Chương 9: Cô ấy là ai
Lý Anh Túc
27/04/2020
Một ngày dài kết thúc. Ăn tối xong, tôi về căn phòng dành cho khách của Từ gia ở lầu hai, cạnh phòng tôi là phòng của thầy Hiên.
Mở cửa bứơc vào phòng, căn phòng thoang thoảng hương của tinh dầu chanh sả thật dễ chịu. Căn phòng được bày trí rất gọn gàng, đẹp mắt. Từ chuyện trong bệnh viện cho đến chuyện làm lễ ở Từ gia khiến tôi mệt đừ người. Tôi tiến đến đặt lưng xuống chiếc giường êm ái rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Vẫn còn đang say giấc nồng, chợt từng cỗ lạnh lẽo như băng truyền vào người, những ngón tay mềm mại lành lạnh của ai đó di chuyển khắp khuôn mặt rồi dừng lại trên cánh môi mỏng của tôi. Tôi có cảm giác người đó luôn nhìn mình, cảm giác thật khó chịu.
Đôi mắt khẽ mở, tôi mơ màng nhận ra bên cạnh mình là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp. Vì còn ngái ngủ nên chẳng nhìn rõ cô là ai, đưa hai tay lên xoa xoa hốc mắt. Cơn buồn ngủ bị đánh tan đi, tôi giật mình nhận ra cô ấy chính là cô gái mặc bộ hỷ phục đỏ mà tôi đã gặp ở nghĩa địa.
Khuôn mặt cô bỗng biến sắc nhanh chóng khi bắt gặp ánh nhìn của tôi. Ánh mắt cô trừng trừng sắc lạnh, luôn mặt tóat lên vẻ giận dữ. Mọi thứ xung quanh cũng thay đổi theo sắc mặt của cô. Ban đêm đang tĩnh lặng, bỗng cây cối bên ngoài rung lắc giữ dội, cánh cửa sổ rung lên rồi bật chốt, mở toang ra. Chậu hoa lan kiểng treo bên ngoài ban công rơi xuống đất vỡ tan. Cơn gió mạnh từ bên ngoài rít lên từng đợt dữ tợn, cuốn theo bụi bẩn, đất cát tiến thẳng vào phòng. Tiếng chuông đồng từ xa vang lại chói tai như tiếng gào thét đầy quỷ dị. Không gian xung quanh vô cùng hoảng lọan như thể một cơn bão vừa quét qua.
Nhiệt độ trong phòng giảm xuống, người tôi lạnh toát, tay chân bất giác run lên bần bật, đầu óc trống rỗng, thần kinh căng như dây đàn. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim đập loạn xạ vì bất an.
Tôi vội ra khỏi giường, vừa bước được một bước thì chân như bị ai đó kéo mạnh về phía sau. Không kịp phòng bị, tôi ngã nhào về phía trước. Đầu va trúng tủ đựng sách, sa sẩm mặt này. Sau cú va chạm, tấm cửa tủ bằng kính vỡ tung tóe, những mảnh kính rơi xuống, trượt dài trên lưng tôi, quần áo rách tươm, những mảnh vỡ cứa vào da thịt tóe máu tươi. Từng đợt đau nhức kéo đến xâm chiếm khắp thân thể. Tôi nhíu mày cắn chặt răng chịu đựng cơn đau.
Đột nhiên tôi cảm nhận được một luồng âm khí đang dần tiến đến.
Là cô ấy!.
Cô bước đến, ngồi xuống trước mặt tôi bàn tay lạnh toát của cô nắm chặt lấy cổ tay tôi, móng tay sắc nhọn đen ngòm găm vào tay tôi ứa máu.
Gắng gượng ngóc đầu dậy, chưa kịp nhìn lâu thì khuôn mặt tôi bất giác tỏ đầy vẻ kinh hãi. Trước mắt tôi không phải cô gái xinh đẹp khi nãy mà thay vào đó là một nhân ảnh của cô ấy với làn da trắng xanh nhợt nhạt không có dấu hiệu của sự sống. Mái tóc xõa lòa, rối bời rũ rượi, mắt trắng nhã với hai hàng lệ đỏ thẫm trực trào rơi xuống chăm chăm nhìn tôi đầy tức giận. Trông cô lúc này thật kinh dị.
Mặc cho tôi sợ hãi, toàn thân run rẩy, cô vẫn hừng hực sát khí, bàn tay cô siết chặt lấy cổ tay tôi, ánh mắt đỏ au nhìn sợi chỉ đỏ cô đã buộc vào tay tôi trong giấc mộng hôm ấy.
Tôi và cô ta chẳng hề quen biết vậy mà cô ta cứ năm lần bảy lượt bám lấy tôi, tôi đã đắc tội gì với cô ta chứ? Lần nào tôi cũng làm tôi sợ khiếp vía.
Đầu óc nghĩ không thông, nuốt không trôi cục tức, lúc này tôi thật sự rất bực mình, cặp mắt chim ưng nổi đầy những giây thần kinh đỏ tươi như máu. Mặc cho cơn đau hoành hành khắp người, khuôn mặt giận dữ, không biết lấy đâu ra can đảm tôi quát lớn:"Đủ rồi, buông tôi ra".
Thoắt một cái, cô nhanh chóng biến trở lại hình dáng xinh đẹp. Hàng lông mày lá liễu khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn tôi tỏ vẻ như đang chịu uất ức, không nói gì cũng chẳng đợi tôi nói liền biến mất. Chẳng hiểu sao tôi lại trong lòng khó chịu một chút.
Thoáng chốc, cây cối ngưng rung lắc, gió ngừng rít lên, tiếng chuông ngưng vang vọng. Tất cả trở về với sự yên ắng tĩnh lặng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán, mở mắt ra tôi vẫn còn nằm trên giường, dáo dác đảo mắt nhìn quanh. Bộ đồ tôi mặc trên người lành lặn, chiếc tủ đựng sách vẫn còn nguyên, cánh cửa sổ còn chốt chặt, chậu lan kiểng bên ngoài ban công vẫn còn đó. Mọi thứ vẫn đang nằm trong quỹ đạo của nó.
Thì ra tôi lại gặp ác mộng.
Nhưng cơn đau thì vẫn còn. Cổ tay tôi còn hằn đỏ năm dấu ngón tay, toàn thân ê ẩm, đau nhức, liếc ánh nhìn lên chiếc đồng hồ để trên bàn.
'03:00'
Lần nào cũng thế cứ khi nào tôi thoát khỏi những cơn ác mộng thì đồng hồ lại y như rằng điểm 3 giờ sáng. Con số trông bình thường nhưng khiến tôi không khỏi hoang mang, trên người đổ ra một đợt mồ hôi lạnh.
Lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, điều hòa lại nhịp tim và nhịp thở. Một dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.
Từ khi đặt chân về nhà cho đến bây giờ, chưa đêm nào tôi được ngon giấc, theo sau là một loạt những câu chuyện kỳ lạ, không thể giải thích. Cô gái thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi, cô ấy là ai? Mặc dù tôi là người hiện đại, hướng về chủ nghĩa duy vật, không tin vào mê tín, luôn coi những chuyện về ma quỷ là hoang đường, vớ vẩn, không có thật. Nhưng việc tôi có thể thấy được hồn ma của Đình Lạp và nói chuyện với cô ấy thì như thể tôi đang tự vả vào mặt mình vậy.
À mà sáng qua lúc đang mê man, tôi có loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của mọi người có nhắc đến mình và những tai nạn liên tục xảy ra. Tôi có cảm giác mọi chuyện liên quan đến mình. Sẵn có thầy Tư Mã Hiên ở đây, đành để mọi chuyện đến sáng mai lôi ra hỏi lại thầy cho rõ ràng mới được. Miên man trong mớ suy nghĩ hỗn độn, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy thì đồng hồ điểm 7 giờ sáng, nhận ra cơ thể linh hoạt như cũ, hoàn toàn bình thường, không còn đau nhức. Vết hằn đỏ trên cổ tay cũng không còn. Trong lòng có chút an tâm, bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân xong định bụng xuống nhà thì ở ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Tôi nhanh chóng tiến ra.
"Chào buổi sáng, không biết đêm qua anh ngủ có ngon giấc không" Nhất Thiên, em trai Đình Lạp tươi cười lên tiếng.
"Có hơi lạ giường nhưng không sao tôi chỉ trằn trọc một lúc thì ngủ ngay". Tôi chợt rùng mình nhớ lại giấc mộng tối qua rồi cười gượng gạo trả lời.
" Vậy tốt rồi, tôi cứ lo anh không ngủ được vì lạ chỗ. Mời anh xuống dùng bữa cùng Từ gia chúng tôi". Nhất Thiên tiếp lời.
Tôi gật gật đầu đồng ý.
Chúng tôi cất bước ra khỏi phòng rồi nhanh chóng xuống dưới nhà dùng bữa sáng. Độ chừng chín giờ thì Từ gia sắp xếp xe đưa chúng tôi về lại Châu Thành. Tôi và thầy Hiên chào tạm biệt họ vài lời rồi nhanh chóng lên xe rời đi.
