Minh Hôn

Chương 11: Thượng gia gặp nạn

Lý Anh Túc

29/04/2020

Cả nhà lập tức đến bệnh viện để xem xét tình hình của Quan Hải, hiện giờ anh ấy đang trong phòng cấp cứu. Chúng tôi đứng bên ngoài chờ đợi, chị Lộc Dương và mẹ tôi đỡ bác gái ngồi xuống hàng ghế chờ. Ba ngừơi họ vì là phụ nữ nên rất dễ kích động và mau khóc nên từ nhà đến đây thì họ đã khóc không biết bao nhiêu là nước mắt. Người này an ủi người kia nhưng vẫn không sao giấu được nỗi bất an lo lắng hiện trên khuôn mặt.

Bác Quan Điền sốt sắng đứng trực trước cánh cửa phòng cấp cứu ánh mắt luôn dán chặt vào bên trong, chốc chốc lại quay qua nhìn bác gái rồi lại nhanh chóng thu ánh nhìn của mình quay lại. Ông nội cũng hết đứng lên rồi lại ngồi xuống trông ra ngóng vào. Không khí vô cùng căng thẳng. Chúng luôn túc trực trước cửa phòng như tiếp thêm sức mạnh cho anh Quan Hải đang ở bên trong giành dật lại sự sống với tử thần, chốc lại có vài y tá hối hả bước ra một lúc rồi lại nhanh chóng quay lại với bịch máu hay vài vật dụng còn thiếu. Ngay sau đó một nhân viên y tá tiến đến và lên tiếng phá tan không khí ảm đạm lúc này:"Mời người thân của nạn nhân xuống dưới làm thủ tục nhập viện và đóng tiền viện phí".

"Mọi người ở lại với anh ấy, để con đi cho". Tôi lên tiếng.

Tôi trong lòng lo lắng không ngớt cho anh Quan Hải nhưng gắng gượng tự trấn an bản thân mình rồi thất thần cất bước theo cô y tá xuống tầng trệt để làm thủ tục nhập viện và đóng viện phí cho anh ấy rồi cũng nhanh chóng quay lại với mọi người.

Chúng tôi đợi đã lâu, chừng hơn một giờ đồng hồ nhưng vẫn chẳng có hồi âm gì từ bên trong, chừng mười phút sau cánh cửa của căn phòng cấp cứu mở ra theo sau là một bác sĩ nam trong chiếc áo bảo hộ kín mít. Mọi ánh nhìn với những tia hy vọng đều đổ dồn lên trên khuôn mặt người bác sĩ vừa bước ra. Bác hai vừa thấy thấp thoáng chiếc áo louse trắng ẩn bên trong chiếc áo bảo hộ mỏng liền nôn nóng hỏi:"Quan Hải nhà chúng tôi không sao chứ bác sĩ?".

"Tình hình thằng bé thế nào rồi bác sĩ?" Bác Dư Mộng dường như không đợi được nữa gạt hàng nước mắt lăn dài trên má gấp gáp, giọng điệu vô cùng lo lắng.

Bác sĩ bước ra khỏi căn phòng, xoay người nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, kéo chiếc khẩu trang y tế xuống rồi đưa tay lên lau đi những giọt mồ hôi trên trán thấp giọng nói:"Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng sau cú va chạm mạnh cậu ấy bị tổn thương đến não, có khả năng sẽ rơi vào trạng thái hôn mê. Phải nằm viện một thời gian nữa để điều trị và theo dõi hiện tại chúng tôi chưa thể chắc chắn được tình hình, tôi xin phép..."

"Cảm ơn bác sĩ" ba tôi thở dài nói.

Sau khi bác sĩ rời đi không lâu thì bên trong đèn phòng cũng tắt, theo sau là 2 y tá đẩy chiếc xe cáng nơi anh Quan Hải đang nằm còn một ngừơi thì giữ lấy ống oxi để giúp anh ấy thở. Thấy y tá đưa anh ấy ra khỏi phòng cấp cứu khuôn mặt mọi người mới giãn ra một chút.

Qua lời bác sĩ nói tôi có phần yên tâm nhưng không ngờ anh Quan Hải yếu đến nỗi phải thở oxi. Khuôn mặt điển trai với làn da trắng nhợt nhạt, nằm bất động trên cáng mặc bộ đồ bệnh nhân còn chút máu có lẽ do y tá sơ ý để vương lại, tay găm hai ống kim đang truyền dịch. Mắt nhắm nghiền phải thở một cách khó nhọc. Nhìn anh ấy phải chịu đau đớn như vậy tôi không khỏi đau lòng.



Sau đó y tá và mọi người chuyển anh ấy lên phòng hồi sức ở lầu 3.

