Mình Nuôi Dưỡng Lão Bà Đáng Yêu Nhất
Chương 3: Cục Cưng Chỉ Muốn Ăn Cơm(2)
Nhĩ Hữu
21/11/2024
Sau đó, Lăng Nguyệt dắt tay cậu, đi thay một đôi dép lê lông trắng trong nhà trước.
Lúc này cậu nhớ đến sự ghét bỏ của Lục Thời Kỳ lúc nãy, nhìn thấy sàn nhà vẫn còn bẩn, Bùi Mạn Mạn xấu hổ xin lỗi: "Xin lỗi, con, con làm bẩn rồi..."
Vừa nói, cậu vừa len lén nhìn Lục Thời Kỳ.
Chỉ là khi vừa chạm phải ánh mắt lạnh lùng khinh thường của Lục Thời Kỳ, cậu lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống.
Vẻ ngoài rõ ràng là đang sợ hãi.
Lục Thời Kỳ vốn đã không thích có thêm một đứa trẻ xa lạ trong nhà, là Lăng Nguyệt nhất quyết muốn làm vậy, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.
Nhìn thấy bộ dạng này của Bùi Mạn Mạn, sự khó chịu trong lòng Lục Thời Kỳ càng dâng trào mãnh liệt.
Đồ trà xanh.
Nhất định là đồ trà xanh.
Lục Thời Kỳ học được khái niệm này từ tivi, chỉ một loại người nhìn bề ngoài vô tội đáng thương, nhưng thực chất tâm địa thâm sâu, chỉ giỏi lợi dụng ngoại hình và hành vi của mình để ngụy trang.
Chẳng phải chính là tên nhóc nhà quê nghèo khổ trước mắt này sao?
Lục Thời Kỳ đang định chất vấn trực tiếp, nhưng Lăng Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Bùi Mạn Mạn, kịp thời dùng ánh mắt ngăn cản hắn.
Hừ, quả nhiên là vậy.
Đúng là giả vờ cho mẹ hắn xem, đồ trà xanh.
Lục Thời Kỳ khinh thường quay mặt đi, tuy hắn đã ngậm miệng không nói gì nữa nhưng trong lòng càng hắn khinh thường Bùi Mạn Mạn hơn.
Lăng Nguyệt xoa đầu cậu bé: "Không sao, là dì ra ngoài muộn, không kịp thay dép cho Mạn Mạn."
Lăng Nguyệt phát hiện cậu bé rất nhút nhát, vì vậy không nhắc đến chuyện sàn nhà nữa, chỉ nói: "Sau này đây là dép của Mạn Mạn, là hình chú thỏ con, có phải rất đáng yêu không?"
Bùi Mạn Mạn cúi đầu nhìn đôi dép mới, không nhịn được ngọ nguậy các ngón chân trong dép, chú thỏ bông trên dép liền cử động đôi tai cụp xuống theo.
Thật sự rất đáng yêu.
Cậu bé chưa từng đi đôi dép nào đáng yêu như thế này.
Bùi Mạn Mạn nhỏ giọng đáp: "... Vâng."
Không chỉ đáng yêu, mà còn rất ấm áp.
Bàn chân nhỏ lạnh buốt đặt vào trong, lập tức được lớp lông dày ấm áp bao bọc.
Cảm giác mềm mại như đang dẫm lên đất sét.
Thậm chí còn ấm áp và thoải mái hơn cả đôi giày bông của cậu bé.
"Mạn Mạn thích thỏ con sao?"
Bùi Mạn Mạn nhìn chằm chằm vào đầu chú thỏ bông, ngượng ngùng đáp: "... Vâng, con thích."
"Thật tốt quá, vậy sau này khi bước vào nhà, việc đầu tiên Mạn Mạn phải nhớ thay dép thỏ con nhé, được không?"
Bùi Mạn Mạn nghiêm túc gật đầu: "... Vâng, được ạ."
Đây là quy tắc đầu tiên của ngôi nhà mới, cậu bé nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ.
"Vậy bây giờ chúng ta đi xem phòng của Mạn Mạn nhé."
Vốn định tiện thể dọn dẹp luôn hành lý của cậu bé, kết quả nhóc con chẳng có hành lý gì, chỉ mặc duy nhất một bộ quần áo trên người.
Người khác ít nhất cũng xách vali vào ở, cậu bé lại chẳng có đến một cái balo nhỏ.
Nhìn kỹ hơn, trên những ngón tay nhỏ bé gầy gò của cậu đầy những vết nứt nẻ đỏ tấy vì lạnh, ít nhất cũng phải mười mấy vết.
Ngay cả một đôi găng tay cũng không nỡ mua cho cậu bé sao?
Lăng Nguyệt rất yêu thương Lục Thời Kỳ, khó có thể tưởng tượng lại có người nhẫn tâm với con cái như vậy.
Nhưng bộ quần áo mà Bùi Mạn Mạn đang mặc, đôi bàn tay bị nứt nẻ vì lạnh, kiểu dáng đôi giày bông đã quá cũ kỹ, và cả đôi tất bị thủng lỗ trên chân — tất cả đều chứng minh rằng, cuộc sống trước đây của cậu bé rất khó khăn.
Biệt thự của Lục gia rất rộng, được trang trí theo phong cách Rococo, cả căn nhà toát lên vẻ đẹp lộng lẫy, chỉ là hơi phô trương một chút.
Nhưng đối với Bùi Mạn Mạn mà nói, đây chắc chắn là nơi gần giống với lâu đài cổ tích nhất mà cậu bé từng thấy
Chú thích : Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Đây là phong cách kiến trúc được sử dụng phổ biến ở thời của vương hậu Maria Antonia. Các phòng thuộc phong cách Rococo thường được thiết kế thành một sản phẩm nghệ thuật tổng thể với vật dụng trang trí lộng lẫy và thanh tao, những vật phẩm điêu khắc nhỏ, những chiếc gương trang trí, thảm thêu, ngoài ra nó còn được bổ sung bởi những bước tranh tường tinh tế.
Lúc này cậu nhớ đến sự ghét bỏ của Lục Thời Kỳ lúc nãy, nhìn thấy sàn nhà vẫn còn bẩn, Bùi Mạn Mạn xấu hổ xin lỗi: "Xin lỗi, con, con làm bẩn rồi..."
Vừa nói, cậu vừa len lén nhìn Lục Thời Kỳ.
Chỉ là khi vừa chạm phải ánh mắt lạnh lùng khinh thường của Lục Thời Kỳ, cậu lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống.
Vẻ ngoài rõ ràng là đang sợ hãi.
Lục Thời Kỳ vốn đã không thích có thêm một đứa trẻ xa lạ trong nhà, là Lăng Nguyệt nhất quyết muốn làm vậy, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.
Nhìn thấy bộ dạng này của Bùi Mạn Mạn, sự khó chịu trong lòng Lục Thời Kỳ càng dâng trào mãnh liệt.
Đồ trà xanh.
Nhất định là đồ trà xanh.
Lục Thời Kỳ học được khái niệm này từ tivi, chỉ một loại người nhìn bề ngoài vô tội đáng thương, nhưng thực chất tâm địa thâm sâu, chỉ giỏi lợi dụng ngoại hình và hành vi của mình để ngụy trang.
Chẳng phải chính là tên nhóc nhà quê nghèo khổ trước mắt này sao?
Lục Thời Kỳ đang định chất vấn trực tiếp, nhưng Lăng Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Bùi Mạn Mạn, kịp thời dùng ánh mắt ngăn cản hắn.
Hừ, quả nhiên là vậy.
Đúng là giả vờ cho mẹ hắn xem, đồ trà xanh.
Lục Thời Kỳ khinh thường quay mặt đi, tuy hắn đã ngậm miệng không nói gì nữa nhưng trong lòng càng hắn khinh thường Bùi Mạn Mạn hơn.
Lăng Nguyệt xoa đầu cậu bé: "Không sao, là dì ra ngoài muộn, không kịp thay dép cho Mạn Mạn."
Lăng Nguyệt phát hiện cậu bé rất nhút nhát, vì vậy không nhắc đến chuyện sàn nhà nữa, chỉ nói: "Sau này đây là dép của Mạn Mạn, là hình chú thỏ con, có phải rất đáng yêu không?"
Bùi Mạn Mạn cúi đầu nhìn đôi dép mới, không nhịn được ngọ nguậy các ngón chân trong dép, chú thỏ bông trên dép liền cử động đôi tai cụp xuống theo.
Thật sự rất đáng yêu.
Cậu bé chưa từng đi đôi dép nào đáng yêu như thế này.
Bùi Mạn Mạn nhỏ giọng đáp: "... Vâng."
Không chỉ đáng yêu, mà còn rất ấm áp.
Bàn chân nhỏ lạnh buốt đặt vào trong, lập tức được lớp lông dày ấm áp bao bọc.
Cảm giác mềm mại như đang dẫm lên đất sét.
Thậm chí còn ấm áp và thoải mái hơn cả đôi giày bông của cậu bé.
"Mạn Mạn thích thỏ con sao?"
Bùi Mạn Mạn nhìn chằm chằm vào đầu chú thỏ bông, ngượng ngùng đáp: "... Vâng, con thích."
"Thật tốt quá, vậy sau này khi bước vào nhà, việc đầu tiên Mạn Mạn phải nhớ thay dép thỏ con nhé, được không?"
Bùi Mạn Mạn nghiêm túc gật đầu: "... Vâng, được ạ."
Đây là quy tắc đầu tiên của ngôi nhà mới, cậu bé nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ.
"Vậy bây giờ chúng ta đi xem phòng của Mạn Mạn nhé."
Vốn định tiện thể dọn dẹp luôn hành lý của cậu bé, kết quả nhóc con chẳng có hành lý gì, chỉ mặc duy nhất một bộ quần áo trên người.
Người khác ít nhất cũng xách vali vào ở, cậu bé lại chẳng có đến một cái balo nhỏ.
Nhìn kỹ hơn, trên những ngón tay nhỏ bé gầy gò của cậu đầy những vết nứt nẻ đỏ tấy vì lạnh, ít nhất cũng phải mười mấy vết.
Ngay cả một đôi găng tay cũng không nỡ mua cho cậu bé sao?
Lăng Nguyệt rất yêu thương Lục Thời Kỳ, khó có thể tưởng tượng lại có người nhẫn tâm với con cái như vậy.
Nhưng bộ quần áo mà Bùi Mạn Mạn đang mặc, đôi bàn tay bị nứt nẻ vì lạnh, kiểu dáng đôi giày bông đã quá cũ kỹ, và cả đôi tất bị thủng lỗ trên chân — tất cả đều chứng minh rằng, cuộc sống trước đây của cậu bé rất khó khăn.
Biệt thự của Lục gia rất rộng, được trang trí theo phong cách Rococo, cả căn nhà toát lên vẻ đẹp lộng lẫy, chỉ là hơi phô trương một chút.
Nhưng đối với Bùi Mạn Mạn mà nói, đây chắc chắn là nơi gần giống với lâu đài cổ tích nhất mà cậu bé từng thấy
Chú thích : Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Đây là phong cách kiến trúc được sử dụng phổ biến ở thời của vương hậu Maria Antonia. Các phòng thuộc phong cách Rococo thường được thiết kế thành một sản phẩm nghệ thuật tổng thể với vật dụng trang trí lộng lẫy và thanh tao, những vật phẩm điêu khắc nhỏ, những chiếc gương trang trí, thảm thêu, ngoài ra nó còn được bổ sung bởi những bước tranh tường tinh tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.