Chương 105: Cái bụng lạnh ngắt
Kiều Ngọc Liên
09/06/2023
Tiểu quỷ vừa nói vừa khóc ra lệ máu, nó cũng rất khổ tâm. Cha nó bắt nó đi
làm hại Khao Miêu, bắt nó phải yêu quý Lan La, nhưng nó lại làm ngược
lại.
"Cha con là ai?"
Nghe đến đây tiểu quỷ lập tức cười khanh khách, giọng điệu nó đầy vẻ khoe khoang: "Cha con là tướng quân đó nha..."
Cha nó, linh hồn đang trú trong thân xác con nô tì của Lan La, là một tướng giặc Lan Xang. Còn vì sao cha nó ch.ết thì nó xấu hổ không dám nói, cha nó đã bị A Phủ chém bay đầu.
"Thế cha con đâu?"
Khao Miêu đang dỗ tiểu quỷ vui vẻ, nó bon mồm suýt nữa nói ra thì chợt "cộp... cộp..."
Con nô tì của Lan La bước vào, ánh mắt nó sắc như dao lia vào ánh mắt tiểu quỷ. Tiểu quỷ lập tức nín miệng không dám nói nữa. Thậm chí nó còn thay đổi hẳn sắc mặt, nó chui tuột vào đầu cô, làm đầu cô đau như búa bổ.
"AAAA..."
Đau không khác gì bị ngải hành, cô ôm đầu kêu lên đầy thống khổ. Con nô tì hài lòng nhìn Khao Miêu bị tiểu quỷ hành, nó thờ ơ nói:
"Vương phi chép nữ tắc đến đâu rồi?"
Nó nhìn tập giấy trắng tinh trên bàn, cười khẩy: "Huệ phi nương nương có lệnh cấm túc vương phi, không cho ai ra vào viện này. Khi nào chép xong thì vương phi mới được bỏ cấm túc."
Có vẻ Huệ phi muốn ở lại vương phủ này luôn không về cung nữa. Tiểu quỷ ở trong đầu phát ra giọng nói cho Khao Miêu nghe:
"Huệ phi giả vờ bị trúng tà, xin hoàng thượng cho đến đây ở để vương gia tiện phụng dưỡng bà ấy."
Khao Miêu thở dài một hơi, trước đây Huệ phi rất thương cô và A Phủ, nhưng có thương thì cũng phải xếp sau cháu ruột của bà ấy. Huệ phi vì đứa cháu ruột mà trở mặt với cô, bênh Lan La chằm chặp. Nước đi này của Lan La thật quá hèn hạ, nhưng cô ta lại thành công.
"Biết rồi, ngươi đi liền cho khuất mắt ta!"
Khao Miêu giả vờ mất bình tĩnh gào lên, con nô tì cười đắc ý về bẩm lại với Lan La.
"Công chúa, vương phi bên đó đang phát điên rồi! Huệ phi không cho vương gia gặp vương phi, mà có gặp bộ dạng phát điên đó cũng chán ghét vương phi thôi!"
"Tốt lắm ha ha ha... Nhưng Huệ phi phái cả thái y đến chăm cái thai này, ta sợ... Cái bụng này cứ lạnh ngắt, ta sợ lắm..."
Con nô tì âm trầm sờ cái bụng của Lan La. Khi nào tiểu quỷ nhập vào thì cái bụng này bình thường, khi nào nó thoát ra thì bên trong chỉ còn xác một cái thai ch.ết, đương nhiên sẽ lạnh ngắt.
Mấy hôm nay tiểu quỷ cứ bám lấy Khao Miêu suốt, không hiểu là làm sao. Bình thường gọi cái là tiểu quỷ về luôn, giờ thì gọi phải một lúc lâu sau nó mới chịu về nhập vào bụng Lan La.
Con nô tì đi về phòng của nó, trong góc phòng có một cái ban thờ nhỏ. Trên đó đặt một cái bình sứ trắng nút bằng vải đỏ. Con nô tì thắp nhang rồi gõ vào bình sứ ba cái. Một lúc lâu sau tiểu quỷ mới chậm rì rì bay về, khuôn mặt nó lộ rõ vẻ không vui.
"Hừ... hừ... cha gọi con về làm gì?"
Linh hồn tướng giặc cũng hừ lạnh bực tức: "Mau nhập vào bụng vật chủ đi, thái y sắp khám cho cô ta rồi. Mấy hôm nay con chơi cái gì mà ham vui thế? Tại sao cha gọi mãi không về?"
Tiểu quỷ lẩm bẩm: "Con ghét vật chủ này."
Rồi nó vẫn chui vào bụng Lan La nhưng ở trong đó lăn lộn đấm đá làm cô ta khóc la thảm thiết. Đến khi thái y khám thì nó lại nằm im ngoan ngoãn, khiến cho thái y kết luận thai ổn định không có gì đáng lo.
A Phủ ngồi đó cùng Huệ phi, người cậu ngồi đó nhưng tâm trí chỉ luẩn quẩn nghĩ đến Khao Miêu.
"Con trai, con để tâm đến Lan La một chút có được không?"
Huệ phi sẵng giọng không vui gọi cậu, A Phủ giật mình bâng quơ đáp: "Khám không ra bệnh thì tìm thầy pháp xem có trúng tà không?"
Lời này vừa dứt, tiểu quỷ trong bụng Lan La liền sợ hãi kêu lên: "Đừng mà!"
Đồng thời nó thoát ra ngoài, bay tới đậu lên vai A Phủ khóc lóc: "Đừng mà, đừng tìm thầy bắt ta mà..."
A Phủ thấy một bên vai mình nặng trĩu đầy lạ lùng, tuy đã bị bùa che mắt không thấy tiểu quỷ, nhưng lòng cậu không khỏi hoài nghi.
A Phủ thử đưa tay phủi mạnh bên vai trái đang nặng trĩu. Tiểu quỷ rơi bịch xuống đất, vai trái của cậu lập tức nhẹ bẫng trở lại.
A Phủ quét mắt nhìn một lượt khắp căn phòng, im lặng không nói gì.
"Vương gia, ngài nhìn cái gì vậy?"
Lan La thấp thỏm hỏi, chính bản thân cô ta cũng thấy lo sợ dáng vẻ âm trầm đó của cậu. Cô ta hiện tại không chơi bùa ngải gì trong vương phủ này, vương gia không lẽ lại nghi ngờ gì?
Linh hồn tướng giặc thầm rủa trong lòng "Khốn kiếp, không xong rồi!", hắn trừng mắt nhìn tiểu quỷ đang ngồi sợ hãi dưới đất. Đứa nhỏ ngu ngốc này, chỉ nhắc đến hai chữ thầy pháp thôi đã sợ cuống cả lên, để Nam Viễn Vương nhìn ra điều bất thường.
Tiểu quỷ chảy hai hàng lệ máu nhìn A Phủ đầy ai oán rồi chui tọt vào bụng Lan La trốn.
"Cha con là ai?"
Nghe đến đây tiểu quỷ lập tức cười khanh khách, giọng điệu nó đầy vẻ khoe khoang: "Cha con là tướng quân đó nha..."
Cha nó, linh hồn đang trú trong thân xác con nô tì của Lan La, là một tướng giặc Lan Xang. Còn vì sao cha nó ch.ết thì nó xấu hổ không dám nói, cha nó đã bị A Phủ chém bay đầu.
"Thế cha con đâu?"
Khao Miêu đang dỗ tiểu quỷ vui vẻ, nó bon mồm suýt nữa nói ra thì chợt "cộp... cộp..."
Con nô tì của Lan La bước vào, ánh mắt nó sắc như dao lia vào ánh mắt tiểu quỷ. Tiểu quỷ lập tức nín miệng không dám nói nữa. Thậm chí nó còn thay đổi hẳn sắc mặt, nó chui tuột vào đầu cô, làm đầu cô đau như búa bổ.
"AAAA..."
Đau không khác gì bị ngải hành, cô ôm đầu kêu lên đầy thống khổ. Con nô tì hài lòng nhìn Khao Miêu bị tiểu quỷ hành, nó thờ ơ nói:
"Vương phi chép nữ tắc đến đâu rồi?"
Nó nhìn tập giấy trắng tinh trên bàn, cười khẩy: "Huệ phi nương nương có lệnh cấm túc vương phi, không cho ai ra vào viện này. Khi nào chép xong thì vương phi mới được bỏ cấm túc."
Có vẻ Huệ phi muốn ở lại vương phủ này luôn không về cung nữa. Tiểu quỷ ở trong đầu phát ra giọng nói cho Khao Miêu nghe:
"Huệ phi giả vờ bị trúng tà, xin hoàng thượng cho đến đây ở để vương gia tiện phụng dưỡng bà ấy."
Khao Miêu thở dài một hơi, trước đây Huệ phi rất thương cô và A Phủ, nhưng có thương thì cũng phải xếp sau cháu ruột của bà ấy. Huệ phi vì đứa cháu ruột mà trở mặt với cô, bênh Lan La chằm chặp. Nước đi này của Lan La thật quá hèn hạ, nhưng cô ta lại thành công.
