Chương 198: Minh Hoa diện đồ Mới (2)
Lười Ra Chương
02/05/2021
Nhân viên đó đưa tới trước mặt của Minh Hoa, dưới sự thúc giục của đám
nhân viên, Minh Hoa đi vào trong một lần nữa. Ai cũng mang theo vẻ mong
chờ, kể cả Bạch Khôi Nguyên.
Nhưng không hiểu sao lần này lại lâu hơn lần trước. Thời gian trôi qua người bên ngoài càng sốt rột hơn, đến Bạch Khôi Nguyên cũng bị cuốn vào không khí khẩn trương này. Nhiều lúc hắn cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa.
Bàn tay nhỏ kéo rèm từ từ ra, cả người Minh Hoa cứ chầm chậm bước ra. Cô lấy y phục đầu tiên che ở phía trước mình, không muốn để ai thấy cả.
“Tiểu thư à, muội phải bỏ xuống thì chúng ta mới biết nó có hợp hay không chứ?”
“Phải đấy, ta thật mong chờ nha...”
“Không có gì phải xấu hổ, chúng ta đều là phụ nữ cả.”
Bạch Khôi Nguyên: “...”
Trước áp lực thúc giục của những nhân viên này và ánh mắt mong chờ kia của Bạch Khôi Nguyên, Minh Hoa cũng chịu để bộ áo đầu tiên xuống, lộ ra chiếc áo mới mà cô thử.
Đó là kiểu áo hở vai phối với voăn lưới hồng nhạt, làm lộ ra bả vai cô. Nhưng chiếc váy lần này lại ghi đè lên một nét đẹp khác lên người Minh Hoa, một nét đẹp tiên tư ngọc sắc, tú ngoại tuệ trung.
Vì lần đầu mặc bộ áo hở vai thế này, còn là trước sự chứng kiến của nhiều ánh mắt như vậy nữa càng làm đôi má Minh Hoa hồng hơn.
“Oa ơi, bây giờ cái này mới hợp với tiểu thư nè.”
“Tiểu muội thiên sinh lệ chất phối với kiểu áo này là cực phẩm rồi.”
“Thần linh lại muốn giết chết trái tim nhỏ bé của ta sao.”
“Hôm nay ta bị bội thực rồi.”
“...”
Khuôn mặt các nhân viên ai cũng như con sói đói thèm thịt, chỉ chực chờ xông vào cô. Chả hiểu sao cô không sợ bất cứ kẻ thù nào thế mà hôm nay, đứng trước đám sắc nữ này làm cô có hơi rùng mình.
Tỉ tỉ nơi đâu, đến cứu ta với!
Bị người người nhìn chằm như vậy làm Minh Hoa hơi quẫn bách, khuôn mặt cô từ hồng dần chuyển sang đỏ, kết hợp với vóc người nhỏ và chiếc váy này càng chọc người ta thương hương tiếc ngọc hơn nữa.
Bỗng dưng Bạch Khôi Nguyên đứng dậy, hắn lấy trong nhẫn không gian ra một chiếc áo đen tay dài hoàn toàn mới, đưa cho Minh Hoa, nói: “Cầm lấy này.”
Minh Hoa cầm lấy, trước mặt bọn họ choàng vào. Chiếc áo đen này choàng lên che hết bên trên Minh Hoa lại, che cả ruy băng thỏ trên đầu làm cho cô đỡ xấu hổ phần nào. Chiếc áo tròng lên người Minh Hoa như một mảnh ghép hoàn hảo còn thiếu trong bức tranh tuyệt tác, nó hợp với cô một cách lạ thường.
“Bộ váy này bao nhiêu?” Bạch Khôi Nguyên lập tức hỏi người nhân viên mang ra kiểu váy này.
“Thưa thiếu gia, mười khối sơ cấp ạ.” Nhân viên nữ ấy lại nở nụ cười hiếu khách.
Bạch Khôi Nguyên lập tức lấy ra mười khối tinh thạch sơ cấp đưa vào tay bọn họ rồi nắm tay kéo Minh Hoa ra khỏi đây. Hai người cứ im lặng đi như thế.
Các nhân viên vẫn còn ngơ ngác khi hai người rời đi. Có một người trong đám đó buột miệng nói: “Hình như vừa rồi ta ngửi thấy mùi chua nhỉ?”
“Thật sao, ta cũng thế.”
“Chẳng lẽ nói, thiếu gia là trai thẳng trăm phần trăm ư?”
...
Bạch Khôi Nguyên càng lúc càng không hiểu nổi mình nữa. Lúc nãy khi Minh Hoa lộ diện như vậy đột nhiên hắn có một cảm giác xúc động nào đó muốn giấu cô đi, không cho bên ngoài nhìn đến nên hắn lập tức đưa cho Minh Hoa chiếc áo Hoodie hắn mới mua từ chỗ thất trưởng lão, chưa mặc lần nào.
Hai người cứ thế im lặng đi thì Minh Hoa ở phía sau nói: “Ta tự đi được rồi.”
Lúc này Bạch Khôi Nguyên mới thả tay Minh Hoa ra, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, ta mất lịch sự quá, để cô nương chê cười rồi.”
Minh Hoa lắc đầu, cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn huynh.” Cảm ơn vì đã kéo cô ra khỏi đám sắc nữ kia.
Minh Hoa lại ôm lấy bịch bánh bao, cầm một cái lên ăn ngon lành, khuôn mặt như thể quên hết những chuyện vừa rồi.
Hai người lại im lặng bước đi một quãng thì đột nhiên có tiếng “pằng” từ xa vang lên.
Đối diện với họ là một trung tâm treo biển hình một cây súng, thứ mà Minh Hoa đã thấy trong buổi lễ luyện khí kia. Những tiếng “pằng pằng” phát ra từ trong này.
Cô bỏ qua Bạch Khôi Nguyên đang đi phía trước mà bước lại đó.
Bạch Khôi Nguyên vẫn đang đi phía trước, hắn vừa đi vừa kiểm tra lại đầu óc mình hôm nay, xem có bị chập mạch chỗ nào không mà cứ liên tiếp làm ra những hành động trái với tính cách của hắn. Bỗng hắn cảm giác phía sau trống rỗng.
Bạch Khôi Nguyên quay đầu lại thì đã thấy Minh Hoa đang bước vào trung tâm bắn súng. Lí trí hắn mách bảo rằng hai người không thân không quen gì, nên đi thôi nhưng đôi chân hắn lại rất không nghe lời mà đi theo cô vào đó.
Pằng! Pằng! Pằng!
Trong này có một cái sân rộng lớn, ở ngoài sân đó là những tấm bia nhắm, những khách nhân cầm trên tay các loại súng khác nhau. Bọn họ vừa nhắm vào bia vừa xả súng.
Pằng! Pằng! Những viên đạn được bắn ra, có người trượt, có người không, sau đó họ lại cho đạn vào, cứ thế lặp lại quá trình.
Bạch Khôi Nguyên nhìn qua Minh Hoa, thấy khuôn mặt cô vô cùng chăm chú đến quên cả bịch bánh bao trên tay, hắn lại không nhịn được làm ra hành động khó hiểu, thuê súng.
Minh Hoa đang quan sát từng viên đạn phóng thích khỏi những cây súng kia, chạm đến tấm bia ở phía xa. Hôm lễ luyện kim kia trong phút chót Minh Hoa đã quay sang chỗ khác nên không để ý đến Bạch gia chủ sử dụng súng. Cô thật hiếu kỳ với loại vũ khí này, vì sao chỉ một thao tác đơn giản lại có thể khiến những viên bi sắt kia bay được với tốc độ nhanh đến vậy, thậm chí cô có thể cảm nhận được lực sát thương cũng rất lớn.
Đột nhiên bên vai Minh Hoa bị ai đó đụng đụng, cô liếc mắt sang thì thấy Bạch Khôi Nguyên, trên tay hắn cầm hai cây súng nâu, đưa trước mặt cô một cây, nói: “Cầm lấy nè.”
Minh Hoa vừa cầm lấy súng thì Bạch Khôi Nguyên giới thiệu: “Cô nương, thứ này gọi là súng, là loại vũ khí duy nhất chỉ Bạch gia chúng ta sản xuất. Lực sát thương của nó rất mạnh, lại có tốc độ cực nhanh, tùy vào loại đạn bên trong mà có thể giết cả cường giả cao cấp đấy.”
Nói rồi hắn đưa súng lên nhắm ngay bia, bóp cò. Viên đạn được phóng ra khỏi súng, ghim thẳng vào hồng tâm. Xong hắn quay qua, khuôn mặt đầy tự tin nói: “Thế nào?” Ta bắn chuẩn chứ.
Nhưng rồi hô hấp Bạch Khôi Nguyên trở nên đông lại. Minh Hoa đang soi xét cây súng trên tay, thậm chí cô còn để nòng súng chĩa thẳng vào đầu mình nữa, ngón tay đang đặt lên chỗ bóp cò.
Bạch Khôi Nguyên kinh hãi hô lên: “Coi chừng.” Vừa dứt lời thì ngón tay Minh Hoa ấn cò, “pằng” một tiếng, viên đạn phóng ra khỏi súng, bay thẳng vào đầu Minh Hoa.
Chỉ một khắc viên đạn sắp chạm vào trán thì Minh Hoa liền lấy ngón tay chụp nó lại. Viên đạn xoáy vòng trong ngón tay cô rồi lịm hẵng, chẳng gây ra nổi một vết xước nào.
Bạch Khôi Nguyên bỏ qua điều này, hắn vội lại gần Minh Hoa, bỏ qua cả sự lịch sự mà đưa hai tay đặt vào hai má cô, lo lắng hỏi: “Cô nương không sao chứ?” Trái tim của hắn vẫn còn đập thình thịch không dừng đây này.
Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến bên má, khuôn mặt Bạch Khôi Nguyên gần kề làm hai má Minh Hoa trở nên hồng hào.
Bạch Khôi Nguyên sững sờ buông Minh Hoa ra, trên mặt hắn lại hiện lên sự ngại ngùng khó tả. Hắn ho nhẹ cầm súng của cô lên, nói: “Súng phải sử dụng như này nè.” Nói rồi hắn lập lại động tác vừa rồi, bắn vào hồng tâm kia.
Nhưng hành động vừa rồi của mình cộng thêm hơi ấm vẫn còn vươn lại nơi bàn tay làm Bạch Khôi Nguyên mất tập trung, từng phát súng bắn ra không phát nào trúng hồng tâm cả. Hắn cũng không biết làm gì cả, chỉ biết liên tục nổ súng để che đi cảm giác khó tả ấy.
Nhìn thấy Bạch Khôi Nguyên bắn súng như vậy, Minh Hoa cũng nhập cuộc theo. Cô cũng cầm súng lên bắn thử. Lần đầu tiên viên đạn bay ra khỏi bia làm Minh Hoa nhíu mi. Cô lại bắn thêm một viên nữa, nó cũng bay ra ngoài nốt.
Minh Hoa không nản lòng, cô liên tiếp nổ súng, vô cùng tập trung vào tấm bia như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó luôn vậy.
Bạch Khôi Nguyên đang nhìn Minh Hoa thì một lá bùa trong túi phát quang lên. Hắn mới sực nhớ ra chuyện quan trọng, ngài mai phải khởi hành lên đường đến Đại Thanh, một trong những thành trì lớn nhất Hoa Điêu, nơi tổ chức Tứ Quốc Tranh Bá kỳ này. Nhìn Minh Hoa trước mắt rồi lại nhìn lá bùa, chỉ qua một giây suy nghĩ, hắn lập tức quyết định.
Minh Hoa tập trung bắn đến mức Bạch Khôi Nguyên rời đi lúc nào cô cũng không hay biết.
Pằng! Pằng! Pằng! Tiếng đạn bắn ra liên tục, cho đến khi bắn vào tấm bia, bắn vào từng vòng tròn to rồi cuối cùng là ghim thẳng vào hồng tâm. Lúc này Minh Hoa nở nụ cười thỏa mãn, cô bỗng nhìn qua bên cạnh thì không thấy Bạch Khôi Nguyên đâu hết nữa.
Minh Hoa ngó nghiên xung quanh, cô chỉ thấy người tới người đi, tiếng súng “pằng pằng” vang lên, Bạch Khôi Nguyên đã rời đi từ bao giờ rồi. Không hiểu sao cảm xúc trong cô trở nên lạnh nhạt tĩnh lặng như trước.
Minh Hoa bỏ súng xuống, cầm bịch bánh bao lên lấy ăn, lẳng lặng đi ra khỏi trung tâm bắn súng ồn ào.
Tại lúc này ở trung tâm quần áo nơi mà Minh Hoa và Bạch Khôi Nguyên vừa rời đi, một tiểu thư tuyệt sắc đứng tại quầy bày bán xa hoa nhất, chỉ chỏ tới lui đến hết toàn bộ mặt hàng: “Cái này, cái này... Còn cái này nữa, ta muốn hết.”
“Khách nhân, tháng này có một mẫu hàng mới khá trân quý, ngài có muốn xem qua không?” Nhân viên nữ áo vàng cười vô cùng thân thiện nói với vị tiểu thư đeo kính đen, mặc áo sọc nơ lam hàng hiệu kia.
Không chỉ nhân viên này mà bốn chỗ kia cũng dùng ánh mắt như nhìn kho báu mà nhìn với vị tiểu thư này. Hôm nay họ gặp khách sộp rồi.
“Có bao nhiêu cứ gói lại cho ta.” Câu nói khí phách này đích thị là câu có lực sát thương cao nhất đối với nhân viên bọn họ, ai nấy đều phấn khởi vét toàn bộ chỗ đồ nữ cao cấp ra hết cho vị tiểu thư này.
Vì đeo kính đen nên họ không thấy được ánh mắt kiêu sa, khuôn mặt khuynh thành của Thiên Tuệ nhưng từ khí tức phát ra họ có thể tưởng tượng trong lòng dung nhan của nàng đẹp đến bực nào.
Còn ở tại thư viện, ngay khu trưng bày sách lịch sử, từng đoàn khói thuốc lượn lờ trong phòng hút thuốc, từng tiếng lật sách lẹt xẹt liên tục cọ xát vào không gian.
Qua từng trang sách ánh mắt Chí Trung càng hiện lên vẻ khó hiểu, hắn tự lẩm bẩm: “Kỳ quái, rõ ràng lịch sử Đại Việt mở đầu từ vua Triệu đánh xuống những bộ tộc thiểu số, thống nhất thành một thể mà, tại sao trong này lại bắt nguồn từ Kinh Dương Vương, thậm chí còn có cả Lạc Long Quân nữa.”
Sẽ không, sẽ không phải là vị Long Quân Thần Vương kia chứ. Có lẽ nào Đại Việt mà vị triệu hồi sư kia tới là một Đại Việt nào khác không nhỉ. Nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác cả hai đều là một nguồn. Thế thì làm sao để giải thích cho những trang sách lịch sử mình đã từng đọc ở cố hương?
