Mình Nuôi Dưỡng Lão Bà Đáng Yêu Nhất

Chương 1: Cậu Chính Là Đứa Trẻ Sẽ Đến Ở Nhà Tôi Sao?(4)

Nhĩ Hữu

18/11/2024

Nghe vậy, Bùi Mạn Mạn quay đầu nhìn sang bên cạnh, quả nhiên có rất nhiều đồ ăn vặt.

Lúc mới lên xe, tầm nhìn bị chiếc mũ che khuất nên cậu không thấy, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi im, không dám nhìn ngó lung tung, nên cũng không phát hiện ra.

Giờ Bùi Mạn Mạn mới nhìn kỹ hơn.

Thật sự là có rất nhiều đồ ăn vặt!

Nào là bánh chocolate, kẹo sữa, bánh hạt, phô mai,…thậm chí còn có bánh dâu tây và bánh su kem.

Bùi Mạn Mạn nuốt nước miếng, rõ ràng là rất muốn ăn, đôi mắt to tròn đáng yêu ánh lên niềm yêu thích không giấu được.

Dẫu sao cậu cũng chỉ là đứa trẻ 5 tuổi.

Thử hỏi đứa trẻ 5 tuổi nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của những món đồ ăn vặt ngon lành này?

Nhưng sau vài giây thèm thuồng, Bùi Mạn Mạn lại kiên quyết quay đi, lắc đầu, giọng lí nhí từ chối: “…Cháu…cháu không ăn.”

“Không sao đâu, những thứ này là chuẩn bị cho cháu mà, thích gì cứ ăn nhé.”

“…”

Cậu bé dường như có chút dao động, nhưng sau vài giây lưỡng lự, lại càng cương quyết hơn, thậm chí còn cố tình quay đầu đi, ánh mắt né tránh, không dám liếc nhìn thêm lần nào nữa.

Nỗi sợ hãi và lo lắng đã lấn át khát vọng với đồ ăn.



Thấy cậu bé sợ người lạ như vậy, tài xế cũng không ép buộc nữa.

Nửa tiếng sau, họ đã đến nhà họ Lục.

Xe chạy vào khu biệt thự sang trọng, dừng trước tòa nhà mang phong cách cổ điển châu Âu đầy sang trọng.

Bầu trời mưa lất phất, nhiệt độ càng giảm sâu.

Mặc dù Bùi Mạn Mạn đã ngồi trong xe ấm cả người, nhưng những hạt mưa rét buốt hất lên mặt cũng đủ khiến cơn buồn ngủ của cậu lập tức tan biến.

“Đến rồi, chúng ta vào trong nhanh thôi.”

May mắn là tài xế bế cậu xuống xe, nhanh chóng chạy vào từ cửa chính. Thời gian xuống xe đến lúc vào nhà chỉ tốn khoảng mười giây, không để cậu kịp cảm thấy lạnh.

Không gian bên trong rất ấm áp.

Bên trong tòa nhà rộng rãi, sáng sủa, nơi nào cũng toát lên vẻ thanh lịch và xa hoa.

Bùi Mạn Mạn chưa từng thấy ngôi nhà nào đẹp như vậy, giống như lâu đài trong chuyện cổ tích, khiến cậu sững sờ, suýt nữa bật thốt lên kinh ngạc.

Nhưng một giọng nói non nớt, đầy vẻ kiêu ngạo lại vang lên trước.

“Cậu là đứa trẻ sắp chuyển đến ở nhà tôi sao?”

Bùi Mạn Mạn theo phản xạ quay đầu, liền thấy một cậu bé lớn hơn mình vài tuổi đang từ cầu thang xoắn ốc đi xuống.



Lục Thời Kỳ mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, nhẹ nhàng, nhưng cả người lại toát ra khí chất cao ngạo của tầng lớp quý tộc.

Đôi mắt màu hổ phách trong veo, sắc sảo, đường nét gương mặt sâu hút, sống mũi cao, biểu cảm tràn đầy sự lạnh lùng và khinh thường. Đứng trên cầu thang, nhìn Bùi Mạn Mạn từ trên cao.

“Không biết vào nhà thì phải thay giày à? Sàn nhà bị cậu giẫm bẩn rồi.”

“Hừ, thật dơ bẩn.”

“…”

Dưới chân Bùi Mạn Mạn là một đôi giày bông cũ kỹ. Trời mưa, đất ướt, đế giày tất nhiên cũng lấm lem.

Nhìn lại, quả nhiên trên nền nhà nơi cậu vừa đi qua đã để lại mấy dấu giày đen sì, hoàn toàn không ăn nhập với không gian sạch sẽ, sáng sủa của “lâu đài” này.

Cậu bé không khỏi cảm thấy xấu hổ và lúng túng, nhưng cậu lại không thể biện minh điều gì.

Cậu chỉ có thể cúi đầu, rụt đôi chân nhỏ lại không biết phải để đâu mới đúng.

[Tác giả có lời muốn nói]

(Thò đầu vào) Tôi chính thức mở truyện rồi đây! (Nói thật có ai quan tâm không nhỉ?)

Đây là một câu chuyện mới về cục cưng bé nhỏ đáng thương! Nếu yêu thích, mọi người hãy cùng nhau nuôi bé qua từng trang truyện nhé! Tôi hứa sẽ chăm chỉ viết lách, nhân vật bé nhỏ này sẽ cực kỳ đáng yêu! Đảm bảo không làm bạn thất vọng đâu! (Tự tin chống nạnh)

Mặc dù tôi cũng phải thừa nhận rằng cách “công” xuất hiện hơi đáng ghét, nhưng chỉ một lát nữa thôi, cậu ta sẽ quay xe ngay! Mọi người chịu khó chờ chút nhé (:з」∠)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mình Nuôi Dưỡng Lão Bà Đáng Yêu Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook