Mình Nuôi Dưỡng Lão Bà Đáng Yêu Nhất
Chương 3: Cục Cưng Chỉ Muốn Ăn Cơm(3)
Nhĩ Hữu
21/11/2024
Lăng Nguyệt đã dọn dẹp một phòng ngủ nhỏ, bên trong được trang trí đơn giản, dán giấy dán tường hoạt hình, thay chiếc giường đơn hình ô tô, ngoài ra còn có một bộ bàn ghế trẻ em và giá sách thấp.
So với những nơi khác trong nhà họ Lục, căn phòng này có vẻ đơn điệu và giản dị, nhưng Bùi Mạn Mạn chưa bao giờ có không gian riêng, trong mắt cậu tràn đầy vẻ khó tin.
Trước đây cậu bé đều ngủ chung với con của họ hàng.
Nếu không gian đủ rộng, họ sẽ kê thêm một chiếc giường gấp nhỏ bên cạnh cho cậu, nếu không gian không đủ, cậu chỉ có thể nằm ngủ dưới đất.
Hiện tại cậu đang ngủ dưới đất, chen chúc trong khe hở nhỏ giữa giường và tường.
May mắn là thân hình cậu nhỏ bé, vẫn có thể ngủ được, nhưng muốn duỗi tay chân ra thì không được.
Vì vậy, cậu bé chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có một chiếc giường riêng, thậm chí là một căn phòng riêng.
Giống như đang nằm mơ vậy.
"Từ đây đi qua, đến căn phòng này, chính là phòng đồ chơi của Mạn Mạn."
Phòng ngủ tuy nhỏ, nhưng có một phòng chứa đồ nhỏ chưa sử dụng, Lăng Nguyệt đã cải tạo nó thành phòng đồ chơi cho trẻ em.
"Nhìn này, ở đây có rất nhiều đồ chơi, sau này đều là của Mạn Mạn. Còn có những cuốn truyện tranh này, cũng là của Mạn Mạn."
Trên sàn nhà được trải một lớp thảm xốp hoạt hình dày, để trẻ em có thể thoải mái nhảy nhót, cho dù có ngã cũng sẽ không bị đau.
Tuy đồ chơi và truyện tranh đều là đồ Lục Thời Kỳ đã dùng rồi, nhưng đồ đạc của hắn lúc nhỏ quá nhiều, rất nhiều thứ đến nay vẫn còn mới đến chín phần.
"Mạn Mạn có thích không?"
Câu hỏi của Lăng Nguyệt không nhận được hồi đáp, bởi vì nhóc con đã hoàn toàn chìm đắm trong sự chấn động, tạm thời không thể hoàn hồn.
Bùi Mạn Mạn đứng ở chỗ nối liền hai căn phòng, cảm thấy không gian ở đây thật sự quá lớn, mắt nhìn qua nhìn lại cũng không hết...
Căn phòng lớn như vậy, nhiều đồ chơi và truyện tranh như vậy, vậy mà đều muốn cho cậu bé sao?
Là thật sao?
Cho dù là mơ, cậu bé cũng không dám mơ lớn như vậy.
Bùi Mạn Mạn là một đứa trẻ rất dễ dỗ dành, lúc này cậu bé tin chắc rằng Lăng Nguyệt là người tốt, là một người rất rất tốt.
Nhưng phản ứng của cậu hơi chậm chạp khiến Lục Thời Kỳ không hài lòng.
Lăng Nguyệt còn chưa nói gì, Lục Thời Kỳ đã lên tiếng trước: "Nói chuyện với cậu đấy, cậu không biết trả lời à?"
"Ít nhất cũng phải nói lời cảm ơn chứ."
"Thật là không lễ phép."
Bùi Mạn Mạn giật mình, lúc này mới hoàn hồn.
Bùi Mạn Mạn quay đầu nhìn đôi mắt lạnh lùng của Lục Thời Kỳ, cậu theo bản năng trốn ra sau lưng Lăng Nguyệt.
Nếu Lăng Nguyệt là người tốt, vậy Lục Thời Kỳ chắc chắn là người xấu.
Sắc mặt của Lục Thời Kỳ không bao giờ tốt, nói chuyện lại càng không khách khí.
Bùi Mạn Mạn thật sự khá sợ Lục Thời Kỳ.
