Mình Nuôi Dưỡng Lão Bà Đáng Yêu Nhất
Chương 1: Cậu Chính Là Đứa Trẻ Sẽ Đến Ở Nhà Tôi Sao?(1)
Nhĩ Hữu
18/11/2024
Trước khi 5 năm tuổi, Bùi Mạn Mạn ghét nhất là mùa đông.Bởi vì cậu không có quần áo đủ ấm, chỉ có thể mặc lại những bộ đồ cũ mà anh chị bỏ đi.
Nhìn thì có vẻ dày dặn, nhưng thực tế gió lạnh vẫn len lỏi qua cổ tay áo và gấu áo, khiến cậu dù ở trong hay ngoài nhà vẫn lạnh đến mức run rẩy.
Mãi đến năm năm tuổi, cậu được đưa đến sống ở nhà họ Lục.
Kể từ đó, số phận cậu thay đổi, cuộc đời rẽ sang một trang mới.
Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, hôm ấy lạnh vô cùng, có lẽ là ngày nhiệt độ giảm sâu nhất sau khi chớm đông, gió thổi mạnh, mưa liên tiếp mấy ngày không dứt.
Không khí mang theo hơi ẩm và cái lạnh thấu xương, những giọt mưa như lưỡi dao băng sắc nhọn cắt lên mặt cậu.
Cơn lạnh buốt bủa vây lấy Bùi Mạn Mạn, khiến gương mặt nhỏ bé của cậu lạnh ngắt, đầu mũi tím tái, thậm chí ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn vô cùng.
“Nhớ kỹ, đến đó phải cư xử thật tốt, đừng có làm tao mất mặt.”
Trước khi ra khỏi nhà, thím của cậu – Chu Hồng, mạnh tay quấn một chiếc áo khoác to sụ lên người cậu, giọng nói thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng ra mệnh lệnh cho cậu.
“Đến đó không được nói lung tung, không phải là tao đuổi mày đi, được chọn đến đó là phúc phận của mày đấy.”
Chu Hồng vừa nói vừa quấn thêm cho cậu một chiếc khăn quàng đen. Bà ta ngừng lại một lát rồi bổ sung: “Nếu mày dám nói lung tung, chờ về xem chú mày sẽ xử lý mày thế nào.”
“Nghe rõ chưa?!”
“Câm rồi à? Nói với mày từng ấy câu mà cũng không biết đáp lại một tiếng sao?”
Nghe đến từ “chú”, cơ thể gầy gò bé nhỏ của Bùi Mạn Mạn khẽ run lên, như thể bóng dáng hung bạo, đáng sợ của người chú đã hiện lên ngay trước mặt cậu.
Gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay của cậu hiện lên vẻ sợ hãi, cậu vội vàng gật đầu, lí nhí đáp: “Dạ…con, con nghe rồi.”
Tuy thím lúc nào cũng nghiêm khắc và lạnh nhạt, nhưng ít nhất bà ta sẽ không đánh cậu.
So với thím, cậu càng sợ người chú hung bạo, đáng sợ hay động tay động chân kia hơn.
“Được rồi, người đến đón mày tới rồi, đừng để người ta chờ lâu, mau ra ngoài đi.”
“Dạ…”
Chiếc khăn quàng cổ đã che gần hết nửa dưới khuôn mặt của Bùi Mạn Mạn, chiếc mũ trùm rộng thùng thình trên áo khoác gần như che luôn cả mắt cậu, khi ra khỏi nhà, con đường trước mắt cậu dần trở lên mờ mịt, trong lòng cậu cũng đầy nỗi bất an.
Nhìn thì có vẻ dày dặn, nhưng thực tế gió lạnh vẫn len lỏi qua cổ tay áo và gấu áo, khiến cậu dù ở trong hay ngoài nhà vẫn lạnh đến mức run rẩy.
Mãi đến năm năm tuổi, cậu được đưa đến sống ở nhà họ Lục.
Kể từ đó, số phận cậu thay đổi, cuộc đời rẽ sang một trang mới.
Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, hôm ấy lạnh vô cùng, có lẽ là ngày nhiệt độ giảm sâu nhất sau khi chớm đông, gió thổi mạnh, mưa liên tiếp mấy ngày không dứt.
Không khí mang theo hơi ẩm và cái lạnh thấu xương, những giọt mưa như lưỡi dao băng sắc nhọn cắt lên mặt cậu.
Cơn lạnh buốt bủa vây lấy Bùi Mạn Mạn, khiến gương mặt nhỏ bé của cậu lạnh ngắt, đầu mũi tím tái, thậm chí ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn vô cùng.
“Nhớ kỹ, đến đó phải cư xử thật tốt, đừng có làm tao mất mặt.”
Trước khi ra khỏi nhà, thím của cậu – Chu Hồng, mạnh tay quấn một chiếc áo khoác to sụ lên người cậu, giọng nói thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng ra mệnh lệnh cho cậu.
“Đến đó không được nói lung tung, không phải là tao đuổi mày đi, được chọn đến đó là phúc phận của mày đấy.”
Chu Hồng vừa nói vừa quấn thêm cho cậu một chiếc khăn quàng đen. Bà ta ngừng lại một lát rồi bổ sung: “Nếu mày dám nói lung tung, chờ về xem chú mày sẽ xử lý mày thế nào.”
“Nghe rõ chưa?!”
“Câm rồi à? Nói với mày từng ấy câu mà cũng không biết đáp lại một tiếng sao?”
Nghe đến từ “chú”, cơ thể gầy gò bé nhỏ của Bùi Mạn Mạn khẽ run lên, như thể bóng dáng hung bạo, đáng sợ của người chú đã hiện lên ngay trước mặt cậu.
Gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay của cậu hiện lên vẻ sợ hãi, cậu vội vàng gật đầu, lí nhí đáp: “Dạ…con, con nghe rồi.”
Tuy thím lúc nào cũng nghiêm khắc và lạnh nhạt, nhưng ít nhất bà ta sẽ không đánh cậu.
So với thím, cậu càng sợ người chú hung bạo, đáng sợ hay động tay động chân kia hơn.
“Được rồi, người đến đón mày tới rồi, đừng để người ta chờ lâu, mau ra ngoài đi.”
“Dạ…”
Chiếc khăn quàng cổ đã che gần hết nửa dưới khuôn mặt của Bùi Mạn Mạn, chiếc mũ trùm rộng thùng thình trên áo khoác gần như che luôn cả mắt cậu, khi ra khỏi nhà, con đường trước mắt cậu dần trở lên mờ mịt, trong lòng cậu cũng đầy nỗi bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.