nhìn bà, xong cũng phải tiếc nuối rời đi. Lúc bước ngang qua Thiên, cô liếc xéo hắn một cái, trên môi là nụ cười tinh nghịch thương hiệu. Không để mình bị lép vế, Thiên bước nhanh lại gần, đưa tay bế cô lên như em bé. Anh đắc ý nói:
"Nếu đã mang tiếng xấu rồi thì tôi sẽ làm kẻ xấu chính hiệu luôn vậy."
Cơ thể Vy cố vùng vẫy như cá mắc cạn nhưng bất thành, tay anh ta cứng như đá vậy. Trái ngược với suy nghĩ của Vy, lần này anh ta đưa cô đi ra ngoài chứ không phải lên phòng. Cô hỏi anh ta định đưa cô đi đâu, thì anh ta nói:
"Đi đâu lát nữa đến nơi em sẽ biết, mau vào trong xe đi."
Cảnh tượng thân mật của hai người thật khiến người khác trầm trồ. Mấy cô gái thì cực kỳ ghen tị với Vy, thậm chí còn không kiềm chế được lời nói.
"Cô gái kia có phúc thật đó, vớ được anh đẹp trai lại còn là chủ tịch, cũng biết hưởng quá chứ!"
Một vài người khác lại không nghĩ như vậy nên nảy sinh tranh cãi. Một chàng trai lên tiếng:
"Người ta nhan sắc còn hơn cả hoa hậu, body bốc lửa thì chả vớ được đại gia hay sao!"
Mỗi người mỗi ý khiến không khí buổi xem mắt hôm nay lại thêm phần náo nhiệt. Các cánh nhà báo hay phóng viên, kẻ đưa máy quay, kẻ thì lo soạn văn bản, nhất định không thể bỏ lỡ tin tức cực hot này.
Thiên đưa Vy đến một căn biệt phủ ở ngoại ô thành phố, căn biệt phủ mang một màu trắng nổi bật. Nét kiến trúc mang đậm kiểu cách của người pháp ngày xưa, trang hoàng lại cổ kính. Đôi con ngươi của Vy mở to như thể không tin vào mắt mình. Cô bất giác thốt lên:
"Đẹp quá! Nơi này thật sự là nhà của anh hay sao?"
"Ừm, đây là một trong số những căn nhà của tôi đó, nếu em thích tôi có thể tặng em một cái."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.