Chương 17: Lai Lịch Của Trần Thiên Phong 2
An
14/11/2019
Trong khi người kia nói với Linh Nhi, thì Phong quang sát người đó,
là 1 trung niên cỡ 30 mấy tuổi, cậu thấy lạ là sao gương mặc trung niên
này lại giống với hắn lúc còn ở địa cầu vậy, hơi bị lạ.Cảnh giới của
người trung niên này không nhìn ra được vì mới tới đây hắn đã kêu hệ
thống mấy lần mà không thấy nó trả lời.
Người trung niên cũng đánh giá Phong, nhưng ông lại hơi ngẩn ra, không ngờ thằng nhóc này là linh căn hắc ấm, không trách.
-Cậu ngồi đi!
Im lặng hồi lâu thì người trung niên cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
-Vâng tiền bối, tiền bối cũng ngồi ạ.
-Tốt, tốt, ta ngồi.
Khi ai vào chỗ náy thì ngoài của Linh Nhi cũng đi vào trên tay câm theo cái khây đi lại đặc lên bàn gỗ.
Người trung niên kia thấy Linh Nhi chuẩn bị đi ra thì bổng trung niên lên tiếng:
-Khoan đã Linh Nhi, nàng không cần đi ra ngoài, ngôi ăn cùng đi.
Nghe chủ nhân nói vậy thì cô vô cùng ngạc nhiên, chần trừ không biết có nên ngồi không thì vô tình nhìn qua Phong thì thấy hắn gật đầu thì cô cũng đi lại kéo ghế ngồi xuống.
-Ta xin lỗi vì đã đưa cậu vào không gian của ta mà không hỏi cậu, trước hết ta tự giới thiệu ta là Độc Cô Long.
Nghe tới đây, thì hắn chấn động Độc Cô đó không phải là họ khi mình ở địa cầu sau, mà người trước mặc này có khuôn mặc giống y hệt mình khi còn địa cầu chăng lẻ...không chắc trùng hợp thôi, trùng hợp.Trong lòng cậu tự trấn an mình, vì điều này quá khó tin.
Nhìn thấy biểu hiên của hắn Long biết là Phong đã đoán ra điều gì đó, Long nói tiếp:
-Ta xin lỗi, lý do cậu đến với thế này là ta đã đưa cậu đến, cũng không cần ngạc nhiên vì cậu vốn dĩ thuộc về nơi này, và cậu cũng là con của ta.
Lần này là Phong mộng bức, cái gì, chuyện gì sảy ra tui vưa nghe được cái gì, trời không thể tin nổi.
Qua 1 lúc lâu Phong cũng bình tỉnh lại và cười nhạt.
-Tiền bối nói gì mà ta nghe không hiểu, gì mà ta là người thế giớ này còn con của ngài, nói đùa vậy không vui đâu.
-Haiz ta biết con sẽ không tin, vì vậy con hay ngôi yên thả lỏng.
Nghe vậy Phong cũng là theo.
Long chỉ tay vào giữa trán Phong sau đó buông tay ra.
Phong chỉ cảm giác có ngón tay chỉ vào tráng mình, thì định mở mắc nhưng 1 cơn nhức đầu ùa tới, cảm giác này là sao không không ta làm sao người trung niền này là cha mình, nhưng bổng trong đầu cậu xuất hiện hình anh như là 1 cuốn băn vậy.
Cậu thấy 2 người đang chạy 1 nam 1 nữ ở phía sau họ có 1 lão giả đang đuổi theo.
-Lão công, chạy như vậy không phải là cách, ta chỉ có thể dùng biện pháp này để bảo đảm an toàn cho chàng và con của trúng ta.
Người phụ nữ nói mà nước mắc cứ chảy, nói không cho người nam khiệp phẩn ứng thiếu nữ lấy ra 1 cái hợp sau đó mở ra thì có anh sáng phát ra từ họp.
Khi anh sang hết thì người cũng từ từ mở mắc nhưng thiếu niên không thấy người nữ đâu cả.
-Tại sao nàng lại dùng nó là tai ta, con ơi ba xin lỗi.
Người nam thống khổ, sau đó đứng lên.
-Con à ta xin lỗi, ta chỉ có thể làm thế này thôi còn lại phải dựa vào con , rất nhanh ta sẽ đến đón con.Các ngươi phải châm sóc nó cẩn thận.
-Vâng thưa lão tổ.
Những kí ức còn lại là quá trình cậu lớn lên.
Khi xem hết những gì có ở trong đầu thì Phong bật khóc nhảy vào lòng cha mình.
-Cha thật là cha sao, con tưởng mình sẽ không gập lại cha lần nào nữa.
-Sao con biết.
Nghe Phong nói vậy, Long ngạc nhiên.
-Thì trong 1 lúc tình cờ con nghe được cuộc nói chuyện của cha me trên địa cầu.
-Thì ra thế, ta xin lỗi nếu không phải cha thì mẹ con không bị người ta hại chết.
-Rốt cuộc chuyệnlà sau cha.
-Bây giờ không phải lúc khi tới thời cơ ta sẽ nói với con.Con giờ ta phải đi ta không thể mang con vào không gian của ta quá lâu.Trước khi đi ta sẽ giau vật này cho con nó là Linh Lung Thấp, con hay tim hiểu nó, không ở ngoài mà nó ở trong kí ức hải của con. tam biệt.
