Chương 199: Tà tai (1)
Lười Ra Chương
03/05/2021
Bên ngoài không gian của Bạch gia, bầu trời đã ngả màu, đêm đen lại bao trùm lên toàn bộ Thiên Ngân đại lục.
Tại hoàng cung Hưng Nam yên tĩnh về đêm, cụ thể là trong một căn mật thất ẩn trong thư phòng của Quốc Hưng quân chủ, có ba nhân vật ngồi ở ba hướng cân xứng, cùng thảo luận gì đó trên chiếc bàn gỗ. Trước mặt ba người là ba thanh tiên phẩm bảo khí hoàn mĩ, tiền đặt cọc của mh.
“...”
“Hừm, cho nên là chúng ta phải trì hoãn khởi hành để tìm bọn họ sao?” Giọng nói của Bạch Thiên Ân vang lên. Ông đã cố kìm chế hơi thở của mình để hai người không nghe thấy sự hốt hoảng trong đó.
Đích thị là tiên phẩm bảo khí rồi, hàng thật trăm phần trăm, bọn họ không hề nói dối.
Hoài Nam Vương phe phẩy quạt, lắc đầu nói: “Không, cứ việc để các tinh anh đệ tử lên đường đúng giờ đi, chỉ là về nhóm người này ta sẽ phái người tìm kiếm bọn họ.”
Ba người đó là một tập thể rất dễ gây sự chú ý của người khác, thế mà không hiểu sao dưới con mắt giám sát của quân chủ lại có thể lặn tăm không lối thoát. Những việc mất tích bí ẩn này thường liên quan đến Bạch gia rất lớn nên họ lập tức triệu hỏi Bạch Thiên Ân nhưng ông ấy cũng nói là không hề có thông tin gì cả.
Quốc Hưng quân chủ cứ xoa xoa mi tâm. Giá trị vũ lực của ba người này rất cao, đi loạn trong thành không có ai giám sát sợ rằng sẽ nổi lên một hồi phong ba. Tiên phẩm bảo khí rất có trọng lượng đấy, nhưng nếu cân với người dân trong lòng quân chủ thì vẫn kém một bậc nên ông không thể không tiết lộ ra chuyện ba thanh tiên khí này.
Hơn nữa mục đính của họ đến đây vẫn quá mơ hồ, như thể đó chỉ là một cái cớ để che đậy âm mưu thật sự nên ông mới triệu Bạch gia chủ đến để hỏi nhưng dường như Bạch Thiên Ân cũng chẳng biết gì về họ cả.
Hầy, cũng phải thôi, dù sao cả Hoài Nam Vương và ông đã che giấu chuyện này mà, cộng thêm tu vi của những người đó nữa nên khả năng đã bị mất dấu rồi.
Bạch Thiên Ân chống cằm suy nghĩ gì đó, vừa nhìn ba thanh tiên khí. “Họ đã nói thật, nói như vậy dù có điều tra bao lâu đi nữa cũng sẽ chẳng có kết quả gì, bởi họ đến từ Đại Việt, một nơi không hề có ở bất cứ đâu trên Thiên Ngân đại lục này. Còn về việc họ là yêu thú sao, càng không thể nào bởi nếu đi qua pháp trận kia nó sẽ lập tức ngăn chặn bọn họ xâm nhập.”
Trong lòng Bạch Thiên Ân lúc này như có nghìn đóa hoa nở, thiếu nữ tóc trắng kia là luyện khí tiên sư trong truyền thuyết đấy, thật không ngờ ông lại có diễm phúc đến thế, chút nữa về nhất định phải chiếu cố họ thật tốt mới được, cũng nói thẳng với các lão huynh mở mật thất Bạch gia luôn. Giờ phút này ông thật sự hi vọng trong đó có thông tin quý giá mà vị kia để lại.