Mở cửa bứơc vào phòng, căn phòng thoang thoảng hương của tinh dầu chanh sả thật dễ chịu. Căn phòng được bày trí rất gọn gàng, đẹp mắt. Từ chuyện trong bệnh viện cho đến chuyện làm lễ ở Từ gia khiến tôi mệt đừ người. Tôi tiến đến đặt lưng xuống chiếc giường êm ái rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Vẫn còn đang say giấc nồng, chợt từng cỗ lạnh lẽo như băng truyền vào người, những ngón tay mềm mại lành lạnh của ai đó di chuyển khắp khuôn mặt rồi dừng lại trên cánh môi mỏng của tôi. Tôi có cảm giác người đó luôn nhìn mình, cảm giác thật khó chịu.
Đôi mắt khẽ mở, tôi mơ màng nhận ra bên cạnh mình là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp. Vì còn ngái ngủ nên chẳng nhìn rõ cô là ai, đưa hai tay lên xoa xoa hốc mắt. Cơn buồn ngủ bị đánh tan đi, tôi giật mình nhận ra cô ấy chính là cô gái mặc bộ hỷ phục đỏ mà tôi đã gặp ở nghĩa địa.
Khuôn mặt cô bỗng biến sắc nhanh chóng khi bắt gặp ánh nhìn của tôi. Ánh mắt cô trừng trừng sắc lạnh, luôn mặt tóat lên vẻ giận dữ. Mọi thứ xung quanh cũng thay đổi theo sắc mặt của cô. Ban đêm đang tĩnh lặng, bỗng cây cối bên ngoài rung lắc giữ dội, cánh cửa sổ rung lên rồi bật chốt, mở toang ra. Chậu hoa lan kiểng treo bên ngoài ban công rơi xuống đất vỡ tan. Cơn gió mạnh từ bên ngoài rít lên từng đợt dữ tợn, cuốn theo bụi bẩn, đất cát tiến thẳng vào phòng. Tiếng chuông đồng từ xa vang lại chói tai như tiếng gào thét đầy quỷ dị. Không gian xung quanh vô cùng hoảng lọan như thể một cơn bão vừa quét qua.
Nhiệt độ trong phòng giảm xuống, người tôi lạnh toát, tay chân bất giác run lên bần bật, đầu óc trống rỗng, thần kinh căng như dây đàn. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim đập loạn xạ vì bất an.
Tôi vội ra khỏi giường, vừa bước được một bước thì chân như bị ai đó kéo mạnh về phía sau. Không kịp phòng bị, tôi ngã nhào về phía trước. Đầu va trúng tủ đựng sách, sa sẩm mặt này. Sau cú va chạm, tấm cửa tủ bằng kính vỡ tung tóe, những mảnh kính rơi xuống, trượt dài trên lưng tôi, quần áo rách tươm, những mảnh vỡ cứa vào da thịt tóe máu tươi. Từng đợt đau nhức kéo đến xâm chiếm khắp thân thể. Tôi nhíu mày cắn chặt răng chịu đựng cơn đau.
Đột nhiên tôi cảm nhận được một luồng âm khí đang dần tiến đến.
Là cô ấy!.
Cô bước đến, ngồi xuống trước mặt tôi bàn tay lạnh toát của cô nắm chặt lấy cổ tay tôi, móng tay sắc nhọn đen ngòm găm vào tay tôi ứa máu.
Gắng gượng ngóc đầu dậy, chưa kịp nhìn lâu thì khuôn mặt tôi bất giác tỏ đầy vẻ kinh hãi. Trước mắt tôi không phải cô gái xinh đẹp khi nãy mà thay vào đó là một nhân ảnh của cô ấy với làn da trắng xanh nhợt nhạt không có dấu hiệu của sự sống. Mái tóc xõa lòa, rối bời rũ rượi, mắt trắng nhã với hai hàng lệ đỏ thẫm trực trào rơi xuống chăm chăm nhìn tôi đầy tức giận. Trông cô lúc này thật kinh dị.
Mặc cho tôi sợ hãi, toàn thân run rẩy, cô vẫn hừng hực sát khí, bàn tay cô siết chặt lấy cổ tay tôi, ánh mắt đỏ au nhìn sợi chỉ đỏ cô đã buộc vào tay tôi trong giấc mộng hôm ấy.
Tôi và cô ta chẳng hề quen biết vậy mà cô ta cứ năm lần bảy lượt bám lấy tôi, tôi đã đắc tội gì với cô ta chứ? Lần nào tôi cũng làm tôi sợ khiếp vía.
Đầu óc nghĩ không thông, nuốt không trôi cục tức, lúc này tôi thật sự rất bực mình, cặp mắt chim ưng nổi đầy những giây thần kinh đỏ tươi như máu. Mặc cho cơn đau hoành hành khắp người, khuôn mặt giận dữ, không biết lấy đâu ra can đảm tôi quát lớn:"Đủ rồi, buông tôi ra".
Thoắt một cái, cô nhanh chóng biến trở lại hình dáng xinh đẹp. Hàng lông mày lá liễu khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn tôi tỏ vẻ như đang chịu uất ức, không nói gì cũng chẳng đợi tôi nói liền biến mất. Chẳng hiểu sao tôi lại trong lòng khó chịu một chút.
Thoáng chốc, cây cối ngưng rung lắc, gió ngừng rít lên, tiếng chuông ngưng vang vọng. Tất cả trở về với sự yên ắng tĩnh lặng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán, mở mắt ra tôi vẫn còn nằm trên giường, dáo dác đảo mắt nhìn quanh. Bộ đồ tôi mặc trên người lành lặn, chiếc tủ đựng sách vẫn còn nguyên, cánh cửa sổ còn chốt chặt, chậu lan kiểng bên ngoài ban công vẫn còn đó. Mọi thứ vẫn đang nằm trong quỹ đạo của nó.
Thì ra tôi lại gặp ác mộng.
Nhưng cơn đau thì vẫn còn. Cổ tay tôi còn hằn đỏ năm dấu ngón tay, toàn thân ê ẩm, đau nhức, liếc ánh nhìn lên chiếc đồng hồ để trên bàn.
'03:00'
Lần nào cũng thế cứ khi nào tôi thoát khỏi những cơn ác mộng thì đồng hồ lại y như rằng điểm 3 giờ sáng. Con số trông bình thường nhưng khiến tôi không khỏi hoang mang, trên người đổ ra một đợt mồ hôi lạnh.
Lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, điều hòa lại nhịp tim và nhịp thở. Một dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.
Từ khi đặt chân về nhà cho đến bây giờ, chưa đêm nào tôi được ngon giấc, theo sau là một loạt những câu chuyện kỳ lạ, không thể giải thích. Cô gái thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi, cô ấy là ai? Mặc dù tôi là người hiện đại, hướng về chủ nghĩa duy vật, không tin vào mê tín, luôn coi những chuyện về ma quỷ là hoang đường, vớ vẩn, không có thật. Nhưng việc tôi có thể thấy được hồn ma của Đình Lạp và nói chuyện với cô ấy thì như thể tôi đang tự vả vào mặt mình vậy.
À mà sáng qua lúc đang mê man, tôi có loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của mọi người có nhắc đến mình và những tai nạn liên tục xảy ra. Tôi có cảm giác mọi chuyện liên quan đến mình. Sẵn có thầy Tư Mã Hiên ở đây, đành để mọi chuyện đến sáng mai lôi ra hỏi lại thầy cho rõ ràng mới được. Miên man trong mớ suy nghĩ hỗn độn, tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy thì đồng hồ điểm 7 giờ sáng, nhận ra cơ thể linh hoạt như cũ, hoàn toàn bình thường, không còn đau nhức. Vết hằn đỏ trên cổ tay cũng không còn. Trong lòng có chút an tâm, bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân xong định bụng xuống nhà thì ở ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Tôi nhanh chóng tiến ra.
"Chào buổi sáng, không biết đêm qua anh ngủ có ngon giấc không" Nhất Thiên, em trai Đình Lạp tươi cười lên tiếng.
"Có hơi lạ giường nhưng không sao tôi chỉ trằn trọc một lúc thì ngủ ngay". Tôi chợt rùng mình nhớ lại giấc mộng tối qua rồi cười gượng gạo trả lời.
" Vậy tốt rồi, tôi cứ lo anh không ngủ được vì lạ chỗ. Mời anh xuống dùng bữa cùng Từ gia chúng tôi". Nhất Thiên tiếp lời.
Tôi gật gật đầu đồng ý.
Chúng tôi cất bước ra khỏi phòng rồi nhanh chóng xuống dưới nhà dùng bữa sáng. Độ chừng chín giờ thì Từ gia sắp xếp xe đưa chúng tôi về lại Châu Thành. Tôi và thầy Hiên chào tạm biệt họ vài lời rồi nhanh chóng lên xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.