Mình Nuôi Dưỡng Lão Bà Đáng Yêu Nhất
Chương 1: Cậu Chính Là Đứa Trẻ Sẽ Đến Ở Nhà Tôi Sao?(3)
Nhĩ Hữu
18/11/2024
Không khóc, không nói, thậm chí đến hơi thở cũng nhẹ nhàng, giống như cậu không hề tồn tại.
Cậu ngoan ngoãn để người lớn sắp xếp, ngồi im ở ghế sau, im lặng đến mức gần như vô hình.
Bên trong xe hơi bật điều hòa, không khí ấm áp ngăn cách hoàn toàn cái lạnh bên ngoài.
Ngồi yên tĩnh vài phút,cậu nhóc nhỏ bé cuối cùng cũng lấy lại cảm giác ấm áp ở má và lòng bàn tay, cậu từ từ tháo chiếc mũ lớn xuống.
Trong xe thật ấm áp.
Ấm hơn nhà chú thím nhiều.
Thật ra, nhà chú thím không phải không có điều hòa, nhưng chỉ bật vào những ngày lạnh nhất, thường chỉ có chú hoặc anh trai cậu được mới được dùng.
Lúc đầu, người lái xe không hề tò mò về cậu bé. Chỉ là đến đón một đứa trẻ mà thôi, cũng không quá khó khăn.
Nhưng giờ, anh ta lại liên tục liếc nhìn qua kính chiếu hậu, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Vì trẻ con tầm tuổi này thường hay nghịch ngợm, việc ngồi một chỗ không nói gì là điều hiếm thấy, còn ngoan ngoãn ngồi im, không làm ồn lại càng là điều ngạc nhiên.
Qua kính chiếu hậu, tài xế thấy cậu nhóc tháo mũ xuống, lúc này mới nhìn rõ gương mặt của cậu.
Là một bé trai rất đáng yêu.
Làn da trắng trẻo, gương mặt tròn trĩnh, đôi mắt trong veo như thủy tinh, đuôi mắt hơi cụp xuống, dáng vẻ ngây thơ tội nghiệp.
Tóc có màu nhạt, lại hơi xoăn tự nhiên.
Có lẽ vì thiếu dinh dưỡng nên má cậu bé không mấy đầy đặn, thân hình nhỏ hơn nhiều so với những đứa trẻ đồng trang lứa. Cậu mặc chiếc áo rộng thùng thình, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Tài xế nghĩ thầm, đây đâu phải “bảo bối” của gia đình, rõ ràng là một đứa trẻ bị đối xử thờ ơ, lạnh nhạt.
Rồi lại nghĩ, nhưng vẻ ngoài của cậu bé này thực sự rất nổi bật, chỉ cần nhìn qua thôi cũng đã để lại được ấn tượng sâu sắc, chẳng trách lại được ảnh hậu để mắt tới.
Ban đầu anh ta cứ nghĩ đón trẻ con sẽ rất phiền phức, ít nhất trên xe cũng phải khóc nháo một hồi. Ai ngờ cậu bé này ngoan ngoãn, không nghịch ngợm, không làm ồn.
So với vị tiểu tổ tông ở nhà của ảnh hậu kia - người lúc nào cũng ngang ngược, cậu nhóc này chẳng khác nào một tiểu thiên sứ dịu dàng, lại đáng thương, thực sự rất khiến người ta xót xa.
Xe chạy bao lâu, cậu bé vẫn ngồi im lặng bấy lâu.
Cuối cùng, đến khi đèn đỏ, tài xế không nhịn được mà cất tiếng hỏi: “Cháu bé, cháu có biết chúng ta đang đi đâu không?”
Trong xe ấm áp, nhiệt độ này thật rất dễ khiến người ta buồn ngủ. Hơi ấm làm mí mắt của Bùi Mạn Mạn càng thêm nặng trĩu, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Nghe thấy tiếng tài xế,cậu giật mình tỉnh dậy, hàng mi dài cong cong như chiếc quạt nhỏ khẽ rung rung, đôi mắt trong veo hiện lên sự lo lắng.
Cậu nhìn người lái xe với ánh mắt đầy cảnh giác, không dám nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.
Cậu biết lần này hình như có ai đó để mắt tới mình, muốn đón cậu về nhà sống một thời gian, tiện thể để cậu làm gì đó.
Dù không hiểu rõ ràng, nhưng cậu biết rằng mình lại sắp phải đến sống ở một ngôi nhà xa lạ.
Điều này với Bùi Mạn Mạn đã trở thành thói quen.
Từ khi ba mẹ qua đời vì tai nạn, cậu đã trở thành một “gánh nặng” chính hiệu. Suốt hai năm qua, cậu bị các họ hàng đùn đẩy qua lại, liên tục thay đổi môi trường sống giữa những gia đình xa lạ.
Người thân không đến mức ngược đãi cậu, nhưng qua thời gian, sự thân thiện ban đầu dần biến thành thờ ơ, lạnh nhạt, rồi cuối cùng là chán ghét, muốn đùn đẩy trách nhiệm.
Tuy còn nhỏ, nhưng Bùi Mạn Mạn lại rất nhạy cảm, biết nhìn sắc mặt người khác.
Cậu hiểu rằng mình đi đến đâu cũng không được chào đón, nên lần này cũng không dám hy vọng gì nhiều.
Nhưng dáng vẻ lo lắng, bối rối của cậu lại càng khiến người khác xót xa.
Thấy cậu sợ sệt, tài xế vội an ủi: “Đừng sợ, chú không phải người xấu đâu…Cháu nhìn bên cạnh xem, có phải có rất nhiều đồ ăn không? Đều là chuẩn bị cho cháu đó, cháu thích món nào, muốn ăn món nào thì cứ lấy."
Cậu ngoan ngoãn để người lớn sắp xếp, ngồi im ở ghế sau, im lặng đến mức gần như vô hình.
Bên trong xe hơi bật điều hòa, không khí ấm áp ngăn cách hoàn toàn cái lạnh bên ngoài.
Ngồi yên tĩnh vài phút,cậu nhóc nhỏ bé cuối cùng cũng lấy lại cảm giác ấm áp ở má và lòng bàn tay, cậu từ từ tháo chiếc mũ lớn xuống.
Trong xe thật ấm áp.
Ấm hơn nhà chú thím nhiều.
Thật ra, nhà chú thím không phải không có điều hòa, nhưng chỉ bật vào những ngày lạnh nhất, thường chỉ có chú hoặc anh trai cậu được mới được dùng.
Lúc đầu, người lái xe không hề tò mò về cậu bé. Chỉ là đến đón một đứa trẻ mà thôi, cũng không quá khó khăn.
Nhưng giờ, anh ta lại liên tục liếc nhìn qua kính chiếu hậu, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Vì trẻ con tầm tuổi này thường hay nghịch ngợm, việc ngồi một chỗ không nói gì là điều hiếm thấy, còn ngoan ngoãn ngồi im, không làm ồn lại càng là điều ngạc nhiên.
Qua kính chiếu hậu, tài xế thấy cậu nhóc tháo mũ xuống, lúc này mới nhìn rõ gương mặt của cậu.
Là một bé trai rất đáng yêu.
Làn da trắng trẻo, gương mặt tròn trĩnh, đôi mắt trong veo như thủy tinh, đuôi mắt hơi cụp xuống, dáng vẻ ngây thơ tội nghiệp.
Tóc có màu nhạt, lại hơi xoăn tự nhiên.
Có lẽ vì thiếu dinh dưỡng nên má cậu bé không mấy đầy đặn, thân hình nhỏ hơn nhiều so với những đứa trẻ đồng trang lứa. Cậu mặc chiếc áo rộng thùng thình, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Tài xế nghĩ thầm, đây đâu phải “bảo bối” của gia đình, rõ ràng là một đứa trẻ bị đối xử thờ ơ, lạnh nhạt.
Rồi lại nghĩ, nhưng vẻ ngoài của cậu bé này thực sự rất nổi bật, chỉ cần nhìn qua thôi cũng đã để lại được ấn tượng sâu sắc, chẳng trách lại được ảnh hậu để mắt tới.
Ban đầu anh ta cứ nghĩ đón trẻ con sẽ rất phiền phức, ít nhất trên xe cũng phải khóc nháo một hồi. Ai ngờ cậu bé này ngoan ngoãn, không nghịch ngợm, không làm ồn.
So với vị tiểu tổ tông ở nhà của ảnh hậu kia - người lúc nào cũng ngang ngược, cậu nhóc này chẳng khác nào một tiểu thiên sứ dịu dàng, lại đáng thương, thực sự rất khiến người ta xót xa.
Xe chạy bao lâu, cậu bé vẫn ngồi im lặng bấy lâu.
Cuối cùng, đến khi đèn đỏ, tài xế không nhịn được mà cất tiếng hỏi: “Cháu bé, cháu có biết chúng ta đang đi đâu không?”
Trong xe ấm áp, nhiệt độ này thật rất dễ khiến người ta buồn ngủ. Hơi ấm làm mí mắt của Bùi Mạn Mạn càng thêm nặng trĩu, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Nghe thấy tiếng tài xế,cậu giật mình tỉnh dậy, hàng mi dài cong cong như chiếc quạt nhỏ khẽ rung rung, đôi mắt trong veo hiện lên sự lo lắng.
Cậu nhìn người lái xe với ánh mắt đầy cảnh giác, không dám nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.
Cậu biết lần này hình như có ai đó để mắt tới mình, muốn đón cậu về nhà sống một thời gian, tiện thể để cậu làm gì đó.
Dù không hiểu rõ ràng, nhưng cậu biết rằng mình lại sắp phải đến sống ở một ngôi nhà xa lạ.
Điều này với Bùi Mạn Mạn đã trở thành thói quen.
Từ khi ba mẹ qua đời vì tai nạn, cậu đã trở thành một “gánh nặng” chính hiệu. Suốt hai năm qua, cậu bị các họ hàng đùn đẩy qua lại, liên tục thay đổi môi trường sống giữa những gia đình xa lạ.
Người thân không đến mức ngược đãi cậu, nhưng qua thời gian, sự thân thiện ban đầu dần biến thành thờ ơ, lạnh nhạt, rồi cuối cùng là chán ghét, muốn đùn đẩy trách nhiệm.
Tuy còn nhỏ, nhưng Bùi Mạn Mạn lại rất nhạy cảm, biết nhìn sắc mặt người khác.
Cậu hiểu rằng mình đi đến đâu cũng không được chào đón, nên lần này cũng không dám hy vọng gì nhiều.
Nhưng dáng vẻ lo lắng, bối rối của cậu lại càng khiến người khác xót xa.
Thấy cậu sợ sệt, tài xế vội an ủi: “Đừng sợ, chú không phải người xấu đâu…Cháu nhìn bên cạnh xem, có phải có rất nhiều đồ ăn không? Đều là chuẩn bị cho cháu đó, cháu thích món nào, muốn ăn món nào thì cứ lấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.