Minh Hôn

Chương 10: Thượng gia gặp nạn

Lý Anh Túc

28/04/2020

Ở trong xe bầu không khí hết sức im ắng, mỗi người một việc chẳng ai nói với ai câu nào.

Bầu trời cao vời vợi mây khoing biết phiêu du ở nơi nào để lại một bầu trời đơn sắc. Ở chân trời phía Đông mặt trời xuất hiện, những tia nắng mặt trời vàng nhạt lấp lánh nhẹ nhàng phủ lên trên những ngôi nhà cao tầng, thỉnh thoảng lại có vài chú chim chao đảo, ríu rít cất tiếng kêu, hàng cây xào xạc đung đưa trong gió mang theo hương nắng sớm bay xa.

Bỗng thầy Tư Mã Hiên cất tiếng, đánh tan sự tĩnh lặng ngột ngạt trong xe:"Thượng Quan thiếu gia à, cậu đã suy nghĩ về chuyện đó chưa có thể cho tôi biết câu trả lời của cậu được không?".

"Tôi không hiểu ý của thầy cho lắm. Chuyện đó? Là chuyện gì?". Tôi nhíu mày thắc mắc.

"Thì chuyện về viêc Minh Hôn đó thiếu gia". Thầy Hiên đáp.

"Minh Hôn? Minh Hôn chẳng phải là kết hôn với người đã mất sao? Hủ tục này đã bị pháp luật ngăn cấm từ rất lâu rồi. Nhưng việc này thì liên quan gì đến tôi?". Nghe thầy Hiên nhắc đến chuyện này tôi có chút bất an hỏi gấp.

"Chẳng lẽ người nhà cậu chưa nói gì với cậu sao thiếu gia?". Tầy Hiên khuôn mặt vẻ bất ngờ hỏi.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy thầy? Mọi người có nói gì với tôi hay nhắc đến Minh Hôn gì đó đâu?". Tôi ngơ ngác đáp.

"Haiz thì ra là mọi người giấu cậu, chả trách cô ta lại nổi cơn, lộng hành như vậy, hại bao nhiêu người".

"Thầy Hiên à thầy làm ơn nói cho tôi nghe xem chuyện gì đang xảy ra được không? Tôi chẳng hiểu được gì cả. Vả lại mọi người đang cố giấu giếm tôi chuyện gì?".

"Được, vậy chúng ta đến nhà của Đàm Ninh Kiều, tới đó mọi chuyện sẽ rõ".

Ít lâu sau tôi tới nhà của người tên là Đàm Ninh Kiều ấy. Nhà tôi ở đầu làng thì nhà người này ở cuối làng. Ngôi nhà rộng lớn, mang đậm nét kiến trúc cổ kính kiểu xưa. Tôi và thầy Hiên tiến vào. Người phụ nữ tôi gặp ở nhà khi ông nội tiếp ở phong khách hôm ấy tiến ra niềm nở, dẫn chúng tôi vào phòng khách.

"Chào thầy, Thượng Quan thiếu gia. Mọi chuyện ổn thỏa cả rồi chứ thầy?".

"Người nhà bên ấy chưa nói gì hết. Thiếu gia đây vẫn chưa biết chuyện gì cả". Thầy Hiên lắc đầu ngao ngán.

"Đây là người khi nãy tôi nhắc với cậu". Thầy Hiên nhìn qua tôi nói.

Tôi gật đầu rồi nhìn sang người phụ nữ tên Đàm Ninh Kiều ấy.



"Mọi chuyện là sao vậy? Đàm phu nhân?" Tôi không đợi nữa, gấp gáp hỏi bà.

"Không giấu gì cậu, chuyện là..." Nói đến đây bà quỳ xuống, dập đầu:"Tôi xin cậu cứu lấy chị tôi, cứu cả cái làng này..."

Tôi vội đỡ bà ấy lên:"Bà làm gì vậy, có chuyện gì ngồi từ từ nói".

"Dạo gần đây một nữ quỷ bắt đầu lộng hành khiến nhiều tai ương xảy ra trong làng, cứ cách vài ngày lại có người bị nạn, nhiều người ở trong làng lần lượt đều mắc phải căn bệnh kỳ lạ gây đau nhức khắp người, cứ đến ngày trăng tròn thì lại hú hét ầm lên. Nhưng khi đưa đến bệnh viện thì người đột nhiên khỏe lại bình thường, không đoán được bệnh gì. Nhưng về nhà thì bệnh lại tái phát. Nếu không thể dứt điểm, e rằng người trong làng rất khó sống sót". Thầy Hiên kể xong hướng ánh nhìn về phía Đàm phu nhân.

"Ông là thầy pháp giỏi mà, ông phải có cách cứu giúp mọi người chứ". Tôi thắc mắc.

"Đúng tôi là thấy pháp, nhưng tôi đâu phải thần tiên, chuyện hệ trọng như thế này cậu mà không đồng ý giúp thì có trời sập cũng chẳng ai cứu được cái làng này cả".

"Giúp? Tôi phải làm gì?".

"Cậu phải M...Minh Hôn với quỷ nữ ấy, lúc đó tôi có thể trấn yểm cô ta thì tai họa ắt không còn". Thầy Hiên ngập ngừng.

"Ông đùa với tôi chắc? Không đời nào tôi lại làm đám cưới với một quỷ nữ cả". Tôi tức giận

gắt lên.

Đàm phu nhân nghe vậy bất giác khóc lớn:"Thượng Quan thiếu gia à, chỉ có mình cậu mới hợp căn mệnh của chị ấy, chỉ có mình cậu mới có thể cứu được cái làng này thôi, tôi xin cậu".