"Ba đưa mẹ, bác gái, chị Lộc Dương và ông nội về nghỉ ngơi đi, con và bác Quan Điền ở lại trông anh ấy là được rồi" Thấy mọi người có vẻ mệt mỏi vì lo cho anh Quan Hải tôi không suy nghĩ nhiều lên tiếng.

"Mọi người cứ về hết đi bác ở lại với anh con là được rồi" bác Dư Mộng vắt chiếc khăn ráo nước lau mặt cho Quan Hải rồi nhìn anh ấy mỉm cười nhẹ nhàng nói.

"Bác à bác đã không ăn uống gì từ trưa đến giờ rồi lại còn khóc rất nhiều nữa, bác cứ như vậy làm sao có sức chăm sóc cho anh ấy được bác về ngh..."

Tôi chưa nói xong thì bác lắc đầu ánh mắt vẫn không rời Quan Hải cắt ngang:"Bác không sao, mọi người cứ về nghỉ ngơi đi, ở bệnh viện đông người cũng không tiện với lại ở nhà cũng không có ai trông nom, nội đã lớn tuổi ở đây lâu sẽ không tốt có lẽ nội cũng mệt rồi. Con đưa mọi người về đi hai bác sẽ ở lại đây với anh con".

Nói mấy đi nữa bác cũng cứ khăng khăng đòi ở lại, cũng đúng thôi chẳng có người mẹ nào lại có thể nghỉ ngơi lúc con mình vừa giành dật sự sống từ cõi chết trở về. Vậy nên tôi ra ngoài mua ít đồ ăn cho hai bác rồi đưa mọi người về nhà nghỉ ngơi.

Về đến nhà ăn uống xong xuôi, tôi lên phòng tắm rửa thay đồ rồi ngả lưng lên chiếc giường kingsize ưa thích của mình. Vừa nằm xuống mắt tôi đột nhiên mỏi nhừ, mở không nổi rồi từ từ nhắm lại như thể có hai tảng đá nặng đè lên vậy.

Thiếp đi một lúc, tôi nhận ra mình đang ở trong một dinh thự, trên người tôi mặc bộ hỷ phục đỏ dành cho tân lang, tôi có cảm giác tất cả mọi thứ đều giữ nguyên vị trí của nó như lần trước tôi ở đây.

Tôi vô thức như bị dẫn dắt bước đến một căn phòng được dán chữ hỷ lớn mà đỏ ở cửa, mở cửa bước vào thì tôi nhận ra căn phòng này rất quen thuộc, giác như mọi thứ vẫn ở nguyên vị trí như cũ. Có cả sự xuất hiện của 'cô ấy' nữa. Nhưng lần này cô ấy xuất hiện một cách yên lặng đến lạ, mọi lần cô thường ở bộ dạng nữ quỷ hù dọa tôi hồn xiêu phách tán lần này thì không. Cô mặc hỷ phục đỏ được phủ trên đầu một khăn che màu đỏ thẫm.

Chẳng hiểu sao tôi lại rất muốn ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp mỹ miều khuất sau tấm khăn che đầu ấy. Cô ngồi im bất động như thể đang đợi tôi đến vậy, thật kỳ lạ chưa bao giờ nàng xuất hiện mà chịu đứng im một chỗ lần nào cũng bày trò quấy phá, hù dọa tôi mất vía. Có thứ gì đó cứ hối thúc tôi nhanh chân bước đến tôi đưa tay ra định bỏ khăn che đầu xuống thì...có tiếng gõ cửa.



Tôi tỉnh dậy, thì ra là mơ.

"Chị tìm em có chuyện gì sao?" Thì ra là đại tiểu thư Lộc Dương người đã phá hỏng giấc mộng của tôi đây mà.

"Em thay đồ đi, tối nay chị và em sẽ qua viện với Quan Hải, ba mẹ em vừa mới ở đó về".

"Đã tối rồi sao?"

"Đã hơn 7 giờ rồi ông tướng"

" À vâng, chị đợi em xíu" Nói xong tôi đóng cửa lại, vào phòng tắm thay đồ rồi nhanh chóng xuống nhà.

"Anh ấy sao rồi ba mẹ?".

" Thằng bé thở bình thường được rồi nhưng còn yếu lắm con" mẹ thở dài, đôi mắt ươn ướt khẽ nói.

"Dạ, vậy cả nhà mình nghỉ ngơi đi con và chị Lộc Dương qua viện với anh ấy đây".

Đúng lúc này thì chị Lộc Dương cũng thay đồ xong bước xuống dưới nhà, tôi và chị ấy chào mọi người rồi nhanh chóng lái xe đến viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook