Chương 113: Mau đuổi Bờm đi mẹ (2)
Kiều Ngọc Liên
12/06/2023
Lan La nằm trên giường la hét om sòm vì đau. Nhác thấy Khao Miêu đứng ngoài cửa, cô ta căm giận nghiến chặt hai hàm răng, đôi mắt loé lên vẻ mưu
mô.
"Vương gia, thiếp có điều này muốn nói..."
A Phủ chần chừ nhưng trông cô ta như sắp ch.ết tới nơi, cậu bèn ghé tai nghe cô ta nói, biết đâu là lời trăng trối.
"Soạt soạt" Lan La nén chịu cơn đau, dùng hết sức mình mà bấu lên cổ A Phủ, ôm cậu thật chặt. Hành động này quá bất ngờ làm A Phủ không kịp trở tay mà đè lên người Lan La.
"Cô làm cái gì vậy?"
Cậu vùng lên ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo như tử thần nhìn Lan La. Nếu không phải cô ta đang mang thai, cậu đã không nhịn được hất bay cô ta ra khỏi người mình.
"Xin vương gia đừng vô tình như thế, thiếp nhớ ngài lắm... hức hức..."
Lan La cắn môi đáng thương khóc, đôi mắt liếc thấy Khao Miêu chạy đi, xem ra đã nhìn thấy cảnh này, cô ta cười thầm trong bụng.
Khao Miêu chạy một mạch về, khuôn mặt cô lạnh lùng, trái tim đau buốt, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh A Phủ và Lan La nằm ôm nhau. Gặp đứa người hầu nào cô cũng nói: "Thứ phi đang nguy kịch, tất cả các ngươi đến Lan viện chờ sai bảo đi."
Tất cả người hầu kéo đến Lan viện, chỉ còn mỗi con Đậu vẫn đang ngồi canh thằng Bờm.
"Mợ về rồi à?"
Con Đậu lên tiếng hỏi, cô không trả lời mà chỉ lúi húi tìm cái gì trong hộc tủ. Cô bước đến bên giường, bất ngờ chụp thuốc mê vào mũi nó. Con Đậu ngã xuống ngất, cô thu dọn thật nhanh chút đồ cần thiết rồi cõng thằng Bờm lên.
Thằng bé mơ màng mở mắt, vừa tỉnh dậy nó đã túm áo cô sợ hãi nói: "Nó... nó bóp cổ con... con sợ quá..."
"Suỵt..." cô đặt tay lên môi rồi thấp giọng nói: "Mẹ đưa con trốn khỏi nó nhé."
Thằng bé gật đầu, rồi hỏi tiếp: "Còn cha và những người khác thì sao?"
Ánh mắt cô buồn bã: "Cha con tự lo được, nó không sợ cha con đâu."
Hai mẹ con ra ngoài, đi đến góc tường vương phủ, cô đẩy thằng bé ra ngoài trước, bản thân mình trèo ra sau. Cô thuê một người đánh xe ngựa đi thật nhanh, trước khi tiểu quỷ phát hiện ra cô lừa nó.
"Cô muốn đi đâu?"
"Biên giới Lan Xang."
Người chủ xe nghe thế, lại thấy mẹ con cô ăn mặc kín mít, tái mét mặt: "Nơi đó nguy hiểm lắm, tôi không đi đâu."
Cô rút con dao găm ra dí vào cổ người chủ xe: "Không đi thì bán cho tôi cái xe này."
Có được xe ngựa rồi, cô cố gắng nhớ lại đường đi đến nhà cô ba. Tiện đường đưa thằng Bờm đến nhà tù trưởng Thái, thằng bé có biểu hiện trúng tà. Nó nằm mê man trong xe, mắt môi thâm tím, móng chân móng tay cũng vậy.
Cô ngoái nhìn Nam Viễn Vương phủ rồi nghiến răng đánh xe đi. Trong đầu hiện lên cảnh A Phủ và Lan La nằm ôm nhau, lòng cô càng buốt giá thúc ngựa đi nhanh hơn. Miệng luôn nói không có tình cảm với Lan La, nhưng đứa con cũng có với cô ta rồi. Có đứa con ở giữa, dần dà sẽ nảy sinh tình cảm đúng không?
Cậu biết Đoàn Nghị là sư phụ cô, là người quan trọng với cô, vậy mà vẫn gi.ết người. Cô không còn lý do gì để ở lại vương phủ này nữa.
Sương đêm lạnh lẽo, lòng cô cũng lạnh lẽo. Lạy trời con tiểu quỷ không bám theo cô.
Lan viện.
Thái y xem mãi không ra bệnh, kết luận Lan La bị động thai rồi đi chuẩn bị thuốc. Linh hồn tướng giặc trong thân xác con nô tì, nó nhíu mày nhìn tiểu quỷ quậy phá trong bụng Lan La. Đứa nhỏ này làm sao vậy, đã dặn không được làm đau vật chủ mà nó vẫn cãi lời. Chẳng lẽ nó bị ai xui khiến?
Con nô tì lặng lẽ đi về phòng thắp nhang, gõ ba cái vào bình sứ gọi tiểu quỷ hỏi tội. Tiểu quỷ thoát ra khỏi bụng Lan La, lúc này cô ta mới được buông tha, ngã vật xuống như con diều đứt dây.
A Phủ sốt ruột chờ, thấy Lan La không kêu đau nữa thì lập tức quay về phòng thằng Bờm. Nhưng mẹ con Khao Miêu đã biến mất, chỉ thấy mỗi con Đậu nằm ngất xỉu trên giường...
"Khao Miêu đâu? Bờm đâu?"
A Phủ lay gọi con Đậu dậy, nó ngơ ngác một hồi rồi cũng tá hoả kêu lên:
"Sao lại thế này, ban nãy cậu Bờm vẫn nằm đây mà!"
Nó nhớ lại rồi run giọng nói với A Phủ: "Cậu ơi, ban nãy mợ ụp cái gì vào mũi em, có phải là thuốc mê không?"
Trái tim cậu lộp bộp mấy tiếng, suy nghĩ tồi tệ ập đến, rằng cô đã bỏ đi, nhưng cậu không muốn tin chút nào.
"Trước đó nữa Miêu có đi đâu ra khỏi phòng này không?"
"Mợ có qua Lan viện, đi nhanh lắm chắc vừa qua đã về. Bộ cậu không thấy mợ sao, cậu cũng ở đó mà?"
A Phủ tái mặt nghĩ lại lúc Lan La bá cổ cậu, làm cậu đè lên người cô ta. Cậu lo sợ Khao Miêu đã nhìn thấy cảnh đó nên vừa đến đã bỏ đi. Bàn tay cậu bóp chặt nắm đấm, Lan La, ả đàn bà nham hiểm này!
Cậu giữ lại mạng cho cô ta để làm thế thân cho Khao Miêu những lúc hai nước chiến tranh. Ả công chúa giả này lại không biết trân trọng cơ hội sống sót này, hết lần này đến lần khác hãm hại Khao Miêu, chia rẽ cậu với cô.
"Vương gia, thiếp có điều này muốn nói..."
A Phủ chần chừ nhưng trông cô ta như sắp ch.ết tới nơi, cậu bèn ghé tai nghe cô ta nói, biết đâu là lời trăng trối.
"Soạt soạt" Lan La nén chịu cơn đau, dùng hết sức mình mà bấu lên cổ A Phủ, ôm cậu thật chặt. Hành động này quá bất ngờ làm A Phủ không kịp trở tay mà đè lên người Lan La.
"Cô làm cái gì vậy?"
Cậu vùng lên ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo như tử thần nhìn Lan La. Nếu không phải cô ta đang mang thai, cậu đã không nhịn được hất bay cô ta ra khỏi người mình.
"Xin vương gia đừng vô tình như thế, thiếp nhớ ngài lắm... hức hức..."
Lan La cắn môi đáng thương khóc, đôi mắt liếc thấy Khao Miêu chạy đi, xem ra đã nhìn thấy cảnh này, cô ta cười thầm trong bụng.
Khao Miêu chạy một mạch về, khuôn mặt cô lạnh lùng, trái tim đau buốt, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh A Phủ và Lan La nằm ôm nhau. Gặp đứa người hầu nào cô cũng nói: "Thứ phi đang nguy kịch, tất cả các ngươi đến Lan viện chờ sai bảo đi."
Tất cả người hầu kéo đến Lan viện, chỉ còn mỗi con Đậu vẫn đang ngồi canh thằng Bờm.
"Mợ về rồi à?"
Con Đậu lên tiếng hỏi, cô không trả lời mà chỉ lúi húi tìm cái gì trong hộc tủ. Cô bước đến bên giường, bất ngờ chụp thuốc mê vào mũi nó. Con Đậu ngã xuống ngất, cô thu dọn thật nhanh chút đồ cần thiết rồi cõng thằng Bờm lên.
Thằng bé mơ màng mở mắt, vừa tỉnh dậy nó đã túm áo cô sợ hãi nói: "Nó... nó bóp cổ con... con sợ quá..."
"Suỵt..." cô đặt tay lên môi rồi thấp giọng nói: "Mẹ đưa con trốn khỏi nó nhé."
Thằng bé gật đầu, rồi hỏi tiếp: "Còn cha và những người khác thì sao?"
Ánh mắt cô buồn bã: "Cha con tự lo được, nó không sợ cha con đâu."
Hai mẹ con ra ngoài, đi đến góc tường vương phủ, cô đẩy thằng bé ra ngoài trước, bản thân mình trèo ra sau. Cô thuê một người đánh xe ngựa đi thật nhanh, trước khi tiểu quỷ phát hiện ra cô lừa nó.
"Cô muốn đi đâu?"
"Biên giới Lan Xang."
Người chủ xe nghe thế, lại thấy mẹ con cô ăn mặc kín mít, tái mét mặt: "Nơi đó nguy hiểm lắm, tôi không đi đâu."
Cô rút con dao găm ra dí vào cổ người chủ xe: "Không đi thì bán cho tôi cái xe này."
Có được xe ngựa rồi, cô cố gắng nhớ lại đường đi đến nhà cô ba. Tiện đường đưa thằng Bờm đến nhà tù trưởng Thái, thằng bé có biểu hiện trúng tà. Nó nằm mê man trong xe, mắt môi thâm tím, móng chân móng tay cũng vậy.
Cô ngoái nhìn Nam Viễn Vương phủ rồi nghiến răng đánh xe đi. Trong đầu hiện lên cảnh A Phủ và Lan La nằm ôm nhau, lòng cô càng buốt giá thúc ngựa đi nhanh hơn. Miệng luôn nói không có tình cảm với Lan La, nhưng đứa con cũng có với cô ta rồi. Có đứa con ở giữa, dần dà sẽ nảy sinh tình cảm đúng không?
Cậu biết Đoàn Nghị là sư phụ cô, là người quan trọng với cô, vậy mà vẫn gi.ết người. Cô không còn lý do gì để ở lại vương phủ này nữa.
Sương đêm lạnh lẽo, lòng cô cũng lạnh lẽo. Lạy trời con tiểu quỷ không bám theo cô.
Lan viện.
Thái y xem mãi không ra bệnh, kết luận Lan La bị động thai rồi đi chuẩn bị thuốc. Linh hồn tướng giặc trong thân xác con nô tì, nó nhíu mày nhìn tiểu quỷ quậy phá trong bụng Lan La. Đứa nhỏ này làm sao vậy, đã dặn không được làm đau vật chủ mà nó vẫn cãi lời. Chẳng lẽ nó bị ai xui khiến?
Con nô tì lặng lẽ đi về phòng thắp nhang, gõ ba cái vào bình sứ gọi tiểu quỷ hỏi tội. Tiểu quỷ thoát ra khỏi bụng Lan La, lúc này cô ta mới được buông tha, ngã vật xuống như con diều đứt dây.
A Phủ sốt ruột chờ, thấy Lan La không kêu đau nữa thì lập tức quay về phòng thằng Bờm. Nhưng mẹ con Khao Miêu đã biến mất, chỉ thấy mỗi con Đậu nằm ngất xỉu trên giường...
"Khao Miêu đâu? Bờm đâu?"
A Phủ lay gọi con Đậu dậy, nó ngơ ngác một hồi rồi cũng tá hoả kêu lên:
"Sao lại thế này, ban nãy cậu Bờm vẫn nằm đây mà!"
Nó nhớ lại rồi run giọng nói với A Phủ: "Cậu ơi, ban nãy mợ ụp cái gì vào mũi em, có phải là thuốc mê không?"
Trái tim cậu lộp bộp mấy tiếng, suy nghĩ tồi tệ ập đến, rằng cô đã bỏ đi, nhưng cậu không muốn tin chút nào.
"Trước đó nữa Miêu có đi đâu ra khỏi phòng này không?"
"Mợ có qua Lan viện, đi nhanh lắm chắc vừa qua đã về. Bộ cậu không thấy mợ sao, cậu cũng ở đó mà?"
A Phủ tái mặt nghĩ lại lúc Lan La bá cổ cậu, làm cậu đè lên người cô ta. Cậu lo sợ Khao Miêu đã nhìn thấy cảnh đó nên vừa đến đã bỏ đi. Bàn tay cậu bóp chặt nắm đấm, Lan La, ả đàn bà nham hiểm này!
Cậu giữ lại mạng cho cô ta để làm thế thân cho Khao Miêu những lúc hai nước chiến tranh. Ả công chúa giả này lại không biết trân trọng cơ hội sống sót này, hết lần này đến lần khác hãm hại Khao Miêu, chia rẽ cậu với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.