Chương 112: Mau đuổi Bờm đi mẹ
Kiều Ngọc Liên
12/06/2023
"Mẹ xin con... phải làm sao con mới chịu tha..."
Cô thều thào nói trong giấc mơ, tiểu quỷ nở nụ cười độc địa:
"He... he hé... bây giờ mẹ tỉnh dậy và đuổi Bờm ra khỏi vương phủ... mau lên... hé hé hé..."
"Không được!"
Cô bật thốt lên, tiểu quỷ cau mày: "Không chịu à? Thế thì mẹ... đi mua hòm... mà chôn nó đi... hé hé hé..."
"Đừng, đừng làm hại Bờm! Mẹ sẽ đuổi Bờm đi mà!"
Khao Miêu bật khóc trong giấc mơ, nói ra được câu này tim cô đau quặn.
"Tốt... tốt lắm... mẹ tỉnh dậy và làm luôn đi... hé hé..."
Cô nặng nề mở mắt ra, con Đậu ngồi bên giường mừng rỡ hỏi:
"Mợ tỉnh rồi à? Mợ mơ thấy cái gì mà khóc quá trời, làm em lo quá!"
Nghĩ lại giấc mơ kinh khủng vừa nãy, Khao Miêu lo sợ ngó nghiêng, thấy tiểu quỷ đang bay lập lờ sau lưng con Đậu. Đôi mắt nó đỏ lòm sâu hun hút, nó cất giọng vô cảm nói:
"Làm luôn đi... mẹ của con ơi..."
Cô cố giữ bình tĩnh hỏi con Đậu: "Mợ không sao, Bờm sao rồi?"
"Cậu Bờm vẫn lên cơn co giật từ nãy giờ, cậu cũng đang ở đó chăm, hay mợ cùng qua xem tình hình sao rồi đi."
Khao Miêu mang tâm trạng thất thểu chạy qua phòng thằng Bờm. Đứng ở bậc cửa, cô thấy A Phủ đang ôm chặt thằng bé, khuôn mặt cậu xám xịt, lo lắng không khác cô là bao. Cô trông thấy cả Huệ phi ở đó, đang cúi đầu chấm nước mắt.
Tiểu quỷ thì ngồi ngay bên gối thằng Bờm, đôi tay đen sì, toả ra đầy khói đen u ám, nó điều khiển đám khói u ám đó bao quanh đầu, từ từ tuôn vào trong đầu thằng bé. Cô nhìn biết đám khói đó không phải thứ tốt đẹp gì, tà khí tuôn vào trong người khiến thằng Bờm lên cơn co giật.
Cô phải đưa con cô đi thôi, tránh xa tiểu quỷ này. Và cô sẽ đi cùng thằng bé.
Cô nhìn A Phủ đầy đau thương, cô đang nghĩ mình phải nói gì để cậu đi cùng mẹ con cô. Trong khi Lan La đang mang thai đứa con của cậu, cậu sao có thể rời bỏ cô ta.
Chỉ cần thoát ra khỏi tầm mắt của tiểu quỷ, cô sẽ không bị nó khống chế, có thể mở miệng nói với mọi người hai chữ tiểu quỷ, tìm thầy bắt nó. Nhưng suy nghĩ này vừa mới loé lên, cô đã đụng phải ánh mắt chòng chọc của tiểu quỷ.
"Hé... hé hé... mau đuổi Bờm đi mẹ..."
Cô cắn chặt môi đầy căm giận, nghĩ thì dễ đó nhưng tiểu quỷ cứ nhìn chòng chọc cô suốt, làm sao cô trốn khỏi tầm mắt nó được đây?
Khao Miêu hít sâu một hơi rồi đi vào. A Phủ vừa trông thấy cô, phản ứng đầu tiên liền bước tới lau những giọt nước mắt đang rưng rưng, rồi an ủi cô:
"Thằng bé vừa mới nằm yên rồi, thái y cũng đang xem bệnh cho nó, em đừng quá lo."
Cô nhìn trân trân vào con tiểu quỷ đang ngồi lù lù bên gối, muốn vươn tay chạm vào thằng Bờm lắm mà không dám.
"He he... con tha cho Bờm rồi đó... mẹ mau đuổi nó đi... nhanh lên..."
Nhìn khuôn mặt ám ảnh khiến cô muốn phát điên của tiểu quỷ, Khao Miêu lén bóp chặt nắm đấm, cúi đầu giấu đi ánh mắt tính toán của mình.
"Thái y có khám ra bệnh gì không?"
"Nương nương thứ lỗi, thần nhất thời chưa xem ra bệnh gì..."
Thái y mướt mồ hôi đáp, Khao Miêu dùng vẻ mặt đầy lo lắng nói với Huệ phi và A Phủ:
"Không xem ra bệnh gì, phải chăng là trúng tà? Trời đang buổi tối, trẻ con dễ nhìn thấy những thứ không sạch sẽ hơn là người lớn chúng ta, bên Lan viện cũng phải cẩn thận với cái thai trong bụng Lan La đó."
