Mình Nuôi Dưỡng Lão Bà Đáng Yêu Nhất
Chương 1: Cậu Chính Là Đứa Trẻ Sẽ Đến Ở Nhà Tôi Sao?(2)
Nhĩ Hữu
18/11/2024
Vừa đi được vài bước, bỗng chân cậu lảo đảo, suýt ngã.
“Chậc, đến đi cũng không xong? Mày cố tình à?”
“…”
Chu Hồng sốt ruột nắm lấy tay cậu, chẳng để ý đến bước chân khập khiễng của cậu, cứ thế kéo cậu ra ngoài.
Cái lạnh của mùa đông lập tức ập đến, khiến da cậu đau rát.
Những bước chân của thím( Chu Hồng) quá nhanh, cậu chỉ có thể chạy theo để đuổi kịp. Chẳng mấy chốc, hơi thở của cậu trở nên rối loạn, cơ thể cũng dần trở nên ấm hơn vì vận động .
Đến khi dừng lại bên đường, chiếc mũ không vừa liền tuột xuống, che gần hết khuôn mặt nhỏ bé của cậu.
Đột nhiên nghe thấy tiếng của một người lạ khiến cậu giật mình.
“Bà là bà Bùi phải không? Tôi là tài xế đã nói chuyện qua điện thoại với bà, tới để đón cậu bé đây.”
Chu Hồng lập tức thay đổi thái độ, bà ta từ lạnh lùng, thô lỗ trở nên nhiệt tình hẳn: “À, vâng, xin lỗi, làm phiền anh phải chờ lâu rồi, đứa nhỏ đây ạ!”
Bùi Mạn Mạn biết, “đứa nhỏ” chính là mình.
Cậu biết, mình đi đến đâu cũng là một đứa trẻ bị xem như gánh nặng, bây giờ lại phải đổi sang một gia đình khác để sống.
Cậu giơ đôi tay nhỏ bé đang dần đông cứng lên, cố lật mũ lên để nhìn xem người đến đón mình trông như thế nào, có đáng sợ hay không.
“Cảm ơn ông bà đã tin tưởng. Phu nhân có nói, nhất định sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt.”
“Đây cũng là chút tấm lòng của phu nhân, mong bà nhận lấy.”
Bùi Mạn Mạn không biết đối phương đưa cho thím mình cái gì, nhưng cậu nghe được giọng điệu của bà ta trở nên vui vẻ hơn hẳn, còn mang theo ý cười rõ ràng.
“Ây da, như vậy thật ngại quá, không được đâu, chúng tôi không thể nhận được…”
“Mong bà nhận lấy.”
“Ôi không được đâu, chúng tôi đâu phải vì tiền mới đồng ý đưa thằng bé qua…”
“Cháu Mạn Mạn ở nhà cũng là bảo bối của chúng tôi… Lần này vì tương lai của thằng bé chúng tôi nên mới đồng ý, tôi đã rất biết ơn các vị rồi, sao có thể nhận thêm tiền được!”
Đối phương dường như khẽ cười, nhưng trong tiếng gió lạnh rít gào, không mấy ai chú ý đến điều này.
Người đó tiếp tục nói: “Đây là ý của phu nhân nhà tôi, nếu bà không nhận, tức là tôi làm việc không tốt. Xin bà hãy nhận giúp để tôi hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Chu Hồng cũng nhận lấy phong bì mà đối phương đưa.
Tiếp đó, bà ta giả vờ cúi xuống, làm ra vẻ hiền từ khác hẳn thường ngày, nói với Bùi Mạn Mạn bằng giọng điệu dịu dàng hiếm thấy: “Mạn Mạn, sang bên đó nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời, không được làm nũng bướng bỉnh như ở nhà nữa, nghe rõ chưa?”
Bùi Mạn Mạn không thể cãi lại.
Cậu để mặc cho người đàn ông xa lạ bế mình lên xe, trong lòng vẫn còn ngỡ ngàng trước sự thay đổi thái độ của thím, mãi mà vẫn chưa thể hoàn hồn.
Tất nhiên, cậu cũng không cần phải có bất kỳ phản ứng nào.