Bạch Thiên Ân ho nhẹ mở miệng: “E hèm! Còn đống này hai người tính sao đây, nên trả lại cho họ chứ? Dù sao thì thông tin về ma giới gần như đã tuyệt tích khỏi thế gian này rồi, nếu giữ lại sợ là họ sẽ trút giận lên người Hưng Nam chúng ta.” Lời nói của Bạch Thiên Ân vô cùng có trọng lượng, tất cả đều nghĩ cho người dân trước tiên khiến Quốc Hưng quân chủ và Hoài Nam Vương cũng phải gật đầu.
Nghĩ đến tiên khí sắp vào tay mà lại bị rớt đi, khuôn mặt của Quốc Hưng quân chủ và Hoài Nam Vương hiện ra một tia mất mát nhàn nhạt, nhưng hai người vẫn giữ vẻ tỉnh táo để chủ trì thời cuộc, gõ bàn nói: “Trả, tất nhiên phải trả chứ.” Một luyện khí tiên sư luyện chế tiên phẩm bảo khí dễ dàng như thế này chắc chắn là một đại nhân vật của rừng Yêu Hung, thậm chí họ còn không bị hộ quốc đại trận áp chế, ông sợ đắc tội người ta có thể dẫn đến họa thảm sát với người dân Hưng Nam.
Tốt, tất cả phải lấy dân làm gốc đã. Bạch Thiên Ân nghĩ đến điều gì đó, ông liền mở miệng: “À, ngài có thể kể lại cho ta nghe về cách thức người ấy luyện chế ba món này được không?”
Quốc Hưng quân chủ gật đầu không vấn đề gì, bèn kể lại việc này, thậm chí có phần chi tiết hơn cả lúc đầu như biểu cảm, phong thái ra sao...
Ở tại ngôi chùa hoang vắng duy nhất ở Hưng Nam này, Tịnh trụ trì đang ngồi tọa thiền đằng không, một tay trước ngực, một tay lần chuỗi hạt châu. Một quyển trục lơ lửng trước mặt lão, trên đó mang hình bản đồ của cả ba đại lục lớn của thế giới này là Thiên Ngân đại lục, Yêu Hung Sâm Lâm và Hắc Vực.
Thiền định đã qua hơn nhiều giờ rồi. Bỗng nhiên tại một góc hình vẽ Hắc Vực trở nên gợn sóng mờ ảo. Sự việc này đã ảnh hưởng tới việc nhập thiền của trụ trì, lão hé mở một bên mắt nhìn đến dị động kia, kinh ngạc lẩm bẩm:
“Thời không loạn lưu...”
…
Nếu ở tứ quốc Thiên Ngân đại lục là ban đêm thì lúc này tại Hắc Vực đang là ban ngày, đúng vào lúc giữa trưa oi bức nhất.
Tại một cánh rừng bạt ngàn, có hai cường giả đang giao đấu với một kể khác. Dư âm từ trận chiến của họ ảnh hưởng đến phạm vi mười dặm, các con thú nhỏ gần đó đều bị dọa sợ mà tránh đi, có con xui xẻo thì bỏ mạng. Ao nước bị ngọn lửa thiêu rụi, cây cối bị phong kỹ cắt xén, đất đá lỗ chỗ, vỡ nứt. Nhìn tràng cảnh này có thể thấy tu vi của họ cao cường đến bậc nào.
Một cường giả già đơn độc đấu với hai tên trung niên trẻ hơn mình mà vẫn không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn áp đảo bọn họ. Lão ta đánh ra một đạo hỏa diễm chưởng văng bọn họ xuống thân cây.
“Thành Thập Tam, đồ lão già khốn nạn, nếu không vì sự sơ suất của chúng ta để lão hạ độc thì sao lão có thể đắc thủ được.” Một kẻ bị đánh rơi xuống đất ôm bả vai đang rỉ máu của mình, nghiến răng nghiến lợi nhìn lão già trước mắt nói. Chỗ bả vai ấy không phải là huyết đỏ mà là dịch tím, người này đã bị trúng độc, thậm chí đã ăn sâu vào trong máu.
“Thành Thập Tam, nếu lão không dừng tay, bệ hạ điều tra chuyện này nhất định lão sẽ phải lĩnh đế phạt.” Tên mặc áo xám này thương thế nặng hơn gã bên kia, cánh tay gã bị chặt đứt, dịch độc tím và máu hòa lẫn chảy ra.
“Ha ha, Thành Nhị Thập Cửu, Thành Tam Thập, chuyện bệ hạ phát hiện ra chỉ là sớm muộn, nhưng không phải bây giờ, ha ha ha... Đến lúc đó ta còn gì để ngài trách phạt chứ, dù sao đi nữa thành chũ mỗi năm mỗi tuyển mà ha ha ha...” Lão già ung dung vuốt râu cười lớn một hồi.
Tiếng cười qua đi, lão nhìn hai kẻ trước mắt bằng sự máu lạnh của chính mình, giọng nói già nua lạnh lẽo: “Nếu muốn chết toàn thây thì hãy giao ra thanh đao, bảo kiếm linh phẩm hoàn mĩ kia cho ta, tâm tình của ta hôm nay rất tốt, sẽ không so đo chuyện trước đó.”
Lời lão già vừa ra khiến bọn họ càng phẫn nộ hơn nữa. Đã có tâm ý cướp bóc rồi, đã hạ độc đả thương bọn họ thế này, đẩy họ đến tuyệt lộ thế mà còn nói với chất giọng như lão đang ban ơn.
Khởi nguồn của trận truy giết này chính là từ cái động núi trước mặt này. Ngọn núi lớn này đột ngột xuất hiện tại nơi này, trên địa phận giao nhau giữa hai thành trì của bọn họ. Chính vì vậy mà họ đã phái người xâm nhập điều tra nhưng không chỉ không có kết quả mà toàn bộ nhân thủ đều một đi không trở lại.
Bọn họ đích thân đi vào thì may mắn có được một thanh đao và một thanh bảo kiếm cấp bậc linh phẩm hoàn mĩ, loại binh khí có cấp bậc cao nhất ở Hắc Vực và cả Thiên Ngân đại lục này. Chưa kịp bẩm báo bệ hạ thì đã bị lão già thành thập tam phục kích.
Hai người này là bằng hữu quen biết đã lâu, chỉ một cái liếc mắt qua thôi cũng đủ hiểu hết ý nhau. Dù giao đồ ra hay không cũng chết, chi bằng trước lúc đó có thể kéo thêm một cái đệm chân là lão già này.
Cả ba đều có tu vi Hồng Liên cửu tinh, gần chạm đến Tử Liên danh vọng, nếu bình thường thì chỉ cần một người trong hai cũng đủ đối chiến, chỉ là họ bị trúng độc thật sâu, thực lực phát huy còn không tới ba phần, không có cửa thắng. Thế nhưng bọn họ có hai kiện bảo khí này, có thể giãy dụa một phen, dù đường nào cũng chết cả nên cũng sẽ không cho lão già này được lợi.
Lão giả đứng trên cây nhìn biểu hiện siết chặt binh khí của cả hai thì cười lạnh, trong lòng nghĩ: “Hừ, dù có trở thành thanh chủ thì thế nào, lịch luyện quá thấp, bao nhiêu ý nghĩ đã viết hết lên mặt rồi.”
Phùng! Phùng! Cánh tay lão già được ngọn lửa bao bọc, khí tức Hồng Liên hậu kỳ phóng thích, chuẩn bị ra tay.
Cả hai kẻ phía dưới cũng vào thế thủ, buông bỏ tạp niệm, sẵn sàng liều mạng với lão. Lúc lão già định ra tay thì...
Gào...
Một tiếng gầm lớn vang vọng toàn bộ cánh rừng, dọa đàn yêu thú hoảng loạn bỏ chạy, chim bay lên, cây lá xung quanh bị rung chấn nhẹ. Tiếng gầm làm cả ba chấn kinh, mọi động tác đều dừng lại mà nhìn đến hướng ngọn núi kia, nơi tìm thấy binh khí, cũng là nơi phát ra tiếng gầm chấn động vừa rồi.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh...
Tiếng động rầm rà truyền từ dưới đất lên. Hai kẻ bị thương bên dưới còn thấy rõ ràng một vài hòn sỏi nhỏ như đang xê dịch. Có con gì đó đang đến đây...
Cả ba quên cả việc mình đang làm, nhìn chằm vào cửa động núi ấy, tiếng bước đi càng lúc càng lớn, một áp lực vô hình nào đó từ bên trong truyền ra đã chấn áp hành động của cà ba. Bây giờ họ đang hít thở còn không thông chứ nói gì đến bước lui ra xa.
Trong động tối ấy, một cặp mắt đỏ ngầu hiện ra. Cặp mắt như ác ma tới từ địa ngục, đến rút đi sinh mệnh của con người. Dần dần, toàn bộ thân thể của nó được phơi bày ra nắng trưa, nó lớn đến gần bằng ngọn núi này, hơi thở khát máu tỏa ra từ trên người nó như muốn ăn tươi nuốt sống cả linh hồn ba người bọn họ.
“Quái vật...” Thành Thập Tam quá kinh hoảng, giờ phút này lão còn nghĩ đến binh khí linh phẩm gì nữa, có mạng thì mới dùng được, lão lập tức phi thân thoát đi.
Hai gã kia thì bị thương nặng, chỉ có thể lê lết núp vào bên gốc cây gần đó.
Con quái vật này nghiên đầu nhìn lão già đang chạy kia, nó há cái miệng nó to ra, một hắc hỏa diễm được tập trung trước miệng nó.
Gào... Hắc hỏa diễm phóng thẳng về phía lão già Thành Thập Tam với tốc độ siêu việt lão.
Lão cảm thấy tử vong lượn lờ quanh mình, nhiệt độ nguy hiểm từ phía sau truyền tới càng lúc càng mạnh thì lão mới quay đầu liếc lại. Lão trợn mắt mở to khi thấy đoàn hắc diễm lớn phóng đến như muốn nuốt trọn toàn bộ thể xác và tâm thần lão.
“Không, hỏa thuẫn...” Lão già hành động theo bản năng sinh tồn, hiệu triệu lên ngọn lửa tạo thành vòng chắn trước người. Lão thôi động toàn bộ huyền lực trong cơ thể ra đối kháng với nó.
Tại hoàng cung Hưng Nam yên tĩnh về đêm, cụ thể là trong một căn mật thất ẩn trong thư phòng của Quốc Hưng quân chủ, có ba nhân vật ngồi ở ba hướng cân xứng, cùng thảo luận gì đó trên chiếc bàn gỗ. Trước mặt ba người là ba thanh tiên phẩm bảo khí hoàn mĩ, tiền đặt cọc của mh.
“...”
“Hừm, cho nên là chúng ta phải trì hoãn khởi hành để tìm bọn họ sao?” Giọng nói của Bạch Thiên Ân vang lên. Ông đã cố kìm chế hơi thở của mình để hai người không nghe thấy sự hốt hoảng trong đó.
Đích thị là tiên phẩm bảo khí rồi, hàng thật trăm phần trăm, bọn họ không hề nói dối.
Hoài Nam Vương phe phẩy quạt, lắc đầu nói: “Không, cứ việc để các tinh anh đệ tử lên đường đúng giờ đi, chỉ là về nhóm người này ta sẽ phái người tìm kiếm bọn họ.”
Ba người đó là một tập thể rất dễ gây sự chú ý của người khác, thế mà không hiểu sao dưới con mắt giám sát của quân chủ lại có thể lặn tăm không lối thoát. Những việc mất tích bí ẩn này thường liên quan đến Bạch gia rất lớn nên họ lập tức triệu hỏi Bạch Thiên Ân nhưng ông ấy cũng nói là không hề có thông tin gì cả.
Quốc Hưng quân chủ cứ xoa xoa mi tâm. Giá trị vũ lực của ba người này rất cao, đi loạn trong thành không có ai giám sát sợ rằng sẽ nổi lên một hồi phong ba. Tiên phẩm bảo khí rất có trọng lượng đấy, nhưng nếu cân với người dân trong lòng quân chủ thì vẫn kém một bậc nên ông không thể không tiết lộ ra chuyện ba thanh tiên khí này.
Hơn nữa mục đính của họ đến đây vẫn quá mơ hồ, như thể đó chỉ là một cái cớ để che đậy âm mưu thật sự nên ông mới triệu Bạch gia chủ đến để hỏi nhưng dường như Bạch Thiên Ân cũng chẳng biết gì về họ cả.
Hầy, cũng phải thôi, dù sao cả Hoài Nam Vương và ông đã che giấu chuyện này mà, cộng thêm tu vi của những người đó nữa nên khả năng đã bị mất dấu rồi.
Bạch Thiên Ân chống cằm suy nghĩ gì đó, vừa nhìn ba thanh tiên khí. “Họ đã nói thật, nói như vậy dù có điều tra bao lâu đi nữa cũng sẽ chẳng có kết quả gì, bởi họ đến từ Đại Việt, một nơi không hề có ở bất cứ đâu trên Thiên Ngân đại lục này. Còn về việc họ là yêu thú sao, càng không thể nào bởi nếu đi qua pháp trận kia nó sẽ lập tức ngăn chặn bọn họ xâm nhập.”
Trong lòng Bạch Thiên Ân lúc này như có nghìn đóa hoa nở, thiếu nữ tóc trắng kia là luyện khí tiên sư trong truyền thuyết đấy, thật không ngờ ông lại có diễm phúc đến thế, chút nữa về nhất định phải chiếu cố họ thật tốt mới được, cũng nói thẳng với các lão huynh mở mật thất Bạch gia luôn. Giờ phút này ông thật sự hi vọng trong đó có thông tin quý giá mà vị kia để lại.
Bạch Thiên Ân ho nhẹ mở miệng: “E hèm! Còn đống này hai người tính sao đây, nên trả lại cho họ chứ? Dù sao thì thông tin về ma giới gần như đã tuyệt tích khỏi thế gian này rồi, nếu giữ lại sợ là họ sẽ trút giận lên người Hưng Nam chúng ta.” Lời nói của Bạch Thiên Ân vô cùng có trọng lượng, tất cả đều nghĩ cho người dân trước tiên khiến Quốc Hưng quân chủ và Hoài Nam Vương cũng phải gật đầu.
Nghĩ đến tiên khí sắp vào tay mà lại bị rớt đi, khuôn mặt của Quốc Hưng quân chủ và Hoài Nam Vương hiện ra một tia mất mát nhàn nhạt, nhưng hai người vẫn giữ vẻ tỉnh táo để chủ trì thời cuộc, gõ bàn nói: “Trả, tất nhiên phải trả chứ.” Một luyện khí tiên sư luyện chế tiên phẩm bảo khí dễ dàng như thế này chắc chắn là một đại nhân vật của rừng Yêu Hung, thậm chí họ còn không bị hộ quốc đại trận áp chế, ông sợ đắc tội người ta có thể dẫn đến họa thảm sát với người dân Hưng Nam.
Tốt, tất cả phải lấy dân làm gốc đã. Bạch Thiên Ân nghĩ đến điều gì đó, ông liền mở miệng: “À, ngài có thể kể lại cho ta nghe về cách thức người ấy luyện chế ba món này được không?”
Quốc Hưng quân chủ gật đầu không vấn đề gì, bèn kể lại việc này, thậm chí có phần chi tiết hơn cả lúc đầu như biểu cảm, phong thái ra sao...
Ở tại ngôi chùa hoang vắng duy nhất ở Hưng Nam này, Tịnh trụ trì đang ngồi tọa thiền đằng không, một tay trước ngực, một tay lần chuỗi hạt châu. Một quyển trục lơ lửng trước mặt lão, trên đó mang hình bản đồ của cả ba đại lục lớn của thế giới này là Thiên Ngân đại lục, Yêu Hung Sâm Lâm và Hắc Vực.
Thiền định đã qua hơn nhiều giờ rồi. Bỗng nhiên tại một góc hình vẽ Hắc Vực trở nên gợn sóng mờ ảo. Sự việc này đã ảnh hưởng tới việc nhập thiền của trụ trì, lão hé mở một bên mắt nhìn đến dị động kia, kinh ngạc lẩm bẩm:
“Thời không loạn lưu...”
…
Nếu ở tứ quốc Thiên Ngân đại lục là ban đêm thì lúc này tại Hắc Vực đang là ban ngày, đúng vào lúc giữa trưa oi bức nhất.
Tại một cánh rừng bạt ngàn, có hai cường giả đang giao đấu với một kể khác. Dư âm từ trận chiến của họ ảnh hưởng đến phạm vi mười dặm, các con thú nhỏ gần đó đều bị dọa sợ mà tránh đi, có con xui xẻo thì bỏ mạng. Ao nước bị ngọn lửa thiêu rụi, cây cối bị phong kỹ cắt xén, đất đá lỗ chỗ, vỡ nứt. Nhìn tràng cảnh này có thể thấy tu vi của họ cao cường đến bậc nào.
Một cường giả già đơn độc đấu với hai tên trung niên trẻ hơn mình mà vẫn không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn áp đảo bọn họ. Lão ta đánh ra một đạo hỏa diễm chưởng văng bọn họ xuống thân cây.
“Thành Thập Tam, đồ lão già khốn nạn, nếu không vì sự sơ suất của chúng ta để lão hạ độc thì sao lão có thể đắc thủ được.” Một kẻ bị đánh rơi xuống đất ôm bả vai đang rỉ máu của mình, nghiến răng nghiến lợi nhìn lão già trước mắt nói. Chỗ bả vai ấy không phải là huyết đỏ mà là dịch tím, người này đã bị trúng độc, thậm chí đã ăn sâu vào trong máu.
“Thành Thập Tam, nếu lão không dừng tay, bệ hạ điều tra chuyện này nhất định lão sẽ phải lĩnh đế phạt.” Tên mặc áo xám này thương thế nặng hơn gã bên kia, cánh tay gã bị chặt đứt, dịch độc tím và máu hòa lẫn chảy ra.
“Ha ha, Thành Nhị Thập Cửu, Thành Tam Thập, chuyện bệ hạ phát hiện ra chỉ là sớm muộn, nhưng không phải bây giờ, ha ha ha... Đến lúc đó ta còn gì để ngài trách phạt chứ, dù sao đi nữa thành chũ mỗi năm mỗi tuyển mà ha ha ha...” Lão già ung dung vuốt râu cười lớn một hồi.
Tiếng cười qua đi, lão nhìn hai kẻ trước mắt bằng sự máu lạnh của chính mình, giọng nói già nua lạnh lẽo: “Nếu muốn chết toàn thây thì hãy giao ra thanh đao, bảo kiếm linh phẩm hoàn mĩ kia cho ta, tâm tình của ta hôm nay rất tốt, sẽ không so đo chuyện trước đó.”
Lời lão già vừa ra khiến bọn họ càng phẫn nộ hơn nữa. Đã có tâm ý cướp bóc rồi, đã hạ độc đả thương bọn họ thế này, đẩy họ đến tuyệt lộ thế mà còn nói với chất giọng như lão đang ban ơn.
Khởi nguồn của trận truy giết này chính là từ cái động núi trước mặt này. Ngọn núi lớn này đột ngột xuất hiện tại nơi này, trên địa phận giao nhau giữa hai thành trì của bọn họ. Chính vì vậy mà họ đã phái người xâm nhập điều tra nhưng không chỉ không có kết quả mà toàn bộ nhân thủ đều một đi không trở lại.
Bọn họ đích thân đi vào thì may mắn có được một thanh đao và một thanh bảo kiếm cấp bậc linh phẩm hoàn mĩ, loại binh khí có cấp bậc cao nhất ở Hắc Vực và cả Thiên Ngân đại lục này. Chưa kịp bẩm báo bệ hạ thì đã bị lão già thành thập tam phục kích.
Hai người này là bằng hữu quen biết đã lâu, chỉ một cái liếc mắt qua thôi cũng đủ hiểu hết ý nhau. Dù giao đồ ra hay không cũng chết, chi bằng trước lúc đó có thể kéo thêm một cái đệm chân là lão già này.