Sự việc càng lúc càng kỳ quái rồi. Thế nhưng hắn lại không thể không tin cuốn sách này là giả, bởi có một chi tiết trùng hợp đến mức có vấn đề. Đó là câu chuyện về Lạc Long Quân giết mộc tinh vì dân trừ hại, mà mộc tinh này có tên là Xương Cuồng.
Nhưng không hiểu sao lần này lại lâu hơn lần trước. Thời gian trôi qua người bên ngoài càng sốt rột hơn, đến Bạch Khôi Nguyên cũng bị cuốn vào không khí khẩn trương này. Nhiều lúc hắn cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa.
Bàn tay nhỏ kéo rèm từ từ ra, cả người Minh Hoa cứ chầm chậm bước ra. Cô lấy y phục đầu tiên che ở phía trước mình, không muốn để ai thấy cả.
“Tiểu thư à, muội phải bỏ xuống thì chúng ta mới biết nó có hợp hay không chứ?”
“Phải đấy, ta thật mong chờ nha...”
“Không có gì phải xấu hổ, chúng ta đều là phụ nữ cả.”
Bạch Khôi Nguyên: “...”
Trước áp lực thúc giục của những nhân viên này và ánh mắt mong chờ kia của Bạch Khôi Nguyên, Minh Hoa cũng chịu để bộ áo đầu tiên xuống, lộ ra chiếc áo mới mà cô thử.
Đó là kiểu áo hở vai phối với voăn lưới hồng nhạt, làm lộ ra bả vai cô. Nhưng chiếc váy lần này lại ghi đè lên một nét đẹp khác lên người Minh Hoa, một nét đẹp tiên tư ngọc sắc, tú ngoại tuệ trung.
Vì lần đầu mặc bộ áo hở vai thế này, còn là trước sự chứng kiến của nhiều ánh mắt như vậy nữa càng làm đôi má Minh Hoa hồng hơn.
“Oa ơi, bây giờ cái này mới hợp với tiểu thư nè.”
“Tiểu muội thiên sinh lệ chất phối với kiểu áo này là cực phẩm rồi.”
“Thần linh lại muốn giết chết trái tim nhỏ bé của ta sao.”
“Hôm nay ta bị bội thực rồi.”
“...”
Khuôn mặt các nhân viên ai cũng như con sói đói thèm thịt, chỉ chực chờ xông vào cô. Chả hiểu sao cô không sợ bất cứ kẻ thù nào thế mà hôm nay, đứng trước đám sắc nữ này làm cô có hơi rùng mình.
Tỉ tỉ nơi đâu, đến cứu ta với!
Bị người người nhìn chằm như vậy làm Minh Hoa hơi quẫn bách, khuôn mặt cô từ hồng dần chuyển sang đỏ, kết hợp với vóc người nhỏ và chiếc váy này càng chọc người ta thương hương tiếc ngọc hơn nữa.
Bỗng dưng Bạch Khôi Nguyên đứng dậy, hắn lấy trong nhẫn không gian ra một chiếc áo đen tay dài hoàn toàn mới, đưa cho Minh Hoa, nói: “Cầm lấy này.”
Minh Hoa cầm lấy, trước mặt bọn họ choàng vào. Chiếc áo đen này choàng lên che hết bên trên Minh Hoa lại, che cả ruy băng thỏ trên đầu làm cho cô đỡ xấu hổ phần nào. Chiếc áo tròng lên người Minh Hoa như một mảnh ghép hoàn hảo còn thiếu trong bức tranh tuyệt tác, nó hợp với cô một cách lạ thường.
“Bộ váy này bao nhiêu?” Bạch Khôi Nguyên lập tức hỏi người nhân viên mang ra kiểu váy này.
“Thưa thiếu gia, mười khối sơ cấp ạ.” Nhân viên nữ ấy lại nở nụ cười hiếu khách.
Bạch Khôi Nguyên lập tức lấy ra mười khối tinh thạch sơ cấp đưa vào tay bọn họ rồi nắm tay kéo Minh Hoa ra khỏi đây. Hai người cứ im lặng đi như thế.
Các nhân viên vẫn còn ngơ ngác khi hai người rời đi. Có một người trong đám đó buột miệng nói: “Hình như vừa rồi ta ngửi thấy mùi chua nhỉ?”
“Thật sao, ta cũng thế.”
“Chẳng lẽ nói, thiếu gia là trai thẳng trăm phần trăm ư?”
...
Bạch Khôi Nguyên càng lúc càng không hiểu nổi mình nữa. Lúc nãy khi Minh Hoa lộ diện như vậy đột nhiên hắn có một cảm giác xúc động nào đó muốn giấu cô đi, không cho bên ngoài nhìn đến nên hắn lập tức đưa cho Minh Hoa chiếc áo Hoodie hắn mới mua từ chỗ thất trưởng lão, chưa mặc lần nào.
Hai người cứ thế im lặng đi thì Minh Hoa ở phía sau nói: “Ta tự đi được rồi.”
Lúc này Bạch Khôi Nguyên mới thả tay Minh Hoa ra, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, ta mất lịch sự quá, để cô nương chê cười rồi.”
Minh Hoa lắc đầu, cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn huynh.” Cảm ơn vì đã kéo cô ra khỏi đám sắc nữ kia.
Minh Hoa lại ôm lấy bịch bánh bao, cầm một cái lên ăn ngon lành, khuôn mặt như thể quên hết những chuyện vừa rồi.
Hai người lại im lặng bước đi một quãng thì đột nhiên có tiếng “pằng” từ xa vang lên.
Đối diện với họ là một trung tâm treo biển hình một cây súng, thứ mà Minh Hoa đã thấy trong buổi lễ luyện khí kia. Những tiếng “pằng pằng” phát ra từ trong này.
Cô bỏ qua Bạch Khôi Nguyên đang đi phía trước mà bước lại đó.
Bạch Khôi Nguyên vẫn đang đi phía trước, hắn vừa đi vừa kiểm tra lại đầu óc mình hôm nay, xem có bị chập mạch chỗ nào không mà cứ liên tiếp làm ra những hành động trái với tính cách của hắn. Bỗng hắn cảm giác phía sau trống rỗng.
Bạch Khôi Nguyên quay đầu lại thì đã thấy Minh Hoa đang bước vào trung tâm bắn súng. Lí trí hắn mách bảo rằng hai người không thân không quen gì, nên đi thôi nhưng đôi chân hắn lại rất không nghe lời mà đi theo cô vào đó.
Pằng! Pằng! Pằng!
Trong này có một cái sân rộng lớn, ở ngoài sân đó là những tấm bia nhắm, những khách nhân cầm trên tay các loại súng khác nhau. Bọn họ vừa nhắm vào bia vừa xả súng.
Pằng! Pằng! Những viên đạn được bắn ra, có người trượt, có người không, sau đó họ lại cho đạn vào, cứ thế lặp lại quá trình.
Bạch Khôi Nguyên nhìn qua Minh Hoa, thấy khuôn mặt cô vô cùng chăm chú đến quên cả bịch bánh bao trên tay, hắn lại không nhịn được làm ra hành động khó hiểu, thuê súng.
Minh Hoa đang quan sát từng viên đạn phóng thích khỏi những cây súng kia, chạm đến tấm bia ở phía xa. Hôm lễ luyện kim kia trong phút chót Minh Hoa đã quay sang chỗ khác nên không để ý đến Bạch gia chủ sử dụng súng. Cô thật hiếu kỳ với loại vũ khí này, vì sao chỉ một thao tác đơn giản lại có thể khiến những viên bi sắt kia bay được với tốc độ nhanh đến vậy, thậm chí cô có thể cảm nhận được lực sát thương cũng rất lớn.
Đột nhiên bên vai Minh Hoa bị ai đó đụng đụng, cô liếc mắt sang thì thấy Bạch Khôi Nguyên, trên tay hắn cầm hai cây súng nâu, đưa trước mặt cô một cây, nói: “Cầm lấy nè.”
Minh Hoa vừa cầm lấy súng thì Bạch Khôi Nguyên giới thiệu: “Cô nương, thứ này gọi là súng, là loại vũ khí duy nhất chỉ Bạch gia chúng ta sản xuất. Lực sát thương của nó rất mạnh, lại có tốc độ cực nhanh, tùy vào loại đạn bên trong mà có thể giết cả cường giả cao cấp đấy.”
Nói rồi hắn đưa súng lên nhắm ngay bia, bóp cò. Viên đạn được phóng ra khỏi súng, ghim thẳng vào hồng tâm. Xong hắn quay qua, khuôn mặt đầy tự tin nói: “Thế nào?” Ta bắn chuẩn chứ.
Nhưng rồi hô hấp Bạch Khôi Nguyên trở nên đông lại. Minh Hoa đang soi xét cây súng trên tay, thậm chí cô còn để nòng súng chĩa thẳng vào đầu mình nữa, ngón tay đang đặt lên chỗ bóp cò.
Bạch Khôi Nguyên kinh hãi hô lên: “Coi chừng.” Vừa dứt lời thì ngón tay Minh Hoa ấn cò, “pằng” một tiếng, viên đạn phóng ra khỏi súng, bay thẳng vào đầu Minh Hoa.
Chỉ một khắc viên đạn sắp chạm vào trán thì Minh Hoa liền lấy ngón tay chụp nó lại. Viên đạn xoáy vòng trong ngón tay cô rồi lịm hẵng, chẳng gây ra nổi một vết xước nào.
Bạch Khôi Nguyên bỏ qua điều này, hắn vội lại gần Minh Hoa, bỏ qua cả sự lịch sự mà đưa hai tay đặt vào hai má cô, lo lắng hỏi: “Cô nương không sao chứ?” Trái tim của hắn vẫn còn đập thình thịch không dừng đây này.
Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến bên má, khuôn mặt Bạch Khôi Nguyên gần kề làm hai má Minh Hoa trở nên hồng hào.
Bạch Khôi Nguyên sững sờ buông Minh Hoa ra, trên mặt hắn lại hiện lên sự ngại ngùng khó tả. Hắn ho nhẹ cầm súng của cô lên, nói: “Súng phải sử dụng như này nè.” Nói rồi hắn lập lại động tác vừa rồi, bắn vào hồng tâm kia.
Nhưng hành động vừa rồi của mình cộng thêm hơi ấm vẫn còn vươn lại nơi bàn tay làm Bạch Khôi Nguyên mất tập trung, từng phát súng bắn ra không phát nào trúng hồng tâm cả. Hắn cũng không biết làm gì cả, chỉ biết liên tục nổ súng để che đi cảm giác khó tả ấy.
Nhìn thấy Bạch Khôi Nguyên bắn súng như vậy, Minh Hoa cũng nhập cuộc theo. Cô cũng cầm súng lên bắn thử. Lần đầu tiên viên đạn bay ra khỏi bia làm Minh Hoa nhíu mi. Cô lại bắn thêm một viên nữa, nó cũng bay ra ngoài nốt.
Minh Hoa không nản lòng, cô liên tiếp nổ súng, vô cùng tập trung vào tấm bia như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó luôn vậy.
Bạch Khôi Nguyên đang nhìn Minh Hoa thì một lá bùa trong túi phát quang lên. Hắn mới sực nhớ ra chuyện quan trọng, ngài mai phải khởi hành lên đường đến Đại Thanh, một trong những thành trì lớn nhất Hoa Điêu, nơi tổ chức Tứ Quốc Tranh Bá kỳ này. Nhìn Minh Hoa trước mắt rồi lại nhìn lá bùa, chỉ qua một giây suy nghĩ, hắn lập tức quyết định.
Minh Hoa tập trung bắn đến mức Bạch Khôi Nguyên rời đi lúc nào cô cũng không hay biết.
Pằng! Pằng! Pằng! Tiếng đạn bắn ra liên tục, cho đến khi bắn vào tấm bia, bắn vào từng vòng tròn to rồi cuối cùng là ghim thẳng vào hồng tâm. Lúc này Minh Hoa nở nụ cười thỏa mãn, cô bỗng nhìn qua bên cạnh thì không thấy Bạch Khôi Nguyên đâu hết nữa.
Minh Hoa ngó nghiên xung quanh, cô chỉ thấy người tới người đi, tiếng súng “pằng pằng” vang lên, Bạch Khôi Nguyên đã rời đi từ bao giờ rồi. Không hiểu sao cảm xúc trong cô trở nên lạnh nhạt tĩnh lặng như trước.
Minh Hoa bỏ súng xuống, cầm bịch bánh bao lên lấy ăn, lẳng lặng đi ra khỏi trung tâm bắn súng ồn ào.
Tại lúc này ở trung tâm quần áo nơi mà Minh Hoa và Bạch Khôi Nguyên vừa rời đi, một tiểu thư tuyệt sắc đứng tại quầy bày bán xa hoa nhất, chỉ chỏ tới lui đến hết toàn bộ mặt hàng: “Cái này, cái này... Còn cái này nữa, ta muốn hết.”
“Khách nhân, tháng này có một mẫu hàng mới khá trân quý, ngài có muốn xem qua không?” Nhân viên nữ áo vàng cười vô cùng thân thiện nói với vị tiểu thư đeo kính đen, mặc áo sọc nơ lam hàng hiệu kia.
Không chỉ nhân viên này mà bốn chỗ kia cũng dùng ánh mắt như nhìn kho báu mà nhìn với vị tiểu thư này. Hôm nay họ gặp khách sộp rồi.
“Có bao nhiêu cứ gói lại cho ta.” Câu nói khí phách này đích thị là câu có lực sát thương cao nhất đối với nhân viên bọn họ, ai nấy đều phấn khởi vét toàn bộ chỗ đồ nữ cao cấp ra hết cho vị tiểu thư này.
Vì đeo kính đen nên họ không thấy được ánh mắt kiêu sa, khuôn mặt khuynh thành của Thiên Tuệ nhưng từ khí tức phát ra họ có thể tưởng tượng trong lòng dung nhan của nàng đẹp đến bực nào.
Còn ở tại thư viện, ngay khu trưng bày sách lịch sử, từng đoàn khói thuốc lượn lờ trong phòng hút thuốc, từng tiếng lật sách lẹt xẹt liên tục cọ xát vào không gian.
Qua từng trang sách ánh mắt Chí Trung càng hiện lên vẻ khó hiểu, hắn tự lẩm bẩm: “Kỳ quái, rõ ràng lịch sử Đại Việt mở đầu từ vua Triệu đánh xuống những bộ tộc thiểu số, thống nhất thành một thể mà, tại sao trong này lại bắt nguồn từ Kinh Dương Vương, thậm chí còn có cả Lạc Long Quân nữa.”
Sẽ không, sẽ không phải là vị Long Quân Thần Vương kia chứ. Có lẽ nào Đại Việt mà vị triệu hồi sư kia tới là một Đại Việt nào khác không nhỉ. Nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác cả hai đều là một nguồn. Thế thì làm sao để giải thích cho những trang sách lịch sử mình đã từng đọc ở cố hương?
Sự việc càng lúc càng kỳ quái rồi. Thế nhưng hắn lại không thể không tin cuốn sách này là giả, bởi có một chi tiết trùng hợp đến mức có vấn đề. Đó là câu chuyện về Lạc Long Quân giết mộc tinh vì dân trừ hại, mà mộc tinh này có tên là Xương Cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.