"Biết rồi, ngươi đi liền cho khuất mắt ta!"
Khao Miêu giả vờ mất bình tĩnh gào lên, con nô tì cười đắc ý về bẩm lại với Lan La.
"Công chúa, vương phi bên đó đang phát điên rồi! Huệ phi không cho vương gia gặp vương phi, mà có gặp bộ dạng phát điên đó cũng chán ghét vương phi thôi!"
"Tốt lắm ha ha ha... Nhưng Huệ phi phái cả thái y đến chăm cái thai này, ta sợ... Cái bụng này cứ lạnh ngắt, ta sợ lắm..."
Con nô tì âm trầm sờ cái bụng của Lan La. Khi nào tiểu quỷ nhập vào thì cái bụng này bình thường, khi nào nó thoát ra thì bên trong chỉ còn xác một cái thai ch.ết, đương nhiên sẽ lạnh ngắt.
Mấy hôm nay tiểu quỷ cứ bám lấy Khao Miêu suốt, không hiểu là làm sao. Bình thường gọi cái là tiểu quỷ về luôn, giờ thì gọi phải một lúc lâu sau nó mới chịu về nhập vào bụng Lan La.
Con nô tì đi về phòng của nó, trong góc phòng có một cái ban thờ nhỏ. Trên đó đặt một cái bình sứ trắng nút bằng vải đỏ. Con nô tì thắp nhang rồi gõ vào bình sứ ba cái. Một lúc lâu sau tiểu quỷ mới chậm rì rì bay về, khuôn mặt nó lộ rõ vẻ không vui.
"Hừ... hừ... cha gọi con về làm gì?"
Linh hồn tướng giặc cũng hừ lạnh bực tức: "Mau nhập vào bụng vật chủ đi, thái y sắp khám cho cô ta rồi. Mấy hôm nay con chơi cái gì mà ham vui thế? Tại sao cha gọi mãi không về?"
Tiểu quỷ lẩm bẩm: "Con ghét vật chủ này."
Rồi nó vẫn chui vào bụng Lan La nhưng ở trong đó lăn lộn đấm đá làm cô ta khóc la thảm thiết. Đến khi thái y khám thì nó lại nằm im ngoan ngoãn, khiến cho thái y kết luận thai ổn định không có gì đáng lo.
A Phủ ngồi đó cùng Huệ phi, người cậu ngồi đó nhưng tâm trí chỉ luẩn quẩn nghĩ đến Khao Miêu.
"Con trai, con để tâm đến Lan La một chút có được không?"
Huệ phi sẵng giọng không vui gọi cậu, A Phủ giật mình bâng quơ đáp: "Khám không ra bệnh thì tìm thầy pháp xem có trúng tà không?"
Lời này vừa dứt, tiểu quỷ trong bụng Lan La liền sợ hãi kêu lên: "Đừng mà!"
Đồng thời nó thoát ra ngoài, bay tới đậu lên vai A Phủ khóc lóc: "Đừng mà, đừng tìm thầy bắt ta mà..."
A Phủ thấy một bên vai mình nặng trĩu đầy lạ lùng, tuy đã bị bùa che mắt không thấy tiểu quỷ, nhưng lòng cậu không khỏi hoài nghi.
A Phủ thử đưa tay phủi mạnh bên vai trái đang nặng trĩu. Tiểu quỷ rơi bịch xuống đất, vai trái của cậu lập tức nhẹ bẫng trở lại.
A Phủ quét mắt nhìn một lượt khắp căn phòng, im lặng không nói gì.
"Vương gia, ngài nhìn cái gì vậy?"
Lan La thấp thỏm hỏi, chính bản thân cô ta cũng thấy lo sợ dáng vẻ âm trầm đó của cậu. Cô ta hiện tại không chơi bùa ngải gì trong vương phủ này, vương gia không lẽ lại nghi ngờ gì?
Linh hồn tướng giặc thầm rủa trong lòng "Khốn kiếp, không xong rồi!", hắn trừng mắt nhìn tiểu quỷ đang ngồi sợ hãi dưới đất. Đứa nhỏ ngu ngốc này, chỉ nhắc đến hai chữ thầy pháp thôi đã sợ cuống cả lên, để Nam Viễn Vương nhìn ra điều bất thường.
Tiểu quỷ chảy hai hàng lệ máu nhìn A Phủ đầy ai oán rồi chui tọt vào bụng Lan La trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.