Lăng Nguyệt hơi nhíu mày, giọng nói với Lục Thời Kỳ nghiêm khắc hơn một chút: "Tiểu Kỳ, con như vậy mới là không lễ phép, không được như vậy nữa."
"Mạn Mạn còn nhỏ, con không được bắt nạt em ấy."
"..."
Lục Thời Kỳ nhìn Bùi Mạn Mạn đang nấp sau lưng Lăng Nguyệt, cậuchỉ cảm thấy sự khó chịu và chán ghét trong lòng ngày càng tăng.
Đồ trà xanh, thật đáng ghét.
Vừa nghèo vừa bất lịch sự, chỉ biết giả vờ đáng thương, dựa vào đâu mà vừa đến đã chiếm hết sự quan tâm của mẹ hắn?
Lăng Nguyệt ngày thường bận rộn công việc, thời gian dành cho cậu không nhiều, hiếm lắm mới được nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, kết quả lại bị tên trà xanh này phá hỏng.
"Nếu con không có việc gì làm có thể ra bếp xem, bữa trưa con muốn ăn gì thì bảo đầu bếp làm cho con."
Lục Thời Kỳ nhanh chóng đáp: "Con không đi, con ở đây."
Cậu muốn ở lại đây, tự mình giám sát tên trà xanh này, đề phòng Lăng Nguyệt bị Bùi Mạn Mạn mê hoặc.
"Vậy con ngoan ngoãn ở đây, đừng dọa Mạn Mạn nữa."
Lăng Nguyệt vẫn không thể nhẫn tâm với Lục Thời Kỳ, nghiêm khắc được một câu lại dịu dàng trở lại.
"Mạn Mạn mới đến, còn chưa quen nơi này, mẹ mong hai con có thể hòa thuận chung sống, được không?"
"..."
Trong lòng Lục Thời Kỳ đầy sự bất mãn, nhưng nếu như mà nói ra sẽ thể hiện cậu là một người nhỏ nhen.
"Hừ."
Lục Thời Kỳ hừ lạnh một tiếng, nhìn bề ngoài vẫn là bộ dạng khó gần, nhưng sau đó cậu cũng coi như không nói gì nữa.
Lăng Nguyệt thuận lợi dẫn Bùi Mạn Mạn đi tham quan căn nhà một lượt, để cậu bé làm quen với môi trường sống sau này.
Mà Bùi Mạn Mạn có Lăng Nguyệt bảo vệ, cũng xác định Lăng Nguyệt là người tốt dịu dàng, dần dần buông bỏ sự cảnh giác trong lòng, có thể giao tiếp tương tác đơn giản.
Xem xong nhà, thời gian trôi qua gần một tiếng rưỡi, vừa đến giờ ăn trưa, mà nơi cuối cùng họ xem trùng hợp lại là phòng ăn.
"Đây là nơi chúng ta ăn cơm, sau này đều ăn cơm ở đây."
Bùi Mạn Mạn dáng người thấp bé, tuy đã năm tuổi nhưng nhìn qua chỉ như đứa trẻ ba tuổi.
Cậu nhóc không ngồi vừa ghế ăn trẻ em nhưng ngồi ghế bình thường lại hơi cao, cần phải đưa tay mới với tới bàn ăn, cảnh tượng đó thật sự có chút đáng thương.
Để cậu bé không phải vất vả như vậy, Lăng Nguyệt đã buộc thêm mấy cái đệm ngồi lên ghế, thế là chiếc ghế ăn riêng của cậu bé cũng được ra đời như vậy.
Bữa trưa không quá thịnh soạn, chỉ là những món ăn gia đình đơn giản.
Bốn món một canh, hai món mặn hai món chay.
Thịt bò hầm mềm nhừ thấm gia vị và cánh gà sốt đậm đà.
Rau cải xào tỏi và măng xào dầu hào.
Thêm một bát canh nấm thanh đạm.
Lục Thời Kỳ không có hứng thú, sau khi ngồi xuống dùng đũa đảo cơm trong bát, mỗi lần cậu chỉ ăn khoảng ba đến năm hạt — ít nhất vẫn đang ăn, như vậy đã coi như là nể mặt lắm rồi.
Trái ngược hoàn toàn với Bùi Mạn Mạn.
Nhóc con dường như chỉ khi đối mặt với thức ăn mới có biểu cảm sinh động, nhìn bàn ăn đầy món ngon, cậu tràn đầy vẻ mong đợi háo hức.
So với những nơi khác trong nhà họ Lục, căn phòng này có vẻ đơn điệu và giản dị, nhưng Bùi Mạn Mạn chưa bao giờ có không gian riêng, trong mắt cậu tràn đầy vẻ khó tin.
Trước đây cậu bé đều ngủ chung với con của họ hàng.
Nếu không gian đủ rộng, họ sẽ kê thêm một chiếc giường gấp nhỏ bên cạnh cho cậu, nếu không gian không đủ, cậu chỉ có thể nằm ngủ dưới đất.
Hiện tại cậu đang ngủ dưới đất, chen chúc trong khe hở nhỏ giữa giường và tường.
May mắn là thân hình cậu nhỏ bé, vẫn có thể ngủ được, nhưng muốn duỗi tay chân ra thì không được.
Vì vậy, cậu bé chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có một chiếc giường riêng, thậm chí là một căn phòng riêng.
Giống như đang nằm mơ vậy.
"Từ đây đi qua, đến căn phòng này, chính là phòng đồ chơi của Mạn Mạn."
Phòng ngủ tuy nhỏ, nhưng có một phòng chứa đồ nhỏ chưa sử dụng, Lăng Nguyệt đã cải tạo nó thành phòng đồ chơi cho trẻ em.
"Nhìn này, ở đây có rất nhiều đồ chơi, sau này đều là của Mạn Mạn. Còn có những cuốn truyện tranh này, cũng là của Mạn Mạn."
Trên sàn nhà được trải một lớp thảm xốp hoạt hình dày, để trẻ em có thể thoải mái nhảy nhót, cho dù có ngã cũng sẽ không bị đau.
Tuy đồ chơi và truyện tranh đều là đồ Lục Thời Kỳ đã dùng rồi, nhưng đồ đạc của hắn lúc nhỏ quá nhiều, rất nhiều thứ đến nay vẫn còn mới đến chín phần.
"Mạn Mạn có thích không?"
Câu hỏi của Lăng Nguyệt không nhận được hồi đáp, bởi vì nhóc con đã hoàn toàn chìm đắm trong sự chấn động, tạm thời không thể hoàn hồn.
Bùi Mạn Mạn đứng ở chỗ nối liền hai căn phòng, cảm thấy không gian ở đây thật sự quá lớn, mắt nhìn qua nhìn lại cũng không hết...
Căn phòng lớn như vậy, nhiều đồ chơi và truyện tranh như vậy, vậy mà đều muốn cho cậu bé sao?
Là thật sao?
Cho dù là mơ, cậu bé cũng không dám mơ lớn như vậy.
Bùi Mạn Mạn là một đứa trẻ rất dễ dỗ dành, lúc này cậu bé tin chắc rằng Lăng Nguyệt là người tốt, là một người rất rất tốt.
Nhưng phản ứng của cậu hơi chậm chạp khiến Lục Thời Kỳ không hài lòng.
Lăng Nguyệt còn chưa nói gì, Lục Thời Kỳ đã lên tiếng trước: "Nói chuyện với cậu đấy, cậu không biết trả lời à?"
"Ít nhất cũng phải nói lời cảm ơn chứ."
"Thật là không lễ phép."
Bùi Mạn Mạn giật mình, lúc này mới hoàn hồn.
Bùi Mạn Mạn quay đầu nhìn đôi mắt lạnh lùng của Lục Thời Kỳ, cậu theo bản năng trốn ra sau lưng Lăng Nguyệt.
Nếu Lăng Nguyệt là người tốt, vậy Lục Thời Kỳ chắc chắn là người xấu.
Sắc mặt của Lục Thời Kỳ không bao giờ tốt, nói chuyện lại càng không khách khí.
Bùi Mạn Mạn thật sự khá sợ Lục Thời Kỳ.
Lăng Nguyệt hơi nhíu mày, giọng nói với Lục Thời Kỳ nghiêm khắc hơn một chút: "Tiểu Kỳ, con như vậy mới là không lễ phép, không được như vậy nữa."
"Mạn Mạn còn nhỏ, con không được bắt nạt em ấy."
"..."
Lục Thời Kỳ nhìn Bùi Mạn Mạn đang nấp sau lưng Lăng Nguyệt, cậuchỉ cảm thấy sự khó chịu và chán ghét trong lòng ngày càng tăng.
Đồ trà xanh, thật đáng ghét.
Vừa nghèo vừa bất lịch sự, chỉ biết giả vờ đáng thương, dựa vào đâu mà vừa đến đã chiếm hết sự quan tâm của mẹ hắn?
Lăng Nguyệt ngày thường bận rộn công việc, thời gian dành cho cậu không nhiều, hiếm lắm mới được nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, kết quả lại bị tên trà xanh này phá hỏng.
"Nếu con không có việc gì làm có thể ra bếp xem, bữa trưa con muốn ăn gì thì bảo đầu bếp làm cho con."
Lục Thời Kỳ nhanh chóng đáp: "Con không đi, con ở đây."
Cậu muốn ở lại đây, tự mình giám sát tên trà xanh này, đề phòng Lăng Nguyệt bị Bùi Mạn Mạn mê hoặc.
"Vậy con ngoan ngoãn ở đây, đừng dọa Mạn Mạn nữa."
Lăng Nguyệt vẫn không thể nhẫn tâm với Lục Thời Kỳ, nghiêm khắc được một câu lại dịu dàng trở lại.
"Mạn Mạn mới đến, còn chưa quen nơi này, mẹ mong hai con có thể hòa thuận chung sống, được không?"
"..."
Trong lòng Lục Thời Kỳ đầy sự bất mãn, nhưng nếu như mà nói ra sẽ thể hiện cậu là một người nhỏ nhen.
"Hừ."
Lục Thời Kỳ hừ lạnh một tiếng, nhìn bề ngoài vẫn là bộ dạng khó gần, nhưng sau đó cậu cũng coi như không nói gì nữa.
Lăng Nguyệt thuận lợi dẫn Bùi Mạn Mạn đi tham quan căn nhà một lượt, để cậu bé làm quen với môi trường sống sau này.
Mà Bùi Mạn Mạn có Lăng Nguyệt bảo vệ, cũng xác định Lăng Nguyệt là người tốt dịu dàng, dần dần buông bỏ sự cảnh giác trong lòng, có thể giao tiếp tương tác đơn giản.
Xem xong nhà, thời gian trôi qua gần một tiếng rưỡi, vừa đến giờ ăn trưa, mà nơi cuối cùng họ xem trùng hợp lại là phòng ăn.
"Đây là nơi chúng ta ăn cơm, sau này đều ăn cơm ở đây."
Bùi Mạn Mạn dáng người thấp bé, tuy đã năm tuổi nhưng nhìn qua chỉ như đứa trẻ ba tuổi.
Cậu nhóc không ngồi vừa ghế ăn trẻ em nhưng ngồi ghế bình thường lại hơi cao, cần phải đưa tay mới với tới bàn ăn, cảnh tượng đó thật sự có chút đáng thương.
Để cậu bé không phải vất vả như vậy, Lăng Nguyệt đã buộc thêm mấy cái đệm ngồi lên ghế, thế là chiếc ghế ăn riêng của cậu bé cũng được ra đời như vậy.
Bữa trưa không quá thịnh soạn, chỉ là những món ăn gia đình đơn giản.
Bốn món một canh, hai món mặn hai món chay.
Thịt bò hầm mềm nhừ thấm gia vị và cánh gà sốt đậm đà.
Rau cải xào tỏi và măng xào dầu hào.
Thêm một bát canh nấm thanh đạm.
Lục Thời Kỳ không có hứng thú, sau khi ngồi xuống dùng đũa đảo cơm trong bát, mỗi lần cậu chỉ ăn khoảng ba đến năm hạt — ít nhất vẫn đang ăn, như vậy đã coi như là nể mặt lắm rồi.
Trái ngược hoàn toàn với Bùi Mạn Mạn.
Nhóc con dường như chỉ khi đối mặt với thức ăn mới có biểu cảm sinh động, nhìn bàn ăn đầy món ngon, cậu tràn đầy vẻ mong đợi háo hức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.