Bên trong xe rất rộng rãi, ít nhất là cũng đủ cho một cậu bé năm tuổi nhỏ nhắn, gầy gò như Bùi Mạn Mạn thoải mái leo trèo chạy nhảy.
Nhưng cậu lại rất yên lặng.
“Chậc, đến đi cũng không xong? Mày cố tình à?”
“…”
Chu Hồng sốt ruột nắm lấy tay cậu, chẳng để ý đến bước chân khập khiễng của cậu, cứ thế kéo cậu ra ngoài.
Cái lạnh của mùa đông lập tức ập đến, khiến da cậu đau rát.
Những bước chân của thím( Chu Hồng) quá nhanh, cậu chỉ có thể chạy theo để đuổi kịp. Chẳng mấy chốc, hơi thở của cậu trở nên rối loạn, cơ thể cũng dần trở nên ấm hơn vì vận động .
Đến khi dừng lại bên đường, chiếc mũ không vừa liền tuột xuống, che gần hết khuôn mặt nhỏ bé của cậu.
Đột nhiên nghe thấy tiếng của một người lạ khiến cậu giật mình.
“Bà là bà Bùi phải không? Tôi là tài xế đã nói chuyện qua điện thoại với bà, tới để đón cậu bé đây.”
Chu Hồng lập tức thay đổi thái độ, bà ta từ lạnh lùng, thô lỗ trở nên nhiệt tình hẳn: “À, vâng, xin lỗi, làm phiền anh phải chờ lâu rồi, đứa nhỏ đây ạ!”
Bùi Mạn Mạn biết, “đứa nhỏ” chính là mình.
Cậu biết, mình đi đến đâu cũng là một đứa trẻ bị xem như gánh nặng, bây giờ lại phải đổi sang một gia đình khác để sống.
Cậu giơ đôi tay nhỏ bé đang dần đông cứng lên, cố lật mũ lên để nhìn xem người đến đón mình trông như thế nào, có đáng sợ hay không.
“Cảm ơn ông bà đã tin tưởng. Phu nhân có nói, nhất định sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt.”
“Đây cũng là chút tấm lòng của phu nhân, mong bà nhận lấy.”
Bùi Mạn Mạn không biết đối phương đưa cho thím mình cái gì, nhưng cậu nghe được giọng điệu của bà ta trở nên vui vẻ hơn hẳn, còn mang theo ý cười rõ ràng.
“Ây da, như vậy thật ngại quá, không được đâu, chúng tôi không thể nhận được…”
“Mong bà nhận lấy.”
“Ôi không được đâu, chúng tôi đâu phải vì tiền mới đồng ý đưa thằng bé qua…”
“Cháu Mạn Mạn ở nhà cũng là bảo bối của chúng tôi… Lần này vì tương lai của thằng bé chúng tôi nên mới đồng ý, tôi đã rất biết ơn các vị rồi, sao có thể nhận thêm tiền được!”
Đối phương dường như khẽ cười, nhưng trong tiếng gió lạnh rít gào, không mấy ai chú ý đến điều này.
Người đó tiếp tục nói: “Đây là ý của phu nhân nhà tôi, nếu bà không nhận, tức là tôi làm việc không tốt. Xin bà hãy nhận giúp để tôi hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Chu Hồng cũng nhận lấy phong bì mà đối phương đưa.
Tiếp đó, bà ta giả vờ cúi xuống, làm ra vẻ hiền từ khác hẳn thường ngày, nói với Bùi Mạn Mạn bằng giọng điệu dịu dàng hiếm thấy: “Mạn Mạn, sang bên đó nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời, không được làm nũng bướng bỉnh như ở nhà nữa, nghe rõ chưa?”
Bùi Mạn Mạn không thể cãi lại.
Cậu để mặc cho người đàn ông xa lạ bế mình lên xe, trong lòng vẫn còn ngỡ ngàng trước sự thay đổi thái độ của thím, mãi mà vẫn chưa thể hoàn hồn.
Tất nhiên, cậu cũng không cần phải có bất kỳ phản ứng nào.
Bên trong xe rất rộng rãi, ít nhất là cũng đủ cho một cậu bé năm tuổi nhỏ nhắn, gầy gò như Bùi Mạn Mạn thoải mái leo trèo chạy nhảy.
Nhưng cậu lại rất yên lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.