"Vớ vẩn, không đời nào tôi lại gán phần đời còn lại với một quỷ nữ cả". Tôi vẫn còn bực dọc lớn tiếng.

"Cậu e rằng không thoát được, cô ta đã kết tơ duyên âm lên tay cậu rồi". Thầy Hiên nhíu mày nhìn lên cổ tay tôi, nơi cô gái mặc bộ hỷ phục đỏ đeo sợi chỉ đỏ lên tay tôi trong giấc mơ hôm nọ. Nhưng sợi chỉ đó chỉ xuất hiện khi tôi say mộng chứ chưa bao giờ tôi thấy nó ở tay mình khi thức giấc cả. Làm sao thầy Tư Mã Hiên có thể thấy?

"Ông có thể thấy sợi chỉ ở tay tôi sao?".

"Đúng vậy, cô ấy đã kết tơ duyên lên cậu".

"Vậy ý ông nói là tôi phải kết hôn với người tôi thường thấy trong những giấc mộng gần đây sao?".



" Phải, tôi đều đã biết cả thảy mọi chuyện xảy đến với cậu. Cậu nên suy nghĩ kĩ đi, đại tiểu thư Lộc Dương bị nạn cũng là do cô ấy. Ba cậu mới đây cũng đã phát hiện bị ung thư gan, nếu cậu tiếp tục làm trái ý cô ta thì mọi người khó tránh khỏi điềm dữ..." Thầy Hiên thở dài.

"Ba tôi bị ung thư? Khi nào? Tại sao tôi không được biết chứ?". Càng lúc tôi cang tức giận hơn, tại sao mọi người lại giấu tôi chuyện hệ trọng này chứ, đây đâu phải chuyện đùa.

"Nhà cậu mới phát hiện ba cậu bị bệnh hôm cậu nhập viện vì sốt thôi thiếu gia, cậu không cần lo, chỉ cần cậu chịu cử hành Minh Hôn thì ba cậu sẽ khỏi bệnh, không chỉ ông ấy mà còn cả làng này cũng sẽ bình yên trở lại. Cậu đừng lo phải trói buộc cả phần đời còn lại với cô ta, chỉ cần dương khí của cậu ở bên cạnh cô ấy thì tôi có cách mang cổ đi đầu thai. Cậu yên tâm, chỉ cần ở bên cạnh cô ta 3 tháng thôi. Mong cậu hãy suy nghĩ kỹ vì 14 tháng 7 âm lịch phải cử hành Minh Hôn chỉ còn vài ngày nữa thôi, nếu chậm trễ thì..."

"Không đời nào, chuyện vô lí như vậy không bao giờ tôi chấp nhận!" Tôi đùng đùng tức giận cắt ngang lời thầy Hiên nói, đứng phắt dậy một mạch bỏ về nhà.

Về đến nhà, mọi người ngồi ở phòng khách như thể đợi sẵn tôi trở về vậy.

Dường như thầy Hiên đã báo với mọi người, thấy tôi bước vào nhà với khuôn mặt không dễ chịu gì, mẹ tôi lên tiếng:"Con à..."

"Mọi người nghĩ gì vậy? Chuyện hệ trọng như vậy mọi người thông đồng giấu con. Mọi người làm vậy mà coi được sao?". Tôi kích động cắt ngang lời mẹ.

"Không phải như vậy, mọi người chỉ là đang tìm cách cắt duyên âm cho con thôi, con không cần lo chúng ta sẽ không để người của Thượng Quan phải chung một chỗ với quỷ nữ kia". Ông nội vẻ bất an nói.

"Bệnh của ba không nghiêm trọng vậy đâu, lỡ may họ đoán nhầm thì sao, mà baya giờ xã hội phát triển, ung thư nơi này không chữa được thì nơi khác chữa. Con đừng lo". Ba che dấu sự lo lắng bất an bằng một nụ cừoi gượng gạo an ủi tôi.

Thấy ba như vậy thôi thật sự đau lòng, ông là người hiền lành không bao giờ đụng đến rượu bia sao có thể ung thư gan?

"Tiểu tử, chị cũng đã không sao rồi. Có lẽ là trùng hợp thôi chứ chẳng có ma quỷ gì ở đây cả phải không ba, mẹ?". Chị Lộc Dương không giấu được một chút bất an hiện lên trên khuôn mặt nhưng vẫn tươi cừơi nhìn tôi và bác hai nói.

Rõ ràng là mọi người chỉ đang an ủi tôi, chuyện này không đơn giản là trùng hợp mà là do ai đó cố ý giàn xếp. Chẳng lẽ...

Chợt có tiếng chuông địên thoại reo phá tan bầu không khí nặng nề trong nhà.

"Cái gì? Ở đâu? Được bác tới ngay". Bác hai nghe máy, khuôn mặt biến sắc.

"Mình à Quan Khải gặp chuyện rồi, nó cùng Giang Quang gặp tai nạn trên đường về đây, giờ đang ở bệnh viện cấp cứu, Giang Quang vừa báo cho tôi". Bác Quan Điền gấp gáp nhìn bác gái rồi đảo mắt nhìn mọi người lên tiếng.

Bác gái khóc nức lên, chị Lộc Dương ôm lấy bác sụt sùi, ba mẹ tôi cùng nội lo lắng không ngừng không khí trong nhà vô cùng hoảng loạn, mọi người tức tốc đến bệnh viện thăm anh Quan Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook