Mình Sẽ Là Kì Tích, Đưa Cậu Chạm Tới Hoàng Hôn!
Chương 18
Daughter Of Gray
22/12/2015
Ăn xong bữa tối nhàm chán, Chi Anh thở dài gọi thêm một ly cà phê sữa. Nhấm nháp từng chút, hương vị cà phê đắng cùng vị ngọt của sữa hòa quyện vào làm cô có cảm giác thật ngọt ngào.
Quân nhìn Chi Anh một lát, rồi nói:
-Lát mình cùng đi xem phim nhé?! Cậu rảnh không?
Chi Anh nhấp thêm một chút cà phê, suy nghĩ gì đó rồi trả lời:
-Được! Lâu rồi cũng chưa đi xem phim!Tính ra thì có lẽ... đã gần ba năm rồi cô chưa bước vào rạp chiếu phim.
Thanh toán xong, cô nặng nề cùng Quân bước ra ngoài. Trước rạp chiếu phim, cô hỏi:
-Cậu muốn xem phim gì?
-Mình đang định hỏi cậu này! Cậu thích thể loại nào?
Chi Anh thở dài, nhìn lên những tấm poster trước rạp suy nghĩ một lát, rồi nói:
-Bên kia đám mây, nơi ta hẹn ước!!!
-Cậu thích thể loại này sao?- Quân tò mò.
Chi Anh khẽ cười:
-Ai biết! Chỉ là nổi hứng chút thôi!
Quân im lặng nhìn cô một lát, rồi đến quầy bán vé, rồi bước ra và nắm tay cô đi vào rạp. Bàn tay Quân nắm rất chặt, hơi ấm từ bàn tay như truyền khắp cơ thể, làm tim cô chợt xao động, hai gò má hơi ửng đỏ.
Hai người vào trong rạp, tìm đúng vị trí của mình. Không lâu sau, bộ phim bắt đầu…
Cả khán phòng im lặng, chỉ còn âm thanh từ bộ phim. Chi Anh xem một cách chăm chú, còn Quân thi thoảng lại nhìn nét mặt cô.
Khuôn mặt trong bóng tối, mập mờ nhờ ánh sáng từ màn hình trông buồn biết mấy. Có lẽ vì bộ phim buồn này làm Chi Anh nhớ lại khoảnh khắc ấy, khi mà cậu bé mỉm cười nói với cô rằng: “Mình sẽ là kì tích, đưa cậu chạm tới hoàng hôn!”. Hay như lời hẹn của Hiroki và Sayuri sẽ cùng nhau bay đến ngọn tháp của Liên Bang bằng chiếc máy bay do cậu và người bạn Takuya chế tạo. Nhưng chưa kịp thực hiện lời hẹn, Sayuri lại biến mất vài dịp hè sau đó.
Khi chiếu đến cảnh này, Chi Anh chợt nhớ cậu bé vô cùng. Cậu cũng đã biến mất sau lời hứa với cô. Lòng cô nghẹn lại, trái tim đau nhói. Cô tự trách bản thân rằng đã có nói câu đồng ý với Long thì sao lại cứ nhớ tới người khác, người mà đến cả hình dáng bên ngoài, tên tuổi mình cũng không biết. Nước mắt cô lại rơi lã chã, nhưng không phải xuống bàn tay cô, mà rơi trên một bàn tay khác.
Chi Anh nhìn bàn tay Quân đang đặt trên bàn tay mình, hứng những giọt nước mắt nóng hổi của cô. Cảm giác thật quen thuộc, bàn tay kia thật ấm áp.
Một bàn tay khác đặt lên vai cô, vỗ nhẹ. Chi Anh nhìn Quân, bắt gặp ánh mắt dịu dàng mà cũng quen thuộc của Quân. Cảm giác như mọi nỗi nhớ đều tan biến hết, thay vào đó là một niềm hạnh phúc lớn lao mà cô cũng không nhận ra nổi.
-Đừng khóc!- Quân nói, giọng nhẹ nhàng, ấm áp, làm cô thấy nhẹ lòng...
Chi Anh khẽ cúi đầu, bàn tay Quân lại lau hai hàng nước mắt đang chảy trên má cô.
Bộ phim dần trôi qua, rồi cuối cùng cũng đến cảnh chiếc máy bay được hoàn thành nhờ Hiroki và Takuya. Tiếng violin của Hiroki vang lên, đi sâu vào tiềm thức Sayuri đang hôn mê.
“Mình luôn có cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó!”- Lời nói của Sayuri qua lời kể của Hiroki trong âm thanh du dương của đàn violin.
Mất đi thứ gì đó? Chi Anh cũng vậy. Cảm giác mất đi người quan trọng của mình, mất đi “hoàng hôn” của cô, vô cùng đau đớn!
“Tôi vẫn sẽ giữ lời hứa của buổi tan học đó! Tôi sẽ bay đến tòa tháp, cùng…Sayuri!”
Hiroki vẫn quyết tâm giữ lời hứa đó, vậy lời hứ giữa cô và cậu bé ấy thì sao? Mười năm rồi, cô vẫn nhớ, nhưng cậu ấy có nhớ không? Chi Anh cười, cười bản thân mình, nhớ mãi làm gì cơ chứ? Để rồi cứ phải khóc một mình, cảm giác có lỗi với một người khác.
Chiếc máy bay của Hiroki cất cánh, ở phía sau là Sayuri đang hôn mê. Ánh nắng rọi vào bên trong máy bay, chiếu xuống gương mặt của Sayuri.
“Sayuri, nhìn này…Đây là mảnh đất ta từng hẹn ước!”
“Thượng Đế! Xin người…hãy đánh thức Sayuri dậy!”
“Thượng Đế! Xin người!!! Dù con chỉ thức dậy trong một khoảnh khắc, cũng xin đừng để những cảm xúc này vụt bay!”
“Con phải nói với Hiroki- kun…mối liên hệ của chúng con chia sẻ trong những giấc mơ…đặc biệt đến nhường nào!”
“Một thế giới không bóng người! Sự khát khao của con dành cho Hiroki- kun! Và…của Hiroki- kun dành cho con!”
“Con phải nói với Hiroki- kun!!! Rằng…con mãi mãi yêu cậu ấy!!! Xin người…dù chỉ trong một khoảnh khắc, cũng đừng để cảm xúc này tan đi!
Những lời nói thiết tha, chân thành của Hiroki và của Sayuri trong “thế giới không bóng người” làm Chi Anh thấy nghẹn ngào. Cô đương nhiên hiểu rõ nỗi khát khao của hai người trong từng lời nói, nỗi nhớ nhung và cả…tình yêu sâu sắc của hai người.
Tuy cuối cùng, Sayuri đã thức dậy, nhưng những lời nói quan trọng cô muốn nói với Hiroki, cô đã quên. Dù cô cố gắng để nhớ ra hết, nhưng vẫn không được. Nhưng không phải vì vậy mà bộ phim kết thúc, mà cuối cùng là một lời hẹn ước khác giữa hai người : “Hãy cùng bắt đầu lại từ đầu!”
Một cái kết buồn mà không quá buồn, Chi Anh mỉm cười. Mọi thứ sẽ được bắt đầu lại từ đầu? Cô mong rằng cuộc sống của mình cũng vậy.
Quân đưa Chi Anh về nhà. Trước khi cô bước vào, Quân kéo tay cô lại và nói:
-Đừng khóc! Mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu!
Chi Anh quay đầu lại, cũng mỉm cười:
-Có lẽ thế!
-Mai mình đón cậu đến trường!- Quân nói.
-Ừ!
Quân đi rồi, cô vẫn đứng bên ngoài, ngẩng đầu lên cao nhìn bầu trời và những vì tinh tú đang lấp lánh. Cười khẽ, cô nói:
-Mọi thứ…đều có thể bắt đầu lại từ đầu!
Tối hôm đó, Chi Anh bước tới bên cửa sổ. Những vì sao lung linh thật yên bình, tiếng lá xào xạc rơi trong đêm. Một cảm giác tĩnh lặng khiến cô thật khó chịu. Lúc này, cô thà ở một chỗ đông người để được nghe nhiều âm thanh ồn ào còn hơn rằng phải chịu cảnh yên lặng thế này, thật sự cô đơn.
Chuông điện thoại bỗng reo lên, Chi Anh vui mừng nhấc máy:
-Alo!
-…
-Ai vậy?- Đầu bên kia im lặng khiến cô khó chịu.
Khẽ cười, người bên kia nói:
-Xin chào!
Chi Anh nhíu mày, nhìn màn hình điện thoại, là một số lạ.
-Cho hỏi ai vậy?
-Ồ! Cô quên nhanh vậy hả?
Chi Anh sực nhớ ra cái giọng đầy vẻ nghịch ngợm bất cần của tên khốn hôm trước trên sân thượng nhà hàng. Cô quát:
-Tên điên kia!!! Sao anh biết số tôi? Anh điều tra tôi hả?
Người đó lại cười một tiếng, rồi nói:
-Cứ cho là vậy đi!
Chi Anh tức giận quát to hơn nữa:
-Đồ điên!!! Đừng có ở đó rảnh rỗi đi điều tra người khác! Cũng đừng giở trò quấy nhiễu như vậy!!!
Không đợi người đó trả lời, cô cúp máy, trong lòng vô cùng tức giận. Một lát sau, điện thoại có tin nhắn. Mở điện thoại ra, cô sầm mặt lại khi thấy dòng chữ:
“Chúng ta sẽ gặp lại!”
Chi Anh lập tức gửi một tin trả lời:
“Đồ biến thái! Đồ điên! Tôi không muốn gặp lại anh một chút nào rõ chưa? Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa!”
“Nếu không thì sao? Tôi đang mong được cô tát thêm một lần nữa!”- Người đó trả lời lại.
Chi Anh dường như không chịu nổi nữa, cô lập tức gọi điện cho người đó.
-Ồ!- Người đó nhấc máy, nói gọn một chữ.
-Đừng làm phiền tôi nữa!!! Nếu không khi gặp lại, tôi không chỉ tát mà sẽ đánh cho anh tàn phế!!!- Chi Anh không có vẻ gì là muốn nói chuyện cả, quát một tiếng.
-Ồ! Cô thật có khí phách! Tôi thực sự mong được chiêm ngưỡng sức mạnh của cô!
Trước thái độ ngông nghênh của người đó, cô lập tức cúp máy, tắt luôn nguồn điện thoại.
Đặt mình xuống giường, Chi Anh vẫn không sao ngủ được. Bỗng dưng cô nhớ đến Quân, nhớ cái ngày cô và Quân cùng nhau đi ngắm sao, cảm giác ấm áp huyền ảo ấy thực sự rất tuyệt vời.
Cô bật dậy mở laptop chơi game cho đỡ buồn. Chơi mãi, cô ngủ quên lúc nào không hay.
Quân nhìn Chi Anh một lát, rồi nói:
-Lát mình cùng đi xem phim nhé?! Cậu rảnh không?
Chi Anh nhấp thêm một chút cà phê, suy nghĩ gì đó rồi trả lời:
-Được! Lâu rồi cũng chưa đi xem phim!Tính ra thì có lẽ... đã gần ba năm rồi cô chưa bước vào rạp chiếu phim.
Thanh toán xong, cô nặng nề cùng Quân bước ra ngoài. Trước rạp chiếu phim, cô hỏi:
-Cậu muốn xem phim gì?
-Mình đang định hỏi cậu này! Cậu thích thể loại nào?
Chi Anh thở dài, nhìn lên những tấm poster trước rạp suy nghĩ một lát, rồi nói:
-Bên kia đám mây, nơi ta hẹn ước!!!
-Cậu thích thể loại này sao?- Quân tò mò.
Chi Anh khẽ cười:
-Ai biết! Chỉ là nổi hứng chút thôi!
Quân im lặng nhìn cô một lát, rồi đến quầy bán vé, rồi bước ra và nắm tay cô đi vào rạp. Bàn tay Quân nắm rất chặt, hơi ấm từ bàn tay như truyền khắp cơ thể, làm tim cô chợt xao động, hai gò má hơi ửng đỏ.
Hai người vào trong rạp, tìm đúng vị trí của mình. Không lâu sau, bộ phim bắt đầu…
Cả khán phòng im lặng, chỉ còn âm thanh từ bộ phim. Chi Anh xem một cách chăm chú, còn Quân thi thoảng lại nhìn nét mặt cô.
Khuôn mặt trong bóng tối, mập mờ nhờ ánh sáng từ màn hình trông buồn biết mấy. Có lẽ vì bộ phim buồn này làm Chi Anh nhớ lại khoảnh khắc ấy, khi mà cậu bé mỉm cười nói với cô rằng: “Mình sẽ là kì tích, đưa cậu chạm tới hoàng hôn!”. Hay như lời hẹn của Hiroki và Sayuri sẽ cùng nhau bay đến ngọn tháp của Liên Bang bằng chiếc máy bay do cậu và người bạn Takuya chế tạo. Nhưng chưa kịp thực hiện lời hẹn, Sayuri lại biến mất vài dịp hè sau đó.
Khi chiếu đến cảnh này, Chi Anh chợt nhớ cậu bé vô cùng. Cậu cũng đã biến mất sau lời hứa với cô. Lòng cô nghẹn lại, trái tim đau nhói. Cô tự trách bản thân rằng đã có nói câu đồng ý với Long thì sao lại cứ nhớ tới người khác, người mà đến cả hình dáng bên ngoài, tên tuổi mình cũng không biết. Nước mắt cô lại rơi lã chã, nhưng không phải xuống bàn tay cô, mà rơi trên một bàn tay khác.
Chi Anh nhìn bàn tay Quân đang đặt trên bàn tay mình, hứng những giọt nước mắt nóng hổi của cô. Cảm giác thật quen thuộc, bàn tay kia thật ấm áp.
Một bàn tay khác đặt lên vai cô, vỗ nhẹ. Chi Anh nhìn Quân, bắt gặp ánh mắt dịu dàng mà cũng quen thuộc của Quân. Cảm giác như mọi nỗi nhớ đều tan biến hết, thay vào đó là một niềm hạnh phúc lớn lao mà cô cũng không nhận ra nổi.
-Đừng khóc!- Quân nói, giọng nhẹ nhàng, ấm áp, làm cô thấy nhẹ lòng...
Chi Anh khẽ cúi đầu, bàn tay Quân lại lau hai hàng nước mắt đang chảy trên má cô.
Bộ phim dần trôi qua, rồi cuối cùng cũng đến cảnh chiếc máy bay được hoàn thành nhờ Hiroki và Takuya. Tiếng violin của Hiroki vang lên, đi sâu vào tiềm thức Sayuri đang hôn mê.
“Mình luôn có cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó!”- Lời nói của Sayuri qua lời kể của Hiroki trong âm thanh du dương của đàn violin.
Mất đi thứ gì đó? Chi Anh cũng vậy. Cảm giác mất đi người quan trọng của mình, mất đi “hoàng hôn” của cô, vô cùng đau đớn!
“Tôi vẫn sẽ giữ lời hứa của buổi tan học đó! Tôi sẽ bay đến tòa tháp, cùng…Sayuri!”
Hiroki vẫn quyết tâm giữ lời hứa đó, vậy lời hứ giữa cô và cậu bé ấy thì sao? Mười năm rồi, cô vẫn nhớ, nhưng cậu ấy có nhớ không? Chi Anh cười, cười bản thân mình, nhớ mãi làm gì cơ chứ? Để rồi cứ phải khóc một mình, cảm giác có lỗi với một người khác.
Chiếc máy bay của Hiroki cất cánh, ở phía sau là Sayuri đang hôn mê. Ánh nắng rọi vào bên trong máy bay, chiếu xuống gương mặt của Sayuri.
“Sayuri, nhìn này…Đây là mảnh đất ta từng hẹn ước!”
“Thượng Đế! Xin người…hãy đánh thức Sayuri dậy!”
“Thượng Đế! Xin người!!! Dù con chỉ thức dậy trong một khoảnh khắc, cũng xin đừng để những cảm xúc này vụt bay!”
“Con phải nói với Hiroki- kun…mối liên hệ của chúng con chia sẻ trong những giấc mơ…đặc biệt đến nhường nào!”
“Một thế giới không bóng người! Sự khát khao của con dành cho Hiroki- kun! Và…của Hiroki- kun dành cho con!”
“Con phải nói với Hiroki- kun!!! Rằng…con mãi mãi yêu cậu ấy!!! Xin người…dù chỉ trong một khoảnh khắc, cũng đừng để cảm xúc này tan đi!
Những lời nói thiết tha, chân thành của Hiroki và của Sayuri trong “thế giới không bóng người” làm Chi Anh thấy nghẹn ngào. Cô đương nhiên hiểu rõ nỗi khát khao của hai người trong từng lời nói, nỗi nhớ nhung và cả…tình yêu sâu sắc của hai người.
Tuy cuối cùng, Sayuri đã thức dậy, nhưng những lời nói quan trọng cô muốn nói với Hiroki, cô đã quên. Dù cô cố gắng để nhớ ra hết, nhưng vẫn không được. Nhưng không phải vì vậy mà bộ phim kết thúc, mà cuối cùng là một lời hẹn ước khác giữa hai người : “Hãy cùng bắt đầu lại từ đầu!”
Một cái kết buồn mà không quá buồn, Chi Anh mỉm cười. Mọi thứ sẽ được bắt đầu lại từ đầu? Cô mong rằng cuộc sống của mình cũng vậy.
Quân đưa Chi Anh về nhà. Trước khi cô bước vào, Quân kéo tay cô lại và nói:
-Đừng khóc! Mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu!
Chi Anh quay đầu lại, cũng mỉm cười:
-Có lẽ thế!
-Mai mình đón cậu đến trường!- Quân nói.
-Ừ!
Quân đi rồi, cô vẫn đứng bên ngoài, ngẩng đầu lên cao nhìn bầu trời và những vì tinh tú đang lấp lánh. Cười khẽ, cô nói:
-Mọi thứ…đều có thể bắt đầu lại từ đầu!
Tối hôm đó, Chi Anh bước tới bên cửa sổ. Những vì sao lung linh thật yên bình, tiếng lá xào xạc rơi trong đêm. Một cảm giác tĩnh lặng khiến cô thật khó chịu. Lúc này, cô thà ở một chỗ đông người để được nghe nhiều âm thanh ồn ào còn hơn rằng phải chịu cảnh yên lặng thế này, thật sự cô đơn.
Chuông điện thoại bỗng reo lên, Chi Anh vui mừng nhấc máy:
-Alo!
-…
-Ai vậy?- Đầu bên kia im lặng khiến cô khó chịu.
Khẽ cười, người bên kia nói:
-Xin chào!
Chi Anh nhíu mày, nhìn màn hình điện thoại, là một số lạ.
-Cho hỏi ai vậy?
-Ồ! Cô quên nhanh vậy hả?
Chi Anh sực nhớ ra cái giọng đầy vẻ nghịch ngợm bất cần của tên khốn hôm trước trên sân thượng nhà hàng. Cô quát:
-Tên điên kia!!! Sao anh biết số tôi? Anh điều tra tôi hả?
Người đó lại cười một tiếng, rồi nói:
-Cứ cho là vậy đi!
Chi Anh tức giận quát to hơn nữa:
-Đồ điên!!! Đừng có ở đó rảnh rỗi đi điều tra người khác! Cũng đừng giở trò quấy nhiễu như vậy!!!
Không đợi người đó trả lời, cô cúp máy, trong lòng vô cùng tức giận. Một lát sau, điện thoại có tin nhắn. Mở điện thoại ra, cô sầm mặt lại khi thấy dòng chữ:
“Chúng ta sẽ gặp lại!”
Chi Anh lập tức gửi một tin trả lời:
“Đồ biến thái! Đồ điên! Tôi không muốn gặp lại anh một chút nào rõ chưa? Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa!”
“Nếu không thì sao? Tôi đang mong được cô tát thêm một lần nữa!”- Người đó trả lời lại.
Chi Anh dường như không chịu nổi nữa, cô lập tức gọi điện cho người đó.
-Ồ!- Người đó nhấc máy, nói gọn một chữ.
-Đừng làm phiền tôi nữa!!! Nếu không khi gặp lại, tôi không chỉ tát mà sẽ đánh cho anh tàn phế!!!- Chi Anh không có vẻ gì là muốn nói chuyện cả, quát một tiếng.
-Ồ! Cô thật có khí phách! Tôi thực sự mong được chiêm ngưỡng sức mạnh của cô!
Trước thái độ ngông nghênh của người đó, cô lập tức cúp máy, tắt luôn nguồn điện thoại.
Đặt mình xuống giường, Chi Anh vẫn không sao ngủ được. Bỗng dưng cô nhớ đến Quân, nhớ cái ngày cô và Quân cùng nhau đi ngắm sao, cảm giác ấm áp huyền ảo ấy thực sự rất tuyệt vời.
Cô bật dậy mở laptop chơi game cho đỡ buồn. Chơi mãi, cô ngủ quên lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.