Cả ba đều có tu vi Hồng Liên cửu tinh, gần chạm đến Tử Liên danh vọng, nếu bình thường thì chỉ cần một người trong hai cũng đủ đối chiến, chỉ là họ bị trúng độc thật sâu, thực lực phát huy còn không tới ba phần, không có cửa thắng. Thế nhưng bọn họ có hai kiện bảo khí này, có thể giãy dụa một phen, dù đường nào cũng chết cả nên cũng sẽ không cho lão già này được lợi.
Lão giả đứng trên cây nhìn biểu hiện siết chặt binh khí của cả hai thì cười lạnh, trong lòng nghĩ: “Hừ, dù có trở thành thanh chủ thì thế nào, lịch luyện quá thấp, bao nhiêu ý nghĩ đã viết hết lên mặt rồi.”
Phùng! Phùng! Cánh tay lão già được ngọn lửa bao bọc, khí tức Hồng Liên hậu kỳ phóng thích, chuẩn bị ra tay.
Cả hai kẻ phía dưới cũng vào thế thủ, buông bỏ tạp niệm, sẵn sàng liều mạng với lão. Lúc lão già định ra tay thì...
Gào...
Một tiếng gầm lớn vang vọng toàn bộ cánh rừng, dọa đàn yêu thú hoảng loạn bỏ chạy, chim bay lên, cây lá xung quanh bị rung chấn nhẹ. Tiếng gầm làm cả ba chấn kinh, mọi động tác đều dừng lại mà nhìn đến hướng ngọn núi kia, nơi tìm thấy binh khí, cũng là nơi phát ra tiếng gầm chấn động vừa rồi.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh...
Tiếng động rầm rà truyền từ dưới đất lên. Hai kẻ bị thương bên dưới còn thấy rõ ràng một vài hòn sỏi nhỏ như đang xê dịch. Có con gì đó đang đến đây...
Cả ba quên cả việc mình đang làm, nhìn chằm vào cửa động núi ấy, tiếng bước đi càng lúc càng lớn, một áp lực vô hình nào đó từ bên trong truyền ra đã chấn áp hành động của cà ba. Bây giờ họ đang hít thở còn không thông chứ nói gì đến bước lui ra xa.
Trong động tối ấy, một cặp mắt đỏ ngầu hiện ra. Cặp mắt như ác ma tới từ địa ngục, đến rút đi sinh mệnh của con người. Dần dần, toàn bộ thân thể của nó được phơi bày ra nắng trưa, nó lớn đến gần bằng ngọn núi này, hơi thở khát máu tỏa ra từ trên người nó như muốn ăn tươi nuốt sống cả linh hồn ba người bọn họ.
“Quái vật...” Thành Thập Tam quá kinh hoảng, giờ phút này lão còn nghĩ đến binh khí linh phẩm gì nữa, có mạng thì mới dùng được, lão lập tức phi thân thoát đi.
Hai gã kia thì bị thương nặng, chỉ có thể lê lết núp vào bên gốc cây gần đó.
Con quái vật này nghiên đầu nhìn lão già đang chạy kia, nó há cái miệng nó to ra, một hắc hỏa diễm được tập trung trước miệng nó.
Gào... Hắc hỏa diễm phóng thẳng về phía lão già Thành Thập Tam với tốc độ siêu việt lão.
Lão cảm thấy tử vong lượn lờ quanh mình, nhiệt độ nguy hiểm từ phía sau truyền tới càng lúc càng mạnh thì lão mới quay đầu liếc lại. Lão trợn mắt mở to khi thấy đoàn hắc diễm lớn phóng đến như muốn nuốt trọn toàn bộ thể xác và tâm thần lão.
“Không, hỏa thuẫn...” Lão già hành động theo bản năng sinh tồn, hiệu triệu lên ngọn lửa tạo thành vòng chắn trước người. Lão thôi động toàn bộ huyền lực trong cơ thể ra đối kháng với nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.