Chương 106: Không được lại gần mẹ
Kiều Ngọc Liên
09/06/2023
"Không có gì, cái thai không sao thì cô nghỉ ngơi đi. Mẹ, con có việc đi trước đây."
“Thằng nhóc này, còn đối xử với mẹ con Lan La thế à? Con dám bước vào viện Khao Miêu nửa bước thử xem!"
Huệ phi la lên, Lan La thì ngồi trên giường rơi nước mắt, tức tối nhìn bóng lưng cậu bỏ đi.
A Phủ vừa đi vừa mải suy nghĩ chuyện vai trái bị đè khi này, lúc định thần lại cậu đã thấy mình đứng trước viện Khao Miêu từ bao giờ. Cậu cười khổ, đi đến chỗ cô đã giống như bản năng của cậu.
"Vương gia, Huệ phi có dặn không cho ai ra vào ạ."
Người hầu gác cửa khó xử, cậu vừa nhìn vào trong vừa nói: "Ta đứng đây một lát thôi, không vào trong."
Cậu đi một vòng quanh viện Khao Miêu, thấy cô đang lén lút nhìn trước ngó sau, thập thò trước phòng thằng Bờm. A Phủ ngạc nhiên, đi xem con mình thôi sao cô phải lén lút vậy?
Thằng Bờm mở cửa đi ra, Khao Miêu ôm thằng bé thật chặt, hít hà mùi thơm trên người nó một hồi lâu rồi mới luyến tiếc buông ra.
"Nghe mẹ dặn này, thời gian tới con không được lại gần mẹ. Sẽ rất nguy hiểm cho con."
"Tại sao ạ?"
Thằng bé chớp mắt hỏi, Khao Miêu nhìn trước ngó sau rồi nói: "Tại vì có một con tiểu.. khụ khụ... đau họng quá..."
Vẫn như mọi khi, hễ nhắc đến hay kể chuyện của tiểu quỷ cho người khác là cổ họng cô lại đau rát khủng khiếp, không tài nào thốt nên câu. Cô nhìn thằng bé chua xót nói:
"Con nhớ em Bon không?"
Bon là tên mẹ con cô đặt cho vong nhi ngày trước.
“Nó quay lại sao mẹ?"
Khao Miêu không trả lời, chỉ "suỵt" ra hiệu im lặng. Không được nói chữ tiểu quỷ, thôi thì cứ như vậy cho thằng bé dễ hiểu.
"Con biết rồi... con sẽ nghe lời mẹ. Mẹ nhớ cẩn thận nha! Con nói với cha để cha bảo vệ mẹ!"
Thằng bé buồn bã nói, Khao Miêu mỉm cười xoa đầu nó: "Cảm ơn con, mẹ không sao. Không chọc nó tức giận thì tạm thời mẹ không sao."
Hai mẹ con lưu luyến tạm biệt, A Phủ chứng kiến cảnh này, đáy lòng cậu đau vụn vỡ.
Cô nhắc đến cái gì đó rồi lại bị chặn họng, y như lần trước cô nói với cậu rồi cũng bị chặn họng. Cô đã gặp rắc rối với cái đó từ lâu rồi nhưng cậu không thể giúp được cô ngay lúc đấy!
A Phủ lập tức ra ngoài, thúc ngựa phi nhanh như gió đi.
Bên Lan viện, sau khi Huệ phi về, Lan La hậm hực nói với con nô tì:
"Sao không thấy lão thầy Pom trả lời thư?"
Cô ta gửi thư trách lão Pom, trách bùa yêu của lão là đồ rởm, cho vương gia uống chẳng thấy tác dụng gì. Cậu vẫn ghét cô ta như hủi.
Con nô tì cúi đầu cười nhếch mép, thư đó nó đi đốt rồi, không hề gửi cho lão Pom.
Cái đáng lo thì cô ta không lo. Nam Viễn Vương đang nghi ngờ, sắp đi tìm thầy pháp về đến nơi, cô ta còn dám tơ tưởng chơi ngải tiếp, sao mà qua được mắt thầy pháp.
Con nô tì quay về phòng mình. Nó thắp nhang và gõ ba cái vào bình sứ, lần này tiểu quỷ lập tức hiện ra. Nãy giờ nó trốn trong bụng Lan La, nơm nớp lo sợ. Nghe gọi nó hiện ra ngay lập tức để cha bảo vệ nó.
"Nam Viễn Vương sắp tìm thầy pháp. Cha phải tạm lánh một thời gian. Trước khi cha về con phải luôn trốn trong bụng vật chủ, ra ngoài là bị bắt đó, biết chưa?"
Tiểu quỷ khóc thút thít, linh hồn tướng giặc tưởng nó khóc vì phải xa hắn. Thật ra tiểu quỷ khóc vì không được gặp Khao Miêu nữa.
"Thôi đừng khóc nữa, cha sẽ về sớm thôi."
Linh hồn tướng giặc cười khùng khục, hắn thì thầm căn dặn tiểu quỷ cách ứng phó...
"Sột soạt..." Lan La đang ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc bởi một bàn tay ai cào lên bụng.
Ban ngày nhưng cô ta rất hay ngủ, trong mắt người ngoài đó là vì có thai ngủ nhiều, đâu ai biết sự thật cô ta đang bị ngải quật, suy nhược cơ thể nên người yếu ớt, hay mệt mỏi.
Tiểu quỷ lần đầu tiên hiện ra cho cô ta thấy, nó ngồi chồm hỗm trên bụng Lan La, bàn tay đen sì tuy nhỏ nhưng cào phát nào sắc nhọn phát đấy. Khuôn miệng nó cười ngoác đến tận mang tai, mắt ộc ra hai hàng lệ máu.
"Chào... chơi với ta đi... he he he... không chơi thì cho ta ăn một miếng... thịt... nào..."
Rồi nó há miệng cắn thật, cắn in hẳn dấu răng nhỏ trên bụng Lan La. Dấu răng rớm đầy máu đỏ tươi, nhơ nhớp một chất nhầy mùi hôi thối của thịt thối rữa.
"Vo vo vo..."
Ruồi bu đen kịt dấu răng bầy nhầy làm Lan La sợ suýt ngất.
Tuy chỉ là làm theo kế hoạch doạ Lan La sợ, nhưng tiểu quỷ rất khoái. Nó ghét Lan La, đây là cơ hội nó hành hạ cô ta mà không sợ bị cha mắng.
"Aaa... Ma, ma, cứu tôi với!"
Lan La gào lên thất thanh, cô ta la hét vơ hết đồ đạc ném về phía tiểu quỷ. Động tĩnh lớn làm mọi người chú ý, Huệ phi dẫn đầu đám người đi vào, ôm chằm chặp cái bụng của cô ta:
"Có chuyện gì vậy? Đứa bé có sao không?"
"Con... con không biết nữa! Có một con ma, nó cứ cào bụng con, còn cắn con nữa! Có phải nó muốn hại con của con, hại cháu của người không? Cứu con với, con sợ quá..."
“Thằng nhóc này, còn đối xử với mẹ con Lan La thế à? Con dám bước vào viện Khao Miêu nửa bước thử xem!"
Huệ phi la lên, Lan La thì ngồi trên giường rơi nước mắt, tức tối nhìn bóng lưng cậu bỏ đi.
A Phủ vừa đi vừa mải suy nghĩ chuyện vai trái bị đè khi này, lúc định thần lại cậu đã thấy mình đứng trước viện Khao Miêu từ bao giờ. Cậu cười khổ, đi đến chỗ cô đã giống như bản năng của cậu.
"Vương gia, Huệ phi có dặn không cho ai ra vào ạ."
Người hầu gác cửa khó xử, cậu vừa nhìn vào trong vừa nói: "Ta đứng đây một lát thôi, không vào trong."
Cậu đi một vòng quanh viện Khao Miêu, thấy cô đang lén lút nhìn trước ngó sau, thập thò trước phòng thằng Bờm. A Phủ ngạc nhiên, đi xem con mình thôi sao cô phải lén lút vậy?
Thằng Bờm mở cửa đi ra, Khao Miêu ôm thằng bé thật chặt, hít hà mùi thơm trên người nó một hồi lâu rồi mới luyến tiếc buông ra.
"Nghe mẹ dặn này, thời gian tới con không được lại gần mẹ. Sẽ rất nguy hiểm cho con."
"Tại sao ạ?"
Thằng bé chớp mắt hỏi, Khao Miêu nhìn trước ngó sau rồi nói: "Tại vì có một con tiểu.. khụ khụ... đau họng quá..."
Vẫn như mọi khi, hễ nhắc đến hay kể chuyện của tiểu quỷ cho người khác là cổ họng cô lại đau rát khủng khiếp, không tài nào thốt nên câu. Cô nhìn thằng bé chua xót nói:
"Con nhớ em Bon không?"
Bon là tên mẹ con cô đặt cho vong nhi ngày trước.
“Nó quay lại sao mẹ?"
Khao Miêu không trả lời, chỉ "suỵt" ra hiệu im lặng. Không được nói chữ tiểu quỷ, thôi thì cứ như vậy cho thằng bé dễ hiểu.
"Con biết rồi... con sẽ nghe lời mẹ. Mẹ nhớ cẩn thận nha! Con nói với cha để cha bảo vệ mẹ!"
Thằng bé buồn bã nói, Khao Miêu mỉm cười xoa đầu nó: "Cảm ơn con, mẹ không sao. Không chọc nó tức giận thì tạm thời mẹ không sao."
Hai mẹ con lưu luyến tạm biệt, A Phủ chứng kiến cảnh này, đáy lòng cậu đau vụn vỡ.
Cô nhắc đến cái gì đó rồi lại bị chặn họng, y như lần trước cô nói với cậu rồi cũng bị chặn họng. Cô đã gặp rắc rối với cái đó từ lâu rồi nhưng cậu không thể giúp được cô ngay lúc đấy!
A Phủ lập tức ra ngoài, thúc ngựa phi nhanh như gió đi.
Bên Lan viện, sau khi Huệ phi về, Lan La hậm hực nói với con nô tì:
"Sao không thấy lão thầy Pom trả lời thư?"
Cô ta gửi thư trách lão Pom, trách bùa yêu của lão là đồ rởm, cho vương gia uống chẳng thấy tác dụng gì. Cậu vẫn ghét cô ta như hủi.
Con nô tì cúi đầu cười nhếch mép, thư đó nó đi đốt rồi, không hề gửi cho lão Pom.
Cái đáng lo thì cô ta không lo. Nam Viễn Vương đang nghi ngờ, sắp đi tìm thầy pháp về đến nơi, cô ta còn dám tơ tưởng chơi ngải tiếp, sao mà qua được mắt thầy pháp.
Con nô tì quay về phòng mình. Nó thắp nhang và gõ ba cái vào bình sứ, lần này tiểu quỷ lập tức hiện ra. Nãy giờ nó trốn trong bụng Lan La, nơm nớp lo sợ. Nghe gọi nó hiện ra ngay lập tức để cha bảo vệ nó.
"Nam Viễn Vương sắp tìm thầy pháp. Cha phải tạm lánh một thời gian. Trước khi cha về con phải luôn trốn trong bụng vật chủ, ra ngoài là bị bắt đó, biết chưa?"
Tiểu quỷ khóc thút thít, linh hồn tướng giặc tưởng nó khóc vì phải xa hắn. Thật ra tiểu quỷ khóc vì không được gặp Khao Miêu nữa.
"Thôi đừng khóc nữa, cha sẽ về sớm thôi."
Linh hồn tướng giặc cười khùng khục, hắn thì thầm căn dặn tiểu quỷ cách ứng phó...
"Sột soạt..." Lan La đang ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc bởi một bàn tay ai cào lên bụng.
Ban ngày nhưng cô ta rất hay ngủ, trong mắt người ngoài đó là vì có thai ngủ nhiều, đâu ai biết sự thật cô ta đang bị ngải quật, suy nhược cơ thể nên người yếu ớt, hay mệt mỏi.
Tiểu quỷ lần đầu tiên hiện ra cho cô ta thấy, nó ngồi chồm hỗm trên bụng Lan La, bàn tay đen sì tuy nhỏ nhưng cào phát nào sắc nhọn phát đấy. Khuôn miệng nó cười ngoác đến tận mang tai, mắt ộc ra hai hàng lệ máu.
"Chào... chơi với ta đi... he he he... không chơi thì cho ta ăn một miếng... thịt... nào..."
Rồi nó há miệng cắn thật, cắn in hẳn dấu răng nhỏ trên bụng Lan La. Dấu răng rớm đầy máu đỏ tươi, nhơ nhớp một chất nhầy mùi hôi thối của thịt thối rữa.
"Vo vo vo..."
Ruồi bu đen kịt dấu răng bầy nhầy làm Lan La sợ suýt ngất.
Tuy chỉ là làm theo kế hoạch doạ Lan La sợ, nhưng tiểu quỷ rất khoái. Nó ghét Lan La, đây là cơ hội nó hành hạ cô ta mà không sợ bị cha mắng.
"Aaa... Ma, ma, cứu tôi với!"
Lan La gào lên thất thanh, cô ta la hét vơ hết đồ đạc ném về phía tiểu quỷ. Động tĩnh lớn làm mọi người chú ý, Huệ phi dẫn đầu đám người đi vào, ôm chằm chặp cái bụng của cô ta:
"Có chuyện gì vậy? Đứa bé có sao không?"
"Con... con không biết nữa! Có một con ma, nó cứ cào bụng con, còn cắn con nữa! Có phải nó muốn hại con của con, hại cháu của người không? Cứu con với, con sợ quá..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.