Huệ phi nghe vậy liền biến sắc, la lên: "Trời ơi, cháu của ta! Thái y, mau qua Lan viện khám cho Lan La!"
Tiểu quỷ thấy thế cuống quá bay loạn xạ cả lên, nó gắt um hét vào mặt Khao Miêu: "Mẹ làm gì vậy? Sao lại xui thái y khám cho vật chủ?"
Cô cúi xuống làm bộ ôm thằng Bờm, thực chất để lén nói chuyện với tiểu quỷ mà không ai nhìn thấy:
"Mẹ ghét Lan La lắm, con nhập vào bụng hành hạ cô ta giúp mẹ nhé. Trong khi đó mẹ sẽ đuổi Bờm đi, và chuẩn bị máu ngon cho con ăn."
Cô cắn tay, mấy giọt máu rỉ ra, tiểu quỷ vui vẻ liếm sạch mấy giọt máu. Được cho ăn ngon, nó liền nghe lời cô, bay qua Lan viện nhập vào bụng Lan La, ở trong bụng quậy phá đấm đá. Lan La đau đến ch.ết đi sống lại.
Thái y cùng Huệ phi tức tốc chạy tới Lan viện, Huệ phi không quên trừng mắt nhìn A Phủ: "Con còn đứng đó! Còn không mau qua xem cái thai thế nào!"
A Phủ nhìn Khao Miêu lưu luyến, cậu thấy cô rất lạ, trong lòng thoáng bất an.
"Em chờ tôi, tôi qua đó một chút rồi quay lại ngay."
"Được cậu đi đi."
Cô lạnh lùng nhìn bóng lưng cậu rời đi. Tiểu quỷ nói khi đến kỳ sinh nở, Lan La sẽ sinh ra một quái thai rồi ch.ết. Biết trước cô ta sẽ ch.ết nhưng cô không nói ra cho ai biết được. Huệ phi sẽ cho là cô trù ẻo cháu của bà.
"Đậu, trông chừng Bờm một lúc. Mợ qua Lan viện một chút rồi quay lại."
Cô lững thững bước đi, đến nơi cô chỉ đứng bên ngoài ngó vào trong nhìn. Cô muốn xem tiểu quỷ có thật sự nghe lời cô, dám cãi lời cha nó mà làm Lan La đau không. Cô cũng muốn quan sát xem kẻ nào bất thường, cha của tiểu quỷ đang trú ngụ trong thân xác của ai.
Cô thều thào nói trong giấc mơ, tiểu quỷ nở nụ cười độc địa:
"He... he hé... bây giờ mẹ tỉnh dậy và đuổi Bờm ra khỏi vương phủ... mau lên... hé hé hé..."
"Không được!"
Cô bật thốt lên, tiểu quỷ cau mày: "Không chịu à? Thế thì mẹ... đi mua hòm... mà chôn nó đi... hé hé hé..."
"Đừng, đừng làm hại Bờm! Mẹ sẽ đuổi Bờm đi mà!"
Khao Miêu bật khóc trong giấc mơ, nói ra được câu này tim cô đau quặn.
"Tốt... tốt lắm... mẹ tỉnh dậy và làm luôn đi... hé hé..."
Cô nặng nề mở mắt ra, con Đậu ngồi bên giường mừng rỡ hỏi:
"Mợ tỉnh rồi à? Mợ mơ thấy cái gì mà khóc quá trời, làm em lo quá!"
Nghĩ lại giấc mơ kinh khủng vừa nãy, Khao Miêu lo sợ ngó nghiêng, thấy tiểu quỷ đang bay lập lờ sau lưng con Đậu. Đôi mắt nó đỏ lòm sâu hun hút, nó cất giọng vô cảm nói:
"Làm luôn đi... mẹ của con ơi..."
Cô cố giữ bình tĩnh hỏi con Đậu: "Mợ không sao, Bờm sao rồi?"
"Cậu Bờm vẫn lên cơn co giật từ nãy giờ, cậu cũng đang ở đó chăm, hay mợ cùng qua xem tình hình sao rồi đi."
Khao Miêu mang tâm trạng thất thểu chạy qua phòng thằng Bờm. Đứng ở bậc cửa, cô thấy A Phủ đang ôm chặt thằng bé, khuôn mặt cậu xám xịt, lo lắng không khác cô là bao. Cô trông thấy cả Huệ phi ở đó, đang cúi đầu chấm nước mắt.
Tiểu quỷ thì ngồi ngay bên gối thằng Bờm, đôi tay đen sì, toả ra đầy khói đen u ám, nó điều khiển đám khói u ám đó bao quanh đầu, từ từ tuôn vào trong đầu thằng bé. Cô nhìn biết đám khói đó không phải thứ tốt đẹp gì, tà khí tuôn vào trong người khiến thằng Bờm lên cơn co giật.
Cô phải đưa con cô đi thôi, tránh xa tiểu quỷ này. Và cô sẽ đi cùng thằng bé.
Cô nhìn A Phủ đầy đau thương, cô đang nghĩ mình phải nói gì để cậu đi cùng mẹ con cô. Trong khi Lan La đang mang thai đứa con của cậu, cậu sao có thể rời bỏ cô ta.
Chỉ cần thoát ra khỏi tầm mắt của tiểu quỷ, cô sẽ không bị nó khống chế, có thể mở miệng nói với mọi người hai chữ tiểu quỷ, tìm thầy bắt nó. Nhưng suy nghĩ này vừa mới loé lên, cô đã đụng phải ánh mắt chòng chọc của tiểu quỷ.
"Hé... hé hé... mau đuổi Bờm đi mẹ..."
Cô cắn chặt môi đầy căm giận, nghĩ thì dễ đó nhưng tiểu quỷ cứ nhìn chòng chọc cô suốt, làm sao cô trốn khỏi tầm mắt nó được đây?
Khao Miêu hít sâu một hơi rồi đi vào. A Phủ vừa trông thấy cô, phản ứng đầu tiên liền bước tới lau những giọt nước mắt đang rưng rưng, rồi an ủi cô:
"Thằng bé vừa mới nằm yên rồi, thái y cũng đang xem bệnh cho nó, em đừng quá lo."
Cô nhìn trân trân vào con tiểu quỷ đang ngồi lù lù bên gối, muốn vươn tay chạm vào thằng Bờm lắm mà không dám.
"He he... con tha cho Bờm rồi đó... mẹ mau đuổi nó đi... nhanh lên..."
Nhìn khuôn mặt ám ảnh khiến cô muốn phát điên của tiểu quỷ, Khao Miêu lén bóp chặt nắm đấm, cúi đầu giấu đi ánh mắt tính toán của mình.
"Thái y có khám ra bệnh gì không?"
"Nương nương thứ lỗi, thần nhất thời chưa xem ra bệnh gì..."
Thái y mướt mồ hôi đáp, Khao Miêu dùng vẻ mặt đầy lo lắng nói với Huệ phi và A Phủ:
"Không xem ra bệnh gì, phải chăng là trúng tà? Trời đang buổi tối, trẻ con dễ nhìn thấy những thứ không sạch sẽ hơn là người lớn chúng ta, bên Lan viện cũng phải cẩn thận với cái thai trong bụng Lan La đó."
Huệ phi nghe vậy liền biến sắc, la lên: "Trời ơi, cháu của ta! Thái y, mau qua Lan viện khám cho Lan La!"
Tiểu quỷ thấy thế cuống quá bay loạn xạ cả lên, nó gắt um hét vào mặt Khao Miêu: "Mẹ làm gì vậy? Sao lại xui thái y khám cho vật chủ?"
Cô cúi xuống làm bộ ôm thằng Bờm, thực chất để lén nói chuyện với tiểu quỷ mà không ai nhìn thấy:
"Mẹ ghét Lan La lắm, con nhập vào bụng hành hạ cô ta giúp mẹ nhé. Trong khi đó mẹ sẽ đuổi Bờm đi, và chuẩn bị máu ngon cho con ăn."
Cô cắn tay, mấy giọt máu rỉ ra, tiểu quỷ vui vẻ liếm sạch mấy giọt máu. Được cho ăn ngon, nó liền nghe lời cô, bay qua Lan viện nhập vào bụng Lan La, ở trong bụng quậy phá đấm đá. Lan La đau đến ch.ết đi sống lại.
Thái y cùng Huệ phi tức tốc chạy tới Lan viện, Huệ phi không quên trừng mắt nhìn A Phủ: "Con còn đứng đó! Còn không mau qua xem cái thai thế nào!"
A Phủ nhìn Khao Miêu lưu luyến, cậu thấy cô rất lạ, trong lòng thoáng bất an.
"Em chờ tôi, tôi qua đó một chút rồi quay lại ngay."
"Được cậu đi đi."
Cô lạnh lùng nhìn bóng lưng cậu rời đi. Tiểu quỷ nói khi đến kỳ sinh nở, Lan La sẽ sinh ra một quái thai rồi ch.ết. Biết trước cô ta sẽ ch.ết nhưng cô không nói ra cho ai biết được. Huệ phi sẽ cho là cô trù ẻo cháu của bà.
"Đậu, trông chừng Bờm một lúc. Mợ qua Lan viện một chút rồi quay lại."
Cô lững thững bước đi, đến nơi cô chỉ đứng bên ngoài ngó vào trong nhìn. Cô muốn xem tiểu quỷ có thật sự nghe lời cô, dám cãi lời cha nó mà làm Lan La đau không. Cô cũng muốn quan sát xem kẻ nào bất thường, cha của tiểu quỷ đang trú ngụ trong thân xác của ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.