Chương 9:
Viên Viên
13/11/2023
"Anh giàu quá ha! Chả bù cho đứa nhà quê như em, một con đỗ nghèo khỉ chính hiệu."
Thiên đưa tay xoa đầu Vy, cất giọng an ủi:
"Bù lại em có một người chồng giàu nhất cái đất Sài Gòn này rồi, đừng nghĩ."
"Dạ."
Thái độ hôm hôm nay của Vy khiến cho Thiên thấy lạ, một người cứng đầu lại đột nhiên tỏ ra dịu dàng. Anh thắc mắc vừa dắt tay cô đi vào trong nhà vừa hỏi:
"Hôm nay em lạ thật đó, cảm giác như một người khác vậy."
Vy không nhìn lên, chỉ đưa mắt về phía trước, không vội đáp lời Thiên. Cô từ từ thở dài rồi nói:
"Em cũng thấy bản thân thật lạ. Anh biết không, tối qua em đã mơ thấy cô Hai. Trong mơ cô có nói với em, người đàn ông bên em hiện tại sẽ đi với em đến hết đời, sẽ bảo bọc, chăm sóc cho em."
"Vậy cho nên...Em quyết định chấp nhận cuộc hôn nhân gượng ép này hả?"
Bước chân Vy chợt dừng lại, lần đầu cô dám ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Thiên. Ánh mắt cô lúc này kiên định đến lạ, chẳng còn vẻ sợ sệt hay lúng túng như trước. Vy mỉm cười nói:
"Dĩ nhiên em sẽ không chấp nhận, sao lại có thể chung sống với một người mà mình không có tình cảm được chứ! Em cảm thấy vô cùng biết ơn anh vì đã đối xử tốt với em, đã giúp em hết lần này đến lần khác, nhưng mà nó chỉ dừng lại ở mức cảm kích, không phải là tình yêu."
Ánh mắt Thiên chùn xuống, trên mặt tỏ ra vẻ buồn bã xen lẫn thất vọng. Chưa bao giờ anh bị cô gái nào từ chối tình cảm, không những lại còn là người mà anh yêu. Anh mơ hồ hỏi Vy:
"Thật sự, em không có chút tình cảm nào với tôi hay sao?"
"Phải!"
Trong thâm tâm Thiên biết, nếu cứ cố chấp thúc ép cuộc hôn nhân này thì sẽ không có hạnh phúc. Bản thân anh không muốn người con gái anh yêu phải chịu đau khổ.
"Tôi hiểu rồi, em vào nhà nghỉ ngơi đi, chuyện sau này đích thân tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Đợi Vy vào trong nhà, anh mới yên tâm rời đi, trên môi là điếu thuốc đang đỏ lửa. Từng đợt khói tỏa ra dày đặc, bao phủ cả gương mặt đượm buồn của Thiên. Trong lòng anh lúc này là một nỗi buồn không thể tả, trái tim bây giờ cũng đau nhói như muốn nổ tung nơi lòng ngực. Thiên phóng xe thẳng một mạch về công ty, tốc độ xé gió khiến người tham gia giao thông đều kinh hoàng nép sát vào lề đường. Khoảng hai mươi phút sau, chàng chủ tịch ấy lần nữa đứng trước công ty. Khuôn mặt không còn vui vẻ như lúc ban sáng. Đích thân Thiên đứng ra thông báo với mọi người về việc sẽ không có hôn lễ nào diễn ra sắp tới. Họ hàng lại thêm một phen bất ngờ nữa, chỉ riêng bà nội là thản nhiên như không. Bà nói thầm, chỉ đủ cho bản thân nghe thấy:
"Thằng bé này, đã đến lúc cháu phải nếm mùi vị của tình ái rồi."
...
Thanh Vy vẫn được sắp xếp một vị trí ở lại công ty, công việc của cô là tiếp tân. Vị trí này là do giám đốc Minh bổ nhiệm, bởi anh thấy Vy có tài ăn nói cũng như vẻ ngoài thu hút mọi ánh nhìn. Thời gian đầu còn hơi bỡ ngỡ với công việc nên Vy nói chuyện có phần hơi lệch lạc. Nhưng về sau, khi đã dần thích nghi thì Vy lại thể hiện sự xuất sắc của mình. Bằng chứng là doanh thu của công ty trong một tháng tăng vọt gần ba trăm phần trăm so với lúc ban đầu. Minh hài lòng, hồ hởi khoe với mọi người rằng bản thân anh tuyển được một nhân viên cực giỏi. Mối quan hệ của hai người cũng dần dần tốt lên. Do Vy không còn là vợ sắp cưới của chủ tịch nữa, nên khoảng cách cũng biến mất. Chiều tan ca, Minh lần đầu dám mời cô đi ăn tối cùng:
"À, Vy nè! Tối nay em có rảnh hay không?"
"Tối nay em rảnh, có việc gì sao anh?"
"Cũng không có việc gì, anh muốn mời em đi ăn tối một bữa, để cảm ơn em về thời gian qua đã giúp đỡ công ty."
"Vậy mình đi luôn bây giờ đi, em cũng thấy hơi đói rồi!"
"Vậy em đợi anh thu xếp nốt công việc cho cấp dưới nha, khoảng năm phút thôi!"
"Dạ."
Tối đó, Minh cùng Vy đi ăn ở một nhà hàng khá lớn và sang trọng, trên người cả hai vẫn là bộ đồ công sở. Đồ ăn ở đây không vừa miệng nên Vy chỉ dùng một chút rồi ngồi uống nước. Minh hỏi:
"Thức ăn ở đây không hợp khẩu vị em hả?"
Vy gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhìn bề ngoài trông có ngon thật nhưng vẫn thua đồ ăn ở công ty. Nghĩ do bình thường cô chỉ ăn đồ ở đó, quen miệng rồi nên mới như vậy. Chợt nhớ ra gì đó, Vy hỏi:
"Em muốn hỏi một chuyện có được hay không?"
"Có chuyện gì, em cứ tự nhiên đi!"
"Ừm...Sao dạo này em không thấy chủ tịch vậy anh?
Câu hỏi này của cô làm lòng Minh bỗng thấy khó chịu. Dù vậy anh vẫn cười tươi đáp:
"Chủ tịch đi nước ngoài rồi em, mấy năm nữa mới về, hoặc cũng có thể định cư luôn bên đó."
Không hiểu sao Vy lại thấy buồn khi nghe được câu trả lời này. Rõ ràng bản thân không có tình cảm với Thiên nhưng sao tim cô lại thấy đau. Bản thân cô đã yêu anh ta từ lâu nhưng không ra hay sao? Không thể nào, sao lại có thể vô lý như vậy được.
Thiên đưa tay xoa đầu Vy, cất giọng an ủi:
"Bù lại em có một người chồng giàu nhất cái đất Sài Gòn này rồi, đừng nghĩ."
"Dạ."
Thái độ hôm hôm nay của Vy khiến cho Thiên thấy lạ, một người cứng đầu lại đột nhiên tỏ ra dịu dàng. Anh thắc mắc vừa dắt tay cô đi vào trong nhà vừa hỏi:
"Hôm nay em lạ thật đó, cảm giác như một người khác vậy."
Vy không nhìn lên, chỉ đưa mắt về phía trước, không vội đáp lời Thiên. Cô từ từ thở dài rồi nói:
"Em cũng thấy bản thân thật lạ. Anh biết không, tối qua em đã mơ thấy cô Hai. Trong mơ cô có nói với em, người đàn ông bên em hiện tại sẽ đi với em đến hết đời, sẽ bảo bọc, chăm sóc cho em."
"Vậy cho nên...Em quyết định chấp nhận cuộc hôn nhân gượng ép này hả?"
Bước chân Vy chợt dừng lại, lần đầu cô dám ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Thiên. Ánh mắt cô lúc này kiên định đến lạ, chẳng còn vẻ sợ sệt hay lúng túng như trước. Vy mỉm cười nói:
"Dĩ nhiên em sẽ không chấp nhận, sao lại có thể chung sống với một người mà mình không có tình cảm được chứ! Em cảm thấy vô cùng biết ơn anh vì đã đối xử tốt với em, đã giúp em hết lần này đến lần khác, nhưng mà nó chỉ dừng lại ở mức cảm kích, không phải là tình yêu."
Ánh mắt Thiên chùn xuống, trên mặt tỏ ra vẻ buồn bã xen lẫn thất vọng. Chưa bao giờ anh bị cô gái nào từ chối tình cảm, không những lại còn là người mà anh yêu. Anh mơ hồ hỏi Vy:
"Thật sự, em không có chút tình cảm nào với tôi hay sao?"
"Phải!"
Trong thâm tâm Thiên biết, nếu cứ cố chấp thúc ép cuộc hôn nhân này thì sẽ không có hạnh phúc. Bản thân anh không muốn người con gái anh yêu phải chịu đau khổ.
"Tôi hiểu rồi, em vào nhà nghỉ ngơi đi, chuyện sau này đích thân tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Đợi Vy vào trong nhà, anh mới yên tâm rời đi, trên môi là điếu thuốc đang đỏ lửa. Từng đợt khói tỏa ra dày đặc, bao phủ cả gương mặt đượm buồn của Thiên. Trong lòng anh lúc này là một nỗi buồn không thể tả, trái tim bây giờ cũng đau nhói như muốn nổ tung nơi lòng ngực. Thiên phóng xe thẳng một mạch về công ty, tốc độ xé gió khiến người tham gia giao thông đều kinh hoàng nép sát vào lề đường. Khoảng hai mươi phút sau, chàng chủ tịch ấy lần nữa đứng trước công ty. Khuôn mặt không còn vui vẻ như lúc ban sáng. Đích thân Thiên đứng ra thông báo với mọi người về việc sẽ không có hôn lễ nào diễn ra sắp tới. Họ hàng lại thêm một phen bất ngờ nữa, chỉ riêng bà nội là thản nhiên như không. Bà nói thầm, chỉ đủ cho bản thân nghe thấy:
"Thằng bé này, đã đến lúc cháu phải nếm mùi vị của tình ái rồi."
...
Thanh Vy vẫn được sắp xếp một vị trí ở lại công ty, công việc của cô là tiếp tân. Vị trí này là do giám đốc Minh bổ nhiệm, bởi anh thấy Vy có tài ăn nói cũng như vẻ ngoài thu hút mọi ánh nhìn. Thời gian đầu còn hơi bỡ ngỡ với công việc nên Vy nói chuyện có phần hơi lệch lạc. Nhưng về sau, khi đã dần thích nghi thì Vy lại thể hiện sự xuất sắc của mình. Bằng chứng là doanh thu của công ty trong một tháng tăng vọt gần ba trăm phần trăm so với lúc ban đầu. Minh hài lòng, hồ hởi khoe với mọi người rằng bản thân anh tuyển được một nhân viên cực giỏi. Mối quan hệ của hai người cũng dần dần tốt lên. Do Vy không còn là vợ sắp cưới của chủ tịch nữa, nên khoảng cách cũng biến mất. Chiều tan ca, Minh lần đầu dám mời cô đi ăn tối cùng:
"À, Vy nè! Tối nay em có rảnh hay không?"
"Tối nay em rảnh, có việc gì sao anh?"
"Cũng không có việc gì, anh muốn mời em đi ăn tối một bữa, để cảm ơn em về thời gian qua đã giúp đỡ công ty."
"Vậy mình đi luôn bây giờ đi, em cũng thấy hơi đói rồi!"
"Vậy em đợi anh thu xếp nốt công việc cho cấp dưới nha, khoảng năm phút thôi!"
"Dạ."
Tối đó, Minh cùng Vy đi ăn ở một nhà hàng khá lớn và sang trọng, trên người cả hai vẫn là bộ đồ công sở. Đồ ăn ở đây không vừa miệng nên Vy chỉ dùng một chút rồi ngồi uống nước. Minh hỏi:
"Thức ăn ở đây không hợp khẩu vị em hả?"
Vy gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhìn bề ngoài trông có ngon thật nhưng vẫn thua đồ ăn ở công ty. Nghĩ do bình thường cô chỉ ăn đồ ở đó, quen miệng rồi nên mới như vậy. Chợt nhớ ra gì đó, Vy hỏi:
"Em muốn hỏi một chuyện có được hay không?"
"Có chuyện gì, em cứ tự nhiên đi!"
"Ừm...Sao dạo này em không thấy chủ tịch vậy anh?
Câu hỏi này của cô làm lòng Minh bỗng thấy khó chịu. Dù vậy anh vẫn cười tươi đáp:
"Chủ tịch đi nước ngoài rồi em, mấy năm nữa mới về, hoặc cũng có thể định cư luôn bên đó."
Không hiểu sao Vy lại thấy buồn khi nghe được câu trả lời này. Rõ ràng bản thân không có tình cảm với Thiên nhưng sao tim cô lại thấy đau. Bản thân cô đã yêu anh ta từ lâu nhưng không ra hay sao? Không thể nào, sao lại có thể vô lý như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.