-Khoan...
Chưa nói hết thì hắn bị 1 lục lượng lớn đây đi và tối sàm lại
Người trung niên cũng đánh giá Phong, nhưng ông lại hơi ngẩn ra, không ngờ thằng nhóc này là linh căn hắc ấm, không trách.
-Cậu ngồi đi!
Im lặng hồi lâu thì người trung niên cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
-Vâng tiền bối, tiền bối cũng ngồi ạ.
-Tốt, tốt, ta ngồi.
Khi ai vào chỗ náy thì ngoài của Linh Nhi cũng đi vào trên tay câm theo cái khây đi lại đặc lên bàn gỗ.
Người trung niên kia thấy Linh Nhi chuẩn bị đi ra thì bổng trung niên lên tiếng:
-Khoan đã Linh Nhi, nàng không cần đi ra ngoài, ngôi ăn cùng đi.
Nghe chủ nhân nói vậy thì cô vô cùng ngạc nhiên, chần trừ không biết có nên ngồi không thì vô tình nhìn qua Phong thì thấy hắn gật đầu thì cô cũng đi lại kéo ghế ngồi xuống.
-Ta xin lỗi vì đã đưa cậu vào không gian của ta mà không hỏi cậu, trước hết ta tự giới thiệu ta là Độc Cô Long.
Nghe tới đây, thì hắn chấn động Độc Cô đó không phải là họ khi mình ở địa cầu sau, mà người trước mặc này có khuôn mặc giống y hệt mình khi còn địa cầu chăng lẻ...không chắc trùng hợp thôi, trùng hợp.Trong lòng cậu tự trấn an mình, vì điều này quá khó tin.
Nhìn thấy biểu hiên của hắn Long biết là Phong đã đoán ra điều gì đó, Long nói tiếp:
-Ta xin lỗi, lý do cậu đến với thế này là ta đã đưa cậu đến, cũng không cần ngạc nhiên vì cậu vốn dĩ thuộc về nơi này, và cậu cũng là con của ta.
Lần này là Phong mộng bức, cái gì, chuyện gì sảy ra tui vưa nghe được cái gì, trời không thể tin nổi.
Qua 1 lúc lâu Phong cũng bình tỉnh lại và cười nhạt.
-Tiền bối nói gì mà ta nghe không hiểu, gì mà ta là người thế giớ này còn con của ngài, nói đùa vậy không vui đâu.
-Haiz ta biết con sẽ không tin, vì vậy con hay ngôi yên thả lỏng.
Nghe vậy Phong cũng là theo.
Long chỉ tay vào giữa trán Phong sau đó buông tay ra.
Phong chỉ cảm giác có ngón tay chỉ vào tráng mình, thì định mở mắc nhưng 1 cơn nhức đầu ùa tới, cảm giác này là sao không không ta làm sao người trung niền này là cha mình, nhưng bổng trong đầu cậu xuất hiện hình anh như là 1 cuốn băn vậy.
Cậu thấy 2 người đang chạy 1 nam 1 nữ ở phía sau họ có 1 lão giả đang đuổi theo.
-Lão công, chạy như vậy không phải là cách, ta chỉ có thể dùng biện pháp này để bảo đảm an toàn cho chàng và con của trúng ta.
Người phụ nữ nói mà nước mắc cứ chảy, nói không cho người nam khiệp phẩn ứng thiếu nữ lấy ra 1 cái hợp sau đó mở ra thì có anh sáng phát ra từ họp.
Khi anh sang hết thì người cũng từ từ mở mắc nhưng thiếu niên không thấy người nữ đâu cả.
-Tại sao nàng lại dùng nó là tai ta, con ơi ba xin lỗi.
Người nam thống khổ, sau đó đứng lên.
-Con à ta xin lỗi, ta chỉ có thể làm thế này thôi còn lại phải dựa vào con , rất nhanh ta sẽ đến đón con.Các ngươi phải châm sóc nó cẩn thận.
-Vâng thưa lão tổ.
Những kí ức còn lại là quá trình cậu lớn lên.
Khi xem hết những gì có ở trong đầu thì Phong bật khóc nhảy vào lòng cha mình.
-Cha thật là cha sao, con tưởng mình sẽ không gập lại cha lần nào nữa.
-Sao con biết.
Nghe Phong nói vậy, Long ngạc nhiên.
-Thì trong 1 lúc tình cờ con nghe được cuộc nói chuyện của cha me trên địa cầu.
-Thì ra thế, ta xin lỗi nếu không phải cha thì mẹ con không bị người ta hại chết.
-Rốt cuộc chuyệnlà sau cha.
-Bây giờ không phải lúc khi tới thời cơ ta sẽ nói với con.Con giờ ta phải đi ta không thể mang con vào không gian của ta quá lâu.Trước khi đi ta sẽ giau vật này cho con nó là Linh Lung Thấp, con hay tim hiểu nó, không ở ngoài mà nó ở trong kí ức hải của con. tam biệt.
-Khoan...
Chưa nói hết thì hắn bị 1 lục lượng lớn đây đi và tối sàm lại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.